Có Những Tàn Phai
Bạn thân,
Đã lâu lắm tôi mới gặp lại H. vào tháng Sept. vừa rồi. Nhiều năm trôi qua nhưng H. hình như không thay đổi mấy, vẫn niềm nở và thân tình, nhưng cặp mắt đôi khi có vẻ thoáng buồn. “Nhà tôi mất rồi”, H. tâm sự, “cũng đã vài tháng mà tưởng chừng như vừa mới hôm qua.”
Khi chị H mất chúng tôi có nghe tin nhưng không biết rõ nội tình, gặp lại H. tôi mới biết là chị mất vì ung thư phổi, mặc dù trong suốt 70 năm cuộc đời chưa bao giờ chị cầm một điếu thuốc trên tay. Buổi sáng bên chiếc bàn nhỏ sau vườn, H. ấp ủ ly cà phế nóng bằng cả hai bàn tay, mơ màng nhớ lại những chuyện vui buồn của đời mình:
“Dù đã có tuổi chúng tôi vẫn xưng hô với nhau như lúc chỉ mới ngoài 20, khi cô ấy đã chọn tôi, một anh trung úy quèn, thay vì nhận lời cầu hôn của một ngài đốc sự, phó tỉnh trưởng ở gần nhà. Chúng tôi đã có những ngày hạnh phúc, mặc dù trong chiến tranh tôi thường phải đi xa. Qua đến đất Mỹ này, để đền bù tôi thường chiều theo ý thích của vợ, đưa cô ấy du lịch khắp nơi, thăm viếng thân nhân và bạn bè, nhất là vào các dịp họp mặt của các cựu nữ sinh Trưng Vương.
Khi biết nhà tôi mắc phải căn bệnh quái ác, và bác sĩ cũng đã bó tay, là lúc các bạn thấy tôi “tuyệt tích giang hồ”. Tôi dành hết thời gian để chăm sóc người tôi thương yêu. Ruột gan tôi hầu như thắt lại mỗi lần tôi thấy nhà tôi quằn quại trong cơn đau, Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy trong đời, vật vờ như một chiếc bóng, không còn để ý tới đời sống của riêng mình. Bạn bè thăm hỏi, và đôi khi trách móc vì những lần vắng mặt trong các kỳ hội họp của của các đơn vị cựu quân nhân nhưng tôi chỉ biết câm nín, hoặc nhẹ nhàng xin lỗi chứ không đành lòng đem niềm bất hạnh của riêng mình để biện minh.
Tôi không thích cờ bạc, nhưng nhà tôi lại thường theo các cô em tới casino kéo máy, và trong những lúc say mê với đỏ đen cô ấy hầu như không còn biết đến mệt nhọc hay đau đớn là gì. Người xưa đem ngàn vàng đổi lấy nụ cười, còn tôi, tôi cũng đã mang tiền tài đổi lấy những ngày hạnh phúc mong manh, dù không giầu có như những người được gọi là “đại gia”. Tôi đã rút ra gần hết số tiền trong qũy tiết kiệm, hàng ngày tới casino để nhà tôi kéo máy cho thoả thích trong lúc tôi ngồi bên tựa nhẹ bờ vai. Nhà tôi đã có những ngày cuối đời thật thoải mái, trước khi nhắm mắt cô ấy đã để lại cho tôi một nụ cười và một lời giã biệt: “Cám ơn anh yêu”.
Bây giờ tôi lại tự do như chim trời, tìm về với các bạn, vì dù nhiều năm không gặp nhưng không bao giờ quên. Các con tôi đã lớn, đã có đời sống riêng, tôi không giàu có nhưng tiền hưu bổng đủ sống thoải mái. Các bạn ngao du góc biển chân trời hãy cho tôi đi theo vì trong thâm tâm tôi cũng còn mang nặng trong lòng những ngày tháng cũ.”
H. nhìn tôi bằng đôi mắt buồn. Tôi nhẹ thở dài: “Những chuyện buồn phiền như thế của cuộc đời mọi người đều đã hoặc sẽ trải qua. “H. hãy cố quên để sống cho mình những ngày còn lại. Tháng Ba tới chúng tôi sẽ bay qua Dubai xuống tàu thăm Ấn Độ. Sẽ gửi information để bạn đi cùng cho vui.”
Bạn thân,
H. đã nhận lời đi chung trong chuyến hải hành năm tới. Riêng tôi, tôi mới trở về sau hai tuần thăm viếng vài quốc gia miền Nam Âu Châu. Trước ngày đi không biết “bấm độn” tiên đoán thời tiết nên vất vả vì mưa gió ngập trời. Hơn thế nữa, khi bay về tới Chicago trời đất nổi cơn gió bụi, chuyến bay chuyển tiếp bị hoãn lại rồi hủy bỏ vào lúc 11:30 PM, không thể ra ngoài mướn khách sạn nên đành làm người homeless, ngủ vật vã tại những hàng ghế trống trong phi trường O’Hare cho tới sáng ngày hôm sau mới book được chuyến bay trở về Cali.
Chuyến đi vất vả nhưng nhiều kỷ niệm. Barcelona vui nhộn và ồn ào như những người Tây Ban Nha máu nóng, Sicily có khu phố cổ (Taormina) làm nhớ lại một ngày lang thang ở Hội An năm rồi. Khi du thuyền tới
Athens chúng tôi “hop-on” sightseeing bus nhưng chẳng bao giờ “hop-off” vì mưa gió, chỉ nhìn thấy thành phố lờ mờ qua cửa kính. Cũng may là chúng tôi đã tới thủ đô của Hy Lạp một lần trước đây, và cũng đã thăm viếng vài địa danh, nên lần này cũng không có gì luống tiếc.
Hy Lạp có nhiều hòn đảo nổi danh. Nhờ chuyến đi này mà chúng tôi mới biết là tên của tiếu bang “Rhode Island” của Mỹ cũng là tên của một hòn đảo của Hy Lạp, và theo người tour-guide, “Rhodes” trong tiếng Hy Lạp có nghiã là “hoa hồng”. Chúng tôi đã leo hàng trăm bực thang lên thăm đỉnh đồi Acropolis of Lindos để bùi ngùi nhìn thấy những hàng cột chơ vơ cùng năm tháng và những tấm bia ghi lại dấu tích của một thời huy hoàng đã qua.
Không phải tất cả chuyến du lịch đều là để đi tìm cổ tích. Có những nơi như Santorini của Hy Lạp với kiến trúc hiện đại và thiên nhiên đẹp như tranh vẽ. Mời bạn xem tấm hình dưới đây để bạn thấy là góc biển chân trời vẫn có những nơi đáng cho ta đến tìm đến để chiêm ngưỡng.
Santorini: Khu nhà vòm xanh
Người tour-guide cho biết một đêm tại căn nhà vòm xanh đó du khách chỉ phải trả tới 7,000 Euro (hơn $8,000 dollars Mỹ), và giá tiền không bao gồm “chân dài”! Những du khách ngủ đêm tại đó chắc chắn là “filthy rich”, và có lẽ … hơi điên cuồng! Bạn có nghĩ như tôi không?
Địa danh cuối cùng của chuyến du lịch là Malta, một quốc gia nhỏ bé giữa Điạ Trung Hải, dân số chưa tới 500 ngàn. Malta từng là thuộc địa của Anh, còn lại là những đền đài và thành quách trông từ xa thật huy hoàng nhưng lại gần sẽ thấy rõ là
có những tàn phai, và những chắp vá để níu lại thời gian.
Malta nhin từ ngoài biển
Đã chớm thu, Nam Cali trời se lạnh, chợt nhớ Hà Nội ngày tháng cũ, và lời hứa trở về thêm một lần nhưng có lẽ không thực hiện được vì niềm băn khoăn về những đổi thay mới đây của đất nước.Vài hàng thăm bạn, hẹn ngày gặp mặt ở một nơi nào đó, và mặc dù chỉ là “bạn miền xa”, nhưng tôi thường nghĩ tới bạn luôn.
Tình thân,
Ngụy Xưa
Oct. 10, 2018