NGÀY MAI
Chỉ còn ngày mai nữa thôi thì hình ảnh của chiếc vali đang đứng yên ở một góc nhà sẽ biến mất trước mắt chị đồng nghĩa vết đau của chị sẽ nhói buốt và mở rộng thêm ra . Chỉ còn ngày mai nữa thôi , chị sẽ nghe cái âm thanh lê lếch khi chiếc vali được di chuyển theo từng bước chân chậm rãi mà chắc nịch của anh . Cánh cửa sẽ khép lại sau cái bóng lưng rộng lớn ngày nào đã cho chị những giây phút tựa vào êm ái của những tháng năm mặn nồng ân ái . Tiếng máy xe gầm lên bởi chủ nhân là một con người mà chị biết thường có những tâm trạng nóng nảy không kìm hảm được và rồi chiếc xe sẽ từ từ lăn bánh rời bỏ căn nhà đã hơn hai mươi năm chung sống bên nhau với bao đắng cay ngọt bùi .
Chị đã thực sự buông tay và còn bày đặt làm kẻ rộng lượng đối với người ra đi . Phải , hai mươi năm cho một tình yêu thực sự quá dài cho một đời người , chị lẩm bẩm như thế . Chị tự an ủi rồi cám ơn anh đã yêu chị với bấy nhiêu năm đó . Chị bật cười nhưng nụ cười như mếu , có sao đâu ngày mai mặt trời vẫn lên và trái đất chưa tận thế .Người ta thường nghĩ những giây phút quyết liệt để đi tới sự nát tan chia lìa của một mái ấm chắc sẽ bùng nổ như một cơn địa chấn làm rung rinh mọi thứ chung quanh , nhưng không tất cả vẫn lặng yên như trên một mặt hồ phẳng lặng , như đêm đang đi vào sự tịch lặng và chị mở to đôi mắt muốn rách toạc để rồi chị bị hóa thạch khi anh nói thật nhỏ nhẹ bên tai " xin lỗi em , sống bên em tôi đã không còn cảm giác " . Chị cứ thế ngồi cứng đơ trên chiếc sofa và không còn nhìn thấy thời gian đã trôi qua thật mau cho tới khi ánh đèn nhà bật sáng . Gương mặt chị trắng bệt đông đặc như một gương mặt chết được đúc bằng sáp .
Ngày mai đâu vời vợi như thuở nào của sự đợi chờ nhung nhớ ,nhưng sao cảm giác của chị hôm nay cũng vời vợi theo mỗi giây phút của chiếc kim đồng hồ vẫn gỏ nhịp đều đặn trên tường . Chị thấy hụt một khoảng trống trước mắt đen thui và sâu thẳm như mộ huyệt giữa bãi tha ma , chị thấy mình đang là đà buông trôi thân xác như chiếc lá vàng héo úa buông trôi theo cơn gió . Cảm giác thật dễ chịu bởi chị như thoát ra khỏi cái thân xác phàm trần được vay mượn để biến thành một làn khói mong manh nhẹ tênh cứ thế mà bay bay . Ngày mai tiếng vali di chuyển , tiếng cửa đóng ập lại dứt khoát cứ đều đặn vang lên trong tâm trí của chị , bất giác chị mở miệng nhưng âm thanh như bị tắt nghẻn làm cho tiếng nói trở nên trầm xuống nặng nề ... ngày mai ... ngày mai .
Một cuộc hôn nhân đúng con số chẳn hai mươi năm . Tình yêu chưa đủ chín mùi để trói buộc đời nhau cho đến khi hai mái đầu tóc bạc trắng như mây ,đó là một điều sai sót khi chị vội vả gật đầu đồng ý lấy anh . Họ đến với nhau quá vội vàng để rồi phải chịu đựng bên nhau với những sự đối chọi về đủ mọi khía cạnh . Họ ầm thầm nhìn thấy từ hai phía một khoảng cách quá mênh mông . Sự bất mản để rồi đưa tới những sự chán nản và gắng gượng cho qua ngày tháng để rồi đã nhiều lần họ tự hỏi , tại sao phải cố gắng để duy trì một cuộc hôn nhân hoàn toàn thất bại !? . Cuối cùng thì họ phải mất hai mươi năm mới can đảm nói lên tiếng nói tự đáy lòng của chính mình .
...
Ngày mai anh đã có nơi chốn chọn lựa để đến . Ngày mai chị làm người ở lại soi lấy cuộc đời của mình để tự hỏi tại sao phải đón nhận một câu nói thật phủ phàng giống lên như một tiếng chuông chấm dứt mọi ràng buộc bấy lâu nay . Nguyên nhân từ nơi đâu ? phải chăng khi một người đàn ông đã không còn nhìn ra " cái tôi " tồn tại trên một đất nước mà người phụ nữ được tôn trọng . Anh vẫn chưa hề quên cái thói " chồng chúa vợ tôi " của ngày xa xưa . Anh không thể chấp nhận người đàn bà không nấu cho anh những bữa cơm ngon khi mà vợ anh cũng bước chân ra khỏi nhà cật lực đi tìm miếng cơm manh áo cho gia đình , mệt mỏi với thế thái nhân tình , mệt mỏi với sức lực yếu kém , anh không hề nhìn thấy để chia sẻ cảm thông , bằng ngược lại anh quá yêu lấy bản thân mình hằn học với những thái độ tỏ ra bất mản để cho căn nhà ít có được những giây phút bình yên . Chuyện thật nhỏ nhoi như thế lại giống như một vết loang của căn bệnh trầm kha , càng ngày càng ngấm ngầm ung lên những mụt nhọt độc địa và thật đúng ngày để cái ung nhọt kia bưng mủ không còn cứu vản nỗi và họ đã cùng nhau dơ cao tay chém mạnh vào đó một nhát chém đoạn lìa .
...
Người ta cho chị biết anh đã về lại quê nhà , nơi đó " cái tôi " của anh sẽ được đưa lên ngai cao khi có người phụ nữ trẻ dịu dàng cơm bưng nước rót . Chị nghe và thấy mừng cho anh hơn là sự oán giận chỉ cầu mong người ta đến với anh bằng sự yêu thương chân tình chứ không phải vì anh mang cái mã việt kiều với tiền bạc rủng rỉnh trong lưng .
Thương một người phải thương luôn sự lựa chọn của họ cho dầu sự lựa chọn đó đã làm cho bản thân mình quá sức đau lòng . Chị không phải là người cao thượng , nhưng với bản chất hiền lành cho dầu với những người không quen chị cũng luôn cầu chúc nhiều điều tốt đẹp cho người ta huống hồ chi là người đã từng đầu ấp tay gối với mình bấy lâu nay . Tình yêu đã chết nhưng vẫn còn đó là tình giữa con người với nhau và chị đã hoàn toàn tha thứ cho anh tự bao giờ ...
Mầu Hoa Khế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2012 00:04:26 bởi Mầu Hoa Khế >