Cuộc sống thật và giả
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 121 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 02.04.2013 14:56:17 (permalink)
 
Gió độc

Ông "Gió độc" (Trung tá tình báo) đi rồi, câu chuyện thời sự trong nhóm rôm rả trở lại. Tội nghiệp mấy ông già. Đến tuổi quá "tri thiên mạng" (tất cả đều trên 60) mà lòng còn ưu tư với chuyện thời sự. Phải chi anh thanh niên trong nhóm cũng ít nhiều trăn trở như thế, chuyện thời cuộc chắc sẽ thay đổi mau hơn. Nói thế, biết đâu, tuy ngồi nghe mà trong lòng anh chàng nghĩ rằng, có ngày mình "trúng gió", chết không kịp ngáp ...vì bị nhiễm gió độc từ mấy ông này.

- "Phản gián khác hơn tình báo chứ..?". Một ông giáo hỏi
- "Mấy ông đã xem phim "Ván bài lật ngữa chưa..?". Ông "Trí vận" trả lời ngay ..rồi tiếp: "Trường hợp Phạm Xuân Ẩn là một vế. Bộ phận tìm cách phanh phung những trường hợp này..."chiêu hồi" họ ...(không để đối phương biết) ...rồi dùng họ phá lại cơ quan chủ quản của họ ...đó là phản gián"

Mấy ông bạn là giáo sư trước 75 (và tiếp tục dạy một thời gian sau đó) nghe mấy chuyện loại này thì biết vậy thôi, chứ không mường tượng được nó như thế nào. Có lẽ vì điểm này nên ông "Trí vận" muốn khai triển thêm.

- Dưới thời ông Diệm, anh Hai Nghị (Hồ Hảo Hớn) lấy tên Nguyễn Văn Chiêu, dạy học tại các trường tư thục tại Sài Gòn. Bị phát hiện, ông ta chạy ra bưng, hoạt động tiếp. Năm 1967, ông là Bí thư Thành đoàn Sài Gòn-Gia Định...Bị bắt năm vụ Mậu Thân. Bị tra tấn cách nào cũng không khai. Đúng là một chiến sĩ CS kiên cường. Nhưng, nếu ông còn sống, chắc cũng không sống được với bọn này. Nhóm lãnh đạo sau năm 1975, có khối thằng, khi bị giặc bắt, khai nhiều ít mà bây giờ vẫn làm việc ở vị trí lãnh đạo..!
- "Hai Nghị là ông thầy của ông ...nên ông nói tốt". Một người vừa nói vừa cười
- "Bậy!.. tôi không chủ quan"

Anh "Trí vận" đôi khi khen một cách hơi quá. Chẳng hạn, vừa rồi, khen anh tình báo cấp tá là một luật sư đúng nghĩa, chỉ vì anh này nói rằng, anh ta không đồng ý với điều 69 (?) của Hiến Pháp. Hơi quá...vì có phải anh luật sư tình báo phản đối trong các lần học tập về sửa đổi Hiến pháp...hay chỉ nói với mấy ông già ngồi quanh ông ta?. Hơn nữa, đến nay hơn hai mươi năm rồi, mới có người dám nói ra khuyết điểm của Hiến Pháp 1992; điều đó cũng chẳng là điểm đáng khen. Có hay...phải hay như nhà báo Nguyễn Đức Kiên, chỉ trích thẳng mặt Nguyễn Phú Trọng (Tổng Bí Thư của nước CHXHCN Việt Nam).

Nói Hai Nghị là ông thầy là anh "Trí vận" đã dùng đúng chữ. Ông Hồ Háo Hớn là cán bộ giảng dạy trường Trung học kháng chiến Nguyễn Văn Tố, quân khu 9, sau năm 1945. Có lần, anh bạn này nói với tôi là anh đã từng học trường này. Vả lại, nói "thầy" là nói về tấm gương của sự can đảm, theo lối Trần Bình Trọng "Ta thà làm quỉ nước Nam, còn hơn làm vua phương Bắc".

- "Hôm nào, tôi sẽ viết về cái chết của Tướng Nguyễn Khoa Nam". Anh "Trí vận" nói tiếp "Tôi có quen anh ...(Hiệp thì phải- người viết nhớ không chắc đúng-) ...chánh văn phòng của ông Tướng, đã kể cho tôi nghe". Ai cũng là người Việt ...cũng chọn cho mình một cái chết kiêu hùng!...
- "Anh có biết về ông Hồ Ngọc Cẩn không..?". Một người khác hỏi.
- "Ở mức độ nào đó, ông này còn ngon hơn Hồ Hảo Hớn...". Tôi cười, nói và tiếp luôn "Ông Hớn trước khi bị sát hại, còn hy vọng vào thế tất thắng của Cách Mạng. Còn ông Cẩn, khi miền Bắc đảnh chiếm xong miền Nam vào sau 1975, đó là sự đổ vỡ hoàn toàn, thế mà ông ấy còn nói được một câu đáng ghi vào lịch sử, trước khi bị tử hình".

Tôi vừa nói vừa lấy trong túi ba lô máy iPad, bấm nhanh ...và đọc cho mọi người nghe câu nói của ông Cẩn ""Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không hạ nhục các anh như các anh bôi lọ tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Các Anh Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Không cần phải bịt mắt... và hô to" Đả đảo cộng sản. Việt Nam Cộng Hòa muôn năm. Đọc rồi, tôi nhấn mạnh là, ông Cẩn đã yêu cầu không bịt mắt trước khi bị bắn.

Khi tôi đọc, có thể hơi bị lạc giọng. Mặt các ông già như chùng xuống. Những người này, sau bao thăng trầm của đất nước, sau nhiều thống khổ của bà con, gia đình, bè bạn ...chắc đã không còn nước mắt. Nhưng, các thế hệ sau, nếu được nhắc nhở, khơi dậy đúng mức tình cảm thương yêu đồng bào, quí trọng công sức đóng góp của tiền nhân, chắc sẽ không ít người, vẫn tiếp tục nhỏ những giọt nước mắt thương cảm.

Phần còn lại của buổi nói chuyện hôm đó, hình như không còn không khí vui vẻ. Tôi hơi ngậm ngùi khi đọc lại câu nói của ông Cẩn. Sau đó, không lâu ..tôi hơi vui trở lại. Tâm trạng đó có được, khi nghĩ rằng, nhờ phương tiện truyền thông hiện đại, chẳng hạn nhờ máy iPad, tôi đã truyền đạt được nguyên vẹn những gì thuộc về lịch sử. Không chỉ thế, nhờ sự quan tâm của lớp người già, qua những buổi gặp mặt, nói chuyện như hôm nay, đã thổi được luồng sinh khí vào vào lớp người đi sau. Chẳng hạn, có thể đã thay đổi ít nhiều não trạng của anh thanh niên trong nhóm. Có lẽ vì thế, anh ấy hiện diện trong những lần gặp mặt như vầy đã lâu ...và còn lâu nữa.


Đặng Quang Chính
02.04.2013
08:32
#16
    Đặng Quang Chính 08.04.2013 05:41:54 (permalink)
      
     
     
    (mẹ của Việt Khang)
     

    Gió chướng
     
    Trên đường ra bãi biển Ba Động (tỉnh Trà Vinh), câu chuyện lan man không dứt. Trời bên ngoài bắt đầu nóng dần, có lẽ cũng ở tình trạng như câu chuyện được nói trong xe. Bắt đầu từ vụ Việt Khang, rồi những hệ lụy của các sự việc trước kia cũng được lôi ra.
     
    - Việc xử án Việt Khang xem ra hơi chướng?.Một người nói
    - Không cho người trong gia đình tham dự thì làm sao lại nói được là, dân chủ của ta hơn vạn lần dân chủ của Tây Phương?
    - Còn bạn của Việt Khang, anh nhạc sĩ tên Bình nào đó, ít được nhiều người biết đến lại bị phạt nặng hơn. Chướng thật !...
    - ”Các ông chỉ biết một mà không biết hai”. Anh ”Trí vận” xen vào ..rồi cho biết thêm: ”Các anh biết anh …(tên) …mà …”
    - ”Anh gì …(tên).. đó, người của cách mạng mà cũng bị theo dõi sao ?”. Một anh trong nhóm ngạc nhiên
    - ”Anh ta thật ra chẳng có liên quan gì …Trước 75, chỉ thậm thà thậm thụt với các nhóm sinh viên thân cộng
    - Nhưng vẫn còn hơn nhóm 30.04 chứ …?
    - Chẳng hơn chẳng thua…nhóm nào cũng là công cụ của Đảng. Xài một thời gian, sau bị loại là chuyện thường. Mấy anh Việt kiều, tưởng đem tiền, đem chất xám về phục vụ quê hương sẽ được Đảng và nhà nước trọng dụng …Còn lâu. Các anh ta biết vụ Hồ Hiếu (1) mà…
    - Không hiểu sao anh ta lại bị xử khá nặng trong vụ Câu lạc bộ Kháng chiến ?
    - Mấy người khác có vai trò này nọ cũng không sao…Đằng này, ông Hiếu có vai trò là người phụ trách thông tin tuyên truyền.
     
    Rồi anh tự động kể tiếp một trường hợp khác, cũng na ná. Anh này rời nhà ông bác sĩ Nguyễn Đan Quế là bị theo dõi ngay. Thấy không ổn, anh đó đến nhà anh ”Trí vận” vấn kế. Sau đó, khi bị Công an hạch hỏi, anh ta trả lời là, anh ghé nhà ông Quế để cho ông ta hay sức khoẻ của cha Chận Tín đã bình phục. Dĩ nhiên, anh ”Trí vận” đã báo truớc cho cha Chân Tín về việc an ninh gây khó dễ cho người đã đến nhà ông Nguyễn Đan Quế.
     
    - ”Các anh biết nhà văn Hoàng Hải Thủy mà ..?”. Anh ta tiếp
    - ”Nghe nói cũng bị CS nhốt tù sau  năm 1975”. Một anh trong nhóm trả lời
    - ”Anh ấy bị ghép tội danh ”Biệt kích văn hóa nguy hiểm” đấy
    - Chắc bị tù mọt gông ..?
    - Hai lần thôi … một lần 2 năm, một lần 6 năm
    - Có thua gì một ông cấp úy, cấp tá của quân lực VNCH…
    - Cũng do cái tội muốn nói sự thật về cái nhà nước gọi là XHCN!...Giống như Việt Khang công khai nói đến tội bán nước của chính quyền CS. Không chừng, nếu chúng ta bị ”công an” làm việc, họ cũng gán cho cái tội đồng tình, phố biến việc làm sai trái của người phạm luật pháp!...
     
    Nóng bớt gắt khi xe gần đến bãi biển. Nhưng, cái nóng của lời góp chuyện trong xe không giảm tí nào.
     
    - ”Không biết bây giờ đã vào mùa gió chướng chưa?...”. Một người thốt lên thắc mắc đó.
    - ”Nếu đó là gió mùa hạ thì nó thổi từ phía Thái Bình Dương, đem theo khí mát và mưa lớn ..nhưng nó được gọi là ”gió chướng” vì nó là gió ngược với hướng chảy của sông Tiền và Hậu Giang, dồn nước mặn ngược vào đất liền, ảnh  đến mùa vụ”. Một bạn ngồi khác trên xe trả lời.
     
    Lần đi chơi này, tôi có đem theo iPad nên như có được cuốn Bách khoa đem theo người (dĩ nhiên, đối với các đề tài còn đang chờ hiệu đính, sự chính xác không hoàn toàn). Tuy nhiên, không lẽ lúc nào cũng mở iPad. Hơn nữa, nếu iPad là một quyển tự điển sống, điều đó tạo được sự thích thú hơn.
     
    Qua những trao đổi trên xe, tôi thầm nghĩ, ông ”Trí vận” này đúng là cư dân thuộc sông Cổ Chiên, nhưng quê anh ta nằm lệch ở cửa Cung Hầu. Hay nói đúng hơn, chẳng phải lệch lạc địa phương gì cả, nhưng cách dùng chữ đúng nhất để đặt thêm biệt danh cho ông bạn này là, ông thuộc loại ”Gió chướng”.
     
    Nếu hỏi ý kiến những người khác trong nhóm, chắc họ cũng cho rằng, tôi  không dùng sai chữ. Anh bạn ”Trí vận”, mến phục tinh thần yêu nước của Việt Khang, qua bài hát mà nhạc sĩ này đã phổ biến. Anh ấy đã vào tận nhà của Việt Khang, trao đổi những tin tức về việc bắt giam. Anh ấy đã làm công việc ủy lạo, an ủi gia đình người cô thế. Vật chất anh đưa cho không là bao, so với tấm thịnh tình anh dành cho gia đình người nhạc sĩ gan dạ này. Nhưng, khi kể về những hệ luỵ của những việc đã xảy ra trong quá khứ, anh đã gián tiếp làm chùng  tinh thần hăng hái của người nghe.
     
     
    Đặng Quang Chính
    07.04.2012
    22:59
     
     
     Ghi chú:
                 Hồ Hiếu, tên đây đủ là Nguyên Phong Hồ Hiếu, cựu sinh viên trường Đại học Chính trị kinh doanh Đà Lạt, trước năm 1975.
                 Không nên lầm lẫn Hồ Hiếu với Đỗ Trung Hiếu, người tiết lộ âm mưu của Đảng CS, sau năm 1975, đã hình thành Giáo Hội Phật giáo Thống nhất (nhà nước).
     
     
     
     
     
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2013 06:02:35 bởi Đặng Quang Chính >
    #17
      Đặng Quang Chính 16.04.2013 15:45:58 (permalink)
       
      Gió chướng

      Trên đường ra bãi biển Ba Động (tỉnh Trà Vinh), câu chuyện lan man không dứt. Trời bên ngoài bắt đầu nóng dần, có lẽ cũng ở tình trạng như câu chuyện được nói trong xe. Bắt đầu từ vụ Việt Khang, rồi những hệ lụy của các sự việc trước kia cũng được lôi ra.

      - Việc xử án Việt Khang xem ra hơi chướng?.Một người nói
      - Không cho người trong gia đình tham dự thì làm sao lại nói được là, dân chủ của ta hơn vạn lần dân chủ của Tây Phương?
      - Còn bạn của Việt Khang, anh nhạc sĩ tên Bình nào đó, ít được nhiều người biết đến lại bị phạt nặng hơn. Chướng thật !...
      - ”Các ông chỉ biết một mà không biết hai”. Anh ”Trí vận” xen vào ..rồi cho biết thêm: ”Các anh biết anh …(tên) …mà …”
      - ”Anh gì …(tên).. đó, người của cách mạng mà cũng bị theo dõi sao ?”. Một anh trong nhóm ngạc nhiên
      - ”Anh ta thật ra chẳng có liên quan gì …Trước 75, chỉ thậm thà thậm thụt với các nhóm sinh viên thân cộng
      - Nhưng vẫn còn hơn nhóm 30.04 chứ …?
      - Chẳng hơn chẳng thua…nhóm nào cũng là công cụ của Đảng. Xài một thời gian, sau bị loại là chuyện thường. Mấy anh Việt kiều, tưởng đem tiền, đem chất xám về phục vụ quê hương sẽ được Đảng và nhà nước trọng dụng …Còn lâu. Các anh ta biết vụ Hồ Hiếu (1) mà…
      - Không hiểu sao anh ta lại bị xử khá nặng trong vụ Câu lạc bộ Kháng chiến ?
      - Mấy người khác có vai trò này nọ cũng không sao…Đằng này, ông Hiếu có vai trò là người phụ trách thông tin tuyên truyền.

      Rồi anh tự động kể tiếp một trường hợp khác, cũng na ná. Anh này rời nhà ông bác sĩ Nguyễn Đan Quế là bị theo dõi ngay. Thấy không ổn, anh đó đến nhà anh ”Trí vận” vấn kế. Sau đó, khi bị Công an hạch hỏi, anh ta trả lời là, anh ghé nhà ông Quế để cho ông ta hay sức khoẻ của cha Chận Tín đã bình phục. Dĩ nhiên, anh ”Trí vận” đã báo truớc cho cha Chân Tín về việc an ninh gây khó dễ cho người đã đến nhà ông Nguyễn Đan Quế.

      - ”Các anh biết nhà văn Hoàng Hải Thủy mà ..?”. Anh ta tiếp
      - ”Nghe nói cũng bị CS nhốt tù sau năm 1975”. Một anh trong nhóm trả lời
      - ”Anh ấy bị ghép tội danh ”Biệt kích văn hóa nguy hiểm” đấy
      - Chắc bị tù mọt gông ..?
      - Hai lần thôi … một lần 2 năm, một lần 6 năm
      - Có thua gì một ông cấp úy, cấp tá của quân lực VNCH…
      - Cũng do cái tội muốn nói sự thật về cái nhà nước gọi là XHCN!...Giống như Việt Khang công khai nói đến tội bán nước của chính quyền CS. Không chừng, nếu chúng ta bị ”công an” làm việc, họ cũng gán cho cái tội đồng tình, phố biến việc làm sai trái của người phạm luật pháp!...

      Nóng bớt gắt khi xe gần đến bãi biển. Nhưng, cái nóng của lời góp chuyện trong xe không giảm tí nào.

      - ”Không biết bây giờ đã vào mùa gió chướng chưa?...”. Một người thốt lên thắc mắc đó.
      - ”Nếu đó là gió mùa hạ thì nó thổi từ phía Thái Bình Dương, đem theo khí mát và mưa lớn ..nhưng nó được gọi là ”gió chướng” vì nó là gió ngược với hướng chảy của sông Tiền và Hậu Giang, dồn nước mặn ngược vào đất liền, ảnh đến mùa vụ”. Một bạn ngồi khác trên xe trả lời.

      Lần đi chơi này, tôi có đem theo iPad nên như có được cuốn Bách khoa đem theo người (dĩ nhiên, đối với các đề tài còn đang chờ hiệu đính, sự chính xác không hoàn toàn). Tuy nhiên, không lẽ lúc nào cũng mở iPad. Hơn nữa, nếu iPad là một quyển tự điển sống, điều đó tạo được sự thích thú hơn.

      Qua những trao đổi trên xe, tôi thầm nghĩ, ông ”Trí vận” này đúng là cư dân thuộc sông Cổ Chiên, nhưng quê anh ta nằm lệch ở cửa Cung Hầu. Hay nói đúng hơn, chẳng phải lệch lạc địa phương gì cả, nhưng cách dùng chữ đúng nhất để đặt thêm biệt danh cho ông bạn này là, ông thuộc loại ”Gió chướng”.

      Nếu hỏi ý kiến những người khác trong nhóm, chắc họ cũng cho rằng, tôi không dùng sai chữ. Anh bạn ”Trí vận”, mến phục tinh thần yêu nước của Việt Khang, qua bài hát mà nhạc sĩ này đã phổ biến. Anh ấy đã vào tận nhà của Việt Khang, trao đổi những tin tức về việc bắt giam. Anh ấy đã làm công việc ủy lạo, an ủi gia đình người cô thế. Vật chất anh đưa cho không là bao, so với tấm thịnh tình anh dành cho gia đình người nhạc sĩ gan dạ này. Nhưng, khi kể về những hệ luỵ của những việc đã xảy ra trong quá khứ, anh đã gián tiếp làm chùng tinh thần hăng hái của người nghe.


      Đặng Quang Chính
      #18
        Đặng Quang Chính 29.04.2013 03:46:47 (permalink)
         
        Gió mùa

        Dù là dân miền Nam, nghe nhiều về hai chữ gió mùa và gió chướng, ít người phân biệt được nó khác nhau ra sao. Tôi càng dỡ hơn về điều này, vì sinh trưởng tại Sài Gòn. Trước năm 1975, phần vì không có bà con miệt dưới, phần vì việc học …rồi sống đời quân ngũ, nên cũng chẳng có dịp tìm hiểu kỹ. Nhưng, sau lần đi chơi bãi biển Ba Động (Trà Vinh), tôi đã rõ hơn. Một vài ngày sau đó, sự khác biệt của hai chữ lại được minh họa rõ hơn trong lần gặp mặt bạn bè hàng tuần.
         
        Lúc ngồi ở quán ăn, mọi người được giới thiệu về một anh bạn mới. Tôi thấy anh ”Trí vận”, có thể do thói quen, gật đầu chào và không có gì vồn vã. Thái độ anh ta, giống như những người khác, khi được giới thiệu với người mới. Sau đó, khi ngồi ở quán cà phê, có thể hai người ngồi đối diện, hơi xéo một chút, nên anh ”Trí vận” thường nhìn về phía người bạn mới; nhất là lúc anh ta nói chuyện. Riêng tôi, người đó không có gì xa lạ, vì trước đó một ngày, anh bạn mới là khách chính tại nhà một người bạn của tôi.

        Hôm ở nhà anh bạn, sau khi trao đổi một lúc với anh bạn mới, tôi đi ngay vào điều muốn hỏi. Bởi, anh ta ở Texas (Mỹ) và cùng vùng với luật sư Hoàng Duy Hùng. Có thể tôi hơi vội vàng, vì trước đó có tin Hùng đã về Việt Nam, nhằm thiết lập đường bay giữa Đà Nẵng-Houston (Texas). Lý do khác, bởi anh ấy là bạn cũ của một người bạn trong nhóm này. Anh ta được giới thiệu là Chánh sự vụ (?) của Bộ Giáo Dục, một người giải quyết vấn đề tài chánh của các trường Trung học công lập, trên toàn miền Nam, trước năm 1975. Giáo sư muốn nhận được trợ cấp gát thi, đi xa vì công vụ ..v..v.. ít nhiều biết đến nhân vật này. Các ông Hiệu trưởng càng biết rõ hơn nữa, vì thường trực tiếp làm việc với anh ta.

        Tôi không phải là bạn cũ của anh ta, nhưng cung cách trả lời của anh tạo được sự tin cậy khá nhiều. Anh ấy có vẻ không huênh hoang gì về vị trí làm việc của mình trước kia. Anh ấy nói ý là, không muốn đi sâu vào việc riêng của người khác (của H.D.Hùng). Và, khuôn mặt trái lê của anh ấy không khiến tôi nghi hoặc điều gì. Nhưng, sự sôi nổi của người hỏi chuyện có lẽ đã khiến anh chìu lòng, kéo dài câu chuyện khá dài

        - ”Nghe nói bà Nguyễn Thị Ngọc Hạnh có lần thách đố Luật sư Hoàng Duy Hùng đối chất trực diện …nhưng chuyện đó đến đâu?”. Tôi hỏi
        - Không thấy Hùng trả lời
        - Anh hiểu ra sao ..?
        - Anh cũng biết, trước đây, Hùng đã đối chất với những người trong chánh phủ Nguyễn Hữu Chánh, đã viết sách công kích đảng Việt Tân...cho rằng, hai đảng này chống Cộng cuội …Nhưng, lần này, có thể Hùng không muốn trực diện với phụ nữ …(cười thành tiếng)
        - Nghe nói Hùng nhận tiền từ một người nào đó tên Kevin Khánh …?. Anh ở địa phương đó, chắc rõ việc này hơn người khác.
        - Chuyện người CS trợ lực cho thành phần tay sai là chuyện bình thường. Trước đây, Lê Công Phụng đã đến Texas rồi. Chuyện Phụng tiếp tay cho ai, làm sao ai biết được…
        - Nhưng, cách làm hiện nay của Hùng (tạo đường bay nối liền Đà Nẵng-Texas) sẽ tạo thêm uy tín cho anh ta. Thời gian tới, việc làm của Hùng sẽ làm anh chàng nổi bật hơn một dân biểu tại địa phương. Anh này (dân biểu gốc Việt) tên là …
        - Uy tín của Hùng sao bằng Hubert Võ vì anh Võ là dân biểu liên bang.

        Những bạn cũ khác của anh đã kéo anh bạn vùng Texas vào những chuyện cũ trước năm 75, nên tôi không có dịp để nghe anh ta nói rõ hơn.

        Trong quán cà phê hôm đó,các bạn cũ lại kéo anh ta về quá khứ. Tôi ngồi đầu bàn bên này, khác phía chổ ngồi của anh ”Chánh sự vụ” và anh ”Trí vận”, nên không nghe rõ hết mọi chuyện khi hai người trao đổi. Hơn nữa, nhóm ba (bốn) người quanh tôi cũng có những chuyện muốn nói riêng. Đột nhiên, anh ”Trí vận” nói về đề tài Việt Khang (nhạc sĩ có bài hát tố cáo sự bán nước của chính quyền CS)…rồi chuyển qua việc xuất bản cuốn sách ”Bên thắng cuộc”. Anh ta nói một hơi, tưởng chừng như không muốn ai đặt câu hỏi trong khi anh kể chuyện. Tôi lấy làm lạ nên chăm chú theo dõi. Các người khác, có lẽ cùng tâm trạng. Ai cũng biết là, anh ”Trí vận” thường chủ động nêu đề tài trong các buổi họp mặt hàng tuần; nhưng ai cũng biết là anh ta đủ lịch sự để người bạn mới có dịp góp chuyện. Nhưng …vụ ” độc quyền” này khiến mọi người trong bàn, dù muốn dù không, cũng lắng nghe.

        Rồi không biết do nguyên cớ nào, sự việc liên quan ra sao, chúng tôi nghe được anh ”Trí vận” đọc thơ
         
        Con ở, ở miền Nam ra thăm lăng
        Bác Đường bác đi bi đát Bác ơi
        Hỡi trời hỡi đất hỡi hồn núi sông
        Người dân cơ cực đói lòng không cơm)

        Thuở còn sống không cho Bác nói
        Bác chết rồi lại bảo nêu gương
        Hồn thiêng sông núi ngập đầy
        Thi thể Bác bị đọa đày xuống lên

        Thật tội nghiệp xác thân của Bác
        Bị dày vò lừa bịp mãi sao
        Hãy chấm dứt cái trò lừa bịp
        Bọn cầm quyền dối gạt mị dân

        Anh ấy còn giải thích câu đầu của đoạn 2 rất rõ rằng, ông Bảy Trấn đã thuật lại sự kiện đó. Ông Trấn, tên thật Nguyễn văn Trấn, học bên Pháp, năm 1945, Giám đốc Quốc gia tự vệ cuộc (Công an Nam Bộ) là dân biểu khóa 3 Hà Nội. Trong buổi họp Quốc hội, Hồ Chí Minh dơ tay có ý kiến, có người đè tay xuống, không cho nói. Anh ta còn diễn nghĩa hai chữ "Đọa đày" trong bài thơ. Ý anh ấy nói là, "Đọa đày" hay "Đày đoạ", lấy trong câu thơ của Nguyễn Du (Hoa sao hoa khéo đọa đày lắm hoa". Đọa đày chỉ đày ải, làm cho khổ sở.

        Rồi không biết hứng tình ra sao, anh ấy đọc tiếp:
        "Đêm đêm nhớ nước chạnh lòng đau
        Quần đảo Tam sa của nước ta
        Phải chăng Trung cộng quân cướp nước
        Hãy đợi chờ xem thấy trước, sau"

        Trên đường về, trước khi chia tay với một anh bạn (Hiệu trưởng một trường ở An Giang, trước 75), anh "Trí vận" hỏi thêm đôi điều nơi anh này về ông "Chánh sự vụ" kia. Anh bạn xác nhận một số sự kiện trước năm 75 và họ (tên) của anh "Chánh" kia. Lần này, chính anh Hiệu trưởng xác nhận trở lại là kết luận của anh "Trí vận" hoàn toàn đúng.

        Trong phòng khách của anh "Trí vận", tôi nói vui là để ghi nhận sự phát hiện tài tình của anh ta, tôi nhờ anh ấy đọc lại, để ghi toàn bộ hai bài thơ đã được đọc, lúc ngồi ngoài quán cà phê. Với tôi, hai bài thơ đó không có gì quá xuất sắc, nhưng phát hiện của anh ta đã đóng góp phần nào vào sự cảnh giác của tôi. Anh "Chánh" có người anh, trước là Phó Bộ trưởng Bộ ngoại giao của chính quyền Hà Nội. Thú vị ở chổ là, anh "Trí vận" nói, khi đọc thơ là lúc tôi cố ý, vừa đọc vừa nhìn vào thái độ của anh ta.

        Nghe anh "Trí vận" nói, tôi liên tưởng đến trường hợp của Bùi Tín. Đến giờ này, vẫn có cá nhân và tổ chức đả kích ông ta. Vì căm thù chuyện riêng tư, hoặc do bất đồng của các đảng phái chính trị, đối với những chủ trương của ông này; điều này có thể hiểu. Nhưng, cộng đồng hải ngoại có nhận thức hơn thế nữa không (?), nếu có câu hỏi được đặt ra là, có thể có những bọn người tay sai của CS trong nước, gây đố kỵ đôi bên, để chúng ta mất đi một nguồn thông tin đáng kể. Đây là câu hỏi không thừa, vì trước năm 75, ở trong Nam, chính phủ VNCH đã có chính sách chiêu hồi. Chính sách đó đã kéo về phe ta cả hàng trăm ngàn cán binh VC. Trong đó, có những người có cấp bậc lớn trong bộ đội của giặc... và họ ít nhiều đã có những đóng góp ích lợi. Hay là chúng ta không có được một tổ chức đủ mạnh để sử dụng được những nguồn năng lực này..?!.

        Cuối cùng, người tôi quen, được gọi là anh "Trí vận", anh "Ném đá" hay anh "Gió độc", "Gió chướng"...hoặc là "Gió mùa", cũng chỉ là một nhân vật mà thôi. Một anh bạn của tôi đã nói rõ là: ”Nếu đó là gió mùa hạ thì nó thổi từ phía Thái Bình Dương, đem theo khí mát và mưa lớn ..nhưng nó được gọi là ”gió chướng” vì nó là gió ngược với hướng chảy của sông Tiền và Hậu Giang, dồn nước mặn ngược vào đất liền, ảnh đến mùa vụ”. Lần này, anh "Trí vận" được tôi đặt thêm biệt danh là "Gió mùa", vì việc làm có ích của anh ta, giống như việc đã đem lại khí mát và mưa lớn ...khi anh ta đã giúp tôi cảnh giác hơn trong sự liên hệ với những người bạn mới.



        Đặng Quang Chính
        Oslo 28.04.2013
        21:03



        Ghi chú:
        Khi viết lại câu chuyện, tôi chợt nhớ ra khuôn mặt tương tự, trong bộ phim "Kênh Sáng" của đài THVN. Trong đó, anh Chủ tịch xã Mười phải, có bộ mặt tương tự như của anh "Chánh sự vụ".
        #19
          Đặng Quang Chính 09.05.2013 21:35:41 (permalink)
           
          Hèn gì ...
           
          Tiếng chuông trong máy vi tính đổ liên hồi. Nếu không phải người em từ Mỹ gọi đến ...chắc là ông bạn già từ VN gọi qua. Tôi đoán thế ...và trong tích tắc của máy, tôi đã nhận ra ai là người đã gọi tới. Đó là ông bạn già, có lần đã gọi, nói về việc "Sửa đổi Hiến pháp tại VN" trước đây. Chắc là có điều gì không thể tích chứa trong tâm can ông già trên 70 tuổi này (!)... mà điều này phải được nói ra cho bạn mình biết. Đã hơn một giờ đêm bên đó rồi.
           
          - Bấm tới lui ...thấy một bài trên trang mạng có tin "...Cờ Việt Cộng trên Hoa Biển...". Anh bạn nói
          - Trên trang mạng nào ...?
          - Định "forward" đến anh ...nhưng bấm sao mất mẹ nói rồi..!
          - Như thế "Hoa Biển" của anh tan mất trong đại dương...còn thắc mắc gì nữa
           
          Nói thế, vì là dân cư của mạng lâu ngày, tôi biết hết "tẩy" của những trò tung tin thất thiệt. Tụi "đặc công mạng" lúc này thành thạo nghiệp vụ hơn trước. Thằng tung tin (hoặc bài vở) đả kích Phật Giáo...rồi thằng khác, tự xưng là dân Công Giáo, lại đi chống cái thằng đả kích Phật Giáo...tạo thành một trận hỏa mù, khiến đám trẻ không biết đường đỡ. Nhìn quanh, chúng thấy toàn là Tôn Ngộ Không thứ thiệt; không biết ai là giả cả!. Nhất là cái trò nhắc lại các sự kiện xảy ra trong thời kỳ đệ I & II Cộng Hòa trong miền Nam trước năm 75. Không thấy bọn "đặc công mạng" nói gì đến những cái "chết người", cũng như bán nước, của bọn chính quyền hiện tại.
           
          - Tôi lấy làm lạ là tại sao một ông Hội trưởng, mời ông khác làm Hội phó, giao cho ông này chức Trưởng Ban xây dựng tượng đài ...rồi sau đó, lại nghi ngờ việc làm của ông Phó
          - Đó là chuyện dài "Nhân dân tự vệ"(nói không hết chuyện. -lời người viết-) trước năm 75 tái diễn tại hải ngoại…
          - Ủy ban xây dựng tượng đài có 4 thành viên đảng Việt Tân ...một đảng mang nhiều tai tiếng
          - Anh muốn biết tai tiếng đúng, sai ra sao ...vào trang mạng tinparis.net sẽ rõ hơn
          - Nhưng không lẽ Hội trưởng không biết gì về anh Hội phó mà mời cộng tác ...rồi giao một công tác khá quan trọng
          -- Anh Hội trưởng, trước kia là người của đảng Liên Minh Việt Nam Tự do ...nhưng, đã rút ra khỏi tổ chức này chưa, không ai biết rõ ...
           
          Anh bạn ở trong nước, nên không rành khoản này. Nhiều người trong "Mặt Trận Quốc gia thống nhất giải phóng Việt Nam" đã rút ra (có hay không có tuyên bố)...nhưng, sau này, trở vô lại ...(ít khi nói rõ) ...nên mọi việc trở nên lộn xộn. Rồi "Mặt Trận..." đổi tên thành Đảng Việt Tân. Sự lộn xộn trở nên gấp bội lần khó hiểu; nhất là đối với người lâu nay bàng quang chuyện thời sự.
           
          - Nhưng ông "Liên Minh" hay ông "Việt Tân" thì cũng phải làm việc cho Cộng đồng chứ..?
          - Nói cho anh rõ hơn là: "Liên Minh Việt Nam tự do" cũng là một tổ chức ngoại vi của "Mặt Trận" ... mà "Mặt Trận" bây giờ đã đổi tên là "Việt Tân".
          - Vậy ...hai ông này phải kết chặt với nhau chứ ...?
          -- "Kết" sao được ... một ông "chệch hướng", muốn tiếp cận (hoặc bắt tay) với CS trước, để làm đối lập cuội, tiến hành một nền dân chủ giả hiệu ...còn một ông đòi giải thể chế độ CS rồi làm gì thì làm ...Hai ông này sao bắt tay nhau được, dù phương cách hoạt động chung của họ là: "Đối đầu bất bạo động để tháo gỡ độc tài"!....
          - Tôi lấy làm lạ vì lần đầu tiên được nghe, trong một cuộc đấu tranh ...một bên "bất bạo động" mà có thể "tháo gỡ độc tài". Nói đơn giản, một người bị còng, không cục cựa, xoay trở thì làm sao xút còng ra được.
          - Anh lên trang Google.com, đánh "đảng Việt Tân" tha hồ mà xem họ thuyết giảng về cái lạ của anh. Nhưng, tiện thể, tôi nhắc anh, đừng đánh sai, thay vì "Trần Xuân Ninh" đảng viên cao cấp Việt Tân) lại đánh là "Trần Ngọc Ninh" ...kết quả khác nhau rất xa.
          - "Liên Minh dân chủ Việt Nam" và "Liên Minh Việt Nam tự do" là hai tổ chức khác nhau...?
          - Nói thật với anh, người không để ý đến sinh hoạt thời sự ở bên này, dù là kẻ đã lớn tuổi ...đôi khi còn quờ quạng với hai tên gọi của hai tổ chức này. Nghĩa là, không biết hai "ông" này là một hay là hai ...và hai ông, ông nào thật sự tranh đấu cho việc chung.
          - Tôi còn đọc được rằng, Liên Minh dân chủ Việt Nam, có khuynh hướng theo đuôi ông Luật sư Hoàng Duy Hùng nào đó ...
          - Đây cũng là "Chuyện dài nhân dân tự vệ" ở Hải ngoại. Hôm nào anh rảnh, tôi sẽ nói nhiều về cái ông "Lật sử" này ...
          - Nhưng cái vụ ”Hoa biển” còn làm tôi thắc mắc…
           
          Không phải anh bạn tôi, vì ở xa, nên lấy làm lạ!...Nguời ở đây, có kẻ còn bán tín bán nghi về các sự việc đã xảy ra. Ai ở VN, cũng đã từng nghe câu: ”Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên bác Hồ”. Không lâu, trước khi Ủy Ban xây dựng tượng đài được thành lập, bên Việt Nam đã có một cuộc thi (hay thăm dò ý kiến) xem loại hoa nào có thể xem như biểu tượng của đất nước. Chung cuộc, hoa sen đã được xem như là biểu tượng.
           
          - Đâu đợi đến anh thắc mắc …Nhưng ”Hoa biển” ở đây cũng được một Ban giám khảo tuyển chọn. Mà ban này gồm cả hai nhóm người Việt và Na Uy thì còn ai nghi ngờ gì nữa. Cũng như trong Ủy ban xây dựng tượng đài có hai người, Linh mục và Thượng Toạ, đứng chân trong ban giám sát thì ai đâu rỗi thời gian để đặt thắc mắc. Vả lại, với người bình thường, có ai biết trong đó có 4 ” ông” Việt Tân…!
          - Trước nay, người ta thường nghe nói, hai người ca sĩ có thương nhau bao giờ. Điều này dễ hiểu. Hai đảng đối chọi nhau vì khác đường lối chính trị, vì quyền lợi đảng phái ...tất cả đều có thể hiểu. Nhưng, cùng đảng mà lại đố kỵ nhau thì còn nói chi đến việc đoàn kết với các đảng phái khác. Mà nhất là cái ông muốn cùng CS dở trò dân chủ giả hiệu ...chắc họ quên bài học của "Mặt trận quốc gia giải phóng miền Nam" trước năm 75, ở trong Nam hay sao ...??!
          - Đôi khi việc đó cũng dễ hiểu ...vì bên chủ quan cứ tưởng mình cộng tác sẽ có được cục xôi chẳng hạn (Ca dao "Thằng Bờm") ...nhưng sau cùng, mất cả chì lẫn chài.
           
          Tôi nghe tiếng ông bạn thở dài, rồi giọng nói như chìm xuống, với câu: "Hèn gì"... Không biết sau khi nói chuyện, ông ấy có ngủ được không, hay lại trằn trọc. Riêng tôi, khi nghe anh bạn thở dài với hai chữ mang âm hưởng chán nản, tôi cũng hơi buồn lây. Tưởng rằng, trước đây, khi dùng chữ "Hèn gì" (*) mình là người độc quyền cách dùng chữ đó. Bây giờ, anh bạn vô tình cũng dùng đúng y chang, nhưng nội dung của hai câu chuyện khác nhau. Cái khác ở chổ, ”Hèn gì” của tôi là chuyện quá khứ, còn của anh ta là chuyện hiện tại. Mà chuyện hiện tại sẽ có kết thúc ở tương lai. Đây mới là điều đáng lo!.
           
           
          Đặng Quang Chính
          Oslo 08.05.2012
          15:38
           
           
           
          Ghi chú:
          ( *) Bài đã viết, "Hòn đá" 3
          #20
            Đặng Quang Chính 10.06.2013 05:19:53 (permalink)
            Gió chướng

            Trên đường ra bãi biển Ba Động (tỉnh Trà Vinh), câu chuyện lan man không dứt. Trời bên ngoài bắt đầu nóng dần, có lẽ cũng ở tình trạng như câu chuyện được nói trong xe. Bắt đầu từ vụ Việt Khang, rồi những hệ lụy của các sự việc trước kia cũng được lôi ra.

            - Việc xử án Việt Khang xem ra hơi chướng?.Một người nói
            - Không cho người trong gia đình tham dự thì làm sao lại nói được là, dân chủ của ta hơn vạn lần dân chủ của Tây Phương?
            - Còn bạn của Việt Khang, anh nhạc sĩ tên Bình nào đó, ít được nhiều người biết đến lại bị phạt nặng hơn. Chướng thật !...
            - ”Các ông chỉ biết một mà không biết hai”. Anh ”Trí vận” xen vào ..rồi cho biết thêm: ”Các anh biết anh …(tên) …mà …”
            - ”Anh gì …(tên).. đó, người của cách mạng mà cũng bị theo dõi sao ?”. Một anh trong nhóm ngạc nhiên
            - ”Anh ta thật ra chẳng có liên quan gì …Trước 75, chỉ thậm thà thậm thụt với các nhóm sinh viên thân cộng
            - Nhưng vẫn còn hơn nhóm 30.04 chứ …?
            - Chẳng hơn chẳng thua…nhóm nào cũng là công cụ của Đảng. Xài một thời gian, sau bị loại là chuyện thường. Mấy anh Việt kiều, tưởng đem tiền, đem chất xám về phục vụ quê hương sẽ được Đảng và nhà nước trọng dụng …Còn lâu. Các anh ta biết vụ Hồ Hiếu (1) mà…
            - Không hiểu sao anh ta lại bị xử khá nặng trong vụ Câu lạc bộ Kháng chiến ?
            - Mấy người khác có vai trò này nọ cũng không sao…Đằng này, ông Hiếu có vai trò là người phụ trách thông tin tuyên truyền.

            Rồi anh tự động kể tiếp một trường hợp khác, cũng na ná. Anh này rời nhà ông bác sĩ Nguyễn Đan Quế là bị theo dõi ngay. Thấy không ổn, anh đó đến nhà anh ”Trí vận” vấn kế. Sau đó, khi bị Công an hạch hỏi, anh ta trả lời là, anh ghé nhà ông Quế để cho ông ta hay sức khoẻ của cha Chận Tín đã bình phục. Dĩ nhiên, anh ”Trí vận” đã báo truớc cho cha Chân Tín về việc an ninh gây khó dễ cho người đã đến nhà ông Nguyễn Đan Quế.

            - ”Các anh biết nhà văn Hoàng Hải Thủy mà ..?”. Anh ta tiếp
            - ”Nghe nói cũng bị CS nhốt tù sau năm 1975”. Một anh trong nhóm trả lời
            - ”Anh ấy bị ghép tội danh ”Biệt kích văn hóa nguy hiểm” đấy
            - Chắc bị tù mọt gông ..?
            - Hai lần thôi … một lần 2 năm, một lần 6 năm
            - Có thua gì một ông cấp úy, cấp tá của quân lực VNCH…
            - Cũng do cái tội muốn nói sự thật về cái nhà nước gọi là XHCN!...Giống như Việt Khang công khai nói đến tội bán nước của chính quyền CS. Không chừng, nếu chúng ta bị ”công an” làm việc, họ cũng gán cho cái tội đồng tình, phố biến việc làm sai trái của người phạm luật pháp!...

            Nóng bớt gắt khi xe gần đến bãi biển. Nhưng, cái nóng của lời góp chuyện trong xe không giảm tí nào.

            - ”Không biết bây giờ đã vào mùa gió chướng chưa?...”. Một người thốt lên thắc mắc đó.
            - ”Nếu đó là gió mùa hạ thì nó thổi từ phía Thái Bình Dương, đem theo khí mát và mưa lớn ..nhưng nó được gọi là ”gió chướng” vì nó là gió ngược với hướng chảy của sông Tiền và Hậu Giang, dồn nước mặn ngược vào đất liền, ảnh đến mùa vụ”. Một bạn ngồi khác trên xe trả lời.

            Lần đi chơi này, tôi có đem theo iPad nên như có được cuốn Bách khoa đem theo người (dĩ nhiên, đối với các đề tài còn đang chờ hiệu đính, sự chính xác không hoàn toàn). Tuy nhiên, không lẽ lúc nào cũng mở iPad. Hơn nữa, nếu iPad là một quyển tự điển sống, điều đó tạo được sự thích thú hơn.

            Qua những trao đổi trên xe, tôi thầm nghĩ, ông ”Trí vận” này đúng là cư dân thuộc sông Cổ Chiên, nhưng quê anh ta nằm lệch ở cửa Cung Hầu. Hay nói đúng hơn, chẳng phải lệch lạc địa phương gì cả, nhưng cách dùng chữ đúng nhất để đặt thêm biệt danh cho ông bạn này là, ông thuộc loại ”Gió chướng”.

            Nếu hỏi ý kiến những người khác trong nhóm, chắc họ cũng cho rằng, tôi không dùng sai chữ. Anh bạn ”Trí vận”, mến phục tinh thần yêu nước của Việt Khang, qua bài hát mà nhạc sĩ này đã phổ biến. Anh ấy đã vào tận nhà của Việt Khang, trao đổi những tin tức về việc bắt giam. Anh ấy đã làm công việc ủy lạo, an ủi gia đình người cô thế. Vật chất anh đưa cho không là bao, so với tấm thịnh tình anh dành cho gia đình người nhạc sĩ gan dạ này. Nhưng, khi kể về những hệ luỵ của những việc đã xảy ra trong quá khứ, anh đã gián tiếp làm chùng tinh thần hăng hái của người nghe.


            Đặng Quang Chính
             
            #21
              Đặng Quang Chính 04.08.2013 14:46:03 (permalink)
               
              Hèn gì....tội nghiệp !
               
              Hai bài viết với tựa đề "Hèn gì" đã được thực hiện. Không ngờ tôi lại phải viết thêm bài mới và lần này tựa đề dài hơn chút xíu..! Lần gặp những người quen trong ngày lễ Phật Đản vừa qua, để lại trong tôi một thất vọng. Không biết có thể diễn tả là lớn như thế nào. Nhưng nội dung của nó chứa đựng bao chuyện thị phi có đến gần 30 năm nay.
               
              - Vào ngày 30.04 người Việt chúng ta có thể treo cờ của mình trước nhà không? Một anh bạn thắc mắc.
              - "Ai cấm ông...Nếu treo thêm cờ Na Uy bên cạnh càng tốt...". Người khác trả lời
               
              Cái ông đặt thắc mắc thật ra là một gợi ý. Đó là nhận xét của tôi và có thể của những anh em chú tâm theo dõi câu chuyện. Vì sau khi nhiều người đưa ra ý kiến riêng, anh ta nói "Thời buổi này, chắc không mấy ai treo cờ đó (VNCH- lời người viết)...vì thành phần "ăn theo" bên kia (người của mấy ông Việt Cộng) tuy có nơi không treo cờ của họ, nhưng....biết đâu có chỗ còn nhiều hơn người Quốc gia.
              - "Như việc "ăn theo" trong vụ "Hoa biển" vậy !..."(*). Tôi cười nói và thêm "Làm tượng đài mà không được tụ tập làm một hình thái tưởng niệm thì đúng là công cốc".
              - Ôi mấy ông to đầu..mà lằng nhằng. Họ kêu gọi thành lập Ủy ban xây dựng tượng đài... rồi bây giờ lại rút lui. Anh em trong Hội mình (**) đã cử người tham gia vào nhóm còn trụ lại.
               
              Như đã viết trong bài "Hèn gì" (2), mấy ông kêu gọi thành lập tượng đài là hai nhóm Việt Tân. Thấy việc tượng đài là việc chung nên Hội Vinoff (***) cũng hưởng ứng hăng say, dù rằng tôn chỉ của hai Hội khác nhau. Một ông là Đảng Việt Tân (dù rằng trên hình thức là Hội người Việt tị nạn)..còn Hội kia (Vinoff) là một Hội đoàn theo nghĩa thông thường. Việc này đâu thể được gọi là "ăn theo" (?)!...Còn bây giờ, ông Việt Tân (Hội người Việt tị nạn) rút lui...mà ông Vinoff tiếp tục làm việc với ông Việt Tân còn lại (Phó Hội trưởng hội người Việt tị nạn- nhưng lại là chủ tịch Ủy ban xây dựng tượng đài), như vậy có phải là "ăn theo" không...??
               
              Giả dụ, nếu đúng thế, chuyện "ăn theo" như thế còn nhỏ, chuyện mấy ông Việt Tân "ăn theo" sự nghiệp quần chúng của chính quyền CS bên Việt nam mới là chuyện đáng nói (****)
              - Nhưng mà...chuyện này còn nhiều gay cấn, không dễ làm. Thôi thì chữa lữa tới đâu hay tới đó. Anh bạn đó nói thêm.
              - Sao không dập tắt ngay từ đầu...để lữa cháy rồi mới chữa !
               
              Ngay khi một số thành viên trong Ban chấp hành của Vinoff muốn tham gia vào việc xây dựng tượng đài, tôi đã không đồng ý, nói rõ một số điểm không hợp tình hợp lý trong việc kêu gọi đó. Nhưng, phần hăng say, phần chỉ thấy trước mắt nên họ phớt lờ. Bây giờ, tôi không phải là người trong nhóm cứu hỏa thì làm sao có thể chữa cháy được(!)...nhất là với một đám cháy rừng có cấp độ lớn.
               
              Còn việc tình cảm riêng tư giữa anh ấy và tôi, nếu có gì thay đổi...có thể cũng tại vì đám cháy gây ảnh hưởng. Sức nóng của nó gây ảnh hưởng đáng kể, giống như sự chia rẽ trong Cộng đồng người Việt hải ngoại vậy. Sự chia rẻ trong ba mươi năm nay, do nhiều yếu tố gây nên, nhưng nhiều ít có sự góp phần của Mặt Trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam (hay Mặt trận Hoàng Cơ Minh), bây giờ là đảng Việt Tân. Dù họ không bị đảng viên CS thâm nhập, nhưng cơ cấu tổ chức, cách làm việc giống gần y chang đường lối của đảng CS nên nhiều người dị ứng là phải. Vì không ai muốn ”tránh vỏ dưa lại đạp phải vỏ dừa”...tránh anh CS thứ thiệt lại đụng phải anh CS ” ăn theo”!...
               
              - "Lâu nay có ghé Nhà Việt Nam không?". Tôi hỏi người con của một người tôi quen.
              - Dạ...bận quá. Nhà lại quá xa. Nhưng, cháu vẫn theo dõi hoạt động của Hội
              - Chắc cũng phát triển bình thường?
              - "Lớp dạy tiếng Việt trồi sụt..". Một bạn thanh niên khác tôi quen trả lời
              - "Sinh hoạt tập thể thường khi là thế...". Tôi nói với ý khuyến khích.
              - "Người Việt mình kỳ lắm !...Không đồng ý là nói xấu lung tung. Họ không theo nguyên tắc dân chủ, không chấp nhận thiểu số phải phục tùng đa số".
               
              Hai người bạn trẻ cùng trả lời, tuy không hoàn toàn trùng lắp, nhưng nội dung chung giống nhau.
               
              - Hiểu như thế chưa đúng hoàn toàn. Cái ý kiến thiểu số phải được tôn trọng, phải lưu giữ để qua thời gian xem sự việc xảy ra trong thực tế ra sao...
               
              Nói rồi....tôi biết đã lỡ trớn. Bây giờ, nghĩ lại, tôi thấy mình vô tình nói cái chuyện, tự mình đưa mình vào bẫy của những "Con buôn chính trị". Trong bài "Màn lột xác của loài Ve" (đã dẫn giải) có nói đến phương cách tạo "đa số" của đảng Việt Tân. Tiện đây, tôi chỉ ghi vắn tắt. Tại địa phương nào có người Việt ở, cũng xảy ra một tình trạng y hệt nhau. Đảng Việt Tân "nặn" ra ba bốn Hội đoàn khác nhau, chẳng hạn: Hội Bảo tồn truyền thống, Hội đoàn kết Giáo dân...(chẳng hạn) và đại loại vài Hội với đôi tên khác nữa....Rồi khi, có một cuộc họp của Cộng đồng, ba bốn Hội đó, với mỗi phiếu cho mỗi Hội đoàn, họ có đến 3(4) phiếu, trong khi Hội đoàn không phải trong nhóm của họ chỉ có một. Mà ba bốn Hội kia của Việt Tân có số hội viên, đôi khi chẳng đến 40 người, tức là mỗi Hội có khoảng 10 người...mà sau cùng, nắm quyền quyết định; tức là tuy chỉ có khoảng 40(50) người mà họ lại khống chế tập thể có số hội viên có khi lên đến 200 hay hơn nữa !!... 
               
              Do đó, cái lỡ trớn của mình lại tạo thêm cái hợp lý cho những Hội đoàn có phương cách gian manh...và vô tình làm mạnh thêm cái lý lẽ của họ. Những bạn trẻ, nhất là những ai mới bước chân vào các sinh hoạt Cộng đồng, dĩ nhiên, dễ lọt vào cái bẫy "đa số" này !...
               
              - "Người mình không giống dân Tây, khi tranh cãi trên phương tiện truyền thông xong, họ bắt tay nhau...họ ôm vai nhau thân thiện". Một trong hai bạn đó hăng hái nói một điều, tuy đúng...nhưng, cũng chưa hết ý của hình ảnh đó.
              - "Có nhiều mức độ khác nhau. Người giống dân nào cũng thế, cũng người này người kia. Hình ảnh hai võ sĩ như vừa được nói cũng chưa hoàn toàn nói lên tất cả. Chắc ai cũng nhớ hai võ sĩ hạng nặng thế giới, một người tên Mohamed Ali, người kia tên gì tôi không nhớ. Nhưng, hình như anh chàng Ali đã cắn sứt tai anh võ sĩ nọ (hay ngược lại...?!).
               
              Ngoài ra, tôi có nói thêm về trường hợp bà Thủ Tướng Gro Harlem Brundtland, khi tranh cãi với Anne Enger Lahnstein, về việc Na Uy có nên gia nhập vào Liên Hiệp Âu Châu hay không. Thời đó, uy tín của bà Gro Harlem khá cao. Trên màn ảnh truyền hình (vừa rồi, đài cũng cho phát hình lại), bà ta quay ngang, nhìn đối thủ và cắt ngang lời người đối thoại một cách rất bất nhã. Thái độ đó, giờ đây đã đi vào dĩ vãng. Nhưng, thực tế đã chứng minh đối thủ của bà đã có đường lối đúng. Cuộc trưng cầu dân ý sau đó của toàn dân Na Uy đã nghiêng về đường lối đứng ngoài Liên Hiệp. Gần đây, khủng hoảng tài chính tại Hy Lạp và vài nước khác như Tây Ban Nha, Ý ..v..v.. đã không gây ảnh hưởng nhiều đến Na Uy. Tuy vậy, Na Uy đã cho Hy Lạp mượn với lãi suất nhẹ một số tiền lớn.
               
              Tôi quên nói đến trường hợp tên sát nhân Breivik, giết hàng loạt, một lúc hơn 70 người. Toà án không xử tử hình. Ngoài những anh viết văn không nổi tiếng, những anh làm phim vớ vẩn, vài tờ báo ít uy tín muốn đưa việc đó ra để câu khách, không ai muốn nhắc đến thảm kịch và nhắc đến tên sát nhân đó. Tuy vậy, gần đây, một chính khách Na Uy tỏ ý tán đồng đường lối của tên sát nhân. Chỉ nói thêm là, không đồng ý về phương cách thực thi của Breivik; nghĩa là, giết người để xác định mục tiêu của mình. Không chỉ một người đó. Hình như khuynh hướng ủng hộ ngày càng có thêm người vào trong danh sách. Dân chủ ở đây không như tại VN, nói là thực thi Hiến pháp và pháp luật, nhưng xài toàn luật rừng. Còn giết người để đạt cứu cánh của đảng, việc này đã được chính sách khủng bố của đảng CS xài từ lâu, hồi trước CM tháng 8 …và dài dài trong cuộc chiến 1954-1975 tại Việt Nam.
               
              - Trong chính trị, không đối đầu được, phải quay sang thoả hiệp chứ…   
              - (Rồi …lại bài bản của đảng. Tôi nghĩ. Mà cũng lạ, tại sao một người như ông Duyên Lãng Hà Tiến Nhất lấy từ bí kíp nào ra, cũng cùng phương cách)…Nói mình không giống dân Tây sao lại bắt chước Tây. Nền chính trị của họ, dù sao, ổn định đã khá lâu. Họ đã có thói quen không dùng tay khi chơi bóng đá. Còn các nước khác, vừa chậm tiến, vừa trải qua nhiều giai đoạn loạn lạc, sao có thể bắt chước nguyên si. Xem cuộc tranh cử vừa rồi tại Pakirstan thì rõ. Trước cuộc bầu cử, chuyện bắn giết xảy ra được xem như không có gì lạ; như chuyện họ ăn cơm, dùng tay bốc thức ăn.
              - Kể gì Đông, Tây …Phương cách nào hay, dùng cũng được thôi. Chẳng hạn, đường lối đấu tranh bất bạo động của ông Gandhi cũng được Mục sư Luther King áp dụng …
              - Nhưng đối thủ của họ là ai?...Là chính quyền Anh, Mỹ …hay là chính quyền của Mao Trạch Đông. Vụ Thiên an Môn cũng là một chứng cứ, đối chọi lại với lối của ông Gandhi và Luther King.
              - Nhưng phương cách đấu tranh bằng võ lực không thích hợp với đường lối toàn cầu hóa ngày nay.
              - Đường lối toàn cầu hóa này do ai, nước nào đưa ra?. Sau vụ Toà tháp đôi bị đánh sập, Mỹ đem quân sang Afghanistan là theo phương cách ”mềm” hay phương cách ”rắn”…?. Dân Syria, nổi lên chống chính quyền là đấu tranh bằng phương cách nghị trường ..??
               
              Anh thanh niên, nhà ở xa chùa đến 80(90km) ra về. Anh kia, nhà không xa, nhưng thấy bạn về, cũng đi theo.
               
              - Giờ còn muốn sinh hoạt nữa không?. Anh bạn ”chữa lữa” hỏi
              - ”Sinh hoạt gì …”. Tôi hỏi như kẻ ngu ngơ
               
              Nhưng, nếu tôi có ngu, chỉ ngu với câu hỏi này. Trước đây, khi mấy ông Việt Tân muốn phục hoạt Hội người Việt, ông Hội trưởng Hội Cựu quân nhân được mời. Ông này, ra điều ”dân chủ” lấy ý kiến anh em. Không ai thuận. Ông ta đi với tư cách cá nhân. Khi được đề nghị làm Cố vấn cho Hội Tị nạn được thành lập, không biết vì lý do gì, ông này nhận lời. Khi anh em thắc mắc, anh ta nói ý là, có chân trong đó để có ý kiến (!)…Ý kiến theo lối này, chỉ từ chết đến bị thương. Vì tinh thần dân chủ, như vừa nói trên, người đại diện một phiếu (dù có nhiều hội viên) cũng phải phục tùng theo đa số (dù tổng số hội viên của họ còn kém hơn nhiều –như vừa nói trên). Khi trao đổi với nhau về cái ”khôn” đó, anh bạn ”chữa lữa” có vẻ bực mình. Anh ta nói ý rằng, anh ta ” đấm c…t” vào mặt những thằng đó, chứ họ đừng mong lợi dụng anh như đã lợi dụng anh Cựu Quân nhân. Bây giờ, anh ta tự nguyện làm việc chữa lữa cho họ!...
               
              Tôi ngu, vì không làm được việc của anh CQN và không làm được việc của anh ”chữa lữa”. (Đi làm việc chữa lữa cho những kẻ đã gây đám cháy rừng). Tôi sẽ khôn, khi cùng với những tấm lòng nhiệt huyết khác, chỉnh trang lại căn nhà Việt Nam bị dột, bởi đã bị sang nhượng, bán đứt cho Tàu Cộng, chổ này chổ khác. Chẳng hạn, mấy trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc. Rồi những khu phố Tàu khắp nơi. Tôi khôn khi làm hết khả năng của mình, cùng với các đoàn thể khác (không gian manh chính trị) chữa cháy căn nhà đó, khi việc xâm chiếm nước Việt Nam, do bọn Tàu Cộng gây ra. Việc sinh tử để chữa cháy căn nhà là điều tự nhiên, như con người sinh ra để rồi chết!...
              Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến một câu hay được viện dẫn trong thời gian gần đây, nơi các bài viết, trên các trang mạng: "Chỉ tại thằng dân ngu quá lợn". Tôi không muốn nhắc lại câu đó, vì thằng dân có ngu, chuyện ấy cũng không lạ. Chỉ tiếc rằng, các anh lớn tuổi, các vị khoa bảng, các ngài trưởng Hội này Hội kia, giờ này, còn luẩn quẩn trong trò chơi "đa số" của bọn gian manh chính trị. Đất nước Việt Nam chẳng thể nào khá hơn được (?)... vì trò "độc đảng" được thực hiện bởi bọn cầm quyền trong nước; còn trò "đa số" lại được bọn hoạt đầu chính trị thực hiện trong Cộng đồng người Việt tại hải ngoại.
               
              Tôi chỉ còn một kết luận, như tựa bài đã được viết: "Hèn gì...tội nghiệp!".
               
              Đặng Quang Chính
              Oslo 11.07.2013
              23:59
                                                                                                                                             
               
               
              Ghi chú:
              * Xem bài "Hèn gì" (2)
              ** Hội Người Na Uy gốc Việt
              *** Hội người Na Uy gốc Việt (Vinoff)
              **** Xem bài "Màn lột xác của loài Ve" của Duyên Lãng Hà Tiến Nhất
                        http://www.tvvn.org/forum/content.php?page=2
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
               
              #22
                Đặng Quang Chính 19.03.2014 10:56:20 (permalink)
                 
                Vòng tròn khép ….
                 
                Mấy ông bạn già, lúc trước, hồi còn Trung học, theo ngành khoa học tự nhiên. Sau đó, theo học trên đại học ban tóan, vật lý, hóa học …v..v.. Bởi thế, những buổi sáng họ gặp nhau, hễ nói gì cũng làm sao cho thật chính xác như môn khoa học tự nhiên. Nếu họ nghe tôi nói “Vòng tròn khép …” chắc thế nào họ cũng tự động thêm chữ “kín”. Còn tôi, theo ngành khoa học nhân văn, nên ngại thêm chữ đó vào đằng sau … vì nghiệm rằng, mọi việc được thấy như con mắt của mình, dù thêm môn thống kê, cũng không thể nào nói một cách chắc chắn như thế!
                 
                Có lần tôi khơi động sự buồn tẻ của nhóm bằng cách đặt câu hỏi rằng, nếu chọn một trong hai câu hỏi sau, các bạn cho biết câu trả lời riêng của mỗi người
                          - Bỏ điều 4 Hiến pháp và được cho tự do ngôn luận, báo chí  (tự do trên phương diện truyền thông, nói chung)… chúng ta sẽ chọn cái nào?
                          - Chọn sự bãi bỏ độc quyền của Đảng CS … Ta phải chọn cái cứu cánh, chứ tại sao lại chọn phương tiện. Anh “Trí vận” trả lời ngay.
                 
                Anh ta giải thích thêm rằng, chọn làm chủ cái nhà và từ quyền hành đó, sẽ xếp đặt thứ tự trong nhà theo ý riêng của mình. Mình có quyền nên muốn đặt cái bàn, cái ghế …v..v… ở đâu là tùy mình. Chứ không có sự đảo ngược chuyện đó.
                 
                Phần tôi, nếu cần thêm vào, tôi lấy thí dụ nơi các chế độ quân chủ trước kia. Thời đó, chỉ có vua, thay trời, cai trị người dân. Thứ bậc trong xã hội thời bấy giờ là “Quân, sư, phụ”. Không có đa đảng, đa nguyên gì cả!. Cũng không có cứu cánh, phương tiện gì cả!. Nhưng, các triều đại quân chủ đó đã lần lượt thay nhau sụp đổ, cho đến khi thể chế dân chủ ra đời. Nguyên nhân của sự sụp đổ có khác nhau, nhưng yếu tố tác động mạnh nhất là sự phản kháng của người dân, bởi có sự truyền (thông) đi những tin tức xấu về sự cai trị của nhà vua… và vì họ được sự lãnh đạo của sĩ phu, những người đặt quyền lợi dân tộc, đất nước lên trên sự trung thành với nhà vua.
                          - “Lúc này, đường mở rộng …phố được sửa sang, xây cất lại ..trông khác xưa quá đổi”. Anh bạn mới từ Mỹ trở về thăm gia đình nói lên cảm tưởng của mình một cách bộc phát.
                          - “Gần 40 chục năm qua … không thay đổi mới lạ”. Tôi nói tiếp
                 
                Để nhấn mạnh, tôi nói thêm là, nước Nhật sau thua trận năm 1945, đã trở thành cường quốc kinh tế ba chục năm sau. Thật ra, nguồn gốc của sự thay đổi ngọan mục đó đã mọc rể từ thời Minh Trị Thiên Hòang.
                 
                Nhân dịp thăm các bạn cũ, óc tò mò và tính cách phóng viên của tôi phát triển một cách tự nhiên.
                          - “Nếu nói bây giờ là thời buổi điện tử, nhờ Internet nên mọi người dễ dàng thông tin với nhau … nhưng cháu có biết gì về điều hay, dở của các chính phủ trước năm 1975?”. Tôi tò mò
                          - “Cháu sinh sau thời điểm đó nên không biết nhiều … do đó không thể so sánh”. Cháu một anh bạn trả lời
                          - Nhưng …những gì thấy được sau năm 75 thì sao?
                 
                Hỏi thế thôi … nhưng tôi biết câu trả lời ra sao rồi. Một thanh n iên, sau khi ra trường, do vốn liếng cha mẹ để lại, có cơ ngơi làm ăn đàng hòang. Lợi tức kinh tế hàng tháng dồi dào. Tuy không thể so sánh với những người khác tại Sài Gòn, nhưng ở nơi địa phương anh ấy ở, nhiều người chỉ muốn có được lợi tức như anh ta thì làm sao anh ấy lại chấp nhận một sự rủi ro khác, chỉ vì nói lên sai trái của chính quyền sở tại.
                 
                Cũng hỏi thế thôi … vì trước đó, tôi đã thấy được nhận thức của thanh niên hiện nay, qua một lần trò chuyện với người cháu vợ. Sau một lúc trò chuyện, người cháu nhắc lại điều tôi nói trước đó
                          - Như dượng nói, sau năm 75, mọi người ăn bo bo. Rồi, được ăn cơm… rồi cá, thịt … nên ai nấy có cảm tưởng đã no đủ rồi.
                          - Người ta, không chỉ cần cái ăn … mà còn cần nói ra những gì họ thấy sai trái.
                          - Bây giờ, lương công nhân, nếu có được 4 triệu … mà cách nay năm năm, cũng bốn triệu thì sự bóc lột (ở mức độ nào đó) đã rõ ràng rồi!.
                          - Vì tổ chức Công đòan chỉ có hình thức…
                          - Thà như thế còn đắp đổi để sống … chứ đấu tranh biết có được kết quả ra sao. Số người đấu tranh hiện nay chỉ là thiểu số ..!
                          - Một diêm quẹt có thể thiêu rụi cả một khu rừng có hàng trăm hàng ngàn thân cây to lớn
                          - Nhưng ai là người đi trước …?!
                 
                Những câu hỏi như thế tạo ra sự loanh quanh, không đưa đến một giải pháp chung cuộc. Những người sống và lớn lên trong giai đọan 1954-1975, kể cả kẻ có bằng cấp (không nói đến chữ kiến thức) còn loanh quanh, nói chi là ai khác
                          - Tội nghiệp cho kẻ tha phương cầu thực ..! (những người Việt tỵ nạn ở xứ người)
                          - Những người nói câu này không thấy được ảnh hưởng kinh tế đối với đường lối, chính sách của một chính quyền như thế nào. Tại các nước phương Tây, dân trí cao, nên một chính quyền bị lật đổ (bằng lá phiếu) bởi người cầm quyền đã không đưa được nền kinh tế đi lên. Nói cụ thể, khi mãi lực người dân đi xuống, con số thất nghiệp lên cao ..v..v..biểu đồ uy tín của nhà nước xuống thấp thấy rõ. Tại các xứ kém phát triển, nhất là các nước theo chế độ độc tài, nhà cầm quyền dùng chính sách ngu dân và dùng cái bao tử để cai trị người dân. Kẻ chống đối lại đường lối đó không được, bỏ nước ra đi … tuy tiêu cực, nhưng còn hơn cong lưng làm nô lệ cho bọn cầm quyền.
                          - Chính sách ngu dân làm cho dân chúng không có trình độ, bằng cấp cao.
                         
                Oâng “trí thức” này, chắc lại lẫn lộn chuyện bằng cấp và kiến thức tổng quát. Bằng cấp biểu hiện sự học hỏi đến mức độ nào đó. Đạt được đến “top” của sự học hỏi là bằng Tiến sĩ và Thạc Sĩ.  Bằng đó minh chứng một người có khả năng chuyên môn về một ngành nào đó. Còn kiến thức là những gì được tiêu hóa sau khi đã học hỏi. Do đó, một người dù không tốt nghiệp kỹ sư nông nghiệp, vì không đậu bằng cấp đó, nhưng nếu có số thời gian học tập tương đương, họ vẫn có thể làm những công việc chuyên môn về ngành này. Ít ra, họ vẫn có thể quản lý một nông trường chẳng hạn.
                          - Bà Ba Thi (Tổng Giám đốc Công ty lương thực miền Nam, sau năm 1975) có lần mua một ghe gạo bị chìm. Bà mua theo giá tương nhượng và giải quyết số gạo ẩm ướt đó, bằng cách bán lại cho các cơ sở chế biến bún với giá có lời (so với giá mua). Anh “trí vận” kể lại
                          - Câu lạc bộ hàng hải, bên Khánh Hội (quân 4), sau năm 75, là nơi cô lập các thủy thủ tàu viễn dương của nước ngòai, sau khi cập bến. Với cách giải quyết của ông Kiệt (Võ Văn), tàu viễn dương cập bến cảng nhiều hơn … và thủy thủ đòan của họ tiêu tiền nhiều hơn. Bởi họ được cấp bản sao giấy nhập cảnh, dùng nó như giấy tờ tùy thân, khi ra ngòai vui chơi trong thành phố. Cũng anh “trí vận” cho biết.
                 
                Anh ta đưa hai thí dụ trên, với ý muốn nói, những người không có bằng cấp, nhưng có kiến thức, cũng làm nên những việc đáng kể. - Chữ “kiến thức” ở đây phải được hiểu là, kinh nghiệm sống (ý của người viết bài)-. Anh  ta có vẻ còn loanh quanh với sự phân biệt như nói ở trên. Đôi khi anh ta có vẻ chưa phân biệt được giữa bằng cấp và văn hóa. Theo thống kê mới nhất, Việt Nam có tất cả 24.000 Tiến sĩ và Thạc sĩ. Nếu chỉ căn cứ vào con số đó, chắc VN có nền văn hóa cao hơn các nước xung quanh … và hơn hẳn rất nhiều những quốc gia khác trên thế giới!!...
                          - Một lực lượng rất đông người dân (được minh họa như nhiều con số 0) ..vẫn là một dãy những con số không. Nhưng nếu thêm vào phía trước con số đó, một con số 1 hay con số 2 (những nhà trí thức), con số không của lực lượng đó trở thành con số có giá trị to lớn vô cùng.
                          - Đó là cách lý giải về sức mạnh của quần chúng. Nhưng chúng ta cũng nên vẽ thêm hình ảnh về minh họa đó. Hình ảnh đó là một vòng tròn khép kín. Thọat đầu, con số 1 (và số 2 chẳng hạn) – tượng trưng cho kẻ lãnh đạo - ở phía sau cùng của một dãy số 0. Họ núp sau số đông, như là một ẩn số. Nhưng do tiến trình của sự vận động, con số 1 (và 2) đó đẩy những con số 0 đi tới … và vì do vòng tròn khép kín, cuối cùng, con số 1 (và 2) trở nên con số đứng đầu của một thay đổi lịch sử.
                 
                Lịch sử có tái diễn không?. Có ở mức độ nào đó … nhưng không hòan tòan giống như các sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Cả ngàn năm trước, nước Tàu có Tần Thủy Hòang, gồm thâu thiên hạ. Sáu, bảy chục năm gần đây có Mao Trạch Đông, thống nhất Trung Hoa. Họ giống nhau về cách cai trị sắt máu. Nhưng một đằng là cá nhân thống trị, đằng khác, cá nhân thống trị qua một tập thể được gọi là Bộ chính trị. Cá nhân Tần Thủy Hòang bị tiêu diệt bởi Lưu Bang. Bộ chính trị của đảng CS Trung Hoa, sẽ được thay thế bởi một cá nhân, hay một tập thể chính trị khác; điều này, hiện nay, chưa ai thấy trước. Nhưng, nếu đảng CS là hiện thân của một sự tồi tệ, xấu kém, chắc chắn sẽ bị thay thế trong tương lai. Tương tự thế, miền Bắc, trước 75, tìm cách đánh đổ chính quyền ông Diệm trong miền Nam, qua chiêu bài chê bai chế độ ấy như là một chế độ “gia đình trị”, sẽ bị một lực lượng khác thay thế (hoặc tiêu diệt) vì người CS đã dùng chính sách “đảng trị” để quản lý đất nước.
                 
                Sự thay đổi bốn mùa trong năm là một sự tuần hòan tự nhiên của trái đất. Tuy các mùa đó có độ thời gian dài, ngắn khác nhau, nhưng chu trình đó đến nay vẫn chưa có gì thay đổi. Sự thay đổi trong lịch sử của một quốc gia cũng có thời gian dài, ngắn khác nhau. Nhưng vòng tròn này không hòan tòan khép kín. Khoa học tự nhiên và khoa học nhân văn không hòan tòan giống nhau. Người có kiến thức tổng quát về cả hai ngành học đó chưa chắc sẽ là kẻ lãnh đạo một sự thay đổi có tính lịch sử.
                 
                 
                Đặng Quang Chính
                Dangquangchinh2014@yahoo.com.sg
                 
                Sài gòn 13.03.2014
                22:52
                 
                 
                #23
                  Đặng Quang Chính 14.04.2014 04:42:26 (permalink)
                   
                  Ngụy


                  Ông dượng vừa đến nhà và khi bà vợ vừa bước vào bên trong, đã được chú út nhà tôi mời đi uống cà phê. Oâng ta nhận lời ngay. Cung cách ông này còn trẻ trung, không những qua vóc dáng bên ngòai mà còn qua thái độ lanh lẹ, dứt khóat. Oâng đã từng là một người lính hải quân của QLVNCH, trước năm 1975, trong miền Nam.
                  Tướng có nhiều lọai tướng, lính có nhiều lọai lính. Một số người có khả năng văn hóa, có thể vào trường Võ bị Thủ Đức, đề trở thành sĩ quan: nhưng họ chọn binh chủng hải quân, trong nhiệm vụ một người lính thủy bình thường.
                              - Vừa rồi báo mạng thanhniênonline đăng nhiều bài viết của dượng. Oâng ta nhập đề ngay khi ngồi vào bàn không lâu
                              - Đề tài gì…? Tôi cũng hỏi ngay
                   
                  Lời mời ra uống cà phê của người em út của tôi tạo nên một cơ hội thuận lợi. Bà dì, vợ ông ta, hiện đang trong nhà, sôi nổi (giống như tính chồng) thăm hỏi và hàn huyên với mẹ tôi đủ thứ chuyện. Rồi các em gái của tôi, những cô em dâu …và các cháu trai, gái có thể cũng gây thêm tiếng động ồn ào vào ban nhạc hòa tấu đó. Mẹ tôi sẽ ra phi trường vào tối nay, trở về bên Mỹ, sống với cô em gái út. Trong hòan cảnh đó, ai có cơ hội để kể lại những điều gây cấn, kỳ lạ.
                              - Một ban yểm trợ tinh thần Ngụy Văn Thà đã được thành lập, gây quĩ được hơn tỉ đồng, đã mua nhà cho bà Thà gần cả tỉ
                              - Dượng cũng có mặt trong cuộc chiến xảy ra tại Hòang Sa, năm 1972 ?
                              - Chiếc tàu ông Thà đi bị bắn chìm, chết hơn 70 người. Dương đi trong chiến hạm khác nên thóat chết.
                   
                  Ủy ban được thành lập gồm nhiều nhân vật tai to mặt lớn. Trước đó, có khỏang 200 em học sinh ngòai Bắc, gửi thư đến bà Thà, ngỏ lòng biết ơn về sự hy sinh của ông chồng bà này và những chiến sĩ khác, đã anh dũng bỏ mình, trong trận hải chiến, bảo vệ Hòang Sa – Trường Sa. Tin đó làm nức lòng người xem, nhưng cũng không khỏi rơi vào tình trạng như những tin khác; nghĩa là bị nghi ngờ tính “cò mồi” của nó. Thời buổi điện tử, việc thông tin được loan truyền mau lẹ …nhưng tính chính xác vẫn còn đợi sự sàng lọc của thời gian.
                              - Dượng được đưa ra Bắc …rồi đón tại phi trường. Có họp mặt báo chí, được chụp ảnh, quay phim liên tục …
                              - Có đăng báo không …?
                              - Chỉ có báo mạng …            
                   
                  Rõ ràng, tin bị hạn chế ở mức độ nào đó. Việc con gái ông Kiệt đóng góp quĩ yểm trợ lên đến năm trăm triệu là việc không nhỏ. Tính qui mô như thế không phải chỉ căn cứ vào số tiền quyên được, mà ở chổ, gần như người trong Uûy ban đều là Việt Cộng cả !...
                              - Cứ vào thanhniênonline.com, gõ Lữ Công Bảy là sẽ thấy hàng lọat bài về vụ này …
                              - Lúc đầu, mới nghe dượng nói, tưởng dượng trong “hải đội” (tôi nói giỡn, khi dùng chữ này với cách ghép như chữ “bộ đội” cụ Hồ) của mấy ảnh … tham chiến với hải quân của Trung quốc.
                   
                  Theo những gì ông dượng thuật lại, xem chừng Hán quyền CS này đặt nặng việc khêu gợi tinh thần ái quốc, qua việc chống lại sự xâm chiếm hai hòn đảo Trường Sa, Hòang Sa của Trung Quốc, trước năm 1975. Từ đó, gián tiếp nói rằng, chính quyền này cũng không ưa gì việc tuyên bố của nước bá quyền Trung Quốc về chủ quyền của họ trên hai hòn đảo đó. Nhưng thái độ gián tiếp này xảy ra quá lâu, sau khi mọi việc đã đi quá đà, khiến người dân tỏ ý nghi ngờ về tinh thần quyết chí bảo vệ hải đảo của cấp lãnh đạo. Do đó, một câu nói đã trở thành phổ biến trong các tầng lớp dân chúng: đó là một chính quyền “Ác với dân, hèn với giặc”. Vì họ cho rằng, ngư dân của ta bị tàu TQ tông hay bắn vào ghe thuyền … bắt và đánh đập họ mà vẫn không thấy nhà nước chính thức lên tiếng. Trong khi đó, người dân biểu tình chống TQ lại bị nhà nước đàn áp.
                  Riêng nhận xét của ông dượng, nhóm trí thức ngòai Bắc, nhất là các vị đã về hưu, tuyên bố nhiều điều rất mạnh mẽ. Nhà sử học Dương Trung Quốc nói nghe rất hay. Nhưng, mình (ông dượng) chỉ nghe … chứ không dám phát biểu gì.
                              - Có một anh bạn, tôi nói, khi được nghe nói về Hòang-Trường Sa và cái chết của ông Thà, anh ấy cứ gọi họ của ông này là Nguyễn. Có đúng là họ Ngụy không ?...Sau khi ăn, mình ghé qua nhà anh ta một lúc.
                              - Ừ … đi thì đi
                   
                  Người bạn “Trí vận” và ông dượng, sau đôi lời của tôi, nói ngay những điều họ cần hỏi hay muốn nói. Ông dượng cung cấp thông tin rất chính xác, đại khái ông ta là lính hải quân trước 75, có hai ông anh ruột là Đại tá và Trung tá VC …có em đi lính không quân. Anh “Trí vận” nói tên ông Hạm trưởng của ông dượng và được xác nhận là đúng. Anh còn diễn tả dáng vẻ của ông hạm trưởng mà anh quen. Hơn nữa, những nhân vật có liên quan đến câu chuyện được anh kể ra …và đôi khi, hỏi xem ông dượng có biết gì về họ không. 
                              - Vừa rồi, em có ghé nhà anh …… (phóng viên?)… có gặp anh Huy Đức nữa. Anh kia vì hẹn phỏng vấn với em nên nói Huy Đức ra về, gặp lại khi khác.
                              - Huy Đức viết cuốn “Bên thắng cuộc” … có phải không?
                              - Phải … anh này có tặng em cuốn sách đó
                              - Sao nghe nói còn sống bên Mỹ mà …
                   
                  Trước khi về thăm gia đình, tôi cũng xem được tin này trên mạng. Nhưng, tôi không quan tâm nhiều. Có hai lẽ: một, là vì tin tức trên mạng có độ chính xác cần phải truy xét; hai là vì, những ghi nhận của Huy Đức là một quá khứ đã lâu. Có cần thanh tóan anh này vì những điều cũ kỹ ấy không .. ?!. Những gì nói là thiệt hại cho chính phủ có bằng việc làm của Snowden, người đã tiết lộ về việc nghe lén của chính quyền Mỹ, trong thời gian vừa qua. Anh bạn vong niên của tôi, có cái hay là đã do dự, không xác quyết như lúc đầu, sau khi nghe tôi nói rằng, hồi ấy (trước năm 75) nghe đến cái họ của người đã chết, tôi nhớ ngay và không thể sai …vì cái họ rất lạ! Do đó, bây giờ, khi nghe ông dượng nói rằng, anh Thà là người gốc Hoa nên chắc chắn là anh ta không cần phải dò hỏi với người nào khác nữa.


                  Nhưng chuyện Huy Đức lại là chuyện khác. Năm rồi, khi nói chuyện với bạn bè trong quán cà phê, anh “Trí vận” nói rằng, anh ta nghe là Huy Đức đã bị lên án tử hình. Để làm nền cho tin đó, anh ta kể lại việc bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông đã bị giết, sau khi tung ra cuốn sách, nói về những bí mật riêng tư, trong cuộc đời của nhà độc tài đó. Độ tin cậy vào việc Huy Đức bị lên án, đối với tôi còn yếu, nên tin này đã không được đưa vào những bài viết của tôi, trong năm rồi. 
                   
                  Hai điều vừa nói trên, có liên quan đến ông Thà và Huy Đức, thật ra chẳng phải là chuyện các nguồn tin được nghe có chính xác hay không. Tôi muốn nói đến liên tưởng của ông dượng, khi cho rằng, có dấu hiệu hòa hợp hòa giải trong chính quyền. Đại diện là ông Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng, sự việc ấy còn gặp nhiều trắc trở, bởi phe thân Trung Quốc. Tôi nghĩ rằng, nếu quay lại liên tưởng này, khi nói chuyện với anh “Trí vận”, chắc anh ta hòan tòan phản bác.
                   
                  Trước năm 1975, CS Bắc Việt gọi chính quyền miền Nam là Ngụy. Họ cho rằng, chính quyền đó là tay sai của chính phủ Mỹ. Việc họ nhờ cậy sự yếm trợ của phe CS Nga và TQ, bị họ dấu nhẹm hòan tòan. Ngày nay, sau hơn 30 năm, mọi việc đã bị lộ tẩy. Họ còn không thấy nhục, khi vẫn khắc trên tấm bảng, gắn chặt vào cổng trước của đền thờ Lê Duẫn, câu nói đã được họ tuyên bố trước kia (đại khái là): ta đánh Mỹ là ta đánh cho Liên Xô và Trung Quốc.


                  Câu nói “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” ngày nay đã trở nên lỗi thời. Mỹ đã trở lại bằng cách thế nào đó. Ngụy khi xưa trở thành biểu tượng của chính nghĩa, của công cuộc tranh đấu cho dân chủ, tự do và thịnh vượng. Ngụy Văn Thà đã trở thành biểu tượng anh hùng của chủ nghĩa dân tộc, chống lại chính sách “sô vanh” (chauvinism) của đất nước bá quyền Trung Quốc!
                   
                  Đặng Quang Chính
                  #24
                    Đặng Quang Chính 15.04.2014 17:55:01 (permalink)
                     

                     
                    Kịch bản dài hơi


                    Cuộc sống con người là một bi kịch ...và cũng là hài kịch. Ai tạo cảnh bi, hí trường đó?. Dù là do con tạo xoay vần, theo ý ai đó; cũng phần nào do tự mỗi cá nhân gây ra. Giòng sống một đất nước cũng có thể hiểu theo nghĩa đó, nếu được nhân lên nguyên mẫu. Nhưng, sau cuộc nói chuyện qua vi tính hôm qua với người bạn tại nước nhà, không biết anh ấy có thấy rõ được "kịch bản dài hơi" của đất nước ta hôm nay không.

                    - "Sáng nay mới họp mặt anh em xong". Anh nói
                    Nhóm bạn già chúng tôi, mỗi thứ năm thừơng hay họp mặt, vừa uống cà phê vừa nói chuyện thời sự
                    - Có tin gì hay ..?
                    - Nhiều ...nhưng có nhắc đến vụ "Cù huy Hà Vũ"
                    - Anh thấy thế nào ...?. Tôi không ở trong nước nên không biết mọi người có suy nghĩ ra sao...
                    - Có sôi nổi hơn vụ Nguyễn Chính Kiết ..
                    - Vì ông này có bằng Thạc sĩ ...?
                    - Vì ông này được truyền thông nhà nước làm ồn ào !...
                    - Ông ta là "gà" của nhà nước ?
                    - Tôi không biết ...nhưng truyền thông ở ngoài với trường hợp này ra sao?
                    - Cũng ồn ào ...nhưng gần như hai cách, như thông thường lâu nay: "hồ hởi" và phản đối. Cũng còn có cách nói chung chung nữa

                    Mấy ông bạn già, vì có nhiều thời gian rảnh ...nhưng thật tình, họ còn quan tâm đến các vấn đề thời sự. Đừng nói đến những người ở trong, kể cả kẻ ở ngoài, ai lưu ý đến các vấn đề của đất nước thì họ còn trải rộng tâm tình của mình đến người khác. Kẻ đã vô cảm sẽ thờ ơ, mặc phó cho giòng đời trôi nổi. Tâm cảm của những con người còn nặng tình quê hương dân tộc được diễn tả giống như một câu trong bài hát của Phạm Duy: " "Khóc cười theo vận nước nổi trôi"

                    - Nói rõ hơn ...
                    - Dĩ nhiên "hồ hởi" trước nhất là các ông trong các Hội đoàn gì đó, nói rằng họ đã theo đuổi việc can thiệp cho Hà Vũ được đi Mỹ trị bịnh.
                    - Phải tổ chức "Em đi lạc chổ" và "Biên phòng sợ ông sao" ...phải không?
                    - Gì ?...
                    - Là "EDLC" và "BPSOS" đó. Cái ông đài VOA này đúng là đài của Mỹ, làm việc cho Mỹ có khác. Đài nói, hai ông vừa EDLC và BPSOS ra thông báo chung bằng tiếng Anh mà đoạn dưới khi nói về cái gọi là: "Trung tâm quốc gia hỗ trợ dân chủ" thì lại không đưa nguyên tên bằng tiếng Anh của Trung tâm này. Sao lạ thế?..
                    - Có thể là "Quỹ quốc gia hỗ trợ dân chủ Mỹ” -NED- (1). Anh vào trang này sẽ rõ cái "Trung tâm" hay cái gọi "Quỹ" này là gì.
                    - Tôi có nghe Võ Văn Ái cũng được sự trợ giúp của NED. Thế thì thông báo đó cho biết, Hà Vũ sẽ làm việc tại Trung tâm Quốc gia Hỗ trợ Dân chủ trong tư cách là một nhà nghiên cứu và một học giả, là phù hợp quá rồi!...Còn anh EDLC vận động ráo riết trong ba năm rưỡi qua cho Hà Vũ cũng là chỉ làm việc theo đơn đặt hàng của NED. Đó chỉ là đòn tung hỏa mù.
                    - Thế mà có người còn lo cho ông luật sư đó, nào là sẵn sàng nhường một phòng trong nhà cho hai vợ chồng có nơi cư trú, sẽ tìm việc giùm cho hai vợ chồng ..v..v...
                    - Chuyện "ruồi bu" !...
                    - Nghe nói một số vị bất đồng chính kiến trong nước cũng được gợi ý "di cư" ra nước ngoài...?
                    - Khá nhiều, nào là luật sư Nguyễn Văn Đài, Điếu Cày (tức Nguyễn Văn Hải), Bùi thị Minh Hằng, luật sư Lê Quốc Quân...v..v.. Anh xem bài của Lê Duy San (2), nói rõ hơn. Tôi thích cách giải thích của Luật sư Nguyễn Văn Đài, đại khái là, bản thân tôi khi đang ở tù, an ninh nhiều lần hỏi, gợi ý thả tự do cho tôi đi nước ngoài, nhưng tôi không chấp nhận. Ngay cả hiện tại, mỗi lần làm việc với họ, họ đều bảo tôi sao không đi định cư để đỡ làm phiền họ. Nhưng tôi luôn nói với họ rằng: Những người dân Việt Nam đang khao khát tự do, dân chủ mới cần đến tôi, còn nước Mỹ đã có tự do, dân chủ hàng trăm năm rồi. Tôi sang đó sẽ thành người vô dụng. (3).
                    - Anh đã cho tôi biết "dư luận" trong nước, nên tôi sẽ gắng tóm tắt "dư luận" ngoài nước. Trước, nói tóm tắt vì nó cũng chỉ có 3 khuynh hướng như tôi đã nói rồi. Sau, vì chuyện này còn dài dài ...nên không thể nói hết trong một lần nói chuyện.
                    - Cứ nói những gì anh hiện biết...
                    - Chửi việc ra đi của Cù Huy Hà Vũ có Bút Xuân Trần Đình Ngọc. Không tin tưởng chút nào vào ông Luật sư Vũ, có bác sĩ Trần Văn Tích (4). Ông này nói rõ là, không đấu tranh thì thôi nhưng nếu đấu tranh thì không phải là để đi Mỹ. Cũng trong ý niệm đó, nói rõ hơn nữa, có bài viết của Nguyễn Phúc Liên (5). Cũng giải thích, nhưng nhấn mạnh đến việc người phê bình hãy có hành động gì đó hơn chỉ là phê phán, có bài viết của Chu Tất Tiến (6). Dù không biết về bài viết của Chu Tất Tiến, nhưng sau khi dàn trải về một số trường hợp của những người bất đồng chính kiến, Trần Trung Đạo đã có kết luận khéo léo rằng: "Một góp ý chung cho tất cả những người ra đi, dù ra đi bằng ghe như kẻ viết bài này hay bằng máy bay như các lãnh tụ đấu tranh: xa đất nước là một bất hạnh và ra đi, dù viện dẫn bất cứ một lý do gì, cũng có lỗi với quê hương" (7). Nói có vẻ vô thưởng vô phạt, có bài viết của Trần Văn Thưởng với ý, một giải pháp hành động cần phải có dữ kiện từ quá khứ, hiện tại và tương lai . Chúng ta chưa có dữ kiện tương lai nên chưa đến thời điểm bàn luận. Không có dữ kiện tương lai thì sẽ bị mắc bẩy địch và thất bại chiến lược chống CSVN. Đơn giản thế thôi (8)
                    - Còn anh, anh nghĩ sao ...?
                    - Đây là một kịch bản dài hơi xảy ra trên quê hương ta đã lâu, từ thời Pháp thuộc ...cho đến bây giờ, và có thể còn dài dài. Người dân đen, không thấu hết sự tình. Dân khoa bảng, chẳng hạn bọn biết tiếng Tây thời trước, chỉ cần vài tên vì bơ sữa, đã làm hỏng đại cuộc. Chỉ một Nguyễn Thân, cuộc kháng chiến của Phan Đình Phùng đã thất bại. Một Đoàn Văn Toại, du học ở Mỹ về, tiếng Mỹ lưu loát, nhưng chỉ là con rối, để phục vụ cho những mưu toan của ngoại bang.
                    - Bụng dạ bọn khoa bảng ai mà đo lường được!..
                    - Đúng thế!...có người hỏi, phải chăng luật sư Vũ chỉ muốn cải cách chế độ Cộng Sản mà thôi chứ không muốn dẹp bỏ cái chế độ này?. Mọi việc gần như rành rành rồi...nhưng do vỏ bọc là người có học, lại học cao, có ai lại nghĩ họ lại nghiêng về một chế độ xấu xa, độc ác. Khi Boris Yeltsin nói,“ Cộng Sản không thể nào sửa chữa được, mà cần phải đào thải nó” (9), là lúc ông ấy đã nắm trong tay quyền lực gần như tuyệt đối. Có lẽ đó không phải là thời gian trước 06.11.1991, ngày ông ấy ban hành Nghị định cấm tất cả các hoạt động của đảng CS trên toàn cõi Liên Xô. Biết đâu ông Vũ nhà ta, khi có quyền hạn trong tay, sẽ có câu nói như của Jeltsin..?!
                    - Vì thế, có kẻ muốn đầu tư về việc này?
                    - Có thể chứ. Chẳng hạn, ngành thẩm mỹ ở Thái muốn quảng cáo ngành này, cho rằng, có thể sửa chữa sắc đẹp, biến giống cái ra giống đực, nên họ đã có những cuộc thi dành cho những người đã biến giống. Đàng này, ông Vũ trong tù và ông Vũ qua Mỹ cũng là một người, đâu cần làm động thái đó. Đấy là một cái lợi.
                    - Không cần phải quăng tập thơ vào tòa Đại sứ Anh, như trường hợp nhà thơ Nguyễn Chí Thiện.
                    - Khỏi phải trắc nghiệm tiếng Pháp. Tiếng Mỹ, nếu nói lơ lớ cũng chẳng sao vì còn hơn Hoài Linh khổ công giả giọng nữ.
                    - Hơn nữa, khỏi cần nói theo lối vô thưởng vô phạt như nói trên, khi phân loại các khuynh hướng ủng hộ, chống đối việc ra nước ngoài của Hà Vũ. Nghĩa là, khỏi phải đợi xem thái độ của ông Luật sư ra sao trong tương lai, mới có nhận xét được. Ông Vũ nhà ta có thể hát bằng giọng nữ như ca sĩ nghiệp dư Khánh Bình ở VN. Nghĩa là, ông muốn hát ủng hộ hay chống đối CS, đều được cả (con của ông công thần CS Cù Huy Cận mà!). Ông muốn hát chống VNCH hay ủng hộ cũng được, vì có lần ông đã lên tiếng yêu cầu Cộng quyền xóa bỏ việc kết tội những quân nhân của chế độ VNCH.
                    - Giống như Đoàn Văn Toại là lá bài trong canh bạc giải tỏa cấm vận bang giao, với Viện vận động dân chủ và được sự yểm trợ Thượng nghĩ sĩ John McCain?.
                    - Nếu "Trung tâm quốc gia hỗ trợ dân chủ" và "Quỹ quốc gia hỗ trợ dân chủ Mỹ” -NED- là một.
                    - Có lợi gì?
                    - Trước kia VN là tiền đồn chống Cộng Đông Nam Á. Nay, là nút chặn sự bành trướng của Trung Cộng... có sao đâu.
                    - Vậy, cái mảnh "Hà Vũ" khớp với trò chơi jigsaw (trò chơi ghép hình) lần này ra sao?
                    - Một chuyển biến tại một nước CS (Việt Nam) theo đúng cách của Mỹ. Đó là sự thay đổi theo cách, làm cho các phong trào Bất tuân dân sự có sự phát triển mạnh mẽ (10). Một mảnh jigsaw khác ở VN là Phạm Chí Dũng. Lúc mảnh Jigsaw này được ghép cuối cùng vào cái chương trình đã sắp sẵn, lúc đó sự việc xem như hoàn thành.
                    - Nhưng mảnh "Hà Vũ"?
                    - Có người gọi mảnh đó (hai vợ chồng) là đại sứ (lưu động) của Cộng quyền. Nguyễn Thanh Sơn (Thứ trưởng ngoại giao của CS) sẽ kiếm chổ lắp các mảnh ghép vào bức tranh toàn cục ở nước ngoài. Các mảnh ghép đã được gài, nhưng chưa hoàn chỉnh là Hoàng Duy Hùng, Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Bích ..v..v.. Mảnh ghép cuối cùng, mọi người cũng có thể đoán được là ai rồi!...
                    - Hình ảnh nêu lên này cũng hay ...nhưng mọi việc đâu cứ bị động, máy móc như người lên chương trình mong muốn; dù người chủ động trong nước là bộ máy cầm quyền CS, hay ở ngoài là "anh hai" (qua tay các tổ chức như NED)

                    - Dĩ nhiên ...vì còn tùy thuộc vào sự vận động truyền thông của các bậc thức giả, trong và ngòai nước, chống hay không chống  khi thấy "kịch bản" tạo ra những thuận lợi hay gây ra những thiệt hại đối với quyền lợi đất nước của mình
                    - Có thể nào Cù Huy Hà Vũ ra ngoài này ...rồi "chìm lỉm" như những người đi trước?
                    - Có thể có, có thể không ...do các "mảnh ghép" có ăn khớp với toàn cảnh, nghĩa là "kịch bản" có được nhiều người hoan hô, cổ võ không.
                    - Có khi nào "Hà Vũ" sẽ trở về?...
                    - Việc trở lại VN trong thời gian ngắn hạn của Cù Huy Hà Vũ là rất khó, gần như là không thể, nhưng tôi cho rằng có thể thay đổi, tùy thuộc tình hình chính trị Việt Nam trong vòng một vài năm tới. Đây cũng là nhận định của một người trong cuộc, Luật sư Nguyễn Văn Đài (11)... vì khi mảnh ghép cuối cùng được lắp vào chổ đã dự định, đúng như bài bản sắp sẵn, ngày về của một hay nhiều "Hà Vũ con" sẽ là việc dễ thấy (hơn là hiện nay).
                    - Không biết đất nước ta lúc đó có cơ hội tiến trên một con đường tốt đẹp hay không ...và không biết chúng ta có còn dài hơi, chờ đến ngày xem màn kết của một kịch bản dài hơi.
                    - Dĩ nhiên ...Các ông bạn già của tôi, ở trong nước "khóc cười theo vận nước nổi trôi", vì tuổi già, lực bất tòng tâm, có khi thấy được việc này việc kia nhưng không tạo được một sự vận động nào đó. Nhưng các bậc thức giả (Kể cả những người trung niên) ở nước ngoài, dù không cầm được vũ khí ...nhưng sự vận động về truyền thông, không lẽ nào họ không làm được?!...

                    Trước năm 1975, để dội bom Bắc Việt, một kịch bản về vụ hải quân Bắc Việt tấn công tàu Meadow của Mỹ đã được dàn dựng. Kịch bản "VN hóa chiến tranh" đã lên khuôn nhằm giải tỏa trách nhiệm của quân đội Mỹ. Sau cuộc giao hữu bóng bàn giữa hai đội Trung Quốc-Mỹ là những chuyến đi đêm ngoại giao của Kissinger, dẫn đến Hòa đàm Paris năm 1971. Sau kịch bản Viện vận động dân chủ của Đoàn Văn Toại, việc giải tỏa cấm vận và bang giao được thực hiện. Không biết sau kịch bản sắp tới, với mảnh ghép "Hà Vũ" ở ngoài nước, người Việt hải ngoại sẽ được chứng kiến những thay đổi nào, có lợi hay không cho đất nước. Chỉ mong sao các bậc thức giả trong và ngoài nước luôn đặt quyền lợi của đất nước và dân tộc lên trên hết.



                    Đặng Quang Chính
                    dangquangchinh2014@yahoo.com.sg

                    Oslo 13.04.2014
                    20:31



                    Ghi chú:
                    (1) [link=http://petrotimes.vn/news/vn/chinh-t...u-my_8221.html]http://petrotimes.vn/news...inh-t...u-my_8221.html[/link]
                    (2) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...231#6511373222]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...231#6511373222[/link]
                    (3) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...=0vpntstacqmkv]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...=0vpntstacqmkv[/link]
                    (4) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...2qm#3256967088]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...2qm#3256967088[/link]
                    [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...ifi#1318799853]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...ifi#1318799853[/link]
                    (5) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...231#7902909813]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...231#7902909813[/link]
                    (6) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...=32olg6q1ttb2a]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...=32olg6q1ttb2a[/link]
                    (7) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...o22#8565716603]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...o22#8565716603[/link]
                    (8) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...=atstm00jqjrf7]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...=atstm00jqjrf7[/link]
                    (9) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...=32olg6q1ttb2a]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...=32olg6q1ttb2a[/link]
                    http://en.wikipedia.org/wiki/Boris_Yeltsin
                    (10) [link=http://truclamyentu.info/tlls_thu-vi...u-tien-len.htm]http://truclamyentu.info/...hu-vi...u-tien-len.htm[/link]
                    [link=https://www.youtube.com/watch?v=2FgD...=RD2FgDles4xq8]https://www.youtube.com/w...=2FgD...=RD2FgDles4xq8[/link]
                    (11) [link=https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...=32olg6q1ttb2a]https://sg-mg61.mail.yaho...neo/l...=32olg6q1ttb2a[/link]
                     
                     


                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2014 17:59:27 bởi Đặng Quang Chính >
                    #25
                      Đặng Quang Chính 05.05.2014 04:01:23 (permalink)
                       
                      Kịch bản dài hơi (2)
                      Nước cờ chuyển động

                      Có một số đông người có thú đam mê là chơi cờ tướng. Lý do có thể là, mọi suy nghĩ, động thủ của cả hai bên đều ít nhiều dùng đến trí xét đoán; ít khi có chuyện ăn may. Một trong các bạn già của tôi ở Việt Nam rất mê loại giải trí này. Nên khi mới trao đổi vài câu qua điện thoại, ông ấy hỏi về người đoạt giải quốc tế về cờ vua (còn gọi là cờ quốc tế) tại Na Uy, khiến tôi hơi ngạc nhiên. Tuy vậy, tôi vẫn đáp ứng bằng những câu trả lời có liên quan đến câu hỏi.
                      - Phải rồi, anh ta là, Magnus Carlsen
                      - Chơi cờ mà còn được gọi là Thần đồng à...?
                      - Phải, vì đoạt danh hiệu đại kiện tướng vào lúc mới 13 tuổi; tức là thắng các đối thủ không kể tuổi tác, bao gồm luôn những người lớn tuổi.
                      - Chắc giải thưởng có giá trị cao?
                      - Hưởng được 60% số tiền trên hai triệu đô la.
                      - Hình như có đấu giao hữu trong một lần phỏng vấn nào đó mà Carlsen và Bill Gate được mời tham gia.
                      - Đúng. Nhưng, sao hôm nay lại đặc biệt chú ý đến một môn chơi mà trước kia anh và tôi đều chê?

                      Anh ta nói là, cuộc cờ trên bàn không khác mấy cuộc cờ chính trị ngoài cuộc đời. Chẳng hạn, năm 1968, giả dụ Việt cộng không thông đồng với Mỹ, để chúng làm cuộc nổi dậy của quần chúng; thì chính Mỹ cũng để mặc xem khả năng của Quân đội VNCH đến mức nào. Cuộc nổi dậy qua vai trò bù nhìn đối với VC của Mặt Trận Giải phóng miền Nam không thành công. Chúng mở cuộc tấn công vận động chiến mùa hè đỏ lửa năm 1972, bằng cách điều động nhiều sư đoàn, phối hợp thiết giáp xa, đánh trực chiến với ta. Đầu năm 1972, Liên Xô gởi qua các chiến xa T-54, T-55, PT-76, đại bác 130 ly, 150 ly, đại bác phòng không 57 ly, hỏa tiễn chống chiến xa AT-3 Sagger, hỏa tiễn địa không SA-7 Strela. Tức là chúng đã xử dụng đến con xe, con pháo như trên bàn cờ tướng rồi (1)

                      Chúng ta không quên là, trước đó, năm 190-1971, quân đội VNCH đã xử dụng xe, pháo vào chiến trường Kampuchia và Hạ Lào, để dành lại ưu thế quân sự.
                      Năm 1972, Việt cộng mở cuộc tổng tấn công chiến lược, vì cuộc họp giữa Kissinger và Chu Ân Lai đã diễn ra vào tháng 7-1971. Ngoài ra, CSVN còn được biết thêm tin, chắc chắn người Mỹ sẽ rút quân, bỏ rơi VNCH. Hơn nữa, chúng dùng quân sự nhằm tăng cường uy thế của phía CSVN trong hòa hội đang tiếp diễn tại Paris.

                      Lúc đó, cờ tướng trở thành cờ quốc tế; trong đó có bàn tay lông lá của Trung Quốc và Mỹ nhúng vào. Như thế, dù loại cờ nào, cũng có sự suy nghĩ, động thủ của hai đối thủ (trực tiếp) và những thế lực ảnh hưởng xung quanh (như Mỹ, Nga, Trung Quốc...) cùng các nước chầu rìa năm châu bốn bể.
                      - “Còn bây giờ, anh thấy bàn cờ tướng của mình ở hiện trạng ra sao”. Sau khi nói một hồi, anh ấy hỏi.
                      - Bàn cờ bắt đầu có dấu hiệu chuyển động. - Trước giờ thì không...? - Dĩ nhiên, có. Nhưng các chuyển động chỉ có tính dàn quân. Bây giờ, sắp có những cuộc tấn công cụ thể.
                      - Cụ thể đi...

                      Tôi nói một hơi. Giống như lúc nãy anh bạn tấn công xe, pháo; bây giờ, đến tôi trả miếng. Trước hết, nói về hải ngoại. Trước giờ, có đảng Việt Tân, dù vô tình cố ý, đã đưa ra đường hướng "Đối đầu bất bạo động để tháo gỡ độc tài", ăn khớp với mong muốn của Cộng đảng. Nói là ăn khớp, vì đối với Cộng đảng hay chế độ độc tài, việc tranh đấu không phải là việc "xin, cho", với kiến nghị, tâm thư..v..v... Có lẽ thấy ảnh hưởng của đảng này không còn đủ mạnh như xưa, chúng xài anh "Cách mạng trắng" Hoàng Duy Hùng. Cái bùa "CMT" cũng không mấy ăn khách... nên chúng đẩy một con xe qua sông. Ai dám nói là VC "thả" Cù Huy Hà Vũ, để chỉ ngồi xem Cộng đồng hải ngoại nhốn nháo vu vơ ?... Để tăng tác dụng của con xe, góp phần vào lực đó là sự chỉ điểm của các cá nhân, các nhóm được gọi là "nằm vùng" hay thân Cộng. Có ai không thấy, một ngày gần đây, tổ chức gì đó, trong có một thành viên tên Nguyễn Ngọc Bích, sẽ không là thành phần cơ bản, như bình xăng, để đẩy lực con xe CHHV đi xa..?

                      - Chuyện anh thấy bên ngoài, hiện tại, cứ như là sự suy đoán. Dù sao, mọi việc trên đời, điều gì cũng có thể xảy ra. Tất cả thường là vì hai chữ lợi danh chi phối. Nhưng, nước cờ bên ngoài tạm cho là thế, còn bên trong..?
                      - Còn bên trong...có lẽ anh thấy rõ hơn tôi. Những chuyển dịch trước đây, đã có nhưng chưa đủ. Chẳng hạn, dân oan khiếu kiện, những hoạt động chống đối của các nhà được gọi là Bất đồng chính kiện - sẵn đây, cắt ngang-. Một số vì chịu không nổi sức ép của Cộng đảng nên đã chạy ra nước ngoài). Một số nhà đối kháng bị xử tù, bị giam..v..v.. Bây giờ, việc tấn công bắt đầu. Cộng quyền thả một số tù bị giam lâu ngày (chẳng hạn Nguyễn Hữu Cầu..) để dân oan khiếu kiện biểu tình ngay trước tòa Lãnh sự Mỹ (vấn đề là thời gian sự việc diễn ra là bao lâu. Khoảng nữa tiếng hay hơn...mới là việc đáng kể, vì cảnh sát cơ động của chúng, trong trung tâm Sài Gòn, không dỡ đến nỗi, không kịp phản ứng nhanh!)(2). Chúng còn tổ chức đưa người Việt hải ngoại ra thăm Hoàng Sa...và làm ầm ỉ việc này.
                      - Nhưng đó là thế cờ của Cộng quyền. Chúng gây cảm tưởng, chính quyền có dấu hiệu "hòa hợp hòa giải" ở trong nước. Bên ngoài, cái tổ chức cùng làm việc với con xe "CHHV", sẽ khuyến tán sự hòa hợp hòa giải lên mức độ cao hơn. Nhưng, thế cờ của phe ta bên trong nước ...ra sao?
                      - Phần này, có thể anh thấy rõ hơn tôi...
                      - Theo tôi, phe đối kháng nhà nước đã có những động thủ khác trước. Hội Nghĩa tình Hoàng Sa, cứ cho là được sự cho phép của nhà nước CS; hay nói cách khác là, được sự gợi ý, đạo diễn của chính quyền. Nhưng, phe ta dại gì mà không tương kế để gây sôi động. Tôi nói giả dụ thôi, giả sử bức thư của 200 thanh niên, sinh viên ngoài Bắc, gửi cho bà góa phụ Ngụy Văn Thà, là một gợi ý của chính quyền ngoài đó. Nhưng, những nhóm thanh niên, sinh viên khác ở trong Nam, làm công việc đến thăm thân nhân các chiến sĩ của cuộc hải chiến 1972 không nằm sự suy đoán trên; vì dù sao, họ còn thân nhân, biết ít nhiều về cuộc chiến Hoàng Sa năm 1972, của hải quân QLVNCH (3). Việc tham dự đám tang ông Đinh Đăng Định, việc tổ chức truy niệm tướng Nguyễn Khoa Nam, việc tổ chức giúp đỡ thương phế binh tại Giáo xứ Đức mẹ Hằng cứu giúp (nhà thờ dòng Chúa cứu thế Kỳ Đồng) với cả hàng trăm phế binh tham dự...tất cả, ai lại cho là công an phường, thành phố không biết...??! (4). Chúng ta phải nhớ là một cái lệnh gì đó của Cộng quyền vẫn còn có hiệu lực. Không được tụ tập quá 3 người nơi công cộng!
                      - Nhưng việc đó cũng nằm vào thế bị tương kế của Cộng quyền.
                      - Dĩ nhiên, cũng như việc kêu gọi phát triển các nhóm Bất tuân dân sự của nhà báo Phạm Chí Dũng ... được cả hai bên đều lợi dụng việc đó tới mức có thể. Chẳng hạn, Cộng quyền muốn dùng nó để tạo nên một bản hòa tấu, phù hợp với lời kêu gọi của nhóm CHHV sau này...chẳng hạn.
                      - Từ điều này, với cái nhìn rộng, xa hơn, chúng ta cũng không thể nói sự Bất bạo động là một việc hoàn toàn có tác dụng xấu. Nhưng...lại nhưng, nhưng cái NHƯNG này rất cần là, đến một lúc nào đó, cái lực tổng hợp của người dân -qua một tổ chức nào đó- biết xử dụng nhịp nhàng và sắc bén hai lực "mền" và "cứng" một cách hữu hiệu!. "Cứng" được nói ở đây, không phải là hành động theo lối "xin, cho", qua kiến nghị, tâm thư...v..v.. mà phải có biện pháp thích hợp. Biện pháp đó không phải là thành lập những sư đoàn, được trang bị vũ khí như một binh đoàn đúng nghĩa. Những "Bất tuân dân sự" có quy mô lớn, có tổ chức hẳn hoi, sẽ tự nó hình thành một thái độ tự vệ đúng mức. Thái độ đó có thể là "có dao dùng dao, có búa dùng búa"... và rồi, dùng cái gì nữa, bấy giờ, "cái lực nội phản" mới có thể hình thành và trả lời. Đừng trông mong bọn CS sẽ tự động thanh toán nhau. Cũng như trước đây, có nhiều người mong rằng, con cháu bọn Cộng đảng, được du học về, sẽ làm cho đất nước tiến bộ hơn!.
                      - Chơi cờ trên bàn gỗ còn khó...nói chi là trên thực tế. Bởi hai bên trong cuộc tranh hùng đều luôn tìm cách thích ứng chiến lược và phương tiện quân sự của mình theo tình hình biến chuyển của đối phương. Ngoài ra, còn chịu ảnh hưởng bởi lực can thiệp của các cường quốc nữa!. Nhưng người Việt hải ngoại cứ dẫm chân tại chổ..?
                      - Gần đây nhất, một "con mã" đã được gửi về nước (5).
                      - Con mã nào..?
                      - Chiến sĩ Nguyễn Thị Ngọc Hạnh
                      - Ai gửi..?
                      - NTN.Hạnh mới gửi thư đến ông Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng, người đã vận động cho CHH. Vũ sang Mỹ. Thư có đoạn viết: "Xin hãy cùng nhau ngăn chặn hiện tượng chảy máu của phong trào Dân Chụ Xin hãy hổ trợ nguyện vọng của những Chiến Sĩ tự nguyện trở về chiến đấu trên Quê Hương mình. Xin hãy góp phần nâng cao Hào Khí các Chiến Sĩ trong Quốc nội”. Và lời kêu gọi chân thành đó được diễn đạt như sau: "Chúng tôi thiết tha kêu gọi Ts Nguyễn Đình Thắng góp bàn tay giúp vận động để chúng tôi,Nguyễn Thị Ngọc Hạnh,được chính thức trở về tranh đấu ngay trong lòng Đất Nước". - Như thế, mới chỉ là sự vận động...? - Phải...nhưng, có đi rồi mới có đến chứ. Trước đây, làm sao biết có bao nhiêu người có ý tưởng quay về để chiến đấu. Đừng nói "chiến đấu" (hay tranh đấu). Tôi sẽ gửi cho anh một bài viết của tôi, lâu đã hơn bốn năm, năm nay (6). Ý trong bài nói là, mỗi năm, vào ngày có kỷ niệm lớn (chẳng hạn 30.04) một sự tập trung làm lễ sẽ được người trong và ngoài nước cùng làm và tham dự. - Tôi chờ anh gửi. Nhưng, tại sao anh lại ví là "con mã"..? - Vì, bà Hạnh đã tự cam kết rằng: "Chúng tôi cam kết sẽ tự đặt mình dưới quyền điều động của Phong Trào Dân Chủ trong Quốc Nôi. Tôn trọng và tuân thủ phương thức đấu tranh bất bạo động do Quốc Nội đề ra". Anh CHH.Vũ, trước khi được ra nước ngoài, có cam kết với ai, cam kết ra sao...không ai biết. Còn bà Hạnh, cam kết trước là đặt dưới quyền của Phong trào Dân chủ (nhưng đó là Phong trào, chứ phải là một Đảng!). Còn việc tuân thủ "Bất bạo động", có lẽ do bà ấy mới thay đổi gần đây. Trước kia, định tẩm xăng, lao vào Nguyễn Tấn Dũng; đó cũng là thái độ bạo động rồi!. ..Tôi ví như con mã, vì như anh đã biết, nước đi của nó không trực tiếp mà theo lối zic zac (nhảy trái phải, tùy ứng biến). Còn ví là con mã, cũng bởi, tôi không tán thành lắm cái chữ được bà Hạnh dùng: "do Quốc nội" đề ra. Quốc nội nào...?. Chưa rõ rệt lắm! - Còn anh, bao giờ sẽ trở thành con mã..? - Cũng dễ trả lời. Khi tôi còn tranh đấu bằng ngòi bút, tôi ở vị trí nào cũng được. Nhưng, khi đặt mình dưới quyền điều động của một tổ chức (nói rõ hơn, một đảng phái Quốc gia), tôi sẽ thực hiện chức năng do tổ chức đó giao phó.

                      Hai người cùng cười. Cái cười, không chỉ là dấu hiệu một sự trao đổi đã được hai bên cùng hiểu, mà còn là cái cười buồn tình, khi thấy vào ngày 30.04 năm nay là đã 39 năm rồi, mà vận nước chưa được khai thông. Tuy thế, nếu còn được sự tích cực đúng mức, chúng ta vẫn còn mang trong người một lạc quan tối thiểu. Bởi, các dấu hiệu của một sự chuyển dịch nước cờ đang phát triển.


                      Đặng Quang Chính
                      Oslo 02.05.2014
                      13:53
                      #26
                        Đặng Quang Chính 23.05.2014 13:14:43 (permalink)
                         
                        Kịch bản dài hơi (3)
                        Chuyện gì có thể xảy ra

                        Lần này, khi ông bạn già bên VN gọi qua, có lẽ tôi đã làm ông ấy thất vọng!. Bởi, ông ấy muốn biết cái nhìn của người Việt ở nước ngoài về vụ Tàu khựa đem dàn khoan vào lãnh hải của nước ta. Phần tôi, đã không nói ra ý cá nhân mà cứ muốn tiếp tục nói về cuộc cờ thế sự đã được ông ta và tôi bàn về lần rồi.

                        - "Chỉ khỏe cho những người ở nước ngoài như các anh". Có lẽ ông ta hơi bực mình sau một lúc trao đổi, nên mới nói như thế.
                        - Khỏe gì...Đâu phải tất cả mọi người ở nước ngoài đều có đầy đủ những thân nhân trong gia đình của mình ở nước ngoài. Hơn nữa, còn bà con...còn những người mình gọi là đồng bào !...

                        Tôi nói luôn một hơi để anh ấy thấy được là, trên con mắt người dân bình thường, họ nghĩ rằng, Cộng quyền đã chiến đấu chết bỏ với Tàu khựa, năm 1979. Nhưng, họ không biết gì về Hội nghị Thành đô năm 1990, đã được ký kết trọng thể giữa Giang Trạch Dân, Lý Bằng với Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười (1) Kỷ yếu Hội nghị được Thủ tướng Quốc vụ viện TQ, Lý Bằng, viết trong Nhật ký đối ngoại của ông ta, cho rằng đã được tổ chức ký kết rất trọng thể. Nhưng, cả hai bên đều không công bố, thông báo cho dân chúng biết. Vì thế, nếu nội dung của Kỷ yếu Hội nghị bị nghi ngờ rằng, đại diện phía VN bị ép buộc phải bí mật cam kết những điều khoản nào đó bất lợi đối với chủ quyền lãnh thổ, biển đảo quốc gia của VN; điều đó là lỗi của cấp lãnh đạo nhà nước. Đại loại, cũng giống như cuộc đi đêm bí mật của Kissinger với Trung Cộng...những diễn tiến tại cuôc hòa đàm Paris và những biến chuyển xung quanh cuộc Hòa đàm đó đã không được chính quyền miền Nam, trước năm 75, phổ biến cho dân chúng biết.


                        - "Bây giờ tôi muốn biết trực tiếp những phản ứng của đồng bào mình ở nước ngoài". Anh ấy nóng lòng nhắc lại.
                        - "Anh không nhớ là đó là "Khúc ruột ngàn dặm" hay sao?". Tôi tếu cho bớt căng thẳng...và tiếp: "Dĩ nhiên, cũng biểu tình, kiến nghị..v.v..". Nhưng, tôi cũng muốn anh trực tiếp trả lời là: "Vụ bạo động ở Bình Dương, anh nghĩ sao?"
                        - Theo những dự kiện có được, thông qua nhiều nguồn tin, kể cả các trang mạng, điều chắc chắn nhất đó là, việc bạo động đó không do công nhân tự phát.
                        - Như vậy là do tổ chức nào?
                        - Có thể do phe chống Trung quốc, thân chính quyền. Hay rõ hơn, phe chống Tàu khựa trong chính quyền. Gầy đây, theo một số lý luận khác, việc bạo động đó cũng có thể do Tàu phù giật dây.
                        - Tin tức của anh có vẻ 50/50 quá!. Thôi tôi nói theo anh như vầy: Tàu phù giật dây...nhưng bọn chống Trung Quốc trong chính quyền phụ họa.. được chứ..!
                        .........
                        .........
                        Thấy anh bạn ngần ngừ, tôi nhắc lại Sự kiện vịnh Bắc bộ, tàu khu trục USS Maddox của Mỹ bị hải quân Bắc Việt tấn công năm 1964 (2). Từ duyên cớ đó, Mỹ đem không quân oanh tạc Bắc Việt. Vụ Crimea ở Ukrania gần đây cho thấy, Nga lấy cớ bảo vệ kiều bào của họ để sẵn sàng đem quân tấn công đất nước này. Để nhấn mạnh hơn, tôi nhắc lại một tuyên truyền của phe Hồi Giáo, sau vụ hai tháp đôi ở Nữu Ước (Mỹ), bị đánh sập. Họ cho rằng, chính quyền Mỹ gây ra tàn phá đó để có cớ xâm lăng Afghanistan và nhất là Irak (nơi có nhiều trữ lượng dầu hỏa)!. Chuyện gì cũng có thể xảy ra... Bây giờ, với tài liệu mật (3) cho rằng Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương bán lãnh thổ, lãnh hải với giá 2 tỉ đô la là chuyện cũng có thể xảy ra. Rồi.....vì làm chậm tiến trình trao đổi nên bọn Tàu phù đem dàn khoan vào trong lãnh hải của VN và theo họ, đó là việc phải làm.

                        - Như vậy, bọn thân Mỹ trong chính quyền và Tàu phù đều có lợi qua kịch bản này?
                        - Bọn thân Tàu cũng thế... ...Anh không thấy phó Thủ tướng Vũ Đức Đạm (gì đó. Không nhớ rõ tên)...mà tôi gọi là Vũ Đức Sao Biển, vì anh Đạm này có khiếu hát hay. Anh ta "nhai" lại một tuyên bố của anh tướng CA nào đó, cách đây 1(2) năm, nói rằng, Trường Sa và Hoàng Sa sẽ được thế hệ con cháu lấy lại. Anh ta làm như lấy lại đảo khơi như lấy đồ trong túi!. Rồi anh Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, trả lời trong cuộc phỏng vấn tại ngày hội Vesak ở VN với đại ý là, các nước lớn hãy thấy ngày hội này nói lên tính cách đoàn kết của người Việt, là cách nhớ đến công ơn những người đã hy sinh vì bảo vệ tổ quốc...và vì thế, đừng làm chuyện mạo hiểm đối với VN. Chuyện anh ta ăn lương nhà nước, làm việc nhà nước là chuyện của anh ta. Nhưng, nếu ai được hỏi rằng, khi người dân muốn làm tưởng niệm những chiến sĩ đã bỏ mình trong cuộc chiến tranh Trung-Việt 1979 vừa qua tại Hà Nội, việc ấy đã bị ngăn chận gián tiếp bởi chính quyền...điều đó có ý nghĩa gì...chắc ông ta (có thể) cũng có cách trả lời cho xong. Cứ điệu này, lúc tấn thối, lúc mềm dịu, chịu đựng, có lẽ VN sẽ trở thành một quận, huyện tự trị của Trung quốc vào năm 2020... đúng như kịch bản mà đạo diễn Trung Quốc muốn đàn em Thái thú (tân thời) diễn đúng vai trò.
                        - Tóm lại, theo ý anh, mọi việc rồi sẽ êm xuôi!?...
                        - Dĩ nhiên, chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra...nếu không có đột biến.
                        - Nghe nói có thể là Việt Tân?
                        - Vớ vẩn!... Tàu phù hay bọn chống Tàu phù, nếu đã làm ra kịch bản đó; đấy cũng chưa là điều hay... vì khá lộ liễu, nói chi là "Việt tanh"; nếu họ làm được, họ sẽ loan tin rầm rộ đến cỡ nào. Người tham gia cuộc biểu tình mới đây tại Paris, nhằm chống dàn khoan Trung quốc, mặc áo đỏ, mang cờ đỏ sao vàng của VC ... mà có ai cản ngăn được đâu. Nghĩa là, nếu Việt Tân  đã tổ chức được cuộc biểu tình như thế, chắc không lực lượng nào có thể "giành" việc tổ chức này với họ được.

                        Người dân Việt mình nói chung, có tính thần cao trong việc bảo vệ đất nước. Nhưng, cứ mỗi giai đoạn lịch sử lại quên đi những kinh nghiệm xương máu đã qua... nên họ cứ bị hết thế lực này đến thế lực khác lợi dụng. Nếu họ nhớ được rằng, Hòang-Trường Sa đã bị bán "đứng" bởi Công hàm do Thủ tướng Phạm Văn Đồng ký vào năm 1958... nhớ rằng, Hội nghị Thành đô bên Tàu năm 1990 giữa hai nước Trung-Việt đã không được chính quyền phổ biến cho dân chúng biết... và biết rõ tin Lê Khả Phiêu và Trần Đức Lương đã bán một phần lãnh thổ, lãnh hải với giá 2 tỉ đô là... có lẽ chỉ có một nhiệm vụ khẩn cấp nhất mà họ phải thực hiện ngay bây giờ là, giải thể chính quyền CS tại VN. Sau khi việc này xảy ra, tập thể lãnh đạo nước VN lúc bấy giờ mới có tiếng nói chính nghĩa đúng mức, để bảo vệ chủ quyền đảo Hòang-Trường Sa.


                         
                        Đặng Quang Chính
                        Oslo 18.05.2014
                        14:33



                        Ghi chú:
                        (1) http://ngoducthohn.blogspot.no/2012/...i-thanh-o.html
                        (2) http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB...c_B %E1%BB%99
                        (3) https://sg-mg61.mail.yahoo.com/neo/l...7o2#4661768298
                        #27
                          Đặng Quang Chính 13.07.2014 21:23:26 (permalink)
                           
                          Lời lịch sự

                          Sau mấy lời thăm hỏi thông thường anh bạn già hỏi tôi có nhớ gì về Mạnh Tử hay Tuân Tử không?. Ngay từ khi còn học ở bậc Trung học đệ nhất cấp (*) tôi không thích vụ phải ghi nhớ các điển tích của người Tàu...nên tôi trả lời "không" ngay tức khắc. Anh ta không nói gì, khen tôi một phát.

                          - Vụ giàn khoan 81 của Tàu làm bọn này bàn tán khá nhiều mỗi lần gặp nhau, nhưng khi gọi đến ông, ông nói chẳng có gì để bàn. Chúng tôi cho rằng, ông ở nước ngoài nên "bình chân như vại" là cũng dễ hiểu. Nhưng có lần, khi đề cập đến thân phận nhược tiểu của nước mình, ông có ý kiến thấy ghê!...
                          -Vụ gì?..
                          - Vụ đập nước lớn nhất bên Tàu...Anh nói, khi nó tấn công mình (**) nếu là chính phủ, anh cho những toán quyết tử, phá vỡ đập đó bằng mọi cách.
                          - Tôi có nói rõ đó không là ý của tôi. Đó là ý của một người nào đó đã được đưa lên trang mạng rồi.. tôi chỉ nói ra thôi.
                          - Đúng.. bài viết chỉ nói về điểm yếu lớn nhất của Tàu, nhưng cách nào để phá nó, chính anh đã nói mà...
                          - Tôi nghĩ, không là tôi, bất cứ một chính phủ nào thật sự làm việc cho dân, được dân hoàn toàn ủng hộ...đều có thể làm được việc này.

                          Thật thế!...những người đem bom quyết tử của người Hồi Giáo cực đoan đã làm việc này cả chục năm nay. Nói cực đoan Hồi giáo, nghe có vẻ dính dáng đến tôn giáo...nhưng những phi công Kamikaze của Nhật hồi thế chiến thứ hai là điển hình rõ nét. Người Việt giống Tàu nên việc len lõi không khó. Nhất là việc du lịch của dân tứ xứ trên thế giới đến Tàu là chuyện bình thường...Chỉ cần chính phủ được sự ủng hộ của toàn dân có kế hoạch lâu dài. Đâu cần cứ hễ có chuyện mới bắt đầu huấn luyện toán quyết tử đó.

                          - Anh mà đưa ý tưởng này lên mạng, chắc được nhiều người ủng hộ..?
                          - Anh nói chuyện giỡn chơi hay sao...Chuyện chết sống của đất nước mà lộ ra cho mọi người đều biết thì làm được chuyện gì...?
                          - Nhưng vừa rồi, xem trên mạng, tôi thấy Lý Tống đã nói rõ việc này.
                          - Đó là việc của anh ấy...
                          - Nhưng, anh biết bài viết đó của LT không?... Anh nghĩ sao...?
                          - Có phải bài viết được viết sau khi LT đến dự buổi dạ tiệc của Madison Nguyễn. Chính LT nói, anh ta không được mời chính thức. Khoản này tôi đã không giống anh ta rồi. Người ta không mời, mình đến để làm gì.
                          - "Có vào hang cọp mới bắt được cọp" chớ...
                          - Ở nơi Madison có cọp đâu mà bắt. Chỗ ăn nhậu, theo bài viết của LT cũng cho biết là, có những "dân chơi"... không được mời cũng đến. Đến để có dịp ăn, uống "chùa"!...
                          - Nhưng, cuối cùng... khi kết quả bầu cử được loan báo trên màn hình, chính LT cũng la to lên điều gì đó, có vẻ như diễu cợt Madison...
                          - Thật ra... ...tất cả chỉ là mặt nổi. Điều mà LT qua bài viết này muốn nói, theo thiển ý của tôi, là điều khác. Điều đó là, muốn giải thích rằng, lần này, LT cố tránh không say khướt như lần trước, lần LT để anh chàng nào đó phỏng vấn về "khả năng tình dục" của LT.
                          - Có chuyện gì lại liên quan đến tình dục ở đây...?
                          - Chuyện về VN thả truyền đơn là chuyện ghê gớm...chuyện tình dục cũng là chuyện ghê gớm không vừa. Đó là việc dám nói đến một "tabu" (***) của thời đại này, vì mọi người, tuy thích nghe về chuyện tình dục... nhưng lại không muốn một người "xả" tình dục khắp nơi. Chuyện ông Phạm Duy có tài âm nhạc mà lại khoe có liên hệ đến 200(300) người đàn bà là chuyện không thể kết được làm một; theo ý của nhiều người. Một bên là năng khiếu (hay thiên tài cũng được)...một bên là đạo đức, theo họ, hai cái này phải đi với nhau, theo quan niệm "tài đức vẹn toàn".
                          - LT có muốn làm Tổng thống gì đâu mà bắt anh ta phải có sự kết hợp như vậy..?. Anh ta bất quá như là một điệp viên 007 của VN.
                          - Thôi...bỏ chuyện đó đi.
                          - Nhưng, qua bài viết, nghe như LT muốn làm một phi vụ "quyết tử" như anh đã nói. Một đàng từ ngay dưới đất, một đàng ngay từ trên không...
                          - Chuyện dưới đất chưa biết ra sao... nhưng chuyện trên không, đâu phải là chuyện đùa. Anh nhắc chuyện này làm tôi nhớ lại có lần LT đã viết, có dự trù, lái một chiếc phi cơ, bay đến địa điểm có Thế vận hội vừa qua của Tàu, gây kinh hoàng cho không những bọn Bắc Kinh mà khiến cho thế giới cũng phải khâm phục; bởi nơi đó có phần đông các lãnh đạo các quốc gia trên thế giới, đến để dự khán cuộc thi đấu.
                          - Tinh thần đó là tốt...
                          - Nhưng thực hiện được hay không là việc khác nữa. Ý định đó đã có nhiều người chê, cho rằng loại máy bay LT dùng không có khả năng bay xa...và vì hệ thống phòng không của Tàu không như của Cuba.
                          - Nhưng lần này, chắc có thể có khả năng...
                          - LT nói là chỉ cần đánh cắp phi cơ của ai đó, nội chuyện này cũng là việc cần xét lại. Nói chi là việc nhà nước CS cần LT vào công việc này. Việc ồn ào này xét ra cũng như vụ ồn ào giàn khoan mà thôi. Vì... nếu bọn CS hiện nay tại VN là một dạng Thái thú trá hình thì còn nói chi đến việc này việc khác.
                          - Tôi khen là khen ông đã có ý đó...vụ đánh bom đập nước, chưa nói đến biện pháp thực hiện.
                          - Mà tôi đã nói rồi...ông không để ý. Nếu nhà nước CS Việt là dạng Thái thú của Tàu cộng, đừng nói gì đến biện pháp này khác. Vụ giàn khoan là việc rõ ràng quá rồi!... Mong sao, có lần nào đó, anh chê tôi một phát... mà chê thật đúng!.
                          - Tôi nói mà anh cũng không để ý. "Người khen ta mà khen phải là bạn ta". Tôi và anh là bạn, có phải không...?
                          - Tôi nói mà anh cũng không để ý. Tôi đợi đến ngày anh chê tôi, vì "Người chê ta mà chê phải là thầy ta". Ba người đi với nhau, trong đó có kẻ ắt là thầy ta. Ở đời, học hoài không hết cái hay.
                          - Thế mà anh nói không biết gì về Mạnh Tử và Tuân Tử. Mạnh Tử là người nói câu tôi vừa nói với anh. Phần anh, anh nói một câu nói của Tuân Tử đó.

                          Anh bạn, dân nhà giáo, có thói quen nói chuyện theo lối lịch sự. Dù chê, dù khen, anh nói ở mức độ tương đối. Ngày nay, cứ đọc các bài viết trên trang mạng, chúng ta thấy mức độ quá khích hay bảo thủ đến ngoan cố là việc xảy ra nhan nhản. Trả lời với những bài viết, kể cả quá quan tâm đến những bài viết đó, khiến chúng ta mất nhiều thì giờ, không tập trung có hiệu quả vào một việc nào cả. Đừng nói đến những bài vở xấu, nhằm mục đích chia rẽ, đánh mất sự đoàn kết cần có cho việc tranh đấu chung.



                          Đặng Quang Chính
                          dangquangchinh2013@vikenfiber.no
                           
                          Oslo 13.07.2014
                          12:40


                          Ghi chú:
                          (*)Theo cách xếp lớp hiện nay, cấp này là các lớp từ lớp 6-10.
                          (**) Đang trong lúc vụ giàn khoan gây sôi nổi, trên mạng có bài nói rằng Tàu đã đưa nhiều sư đoàn đến giáp biên giới Tàu-Việt.
                          (***) Chuyện cấm kỵ của xã hội
                          #28
                            Đặng Quang Chính 25.07.2014 13:50:34 (permalink)
                             
                            Thầyhọc trò


                            Ông thầy theo tiếng Tàu, gọi là sư phụ. Tiếng Việt Nam, trước năm 75, gọi là Giáo sư (Cho cả Trung học đệ nhất và đệ nhị cấp -tương đương với cấp 2 & cấp 3 hiện nay). Nay, người dạy trên đại học mới mới có được chức danh giáo sư (cũng là tiếng để gọi những người có một hay nhiều nghiên cứu có tầm vóc -vì thế nên được mời dạy ở Đại học-). Học trò trên Cao đẳng hay Đại học mới được gọi là sinh viên. Sinh viên, nếu cứ học lên mãi và có năng khiếu, có thể sẽ là thầy dạy học của ông thầy, người đã dạy họ lúc còn ở bậc Trung học.

                            Tựu trung, nếu "lớp sóng sau lùa lớp sóng trước", cũng như người ta ví tình trạng trong gia đình "con hơn cha là nhà có phúc"; đó là dấu hiệu tiến bộ của một đất nước, một gia đình.

                            Trong tiến trình dạy và học, tình cảm thầy trò nảy sinh. Tình cảm giữa thầy và trò có đôi trường hợp đi ra ngoài lối suy nghĩ thông thường của một số người, những người vẫn giữ lề thói cũ. Đó là những người phân bậc xã hội theo kiểu phong kiến xưa: "quân, sư, phụ" (thầy được xếp vị trí cao hơn người cha). Vì thế, không thể có chuyện thầy trò yêu nhau.

                            Tình cảm thầy trò theo kiểu trai gái có thể là một dạng biến tướng của sự thân, kính. Ở mức độ thân kính, cũng có nhiều chuyện để nói. Hội "Cựu học sinh trường Gia Long" hay "Trưng Vương" được nhiều người biết. Mỗi năm, họ tổ chức họp mặt rất thân tình. Có khi người trong nước cũng ra nước ngoài tham dự. Họ mời luôn các giáo sư đã dạy họ trước năm 75. Mọi thứ họ lo tất cả cho ông Thầy. Một anh bạn của tôi, trước dạy Gia Long, vừa rồi bị bệnh. Học trò ở nước ngoài nghe tin sao đó, có người đã gửi tiền, nhờ người khác trong nước, đem đến giao tận nhà. Hội "Cựu học sinh Chu Văn An" cũng thế. Hình như có năm, hội này cũng tổ chức họp mặt ngay tại trong nước.

                            Trước năm 75, hầu hết học sinh cấp 2 đều nhiều, ít được đọc một bài viết ngắn, nói về tình thầy trò. Bài viết nói về một ông thầy người Pháp, trong giờ dạy, được người học trò cũ đến thăm. Người học trò cũ, tuy đã lên đến cấp Tướng trong quân đội, vẫn đối xử với thầy cũ rất mực kính trọng. Chuyện Tàu nói đến làng Khổng Tử, tại đó, cả hàng trăm học trò đến bên mộ thầy của họ, Đức Khổng Phu Tử. Họ lập lều trại ở tại chỗ. Có người ở suốt ba năm để lo việc nhang đèn, thờ cúng. Có người ở luôn, sinh cơ lập nghiệp, nên từ đó mới hình thành tên làng này. Người Việt ta có truyện kể về danh sư Chu Văn An. Ông này, sau khi mở trường dạy học, với đạo đức nổi tiếng và nhiều học trò thành đạt trong quan trường, nên được mời vào dạy học trong triều đình. Khi đưa sớ cho vua Trần Dụ Tông (học trò của Chu Văn An), yêu cầu vua chém đầu 7 nịnh thần, nhưng không được đáp ứng, Chu Văn An từ quan về núi Chí Linh ở ẩn. Sau, vua Dụ Tông có đến núi Chí Linh thăm thầy. Ngoài chuyện này, chúng ta còn nhiều chuyện viết về tình nghĩa thầy, trò khi xưa (1).

                            Nhưng sự thân, kính ở khía cạnh khác, mức độ khác, gây ảnh hưởng nhiều khi còn "kinh thiên động địa" hơn tình yêu trai gái. Đưa những dẫn chứng về sự việc này, chúng ta có rất nhiều.

                            Tuy nhiên, ở đây, để ngắn gọn, ta chỉ đưa ra vài ví dụ. Nếu ông Alfred Nobel (giải thưởng với tên của ông, hàng năm được hai quốc gia Na Uy và Thụy Điển trao giải) dùng ảnh hưởng và tiền của mình, thay vì lập nên giải thưởng đó, ông ta khuyến khích, thúc đẩy một lớp người kế tiếp, chuyên nghiên cứu về các loại vũ khí tàn sát hàng loạt (chẳng hạn như Bom nguyên tử) thì tình trạng hòa bình của thế giới ngày nay sẽ khác nhiều. Chẳng hạn như các loại bom V1 và V2, nếu được hoàn thiện trong thời nước Đức có chủ nghĩa Phát Xít, có lẽ nước này không thất trận sớm, như chúng ta đã biết. Chủ nghĩa Mác-Lê, với lớp học trò kế tiếp, như Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Pôn Pốt..v..v.. đã tạo nên cái chết của hàng trăm triệu con người. Bên cạnh đó, những hư hại, sụp đổ về đạo đức, văn hóa cũng không nhỏ!...

                            Nếu gạt ra lý do vì muốn làm ăn với thị trường của Tàu quá lớn, những lý do khác để Mỹ bỏ VN cũng có nhiều. Trong những lý do đó, có phong trào phản chiến. Tầng lớp tham gia phong trào này, khá nhiều xuất phát từ phong trào Hippie. Họ chủ trương bác bỏ các thể chế; phản đối tính chính thống chính trị và xã hội; phê phán các giá trị của tầng lớp trung lưu; lựa chọn hệ tư tưởng trung gian, không giáo điều; phản đối vũ khí hạt nhân, chiến tranh; ủng hộ hoà bình, tình yêu, tự do cá nhân và tự do tình dục (2). Chúng ta nói không sợ sai là, phong trào Hippie được hình thành cũng bởi họ hiểu không thấu đáo về triết thuyết hiện sinh.

                            Tóm lại, ta có thể nói, từ những triết thuyết, chủ nghĩa, giáo điều (xuất phát từ những ông thầy đi trước) được giảng giải, hướng dẫn không đúng mức, một chiều, sai lầm, đã đưa các thế hệ đi sau, các tầng lớp xã hội đến sự tàn phá ghê gớm; không những về vật chất mà còn cả về tinh thần.

                            Nhân đây, nói qua về một bài viết có tựa "Chiến Tranh Và Ký Ức Về Chiến Tranh" (Nguyễn Hưng Quốc) (3).

                            Ông ấy viết: "Trong các môn tôi dạy tại trường Victoria University ở Melbourne, Úc, có một môn tập trung vào chiến tranh Việt Nam: “Nhiều Việt Nam: Văn Hóa Chiến Tranh Và Ký Ức” (ASI2003 Many Vietnams: War Culture and Memory).

                            Trong vai trò là giáo sư, một trong những việc được ông ấy làm hàng năm là "Giống như mọi năm, trong bài giảng cuối, tôi cho sinh viên xem một cuốn phim ngắn nhan đề Ngày Giỗ (The Anniversary, 2004) của Hàm Trần, một đạo diễn trẻ gốc Việt tại Mỹ. Phim chỉ dài có 28 phút. Nội dung khá đơn giản, có thể tóm tắt như sau: Trong cuộc biến động năm 1963 ở Sài Gòn, có một thanh niên tham gia rất tích cực trong phong trào Phật Giáo chống lại chính quyền Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Bị cảnh sát truy nã, anh định mang vợ và hai đứa con trai chạy trốn, nhưng một đứa đang bị bệnh, không thể đi được, anh bèn mang theo một đứa ra bưng, và sau đó, ra miền Bắc. Đứa còn lại sống với mẹ trong Nam. Mười năm sau, hai anh em ruột gặp nhau trên chiến trường, cuối cùng, người này giết người nọ. Rồi họ nhận ra nhau. Nhưng đã quá muộn. Kẻ còn sống, sau đó, đi tu. Cứ đến ngày giỗ lại tụng kinh, cầu cho hương hồn người anh em ruột thịt của mình”.

                            Sau khi trình chiếu cuốn phim, ông ấy kết thúc môn học, với ý được nhấn mạnh như sau: "Nhìn từ bên ngoài, như từ Úc và Mỹ, chẳng hạn, người ta chỉ biết, trong giai đoạn 1954-75, Việt Nam bị chia làm đôi, trước hết là về phương diện địa lý và sau đó, về chính trị; nhưng từ cái nhìn bên trong, của người Việt Nam, sự chia cắt ấy đi sâu đến tận từng tế bào nhỏ nhất của xã hội: Gia đình. Bi kịch của đất nước, do đó, biến thành bi kịch của gia đình. Ngay sau tháng 4 năm 1975, lúc nhiều gia đình được đoàn tụ, những xung đột gay gắt về quan điểm chính trị giữa cha con, vợ chồng, anh em… khá phổ biến. Nhiều sự xung đột kéo dài đến tận ngày nay. Chúng làm cho cái gọi là ký ức chiến tranh, với người Việt Nam, như những vết thương chưa kéo da non. Trong các vết thương ấy có cả sự thù hận lẫn sự đau xót: Không hiếm trường hợp ở những người mình chống đối quyết liệt có cả hình ảnh của người thân nhất của mình. Sự xung đột ở ngoài, do đó, trở thành một sự xung đột tận bên trong. Bởi vậy, không có gì khó hiểu khi, liên quan đến chiến tranh và hậu quả của chiến tranh, mỗi người Việt Nam là một khối mâu thuẫn khổng lồ. Không hiểu được sự mâu thuẫn ấy, không thể nào giải quyết được các xung đột hiện nay".

                            Không biết có phải ông Quốc muốn nâng cao tầm quan trọng của môn học hay không, nên đã đưa ra một hình tượng không xác thực với tình hình hiện tại. Phải nói là: vết thương chiến tranh VN, giờ chỉ còn là vết sẹo. Vết sẹo không gây đau đớn, nhưng qua hình ảnh này, nếu người mang vết sẹo đó bị khêu gợi trở lại những kỷ niệm xưa, chính vết sẹo trong tâm hồn sẽ gây nhiều phản cảm không lợi cho cả chủ thể và cả nơi người gây ra tác động khêu gợi đó. Bằng chứng rõ rệt là các gia đình có rể, dâu là người gốc miền Bắc (kể cả rễ, dâu có chức quyền trong guồng máy nhà nước CS) đã sống một cách tương đối hòa hợp. Chính vì thế, đừng tưởng việc "di dân" tự động của người miền Bắc vào trong Nam chỉ hoàn toàn vì lý do kinh tế. Việc này phần nào nằm trong chính sách của nhà nước CS. Ai nấy cũng rõ là, ngay sau 30.04.75, các cán bộ được điều vào trong Nam, gần như toàn là thành phần cốt cán. Và việc họ được đưa vợ con vào trong Nam sinh sống cũng có phần ưu tiên nhanh chóng hơn các thành phần khác. Rồi họ đưa dân tộc thiểu số ở các vùng biên giới phía Bắc vào cao nguyên Trung phần, cũng là ý đồ của họ. Một trong những lý do chủ yếu chính là vì thành phần thiểu số này đáng tin cậy hơn là thành phần dân tộc thiểu số tại cao nguyên, những người đã từng gần gũi, quen thuộc với Phong trào Fulro; một phong trào đòi tự trị với dân tộc Kinh, trước 75.

                            Các cuộc di dân nói trên cho thấy nhà nước CS đã muốn tác động đến việc dung hòa mâu thuẫn (mà ông Quốc gọi là "khổng lồ") cái mâu thuẫn Bắc-Nam, Quốc-Cộng, Sắc tộc-Kinh..v..v.. qua cách thế cũng có thể được gọi là yếu tố địa-chính trị; ít ra là theo kiểu của riêng họ.

                            Có điều, tác động của họ thành công nhanh chậm, nhiều ít còn tùy thuộc vào một yếu tố khác, hoặc họ vô tình hoặc họ cố ý làm là, mỗi năm, vào ngày 30.04, họ lại tổ chức ăn mừng linh đình. Họ làm cứ y như là, đó là một chiến thắng của VN với một tập đoàn xâm lăng nào đó. Nhưng họ có cái sai chết người; dù họ cố ý hay không. Đó là việc họ khắc câu nói của Lê Duẫn, khi ông này còn sống, trên phần mộ của chính ông ta hiện nay. Đó là câu: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô và Tàu”. Họ chủ quan khi họ cho là, họ đang "vật lộn" với một phương tiện truyền thông hiện đại, Internet... và họ sẽ thắng, vì thời gian sẽ điểm khuyết những hình thù "tatoo" trên vết sẹo đó. Một hai thế hệ nữa, người dân sẽ nhìn những vểt sẹo theo cách tô son, trát phấn của họ. Rồi mâu thuẫn khổng lồ nào đó rồi cũng sẽ qua đi!!...

                            Hình tượng trên không phải là một sự suy nghĩ quá lố của người viết bài này. Thực tế ở bên Tàu cho thấy, Thần tượng Mao Trạch Đông đã lần lần được phục hồi. Sự việc đó xác nhận điều vừa nói của tác giả. Lớp trẻ hiện nay bên Tàu, thấy sự vươn lên tốt đẹp của đất nước họ, chỉ phần nào do công Đặng Tiểu Bình, phần lớn khác có nguồn gốc từ họ Mao. Bởi chính ông Bình đã tiếp nối sự chính danh của ông kia!.

                            Để kết luận, chúng ta thấy rằng, quan hệ giữa thầy và trò là một quan hệ gắn bó, quan trọng. Học trò có thể yêu thầy. Nhưng mối liên hệ thân kính đôi khi đưa đến những hậu quả tai hại khác. Bởi đã hoàn toàn tin thầy, đôi khi học trò bị dẫn dắt đến một "Thiên đường mù" mà không hề hay biết. Nhưng, sỡ dĩ hậu quả dẫn đến một kết cuộc tệ hại như vậy cũng bởi người thầy, cố ý hay vô tình, đưa ra một sự thật nữa vời!...hoặc là đã "giảng giải, hướng dẫn không đúng mức, hoặc một chiều, sai lầm" như đã nói ở trên.


                            Đặng Quang Chính
                            Oslo 24.07.2014
                            23:49




                            Ghi chú:
                            (1) http://vaitrongcanh.wordpress.com/20...-thay-tro-xua/
                            (2) http://dl.vnu.edu.vn/bitstream/11126...2050000057.pdf
                            (3) http://www.tvvn.org/forum/content.ph...g-Qu%E1%BB%91c
                             
                            #29
                              Đặng Quang Chính 29.07.2014 13:05:48 (permalink)
                               
                              Ngụy (2)
                               
                              Ông dượng chạy trước, chắc sợ trễ hẹn nên cho xe lao vun vút như con kình ngư rẻ nước. Tôi theo sau, cứ nhắm cái đầu, có nón bảo hiểm, trông như nón sắt lính Mỹ đánh trận ở Irak, đuổi theo. Ngồi trên xe gắn máy của mình, tôi cười với ý nghĩ, ông ta giống như lính Hải kích của binh chủng Hải quân QLVNCH ... nhưng bây giờ lại trở thành công dân của một chính quyền Hán ngụy!.
                               
                              Nhóm chữ "chính quyền Hán ngụy" do anh bạn "Trí vận" của tôi gọi tên. Anh Hải kích tên Bảy đã ghé nhà anh bạn vào sáng sớm, để có dịp nói chuyện về vụ hải chiến Trường Sa - Hoàng Sa năm 1974.
                                          - "Anh làm gì trong hải quân...". Anh bạn hỏi
                                          - "Chắc không cùng bộ phận của anh đâu". Tôi trả lời thế ông dượng, vì nghe câu trả lời của ông ta, tôi biết đã có sự hiểu lầm. Nghe nói, anh "Trí vận" có lúc suýt được cài vào bộ phận binh vận trong hải quân VNCH, trước năm 1975.
                               
                              Ông Bảy (Lữ Công) là Thượng sĩ giám lộ trên tàu chiến HQ Trần Khánh Dư, tham dự trận Hoàng - Trường Sa, không phải là lính Hải kích. Ông ta là người giải thích cho tôi, sự khác biệt giữa lực lượng Hải kích và lực lượng người Nhái. Sỡ dĩ tôi hỏi về sự khác biệt này, vì trước cuộc gặp gỡ đó, trong bữa cơm tại nhà của em tôi, anh "Trí vận" đội cái mũ vải rộng vành, trên có phù hiệu và chữ Hải kích. Trước năm 75, hai ông đều là "Ngụy" mà một ông lại hoạt động kiểu "nằm vùng" ...còn ông kia, lại có hai anh là Đại tá và Trung tá của VC. Còn bây giờ, ông đặt tên cho chính quyền hiện nay tại VN như thế, không còn "nằm vùng", lại là người đối kháng tiêu cực (!). Phần ông lính Hải quân khi xưa, nay là công nhân viên của "Hán ngụy". Nhưng cái chung nhất của hai người là: tích cực đóng góp cho việc chung. Vì thế, ông đối kháng tiêu cực, dù đi đâu, hễ có dịp là nói lên cái xấu của bọn CS; còn ông kia, ngoài công việc của nhân viên nhà nước, bây giờ thành con thoi, làm việc nối kết của "Hội nghĩa tình Trường Sa".
                                          - Chắc tôi đi một mình không kiếm ra căn nhà này
                                          - "Cháu cũng thế". Cô gái đã hẹn cùng đi với ông Bảy đến căn nhà này, đồng tình với nhận xét của tôi
                               
                              Địa chỉ nhà gì mà có đến ba bốn cái gạch chéo (trước 75, gọi là "suỵt" - sur -(tiếng Pháp). Chẳng hạn 123/32/1B. Rồi còn số cũ, số mới nữa. Nhất là đến khúc hẽm bị chia làm 2 nhánh. Người đi kiếm nhà chẳng biết rẻ trái hay phải. Khu ổ chuột bên Mỹ - gọi là Ghetto - không biết có lối xây cất tương tự như vầy hay không.
                                          - "Sao không đưa ba má vào trong này. Ở ngoài đó (Quảng Bình ) cực khổ quá!...". Ông Bảy nói với Hùng, Tổng thư ký báo Thanh niên
                                              - Ở đâu quen đó. Ở trong thành phố lớn (HCM) như vầy cũng không phải dễ.
                               
                              Rời nhà "Trí vận", khi ngồi quán cà phê với Hùng, câu hỏi đó của ông Bảy khiến tôi thấy ông ta thành thật hơi quá (nếu hai người không thân nhau lâu) . Nói là thành thật hơi quá vì trước đó, ông Bảy nói rõ mục đích gặp Hùng là hỏi xem Hùng có bị "khó dễ" gì khi đăng những bài viết của ông ta, nói về hải chiến Trường - Hoàng Sa. Nhưng, câu hỏi của tôi, sau khi trao đổi với Hùng vài câu, chợt nói rồi, nghĩ lại, tôi thấy mình còn "dở" hơn ông dượng. Ai lại hỏi người làm báo của nhà nước là trong thời gian làm báo, có điều gì khiến anh chàng khó chịu nhất!.
                                          - "Như vậy là những nhóm người đến thăm đều là ở trong Nam. Biết họ là ai không?". Tôi hỏi cô Thảo, người cùng đến nhà ông Chu, cơ khí viên của tàu HQ Trần Khánh Dư.
                                          - Họ đến thăm thì mình tiếp ...chứ con cũng không có nhu cầu tìm hiểu họ là ai.
                               
                              Trước khi hỏi câu này, tôi cứ tưởng cô Thảo là con ông Ngụy Văn Thà. Bởi ngồi hơi xa nên tôi chỉ nghe nói gì đó mà tưởng có liên quan đến bà vợ của ông Thà. Cô Thảo thuật lại rằng, có phóng viên hai tờ báo Tuổi trẻ và Thanh niên, đến nhà cô và đưa ra những đề nghị mà cô nghe lạ tai!. Họ nói mẹ con cứ làm như bà Thà, cầm bài viết nói về cái chết của ông chồng, đứng trước bàn thờ, khóc có vẻ rất cảm động. Rồi gợi ý mẹ con tả gia cảnh túng thiếu của gia đình, để họ có lý do, kêu gọi lòng từ tâm của những người quan tâm đến việc này.  Con đã thay mẹ con trả lời với họ là mẹ con không thể làm được việc có vẻ đóng kịch như thế. Câu chuyện đó đã trôi qua hơn ba bốn chục năm rồi. Bây giờ, gia đình tôi tuy không giàu nhưng cũng không túng quẫn đến mức cần sự trợ giúp theo kiểu đó. Cha tôi đã chết cho lý tưởng của cha tôi, xã hội này không cần phải mang gánh nặng đó.  
                               
                              Sau khi nghe cô ấy nói, tôi thầm nghĩ, có thể cô muốn nói là, cha tôi lớn lên ở trong Nam, phải gia nhập quân đội như bao thanh niên khác. Lực lượng quân sự được gọi là Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đó, do nhiệm vụ bảo vệ đất nước, đã chống trả lại lực lượng của quân đội CS, từ miền Bắc xâm nhập vào miền Nam. Họ chống trả sự tấn công và khủng bố của bộ phận tay sai miền Bắc là Mặt trận Giải Phóng miền Nam, nhằm bảo vệ cuộc sống an toàn cho người dân. Cái chết của những người lính đó sáng ngời chính nghĩa. Nay, xã hội này, được quản lý bởi chế độ toàn trị của đảng CS, những người mà trước đây, họ dùng chiêu bài "giải phóng" để gây ra cuộc chiến tương tàn giữa những người anh em trong nước. Người dân, giờ đây, đã rõ bản chất cuộc chiến đánh Mỹ chỉ là đánh cho Liên Xô và Trung Quốc. Nhưng do tính chất bạo tàn của chế độ, họ tạm thời không dám nói lên sự thật...và cũng không dám nói lên những chiến công của quân đội trong Nam, nhất là cuộc chiến chống lại sự xâm lăng của Trung Quốc. Điển hình là trận hải chiến Trường - Hoàng sa. Do đó, một sự biết ơn âm thầm trong lúc này của người dân, chắc có ý nghĩa hơn là những khoe trương về lòng biết ơn có tính tuyên truyền của nhà nước CS!. Nhưng việc cô Thảo đã không diễn ý hoàn toàn như thế là điều có thể hiểu được, vì tôi là người đầu tiên mà cô đã gặp trong ngày hôm nay. Biết đâu ông này (người viết bài) lại là một phóng viên nào đó, của tờ báo nào đó, của ông nhà nước CS này (báo Người Lao động chẳng hạn).
                                          - "Cô Thảo là con ông Thà". Tôi hỏi
                                          - «Cô là con của Đại úy Nguyễn Thành Trí, hạm phó tàu HQ 10». ông Bảy trả lời
                               
                              Đấy!...tinh thần của con Ngụy là thế đấy!. Nó được hun đúc từ những chiến công hiển hách của ông cha, từ Bạch Đằng Giang, đến trận Đống Đa của Nguyễn Huệ. Khí phách được lưu truyền từ những câu nói như: "Ta thà làm quỉ nước Nam, còn hơn làm vương đất Bắc" (của loài Tàu đỏ), chứ không phải từ sự dối gạt, dấu diếm, không thông báo rõ ràng cho mọi người dân được biết về cuộc chiến tại đảo Gạc Ma, năm 1988, của nhà nước CS (1). Khí phách của tuổi trẻ hiện nay trong nước có thể nào nối tiếp được dũng khí của cha ông ngày xưa, có được vun bồi và phát triển tốt hay không (?)...khi nhà nước này đã tìm đủ cách để ngăn chận những cuộc biểu tình của thanh niên, người dân trong nước, chống lại việc bắn giết ngư dân người Việt, của các tàu hải quân người Tàu.
                               
                              Tôi ngồi nghe ba người nói chuyện: ông Bảy, cô Thảo và ông Chu. Hai ông này, vì là chiến hữu nên không chỉ nhắc lại cuộc hải chiến mà còn nhắc nhau về những chiến hữu khác của họ, đã từng cùng tàu hay cùng đơn vị. Cô Thảo nói về vài kỷ niệm với cha mình (dù nghe người mẹ kể lại). Cô nói và ông Bảy xác định việc cha cô ấy đã được hưởng lương Thiếu tá trước khi nhận nhiệm vụ Hạm phó tàu HQ 10; nghĩa là giấy tờ chính thức thăng cấp sẽ được gửi đến ông Hạm phó không lâu sau đó. Tôi loáng thoáng nghe vì tâm trạng cứ thắc mắc về câu: "Nhất tướng công thành vạn cốt khô"; về bài viết: "Bia Đá Đợi Chờ, 39 Năm Sau - Giao Chỉ"(2). Không lẽ chúng ta chỉ giới hạn việc tưởng nhớ công lao đến những người có chức vụ hay địa vị cao trong xã hội..?!
                                          - "Vừa rồi báo Tuổi trẻ đến nhà, cũng định gửi một số tiền đến gia đình chú, nhưng chú không nhận". Ông Bảy nói
                                          - Cháu nghĩ còn bao nhiêu gia đình khác cũng có thân nhân hy sinh trong cuộc hải chiến mà hiện nay họ vẫn còn khó khăn trong cuộc sống ...
                               
                              Không ngờ "chí lớn gặp nhau" như thế này. Tôi không có ý kiến về việc san sẽ sự giúp đỡ của những người có thiện tâm đến những gia đình có công đóng góp vào sự bảo vệ đảo Hoàng - Trường Sa của VN, vì tôi không có một liên hệ gì trong việc này. Nhưng, ý của ba người trong cuộc đã ít nhiều nói lên được sự thuận lý, hợp tình đúng mức.
                               
                              Tôi theo ông dượng để tìm hiểu sự hoạt động của Hội "Nghĩa tình Trường Sa" đã phát triển đến đâu. Hơn nữa, tôi muốn tìm ra một manh mối nào đó, nếu có, để chứng minh sự liên tưởng của ông Bảy về một dấu hiệu hòa hợp hòa giải của ngụy quyền CS là có thật. Nhưng, cho đến khi rời căn nhà ông Chu ra về, tôi quên hết những điều đó, chỉ nhớ đến cái tinh thần "ngụy" mà cô Thảo, con gái ông Hạm phó HQ10 đã trần tình. Mong sao cái tinh thần đó sẽ được giới thanh niên, sinh viên hiện nay nhân rộng khắp nơi trong nước. Chỉ với tinh thần đó - tinh thần hy sinh để bảo vệ lãnh địa, lãnh hải của quốc gia, khi đã tham gia trong các lực lượng quân sự của đất nước, chứ không bảo vệ riêng chế độ (Trung với Đảng ...) - may ra, việc lấy lại những hòn đảo thuộc lãnh hải của ta trong tương lai mới có cơ thành tựu!
                               
                               
                              Đặng Quang Chính
                              05.04.2014
                              19:29
                               
                               
                               
                              Ghi chú:
                                          (1)   http://www.tvvn.org/forum/content.php/5646-M%E1%BA%ADu-Th%C3%A2n-v%C3%A0-G%E1%BA%A1c-Ma-1968-%E2%80%93-1988-VietTuSaiGon
                                          (2)   http://www.tvvn.org/forum/content.php?page=2
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 121 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9