Chị và ngày tháng bên nhau
Mầu Hoa Khế 17.05.2012 00:59:54 (permalink)


(nguồn hình net )



Mấy hôm trước tình cờ tìm thấy trên net tấm hình của người đàn bà sao có gương mặt và mái tóc giống người chị đã qua đời của tôi quá .Thảo nào nhiều đêm trong giấc ngủ tôi cứ mơ nhìn thấy chị trở về . Vẫn đôi mắt buồn và nụ cười đầy bí ẩn như trong bức tranh Mona Lisa và rồi tối cứ thế ngồi nhìn sửng vào hình dáng của người đàn bà trong bức tranh xưa , để nhớ về những tháng ngày đã qua khi cùng được sống bên chị .Nhà tôi có nhiều chị em gái , đó là niềm hãnh diện của ba tôi . Nhưng với mạ tôi thì hay lo lắng ra mặt , chỉ sợ đám con gái của bà bị "trời xanh ghen ghét " .

Lúc chị cả của tôi còn sống , chị thường hay "ham he" sẽ viết truyện về đám con gái trong nhà , nên đứa nào đứa nấy cũng hơi khớp vì chị tôi ngoài tài biết làm thơ , văn chương của chị cũng rất sâu sắc , chị có cái nhìn như thấu suốt vào tâm hồn của người khác . Chị tôi mà phê bình ai thì khỏi nói , chính xác gần như 100/100 . Ngày xưa chị cũng thích coi cải lương , vở tuồng nào chị thấy thú vị là về nhà lập tức viết một bài để nêu ra những ưu điểm và khuyết điểm trong đó . Tôi và người chị nuôi trong nhà luôn làm người đi đưa thư . Dĩ nhiên chị nuôi tôi rất khôn lanh với tài ăn nói có tính cách đầy sự thuyết phục nên mấy ông gác cửa của hậu trường sân khấu đâu làm khó dễ được ,thế là tôi được theo chị vô tới bên trong rạp hát , tôi thì leo lên cánh gà để coi nghệ sĩ chuẩn bị ra sân khấu , còn chị nuôi lo đi tìm cô Thanh Nga , ông Thanh Sang , ông Thành Được để lá thư được đến tận tay theo lời dặn dò của chị Cả .

Những lá thư phê bình đó , chị tôi được những người đón nhận tỏ ra vô cùng khâm phục về những nhận xét sâu sắc của chị . Để cám ơn chị tôi ,đôi khi họ mời đi dùng một bửa cơm ,tôi luôn được đi theo chị, nên thuở đó tôi được biết rất nhiều người trong giới nghệ sĩ . Một người đáng yêu và có sự hiểu biết như chị tôi dĩ nhiên với sự gặp gỡ đầu tiên sẽ đón nhận ngay sự cảm mến của người đối diện .Đó là chuyện bên ngoài gia đình huống hồ gì chị em cùng sống chung dưới một mái nhà . Thứ nhất chị là chị cả , thứ hai không ai có quyền tước đoạt lấy cây viết trên tay của chị để những con chữ hiện ra trên trang giấy thật sâu sắc trước sự nhận xét tinh tế của chị .Nên chúng tôi cũng rất hồi hộp không biết chừng nào mình bị hay hân hạnh nằm trong truyện của chị .

...

Nghe mạ tôi kể lúc sanh chị ra rất nhỏ bé nên thường hay đau ốm . Khi chị lớn lên trông rất mong manh và tới lứa tuổi đẹp nhất của một thời con gái , thì danh hiệu hoa khôi của trường ưu ái dành cho chị . Chị tôi sanh ra ở một tỉnh nhỏ của miền trung , như vậy trước mắt nhìn của thiên hạ , chị tôi được coi là con gái nhà quê .Người sống trong thành phố nhỏ bé đó nên ai cũng điều biết nhau và còn rành rọt luôn cả về gia phả tổ tiên nữa .Con gái nhà quê nhưng lại được một người thầy giáo dạy âm nhạc ở Huế yêu .Nói tới Huế và Quảng Trị thì tự trong thâm tâm đã thấy sự cách biệt rất xa . Huế đài các sang cả to lớn bởi đó là nơi kinh đô của vua chúa . Còn quê tôi thì quá nhỏ bé làm sao mà sánh bằng .Tôi nghe chị kể anh ấy có đôi mắt nhung rất đẹp , có một dáng dấp rất nghệ sĩ , một người lý tưởng để cho mấy cô gái mới lớn ôm ấp tình si và mối tình của hai người đã làm cho nhiều cô con gái Huế thật ngạc nhiên , lúc đó ai cũng nhìn rồi so sánh giống như chuyện hoàng tử sao lại đi yêu cô bé Lọ Lem .

Vào thời đại của chị , tình yêu chỉ biểu tỏ qua những lá thư tình màu xanh hay màu hồng , giấy viết thư tình thì rất mỏng , chữ viết được thoát ra dưới màu mực tím rất thơ mộng . Nơi hẹn hò thường là mấy quán sinh tố , rạp hát chiếu bóng hoặc đèo xe đạp rũ rê nhau đi lên những đồi hoa sim tím vui đùa vô tư cùng với thiên nhiên, hay tới nhà thờ La Vang để cùng nguyện thề trước tượng Đức Mẹ cho những người có đạo . Với người đạo Phật thì hẹn hò cùng nhau ra sau sân chùa trong những đêm rằm hương khói nghi ngút, trong tiếng kinh cầu nguyện mong ơn trên phù hộ cho cuộc tình mãi mãi bên nhau .

Còn tình yêu của chị thì đẹp hơn với hình ảnh nơi sân ga cùng những buổi đón đưa của những kẻ đang yêu , bởi trong những ngày chờ đợi thì họ chỉ được thấy nhau vào cuối tuần . Kể từ khi họ đến với thương yêu thời gian vô cùng quí báu đếm từng ngày để gặp gở để chờ đợi .Anh đi dạy học ở Huế phải đi chuyến xe lửa cuối cùng vào ngày thứ sáu để ra Quảng Trị thăm chị .Chuyến xe lửa vào chiều Chủ Nhật đưa anh trở lại vô Huế để anh trở lại vớI việc dạy âm nhạc .Tình yêu kéo dài bao lâu quả thật tôi không sao nhớ nỗi bởi tôi còn quá nhỏ quá vô tư trước tình cảm của người lớn và không biết vì nguyên do nào mà họ phải xa nhau .

...

Trong đời của tôi điều đáng tiếc nhất là chị chưa thực hiện được câu chuyện của đám em gái họ Ngô . Tôi nghĩ dưới ngòi viết của chị tôi sẽ được chị viết nhiều nhất , bởi tuổi thơ trên quê hương giữa chị và tôi luôn khắn khít bên nhau . Mấy em gái của tôi sau khi ba mạ vô tới Sài Gòn lập nghiệp thì mới ra chào đời . Chị đã đặt tựa cho cuốn truyên chưa chào đời là BẦY CON GÁI HỌ N .

Cái bút hiệu Mầu Hoa Khế tôi có cũng chính là tựa đề của một truyện ngắn chị đã viết xong khi đất nước giữa mùa chính chiến . Và cuốn truyện đó bị thất lạc theo những tài sản của chúng tôi trong lúc hoảng hốt trên đường di tản ra khỏi nhà khi chiến cuộc đang tới lúc khóc liệt nhất ....

...

Cái kiểu áo trong tấm hình của nhà danh họa xưa , là kiểu áo chị tôi thường tự may lấy và rất yêu thích .Mái tóc trong bức tranh luôn cả cái dáng nhẹ nhàng thanh thoát đó cũng là của chị tôi . Hay biết đâu người đàn bà trong bức danh họa chính là chị tôi của muôn ngàn năm trước ? .Nói ra thì có vẻ dị đoan , nhưng thực sự khi chị tôi qua đời trong lễ cúng 49 ngày sau khi chị mất , tối hôm đó chị có về nhà báo mộng cho mạ tôi hỏi bộ đồ màu xanh sao không đưa cho chị mang theo , trong mơ chị chỉ chỗ cho mạ tôi biết . Sáng ra mạ tôi tìm thấy bộ đồ bị rớt và kẹt ở bên hong chiếc gường của chị . Cả nhà chúng tôi thấy lạnh người về sự linh hiển của chị vội vàng mang lên trước mộ chị để đốt làm theo lời chị hiện về báo mộng muốn lấy theo bộ đồ màu xanh đó .

Sáng nay sao nhớ chị của tôi quá ...


Mầu Hoa Khế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2012 16:46:03 bởi Mầu Hoa Khế >
#1
    Nguyễn Lương Tuấn 18.05.2012 17:30:39 (permalink)
    Chào Mưa,
    Tôi thích những dòng viết có tính tự sự của M, nhẹ nhàng, bình dị và rất cảm động.
    Đọc văn của M, tôi nhớ hai bà chị của tôi. Một bài thì sôi nỗi (ở Mỹ), một bà thì cam phận (ở Kontum).
    Chào M, chúc M vui, viết nhiều truyện hay!
    #2
      Mầu Hoa Khế 22.05.2012 04:48:33 (permalink)


      Trích đoạn: Tuấn Nguyễn

      Chào Mưa,
      Tôi thích những dòng viết có tính tự sự của M, nhẹ nhàng, bình dị và rất cảm động.
      Đọc văn của M, tôi nhớ hai bà chị của tôi. Một bài thì sôi nỗi (ở Mỹ), một bà thì cam phận (ở Kontum).
      Chào M, chúc M vui, viết nhiều truyện hay!

      Gặp anh Tuấn bên ni thiệt vui , dạ cám ơn anh nhiều lắm đã ghé qua đọc tâm sự của M . Điều buồn nhất của M bây giờ là không có chị để gọi . Tiếng "chị ơi" thân yêu ngày nào đã chết theo tiếng gào khản giọng khi chị buông xuôi đôi tay và khép chặt làn mi trong một ngày mưa bão tã tơi .


      Đây là bài thơ M làm về chị khi mới tập làm thơ

      DUYÊN DIỆT

      Mầu Hoa Khế

      Bỏ mặc tiếng khóc giữa cuộc đời
      Nhẹ nhàng chân bước một mình thôi
      Ở cuối chân mây đang vẩy gọi
      Tóc xõa lưng trời theo gió trôi

      Giựt mình tỉnh dậy thân cát bụi
      Tự tại bay lan tỏa không gian
      Từ hoa hình dáng hư hay thực
      Thực thực ... hư hư kiếp gian nan

      Ai là ta ?... và ta sẽ là ai ?
      Luân hồi vẫn điều đặn vòng quay
      Hình hài tan hợp xin trả lại
      Mộng đời ảo ảnh giấc ngủ say

      Sinh ra đã khóc đời bể khổ
      Gắng gượng cho qua một kiếp người
      Lẩn quẩn lợi danh như phấn thổ
      Hạnh phúc khổ đau mộng rã rời

      Một đóa vô thường tên Kim Hoa
      Tái sinh chịu kiếp cõi ta bà
      Trả xong món nợ vay tiền kiếp
      Từ người hoa trở lại chói lòa ...
      #3
        Nguyễn Lương Tuấn 22.05.2012 10:20:44 (permalink)
        Chào M,
        Bài thơ đầu tay của M lại tuyệt hay. Có lẽ vì quá xúc động. Thi ca bao giờ cũng vậy? Bài thơ lại bàng bạc triết lý về phận người. Buồn lắm! Hãy vui lên để sống, phải vậy không?
        Mới năm nào, bà chị tôi ở Mỹ email về nhắc lại bài thơ mà ngày xưa tôi chép tặng chị, nghĩ rằng của thi sĩ Quang Dũng, tác giả bài "Đôi mắt người Sơn Tây", nhưng không phải. Thật ra là của Nguyễn Đình Tiên:

        DẶM VỀ
        Mai chị về, em gửi gì không?
        Mai chị về nhớ má em hồng
        Đường đi không gió, lòng sao lạnh?
        Bụi vượt ngang đầu mong nhớ mong.

        Quê chị về xa tít dặm xa
        Rừng thu chiều xao xác canh gà
        Sương buông khắp lối đường muôn ngả
        Ngựa lạc cành hoang qua lướt qua.

        Ngựa chị dừng bên thác trong veo
        Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
        Nơi đây, lá rạt vương chân ngựa
        Hươu chạy theo đàn, theo ngó theo.

        Rừng đêm nhoà bóng nhớ hoang mang
        Ngựa chị vừa qua thác sao vàng
        Sao trôi đáy nước, rơi chân ngựa
        Buồn dựng đôi mi, ngàn lại ngàn.

        NGUYỄN ĐÌNH TIÊN
        (Thu 1945)

        Xin dán bài thơ này để tặng M.
        Chúc M vui nhiều!
        #4
          Mầu Hoa Khế 23.05.2012 04:08:48 (permalink)


          Trích đoạn: Tuấn Nguyễn

          Chào M,
          Bài thơ đầu tay của M lại tuyệt hay. Có lẽ vì quá xúc động. Thi ca bao giờ cũng vậy? Bài thơ lại bàng bạc triết lý về phận người. Buồn lắm! Hãy vui lên để sống, phải vậy không?
          Mới năm nào, bà chị tôi ở Mỹ email về nhắc lại bài thơ mà ngày xưa tôi chép tặng chị, nghĩ rằng của thi sĩ Quang Dũng, tác giả bài "Đôi mắt người Sơn Tây", nhưng không phải. Thật ra là của Nguyễn Đình Tiên:

          DẶM VỀ
          Mai chị về, em gửi gì không?
          Mai chị về nhớ má em hồng
          Đường đi không gió, lòng sao lạnh?
          Bụi vượt ngang đầu mong nhớ mong.

          Quê chị về xa tít dặm xa
          Rừng thu chiều xao xác canh gà
          Sương buông khắp lối đường muôn ngả
          Ngựa lạc cành hoang qua lướt qua.

          Ngựa chị dừng bên thác trong veo
          Lòng chị buồn khi nắng qua đèo
          Nơi đây, lá rạt vương chân ngựa
          Hươu chạy theo đàn, theo ngó theo.

          Rừng đêm nhoà bóng nhớ hoang mang
          Ngựa chị vừa qua thác sao vàng
          Sao trôi đáy nước, rơi chân ngựa
          Buồn dựng đôi mi, ngàn lại ngàn.

          NGUYỄN ĐÌNH TIÊN
          (Thu 1945)

          Xin dán bài thơ này để tặng M.
          Chúc M vui nhiều!



          Bài thơ hay quá , M cám ơn anh đã cho M thưởng thức .

          Thơ của M chưa làm đúng qui luật , đó là điều tệ hại , M sẽ cố gắng hơn nữa .
          Bài thơ sáng nay cảm xúc khi đọc bài thơ Dặm Về . M nhớ chị của mình quá và gọi chị trong thơ . Mong anh NT đọc trong sự rộng lượng .

          Mai Chị Về

          Mai chị về, cho em nhắn gửi
          Mạch sầu đâu dễ gì khôn khuây
          Đường về quê cũ chừ hiu quạnh
          Mang nhớ nhung đầy mây trong mây

          Quê hương nắng cháy khô đồng cạn
          Sỏi đá quen chân những kiếp nghèo
          Sông trở đêm sầu lời than vản
          Hóa tiếng ru buồn theo gió theo

          Chị ạ ... khóc đi chị của em
          Những bông khế tím chung nỗi niềm
          Mắt chị u hoài lên tiếng hát
          Xoáy buốt tâm hồn, đau thêm đau

          Nơi đây đâu có gì vui đâu !?
          Ngày tháng êm xuôi nước qua cầu
          Xác lá sầu đông vàng mong đợi
          Hoen mờ màu mắt xanh trong xanh



          Mầu Hoa Khế

          May-2012

          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9