BIỂN GỌI
Em đi rồi biển khắc khoải đêm đêm
Sóng nức nở trào dâng cơn bão tố
Gió thét gào gọi gọi mãi tên em
Trong nhớ thương cùng niềm đau bất tận
Vắng hình em trên bến cát mênh mông
Anh lẻ bóng giữa trời thu tàn úa
Dõi mắt trông theo những cánh buồm xa
Tìm hoài mãi cánh buồm yêu thuở ấy
Thiếu em cười.....biển trở nên u tối
Trời mây đen giăng khắp lối anh về
Tìm đâu em?... những nhịp bước yêu thương
Chỉ còn lại mình anh trong đêm vắng
Vắng em rồi tim anh thành sỏi đá
Không yêu thương chỉ lặng lẽ âu sầu
Nén cơn đau chìm dần theo năm tháng
Giữ hình em tận đáy trái tim mình
Em xa rồi có phải vậy không em
Hay còn ở đâu đây trong mộng tưởng?
Em hãy nói mai sẽ về bên biển
Để nghe lời biển hát khúc ru em