Bài luận văn viết về Mẹ của một cậu bé tiểu học ở nước Nga đã được chọn đăng lại trong cuốn sách “ Viết Về Mẹ” của các em thiếu niên.
Một người bạn dịch và kể lại theo ký ức. Tôi chia sẽ cùng các bạn nhân ngày Mother Day ***
Thuở đó, ba và em thường cùng nhau ngồi lặng lẽ bên dòng sông. Ba thì trầm ngâm, ít nói, còn em là một thằng bé nhút nhát. Cho nên ba và em chỉ ngồi im lặng bên nhau hằng giờ cho đến khi trời tối lại về nhà. Nhà em vắng lắm, chỉ có hai cha con em thôi. Mẹ em đã mất khi sinh ra em..
Em được bốn tuổi thì ba đưa em đến nhà trẻ, dù em đã khóc thật dữ để phản đối. Ba nói em phải đi học cho có bạn. Nhưng em không thích bạn, vì bạn cười giõn rất ồn ào, và nhất là các bạn ấy đều có mẹ để nũng nịu và được cưng chiều. Còn em thì không.
Hình như cô giáo của em biết em buồn nên cô hay chăm sóc em hơn các bạn khác. Cô bày nhiều trò chơi để em cùng chơi với các bạn. Cô kể nhiều chuyện rất ngộ nghĩnh và buồn cười về những con gấu và khỉ. Em thích cô vô cùng.
Mùa đông năm ấy em bệnh rất nặng phải nằm trên giường cả tuần lễ. Em nhớ cô quá, đòi ba cho em đến trường dù em vẫn còn yếu lắm. Dĩ nhiên là ba không cho, nhưng ba đã đi gặp cô giáo kể lại chuyện của em. Thế là ngay hôm đó, sau giờ tan trường, cô đến thăm em. Cô ngồi bên giường cho em uống thuốc, ăn cháo…Em đã nắm tay cô thật chặc để cô không thể đi đâu nữa. Nhưng rồi cô cũng về nhà khi em đã say ngủ.
Những ngày sau, hôm nào cô cũng đến săn sóc em, cho đến khi em đã khoẻ và đi học trở lại. Sau trận ốm ấy, em càng quấn quit với cô hơn.
Mùa hè đến, em vui vì ba hứa sẽ đưa em đi chơi biển. Nhưng mà năm sau thì em phải lên lớp Mẫu giáo rồi, không còn học với cô nữa. Nghĩ vậy thì em cảm thấy buồn lắm.
May sao ba có ý kiến mời cô cùng đi nghỉ hè chung. Rồi ba và em đã nhảy cởn vui mừng khi cô đồng ý đề nghị của ba.
Muà hè đó, em đã thấy lại nụ cười đã tắt từ lâu của ba.
Rồi em lên Mẫu giáo, không còn học với cô nữa. Nhưng ba và em có thói quen mỗi ngày vẫn đến trường cũ thăm cô, và cùng nhau tiễn cô về nhà của cô.
Cứ như vậy đến mùa Hè năm sau, em chuẩn bị vào lớp Một, cô và ba làm đám cưới. Em sung sướng và hãnh diện làm Ring Boy cầm chiếc gối có đôi nhẫn của ba và cô… ồ không, của ba và MẸ.
Bây giờ thì MẸ đã sinh cho em một đưá em trai. Em không biết sau này em của em sẽ yêu mẹ nhiều như thế nào, chứ em thì em yêu mẹ em nhiều lắm bởi vì MẸ là do em chọn mà!
(Trần Nguyên Vân kể)