Tuỳ bút : Đi cưới chồng giả mất chồng thật
Đi cưới chồng giả lại mất chồng thật Sáng nay thức dậy sớm.Tôi trực cảm như tấm thân bấn loạn,thể xác rã rời.Tôi dụi mắt cho bớt cay,tay kéo cái màn cửa nhìn ra ngoài. Ánh nắng ban mai dịu dàng chiếu rọi trên đỉnh ngọn cây,lá cỏ.Vài ba con sóc nhảy tưng bừng đùa giỡn giữa vườn .Tôi uể oải cất tiếng gọi chồng : -Anh Huy ơi ! Anh đâu rồi. Không có tiếng trả lời.Tôi dáo dác nhìn qua lại mới hoàn hồn nghĩ ra cả đêm mình nằm ngủ trên tấm thảm giữa phòng khách. Đồng hồ treo tường điểm tám giờ.Tôi mở cửa không thấy xe Huy.Có thể anh đã đi đâu đó trọn đêm.Tôi làm xong vệ sinh thân thể. Định bụng gọi điện thoại mấy chị em bạn bè để hàn huyên tâm sự.Nhưng có một cái gì bất ổn trong lòng khiến tôi đến chỗ đông người. Tôi lái xe ra tiệm ăn.Cái tiệm mang tên hai chữ giống nhau ngồ ngộ dễ thương Tân Tân.Vô tiệm tôi nhìn qua một lượt thấy khách uống cà phê nhiều hơn ăn.Không buồn chăm chú để ý ai.Chọn cho mình một chỗ ngồi trong góc.Gọi một ly cà phê đen.Tôi muốn thưởng thức vị đắng.Ngồi nghe nhạc Việt xen lẫn tiếng bình luận football trên TV ,tiếng bàn tán cá độ đội nầy đội kia cùng tiếng cười thú vị từ bàn chơi cờ tướng.Không khí quán có vẻ rộn ràng vui nhộn.Tôi cảm thấy thích thú vui lây.Ngồi đây tôi mường tượng như ngồi trong cái quán cóc ở bến xe Đông Ba,Huế ngày nào.Nhớ và thèm cái tuổi chập chững mới biết yêu,bẻn lẻn thẹn thùng cuả đời con gái.Tất cả đã đi vào quá khứ xa tắp. Bây giờ tôi đã là con mụ đàn bà. Đời dạy cho tôi biết nói dối ,biết trang sức,biết tham tiền,biết hưởng thụ,biết ganh tỵ,biết đua đòi.Nhưng tôi chưa bao giờ ngã lòng ai để cắm sừng lên đầu chồng tôi. Nhưng oái ăm thay hôm nay tôi buồn chán ra đây ngồi một mình.Tôi uống cà phê.Tôi hút thuốc.Tôi để hồn cuốn theo khói bay bổng nhẹ nhàng.Trước mặt có những cặp mắt cú vọ nhìn tôi ra chiều xoi mói.Tôi cũng bắt gặp một hai cái đá lông nheo đơn phương trơ trẽn của vài anh xồn xồn.Giận chồng.Tôi đâm ra ghét đàn ông.Không ai hiểu hoàn cảnh và nội tâm của tôi. Nếu như một ngày bình thản như mọi ngày.Giờ nầy có thể tôi đang ngủ rán để lấy sức đi duã móng tay móng chân kiếm tiền.Rồi tới tiệm để thấy bạn nào đó ăn mặc hớ hênh rồi chị em trầm trồ khen đáo khen để lấy lòng nhau. Để nghe người ta phân bì mổ xẻ chuyện nhà mới xe mới.Chuyện chồng bà thế nầy,chồng tôi thế kia.Ngày nầy qua ngày nọ khi vắng khách tôi cũng dự phần những bản nhạc cũ soạn đi soạn lại cho vui nhà vui cửa với đồng nghiệp.Trong mấy năm hành nghề tôi đã thay đổi hai ba nơi làm.Tôi nhận chân cái đích thực bộ áo cuộc đời.Có chị bạn đi làm mang theo áo quần để diện đi ăn nem ,chẳng biết chồng có đi ăn chả không.Có chị than van đức lang quân lo làm thêm giờ phụ trội về nhà ăn no lại nằm chẳng có trả bài cho chị toại nguyện.Có cô túm được người chồng không máu me cờ bạc ,cá độ ,rượu chè ,trai gái thì cô ta lại chê cái thằng cha cù lần chả biết xã hội là cái gì.Có chị khi ở quê ta sống miền biển tối ngày đi chân không trên cát ,qua đây làm được chút tiền ngửng mặt lên kênh kiệu thấy mà phát ghét. Tôi nghĩ tới sinh hoạt liên hệ việc làm.Tôi cảm thấy tôi hãnh diện với bản thân.Từ ngày anh Huy cưới tôi về làm vợ.Tôi tham dự mọi cuộc chơi bằng bàn tay chai sạn.Tôi không có khối óc chữ nghĩa.Tôi làm nghề chạy bàn.Tôi lảnh đồ từ tiệm Đại Hàn về may.Tôi đứng bán ca đêm cho tiệm 7 Eleven .Rồi tôi đi làm nghề móng tay.Tôi yêu chồng,thương chồng.Tôi chấp nhận và bằng lòng những gì vợ chồng tôi có trong tay.Nhưng tôi có ngờ đâu chuyến về thăm quê mẹ đã làm tôi… Trước khi đi tôi nhận lời làm hôn thú giả để lấy tiền riêng giúp gia đình bên tôi .Không hiểu sao lại dấu chồng một chuyện quan trọng như thế.Hình ảnh của mẹ tôi lom khom sau vườn cau nhặt lượm từng trái cau rụng gom lại đem đi bán chợ chiều.Bóng dáng ba tôi cầm cây gậy run run ho sặc sụa nhổ đờm vung vãi trước hiên.Tất cả cái ấn tượng tình thương dào dạt tràn ngập lòng tôi.Cho nên tôi đã nhận tiền đi cưới chồng giả. Hôm nay ngồi đây.Trong cái tiệm đấng mày râu tóc đen chiếm đa số.Tôi uống giọt đắng cà phê.Tôi nghe người ta chuyện trò về chiến tranh,hoà bình,tù tội, đoạ đày ,mất mát,tang thương..Người ta to nhỏ về quá khứ,về hiện tại,chuyện vợ chồng ,con cái ,gia đình,xã hội.Tôi biết mỗi người đều có trãi qua hoàn cảnh đau thương bi đát nào đó.Tôi nhìn lại tôi. Đôi bàn tay bé nhỏ gầy đét.Nhìn thật sát những cục u bầm tím lộ ra rõ ràng.Tôi rờ tay lên đầu vài chỗ còn sưng .Cái chứng tích bị chồng đánh ngày qua còn đây.Tôi muốn oà khóc.Phận đàn bà sống nơi đất khách quê người tứ cố vô thân trăm đắng nghìn cay.Làm sai một tí là bị chồng hành hạ.Giá cuả hạnh phúc đâu phải trả bằng độc địa chua cay ,tàn nhẫn tán tận lương tâm.Anh Huy giận quá mất khôn.Anh cứ nhất định cho tôi là ngoan cố.Anh không cho tôi đủ thì giờ đọc ,giải thích phân bua sự thật về lá thư quê nhà gởi qua.Lá thư của người chồng bất đắc dĩ trên giấy tờ: Đặng Bá Hoan . Chờ cho cô chạy bàn tới gần.Tôi xin thêm một ly cà phê.Vài ba người khách mở cửa vào, đưa luồng gió lạnh chạy theo, lòng tôi bịn rịn nhớ thương ngọn gió đông quê nghèo xứ mẹ.Tôi mở cái ví lấy cái thư của Hoan .Tôi từ từ thong thả mở thư.Tâm trạng vừa háo hức ,phập phồng,vừa lo âu.Trong thư phải là gì ghê gớm lắm mới làm chồng tôi ngộ nhận. Tôi dán mắt vào lá thư : Ngày…Tháng… Năm…. Yến Nhi yêu qúy, Thắm thoát đã mấy tháng rồi em nhỉ ! Sài Gòn dạo nầy nắng gắt lắm.Nắng làm anh chạnh lòng nhớ cái buổi chúng mình dẫn nhau ra Đầm Sen chụp hình vui đuà ngộ nghĩnh giữa nắng trưa.Anh còn nhớ rõ mồn một em chảy mồ hôi đầy áo.Một tay anh nâng đôi má đầy đặn ,tay kia lấy khăn chùi nhè nhẹ lên vầng trán yêu kiều dể thương đó.Từ ngày em về bên ấy tới nay.Hằng đêm ngồi thui thủi một mình.Anh thường đếm thời gian trên mười ngón tay vàng võ đợi chờ .Anh cầu mong được gọi phỏng vấn mau chóng gần gũi bên nhau.Hôm nay anh ngồi đây trong căn phòng nhỏ bốn bề im lặng như chính anh lặng im.Nói theo kiểu văn hoa-Anh hiện hữu như một im -lặng-thể cô đơn..Khi cảm nhận lẻ loi lòng lại nhớ quay quắt quá đi… Đọc tới đây được một phần trong hai trang thư .Tôi không đủ sức đọc nữa.Mắt tôi hoa lên,tim tôi muốn ngừng thở.Tôi nghẹn ngào.Tôi tức giận.Thư viết lạ lùng thế nầy .Chồng tôi cho dù có trái tim bằng đất cũng phải ghen tột đỉnh.Tôi làu nhàu chửi thầm trong bụng : -Cái thằng cha Hoan học cao mà ngu muội đến thế là cùng. Đã bảo rằng cái diện nầy chỉ cần liên lạc thư từ thăm hỏi ,lở khi phỏng vấn đòi hỏi bằng chứng liên hệ.Ai ngờ thư viết như tình nhân thật.Thư mùi mẩn màu mè cải lương thế nầy làm chồng tôi nổ máu Trương Phi là phải rồi. Tôi uống thêm ngụm cà phê .Ruột gan cồn cào dấy động.Lấy bình tỉnh chống hai tay lên má cố moi trí nhớ coi ngày về làm lễ đính hôn tôi có thái độ cử chỉ gì để làm Hoan vương vấn.Tuyệt nhiên không .Vở kịch hạ màn khi người diễn tuồng kết thúc thoả thuận lợi lộc đôi bên rồi kia mà.Máu nóng chạy khắp cơ thể . Tôi gọi điện thoại cho anh Huy.Im bặt.Nhìn bức tranh thủy mạc trên tường .Hoạ sĩ nào đó đã vẽ ra cảnh ngôi nhà ven sông in bóng qua giòng nước xanh xanh.Dưới ánh mặt trời hừng sáng ,chiếc thuyền một khoang nằm chơ vơ giữa giòng. Ôi cái khoang kín vo tròn thân phận êm đềm đơn sơ của đôi vợ chồng ngư dân nào đó. Ước gì… Tôi lại gọi điện thoại cho anh Huy.Chỉ có những tiếng reo đứt đoạn lạc lỏng.Bực mình tôi xé nát lá thư cuả người chồng cưới giả tên Hoan ra từng mảnh.Bắt chước đàn ông tôi chửi thề: -Bố tiên sư cái thằng Hoan mắc dịch… XXXXX Ôi cái ngày hôm qua .Cái ngày đen tối phủ lên đầu.Tôi nhớ rõ khi nắng chiều xuống chậm.Từ chỗ làm lái xe thoăn thoắt về tới nhà.Chưa kịp bấm remote mở cửa garage.anh Huy chồng tôi ngồi chểm chệ trên chiếc ghế trước hiên.Anh dơ tay ra hiệu cho tôi dừng xe tắt máy.Mặt anh trông nặng nề khác thường.Tôi đoán biết anh giận dỗi chuyện gì to tát lắm.Trong giây lát tôi cố tập trung tư tưởng xét lại mình có làm gì gây xáo trộn trong cái gia đình đơn sơ ấm cúng nầy .Không.Trăm lần không.Vạn lần không.Con Yến Nhi nhỏ thó nầy dân Huế,rất Huế.Bạn bè khen thật thà đôn hậu.Hay là mình về sớm anh nghi kỵ đi gởi tiền về Việt Nam rồi giả vờ nóng giận cũng chưa biết chừng.Chưa kịp bước xuống xe.Anh Huy tới mở cửa kéo tay tôi xuống.Tôi nhoẻn miệng cười nũng nịu : -Ơ hơ ! Nì cục cưng của em.Bữa ni có chi đặc biệt mà cưng dữ rứa ! -Dẹp đi tám .Có người cưng rồi mà. Đừng đóng cải lương nhân ngải nữa. Tôi ngạc nhiên vặn hỏi : -Sao mình tỏ thái độ nói năng kỳ cục rưá . Em có làm chi mô sai quấy. Chồng tôi lầm lì im lặng khó hiểu.Anh bước từng bước dài tới mở cửa nhà.Tôi lẻo đẻo theo sau.Bầy chim trên cây nhởn nhơ kêu riú rít.Tiếng lào xào của gió rung cành hoà chung cùng chút nắng vàng vọt cuối ngàyin trên nền thềm.Nhìn cảnh vật tôi bất giác mỉm cười lấy bình tĩnh.Vưà bước vô phòng khách .Tôi ngần ngại nấn ná dừng lại chờ Huy.Anh chỉ tay vào ghế,miệng nói rề rề : -Mời người đẹp Huế mộng Huế mơ ngồi xuống. -Chuyện ra răng nói đi em nóng lòng nghe lắm rồi. Huy ngồi xuống ghế đối diện .Anh thong thả rút cái thư trong túi áo ra.Anh dơ cái thư lên rồi hé môi cười nửa miệng miả mai chua chát : -Thư tình ướt át nồng nàn cháy bốc lửa đọc đi để trao thương gởi nhớ. Tôi vói tay chụp lá thư.Dấu tem bưu điện Sài Gòn .Không có tên người gởi.Nhìn nét chữ biết là của Hoan .Tôi nhỏ nhẹ ôn tồn : -Để em thay áo quần rồi hạ hồi đọc thư phân giải cớ sự cũng chưa muộn phải không cưng ? -Câm miệng hến đi . Đồ đĩ ngựa.May mà tôi nghi ngờ đọc thư trộm mới biết. Đủ rồi ,cưng với nựng bí ổi xấu xa,cách nghĩa phân trần cái mốc khỉ -Xin anh tha thứ .Em mang tội dấu diếm anh.Em đi Việt Nam thăm và giúp người ta đính hôn .Em lấy đồng tiền giúp thân nhân bên phía em.Vả lại cũng lỗi tại anh khi cưới nhau lại không chịu làm hôn thú. Huy xông xáo đứng dậy la lớn: -Đừng ngụy biện.Bao nhiêu người ly thân ly dị để ăn tiền trợ cấp xã hội mà có lăng nhăng lí nhí như thế nầy đâu. Tôi chưa kịp trả lời.Huy kéo mạnh chùm tóc tôi ném trọn vẹn thân thể mảnh khảnh xuống sàn nhà.Tôi cựa quậy lồm cồm ngẩng đầu lên van xin : -Để em kể lể đầu đuôi.Sao anh nở lòng tồi tệ tàn nhẫn với em thế ! Anh Huy xoay lưng dơ chân đá nhẹ vào thái dương tôi.Tôi nằm sòng soãi úp mặt xuống thảm khóc nức nở rồi thiếp đi khi nào… XXXXX Coi đồng hồ biết mình ngồi trong tiệm khá lâu.Khách khứa cũng thưa thớt bớt đi.Tôi bấm số điện thoại một vài người quen.Không ai rảnh rổi ở nhà.Người khách bàn đối diện đứng dậy tiến về chỗ tôi.Trông khoảng ngoài ba mươi ,khuôn mặt chữ đìền ,mái tóc chải lệch.Anh mở miệng cười bắt chuyện hỏi tôi : -Xin lỗi chị có phải chị là vợ của anh Huy.Trịnh Đình Huy không ạ ? Tôi nhận diện người khách lạ,cố moi trí óc nhưng không nhớ ra ai cả.Tôi hỏi lại: -Vâng phải rồi.Nhưng sao anh biết tôi. -Tôi quen anh Huy trong mùa football bàn tán cá độ.Lại nữa có thấy anh chị đi chung shopping. Bắt được mối.Tôi giả vờ bày chuyện bịa đặt : -Chồng tôi cá độ làm sao mắc nợ bạn bè lung tung cả lên.Anh lảnh lương ra tháng nào hết tháng đó.Hết muà bóng vẫn còn nhiều người gọi điện thoại đòi tiền. -Tôi cũng ghiền cá độ.Nhưng liệu cơm gắp mắm.Anh Huy thì ghiền nặng ,càng thua càng gỡ bị cháy túi mắc nợ dài dài là phải rồi.. Đở một cái là chưa bán nhà là may phước. Không để lở cơ hội.Tôi châm chế cà kê : -Nơi đây các ông ai cũng có cái tật xấu cờ bạc rượu chè hoặc trai gái làm sao khỏi được.Có điều là đừng có đam mê thái quá ,khi xuống hố thì khó vùng vẫy ngóc đầu dậy. -Chị nói đúng đấy. Đã là người thì chẳng ai hoàn toàn cả.Có điều biết kiểm soát kềm chế đúng lúc trước khi bị sa ngã. Thấy anh bạn giải thích chuyện đời có lý.Tôi lên tiếng mời: -À quên xin lỗi.Anh cho biết tên để tôi nói chồng tôi có dịp mời anh tới nhà chơi. -Tôi là Tuấn.Hiện tại tôi ít giao du bạn bè ,cũng vì muốn quên đi cờ bạc.Vả lại tôi đang làm ngày học đêm lấy cái bằng để đền bù lại tháng ngày ham chơi quá lố.Cho tôi gởi lời thăm anh Huy.Xin chào chị cho tôi về trước. -Cám ơn.Tôi chiếm chỗ cũng khá lâu,tới lúc phải sửa soạn về thôi. XXXXX Tôi lửng thửng ra về thư thới.Trong lòng mừng thầm đã có phươ ng pháp vạch tội chồng.Tôi sẽ lục lọi cứu xét tất cả cái bill ,nhất là mấy cái thẻ tín dụng.Bao lâu nay tôi đinh ninh tin vào Huy để anh lo liệu quán xuyến.Cũng có thể anh dấu diếm tôi khi lao đầu cờ bạc cá độ.Hèn chi anh than van tốn tiền sửa xe hoài.,rồi tiền đi dự tiệc sinh nhật, đám cưới…Tôi đi làm cuối tuần đầu tắt mặt tối tin chồng nói sao nghe vậy không mảy may thắc mắc. Đang suy nghĩ miên man chợt biết mình đã lái xe về tới nhà.Cỏ đầu muà Xuân lu lú đâm lá non màu xanh nhạt tràn ngập sân.Mấy cây bông hồng bắt đầu đơm nở nụ hoa.Bầy chim sẻ đứng sắp hàng dài trên đường dây điện rủ lông mơn trớn muà Xuân đã trở lại sau những tháng đông dài lạnh giá.Tôi cảm thấy hớn hở vui lây trong một thoáng nhìn cảnh luống hữu tình. Mở khóa vô nhà.trong garage chiếc xe Huy nằm đó.Cái phòng khách ngổn ngang áo quần với sách báo rải rác.Trên cái bàn viết của Huy bày biện từng tập giấy tờ chồng lẫn lên nhau.Phiá trên là bộ chià khoá.Bên cạnh là tấm hình vợ chồn g chụp chung bị xé làm đôi.Tôi chợi đoán có chuyện chẳng lành.Lòng tôi quay cuồng mất tự chủ.Nhìn tấm ảnh ly cách tự nhiên nước mắt chảy dầm dề.Chú ý tới cái bì thư lớn có hình vẽ trái tim với mũi tên xuyên ngang.Tôi vội mở ra đọc : Gởi lại cho con chim Yến Nhi Khi em đọc những lời nầy .Có lẻ anh đã hành trình về bên kia bờ đại dương.Trả lại em với khung trời đong đầy kỷ niệm buồn vui đau khổ sung sướng có nhau.Mong em đừng thắc mắc tìm kiếm .Khi nhận lá thư thứ hai của Hoan nào đó.Anh bàng hoàng sửng sốt vô cùng.Lá thư đầu tiên anh cất dấu lâu nay bây giờ để lại đây em đọc.Anh phải đành đoạn dấn thân vào cuộc phiêu lưu tình cảm khác.Anh đã quyết định chọn con đường ra đi êm thấm,dù phải tái tê đứt ruột.Anh đã tính toán sắp đặt để lại mọi thứ cho em.Niềm hạnh phúc vĩnh cửu là chia vui xẻ ngọt san sẻ cho nhau.Em đã dối lòng phản bội anh.Hai lá thư tình làm minh chứng. Em có bào chữa bao nhiêu cũng thừa.Anh còn có đôi tay khối óc và trái tim biết dựng thương kết nhớ .Anh xin em tha thứ chuyện anh lở vung tay hành hạ em.Cái máu ghen tương của đàn ông không có thuốc nào đo chính xác độ nóng.Dẫu sao cũng đã đặt trước một sự đã rồi.Anh mượn hai câu thơ của người bạn sángtác lúc vượt biên ở trại tỵ nạn để tặng em “Đi là để một nửa hồn còn lại Một nửa hồn vương vấn nợ tình xa…” Chuyện chúng mình miên viển không còn là của nhau nữa.Chúc em trái mộng căng tròn, đạt được hoài bão ước mơ như lá thư cuả chàng Hoan nào đó dan díu với em. Người chồng bất hạnh – Huy Đọc xong lá thư tôi chết điếng.Lá thư đưa tôi về với thực tại phũ phàng. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.Tôi thấy như trời đất quay tít.Ngoài kia khung trời yên tĩnh,không gió không mưa vẫn nghe trong lòng bão táp .Tôi rùng mình xót xa dạ bào.Hình như có hàng trăm mũi tên độc điạ găm vào da thịt.Cố lấy sức vói tay nhắc cái điện thoại treo tường định gọi hỏi ý kiến bạn bè. Đôi tay run rẫy quá chừng.Tôi loạng quạng bước ra sau hè.Nhìn trời lồng lộng,nhìn mây, mây bay.Tâm hồn chao động.Tôi chới với dơ tay chụp bắt giữa khoảng không.Rồi nói bâng quơ một mình như để gởi nỉ non tê ái cho gió mang đi: -Hạnh phúc nằm trong tầm tay mà không biết giữ.Nó nằm tiềm tàng trong túi quần Huy .Nó ấp ủ trong túi áo của Nhi.Còn có em hiện hữu bên cạnh cuộc đời.Anh ơi đi tìm đâu. Huy ơi ! Chồng thật trong đời của em .Bao giờ anh trở lại ? Lê Hải Lăng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: