GỬI ANH Anh đi rồi em nằm giữa đêm sâu
Nghe cành nhãn quệt lá vào cửa sổ
Buồng bên cạnh cha cũng chừng chưa ngủ
Thao thức mùi khói thuốc bay sang
Mấy anh em xa nhà vẫn thương anh nhất
Cũng tự hào trước nhất vì anh.
Khi đất nước đang sục sôi đánh giặc
Anh ở tiền phương thay mặt cả gia đình
Cách xa anh một tháng đường thư
Em thường dõi hướng anh đoán chừng chiến trận
Bỗng hôm nay đột ngột anh về,
Cha gỡ kính ra lau, ngón tay già run mãi
Anh cởi chiếc ba-lô đầy cát bụi
Mắt tìm chiếc ghế thân quen.
Em nhìn anh thương từ mỗi dáng đi
Mỗi chiếc lá mang về từ tiền tuyến.
Công tác gấp ghé thăm nhà vài tiếng
Đủ thì giờ kể ít chuyện mà nghe.
Trong chuyện anh có bao nhiêu hình ảnh
Những pháo thủ tân binh những bà mẹ anh hùng
Em cảm thấy đằng sau bao chuyện
Một cái gì hơn những chiến công
Không kịp ngả lưng trên giường tuổi nhỏ
Anh lại ra đi. Đồng đội đang chờ
Em một mình nằm nhớ những ngày xưa
Cứ hối lúc gần chưa biết thương nhau nhiều nữa.
Mẹ không còn để gói cho anh nắm cơm nếp đỗ
Vụng về em giã gạo cối vừng
Anh đi rồi, mùi thơm mãi bâng khuâng…
Hà Nội 1965