Hương tình muộn
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/1EE1C12192E54E6D8F5494D5E4E12355.jpg[/image]
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/8B2E30068ABC4F79B1B017B25AE9A271.jpg[/image]
Hương tình muộn
Hương sinh ra ở Việt Nam vào năm 1974, khung trời kỷ niệm của tuổi thơ đã được gởi lại chốn ấy. Tháng Tư 1975, những ngày của sự hỗn loạn, của nỗi bàng hoàng lo sợ, của sự bồng bế di tản và của dãi khăn tang bao trùm phủ lấy cả miền Nam. Bé đã không được ăn mừng lần sinh nhật đầu đời vào những ngày buồn thảm của quê hương.
Ba của Hương , một nhân viên hành chính của VNCH cũng như bao quân cán chính khác đã cùng chung số phận từ “ Lệnh tập trung cải tạo 10 ngày “, cái khoản thời gian được kêu gọi bởi những người cộng sản qua văn bản chữ viết 10 ngày, 10 ngày này, nó có giá trị tương đương với 10 năm tù ải !. Sự khác biệt kinh khủng ấy về thời gian đã minh chứng cho cho cái giá trị lời nói của những người cộng sản trong nhiều lĩnh vực.
Mẹ lây lất tảo tần mua bán để nuôi đàn con bốn đứa mà bé Hương là út. Hai ba tuổi đời đã phải theo “ phụ “ mẹ bán bưng, tuổi thơ của bé đã từng la lết mũi dãi, ruồi bu kiến đậu, ngủ bệt trên sàn đất, quần áo nhem nhúa và dĩ nhiên là không được uống sữa như những đứa trẻ bây giờ.
Bà ráng nuôi con ăn học, nuôi chồng trong tù mà chẳng quản ngại thân mình. Bà và kể cả những đứa con của bà phải sống trong những hoàn cảnh buồn thảm. Sự buồn thảm, bất luận là nơi học đường hay ngoài xóm làng, những nơi ấy, đã biểu hiện rõ nét sự phân biệt thị phi từ thầy cô, từ công an khu vực, xã phường rằng… đám con ngụy.
Ở nhà, mẹ đã dạy cho đàn con sự chịu đựng, lòng nhân nghĩa cũng như ý chí vươn lên dẫu trong tận cùng gian khổ. Ngược lại, mấy đứa con lớn cũng đã biết được thân phận nên đêm đêm về thường chia sẻ, lau những dòng nước mắt cho người mẹ yêu thương.
Năm 1982, nơi trại tù xa xăm tận miền đất bạc, ba Hương đã kiệt sức tưởng như gần đất xa trời, cho nên trại thấy không cần thiết giữ ông lâu thêm nữa nên mới trả ông về. Gặp lại vợ con, ông như thêm nghị lực giữ gìn sự sống, ông liên tục móc nối những người tổ chức vượt biển, sau vài lần thất bại mất mát, cả gia đình đã thành công.
Họ đã được định cư tại Canada sau 7 tháng ở trại tỵ nạn. Khi đến đây, Hương chỉ hơn 8 tuổi. Do thừa hưởng cái gene thông minh của ba, cái nét duyên dáng thùy mị của mẹ, Hương hòa nhập rất nhanh, ngày tốt nghiệp lớp 12 ở hạng xuất sắc, ngày ấy, cô đã là một nàng tiên về đức hạnh, diện mạo cũng như sự thông minh. Tiếp tục đi lên, nàng học sinh gốc Việt đã tốt nghiệp đại học một cách dễ dàng và được nhận vào làm nhân viên cho chính phủ Canada cho mãi đến bây giờ.
Nơi đây, xứ lạ quê người, cũng lại nhờ cha mẹ tuyệt vời, trong nếp sinh hoạt thường ngày, cả nhà thường xuyên nói tiếng mẹ đẻ và dĩ nhiên bốn đứa con cũng phải tuân theo khuôn khổ qui định. Nhờ vậy, tuy đến đây khi còn chưa học hết ngữ Việt mà cả bốn anh chị em đều rành rọt tiếng quê mình. Chẳng những thế mà sau này Hương còn có khả năng thi phú, viết được tâm tư của mình thành những bài thơ văn như những thi sĩ thật thụ.
Nguyễn Du, đại thi hào của Việt Nam hoặc những câu dân gian thường nhắc đi nhắc lại trong buổi trò truyện hoặc muốn ám chỉ một cô gái đẹp nào đó, người ta thường ví “ Lạ gì bỉ sắc tư phong. Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen “.Ý rằng “ Hồng nhan thì bạc phận “. Trong khi học ở đại học, Hương đã được một giảng viên trường ấy, cũng gốc Việt để lòng thương yêu, cuộc tình đó cũng đã được Hương đáp lại một cách nồng nàn và cuối cùng sau khi tốt nghiệp, họ đã thành vợ thành chồng êm ấm với hai con. Nhưng sự êm ấm đã không bao lâu thì số phận nghiệt ngả đã lấy đi cuộc đời của người cha, người chồng trẻ đầy tài năng qua một tai nạn tông xe khủng khiếp.
Tháng ngày chơi vơi với những nỗi niềm của một góa phụ xinh đẹp ở tuổi 29. Ở vùng đất văn minh hiện đại này, con người ta thường yêu cuồng sống vội song hành với những phát triển chóng mặt của nó nhưng điều đó không xảy ra ở một cô gái Canada gốc Việt dễ thương này. Với tình yêu nồng thắm đầu đời, cô nguyện giữ mãi một một tình cho dẫu người xưa đã sớm khuất bóng chân mây. Mười năm ấp ủ một bóng hình, mười năm thờ chồng của một cô gái trẻ xinh đẹp đã nói lên điều gì đó của một người tiết hạnh thuỷ chung. Giữa chốn phồn hoa cám dỗ, giữa tiếng gọi mời kẻ đón người đưa, những lời tán tỉnh êm tai mật ngọt đã không cám dỗ được một tâm hồn. Giữa một môi trường sinh hoạt sống động vẫn không hấp dẫn nổi, không khơi dậy được một tình yêu thì quả là điều hơi lạ !.
Bao bác sĩ, dược sĩ, kỹ sư, tiến sĩ, nhà kinh doanh nhà văn nhà thơ…với bao lời ngõ ý nhưng Hương vẫn chưa tìm thấy ý nghĩa của một bước đi mới, cô nhẹ nhàng từ chối hầu như tất cả để hằng ngày hằng đêm phải đối diện phòng đơn bóng chiếc.
Thời gian bao giờ cũng vẫn là một liều thuốc nhiệm mầu, nó sẽ giúp cho nhân loại phôi phai những biến cố đau thương tưởng không thể nào xóa nỗi, nó giúp cho người ta vơi đi những kỷ niệm xa xưa và cuối cùng chỉ còn là chiếc gối êm đềm cho những đêm về ru giấc.
Cho đến một ngày, cái ngày của sự tình cờ, cái ngày của sự không mong mỏi đợi chờ, cái ngày của sự tự nhiên. Hương như một con khủng Long thời cổ đại bỗng bật dậy với nhiều cảm giác, cảm nhận rằng nơi tận cõi xa xăm nào đó có dáng người về với đóa tình nồng ngát, sự ngào ngạt dâng hương đến quá mức chịu đựng của hai buồng phổi nhỏ bé, tưởng như chất ngất.
Hương đã yêu, thật sự yêu một chàng lãng tử mà chính ngay cô cũng như người được cô yêu, không biết vì sao ?.
Tại sao cay đắng cứ luôn đeo đuổi trùm phủ lấy một kiếp má hồng ?. Người Hương trao sự rung động với cả tấm lòng chân thật, đã có vợ. Chàng trai không hề có ý định phản bội vợ anh bởi người đàn bà này cũng có tấm lòng nhân hậu với dáng hương trời sắc nước. Nhưng điều mà Hương hơn trội là những lời thơ…Những lúc vắng lạnh do hoàn cảnh của cuộc sống, hai người đã biểu lộ cho nhau qua những vần thơ gởi gắm thổ lộ…đầy mong ước và đợi chờ.
Người đàn ông có vợ đó có yêu hay không yêu Hương, cảm nhận ấy cứ lúc ẩn lúc hiện tựa những vần mây còn mãi lang thang khắp nẻo chân trời vô định. Bất chấp, Hương vẫn chờ vẫn đợi, vẫn luôn dang rộng vòng tay ấp ủ săn sóc người mình yêu thương. Những lần gặp gỡ không hẹn trước như một duyên định sắp xếp, hai người vẫn thể hiện một phong cách đầy tự trọng nhưng dẫu cho thế nào đôi mắt họ cũng không thể che dấu được những nét đau khổ thầm trao nhau trìu mến.
Hai trái tim giờ đây vẫn còn một khoảng cách, hơi thở của nó, đôi lúc nhẹ nhàng êm đềm tựa hồ thu trĩu ánh trăng mơ, đôi lúc chợt sống dậy như trùng dương giông tố bạc đầu. Thương thay, cả hai đều chung dòng thổn thức…Tình ơi, về đâu ? Ai biết về đâu…Xa xa bàng bạc cuối trời với thoảng hương tình muộn vẫn còn lãng đãng. Nguyên Thạch http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=EE3bYtxQIt [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/25525/8C8F46675E34409CADC3AD3E9EFEF765.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2012 06:16:31 bởi Nguyên Thạch >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: