STYLES
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 15 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 224 bài trong đề mục
dang son 10.05.2013 16:23:09 (permalink)
 
 
 
 
 nếu là...
_______________________  . đăng sơn. fr




        Nếu bàn tay của nàng có hai lỗ tai và rất thính tai, tôi có thể nói với nàng như sau :


      "  - - -   Em !


     Thấy cái dấu chấm than của anh không,em?
     Em nổi tiếng là thông minh lắm mà. Nếu bất chợt,óc em bị cúp điện thì anh  giải thích . Đưa bàn tay mềm cho anh nắm kẻo tuột mất khi chúng ta băng qua đường cái. Ở bên nhau,anh  hay hồi hộp như dắt trẻ nhỏ mà sợ mẹ mìn bắt cóc.

    Đi cạnh em - anh chọn lề phía xe chạy - nhỡ họ cán phải em - Tội em.Vào nhà thương ,thấy nàng lù lù một đống ,tay chân băng bó thì nản lắm - em !

    Đi quán với em,anh đẩy cửa vào trước để chọn cái bàn xa mấy cái loa rỉ rả nhạc ( Khi bên nhau,nắm tay,nắm chân,rù rì,rủ rỉ thì phê hơn )

    Em ! Đừng hỏi anh có gì buồn không - anh sẽ đổ chứng quạu cọ thì khó coi - bên người yêu thì nên toe toét dịu dàng ( không dịu được thì cũng phải ráng.Cố gắng mà ráng ) Không lẽ nhăn như khỉ ăn mắm tôm để phàn nàn về chuyện đời,chuyện người ? Không lẽ kể cho em nghe  về chuyện bên Mỹ,họ
mới giải thoát cho  3 người đàn bà đã bị 3 thằng anh em giam giữ , cưỡng bức trong  hơn 10 năm trời ?

     Chuyện đời có nhiều cáioái oăm làm ta lắm lúc thấy quay cuồng nhức óc ! Khi bên em - hãy để anh dịu lại ,em !  Ở bên em,đừng hỏi anh đang đeo cái mặt nạ nào? Tại sao lại phải mang mặt nạ khi bên nhau ?

     Anh gỡ bỏ những tính toán đối chọi với đời ,anh tháo bỏ những phải trái kèn cựa.. những... những.....gian dối , những  áo thụng tu  sĩ ,những cái ghế ngồi ở chính truờng. Anh bầu cho em là con nhỏ dịu ngọt nhất thế giới để nghe tiếng em " Dạ  - Dạ ,anh " Môi mềm  hãy chúm chím chim hót để anh phê, anh say và anh biết bắt nạt em.


   Em !

    Bàn tay em có lỗ tai không?

   Ngón tay Út của em có một chỗ nào êm nhất,dịu và ngọt ngào nhất để anh  yêu em?

   Và khi dịu say -
   Anh thử viết cho em :



           

   


LẦN NỮA

HươngNgọcLan


( đăng sơn.fr )







Ở một chặng ngày mưa bên cửa quán
Đời đã buồn rồi, mưa còn buồn hơn nữa
Buồn như thế chưa đủ sao ?
Lúc ta vừa rời nhau
Ly cà phê loãng nhách
Vì thiếu nụ hôn nhau

Chẳng ai hiểu vì sao
Mà thinh không im lắng
Mà âm thầm như chiếc lá trên cao
Rụng xuống chỗ nhau ngồi
Thành bài hát hương ngọc lan đêm lặng lẽ

Hơn 1000 bài hát HNL
Đã đưa ta đến bên nhau
Chỗ bàn tay ghi địa chỉ
( Không phải là địa chỉ acòng của điện thư email kiểu mới
Mạng nối cầu của Facebook chẳng khi nào làm anh đến bên em
Anh không có cho mình một tài khoản nào ở Fb ở Twiste như người ta hiện đại,tân tiến )


Chỗ ghi địa chỉ của em - của anh
Giống như một khu vườn rộ màu sắc
( Không có một bài thơ Đường hay thơ Muối
Không Đoàn thị Điểm - Không Nguyễn Trãi - Không Tú Xương ... )


Trong khu vườn ( trái tim ) của chúng mình
Chỉ là tiếng anh hẹn hò em - Riêng thầm kín

* ( chỗ ấy không có tiếng nhạc từ những chương trình vidéo loại live show
không cần giọng nói bắc kỳ của ông nhà văn làm MC
không có nường con ông cựu quan lớn đang ưỡn ẹo với sắc đẹp mỹ viện
.... cũng không hề có bóng dáng các cô ca sĩ héo mùa,héo tiếng hát
không có những giả tạo từ bàn tay thẩm mỹ cắt xén ) *


Trái tim em không là sân khấu trình diễn
Anh không hề là kép hát - không là diễn viên cho dù anh biết dựng bản kịch
Anh đã từng biết du côn với chữ nghĩa
Anh đánh đấm khi anh khùng lên - nổi cáu

Ôi ! Trái tim em và chữ ký của em
Vẹn nguyên

Như lúc em ngồi ngó anh
Hai con mắt như con nít tròn xoe
Chực chờ cho bằng được viên kẹo ngọt
< và ,cũng có khi hơi đăng đắng - khi anh có điều giận hờn em
< và có khi anh hung hãn trách móc em bằng nỗi lặng thinh lì lợm
( anh nhai kẹo cao su ,tưởng như trèo trẹo nhai sống em )



Khu vườn nhà em,nhà anh
Đủ màu hạnh phúc và có khi ngộ nhận
Như mùi hương đêm có tiếng dương cầm
Trên bầu ngực em ủ hơi ấm
Làm anh quên tạm nỗi đắng cay ở đời


Và anh viết thêm
một lần nữa
Bài HNL lần thứ ( ................. )


#46
    dang son 12.05.2013 01:18:23 (permalink)
    ________________________________________________________________
     
     
     
    .

    THƯƠNG(hại )
    ----------------------------------
    @nguyênhạ & đăng sơn.fr




      


    Thương hại cũng là một cách để xét chữ và chơi vơí chữ .

    Anh kia nói vơí cô này :

    - Nếu thương thì thật tình,chứ đừng thương hại thì hại tôi lắm.


    Cô đàn bà khều anh,bám nhẹ lấy cánh tay anh giữa đám bạn đang đứng xúm nhau trên sàn nhảy.Đêm cuối tuần nên mình phải vui,chỉ vài ly whisky pha chút coca thì vừa ca vừa hát để nhún nhẩy trên điệu nhạc.Khi hơi men ngấm vào huyết quản thì mình thấy mình yêu đời,mình khả ái ,mình bạo dạn.

    Cô không phải là kẻ nhút nhát.Chỉ có anh chàng tóc ngắn này là thỏ đế mà thôi.Cô và anh làm ở văn phòng của hãng Samsung,chuyên về đề mục quảng cáo thương mại.Hai người ngồi hai văn phòng khác nhau nhưng cạnh nhau.Anh vào làm sau cô chừng sáu tháng nên thỉnh thoảng anh ta lúng túng nhờ cô chỉ dẫn vài thứ cần thiết.

    Cô biết tỏng tòng tong là anh ta hay nhìn lén cô.Cô không đẹp,chỉ tầm cỡ vừa vừa,tóc ngắn như con trai kiểu dân thể thao,cô học đánh boxe từ nhiều năm nay nên dáng cô hơi cứng.

    Đàn bà con gái khi biết ai dòm dòm nghía nghía mình thì chắc cũng khoái.Cô thì khác.Chả thà dòm thẳng,khen thẳng cho tiện việc,đỡ mất thì giờ.Ra biển,thấy núi,thấy biển đẹp thì cứ thẳng miệng mà chặc lươĩ rồi khen. Mắc gì mà im lìm ?

    Có lần,đứng ở quầy máy bán cà phê giờ giải lao .Cô bắt quả tang hai con mắt anh ta nhìn mình .

    Cô hỏi anh ,kiểu bậm trợn :

    - Anh đang ngắm núi ?

    - Núi ở đâu cô ?! Tôi...tôi chẳng thấy gì ?

    Cô nhìn xuống cái áo hơi hở ngực của mình rồi nhìn lại anh ta. Anh hoảng hồn đỏ mặt quay đi chỗ khác rồi bỏ đi te te.Vài lần khác,mỗi lần họp hành,tán tụng về các hồ sơ làm chung,ánh mắt anh ta lờ lờ ngó chỗ khác mặc dù núi đồi vẫn thong dong thênh thang.Anh ta là người cổ điển.Nhìn cách ăn mặc thì biết,lúc nào cũng chemise dài tay,bỏ vào quần thẳng thắn,ăn nói nhỏ nhẻ đến độ rụt rè.

    Mấy người bạn chung sở hay nhạo sau lưng mà cô nghe được :

    - Tên này may mà chui rúc vào cái văn phòng này.Mững này cho chân bán hàng,chào hàng thì mình chỉ có vỡ nợ,đóng hãng.


    Có lần,thử anh,cô châm chọc anh :

    - Nè ông bạn ! Chắc ông chưa có ai yêu ông hết ha ông ? Tại ông nhút nhát hay tại má ông khó tính,ông ?

    - Má tôi dễ thương lắm cô .Bà lại làm bếp rất ngon .

    - Anh này lạ ! Tôi hỏi về ông chứ không bắt ông khai cái tốt và lý lịch của má ông.Trời !


    Anh ta nhìn thoáng cô đồng nghiệp.Đôi mắt lém lĩnh có viền vẽ mắt khá sắc sảo của cô làm anh lẫn tránh.Anh thấy mình không được tự nhiên và anh lãng chuyện.Anh bâng quơ nói chuyện tình hình kinh tế,nói về hãng Trái Táo đang bị hãng Samsung cắn ráo riết.Chuyện của anh cũ mèm như lời lập đi lập lại của mấy tờ báo thị trường ăn tiền của Đại Hàn.Vậy mà cô lại thích hỏi thăm bắt chuyện vơí anh vì thấy anh tử tế hiền lành chứ không như những gã bạn trai đã đi qua vòng tay tình ái của cô.

    Cô thuộc típ người thích phiêu lưu ,thích vui.Khoái lạng phố ngắm hàng,khoái ăn,khoái chưng diện nhảy nhót . ( Đời có là bao,không chơi,già ngoắc hết chơi ! )




    Sàn nhảy càng lúc càng đông.Điệu nhạc đùng đùng uốn éo càng lúc càng khiêu gợi mê say.Con nhỏ bạn thân thấy cô đứng gần anh ta,ngứa mắt chạy lại,chen lấn kéo cô ra góc piste,nó uốn éo như con khỉ bị giật kinh phong rồi bỗng chợt tung cái váy đầm đang mặc của cô,nó sờ soạng đùi cô rồi ôm lấy cô,riết môi lên môi cô.Cô liếc về phía anh ta,anh ta thấy rõ hết dươí ánh đèn đang quét thẳng vào hai thân xác phụ nữ.Anh ta cầm ly rượu , rời sàn nhảy đi về phía quày bar.Dáng lẻ loi như thằng nhóc lạc mẹ.



    Lúc hết bản nhạc,cô đi tìm anh .Thấy trong ánh đèn mờ mờ,ánh mắt có vẻ buồn hiu trách móc của anh.Cô thấy tội nghiệp anh.

    Cô im ỉm nghe anh nói giữa bản nhạc chậm :

    - Tôi đâu dè em là lesbienne há !!!


    Cô nổi quạu.Tự ái muốn bợp cho anh ta một cái ngã lăn như bao lần cô đã hạ KO các đối thủ trên võ đài thi đấu.

    Cô quàng cánh tay anh ta.Cô nhón gót lên vì hắn cao hơn cô một cái đầu.Cô nghe anh ta nói :


    - Nếu thương thì thật tình,chứ đừng thương hại thì hại tôi lắm.



    Ới trời ! Ai nói vơí anh là tôi thương anh ? Mèn ! Cỡ anh mà là tình nhân và là chồng tôi,tôi đợp anh ngày hai ba cái.Tôi đang thương hại anh đó ! Hùng dũng lên chút,anh.Xìu xìu thì biết đâu có ngày ế quá phải quơ đại một thằng đồng bóng.Lúc này cùng thuyền,cùng hội thương nhau đầy đường - Tụi nó đang đòi làm đám cưới kià anh.

    Cô nói vơí anh điều này.Anh ta nổi quạu bất thường,anh quơ tay,ôm quấn cô vào người.Môi anh dính chặt cô.Nụ hôn bất ngờ .Vũ bão,quấn chặt như keo dính thượng hạn.

    Cô bần bật run run.Cô ư ư và cô quên hết tất cả những thằng người tình dỏm khác đã rời cô.



    Không biết thương hay là hại nhau sau này.Chỉ biết là thương thử trước rồi tính sau.





    ________ 

    dangson.fr
    
     
     
    #47
      dang son 12.05.2013 01:49:51 (permalink)
      _________________________________________________    

      dangson.fr  
        
        
        
       10 ĐIỀU MUốN -
       
       
       
       
       
       
            Chú hỏi Bé  :
       
           - Bé muốn gì ? Hãy  nói cho chú nghe chừng 10 điều muốn của bé?
       
       
             Bé im lâu lắc,rồi ngần ngừ trả lời :
       
         -   1,2,3,4,5.... là... là...
       
           Rồi bé lại im thít.Dục bé ,bé nói đại :
       
       Điều 6,7,8,9... 10.
       
       
          Ơ hơ ! Chú nghe thoáng qua rồi đến phiên chú im ru,ru.Chú giữ lại điều thứ 8 :  " Bé muốn gặp chú ".
       
       
         Ơ ơ ơ và hơ hơ !
       
          Gặp chú để làm gì há - bé con?
       
         Ở chỗ ấy,chú đã quay đi,bỏ lại một thời áo trắng với sân trường chói nắng- những tờ bích báo làm cùng nhóm bạn đã  trôi vào dĩ vãng,những vòng xe đêm duơí mưa đã loãng tan như khói thuốc.
       
      Chú còn gì ở nơi ấy mà về ? Về làm gì? Để chụp thêm những tấm ảnh rất Saigon? Để đi ngang lại khu phố cũ ở một tối trời,ngước lên tìm một hình bóng tóc dài hay đứng ở ban công chờ chú đến để đi quán ? Những vỉa hè cà phê ngày ấy ,chúng đã quên chú rồi.
       
        Về nơi ấy,đến nhà bé,bấm chuông,nói với bố mẹ bé,dắt bé đi chơi  há?
       
         Ngồi trước mặt bé,chú người lớn sẽ nói  gì với bé chứ ? Không lẽ giảng bài như bên này để nhắc chừng  bé về cách viết văn? Viết gì,viết ra sao? Kiểu gián tiếp rất Việt Nam tính hay kiểu trực tiếp đi ngay vào vấn đề của người tây âu?
       
         Nhớ có lần bé phàn nàn,bé chê chú :   "- Làm thơ kiểu chú rất kỳ cục.Loạn,sex, du côn....   Còn văn của chú thì bài đuợc,bài rơi đài.Bé ghét  những chuyện viết về Nàng và Chàng của chú lắm ! "
       
       
          Ơ hay ! Lạ ! Chú không nhờ , không mướn bé đọc chi cho hại mắt. Bé là con nít,bé đi đánh đáo,nhảy dây hoặc phóng xe ra  quán kem ngó thiên hạ thì có lẽ đỡ mất thì giờ hơn.Úi chời !
       
       
           Khều qua,khều lại.Bé không nói nữa.Bé giận dỗi và đi ngủ. Ừ thì ngủ ngon để mau lớn,khi nào bé lớn bộn thì bé sẽ hiểu để có thể trả lời những câu hỏi nhanh nhẹn hơn.
       
         Bé nhóc !
       
          Hãy quên cái điều thứ 8 ấy đi. Gặp nhau,để nói gì với nhau?
       
       
       
       
           đăng sơn.fr
       
         
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2013 02:00:19 bởi dang son >
      #48
        dang son 20.05.2013 17:14:26 (permalink)
        ...........
         
         
         
             
        dangson.fr
         
         
         
             NÀNG.
         
         
        1.
            Người yêu tôi nói :
         
            " Những kẻ làm thơ như anh rất nguy hiểm !  Rung cảm khác thường !..... "
         
         
         2.
         
            Nàng nói :
         
           "  Lỡ một ngày kia,có kẻ viết chữ đẹp hơn em,duyên dáng hơn em thì................ "
         
         
          3.
         
            Nàng viết :
         
          .....  " Vì anh,em cũng yêu mưa,yêu gió,yêu cả những ngày xấu trời "
         
         
         4.
         
              Nàng mắng :
         
             - Hình như anh có thể yêu nhiều người cùng một lúc và doạ nạt : Khi chết,trời đầy anh xuống địa ngục ,hết đầu thai.
         
         
                               ***
         
         
             Tôi khổ sở.Hết ý kiến.Và tôi hiểu tại sao ông Xuân Diệu,ông Huy Cận làm thơ tình.
         
            Một ngày nào đó , để nàng yên lòng,tôi ngừng viết.
         
         
         
         
        @nguyênsơn
                
        #49
          dang son 20.05.2013 17:50:06 (permalink)
          ..      
            
            
            
            
            
           

            CÓ
          Vài Cách để Viết _


          ______________________________________





          Tôi nghĩ, người ta có nhiều cách để nhìn người yêu và để yêu ( Yêu thế nào,yêu ra sao,yêu bằng cách nào ??? ...)


             Không biết người ta yêu nhau ra sao - vì không phải là chuyện của mình thì mình không tài nào biết.

          Nếu người yêu của tôi bé tí xíu thì tôi nhẹ nhàng nói với cô :

            - Nhỏ à . Nhỏ trầm tính để thành người lớn đi,nhỏ .


             Thế nào cô ấy cũng cãi lại tôi ( con nít thì hay ngang,bướng ) :

          -  Lớn để làm gì ? Để mau chống gậy ư ?


            Hết đường trả lời,tôi ngồi im ngắm mấy sợi tóc lòa xòa trên trán cô . Tôi ngắm cặp mắt có ánh lì của cô và lại phải nghe cô bắt bẻ :

          - Anh phải đi lễ ngày chủ nhật nha anh .Anh có tội rất nhiều đó . Phải có lòng tin chứ  ?


             Tôi tủm tỉm,ngó cô bé :

          - Có khi nào con nít đi dậy người lớn không em  ?  Anh không lừa lọc,không hiếp dâm,không giết người,không ... không .....   Anh đi lễ kiểu của anh .


          Ối dào ! Tôi bắt gặp hình ảnh của một nữ tu trong mắt cô nhỏ .Tôi thấy hình ảnh cô quỳ gối lần hạt chuỗi mỗi tối trước khi đi ngủ - Chẳng  biết cô khấn nguyện ra sao ? Cô cầu nguyện gì cho hòa bình của thế giới,cô nghĩ gì khi thấy những thảm cảnh người tặng cho người,những bom đạn chiến tranh xảy ra khắp nơi ....Những... những .... ?


            Mà nói,mà nghĩ vậy thôi -em nhỏ ơi !


             Mỗi ngày là một lời nguyện nhỏ,thầm .Thầm như bóng đêm có ánh trăng và một mùi hương tóc mang tên nhớ . Khi gần người yêu,mùi tóc ngây ngây nồng nồng như một câu hát . Có khi xa nhau,người nhỏ cũng có thể nâng niu một lọn tóc,mang tóc lên mũi ngửi ngửi và nhớ lại câu nói của chàng : " Nhỏ ơi à !  Có khi anh muốn em đừng lớn nhanh quá ,để anh luôn thấy em nhỏ xíu xiu bên anh ..."

          ..



          Cách khác  _


             Nếu với thời gian bên nhau,nàng cô bé lớn nhanh quá .Tôi sẽ tiêng tiếc khi thấy mình già đi .Nhưng biết đâu,ở bên tôi,tôi dạy nàng cách làm đàn bà - Trầm - Vững ...


            Và khi đó,ở trên một đoạn đường dài,có một lúc,nàng đàn bà ngước lên tìm ánh mắt mình và nói :

             - Anh đàn ông nè ! Em đã hiểu tại sao anh yêu em ...; "









          đăng sơn.fr
                                                               
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.05.2013 17:53:07 bởi dang son >
          #50
            dang son 13.06.2013 22:38:26 (permalink)
            ..
             
             


            CHUYỆN NGẮN
            hay là
            CHUYỆN DÀI -

            _________________________________________________







             - Ăn nhanh quá sẽ khó tiêu ?

            - Còn ăn nhiều quá thì sao ?


            Hỏi như vậy thì thấy kỳ,kỳ ! Mắc chi mà hỏi há ?

            Ai mà chẳng biết là ăn uống như chạy giặc thì sẽ rất có hại cho cái bao tử ? Còn chuyện ăn nhiều thì sao ? Dễ mà ! Ăn cái gì mới được chứ ? Ăn vặt hay là ăn thật ?


            Ăn thì có nhiều kiểu ăn ,miễn là biết mình ăn cái gì cho bổ dưỡng và có chất lượng, và ăn kỹ lưỡng ,chậm rãi ...


            Con nhỏ nghe thế đâm chán,cắt lời :

            - Thế còn yêu nhiều thì sao ? Yêu nhiều quá thì mình có bị bội thực không ?

            - Ơ .... Ơ - Không biết .Sao nhỏ lại hỏi những câu kỳ cục như thế ? !


            - Tại vì anh là một người viết mà .



            Viết gì ? Viết truyện tình hay truyện đời ? Và viết dài hay viết ngắn ( rất ngắn ) ? Có cần phải viết cả một cuốn tiểu thuyết rất dài để kể về một chuyện tình đầy éo le và đầy nước mắt không ?


            Đời này đã có quá nhiều cay đắng phiền muộn,khi tìm điều để đọc,có lẽ người ta thích tìm vài điều để vui .


            Con nhỏ lại vặn vẹo :

            - Lỡ mà trong một chuyện tình không có gì để vui thì sao,anh ?



            Anh không biết và không thể trả lời . Vì thế,trong lúc viết truyện ngắn,anh hay phiên phiến để những giọt lệ đừng rơi ...


            ( Và khi đọc xong,có thể người ta còn muốn giữ lại nhau trong một tình yêu )





            đăng sơn.fr
             
             
             
             
            #51
              dang son 28.06.2013 14:19:00 (permalink)
              .
               
               
              VIẾT VĂN
               
              ____________________________________
               
               
               
               
                Để viết văn ,người ta cần có một số vốn : " Ý tưởng ,cảm hứng, kinh nghiệm sống ,thời gian để tập sự kiên trì........  "
               
               
                  Cô  không nhớ rõ là mình đã đọc câu ấy ở đâu và đọc từ lúc nào. Cô chỉ biết là từ lúc bé,cô đã thích đọc và thích viết. Cô hay được điểm khá cao ở giờ làm luận văn và cô rất tin tưởng vào cái triển vọng có thể làm nhà văn nổi tiếng sau này - Tương lai đằng trước mặt còn dài mà.
                   Cô còn nhớ một câu chuyện lẩm cẩm lơ thơ của thằng nhóc bằng cỡ tuổi mình  từ lớp tiểu học khi nó làm bài văn tả về bà nội của nó.Nó đã viết theo cái kiểu nhại lại của con nít :
                 "... Nhà em có nuôi một bà nội,bà già lắm,da nhăn nhoe,miệng móm sọm ,bà hay mất trí nhớ và rất ham ăn ,lúc nào  em cũng thấy bà lép nhép... "
               
                 Cô giáo văn đọc xong,nổi cáu,phang cho cậu văn sĩ tí hon con số 2 / 20.Thế là mộng làm văn sĩ của cậu nhóc tan thành bọt nước. Cô thì được phê 16 / 20 và hãnh diện lắm, chạy về khoe  ba má. Chẳng thấy ba nói gì,chỉ thấy đôi mắt ba chớp chớp vì ông đã mất mẹ từ sớm.Mỗi lần nghe  ai nhắc về tình mẫu tử,chỉ thấy ba thở dài. Có lần rình thấy ba khóc lúc ba nghe bài Lòng Mẹ từ đài phát thanh.
               
                   Cô đã xà vào lòng ba.Ngước mắt khi nắm chặt bàn tay to lớn của ba : - Ba ơi ! Sao ba khóc? Đàn ông phải mạnh mẽ lên chứ ? Hay là để bữa nào con viết cho  ba bài khác tên là Tình Cha , nha nha.....
               
                 Cô định gom góp chữ nghĩa để viết tặng ba bài ấy thì vài ngày sau ba chết trong giấc ngủ vì bị đứng tim. Và như thế,cô hiểu tại sao người ta có thể rơi lệ khi viết. Cô muốn viết về những nỗi vui như một cách ủi an những người sẽ đọc mình và cũng để tự an ủi mình.  Viết cũng là một cách để giữ lại trí nhớ và có khi để phủi bay đi những điều buồn bã giữ kín trong lòng.
               
                 Cô muốn viết để quên đi ngày má cô dắt cô gửi cho bà ngoại rồi  bỏ đi mất.Bà ngoại ôm cô khi cô khóc.bà nói :  " Má  con có người khác  rồi.Thôi ở với bà.Bà nuôi con "  Cứ như thế ,chẳng thấy má trở lại để chiều chiều,cô ra đứng ở mái hiên,cô mong thấy má.
               
                 Không thấy má về nữa.Mỗi buổi tối,học bài xong,cô ngồi viết.Viết để gọi Má ơi ! Má ơi !
               
               
               
               ...
               
               
                Bây giờ,cô đi dậy học.Trong lớp của cô,cô tránh nói   những câu chuyện về  người mẹ. Cô sợ thấy mình rơi lệ khi nhỡ gặp phải cô cậu văn sĩ tí hon nào viết quá hay về tình mẹ.Cô sẵn sàng cho chúng 19 điểm trên hai mươi. Nhưng....
               
               
                 Sau chữ Nhưng như thế ,cô hiểu rất rõ câu " Tại sao người ta  viết văn  "
               
               
               
               
               
                 đăng sơn.fr
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.06.2013 14:30:38 bởi dang son >
              #52
                dang son 13.07.2013 00:31:48 (permalink)
                .
                 
                 









                KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN TÌNH





                Những ngày quá mưa có thể làm người ta chán đời.Bằng chứng : Thằng bạn cứ ngơ ngẩn ngó theo những chiếc xe vùn vụt lướt ngang quãng đường ngoài cửa kính của quán nước đang ngồi.

                - Tự dưng thấy buồn buồn.Mày có vậy không ?


                Tôi nhìn hắn một chập lâu.Khuôn mặt đàn ông như thế,cái dáng bảnh bao như thế mà chiều nay lao đao tâm hồn như cô gái mơí lớn.Chẳng lẽ tôi hỏi hắn về cái tuổi mơí biết mộng mơ của hắn xem hắn ra sao ?


                Theo tôi biết thì nhà hắn chỉ có hai anh em.Một trai,một gái.Thưở bé ,hai anh em theo sát nhau đi chơi.Con em chơi đủ trò con trai : bắn súng,cưỡi ngựa chạy dọc theo trang trại rộng lớn của ông bà,cha mẹ.Ông bố rất đàn ông khô khan vì theo ông thì đàn ông phải cứng,phải chai lì và câm nín.Ông câm nín cho đến ngày bà vợ ướt át của ông bỏ nhà theo người khác. Khúc gỗ khô trở thành tảng đá lạnh băng.

                Con bé em buồn bã chỉ biết lủi thủi bên thằng anh cách mình hai tuổi.Thằng anh lo cho con em.Khi có chuyện buồn vui gì con bé chỉ biết lẽo đẽo kể cho anh nó nghe.Hai đứa ít bạn bè,ít người thân,họ hàng,thiếu vắng cả tình gia đình cha mẹ....

                Vào một buổi chiều sắp mưa lồng lộng gió trên cánh đồng gần bờ sông,con bé 16 tuổi nắm chặt tay anh nó,bất chợt ôm lấy anh mà khóc.Nước mắt dàn dụa và chúng chợt nhiên tìm môi nhau.Và hai đứa trẻ phạm tội.


                Với tâm trạng khủng hoảng ấy,thằng bé đi xưng tội vơí ông linh mục trong làng.Ông linh mục khuyên nó xin bố cho vào trường nội trú học xa.Cô bé buồn bã ,một thời gian sau thì xin vào chủng viện để trở thành nữ tu.Và từ đó.......



                Alain gọi thêm hai ly cà phê .Đặc ! Đắng !

                Hắn nắm tay tôi :

                - Mày có chuyện nào buồn bã hơn thế không ? Kể tao nghe ?


                Tôi lắc đầu,theo tia mắt bạn thân nhìn ra ngoài màn mưa đục.Không biết mình sẽ nhớ gì mà viết để kể một câu chuyện.


                Không phải là Chuyện Tình.




                đăng sơn.fr
                 
                 
                #53
                  dang son 13.07.2013 12:41:01 (permalink)
                  .
                   
                   

                     CHUYỆN B.T
                       ____________________________________
                   

                  Chuyện  bình thường giữa cuộc đời mà thôi . Họ gặp nhau rồi tình cờ thấy cần nhau để ở lại bên nhau ( họ nghĩ là họ yêu nhau )


                  Đôi lúc,ngồi cạnh nhau đuà giỡn .Có lúc đi bên nhau thinh lặng . Họ thấy mình không còn trẻ nữa .Thời gian là kẻ sát nhân như một tay viết văn lẩm cẩm nào đã tự thán .

                  Cô ấy thích vui,thích cười,cô nghĩ mình có tính tình khá tốt ,tốt từ sự vui tính,thương người và lại thêm một sự thẳng thắn ,có sao nói vậy ( cô ghét sự giả dối màu mè ) - Và bởi thế,sau vài cuộc tình  ngắn củn cỡn,thấy không hợp nhau là cô cho đi luôn,chẳng tiếc chi .


                  Người yêu mới của cô cũng  có cá tính giống cô . Cho nên chuyện không thể kéo dài .


                     Thường thì khi  yêu nhau,người này nên là một sự bù đắp cho người kia . Cả cô và anh ta biết là như thế .


                     Từ hơn một tuần nay,họ không chờ đợi nhau nữa .

                     Họ lìa nhau .


                     Đôi khi ,ngồi yên,nghĩ về nhau . Chẳng hứa hẹn gì . Đành vậy .Cứ im lặng mà xa nhau .


                     Chuyện  bình thường như mưa như nắng - Chẳng có gì mà ầm ĩ .




                  @nguyênsơn
                   
                   
                  #54
                    dang son 16.07.2013 02:50:31 (permalink)
                    XA.
                     
                    ______________________________
                      nguyễnthịLoanPhiên & đăng sơn.fr
                     
                     
                     
                        Như thế là họ thực sự xa nhau sau một thời gian cố gắng để giữ nhau. Ai nhìn vào cuộc tình của hai người cũng nói là uổng.
                     
                       Mà uổng điều gì mới đựợc chứ ?  Trong một mối tình ,yêu là cho đi và đón nhận.Tình yêu lắm  khi giống như một cuộc đánh banh trên sân quần vợt ,người đưa ,người nhận. Nếu ví von như thế thì kỳ này cả hai người đều làm mất trái banh lông. Cây vợt trong tay nắm khư khư chỉ còn là điều vô dụng.
                     
                        Vì tự ái,cả hai đều không chạy đi tìm trái banh ấy  ( Có người khuyên là hãy mua trái banh khác thế chỗ để cuộc chơi tiếp tục toàn vẹn )
                     
                        Cô lắc đầu. Anh cũng chẳng gật đầu. Có một thứ mà mình chẳng bao giờ mua được là ngọn lửa của tình yêu. Lửa đã tắt và nguội đi rồi thì......
                     
                     
                       Sau chữ  " thì  " như thế.Hai người lẳng lặng xa nhau. Vĩnh viễn mà xa.
                     
                     
                     
                                                            ...
                    #55
                      dang son 19.07.2013 14:00:18 (permalink)

                        
                       
                        
                       CẶP ĐÔI
                        
                       
                      __________________________________________________ 
                        
                       
                      1. 
                        
                       
                          " Họ là ai ? Họ đang nghĩ gì ?  "
                       
                       
                         Người ta ít khi nào đặt câu hỏi giữa cõi trống không như thế.  Đó là câu hỏi thường trực mỗi  lần cô gặp lại họ và thấy khó xử.
                       
                        Trong ánh mắt của hai kẻ giống nhau như đúc ấy có một điểm sáng.Điểm sáng ấy là hình dáng của cô giữa họ.
                       Cô lắng nghe một trong hai  người giống  hệt nhau ấy trả lời :
                      - Thằng Trực ,em tôi luôn chọn màu quần áo có màu sáng để mặc. Còn tôi luôn mặc các màu đậm. Cô đừng lầm chứ.
                       
                         Cô rắn mắt,vặn vẹo :
                       
                       - Đã là sinh đôi. Sao anh  nghĩ mình là anh?
                       
                      - Dễ mà. Theo lời mẹ  kể thì tôi ra trước nó. Còn cô Trang thì sao? Trang cũng có  chị em sinh đôi à?
                       
                         Trang chẳng nói năng gì,chỉ cười cuời.

                        
                        Cô đang ngồi ở một hàng hiên quán nước. Phố đông người thấy vui với ánh nắng chênh chếch bên kia vỉa hè.Hàng cây rực sáng  trên công viên đầy băng ghế đá. Ánh mắt của Trung đang đậu trên mái tóc xoã vai của cô. Trực thì chạm mắt vào điểm giữa của sóng mũi dọc dừa của cô.
                       
                        Trang quen hai anh chàng này trong dịp cô đứng ở tiệm bán sách báo. Sáng hôm ấy,cô đang mải mê lưỡng lự giữa ba tựa sách nói về xã hội tâm lý. Giọng nói của nguời thanh niên đối diện làm cô giật mình :
                       
                      - Cô à. Theo tôi thì cô nên chọn quyển này của Foenkinos ,ông này viết truyện về tâm lý hay lắm.Sách của ông ta được dịch ra cả 15 thứ tiếng....
                       
                         Tiếng nói khác từ sau lưng cô vang lên :
                       
                      - Tôi thì nghĩ là cô nên chọn quyển L'Art de penser của Christophe André cũng khá lắm.
                       
                         Hai anh chàng giống nhau như hai bản copy làm Trang ngỡ ngàng. Họ tự nhiên trong cách nói chuyện và tự giới thiệu làm cô vui.Trang không còn ngần ngừ nữa. Để làm vui lòng họ,cô mua cả hai quyển sách ấy. Tiệm sách này có một góc quán với bàn ghế bày biện trang nhã ở tầng lầu hai. Hai tay ôm chồng sách báo,đĩa nhạc, hai anh em sinh đôi mời cô nghỉ chân ở một cái bàn có tầm nhìn xuống dẫy phố
                       nhộn nhịp. Câu chuyện giữa ba người dòn tan như pháo. Trực ít nói hơn anh mình.Anh ngồi  tủm tỉm,thỉnh thoảng lật vài trang sách như một kiếm tìm. Trung ríu rít nói về những tác giả viết văn đương thời.Trung  ăn nói lưu loát.
                       
                          Như thế - Họ quen nhau với thời gian để tình bạn có điểm gắn bó. 
                       
                       
                       
                       
                          2.
                       
                            Tiếng điện thoại trong phòng khách reo inh . Giọng của My vang lên dòn rã :
                       
                         - Chị đang làm gì đó ? Em đến chơi,mình dạo phố. Họ đang muà hạ giá.
                       
                       
                          Trang ừ ừ,. Thế là cô em đến trong vòng nửa giờ. My là em gái của Trang .Hai nguời sinh đôi. My đi tu học ở ngoại quốc mới về từ nửa năm nay. Tính tình vui  vẻ,nhí nhảnh và hậu đậu lận đận về tình duyên. Tính nó hay thích bắt nạt đàn ông. Thầy bói nói nó  cao số.Nó sợ nên cứ dùng dằng không lấy chồng.
                       
                       
                        Trang đang trang điểm,thoa phấn hồng,môi son thì My ập vào phòng như gió lùa. Chim sẻ ríu rít :
                       
                        - Bắt quả tang nàng ta đang làm điệu  cà ? Có gã nào đang nghía chị tôi. Phải không?  Khai cho tui nghe đi.
                       
                        Tia sáng lía vội trong  đầu mình,Trang nói :
                       
                       - My nè. Có hai anh chàng này được lắm.
                       
                        My khoanh  tay trước ngực ,nhìn chị  ,vẻ tò mò :
                       
                       - Rồi không lẽ,chị thích  hết hai  tên ấy ? Mình đâu vớ hết được chứ.Phải chọn nha bà.....
                       
                       
                           Chọn ai ? Chọn ra sao giữa hai người. Trang ầm ừ,ngần ngại mở lời :
                       
                       - My nè. Chuyện lạ kỳ,chị đang quen với hai anh em sinh đôi. Nguời nào cũng có duyên,cao ráo. Hình như cả hai anh em đều thích chị.
                       
                       Con nhỏ em nghịch ngợm cười hí hí hi hi :
                       
                       - Dễ mà. Em đang ế nè. Hay là giới thiệu cho em một trong hai.
                       
                      - Úi ! Úi chời !  Làm sao?
                       
                        Con em rỉ tai mách nước ,coi bộ rành rành tâm lý đàn ông.
                       
                         Trang suy nghĩ rồi gật đầu. 
                       
                       
                       
                      3.

                           My theo lời chị dặn,đến cái quán ở tầng thứ hai của nhà bán sách như mọi  sáng thứ bảy. Chỉ cần buớc đến là thấy hai anh chàng. Chị dặn là Trung ( ông anh ) hay mặc màu  đậm ,Trực ,quần áo màu sáng.
                       
                           Trung,áo màu nâu,mau mắn kéo ghế cho nàng ngồi, Trực,áo màu xanh nhạt gọi  cho nàng ly nuớc cam.
                       
                         Một trong hai anh em  nói :
                       
                        - Tưởng sáng nay Trang mắc lạng phố ,sẽ không đến.
                       
                      - Thì..... Lạng phố hoài cũng chán. Ghé lên thăm hai anh em nè.
                       
                        My đưa mắt ngó hai anh em. Quả thật,tay nào cũng dễ nhìn với quần áo thẳng thắn trang nhã,ăn nói nghiêm chỉnh. Hèn chi mà  bà chị mình khó lòng mà chọn. Mà sao lạ? Anh chàng nào cũng thích cái cô ngồi đối diện. Làm sao họ có thể chia sẻ tình cảm hoặc là nhường nhịn nhau ?
                        
                         My nghịch ngợm ,hỏi như đùa :
                       
                        -  Trực và Trung này. Có khi nào anh em  hay cãi nhau,giận nhau?
                       
                        Người này nhìn người kia,hai ngón tay chỉ chỏ vào nhau :
                       
                        - Hắn há ? Có chứ. Khi hắn cà chớn.
                       
                       
                       - Rồi có khi nào hai anh yêu chung một cô không ?
                       
                         Chàng này gãi đầu ngó chàng kia. Chàng kia lúng túng.  Cả hai chép miệng :
                       
                      - Phải chi tụi tôi  được quen với một cặp chị em sinh đôi thì đỡ biết mấy ha !
                       
                       
                       
                        4. 
                        
                        
                             Trang nhận lời mời ăn ở điện thoại khi Trực dặn :
                       
                          - Trang hứa thì phải tới hé. Tụi tui đãi  Trang món gà hầm vang.Anh em  tụi tôi  ở chung nhà,biết làm bếp khá giỏi. Trang chỉ việc làm khách mời. Chả cần đụng tay  vào bếp.
                       
                          Trung dành ống nói dặn thêm :
                       
                         - Nè Trang. Chiều nay  đổi kiểu. Tui mặc màu  nhạt còn  Trực thì mặc màu đậm nha.  Để xem cô có nhận ra ai là ai không?

                       
                       - Trời ơi ! Chơi gì mà kỳ ? Mà Trang có cõng theo một nhỏ bạn gái được không? Có đủ  đồ ăn không? Nhỏ này hơi tham ăn á !
                       
                        Hai chàng ừ ngon lành.
                       
                       
                       
                        ----
                       
                       
                       
                           Vậy thì hai cô rủ nhau đến nhà. Cửa nhà mở ra,thấy hai cặp mắt tròn xoe,xoe.Ngộ ! Ngộ !
                       
                         Hai  anh em nhìn nhau,cứng miệng.
                       
                         Trang che miệng cuời,vẻ thích thú. My nhanh nhẩu vỗ vai chị. Hóm hỉnh :
                       
                        - Con nhỏ này tên là My.Em gái vừa  từ xa về thăm nhà.
                       
                       
                           Chàng áo nhạt,  bắt tay cô em. Chàng áo đậm  trỏ mắt trách cứ Trang ( My ) :
                       
                        - Vậy mà không chịu  nói là mình có cô em sinh đôi. Trời ! Trời !
                       
                       
                        Hai cô ngồi vào bàn,cứ tủm tỉm ngó nhau thì thầm thích thú.
                       
                         Lúc phụ nhau  rửa chén bát. Trang ( mặc  áo vàng ) víu bờ vai My ( mặc áo  màu xanh ) nói :
                       
                       - Nhỏ nè. Mình vào nhà tắm thay lại áo  đi. Tao chừa cho mày cái  anh mặc áo màu lạt là anh Trung. Tao thấy hắn nghía mày nãy giờ.
                          Tao chọn cái cậu em,tính tao thích kẻ ít nói nha,nha.
                       
                       
                       Hai chị em kéo vào nhà tắm. Cô em chợt thấy mình đang nhút nhát với cái kiểu cặp đôi này.  Đời sao mà kỳ ?
                       
                       
                       
                       
                          đăng sơn.fr
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2013 15:07:56 bởi dang son >
                      #56
                        dang son 20.07.2013 23:48:21 (permalink)
                        .
                         
                         
                         
                         

                        

                        dangson.fr - 2013 _
                        



                        khungCửa -



                        ( Hiện tại thì có cả thảy 4 người đang  đứng ở khung cửa để xem - để đọc ..)


                           Theo bạn,thì chuyện gì sẽ xảy ra sau khung cửa  ?


                           Bạn muốn xem một cuốn phim theo thể loại trinh thám hay tình cảm ướt át ?

                           Hay là bạn đang có hứng đọc một đoạn truyện mùi mẫn ,loại lâm ly bi đát ?  Đời này chưa đủ buồn hay sao mà bạn cần thêm nước mắt ?


                        Khả năng riêng của tôi là có thể làm bạn cười nghiêng ngả té ghế vì tôi đã có lần đứng trước khoảng 1300 khán giả ở những  buổi trình diễn  văn nghệ .

                           Trên sân khấu,nhìn xuống khán giả chỉ thấy một khoảng đen nghịt ngược lại với ánh đèn chói chang trên sân diễn .


                           Nhưng có người chạy vào hậu trường báo cho tôi biết là có một người  ngồi ở hàng ghế đầu ( bên tay trái sân khấu ,người ấy đeo kính đen,tóc dài,dáng hình thon thả - và cô
                        đang " xem " bằng " tai .


                           Người ấy là ai ?





                            ---



                        Tôi sẽ kể cho bạn  nghe sau đêm trình diễn này .




                            Chuyện như sau :



                           Hãy để tôi tự giới thiệu qua loa về tôi .  Thường thôi : Tôi là một nhà soạn kịch về hài .

                           Tôi có ít nhiều thành công khi làm khán giả cười ồ và hài lòng khi thấy họ thoải mái sau khi xem kịch . Cho đến một ngày kia ,tôi chán loại kịch hài ,tôi muốn thử lửa khi đổi sang  thể loại bi kịch .


                           Nếu bạn thích môn kịch nghệ thì hẳn bạn biết là làm cho người xem cười khó khăn lắm . Mình phải viết thế nào,diễn thế nào  để cù lét thiên hạ  ? ( Không phải cứ nhăn nhó, giả vờ té lăn quay ra sàn diễn là thiên hạ cười ầm - Nghĩ như thế thì sẽ hố )



                           Tôi nặn óc để  nghĩ ra một vở kịch loại xã  hội tâm lý và sau một tuần khổ sở ,tôi có bản kịch ngắn chừng 1 tiếng trình diễn . Trong vở kịch có vỏn vẹn 5 người . Truyện kể về một mối tình ảo .


                            Viết xong thì đến phần tìm kịch sĩ . Tôi cần 4 vai nữ và 1 vai nam . Quay qua quay lại thì tôi  thấy có 3 diễn viên nữ . Họ chuyên đóng vai hài  ở những vở kịch mà tôi đã viết và đã đạo diễn .

                            Sau khi đăng báo tìm diễn viên đóng vai chính ( đào thương ) thì chúng  tôi nhận được một đơn xin thử vai .


                            Đó là một cô gái trẻ,cô bước vào văn phòng tuyển vai với một cây gậy ngắn,dáng cô mỏng manh .

                            Tôi hỏi cô :

                            - Mắt cô bị gì ?

                            Giọng cô dịu,âm rõ :

                           - Bác sĩ mắt nói chừng 1 tháng nữa thì mắt em sẽ hỏng . Không chữa được .


                           - Bây giờ thì sao ?


                          - Em thấy mờ mờ .




                            Tôi nín lặng để suy nghĩ . Làm cách nào để cô giữ vai chính ấy  ?  Chuyện kịch kể là cô gái đi tìm bạn ở net để kết thân vì ngoài đời cô rất nhút nhát và ......


                            Tôi thử hỏi cô :

                          - Mắt kém thì làm sao cô học được kịch bản ?


                           Cô gái cười,vẻ tự tin :

                          - Dễ mà .Sẽ nhờ người đọc bản kịch . Trí nhớ của em rất tốt .

                          - Cô có bao giờ đóng kịch chưa ?


                        - Ông à ! Đời này đã là một vở kịch . Em đang đóng vai một cô gái có chí khí và tự tin .



                            Vì câu nói như thế,tôi gật đầu ,nhận cho cô  vai ấy .


                            Tôi không tìm đươc vai chính  đóng vai gã tình  nhân nên tôi kiêm  luôn vai chính . Sau hai tuần tập dượt,chúng tôi lên sân khấu .


                            Phải nói là cô gái ấy diễn tuyệt vời . Cô biết khóc như thật . Cái nắm tay là  cái thật . Cô hôn cũng như thật chứ không phải là kịch . Người ta nói là khán giả đã khóc sụt sùi ở đoạn cô bỏ đi để khỏi làm người kia đau khổ .



                           Sau buổi trình diễn . Ở hậu trường,cô nắm lấy tay tôi và nhỏ  giọng :

                           - Ông nè . Đêm nay ông có thể đưa em về nhà không ?

                           - Sao vậy cô ?


                           - Mắt em hết thấy gì nữa rồi . Lúc trình diễn,em chỉ " thấy " một bóng đêm trước mắt . Và em đã đếm thầm những bước chân để trình diễn. Ông  chẳng biết gì .



                            Tôi chảy nước mắt .


                            Vậy sao ,em ? Như vậy,người mù lòa là tôi . Không phải là em .






                             đăng sơn .fr


                            ( Viết tặng học trò )




                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2013 00:32:36 bởi dang son >
                        #57
                          dang son 23.07.2013 13:01:30 (permalink)
                          .
                           
                           
                           
                           








                              CÂU CHUYỆN
                              của Người VIẾT VĂN .

                          .    đăng sơn.fr


                            _______________________________________________________  ( đang viết )





                              Có khi nào bạn rơi vào một kẻ viết văn và .........


                             Tôi bỏ lững sau chữ " Và " như thế cho bạn tự trả lời . Câu chuyện của bạn có gì hay không ? Chắc có nhiều điều vui trong một cuộc tình ? Ngày ấy và ngày ấy đã  nằm trên những trang giấy của bạn ,nếu bạn là một người viết .


                             Tôi không phải nhà văn,chỉ là một người kể lại một câu chuyện tình ( và không tình ) mà thôi .

                             Câu chuyện của Hắn ( và cũng là của tôi ) như sau :




                             1.


                              Vào một ngày mùa xuân,trời khá tươi . Tôi nhận được một cú điện thoại xin gặp mặt . Giọng nói khá êm tỏ vẻ nài nỉ :

                              - Xin  ông đừng từ chối . Tôi biết  ông  có nhiều công việc nhưng biết đâu đây là một cơ hội tốt cho chúng ta .


                              Chúng ta là ai ở câu nói ấy  ? Sự tò mò thôi thúc khiến tôi gật đầu cho cái hẹn .



                              Ngày hẹn đến .

                             Cửa văn phòng của nhà xuất bản mở ra cho tôi thấy một người đàn bà trẻ,mặt mày xinh xắn,nụ cười bắt mắt. Cô ta tự giới thiệu là vợ của một người viết văn muốn in  tập truyện .

                             Nhìn xấp bản thảo khá dầy trên tay cô,tôi mời cô ngồi xuống trước mặt .

                             - Sao chồng cô không  tự đến mà phải nhờ cô ?

                              Cô cúi mặt,vẻ hơi buồn bã :

                             - Thưa ông,anh ấy đang đau .


                             Đáng lẽ ra,tôi hỏi thêm vài điều về hoàn cảnh của người chưa bao giờ gặp mặt ấy . Mà thôi ,vấn đề là hắn viết gì,chữ nghĩa ra sao ?

                             Tôi hỏi câu khác liên quan đến bản thảo :

                             - Ông ấy đã gửi cho nhà xuất bản nào chưa ?

                             - Dạ chưa . Với tập truyện này thì chưa từng . Mấy kỳ trước thì bị từ chối khi gửi các truyện khác . Tôi biết là nghề viết rất khó khăn và khuyến khích anh ấy tìm sự may mắn ở hãng của ông .
                           
                          #58
                            dang son 05.08.2013 02:13:33 (permalink)
                            .
                             
                             
                             
                             



                            CÓ THỂ LẮM CHỨ -




                            Cũng có thể,có ngày tôi ngừng viết Truyện Ngắn ở đây,ở đó .


                            Bởi vì vài lý lẽ :



                            Tôi không đủ kiên nhẫn để viết, để lèm bèm bịa truyện giữa sự hư cấu và chuyện thật ở đời trần gian .



                            Đã viết gì với cách viết của mình ?



                            Không lẽ,tôi ngó quanh quẩn chung quanh mình rồi pha trộn giữa chuyện thật và chuyện ảo ?



                            Tôi đã viết gì từ thời của Saigon ? ( một thành phố chật trội từ sân trường cho đến những góc phố )


                            Tôi đã viết bao nhiêu truyện ngắn để gửi đăng báo ? Để làm gì ? Để được gì ? - - Danh tiếng ảo vọng ư ? Có cần làm nhà văn để có tiếng tăm trên một diễn đàn của chữ nghĩa ?



                            Đã có bao nhiêu nhà văn sống thật với chính mình ?


                            Ôi ! Ơi ! Tôi tung hê - Tôi chán chường như chán nhìn những bộ mặt không có thật . Vênh váo lắm với chữ ( nhưng không có nghĩa )



                            Ôi ! Đời .









                            đăng sơn .fr
                             
                             
                             
                             
                             
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2013 02:14:40 bởi dang son >
                            #59
                              NgụyXưa 05.08.2013 02:55:46 (permalink)
                              dang son

                              Đã có bao nhiêu nhà văn sống thật với chính mình ?
                              Đừng bỏ. Cứ viết lăng nhăng như thế này cũng đủ vui anh Sơn à.

                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 15 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 224 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9