Vô đề

Tác giả Bài
kien0745
  • Số bài : 91
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 20.04.2009
  • Nơi: Hắc Mộc Nhai
Vô đề - 09.04.2012 09:19:43
VÔ ĐỀ


Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi, tôi sẽ hết hạn hợp đồng tại đây và được về nhà. Làm việc tại đất Macau này, dù là một phần của đất nước tổ tiên mình, cùng dân tộc và sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình, nhưng tôi lại không hào hứng mấy khi nghĩ về nó. Nơi đây, với những sòng bạc lớn nhỏ mọc đầy trên vùng lãnh thổ, người ta tiêu tiền như nước, khiến cho giá trị vật chất được tôn vinh lên hàng đầu. Vậy nên tôi không bao giờ có ý định sẽ sống lâu dài tại đây, dù biết rằng có muốn cũng không được.

Chẳng biết tự bao giờ, trong đầu tôi bỗng tồn tại một ý nghĩ rất lạ thường. Tôi muốn tìm và hướng đến những tâm hồn cao cả, mà ở đó sự ngự trị của vật chất bị đánh bại, nhường chỗ cho những lý tưởng, những việc làm có ích cho đời. Người yêu của tôi có một tâm hồn lớn như thế vì em là thành viên của tổ chức công tác xã hội. Còn tôi thì không phải. Chắc là do tôi không đủ nghị lực, hoặc chưa đủ lòng vị tha để làm những công việc như thế này. Tôi chỉ có tâm niệm nhưng chưa bao giờ làm được như người yêu của mình làm cả. Dẫu sao chúng tôi vẫn rất yêu nhau.

Tôi rất háo hức vì khi về đến nhà, tôi sẽ lập ngay kế hoạch kết hôn. Thành quả bảy năm yêu nhau sẽ được hiện thực hoá ngay trong năm nay. Tôi sang Macau làm việc theo dạng xuất khẩu lao động không ngoài mục tiêu kiếm tiền để trang trải chi phí sinh hoạt cũng như làm đám cưới. Tôi giấu kín kế hoạch cầu hôn mà không kể cho em biết vì muốn dành một lời cầu hôn bất ngờ cho em.

Có một điều lạ là đã hai tháng nay, tôi rất khó liên lạc với em. Khi gọi điện thì em trả lời nhát gừng, hay nói anh và em đều làm việc vất vả, đừng gọi điện thoại quá nhiều làm chi, vừa tốn tiền vừa mất thời gian. Nhắn tin, hay gửi mail thì bốn năm lần mới hồi âm một lần, chat cũng vậy. Nói chung là ít hẳn đi so với thời gian sáu tháng đầu tôi mới rời Việt Nam. Nội dung trao đổi đa số là em bận lắm, đừng nhắn tin nữa, em không có thời gian trả lời đâu, hay là hôm nay em mệt lắm rồi, để hôm sau nhé! Tôi thấy rất làm lạ. Trước đây hầu như chưa bao giờ em trò truyện điện thoại với tôi dưới ba mươi phút. Còn công việc của em, theo tôi được biết, không hề tăng thêm, nếu không muốn nói là ít đi, thì làm gì có vấn đề mệt mỏi đến thế. Nhưng tôi chỉ thắc mắc vậy thôi chứ không hề mất đi lòng tin đối với em. Tuy nhiên, trong lòng tôi vẫn có một cái gì đó rất bất an mà không thể hình dung ra được. Tôi có linh cảm là có một chuyện gì đó thật khác thường sẽ diễn ra.

Cuối cùng thì ngày mong đợi nhất đã đến. Tôi bước lên máy bay với tâm trạng phấn khởi chưa từng thấy. Thế là một năm đã trôi qua. Tôi lại được quay về nhà sau ba trăm sáu mươi lăm ngày xa cách. Chỉ vài trăm ngày thôi mà tôi có cảm giác đã trôi qua hàng thế kỷ! Thế là được gặp lại gia đình thân thương, được gặp lại người mình yêu dấu. Còn nỗi vui nào hơn. Nhưng tôi hơi bị hụt hẫng vì đón tôi tại sân bay chỉ có người nhà mà không có em! Hôm đó là Chủ Nhật, lẽ nào em không được nghỉ. Mà đã không ra đón thì cũng chẳng thèm nói cho tôi biết trước. Cho nên hôm ấy niềm vui của tôi đã không được trọn vẹn.

Người ta không liên lạc mình, thôi thì mình liên lạc người ta trước vậy. Buổi chiều, khi đã về đến nhà, tôi gọi cho em thì sau hai lần không bắt máy, đến lần thứ ba, em mới chịu nghe điện và trả lời rằng hôm nay mệt không thể ra đón anh được. Mà bây giờ cũng không đủ để sức nói chuyện với anh nữa, để hôm khác anh nhé. Rồi cúp máy. Tôi hơi bị sững sờ. Lại mệt, lúc nào cũng mệt! Chẳng lẽ việc tôi vừa trở về không có ý nghĩa gì với em sao mà em chẳng có một chút thái độ vui mừng nào hết khi nhận cuộc gọi của tôi, thậm chí tôi còn nhận thấy trong giọng nói ấy có vẻ gì đó rất xa lạ. Thôi thì chấp nhận lý do mệt vậy.

Về Việt Nam rồi mà tôi vẫn không có nhiều cơ hội để gặp em. Lúc thì em nói là công việc nhiều quá, lúc thì em nói đội công tác xã hội hiện nay đang thiếu lực lượng, cần sự có mặt thường xuyên của em, cho nên thời gian dành cho tôi hầu như là không có. Tôi thật chẳng hiểu ra làm sao. Có lúc quá bực mình, tôi nói thẳng:

- Sao em lạ vậy? Em không thể dành một chút thời gian nào cho anh sao? Chẳng lẽ em lại bận rộn đến mức không thèm để ý đến sự hiện diện của anh hay sao?

Em không trả lời mà chỉ im lặng và bỏ đi nơi khác, không đếm xỉa gì đến tôi nữa. Thế là câu hỏi của tôi rơi vào khoảng không. Tôi thiếu điều muốn điên tiết lên. Một hôm Chủ nhật, tôi ngỏ ý muốn cùng em đến Trung tâm bảo trợ người tàn tật, là nơi em làm công tác xã hội thì em từ chối ngay lập tức, bảo là một mình đi được rồi. Tôi nổi cáu:

- Em làm từ thiện thì được mà anh muốn làm từ thiện em thì không cho à?

Em nói ngay:

- Không phải, ý em không phải vậy, ý em là anh đừng nên đến, vì nơi ấy không tiện cho anh đến đâu!

Tôi ngạc nhiên:

- Gì mà không tiện? Hay là em có cái gì cần phải giấu diếm anh trong ấy?

Em lạnh lùng trả lời:

- Em không có gì phải giấu anh cả. Thôi được, nếu anh muốn đi thì cứ đi, em không cản!

Chà, thái độ gì đây? Nói vậy mà cũng nghe được! Đúng là phụ nữ khó hiểu thật!

Nơi mà đoàn đến thăm và tặng quà không phải ở TP. Hồ Chí Minh mà là trung tâm trẻ mồ côi và khuyết tật ở tận Bình Dương. Chúng tôi phải đi hơn ba mươi cây số tính từ trung tâm thành phố mới đến được nơi cần đến. Chỗ ấy cũng gần với nơi làm việc của em. Trong đoàn có một thành viên tên Mạnh Cường, cũng là một người khuyết tật. Mạnh Cường là một thành viên năng nổ nhất trong các hoạt động lần ấy.

Sau đó, tôi cũng hay tham gia với đoàn đi nhiều nơi để làm công tác từ thiện với tư cách khách mời chứ không phải thành viên. Hành động này không đơn thuần là tôi thích làm từ thiện, mà cái chính là làm vì người yêu, đồng thời cũng do cảm phục nghị lực phi thường của Mạnh Cường. Dần dần, tôi và anh đã có mối quan hệ tương đối tốt. Mạnh Cường mồ côi cha mẹ từ thuở nhỏ và lớn lên từ sự cưu mang của một Hội thánh Tin lành. Năm tám tuổi, anh đã bị một cơn sốt và liệt cả hai chân. Khi đến tuổi đi học, ngồi trên xe lăn, nhìn bạn bè tung tăng đến trường, anh rất tủi thân, nhưng chính vì liệt chân nhưng không liệt ý chí đã khiến anh trụ vững và từng bước tiến lên để lấy được tấm bằng Cử nhân loại ưu khoa Ngữ Văn trường Nhân Văn. Không dần lại ở đó, anh tiếp tục củng cố vốn kiến thức của mình bằng việc tốt nghiệp Cử nhân Anh Văn cũng ở trường Nhân Văn. Với kiến thức có được này, Mạnh Cường đã được mời giảng dạy tại trường giáo dục đặc biệt của thành phố cả hai môn văn tiếng Việt và tiếng Anh. Cường tâm sự với tôi:

- Anh biết không, ngày trước có nhiều lúc tôi cảm thấy tự ti đến nỗi muốn tìm đến cái chết. Nhìn bạn bè cùng lứa tung tăng đến trường bằng đôi chân của mình, đến giờ chơi lại chạy nhảy, tôi tủi thân đến mức cùng cực, đã rơi không biết bao nhiêu là nước mắt. Nhưng cũng vì vậy, tôi mới trào lên được cảm xúc và ý chí muốn vươn lên. Tôi luôn tự bảo là mình phải tự bước trên đôi chân của mình.

Tôi rất ngưỡng mộ anh và cũng không giấu được sự buồn bã vì mình yếu kém:

- Tôi không sao nói hết được sự khâm phục của mình đối với anh. Trong hoàn cảnh của anh, nhiều người đã cần đến sự chăm sóc của người khác rồi, mà đằng này, anh lại có thể đứng lên bằng đôi chân của mình. Về cái khác thì không biết làm sao, chứ về văn hoá và nghị lực thì đúng là tôi thua anh toàn diện rồi. Tôi cùng tuổi với anh, thế mà cho đến giờ vẫn chẳng nên thân. Anh có hai bằng Đại học, còn tôi đến một cái cũng không có, mà lại sống trong sự sung sướng, lúc nào cũng được cơm bưng nước rót, thế mà vì ham chơi mà không học được thành tài!

Anh cười và khoát tay:

- Bạn đừng tự hạ thấp mình quá chứ! Nếu không vì anh phải đi nghĩa vụ quân sự hai năm thì anh chẳng phải đã lấy được bằng Đại học rồi chứ đâu phải chỉ có Cao Đằng.

Tôi không nói ra nhưng tự nhủ trong lòng, vì thi rớt nên mới đi bộ đội, mà nếu như hai năm đó không đi bộ đội thì cũng chắc gì đã thi đậu liên thông được! Cách nói của Mạnh Cường chẳng qua chỉ là sự an ủi mà thôi. Tôi chỉ nói:

- Mong sao tôi có được thành tích học tập như anh!

Anh lắc đầu, và nhìn xuống đôi chân mình, rồi nhìn tôi cười buồn. Như vậy là tôi đã hiểu ý anh muốn nói gì rồi. Cả tôi và anh đều có niềm tự hào và nỗi bất hạnh riêng nhưng không ai giống ai cả.

Có một chi tiết rất đáng được chú ý, là tôi thấy trong quá trình thực hiện công việc cũng như trò chuyện, em và Mạnh Cường luôn trao nhau những cái nhìn trên cả tình bạn. Nói chính xác hơn là chỉ có em nhìn anh ta với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa trìu mến, lại có một cái gì đó tôi không sao hiểu được. Tôi lại một lần nữa có thái độ hoài nghi, nhưng là hoài nghi cái gì, chính tôi cũng chẳng biết. Có điều, tôi cảm thấy em rất ngượng ngập khi có tôi đi bên cạnh, hình như sự có mặt của tôi ở đây là một điều miễn cưỡng cho em vậy. Nhưng tôi không quan tâm, cái chính là tôi được đi bên cạnh người yêu của mình, làm những gì em thích, thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Ba tháng trôi qua mà thái độ hờ hững của em đối với tôi không hề thuyên giảm. Lúc đầu, tôi chỉ cho là vì tôi xa nhà lâu quá nên khi quay trở lại, em có gì đó bỡ ngỡ cần thời gian để thích ứng lại. Nhưng giờ đây tôi thấy là không phải vậy. Rõ ràng có một nguyên do nữa tôi cần phải tìm hiểu cho kỹ. Chỉ có điều, với bản tính quá thật thà của mình, tôi không cách nào có thể dò hỏi được bất cứ cái gì từ người kín kẽ như em cả. Tôi chỉ nghi ngờ và cố gắng tìm những gì mình biết và hiểu để tự trả lời cho mối hoài nghi ngày một tăng lên của mình, dù cách làm nay thực sự không thể thoả mãn được.

Nói gì thì nói, tôi luôn tin và yêu có một người, và tự nhủ sẽ không có người con gái nào khác ngoài em đánh động được tôi nữa. Để củng cố thêm sự vững chải này, tôi quyết định tiến đến cầu hôn mà không cần quan tâm liệu thời gian này có thích hợp hay không khi ngỏ lời. Tôi không phải là kẻ lãng mạn để nói ra những lời nói ngọt ngào và bay bổng, nhưng tôi tin bằng tấm lòng chân thật cùng với thời gian đủ dài của quá trình hiểu nhau, tôi quyết định gặp em và nói ra những gì suy nghĩ trong lòng. Những gì đã nói với em bảy năm trước, giờ đây tôi gần như lặp lại nguyên văn chỉ thay một từ kế cuối trong câu:

- Anh không phải là người hoàn hảo, nhưng vì em, anh đã và sẽ luôn cố gắng hết sức. Có thể anh không đem lại cho em sự giàu sang được nhưng anh tin rằng sẽ không bao giờ khiến em quá thất vọng. Anh tin là mình có thể đem lại niềm hạnh phúc trọn vẹn cho em. Em đồng ý làm vợ anh nhé!

Với những lời nói này, tôi chờ sẽ nhận được một cái gật đầu. Nhưng không như kỳ vọng, cái tôi nhận được khác xa với điều tôi tưởng tượng. Em lại từ chối với một thái độ hờ hững:

- Không, em không thể nhận lời làm vợ anh được!

Tôi sững người. Lại một sự bất ngờ không thể lường trước được. Tôi nắm lấy tay em lay mạnh, động thời hỏi dồn dập:

- Sao thế em? Em không muốn làm vợ anh sao? Chuyện gì xả ra vậy?

Em muốn giằng tay ra nhưng không được vì tôi giữ chặt quá, nên em đành đứng im, gương mặt tỏ rõ sự khó chịu. Tôi lại hỏi bằng một giọng cũng không kém phần khó chịu:

- Em làm sao thế? Hãy nói đi, vì sao vậy?

- Anh làm em bất ngờ quá! Hiện nay, em còn nhiều việc, chưa có thời gian nghĩ đến chuyện này, với lại em cũng không đủ điều kiện để cùng làm đám cưới với anh. Hãy cho em một thời gian, em sẽ trả lời anh!

Tôi không đồng ý:

- Anh cho em thời gian! Bảy năm không phải là thời gian sao? Bao nhiêu đó năm trời chưa đủ để anh chờ đợi sao mà giờ còn bắt anh phải chờ nữa? Anh đi qua Macau làm việc quần quật thì chẳng qua là để kiếm một số tiền nhỏ đủ làm đám cưới thôi. Với sự dành dụm đó, em lo gì không có điều kiện. Em nói vì công việc nhiều nên chưa muốn đám cưới, con người nhất là phụ nữ ai cũng cần một mái ấm gia đình chứ? Còn cha mẹ của anh và cả cha mẹ của em nữa, họ lớn tuổi rồi và chỉ mong có những đứa cháu để hưởng thú vui tuổi già….

Tôi định nói nhiều hơn nữa nhưng không biết phải nói thêm cái gì. Em trầm tư một hồi lâu, rồi quay sang tôi và nói:

- Em hiểu! Nhưng anh hãy chờ vài ngày, em sẽ nói với anh tất cả! Bây giờ, anh hãy cho em suy nghĩ một chút đã. Dù gì đó cũng là một cuộc hôn nhân, là một việc quyết định cả đời người. Em mà nhận lời một cách chóng vánh như thế thì liệu có hợp lý lắm không! Chỉ ba ngày thôi, anh không chờ được sao?

Vậy là tôi phải đầu hàng. Rút chiếc hộp đựng nhẫn ra, tôi đặt lên bàn:

- Anh sẽ để chiếc nhẫn này lại. Sau ba ngày nữa, khi gặp em, anh mong em là sẽ đeo nó. Còn không, anh nhờ em một việc là vứt nó hộ anh, chứ anh không còn bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!

Dứt câu, tôi bỏ đi ngay mà không cần biết thái độ của em ra sao. Thế là thất bại, một thất bại nặng nề không sao tránh được. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Còn chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì chỉ có em và Chúa mới biết. Cái linh cảm lúc ở Macau giờ đã lớn dần lên. Tôi liên tưởng là sẽ có một điều gì đó rất khủng khiếp xảy ra.

Đúng ba ngày sau, theo lời yêu cầu, tôi đến nhà em. Động tác đầu tiên của tôi khi vào nhà là nhìn vào ngón tay của em. Chiếc nhẫn vẫn nằm y nguyên trong hộp và chiếc hộp thì cứ nằm đúng vào chỗ tôi đặt hôm trước. Tôi thất vọng đến mức không thốt nên lời. Khi tôi đã lấy lại cảm giác nói chuyện thì em đã lên tiếng trước nhờ tôi chở em qua nhà Mạnh Cường.

Nhà Mạnh Cường là nhà tập thể do Nhà nước cấp. Căn nhà này ở sát với ngôi trường anh đang dạy học để tiện cho việc di chuyển. Bên trong nhà khá đơn sơ, phòng khách chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, trên bàn có ấm trà. Phòng thì ngăn nắp và được quét dọn sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhà là người cẩn thận, và cho người ta thấy là có sự can thiệp của bàn tay phụ nữ. Thấy hai chúng tôi đến, Mạnh Cường niềm nở mời chúng tôi vào nhà.

Khi đã làm xong mọi động tác xã giao, em đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và tiến đến phía Mạnh Cường, đứng bên cạnh anh rồi quay sang nói với tôi:

- Xin giới thiệu với anh, đây là người yêu của em!

- …??!!

Thấy tôi không phản ứng gì cả, em đã nói tiếp:

- Anh Cường là người yêu của em!

Tôi đứng bật dậy, nhưng ngay lập tức, phía trước như tối sầm lại, rồi khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một câu:

- Em vừa nói gì vậy? Có phải là em đang đùa với anh không?

Em trả lời:

- Em không đùa, đây là sự thật!

Đầu óc choáng váng, tôi phải vịn vội lấy một bên cạnh ghế khỏi bị ngã xuống. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi nói vừa theo kiểu pha trò vừa để kịp thời gian định thần:

- Chuyện gì đây? Em đừng có đùa mà làm mặt nghiêm như vậy chứ! Tuy bề ngoài anh khoẻ mạnh nhưng trái tim anh yếu đuối lắm, em mà doạ vài lần như vậy thì có ngày anh đứng tim chết đấy!

Đáp lại thái độ hài hước của tôi, em chẳng có chút phản ứng gì mà nói một cách nghiêm nghị:

- Xin lỗi, em nói thật hoàn toàn mà không hề đùa chút nào!

Lúc này thì bầu trời thực sự bị sụp đổ. Tôi không đứng vững được nữa mà cả người ngã ngồi xuống ghế, gương mặt thất thần, đầu óc trống rỗng. Tuy vậy tôi vẫn còn khả năng quan sát đối phương. Mạnh Cường cũng có vẻ rất bất ngờ và ngạc nhiên không kém gì tôi. Chắc là anh cũng không lường trước được tình huống này. Còn em thì rất bình thản, vẫn với vẻ mặt lạnh lùng và sẵn sàng chịu đựng mọi sự sẽ diễn ra sắp tới.

Bầu không khí lúc ấy yên lặng một cách nặng nề. Phải mất đi năm phút, tôi mới qua được trạng thái bần thần để nặng nhọc thốt lên một câu:

- Thế là thế nào? Anh không hiểu gì cả, em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?

Không có câu trả lời. Lại một khoảnh khắc nặng nề trôi qua. Lòng rối như tơ vò, tôi lặp lại câu nói của em một cách vô thức:

- Anh Cường là người yêu của em? - Quay sang nhìn thẳng vào mắt em, tôi hỏi, giọng đanh lại: - Vậy anh là cái gì của em?

Tiến đến gần em, tôi hỏi thêm lên nữa, giọng nói đã lạc đi và gần như là thét lên:

- Anh là cái gì của em?

Em tránh cái nhìn như thiêu đốt của tôi và nói nhỏ:

- Anh hãy bình tĩnh lại đi, để em giải thích …

Tôi ngắt lời:

- Em không cần giải thích gì cả! Đã đến lúc phải kết thúc trò đùa này rồi! Anh không còn muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, ta về thôi! Rồi tôi nắm tay em lôi đi. Nhưng em đã giằng tay ra:

- Không, em không đi đâu cả, em sẽ ở lại đây!

- Sao thế? Em có thể dễ dàng bỏ một người đã yêu em suốt bảy năm để đến với một người khác hay sao?

- Anh hãy nghe em nói ….

Tôi tàn bạo cắt ngang:

- Tôi không muốn nghe gì nữa hết! Tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi với cô cả, thế mà cô lại phản bội tôi để yêu một người khác! Tôi đáng bị đối xử như thế hay sao?

Cứ thế, trong trạng thái mất hết sự bình tĩnh và tự chủ, tôi đã thốt lên những câu nói đầy tính xúc phạm. Thoạt đầu, nhìn em sắp khóc, tôi cũng thoáng nao lòng. Nhưng khi đã giận thì mất khôn, tôi không còn kiềm chế bản thân được nữa mà tiếp tục lên án hai người. Những câu nói nặng nề đến nỗi tôi không dám nhắc lại trong đây. Khi bị xúc phạm nặng như vậy, ban đầu em vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, nhưng những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má. Sau cùng, khi thần kinh đã bị thử thách quá mức, em không thể chịu đựng thêm nữa và khóc oà lên; còn Mạnh Cường, người bình tĩnh nhất trong ba người, dù không khóc nhưng đã tái mặt đi và không thể che giấu được thái độ đau đớn của người bị xúc phạm.

Cho đến lúc đó, khi đã trấn tỉnh lại, tôi mới phát hiện mình đã đi quá đà. Tôi vội im lặng. Những lời thốt ra lúc nãy chẳng khác nào một cốc nước khi hất ra ngoài hết rồi thì không sao hứng lại được nữa. Không biết làm gì hơn, tôi đành phải bỏ đi mà không một lời chào. Ngoài trời bỗng chốc đổ một cơn mưa rào. Tôi cứ thế mà phóng xe vun vút dưới mưa, hai gò má nóng ran vì đôi dòng lệ đã tuôn ra không biết tự lúc nào. Có thể họ đã sai, nhưng tôi cũng đã quá sai khi buông lời mắng nhiếc họ. Họ có quyền yêu nhau mà không cần sự can thiệp của tôi, cho dù tôi là người yêu của em nhưng tôi không là gì để có thể phán xét họ đúng hay sai. Điều đó chỉ có Thượng đế mới đủ quyền hành.

Vậy là từ chỗ định dành lấy lời cầu hôn bất ngờ cho em, thì ngược lại, chính tôi đã phải nhận lấy một nỗi bất ngờ không sao tả xiết, hay nỗi bất hạnh thì đúng hơn. Hoá ra, em vô tình và lạnh lùng với tôi không phải do mệt mỏi hay áp lực gì cả, chẳng qua là vì tình cảm của em dành cho tôi đã cạn kiệt hết. Thế mà tôi vẫn ngu ngơ, cho rằng tôi là trung tâm của vũ trụ, lại còn cầu hôn nữa. Vì vậy thử hỏi làm sao tôi không điên tiết, không nổi cơn thịnh nộ được cơ chứ! Dẫu biết là khi buông những lời xỉ vả mắng nhiếc như vậy, tôi đã không còn là chính mình và biến thành một kẻ hàng tôm hàng cá. Với một tín đồ ngoan đạo, thái độ này là không thể chấp nhận được. Tôi rất hối hận khi có những lời nói như vậy, nhưng thú thật làm sao không giận dữ được khi chứng kiến một người mình đã yêu như yêu chính mạng sống và hơi thở của mình, giờ đây đột nhiên bỏ đi theo một người khác. Đối phương xét về một khía cạnh nào đó đã không bằng mình. Khi bị mắng nhiếc, họ cảm thấy đau đớn, nhưng cái đau của họ làm sao bằng tôi được! Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt và nước mắt tôi cũng càng lúc rơi càng nhiều hơn.

Qua hai ngày sau, tôi không chịu đựng được nữa mà xộc thẳng qua nhà của Mạnh Cường. Em vẫn còn ở đó và lập tức đanh mặt lại khi vừa trông thấy tôi. Nhưng dường như em vẫn chưa qua khỏi cơn xúc động, bằng chứng trên gương mặt xinh đẹp ấy giờ đã rất nhợt nhạt. Dù chẳng tỏ ra chút cảm tình nào đối với tôi, nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của em, tôi vẫn cảm thấy xót xa đến mức không cầm được nước mắt. Gặp lại em, tôi đã mất hết sự hùng hổ của hôm trước và trở nên yếu đuối đến mức không ngờ. Dẫu biết đầu gối nam nhi có ngàn vàng, trang nam nhi không dễ gì quỳ gối cầu xin người khác, nhất là phụ nữ, nhưng giờ đây tôi bất chấp tất cả, sẵn sàng từ bỏ hết sỹ diện đàn ông, quỳ hẳn xuống đất để van xin chút tình còn lại:

- Anh sai rồi! Nếu như anh làm gì có lỗi thì em hãy tha thứ cho anh! Anh không thể sống thiếu em được đâu! Anh xin em đừng bỏ anh mà, quay lại với anh đi!

Quay sang Mạnh Cường, tôi lại cầu xin:

- Xin anh hãy buông tha cô ấy và cho cô ấy quay lại với tôi đi! Tôi xin anh!

Giọng tôi khi ấy đã lạc hẳn đi. Tâm trạng của tôi khi ấy cũng xúc động không kém gì hôm trước. Đây là lần thứ hai tôi khóc với thời gian giữa lần trước và lần sau chỉ cách nhau có hai ngày. Lúc ấy, cả hai người đều kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Có lẽ họ không thể ngờ được một người đàn ông đạo mạo như tôi lại quỳ gối để cầu xin tình yêu của một người con gái. Nhất là Mạnh Cường. Vốn nổi tiếng là người điềm tĩnh, thế mà trước tình huống không thể lường trước này, anh vẫn lúng túng thấy rõ. Còn em, sau một hồi không phản ứng gì, đã ôm mặt bỏ chạy ra ngoài để không còn nhìn thấy cảnh tượng này nữa. Mạnh Cường sau một hồi bất ngờ cũng đã nỗ lực trấn tĩnh lại, và dù vẫn chưa hết xúc động, anh vẫn cố gắng giữ giọng cho thật bình tĩnh:

- Anh Nghi, đừng làm thế, hãy bình tĩnh lại! Mời anh ngồi xuống đây, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như những người đàn ông nào!

Thấy tôi không buồn động đậy, anh đã di chuyển đến gần tôi và nắm tay tôi đỡ dậy. Lúc đó, vì biết mình đã không còn hy vọng gì nữa, tôi đành phải đứng dậy, ngồi vào ghế và đón lấy tách trà do Mạnh Cường đưa cho. Dù không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng, nhưng khi uống hết tách trà đặc, tôi đã lấy lại được phần nào bình tĩnh. Lúc ấy, Mạnh Cường nói:

- Hãy hết sức bình tĩnh, anh Nghi ạ! Rồi tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, hy vọng là chuyện mâu thuẫn của chúng ta sẽ được giải quyết từ từ. Nhưng nhìn anh xúc động quá, tôi e là chưa thích hợp để ta tâm sự với nhau, hay là anh về nghỉ ngơi rồi đến hôm sau khoẻ hẳn, hai ta sẽ tiếp tục trò chuyện?

Biết là mình đã quá sai khi buông ra những lời nói ác ý, nên tôi cũng thẳng thắn nhận lỗi:

- Hôm trước đúng là tôi đã nói những lời không nên nói. Tôi rất ân hận về việc này. Chỉ mong anh hãy rộng lượng mà bỏ qua cho! Tôi đang bình tĩnh lắm và sẵn sàng nghe anh đây!

- Tôi đã quên chuyện ấy rồi và cũng sẽ không để bụng nữa! Ta sẽ trở lại vấn đề. Bây giờ, tôi nghĩ anh rất hận tôi, vì cho rằng tôi đã cướp bạn gái của anh, như lời hôm trước anh có nói. Tôi biết là có giải thích thế nào thì anh cũng sẽ không nghe, nhưng dù sao tôi vẫn khẳng định là tôi không cướp bạn gái anh, mà là cô ấy tự nguyện đến với tất cả lòng chân thành của mình.

Tôi nghĩ trong bụng: “Anh không cướp, nhưng anh đã có cách quyến rũ được cô ta để cô ta tự nguyện đến với anh chứ gì?”. Nhưng việc nghĩ xấu về người ta như thế tôi không dám nói ra.

Hình như Mạnh Cường đã đọc được suy nghĩ của tôi:

- Tôi cũng chẳng có tài cán gì để mà khiến cho cô ấy phải ngưỡng mộ cả. Như mọi người cũng thấy, tôi là một kẻ không lành lặn, nhiều lúc còn không thể chăm sóc cho bản thân mà cần để người khác giúp đỡ chăm sóc nữa. Cho nên việc cô ấy thích tôi, như kiểu bỏ một người lành lặn để theo một kẻ tật nguyền này thì không chỉ bất ngờ đối với anh, mà còn bất ngờ cho cả tôi nữa!

Ngừng một chút, anh nói tiếp:

- Như đã có lúc nói với anh trước đây, cái tôi có duy nhất, theo tôi nghĩ, đó là nghị lực sống và không chấp nhận đầu hàng số phận. Mà những cái ấy thì không đủ cơ sở để quyến rũ người khác phái được…. Còn Gia Hân, không chỉ anh xem và tôn thờ cô ấy như một thiên thần, mà cả tôi, cả tổ chức từ thiện cũng đều xem cô ấy là thiên thần. Sự xuất hiện của cô ấy tại những nơi công tác chẳng khác nào việc đem lại ánh nắng cho những nơi lạnh lẽo và đem đến mưa rào cho những nơi khô hạn vậy. Sự làm việc không biết mệt mỏi của Gia Hân đã đem lại nụ cười trên những khuôn mặt vốn đã héo hắt do sự bệnh tật đè nặng.

Rồi quay sang tôi, anh lại nói tiếp:

- Tổ chức chúng tôi quen với Gia Hân khoảng một năm trước, chỉ sau khi anh đi lao động nước ngoài một thời gian ngắn. Lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết cô ấy có người yêu là anh vì cô ấy không nói. Chỉ đến khi cô ấy bày tỏ tình cảm với tôi, nói là yêu tôi, rồi sau đó nói hết những hoàn cảnh riêng của mình, thì tôi mới biết là cô ấy đã có người yêu. Thoạt đầu, tôi không chấp nhận vì cho rằng cô ta đùa cợt. Dễ gì một người con gái tài sắc như thế lại yêu một người tật nguyền như mình được chứ, vả lại tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba vì cô ta cũng đã có người yêu rồi, lại là người lành lặn và có điều kiện hơn hẳn mình. Thậm chí, có lúc tôi còn đuổi cô ấy đi nữa. Đó cũng là một trong những lần hiếm hoi tôi mặc cảm về số phận của mình và lần đầu tiên tỏ ra yếu đuối đến thế. Nhưng từ từ tôi nhận thấy là cô ấy rất chân thành chứ không phải đùa giỡn. Vậy là theo thời gian, tôi đã tiếp nhận lấy những cảm giác hạnh phúc do thiên thần Gia Hân ban tặng một cách từ từ. Và rồi không biết tự bao giờ, tôi cảm thấy cần nàng hơn bao giờ hết! Đây cũng là lần đầu tiên tôi được tiếp nhận tình yêu từ ngươi khác phái!

Nhìn tôi, anh nói với giọng rất ôn hoà:

- Anh Nghi, cả anh, Gia Hân và tôi đều là tín đồ Cơ Đốc, đều là anh em với nhau, đều là con của Chúa. Tôi cần Gia Hân, anh cũng vậy, nhưng giữa chúng ta, chỉ một người thành công thôi. Trong hoàn cảnh này, chắc chắn anh xem tôi là tình địch và anh rất căm ghét tôi. Anh thậm chí sẽ chẳng muốn nghe tôi khuyên giải nữa. Có lẽ anh ngồi nghe tôi, chẳng qua là vì phép lịch sự. Nhưng dù sao, tôi cũng sẽ lợi dụng phép lịch sự này để nói những gì tôi cho là cần nói. Mong anh đừng nghĩ là mình bất hạnh. Tôi không thể đại diện Chúa, nhưng nhân danh Người, tôi mong anh hãy tha thứ cho Gia Hân, đừng hận và đừng trách gì cô ấy thêm nữa, cho dù cô ấy có thế nào với anh. Gia Hân không phải là người tồi để anh phải hận đâu. Còn tôi, không mong là anh sẽ bỏ qua nhưng tôi vẫn hy vọng là chúng ta sẽ trở thành bạn!

Cơn xúc động đã qua, nhưng tinh thần của tôi vẫn chưa thể khôi phục được. Thật sự những lời nói của Mạnh Cường dù tôi không thể nghe lọt hết được nhưng những điều ấy không phải là vô lý. Tôi không biết phải nói gì làm gì nữa, chỉ hỏi một câu mà biết là sẽ chẳng ai trả lời được cả:

- Anh nói đúng, tôi là một tín đồ Cơ Đốc, cuộc đời tôi cho đến hôm nay đều do Chúa quyết định và tôi sẽ luôn luôn để cho Người dẫn đường. Nhưng tôi có thể biết là cô ấy rời bỏ tôi để theo anh là vì lý do gì được không?

- Cái đó tôi không thể trả lời anh được vì tôi không biết!

Cuộc đối thoại với Mạnh Cường không làm tôi nguôi ngoai nỗi đau ngay lập tức được. Suốt một thời gian dài, tôi suy sụp tinh thần một cách tồi tệ. Không thể tin rằng mối tình bảy năm chỉ trong vài ngày đã dễ dàng sụp đổ và đi đến tan vỡ hoàn toàn. Lý do vì sao tôi không thể biết, vì vậy mà tôi không cam tâm. Giờ đây, tôi không còn người yêu bên cạnh nữa. Rồi đây mỗi ngày tôi sẽ phải sống sao đây khi một nửa hồn mình đã mất rồi, còn một nửa bỗng hoá dại khờ kia làm sao mà chịu đựng được sự trống vắng và đau khổ! Thiên thần của tôi đã bay đi mất rồi, chỉ còn lại một kẻ chân tình dại khờ vẫn cố níu lấy chiếc bóng của nàng mà giờ đã không còn là bóng nữa.

Công việc thường ngày tôi chẳng hứng thú làm nữa. Về đêm thì mắt cứ thao láo mà nghĩ về người yêu. Càng nghĩ, nước mắt càng tuôn, ruột đau như cắt. Vẫn biết là mọi chuyện đều do Chúa quyết định, nhưng tôi không dễ gì chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Gọi điện thoại, em tắt máy. Đến nhà, thì người nhà nói em đã đi xa, không ở nhà. Hỏi những đồng nghiệp thì họ trả lời là em không đi làm nhiều ngày rồi. Đến trung tâm thì bên đó cũng nói là em không đến làm ở đây một thời gian rồi. Tôi đoán là em ở bên nhà Mạnh Cường, nhưng tôi đã bị căn nhà đó ám ảnh lắm rồi, giờ không còn muốn đặt chân đến đó lần nào nữa hết.

Hết cách liên lạc, tôi chỉ còn một hy vọng cuối cùng, đó là gửi mail. Ban đầu, tôi định viết thư tay, là việc làm thường xuyên giữa hai chúng tôi trong thời gian phải đi bộ đội, nhưng giờ nếu viết thư tay thì phải gửi đến địa chỉ nào đây khi mà ngay cả nhà em cũng không quay về. Thế nên gửi mail chính là biện pháp cuối cùng có thể. Mong là em chưa xoá mất hộp mail cá nhân của mình. Tôi đã viết với nội dung sau:

“Anh đã từng làm tất cả vì em. Anh đã yêu em hết lòng và tôn thờ em như một thiên thần. Nhưng bù lại giờ đây anh chỉ nhận được một sự im lặng đầy tàn bạo và vô cảm. Anh không thể ngờ là với ngần ấy năm mà vẫn không thể giữ được trái tim em ở lại. Em vẫn bay ra khỏi cuộc đời anh một cách dễ dàng. Giờ đây anh không thể cầu xin em quay về. Anh biết điều đó là thừa, và dù anh có cố gắng thế nào thì em cũng sẽ không nghĩ lại đâu. Anh chỉ biết bất lực nhìn em đi với người ta.

Anh chỉ cầu xin em một điều. Đó là cho anh biết nguyên nhân vì sao em bỏ anh ra đi một cách lạnh lùng mà không có lấy một lời chia tay. Anh chỉ muốn biết là anh đã làm sai điều gì mà em đang tâm gạt bỏ anh tàn nhẫn như vậy? Ngoài ra, khi biết được anh phạm sai lầm gì mà khiến em phải cạn tàu ráo máng, anh sẽ cố tránh lỗi lầm đó để lần sau không phạm phải nữa! Anh chỉ muốn chết một cách mình bạch chứ không muốn nhận lấy một cái chết bất ngờ, thế thôi!

Em hãy xuất hiện đi, đừng trốn tránh nữa! Đừng để cho mọi người lo lắng em như thế. Cũng đừng để mọi công việc của em bị trì hoãn. Không nên vì trốn tránh anh mà phải bỏ hết người thân, và không nên vì chuyện riêng tư mà bỏ cả công việc như vậy. Em phải biết rằng ngoài anh ra thì vẫn còn nhiều người khác cần đến em lắm!

Em hãy yên tâm là sau khi biết được sự thật, anh sẽ không bao giờ làm phiền em thêm lần nào nữa hết. Em hãy cứ yên vui bên người tình mới, không cần quan tâm đến anh nữa, dù anh cảm thấy mình không đáng bị đối xử như vậy.

Cuối cùng, anh không biết nói gì hơn, chỉ mong bảy năm đầy kỷ niệm của đôi ta không bị trôi đi một cách vô nghĩa, mong em hãy nhớ đến quãng thời gian hạnh phúc này mà suy nghĩ lại, mong được cơ hội để làm lại từ đầu với em! Anh yêu em rất nhiều!”

Tôi chỉ có thể viết đến như vậy, chứ không thể viết gì hơn nữa; mặc dù lúc đầu tôi định sử dụng rất nhiều lời lẽ cay độc để hả giận, nhưng suy cho cùng, đó từng là người yêu của mình, nếu đã hết tình cảm rồi thì cũng không nên có ác cảm với nhau. Vả lại, tình yêu của tôi đối với em nào đã tắt, nhất là vào thời điểm này, nó vẫn còn bùng cháy mãnh liệt đấy chứ! Thế rồi phải đợi vài ngày sau, tôi mới nhận được hồi âm:

“Em biết đã đến lúc mình không thể im lặng được nữa. Với những gì em làm, anh buồn và hận em lắm phải không? Em không biết phải bào chữa cho mình ra sao, và càng không thể yêu cầu anh tha thứ, chỉ mong là anh hãy vì một chút tình còn lại, đừng làm khó dễ anh Mạnh Cường. Anh ấy không có lỗi gì cả, tất cả mọi việc gây ra đều do em. Nhưng em van anh, đừng xỉ vả em như hôm trước nữa. Em không tồi như anh nghĩ đâu! Thật đau lòng làm sao khi nghe những lời ấy của anh dành cho em!

Em và anh Mạnh Cường chỉ là do gặp nhau lâu ngày nên mới phát sinh tình cảm thôi, và người chủ động chính là em, chứ anh ấy không hề làm bất cứ gì sai đối với em cả. Em đã vô tình và lạnh lùng với anh trong thời gian dài, không phải vì cạn kiệt tình cảm với anh, mà chỉ là để che giấu sự yếu đuối của mình. Em không đủ can đảm để gặp anh trực tiếp và nói với anh những lời này, không biết phải làm sao khi đối mặt với anh, đã phải đấu tranh tư tưởng trong suốt thời gian dài. Giờ đây, mọi chuyện đã vỡ lẽ, em không cần phải giữ lấy bộ mặt vô cảm, vốn không phải là chính mình ấy nữa. Em chấp nhận tất cả sự thù hằn của anh đối với em, chỉ mong anh hãy lấy tấm lòng cao thượng của mình, đừng dằn vặt em quá nhiều bởi những gì em đã làm cho anh.

Khi yêu, con tim luôn luôn có lý lẽ riêng của nó. Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm ngọt ngào cùng những gì anh đã dành cho em và ngược lại. Em cũng như anh, sẽ luôn trân trọng những năm tháng ta đã có nhau. Việc em phát sinh tình cảm với anh Mạnh Cường và buộc phải chia tay anh, xin anh đừng hỏi lý do, vì em không thể trả lời anh được. Làm như thế chỉ thêm đau lòng cho cả hai ta mà thôi. Hãy để cho những con tim bị tổn thương của anh và em được ngủ yên.

Anh cũng không hề làm gì sai hay lỗi lầm với em cả, thậm chí anh đã đối xử rất tốt với em. Anh Mạnh Cường cũng vậy. Em thầm cảm ơn Chúa đã sinh ra hai người đàn ông tốt như thế và đi qua đời em. Nhưng tiếc là em chỉ có thể chọn một trong hai người mà thôi. Xin anh hãy tha thứ cho sự lựa chọn ích kỷ này của em! Vì vậy, anh hãy quên em đi, đừng nhớ gì đến em nữa. Hãy xem như Gia Hân của anh đã không còn nữa, hãy xem như người mà anh vừa gặp hôm trước không phải là Gia Hân mà là một người hoàn toàn khác.

Em nguyện cầu Đức Chúa nhân từ sẽ mang đến cho anh một người phụ nữ tốt hơn em nhiều để bù đắp cho sự bất công này của anh!”.

Đọc những dòng thư này mà tôi không sao cầm được nước mắt. Vậy là tôi lại khóc. Chưa ai khiến tôi phải khóc nhiều đến thế ngoài em. Phải, Gia Hân của tôi không còn nữa, vì giờ chỉ còn có Gia Hân của Mạnh Cường mà thôi. Tôi đã viết trả lời cho em những dòng tâm sự xem như là cuối cùng của mình:

“Vì em, anh đã khóc thật nhiều. Không người nào lại khiến anh phải khóc nhiều như thế ngoài em. Còn gì đau đớn hơn khi chứng kiến Gia Hân yêu dấu của mình đã rời bỏ vòng tay yêu thương của mình để đến với vòng tay một người khác được chứ!

Em đã không chịu nói lý do gì em phải chia tay anh. Vậy thì thôi, anh sẽ không hỏi nữa mặc dù anh rất muốn biết. Như thế cũng đồng nghĩa với việc từ nay về sau, anh sẽ chẳng còn cơ hội nào làm lại từ đầu với em được nữa! Em không muốn làm tổn thương anh, nhưng thực sự em đã làm anh tổn thương!

Đã bao đêm qua, anh luôn nguyện cầu, sau một đêm thức dậy, em thân yêu sẽ lại về với vòng tay của anh, chúng ta sẽ lại tiếp tục cuộc sống thường ngày, và em sẽ trở thành vợ hiền của anh. Nhưng khi cơn mê đã qua, sự thật phũ phàng ập đến, anh thẫn thờ khi nhận ra mình đang bất lực nhìn người mình yêu thương càng ngày càng rời xa mình!

Vì quá yêu em, đã có lúc anh muốn bằng mọi giá phải giữ em lại bên anh. Nhưng sau đó anh nghĩ, nếu em đã không muốn cùng anh tiếp tục chung bước trên đường tình, thì dù có cố gắng thế nào cũng chỉ giữ được người mà không giữ được trái tim của em. Điều ấy chẳng phải là vô nghĩa sao?

Giờ đây, như đã từng hứa trước kia, anh sẽ để em yên và không bao giờ cản trở em nữa. Từ nay, anh sẽ bước ra khỏi cuộc đời em, cũng như em đã bước ra khỏi cuộc đời anh vậy. Anh sẽ cố gắng quên em, dù biết việc này thực sự khó khăn vì anh còn yêu em nhiều lắm. Nhưng khó khăn nào cũng phải vượt qua. Anh phải làm vậy vì anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu như em có đọc tác phẩm “Đoạn kết của câu truyện cổ tích” của Nhà văn Giắc Lơn-đơn thì em sẽ hiểu tại sao anh lại có quyết định này. Anh chỉ làm theo nhân vật bác sĩ Lin-đê mà thôi. Nhưng anh không cao thượng như ông ấy đâu. Có điều, anh nghĩ nếu không làm được hoàn toàn như người ta thì cũng nên làm được một nửa giống người ta. Anh sẽ chỉ hạnh phúc khi nào em cảm thấy hạnh phúc!

Cảm ơn em đã sưởi ấm con tim anh trong suốt bảy năm qua. Đó là thời gian hạnh phúc nhất của đời anh. Anh sẽ không bao giờ quên quãng thời gian tuyệt vời ấy. Gia Hân vẫn luôn là Gia Hân yêu dấu của anh và tồn tại trong lòng anh mãi mãi, chứ không phải một ai khác cả!

Anh sẽ phải cố gắng thuyết phục bản thân, xem như chuyện xảy ra giữa chúng ta chỉ là một giấc mơ. Có điều giấc mơ kéo dài bảy năm thì thực sự dài quá và nó đích thị là một cơn ác mộng, lại vượt quá sức chịu đựng của anh. Nhưng dù sao anh vẫn phải chấp nhận thực tế phũ phàng này.

Chúa sẽ phù hộ cho em và Mạnh Cường. Chúc hai người hạnh phúc!”

Sau những dòng tâm sự này, tôi không còn viết tiếp một bức thư nào khác nữa. Em bỏ tôi đi, đương nhiên tôi tan nát cõi lòng. Tuy nhiên, niềm an ủi duy nhất tôi có được, đó là em không tham phú phụ bần, chỉ là bỏ một người nghèo để đến với một người nghèo hơn và có số phận bất hạnh hơn mà thôi. Tôi mất đi người yêu, nhưng dù sao thì tôi đã tìm được những tâm hồn cao thượng cùng những lý tưởng sống như tôi đã nói từ đầu bài viết nay. Đây cũng có thể là một sự tự huyễn hoặc bản thân để cho mình cảm thấy bớt tự ti, bớt tủi thân hơn mà thôi.

***

Chuyện xảy ra đã cách đây tám năm rồi. Giờ tôi không còn tung tích của hai người nữa. Nghe đâu họ đã đi đến một nơi rất xa, thậm chí còn có người nói họ đã đi ra nước ngoài. Thực hư ra sao, tôi không biết mà cũng không đủ cam đảm và nghị lực để tìm hiểu vấn đề cho ra ngọn ngành nữa. Nhưng việc họ không còn sống ở Thành phố Hồ Chí Minh là chuyện có thật. Họ đã dời đi chỉ sau khi xảy ra chuyện trên một thời gian rất ngắn. Từ đó tôi cũng đứt luôn liên lạc lạc với họ, hay nói đúng hơn là đứt luôn liên lạc từ lúc viết lá thư cuối cùng. Có lẽ là họ muốn tránh mặt tôi.

Tôi bây giờ cũng không còn ở thành phố Hồ Chí Minh nữa. Không hẳn là bỏ phố lên rừng, mà chỉ là từ bỏ một đô thị phồn hoa để đi đến một nơi bớt phồn hoa hơn thôi. Có người hỏi vì sao phải bỏ xứ mà đi, có phải là muốn quên đi kỷ niêm xưa cay đắng này hay không, tôi không biết và cho rằng có lẽ là vậy. Chỉ biết một điều là chính thành phố biển Vũng Tàu đầy thơ mộng này đã giúp cho tôi tìm lại được nguồn cảm hứng sáng tác mà tôi tưởng đã mất đi từ lâu rồi.

Giờ em của tôi sống ra sao, có hạnh phúc bên người hay không, tôi không sao biết được. Những lá thư em gửi từ thời đi bộ đội là những kỷ vật cuối cùng của em mà tôi có được. Giờ đây tôi quyết định giữ lại nguyên vẹn và nâng niu chúng như những báu vật vô giá.

Không hiểu sao, dù đã cố gắng thuyết phục mình cách mấy, trong thâm tâm tôi vẫn không sao quên được hình bóng Gia Hân yêu dấu của mình, dù đã xa nhau tám năm rồi. Trong một cảm xúc bất chợt nào đó, tôi vẫn mong nàng sẽ xuất hiện trở lại và vẫn sẽ là người yêu của mình như thuở nào. Có phải là tôi si tình quá mức chăng?

Vũng Tàu, ngày 7 tháng 4 năm 2012.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2013 15:22:59 bởi kien0745 >
Trần Anh Kiền