Một Chút Tình
Bạn thân,
Tôi buồn thẫn thờ sáng nay khi nghe tiếng kèn truy điệu bảy người thủy thủ của chiến hạm USS Fitzgerald bỏ mình trong tai nạn đụng tàu tại Yokosuka, Japan. Tiếng kèn của người thủy thủ đứng trên cầu tàu nhìn ra biển, dù chỉ nghe qua TV trong căn phòng khách yên vắng, cũng thấy thật là thiết tha. Tôi nghĩ là thân nhân của những người quá cố và thủy thủ đoàn dự lễ truy điệu chắc là khó cầm được nước mắt.
Những người đã một thời cùng một mầu áo trắng, dù khác mầu da hay quốc tịch, vẫn cảm thấy như có chút gì liên hệ nên thường đồng cảm với niềm vui hay nỗi buồn, nhất là trong những người bị nạn có một thủ thủy gốc Việt, tuổi còn rất xanh.
Hạm trưởng của chiếc khu trục hạm, đang ngủ trong phòng riêng khi tại nạn xẩy ra trước khi trời sáng, cũng bị thương và được trực thăng vận đưa vào bờ cứu cấp. Mặc dù không có mặt trên đài chỉ huy nhưng theo hải qui hạm trưởng vẫn là người sẽ phải chịu trách nhiệm các lỗi lầm của thủy thủ đoàn, và đời hải nghiệp coi như là chấm dứt từ đây, chưa kể còn có thể bị truy tố trước toà án quân sự, bị giải nhiệm hoặc tù đày. Bất công quá phải không bạn thân, thế nhưng đó là giá phải trả để có quyền hạn “magister post diem”, trên là trời dưới là ta! Mấy chục năm về trước bạn ta để tàu đụng phải mìn trôi trên dòng Cổ Chiên cũng thân bại danh liệt. một đời gậm nhấm nỗi buồn.
Có nhiều trường hợp khiến chúng ta gián đoạn cuộc đời, thế nhưng không có biến cố nào làm bạn bè Bảo Bình thay đổi đời sống như là biến cố tháng Tư năm 1975! Vài năm trước đây gặp nhau ở Washington DC để kỷ niệm ngày tốt nghiệp, những dòng thơ “Bảo Bình Trên Xứ Lạ” đã được viết ra để kiểm điểm lại cuộc đời.
Có những người mới ra khỏi quân trường là đã ngang dọc trên những dòng sông đầy lửa đạn của miền Nam cũng như đã từng liều mình ngoài biển Bắc cùng với lực lượng đặc biệt thế mà bây giờ:
Biển Bắc ta hề coi nhẹ không
Phong sương dầy dạn kiếp tang bồng
Bỗng dưng nghiêng ngửa đời lưu lạc
Ðất liền thủy thủ bàn tay không
Cúi đầu hiu hắt trên đường phố
Chiều về ra biển đứng chờ trông.
Nhưng dù sao thế cũng là may mắn vì đã đế được đất nước tự do này. Nhiều bạn ta chịu cảnh tù đày, và khi trở về gia đình tan tác cho lòng xót xa:
Khi anh về hoa rơi trên lối cũ
Chim xa rừng và lá đã thay mầu
Mây cũng u buồn bay đi viễn xứ
Và chúng mình thôi không còn có nhau
Thuyền xa bỏ bến Sông Cầu
Trong cơn gió lộng, xa nhau mịt mù
Mùa sang trở giấc đêm thu
Mơ nghe em gọi tận từ miền xa.
Thấy em theo gió về nhà
Gót chân quất quít theo tà áo xưa.
Có những bạn hoàn cảnh còn đau đớn hơn, vượt tuyến tìm tự do nhưng rồi thấy vợ con chết trên biển trong cơn tuyệt vọng. Biết gì hơn là tỏ lòng tiếc thương:
Em ơi chín nhớ mười thương
Em đi để sóng đại dương nghẹn ngào
Anh ngồi dỗ giấc chiêm bao
Ðợi em cùng với trăng sao hiện về
Đau đớn quá phải không bạn thân? Sang tới đất nước này, ngoài chuyện phấn đấu để thích nghi với đời sống mới, nhiều người đã biệt tích, qui ẩn để gậm nhấm nỗi buồn riêng:
Ta riêng ở một góc trời
Một trang tâm sự, một đời phế hưng.
Thế nhưng có một ngày bỗng dưng niềm tin được sống dậy để làm chuyện đội đá vá trời :
Mười năm tìm kiếm may vừa gặp.
Bẻ kiếm bên trời tưởng đã quên
Uống đi, một chén tương phùng nữa
Mai mình nương gió kéo buồm lên.
Cánh buồn không đủ gió để về đến bến bờ VN, trái lại bạn bè tan tác trên chiến trường Hạ Lào, đã chua xót lại càng chua xót thêm, thế nhưng “
không thành công cũng thành nhân” , bạn không có gì hổ thẹn với lương tâm.
Bạn thân,
81 anh em Bào Bình bây giờ chỉ còn lại hơn năm chục, và chỉ có MỘT người sống tại VN. Mỗi người có một hoàn cảnh riêng nên cũng đành:
Cây da rễ bám bên đình
Mang đi không được nên mình xót xa.
Riêng những người ở trên xứ lạ thì dù sao bây giờ cũng đã có một đời sống bình thường, và ít ra thì cũng đã mang đến cho lớp người sau một một niềm hạnh phúc đơn sơ :
Dù không thỏa mộng sông hồ
Cho con cha dựng bến bờ yêu thương
Cho em giấc ngủ bình thường
Cho anh một chút tơ vương cuối trời.
Thôi thì, hãy cứ coi đó là triết lý để sống cuộc đời còn lại. Tuy nhiên dù thế nào đi nữa chẳng bao giờ chúng mình quên được màu biển xanh và những bến bờ đã đi qua một lần :
Mắt xưa vương bóng sông hồ
Tóc xưa gió lộng bến bờ yêu thương
Mê man giấc mộng đêm trường
Hồn theo ngọn sóng, về đường biển xưa.
Xót thương những người vừa tử nạn trên biển, và nghĩ đến thân phận anh em Bảo Bình, nên trích lại vài dòng thơ cũ để tâm tình với bạn. Mong là bạn được an vui trong những tháng năm vàng.
Tình thân,
Ngụy Xưa,
June 27, 2017