Thơ HOÀNG HƯNG (1961-2000)
KINH GIAO 12.06.2012 22:46:18 (permalink)
TRỜI XANH

Ta bước vào đời giữa năm đánh Mỹ
Một trời xanh tha thiết trên đầu

TIẾNG HÁT NGƯỜI CHĂN BÒ

Sương đã dựng hồng
Cỏ non lấp loé
Bò đi ăn nhé
Đồng xanh mênh mông
Này chú bò vàng
Đừng đi ăn lúa
Này bê em chớ
Luồn vào vườn lang
Đồi bãi thênh thang
Lên dồi Bản Kéo
Đồn thù tan tành
Xuống bãi Mường Thanh
Mìn thù đã gỡ
Bao nhiêu hào hố
Cũng lấp cả rồi
Bò ơi tung vó
Rộn rã núi đồi
Đất vui đất nhảy
Theo bò bò ơi

Điện Biên 1961
#1
    KINH GIAO 12.06.2012 22:48:08 (permalink)
    MÙA ĐỐT RÃY

    Lá non, nắng mới vàng tơ
    Bồn chồn “chót bóp” giục mùa phát nương
    Kìa hoa gạo đã đỏ đường
    Như ai đốt rẫy, lửa vương lưng trời

    Mường La 1962
    #2
      KINH GIAO 12.06.2012 22:49:19 (permalink)
      GỬI ANH

      Anh đi rồi em nằm giữa đêm sâu
      Nghe cành nhãn quệt lá vào cửa sổ
      Buồng bên cạnh cha cũng chừng chưa ngủ
      Thao thức mùi khói thuốc bay sang

      Mấy anh em xa nhà vẫn thương anh nhất
      Cũng tự hào trước nhất vì anh.
      Khi đất nước đang sục sôi đánh giặc
      Anh ở tiền phương thay mặt cả gia đình

      Cách xa anh một tháng đường thư
      Em thường dõi hướng anh đoán chừng chiến trận

      Bỗng hôm nay đột ngột anh về,
      Cha gỡ kính ra lau, ngón tay già run mãi
      Anh cởi chiếc ba-lô đầy cát bụi
      Mắt tìm chiếc ghế thân quen.

      Em nhìn anh thương từ mỗi dáng đi
      Mỗi chiếc lá mang về từ tiền tuyến.
      Công tác gấp ghé thăm nhà vài tiếng
      Đủ thì giờ kể ít chuyện mà nghe.
      Trong chuyện anh có bao nhiêu hình ảnh
      Những pháo thủ tân binh những bà mẹ anh hùng
      Em cảm thấy đằng sau bao chuyện
      Một cái gì hơn những chiến công

      Không kịp ngả lưng trên giường tuổi nhỏ
      Anh lại ra đi. Đồng đội đang chờ
      Em một mình nằm nhớ những ngày xưa
      Cứ hối lúc gần chưa biết thương nhau nhiều nữa.
      Mẹ không còn để gói cho anh nắm cơm nếp đỗ
      Vụng về em giã gạo cối vừng
      Anh đi rồi, mùi thơm mãi bâng khuâng…

      Hà Nội 1965
      #3
        KINH GIAO 12.06.2012 22:51:09 (permalink)
        GỬI CẢNG

        Những dây xích dầm mình trong nước mặn,
        Những chạc buồm răng rắc gió khơi
        Và những đoàn xà lan nối đuôi nhau xuôi ngược
        Chở mùa vui nối tiếp mùa vui
        Phố Cảng ban mai gió vào mở cánh
        Phố Cảng về khuya tiếng còi sâu và khỏe
        Như giọng trầm từ lồng ngực chàng trai
        Có thể rồi ta hy sinh tất cả

        Con sông váng dầu – hoa năm sắc tuổi thơ
        Một bờ sông tiễn đưa
        Mà hy vọng cứ sa bồi thêm mãi
        Có thể rồi ta hy sinh tất cả

        Những đường phố rào rào ong năm tháng
        Dòng sông không ngớt tiếng tàu đi
        Nhịp búa vui như sấm mùa hè
        Có thể rồi ta hy sinh tất cả

        Ngôi nhà những sớm tinh mơ
        Ta nằm nghe những từ xa tít
        Những tiếng ngày mai dậy niềm khao khát
        Thấy lòng mình như sắp sửa ra khơi
        Có thể rồi ta hy sinh tất cả

        Nhưng tất cả rồi ta xây dựng lại
        Đàng hoàng và to đẹp hơn xưa.
        Những cột buồm ngày mai
        Vẫn nhú lên sau mỗi cơn bão biển
        Những niềm vui con thuyền binh minh chở đến
        Ta không đủ sức hát nên lời
        #4
          KINH GIAO 12.06.2012 22:52:40 (permalink)
          BẾN GÓT

          Mái ngói thâm nâu hàng dương xanh mốc
          Con đường nổi muối bạc chân đi
          Bến Gót vắng người – làng buồm giờ chắc
          Đang bắt khơi ăn gió bốn bề

          Từ buổi con cá về thấm máu
          Biển xanh càng giục giã lòng người
          Phản lực khôn ngăn bấc nồm hai vụ
          “Quày” lật lên: công sự nổi ngoài khơi

          Buồm buồm đi vét cả sao trời
          Khi hoàng hôn chui vào lòng dãy đảo
          Để lại biển ngập trong kỳ áo
          Như phản quang muôn bãi cá xa vời

          Thì Xóm Gót không ở trên Bến Gót
          Như gió mùa không ở ngọn hàng dương.
          Một cánh buồm đẹp như biểu tượng
          Đưa tôi đi tìm làng nổi kiên cường

          Cát Hải
          #5
            KINH GIAO 12.06.2012 22:56:07 (permalink)
            MÙA MƯA

            Bừng hoa gạo như niềm vui đột ngột
            Tiếng sấm xa… cơn mưa chạy trên đầu
            Cây rung mình lật lá trắng phau
            Mùa mưa mùa mưa… nghe lòng mát lạnh.
            Những đoàn người ra đi đầu mùa tạnh
            Gặp mưa rừng ở giữa Trường Sơn
            Chắc đang reo cười, ngửa mặt uống từng tia nước lạnh
            Nước mưa tràn trên da thịt: Quê hương!

            Em ở giữa đoàn người sung sướng ấy
            Có nhớ chăng mùa hoa gạo sau lưng
            Tháng ba ven đường hoa gạo nở
            Báo mưa rồi hoa rụng xuống đồng
            #6
              KINH GIAO 12.06.2012 22:57:51 (permalink)
              ĐI TÀU ĐÊM

              Sống lại con đường sắt
              Tưởng bị lãng quên trong cỏ dại mùa hè
              Đầy bom từ trường, bom nổ chậm, bom bi
              Xa nghe tiếng còi có người ngơ ngác

              Lại được thở mùi ruộng đồng tiếp nối
              Mùi không gian siết vội trong đêm
              Lại những mặt người lạ lạ quen quen
              Phút gắn bó như cùng chung vận mệnh

              Ghế bên
              Bà mẹ ngả mình
              Cho con bú
              Trật hai bầu vú
              Tiếng tóp tép ngon lành
              Tiếng con tàu lao nhanh

              Cả toa tàu hướng về phía ấy
              Nơi bầu sữa căng đầy và gương mặt trẻ thơ
              Sáng lên giữa bóng đêm mờ
              Và tôi hình dung những nụ cười
              Xóa đi bao vết hằn nhọc mệt

              Khi con tàu bình yên tới đích
              Không ai tưởng
              Chính mình
              Đã vượt
              Những quãng bom rình
              Những cung đường nát

              Trên ngực mẹ, bé em tỉnh giấc
              Nhoẻn cười giữa con tàu vừa đi qua đêm

              Hải Phòng – Hà Nội 1968
              #7
                KINH GIAO 12.06.2012 22:59:06 (permalink)
                NGHE ĐÀN BẦU TRONG XE XÍCH

                Xe xích nằm trong bóng tre
                Như con trâu lớn buổi trưa hè
                Phút ngưng trận xe nằm thở khói
                Những miếng bùn se trên xích xe

                Anh bộ đội cổ quấn khăn dù
                Đặt chiếc đàn bầu trên sạp sắt
                Chân giữ đé đàn, tay cầm buông bắt
                Lựa một cung quen

                Từ thẳm sâu một âm thanh rất căng
                Vọt lên, thắt ngang bầu nắng
                Không gian mở hết mọi chiều

                Tiếng đàn bầu
                Một xóm nhỏ mái nghèo
                Một cánh đồng vất vả cuốc bẫm cày sâu
                Từ đó anh bước vào cuộc chiến tranh hiện đại
                Móng chân còn sậm sắc bùn

                Tiếng đàn bầu
                Những buổi trưa ngọt vàng trái chín
                Hiền lành bóng mát lưng trâu
                Rung rinh niềm vui thầm trong lá

                Tiếng đàn bầu
                Một nỗi đau như lửa
                Cháy mãi lên từ túp rạ trúng bom

                Tất cả… dồn theo nhịp nhấn
                Trưa bỗng vỡ thành thác trắng
                Vừa rung lên vừa cuộn đổ dạt dào

                Anh chiến sĩ ngừng đàn
                Sạp sắt vẫn ngân vang
                Lát nữa đây, tên lửa anh lên xé trời đuổi giặc
                Đường đạn thẳng căng
                Như một âm thanh mới
                Của cây đàn bầu dìu dặt ngàn năm

                Đồng Dụ 1968

                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9