* KHÔNG BIẾT TRẢ LỜI .
dangson.fr
KHÔNG BIẾT TRẢ LỜI .
Buổi chiều đang đẹp trên cát biển . Nắng ngập, sóng vỗ về bãi vắng .
Đi dạo một lúc, em thả tung mái tóc theo chiều gió .
Tóc bay , và em hỏi anh :
- Tại sao cát biển bên này không có dã tràng, anh ?
Anh không có câu trả lời . Không biêt thì anh nói không biết .
Em đã có cả trăm câu hỏi ở mỗi lần đi bên anh .
Nếu cần làm khó em và để khỏi phải tìm những câu trả lời cho em , anh muốn đứng lại, giữ bàn tay mềm mại của em trong tay anh .
Anh hỏi :
- Tại sao em yêu anh ? Và từ đâu ?
Câu hỏi này dễ hơn câu chuyện của những con dã tràng se cát . Chúng vô vọng với những đợt sóng tràn vào bãi . Trong tình yêu thật sự, sự vô vọng ở em, ở anh, ở chúng mình không thể hiện diện .
Em níu vai anh, ghé sát tai, hơi ấm từ tiếng thở nồng nàn ( tưởng chừng hương vị của hoa ngọc lan )
Anh gật đầu khi nghe rất rõ câu trả lời từ em . Và anh quên biến đi những câu hỏi khác của em .
Bây giờ là bây giờ .
2.
Ở CHỖ CÓ HƯƠNGNGỌCLAN
Khi anh ghé thăm, trời vừa xâm xẫm tối .
Mở cửa , bước vào khu vườn thì nghe loáng thoáng tiếng dương cầm - Bài Dạ Khúc cho Tình Nhân - Bản nhạc của những người yêu không bao giờ lấy nhau nhưng chẳng muốn xa nhau .
Chưa kịp nghĩ quanh co, nghĩ lẩm cẩm về sự mâu thuẩn về cái Xa và Không Xa trong bản nhạc ấy thì em mở cửa . Tóc choàng vai, màu áo đầm phủ sát bàn chân trong như một tấm tranh cổ .
Nghe tiếng em cười và tiếng giả vờ ( thỉnh thỉnh thoảng em cũng biết giả đò ) :
- Đi đâu dị ?
Trong ánh mắt anh đã có câu trả lời trên đầu mũi như con mèo :
- Em có câu hỏi nào hay hơn thế không, em ?
Em nhí nhảnh, đụng tay vào vai áo anh, vẻ dò hỏi - Lại giả đò : - Nhớ ai đó nên chịu không nổi , phải đi thăm . Phải dị không ?
Sao em không hỏi là " Đã ăn cái gì chưa ? " Sao không hỏi là " Bữa nay có gì vui không ? " Anh biết em vụng về trong những câu hỏi . Mà cần gì . Có sao thì cứ như vậy. Anh nắm tay Vụng Về, dắt về phía băng ghế đá đầu hè . Chô có cây ngọc lan .
Vụng Về đã bao lần kể chuyện thời ấy áo trắng vào lớp với nhánh hoa thơm thơm ... Vụng Về đỏng đảnh viết lưu bút .
Có lúc, anh trêu em : - Lúc ấy, có viết về anh chưa ở những trang lưu bút hay nhật ký ấy ?
Em lúc lắc mái tóc, cái đuôi mắt dài để ngẩy , để nguýt : - Đã biết anh là ai đâu nà . Lúc ấy mình là người dưng .
Bây giờ thì mình vẫn là hai kẻ người dưng Người này ngồi xích lại người kia chút nữa . Hai bàn tay tìm nhau mà rưng rưng . Hoa thơm từ nhánh trên đầu dưới bầu trời sao cũng không thể nào thơm hơn mùi tóc của người mình yêu .
Đừng hỏi anh tại sao anh đến thăm ở tối nay . Tối nay, tối mai, và cả những buổi tối khác nữa , anh vẫn đến . Miễn là em hãy vẫn là em ở một chỗ có hương ngọc lan và tiếng dương cầm dẫn bóng tối đi sâu vào những nụ hôn ....
đăng sơn.fr
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2014 04:48:40 bởi dang son >