Suối Nguồn Thơ
Anh cho mượn đỡ bờ vai
Có buồn cứ khóc ướt dài áo anh
Anh cho em mượn hồn anh
Thổi phồng luồng gió bay nhanh hết buồn
Anh cho em mượn mùa xuân
Để hoa và bướm trong vườn nhởn nhơ
Em ngồi ghế đá mộng mơ
Ngắt ngành thạch thảo ép thơ tặng đời
Anh cho em mượn tiếng cười
Hả hê thanh thản ngạo đời vô tư
Việc chi cũng phải từ từ
Em đừng vội vã mà hư bể hồ
Anh cho em mượn nam mô
Ăn chay, tâm tịnh, mặt hồ sóng yên
Sóng càng dữ, tâm càng thiền
Giải oan tất cả hưởng miền vô ưu
Nguyên Đỗ
P. S Bài này ND viết lâu lắm rồi, thấy SA hỏi mượn, cứ tựa vào vai nhé!
Trích đoạn: SuongAnh
Cho Mượn ...
Anh có bằng lòng cho em mượn không?
Đôi vai mềm và vòng tay thơ êm ấm?
Bời em đang có nhiều điều rối rắm
Muốn mượn tình thơ anh sưởi ấm lòng
Ôi, tình cuả anh bát ngát mênh mông
Hồn em như bay bỗng vào huyền ảo
Ở một nơi chỉ vui không khổ não
Như tiên nữ bao giờ biết u buồn
Thuyền cuả anh đưa em dạo suối nguồn
Bềnh bồng trôi mãi cùng khắp non sông
Anh và Em bên dòng suối nước trong
Có Thỏ ngọc, Trăng, Thơ...cùng chung mộng
Này thơ hỡi... anh có bằng lòng không?
Cho em mượn suối yêu thương mát dịu
Và những khúc nhạc du dương âm điệu
Trãi hồn em, xoa dịu những đêm đau...
Sương Anh
Cho Em Mượn Đỡ Khi buồn khổ rối ren em tìm đến
Suối nguồn thơ thả thuyền mộng trên sông
Giòng nước xuôi lục bình tím bềnh bồng
Em cứ thả nỗi buồn theo con suối Khi chán nản em ngã lòng yếu đuối
Tựa vai anh tìm lại khỏang trời yên
Anh hứa em vĩnh viễn sống thật hiền
Không xua đuổi, không nhẫn lòng trách mắng Cuộc đời mình có lúc mưa lúc nắng
Đến với anh, gánh nặng để anh mang
Đi bên anh sẽ thỏai mái nhẹ nhàng
Không lo lắng, ưu tư... đầy thơ mộng Đến bên anh lấy sức vào cuộc sống
Sẵn sàng đi, xông xáo khắp muôn nơi
Sẵn sàng đi, xây dựng lại cuộc đời
Không quản ngại muộn màng hay gian khó Nguyên Đỗ
Ơi!... Ơi! ....
Anh xin lỗi bắt em chờ lâu quá
Anh thẩn thơ lặn trong suối trăng mơ
Cánh tay trần bơi đuổi ánh trăng tơ
Trong sóng nước đêm Hạ nồng oi bức
Anh xin lỗi không trả lời lập tức
Em đã đi, điện thoại vẫn nhớ tên
Trời khuya rồi tự hỏi biết có nên
Gọi em giữa nửa đêm huyền ảo diệu
Anh đi ngủ tâm hồn như thiếu thiếu
Đành quay về thi quán viết Ơi.... Ơi!
Tiếng vọng vang lòng rung cảm bồi hồi...
Anh đến muộn, xin em tha thứ lỗi
Mình trò truyện tâm tình vui sáng tối
Nàng thơ ơi... Nàng thơ hỡi... Ơi... Ơi
Anh gọi em... Tiếng vọng lại... Từng lời
Một mình đứng giữa núi rừng trùng điệp
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Anh cho mượn đỡ bờ vai
Có buồn cứ khóc ướt dài áo anh
Anh cho em mượn hồn anh
Thổi phồng luồng gió bay nhanh hết buồn
Bạch Vân Nam xin chào anh Nguyên Đỗ! Lần đầu tiên vào nhà của anh chơi, nhà anh rộng, đẹp và có nhiều thơ quý. Chúc anh sáng tác nhiều thơ hay nữa.
anh cho em mượn tình anh
để đêm trở gió dỗ dành cơn run
bởi em không để anh cùng
mẹ cha chưa ghép mình chung một nhà
em cho anh mượn ngọc ngà
anh luôn gìn giữ đến già giúp em
lâu lâu hé mở ra xem
đợi đêm Trăng sáng ngòai thềm khoe Trăng
Bạch Vân Nam
ND cám ơn anh Bạch Vân Nam ghé chơi nha! Anh cứ tự nhiên thả thuyền rong chơi trên Suối Nguồn Thơ, khi vui hoặc buồn, cứ táp vào đâu đó, dựng chòi thơ ngâm nga với bạn bè bốn phương.
Nguyên Đỗ
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Cho Em Mượn Đỡ
Khi buồn khổ rối ren em tìm đến
Suối nguồn thơ thả thuyền mộng trên sông
Giòng nước xuôi lục bình tím bềnh bồng
Em cứ thả nỗi buồn theo con suối
Khi chán nản em ngã lòng yếu đuối
Tựa vai anh tìm lại khỏang trời yên
Anh hứa em vĩnh viễn sống thật hiền
Không xua đuổi, không nhẫn lòng trách mắng
Cuộc đời mình có lúc mưa lúc nắng
Đến với anh, gánh nặng để anh mang
Đi bên anh sẽ thỏai mái nhẹ nhàng
Không lo lắng, ưu tư... đầy thơ mộng
Đến bên anh lấy sức vào cuộc sống
Sẵn sàng đi, xông xáo khắp muôn nơi
Sẵn sàng đi, xây dựng lại cuộc đời
Không quản ngại muộn màng hay gian khó
Nguyên Đỗ
** Yên Bình Em ** Đã yên bình rồi này anh hỡi!!
Nguồn suối lành dịu mát hồn em
Cám ơn bờ vai và vòng tay mềm
Yên ả quá...muộn phiền tan biến Tình anh dài, mệnh mông như biển
Đẩy thuyền em nhẹ tắp vào bờ
Mặt nước yên không sóng dữ xô
Em an bình...vô ưu, vô tưởng Sau nỗi buồn là niềm vui sướng
Tham,sân ,si, hỉ, nộ lơi buông
Cho tâm yên, thân lạc, không buồn
Yên bình em, cám ơn anh nhé! Em biết rồi, từ nay em sẽ
Cùng bên anh, bất cứ nơi đâu
Mang tiếng cuời xua đuổi nỗi sầu
Nguốn suối yêu thương tuôn chảy mãi... Sương Anh Cám ơn anh Nguyên Đỗ nha, nguồn suối nhà anh linh nghiệm thật...[sm=3.gif]
Em Bình Yên Em bình yên, tâm hồn anh phơi phới
Suối trong xanh, nguồn nước mát dịu êm
Chảy vòng quanh theo nhịp độ êm đềm
Không chảy xiết, không ầm ầm thác đổ... Em thản nhiên giữa muôn nghìn thách đố
Vững tâm ngồi trên thuyền nhỏ trên sông
Tình thương yêu theo nhịp sóng bềnh bồng
Rất thơ mộng như cỏ hoa tháng Hạ Em bình an giữa đất trời xa lạ
Bao bàn tay bảo trợ tấm lòng ngay
Bao bàn tay cổ võ mỗi từng ngày
Từng khuyến khích mỗi khi mình cần đến Từng bài thơ sẽ là từng cánh én
Báo mùa Xuân hứa hẹn, mạch nguồn mơ
Từng người mong, từng kẻ đợi đón chờ
Thuyền tới biển vẫn nhớ giòng sông rộng Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2007 14:25:27 bởi Nguyên Đỗ >
Chúc Anh Chị Trăm Năm Hạnh Phúc Mãi
Nguyên Đỗ
Nghe tin chị vừa tròn nửa thế kỷ
Tuổi năm mươi, vẫn xinh quá là xinh
Đứng nghiêng nghiêng vẫn duyên dáng cười tình
Chàng thủy thủ một đời say đắm mãi
Sống lênh đênh kiếp tang bồng hồ hải
Chàng và nàng vượt sóng lướt phong ba
Đại dương xanh, êm ấm dưới mái nhà
Ôi anh chị tình mênh mông sóng nước
Đất Tuy Hòa bao nhiêu năm về trước
Buổi gặp nhau bỡ ngỡ rất là thơ
Người vô tình hay cố ý... mộng mơ
Đôi môi chạm cho người dâng sóng biển
Hăm tám năm cùng chung bao đổi biến
Mái gia đình an hạ sống bình yên
Ba người con tuấn tú sống ngoan hiền
Công ba mẹ vượt trời mây gió bão
Chúng ta kẻ lữ hành kiếp thụ tạo
Tìm về nguồn Tạo Hóa phước hạnh chung
Đi trên đường duyên kết mãi đến cùng
Đầy đủ trọn một trăm năm hạnh phúc
Năm mươi tuổi, tuổi hoan nồng mọi lúc
Nửa đường đời, a mới chỉ nửa mà thôi
Biết đâu chừng trăm năm nữa tuyệt vời
Sống hạnh phúc sống hơn trăm năm tuổi
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2007 21:58:57 bởi Nguyên Đỗ >
Lời thơ buộc chặt !
Dong duỗi một đời thơ với thơ
Sao anh lại đưa giấc mơ bỏng rát
Cho em buồn chỉ vì nhớ thơ thôi
Để ai lại thơ... ai lại bồi hồi
Nơi biển lặng sóng ngầm cho biển thở
Xao động thế làm sao mà không nhớ
Buộc chặt em rồi, thơ nói hộ cho em
Trong vòng tay của biển nhớ êm đềm
Lời thơ đã gọi em về với biển !
MBP-22/06/07 !
Trích đoạn: BichPhuong
Lời thơ buộc chặt !
Dong duỗi một đời thơ với thơ
Sao anh lại đưa giấc mơ bỏng rát
Cho em buồn chỉ vì nhớ thơ thôi
Để ai lại thơ... ai lại bồi hồi
Nơi biển lặng sóng ngầm cho biển thở
Xao động thế làm sao mà không nhớ
Buộc chặt em rồi, thơ nói hộ cho em
Trong vòng tay của biển nhớ êm đềm
Lời thơ đã gọi em về với biển !
MBP-22/06/07 !
Ra Biển Cùng Anh
Em ra biển cùng anh sáng nay nhé
Xem biển xanh mây trắng tận xa xa
Nhìn hướng tây để nhớ mãi quê nhà
Xa tít đó là Biển Đông, quê cũ
Em ra biển cùng anh trưa gió hú
Sóng dạt dào réo gọi nhớ mong ai
Bãi cát vàng trong nắng cứ trải dài
Em có nhớ Nha Trang thời tuổi nhỏ
Em ra biển cùng anh chiều chạnh nỗi nhớ
Thả biển xanh theo sóng dạt bờ xa
Gieo yêu thương nỗi nhớ đến quê nhà
Bờ cát trắng chạy dọc hình chữ S
Em ra biển cùng anh đêm gió rét
Dựa vào anh truyền hơi ấm cho nhau
Cả cuộc đời viễn xứ chốn bể dâu
Ta có nhau, mãi mãi cùng nương tựa
Nguyên Đỗ
Có Lẽ Rồi Có lẽ rồi anh sẽ đi xa lắm
Thả thuyền con theo giòng suối nguồn thơ
Tìm bình yên trong chỗ vắng không ngờ
Để lặng lẽ chữa thương tim rướm máu Có lẽ rồi anh sẽ đi ẩn náu
Một thời gian, chẳng biết sẽ bao lâu
Một tuần hay một tháng, một năm sau
Tịnh dưỡng lại trái tim đang hấp hối Có lẽ rồi anh đi vào bóng tối
Tìm lãng quên bỏ thế giới văn thơ
Có nhớ nhau, tìm lại nắng, sương mờ
Mưa ướt át, suối thơ tình một thưở Có lẽ rồi anh chẳng làm thơ nữa
Có nhớ nhau cứ thong thả đi tìm
Những mảnh vườn thi tứ đã gởi tim
Anh sợ lắm những mùa đau hạn hán Nguyên Đỗ
Có Những Niềm Đau Có những niềm đau nhói
Không thể nói bằng lời
Chỉ viết ba câu thôi!... Nguyên Đỗ
Em Áo Dài Trắng
Áo dài trắng đơn sơ trong chiều nắng
Giữa sân trường tháng Hạ đứng như mơ
Phải chăng em là chính thật nàng thơ
Đã đến đây gợi bao nhiêu xúc cảm
Muốn quen lắm mà eo ơi chẳng dám
Em hiền lành cười mỉm đẹp như tiên
Có phải em từ nơi chốn đào nguyên
Xuống hạ giới thử trần gian không nhỉ
Đành thinh lặng viết vào trang nhật ký
Những dòng thơ tập tễnh thưở ban đầu
Những vần thơ không vần điệu nối nhau
Em áo trắng một ngày vào tháng Hạ
Nhớ nhiều quá nhớ buổi chiều êm ả
Lặng lẽ qua hoa phượng đỏ trên cây
Mắt lặng nhìn hồn dìu dịu đắm say
Em áo trắng dịu dàng trong nắng Hạ
Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2007 15:02:45 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Có Lẽ Rồi
Có lẽ rồi anh sẽ đi xa lắm
Thả thuyền con theo giòng suối nguồn thơ
Tìm bình yên trong chỗ vắng không ngờ
Để lặng lẽ chữa thương tim rướm máu
Có lẽ rồi anh sẽ đi ẩn náu
Một thời gian, chẳng biết sẽ bao lâu
Một tuần hay một tháng, một năm sau
Tịnh dưỡng lại trái tim đang hấp hối
Có lẽ rồi anh đi vào bóng tối
Tìm lãng quên bỏ thế giới văn thơ
Có nhớ nhau, tìm lại nắng, sương mờ
Mưa ướt át, suối thơ tình một thưở
Có lẽ rồi anh chẳng làm thơ nữa
Có nhớ nhau cứ thong thả đi tìm
Những mảnh vườn thi tứ đã gởi tim
Anh sợ lắm những mùa đau hạn hán
Nguyên Đỗ
Có Lẽ Nào... Có lẽ nào đang nắm tay dẫn đi
Anh lại thả ra để em té xuống
Nước suối nguồn trong em vưà được uống
Nay khô cạn rồi, đâu nguồn suối thơ Có lẽ nào anh đành lòng làm ngơ
Em mới trải qua một cơn hấp hối
Tim vẫn còn đau, thảm thương rất tội
Ai cho em mượn một chỗ bình yên Có lẽ nào để em đứng ngoài hiên
Trời lạnh lẽo, mưa triền miên không dứt
Chẳng lẽ dây tơ duyên nay đã đứt
Không còn gì ràng buộc bước chân anh Có lẽ nào ngoảnh mặt đi cho đành
Có phải tại em tình thơ dở tệ
Lời chẳng hay cũng không rành luật lệ
Gieo vận, nối vần chán quá...anh đi!! Sưong Anh
Trích đoạn: SuongAnh
Có Lẽ Nào...
Có lẽ nào đang nắm tay dẫn đi
Anh lại thả ra để em té xuống
Nước suối nguồn trong em vưà được uống
Nay khô cạn rồi, đâu nguồn suối thơ
Có lẽ nào anh đành lòng làm ngơ
Em mới trải qua một cơn hấp hối
Tim vẫn còn đau, thảm thương rất tội
Ai cho em mượn một chỗ bình yên
Có lẽ nào để em đứng ngoài hiên
Trời lạnh lẽo, mưa triền miên không dứt
Chẳng lẽ dây tơ duyên nay đã đứt
Không còn gì ràng buộc bước chân anh
Có lẽ nào ngoảnh mặt đi cho đành
Có phải tại em tình thơ dở tệ
Lời chẳng hay cũng không rành luật lệ
Gieo vận, nối vần chán quá...anh đi!!
Sưong Anh
Chẳng Phải Tại Em Chẳng phải tại em, chẳng phải đâu nhé
Tại hồn anh đang trống trải buồn đau
Không nỡ gieo những vần điệu thảm sầu
Cho ngầu đục suối nguồn thơ trong sáng Chẳng phải tại em, hay hồn lãng mạn
Tại lòng anh cần suối mát bình yên
Để niềm tin vào thế giới dịu hiền
Vẫn còn đó giữa biến thiên nghịch đảo Nếu ở lại, buồn sẽ gây gió bão
Những cơn giông giày xéo những tâm gan
Anh ra đi, để thi tứ ngập tràn
Cứ chảy mãi giữa giòng đời thanh tịnh Khi nào đó, tâm hồn anh ổn định
Anh trở về nối tiếp quãng giòng thơ
Có cỏ hoa thơm ngát ở hai bờ
Em ghé đến trên cầu soi bóng nhé Nguyên Đỗ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2007 03:16:06 bởi Nguyên Đỗ >
Trích đoạn: Nguyên Đỗ
Chẳng Phải Tại Em
Chẳng phải tại em, chẳng phải đâu nhé
Tại hồn anh đang trống trải buồn đau
Không nỡ gieo những vần điệu thảm sầu
Cho ngầu đục suối nguồn thơ trong sáng
Chẳng phải tại em, hay hồn lãng mạn
Tại lòng anh cần suối mát bình yên
Để niềm tin vào thế giới dịu hiền
Vẫn còn đó giữa biến thiên nghịch đảo
Nếu ở lại, buồn sẽ gây gió bão
Những cơn giông giày xéo những tâm gan
Anh ra đi, để thi tứ ngập tràn
Cứ chảy mãi giữa giòng đời thanh tịnh
Khi nào đó, tâm hồn anh ổn định
Anh trở về nối tiếp quãng giòng thơ
Có cỏ hoa thơm ngát ở hai bờ
Em ghé đến trên cầu soi bóng nhé
Nguyên Đỗ
** Trái Tim Thi Sĩ ** Là những người có trái tim thi sĩ
Tâm hồn luôn suy nghĩ dễ động chao
Đọc thơ anh lòng cảm thấy nghẹn ngào
Cảm xúc chợt dâng trào mi mắt chớp Có một điều gì ...khiến tim bị ngộp
Nhịp đập nhanh như hồi hộp điều chi
Có thật không...anh sẽ phải ra đi?
Sao không thể hãm ghì cơn giông bão Có phải em gái sông Seine khó bảo
Khiến anh bực lòng vội bỏ ra đi
Hay sợ suối nguồn thơ nước đục vì
Em thưòng thả những con virus xấu Anh ra đi còn chỗ đâu nương náu
Khi em hờn, tủi, biết tưạ vào đâu
Thơ sẽ buồn,dòng suối biến đổi màu
Nguồn khô cạn, hồn sầu ...tình thơ chết! Sương Anh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: