Nhật Ký Đêm Khuya (Đêm Đà Lạt)
takechi7 27.05.2012 12:54:57 (permalink)
Nhật Ký Đêm Khuya (Đêm Đà Lạt)
tác giả:takechi7 (Nguyễn Thế Trị)


Phần 1: Chuyện Tình Tôi

Ngày 8 tháng 4 năm 2008. TP.Hồ Chí Minh
Tôi và cô ấy quen nhau trong một lần chơi game trên mạng. Các bạn biết không đó là một điều kỳ diệu trong đời, tuy giờ đây tôi đã đánh mất nó. Nhưng dường như vẫn còn tồn tại trong tôi…..
Chúng tôi bắt đầu chat với nhau , nghĩ lại tôi cảm thấy bất ngờ, tôi không nghĩ mình có thể chat nhiều với cô ấy như vậy. Bao nhiêu tâm trạng, cảm xúc tôi điều nói ra hết. Có điều mà cô ấy mãi vẫn không biết, đó là tôi nói dối. Tôi nói dối mọi thứ về mình, về tình cảm. Tôi đã như thế từ lần đầu tiên biết em…..
Ngày 12 tháng 11 năm 2008. TP.Hồ Chí Minh
Em từng nói với tôi rằng một thời gian sau nữa em sẽ cho tôi thấy mặt em, ít nhất là sáu tháng em nhỉ?. Nhưng tôi nôn nóng muốn gặp em, muốn nhìn thấy em bởi vì tôi cần một người chia sẻ mà không phải trên mạng chat, lúc đó tôi đang buồn vì thi cử, quên nói với các bạn rằng tôi học rất lười, như vậy thi rớt cũng là đương nhiên phải không? Và vì thế nên tôi cố nài nỉ em đại loại như là: gặp anh nhé, anh đang buồn nên muốn thấy em. Em đồng ý, tôi quên bẳng đi chuyện buồn thi cử và mỉm cười, thi rớt cũng hay phết ấy nhỉ.
Tối đó tôi đến địa chỉ như em hướng dẫn, cũng xa vãi nhưng thôi mặc kệ, gặp được em là mừng lắm rồi cần gì chờ đến sáu tháng.
Tôi gặp em… lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt em sau nhiều tháng chat chit. Em mặc áo sơ mi màu vàng trắng và quần jean xanh. Em không cao như tôi nghĩ, chỉ chừng 1m50, tôi cao 1m79,9 đấy các bạn. Em có khuôn mặt xinh xắn, ko biết có phải vì trời tối nên thấy thế không? Hơi mủm mỉm, 26 tuổi đây sao? Giống học sinh trung cấp thế nhỉ? Lớn hơn 3 tuổi cơ đấy? Tôi nghĩ thầm. Tức cười nhất là đôi bàn tay, ngón tay không thon và dài, chúng cụt ngủn cứ như bị teo cơ, nhưng tôi thấy đó là ưu điểm dễ thương ở em.
Ngày 22 tháng 11 năm 2008. TP.Hồ Chí Minh
Tôi và em chính thức quen nhau, nhanh quá phải không? Tôi cũng thấy thế. Khi chúng tôi quen nhau có nhiều nổi buồn và niềm vui, em cũng khá thành đạt, làm phóng viên cho một tòa soạn báo khá nổi tiếng. Tôi thì làm quản lý, không phải quản lý nhân viên đâu nhé mà là quản lý máy vi tính, có thể nói nôm na là trông coi tiệm net, một việc làm ko có gì gọi là lý tưởng.
Những nụ hôn đầu tiên, những cái nắm tay, ôm xiết cũng bắt đầu. Lúc đó trong mắt tôi em là một thiên thần trinh nguyên, ngày trao cho tôi cái lần đầu tiên em đã khóc, tôi cố gắng ôm em vào lòng, đối với tôi tuy phút chót không trọn vẹn nhưng tôi thấy mãn nguyện và hạnh phúc, tôi đã hứa sẽ yêu em suốt đời và cưới em làm vợ.
Ngày 22 tháng 03 năm 2012. TP.Hồ Chí Minh
Chắc các bạn có thể nghĩ rằng đây là ngày tôi cưới em, thật ra đối với tôi và em là một ngày buồn và ảm đạm. Hơn ba năm yêu nhau, tôi cho em nổi buồn nhiều hơn niềm vui, tôi mãi vui chơi với thú đam mê riêng mình, nhiều lúc đi chơi về khuya để em phải chờ đợi một mình. Tôi ăn nằm với người con gái khác, đẹp hơn em, quyến rũ hơn em và tôi đã quên mất em một người yêu tôi chân thành. Tôi nói lời chia tay bẽ bàng trong nước mắt, em khóc và tôi cũng thế. Tôi khóc vì làm em đau, nhưng tôi trót lỡ đam mê người con gái khác, một mãnh lực khiến tôi không thể nào dứt ra được, tôi căm ghét chính mình, một thằng sở khanh không đáng để em yêu.
Sau đó tôi nghe người ta nói rằng em đã khóc rất nhiều, em vẫn chờ tôi nhiều đêm sau ngày chia tay. Tôi biết em gục ngã, nhưng lúc em như vậy thì tôi đang vui vẻ bên người tình mới, nhiều năm bên em không chỉ là tình yêu mà còn có nghĩa nặng, em lo cho tôi ăn học để có tương lai hơn và cưới em thế mà giờ đây tôi lại phũ phàng như thế.
Ngày 26 tháng 03 năm 2012
Em đến nhà và hẹn gặp tôi lần cuối cùng, tôi đồng ý, em muốn chở tôi đi trên chiếc xe mà tôi hay đưa đón em. Lần đầu tiên tôi nhìn em bằng tư thế này, không biết gương mặt em có biểu hiện gì lúc này, nhưng sao đôi vai gầy cứ mãi rung lên. Tôi hỏi tại sao em lại muốn thế, em nói em không muốn nhìn thấy lưng tôi, em sợ em sẽ khóc. Tôi xót xa cho em, thà em đối xử với tôi như người xa lạ hay là trách mắng tôi, tôi sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.
Em đưa tôi đến nhà em, nơi mà tôi không bao giờ quên được. Pha cho tôi một ly sữa nóng và nói.
- Anh uống đi, đây là lần cuối cùng gặp nhau, em muốn anh chấp nhận sự lo lắng của em lần cuối.
Tôi quá tàn nhẫn khi nói rằng tôi cảm thấy ngán và tôi không muốn uống, tôi muốn em đừng hy vọng nhiều, thật tế thì tôi sợ, tôi sợ em giết tôi, biết đâu trong ly sữa đầy tình cảm này là một liều thuốc độc.
Em nhìn tôi chua chát, đôi mắt em tàn phai một nỗi buồn sâu thẫm, nước mắt chực tuôn rơi nhưng em cố nén lại. Tôi biết em giả cứng rắn, tôi khóc khi thấy điều đó. Người yêu tôi nhất trên đời chỉ có em mà thôi. Em hôn tôi lần cuối cùng, nồng nàn da diết. Và từ đó tôi không còn gặp em nữa.

(còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.05.2012 15:46:32 bởi takechi7 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9