.
....DạoKhúcMưa .. Đứng chờ nhân viên ở quầy thâu ngân của nhà băng đang làm việc, anh kiên nhẫn mở trang sách để đọc .
Hắn viết truyện ngắn mang tên là " Dạo Khúc Mưa " .
Hắn ! Tên nhà văn viết rất đẹp ( cho dù là hắn đã viết từ những năm 1970 - 1972 !
Hắn đã làm thằng học trò ngày ấy là anh phải rên rỉ thảm thiết .
Đọc hắn , người ta thèm đến Paris để yêu và được yêu .
...
Gấp trang sách lại để làm việc giấy tờ và ký tên ở quầy làm việc, anh nhìn thoáng ra ngoài . Trời đang hây hây nắng - Không nóng - Không lạnh . Tự nhiên thèm có một trận mưa ....
Chợt nhiên, thèm mưa to , rất to để gọi cho em .
Thèm tiếng em dạ nhỏ xíu ở máy nói khi em nghe anh nói với em :
- Bỏ hết chuyện đang làm đi . Anh chờ em ở ngoài bãi đậu xe .
Anh không chờ em dạ lần thứ hai .
Anh đến điểm chờ .
Nếu em không rời chỗ có giấy tờ bừa bộn ấy, anh kiên nhẫn chờ và chờ .
Anh bấm lại số phone, gọi em . Anh nài nỉ, ỉ ôi :
- Xuống đi .
Anh thèm ly cà phê có em ngồi trước mặt .
Và .
Anh cứ chờ .
Và .
Anh thấy bóng dáng em . Tóc dài tới vai . Cái robe và đôi giầy màu nâu nâu .
Trời không còn nắng nữa mà trời làm mây , mưa .
Anh nghe giọng em lèo nhèo như mỗi lần anh lên cơn chướng :
- Sao vậy , anh ? Em đang làm việc mà .
Anh bị điếc , anh ăn thịt em bằng tia mắt khi mở cửa cho em vào lòng xe và lái đi .
Nhạc trong xe đang nhả bài Tình như mây khói . Buồn bã .
Nhạc im bặt khi ngón tay em bấm vào chỗ ' stop ' .
Em châm bẫm nhìn anh . Nhìn rất lâu và anh đoán là em đang nghĩ anh bị ấm đầu .
Xe ngừng ở chỗ anh muốn đến : Cái bàn trải khăn trắng . Hai cái ghế có chỗ ngồi nhìn ra vườn cây và mưa đang lộp độp rơi .
Ở đây, họ không nghe nhạc việt ( những bài ca buồn thảm )
Ở đây , họ để nhạc Pháp .
Ly cà phê vừa gọi , thơm thơm giữa tiếng hát của Michael Búp Bế . Hắn hát :
'' Trời đang mưa khi anh nhìn em .
Anh đếm những giọt mưa trong mắt em
Tìm khoảng êm đềm .
Tình một thứ tình yêu .
Tìm những lời lẽ mà chưa bao giờ em biết nói
Trời mưa và trời mưa - với em ...."
Anh cầm lấy ngón tay em, thọt vào ly cà phê đang uống và anh mút lấy chất đắng của cà phê ở ngón tay em .
Nốc cạn ly cà phê . Anh hôn em . Ngắn ! Nồng nàn !
Trả tiền nước, anh kéo em lên xe . Trả em về chỗ cũ .
Chỗ có những vòm kính sẽ nhốt kín em với việc đang làm .
Khi nào làm xong việc .
Khi nào mưa ngừng rơi , có lẽ cũng là lúc em hiểu : ' tại sao anh yêu em đến như thế '
đăng sơn.fr