Nếu chuyện chỉ là "cách mạng" trong nước, có hai trường hop: (1) chống đối bọn bạo quyền hay (2) chịu đựng đến khi nào không chịu đựng nổi nữa thì mới quay qua cách (1). Nếu thời gian chịu đựng quá lâu, kết quả tuy có lật đổ được bọn bạo quyền ...nhưng hậu quả mà người dân gánh chịu quá lớn. Đất nước vì thế không ngốc đầu nổi. Nhưng, khi không phải là chuyện nội bộ mà bọn bạo quyền lại là tay sai của giặc Tàu, tình thế đợi chờ để thực hiện theo cách (1) hay cách (2) chỉ có thể đưa tới cảnh "NGÀN NĂM TĂM TỐI" !!... Để câu chuyện mớ rộng hơn, người viết dẫn ra một bài viết của một tác giả khác. Sau đó, có lời bình ngắn ở dưới. --------------------------------------------------------------------------------
CÂU CHUYỆN CŨ VỀ CẢI LƯƠNG HAY CÁCH MẠNG
Nhân vừa đây, đọc bản tin: Lực lượng đối lập Venezuela thắng lớn trong cuộc bầu cử Quốc hội sau nhiều năm dái chiến đấu gian khổ, ngậm ngùi nhắc lại câu chuyện cũ về Việt Nam.
Được hỏi về 2 giải pháp cho Việt Nam:
1/ Đối đầu một mất, một còn
2/ Bằng cách gây lòng tin, thông qua phản biện đối lập trên tinh thần xây dựng theo cái gọi là diễn biến hòa bình.
LS. Nguyễn Văn Đài nói:“Phương án thứ hai, thì phù hợp hơn với hoàn cảnh và con người Việt Nam trong giai đoạn hiện nay. Và trên thực tế những cá nhân, tổ chức đấu tranh cho tự do và dân chủ ở VN vẫn đang thực hiện trong suốt những năm qua. Phương án này chắc chắn sẽ được người dân trong nước và cộng đồng quốc tế ủng hộ. Nhược điểm của nó là chậm, cần nhiều thời gian. Tôi ủng hộ phương án này.“
Cách mạng hay nô lệ?
Gió Dân chủ Toàn cầu Gió cách mạng Động Âu Gió cách mạng Trung Đông, Bắc Phi Gió cách mạng Ukraina, Venezuela Gió cách mạng Dân Việt tôi đâu?
Kể từ ngày đại sứ Ted Osius du hành Quận Cam dõng dạc ngôn: “Chánh phủ Mỹ không có kế hoạch thay đổi thể chế chành trị việt cọng”, kế đến đài Á châu Tự do RFA ra bản tuyên bố về việc sa thải blogger Lê Diễn Đức với lý do đi ngược lại chủ trương “Hòa hợp, hòa giải với việt cọng của chánh phủ Mỹ,” những nhà chủ trương “cải lương,” cải cách tiệm tiến chế độ toàn trị việt cọng dưới sự bảo trợ của Mỹ trong, ngoài nước bị bất ngờ, tưng hửng.
Vì vậy, lác đác gần đây, xuất hiện rụt rè trên net hai chữ cấm kỵ “cách mạng.”
Và mới đây, trả lời cuộc phỏng vấn của Trần Quang Thành (DLB), nhà văn Võ Thị Hảo kết luận rõ ràng hơn như vầy: “Một khối ung thư không thể cải cách được. Chỉ có thể cắt bỏ khối ung thư đó đi và liền sẹo. Nó có thể phát triển nếu cắt bỏ khối ung thư đó đi. Chúng ta có thể cải cách một cái xe đạp hỏng hết 2 bánh không, nát hết 2 bánh xe và khung gẫy không? Chúng ta không thể cải cách cái xe ấy được. Chỉ có thay xe thôi.Cách mạng là như thế. Nó đơn giản vậy thôi. Tôi nghĩ đừng sợ từ cách mạng. Cần phải làm cách mạng chứ. Nhưng cách mạng càng tránh bạo lực càng tốt, đỡ đau thương. Những cuộc cách mạng không bạo lực bây giờ nó có rất nhiều cơ hội.”
Không phải bây giờ mà từ rất lâu, chí ít là từ ngày nổ ra cuộc biểu tình lừng lẫy ngày 5 tháng 6, 2011 ở Saigon mà tôi mệnh danh là ngày “lịch sử” phát khởi “cách mạng Việt Nam” đã đặt ra câu hỏi nghiêm trọng: “ Cách mạng hay Cải lương?”
CẢI LƯƠNG HAY CÁCH MẠNG?
Nhân cuộc Cách mạng Da Cam Ukraine còn đang diễn tiến, thử đặt lại vấn đề Cách Mạng Việt Nam. Gần đây, theo dỏi các bài viết và lời bình trên các trang mạng, nhận thấy công luận có thể chia ra làm 3 khuynh hướng:
Một: Khuynh hướng cải sửa lần hồi chế độ theo kiểu cách, từ thỉnh nguyện đến “phản biện trong phạm vi cơ chế ” chí đến lập phong trào tranh đấu chánh trị na ná như các đảng phái xông vô ”đấu tranh chánh trị” với việt cộng của ông tiến sĩ Ngọ kể trên. Khuynh hướng nầy bị đông đảo bình giả nặng lời, từ “ngây thơ” cho đến thuật ngữ khinh thị “Xin-Cho”.
Hai: Mấy ngày trước đây, nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn đem ra nhấp thử hai chữ “Trung lập” liền gặp phản ứng. Những người có cảm tình với nhà văn còn gượng nhẹ là không thực tế. Đông đảo bình giả phê phán là nhà văn có vấn đề. Có người còn cho là bắt chước ngài Vũ Quốc Thúc ở hải ngoại.
Ba: Tuyệt đại đa số chủ trương loại trừ đảng cs một cách dứt khoát, không khoan nhượng.
Từ ngày bước chân lên đất Mỹ, hơn hai mươi năm về trước, tôi vẫn suy nghĩ về cuộc cách mạng dân tộc mới giải trừ được nọc độc cs trên đất nước Việt Nam. Ngày nay nhìn về cuộc cách mạng Nga bị cựu trùm phản gián cs Putin phản bội, tôi càng tin chắc rằng: Chỉ có một cuộc cách mạng dân tộc toàn triệt mới mong đem lại Tự do, Dân chủ và quyền làm người cho dân tộc Việt Nam. Xin dẫn
lại đây bài viết Cải Lương vs. Cách Mạng để góp ý về các khuynh hướng tranh đấu hiện nay.
CẢI LƯƠNG hay CÁCH MẠNG?
Ở bất cứ quốc gia nào, khi đất nước lâm vào nạn áp bức, bạo ngược, câu hỏi luôn luôn được đặt ra là: Cải lương hay Cách mạng? Tình cảnh Đất Nước ta ngày nay, dưới ách CS Độc tài toàn trị còn muôn ngàn lần bạo ngược hơn Bạo chúa Lê Long Đỉnh róc mía trên đầu nhà sư già Quách Ngang đời xưa nên câu hỏi trên càng trở nên bức thiết.
Cải lương là vận động cải biến lần hồi chế độ cai trị. Cách mạng là xóa bỏ chế độ áp bức, bất công. Xây dựng chế độ mới tốt đẹp hơn.
GIẢI PHÁP CẢI LƯƠNG ĐÃ THẤT BẠI
Thời gian trước ngày Đai hội của Đảng Cướp Sạch VC, những người tự xưng là nhân sĩ, trí thức CS mở cuộc vận động ráo riết nhằm vào các tay trùm VC có triển vọng lên làm vua để mưu tính cái gọi là “Diễn biến từ trên xuống” hay hoa mỹ hơn là “Cách mạng Cung đình” thì cũng vậy. Họ ngó tìm quanh quẩn, tìm hoài mà không thấy có tên trùm nào đáng mặt đóng vai Gorbachev, Yetsin made in VN.
Bèn làm liều chọn một lượt cả ba mạng: Trọng Lú, Sang sâu và cả Dũng y tá. Họ o bế, tô vẽ cho bọn chúng như vầy:
Trọng Lú thông minh, có bằng cấp cử nhân thứ thiệt chớ không phải thứ dõm theo hệ tại chức, tức là ghi tên đi học rồi chờ ngày lãnh bằng cấp, chẳng học hành gì sất. Lại còn có Phó Tiến sĩ Nga La Tư nữa, oai không?
Sang sâu tuy mới đấu võ miệng khơi khơi về vụ “Một con sâu đã nguy. Một bầy sâu chết mẹ cả nước nầy” là đã được Sĩ Phu ta bơm lên chín tầng mây: Chưa bầu mà chắc chắn đắc cử trăm phần trăm.
Lý thuyết da CS Nguyễn Thanh Giang còn liều mạng hơn, bợ đít Dũng du côn lên thành Thủ tướng “số dách” Á Châu, khiếp không? Tay tể tướng du côn Ba Dũng bữa nọ cao hứng tuyên bố trật chìa: “Một tấc đất, một tấc biển quyết không để mất”. Sáng hôm sau, Tể tướng ta mở Blog. Màn máy tính chớp nháy hoài mà không thấy chữ. Ô hô! Ai tai vì mắc vạ miệng!
Ba vị vua tập thể sắp lên ngôi hứa lèo với quí vị nhân sĩ, trí thức CS đồng đảng của chúng cái gì vậy?
Chúng đoan chắc ba chuyện động trời như vầy:
Một là: Cương quyết “Đổi mới cơ chế” thực hành “dân chủ” từ trong Đảng ra tới ngoài dân.
Hai là: Triệt để bắt sâu, tức là bài trừ tham nhũng.
Ba là: Xóa bỏ Điều 4 hiến pháp dành độc quyền cai trị cho Đảng Cướp Sạch VC.
Nghe bùi tai, quí cụ nhân sĩ mới xui em cháu, giúp làm màu làm mè biểu tình cho xôm tụ để cho vở kịch “Diễn biến từ trên xuống” giống y như thiệt. Chẳng ngờ rằng các cụ bị ba thằng bợm già VC lừa đảo trắng trợn. Lên ngôi rồi chúng bèn sổ toẹt: Chẳng có hứa hẹn cái gì sất!
Màn CẢI LƯƠNG cải sà lách tới đây là hạ màn
ĐẠI CÁCH MẠNG DÂN TỘC ẮT THÀNH CÔNG
Từ cuộc biểu tình ngày 5 tháng 6 năm 2011 đến nay, sinh hoạt trên các trang mạng trở nên sôi động. Nào là các bài tường thuật biểu tình Chúa Nhật hàng tuần, nào là các bài phân tích, nhận định vân vân và vân vân…Đặc biệt là các lời “còm” (comments). Đây mới thật là PHẢN ẢNH DƯ LUẬN ĐẠI CHÚNG. Từ những câu ngắn gọn, bình dị nhưng dứt khoát, đến những đoạn viết ngắn với tính phê phán bộc trực. Thỉnh thoảng có những bài viết vừa phân tích tình hình vừa nghiêm chỉnh đề xuất ý kiến chớ không phải là lời bình đơn thuần. Trong số hàng ngàn ý kiến khác nhau, tựu trung lại có mấy ý hướng rõ nét sau đây:
Khuynh hướng giới hạn các cuộc biểu tình trong khuôn khổ biểu dương lòng yêu nước chống xâm lăng Tàu.
Khuynh hướng mở rộng mục tiêu biểu tình thành tranh đấu chống áp bức, bất công.
Cuối cùng là Ý chí dứt dạt: DẸP BỎ ĐẢNG CƯỚP SẠCH VC hay ĐẠP ĐỔ CHẾ ĐỘ ÁP BỨC BẤT CÔNG, ĐỘC TÀI TOÀN TRỊ thì cũng vậy.
Nhóm nầy viết những câu ngắn gọn, biểu lộ thật ý, không lý luận quanh co, chỉ thẳng vào sự việc, đại ý: VC bán nước mới là “ngụy”. VC đàn áp dân mới là “phản động.”
Thật ra đây không phải là ba khuynh hướng khác nhau mà chính ra là ba bước chiến thuật tuần tự trên quá trình vận động Cách mạng mà mỗi nhóm nhận định theo thời điểm khác biệt.
Cho dẫu thế nào đi nữa, cuộc khởi phát phong trào biểu tình hiện nay đã đưa dư luận Quốc tế đến một cuộc THẨM ĐỊNH LẠI LỊCH SỬ DÂN TỘC chưa từng có.
Sau đây là vài đoạn trích từ bài báo TRANH CHẤP HOÀNG SA của Frank Ching (Far Eastern Economic Review):
1/ Hà Nội cũng nên khôn ngoan tái lượng định lịch sử và xác nhận công trạng đúng chỗ, Chánh phủ Saigon đã bảo vệ chủ quyền của Việt Nam trên Quần đảo Hoàng Sa thật là mãnh liệt trong khi Hà Nội chỉ lo triều cống Trung Cộng để xin ân huệ, là hành động đáng được công nhận.
2/ Hồ chí Minh khi được hỏi rằng ông phò Sô viết hay phò Trung Cộng, đã trả lời rằng ông phò Việt Nam. Bây giờ đã đến lúc Hà Nội phải thú nhận rằng CHÁNH PHỦ SAIGON ĐÃ PHÒ VIỆT
NAM NHIỀU HƠN LÀ BẮC VIỆT.
3/ Rõ ràng là Hồ Chí Minh, qua tay Phạm Văn Đồng, đã dâng cho Trung Cộng phần bánh lớn vì hắn cần viện trợ khổng lồ để chuẩn bị xâm chiếm Miền Nam Việt Nam bằng vũ lực. Hồ đã nhắm mắt chấp nhận mọi điều kiện của Bắc Kinh.
MỘT CHẾ ĐỘ BÁN NƯỚC, HẠI DÂN NHƯ VẬY KHÔNG THỂ NÀO ĐỂ CHO TỒN TẠI ĐƯỢC. PHẢI TIẾN HÀNH CÁCH MẠNG DẸP BỎ THÔI!!!
Nguyễn Nhơn
---------------------------------------------------------------------------------------
Cải lương hay cải cách Dông dài cũng chẳng qua hình ảnh sau đây: - Một người muốn ăn trứng bằng cách đập bể võ trứng - Một người ăn theo cách đục lỗ, rút thức ăn từ trứng một cách từ từ - Một người nói, hai cách đó làm ĐAU LÒNG quả trứng (muốn ăn trứng mà không chịu đập bể võ trứng). Hai cách đầu mới giúp người ăn trứng thực hiện mong ước của mình. Nhưng "đập bể" hay "ăn từ từ" là tùy theo tình hình thực tế. Trường hợp sợ ĐAU LÒNG quả trứng chỉ PHẦN NÀO hợp lý, khi cái trứng có giống nguyên thủy là của gà mình. Nếu đó là cái trứng của GÀ ÁC (Tàu), đến khi nó nở ra con gà ÁC, lúc đó chạy không kịp. Đặng Quang Chính 11.12.2015
15:44