Một đoạn thơ tình Ngô Thế Oanh Em nhớ không cánh rừng lớn ngày mưa
Những mái lán chiến khu lợp lá
Chiều xuống sẫm. Em ngồi bên bếp lửa
Vọng ngoài xa tiếng suối đổ rì rào
Đôi mắt em... Đôi mắt dịu dàng sao
Mở thật lớn với ánh nhìn trong suốt
Soi tận đáy những tháng năm thử thách
Không sao quên... Dẫu bao tháng năm rồi
Ta đã qua những dông bão của đời
Cả anh cả em không còn trẻ nữa
Trở lại mãi chi ngọn lửa chiều mưa đó
Cùng cánh rừng anh đã gặp em