Ngày có 24 giờ, tuần có 7 ngày, tháng có 30 ngày, vị chi một năm 365 ngày thì không thể nào không có một ngày cho chúng ta cười tại nơi làm việc. Dạo này Tôi nghe tụi công nhân kháo nhau rằng :
- Tao nói thiệt tụi bay, tao thấy bà Vân là tao chạy mất dép. Bà ấy nói chuyện con trai bọn mình tái cả mặt. Xin bái phục bả luôn.
Tôi ngạc nhiên :
- Ủa mấy đứa nói chuyện gì vậy ?
Mấy đứa công nhân nghe Tôi hỏi thể là tủm tỉm cười :
- Thì chị cứ qua phòng xét nghiệm thì biết. Không cười lộn ruột không ăn tiền.
Tò mò, Tôi đến phòng xét nghiệm. Đang lúc mọi người vệ sinh dụng cụ. Chị Vân thấy Tôi liền khều cô em gái Tôi vốn là đệ tử của bà ấy :
- Đấy đấy, tiếng lành đồn xa kìa em.
Quay sang Tôi, chị Vân cười cười :
- Cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên à nha. Có phải muốn kiếm nụ cười phải hôn ? Ai có nhu cầu cứ đến, bất kể nam nữ, lão ấu. Hễ cứ thích thì đây chìu. Đây mà chìu không được sẽ nhờ người phụ.
Tôi cũng vui vẻ :
- Bà cười tiếng văng qua cả phòng em mà sao không qua xem được ?
Chị Vân mới chớp chớp mắt, giả giọng Bắc :
- Ồ thế thì trúng vào đầu giám đốc bố rồi còn gì ? Chết chửa ?
Tôi cười. Nhìn xung quanh chỉ thấy vài ba mạng phụ chị :
- Ủa, đi đâu hết rồi ? Chỉ có từng này phụ bà sao ?
Chị Vân cười ha hả :
- Bọn chúng bị hai thầy trò chọc chạy tán loạn như gà mắc đẻ hết rồi.
Không đợi Tôi hỏi chị lại tiếp :
- Chị chỉ bảo bọn hắn khi bọn hắn bơm nước vào thùng thế này : có xịt thì xịt vừa, đừng xịt tung xịt tóe ra như thế vãi cả sàn. Xịt cũng có kỹ thuật xịt, cứ kẹp cái vòi lại, giữ chặt và chỉa thẳng ra xịt vào. Khum lưng xuống, chổng mông lên thế này này. Cứ đứng trơ trơ thế ướt cả sàn bà bà bắt lau thì có phải khổ chúng em không. Ấy, chỉ nói thế thôi mà bọn chúng ôm bụng cười bỏ chạy hết trơn.
Tôi thì cười lộn cả ruột :
- Ha ha ha, bà nói vậy làm sao mấy đứa nó không cười.
Chị lại vờ ngây thơ..cụ :
- Ơ, con này hay, chị chỉ nói sự thật nó thế. Có bóng gió tí nào đâu ? Bởi, tuổi trẻ tài cao chỗ này này.
Đang ngồi một lát thì anh BK bên kỹ thuật, dẫn thêm mấy anh em qua kéo ghế ngồi vây tròn chúng tôi lại :
- Bên em có gì mà rộn ràng vậy Vân ?
Chị Vân tủm tỉm :
- Anh thì em xin bái làm sư tổ, xét nghiệm làm sao mà qua được cấy gen. Anh cho em hỏi nhỏ , có phải mấy thằng ôn dịch này qua ký hợp đồng với anh để qua đây đấu với em hôn ?
Anh BK cười haha :
- Anh chỉ qua coi tụi em làm thôi. Hahaha
Chị Vân vô đề liền :
- Ấy chết, anh mà cứ coi không thì sao tụi em làm ?Anh phụ một tay thì làm mới xong sớm.
Tôi cũng góp thêm một tay :
- Mấy cái này anh biết rồi, coi làm gì ? Làm đi .
Anh BK cũng không vừa :
- Vậy mấy cô, anh phụ cô nào ?
Chị Vân đốp lại : - Ừ, anh cứ thích phụ cô nào thì phụ. Cô nào cũng có nhu cầu cả.
Hả hê cười. Tôi lại đổi chủ đề :
- Chẳng lẽ ngày nào mình cũng rửa hả chị ?
Bắt đài, chị vô tiếp :
- Ngày nào làm thì rửa, không làm thì không rửa. Có khi làm xong cứ để đó, hứng lên lúc nào thì rửa lúc ấy. Phải hôn anh BK ?
Anh BK chắp tay :
- Đúng là gái có chồng con rồi có khác.
Chị Vân cười :
- Anh nói thế thì thiệt thòi cho con My quá.
Tôi lại đùa :
- Thiệt thì không thiệt đâu. Em vậy chứ cũng thông minh đúng lúc lắm.
Anh BK thấy mọi hôm con bé TH nó cũng ghê gớm lắm mà nay im ru rồi ?
- Sao thấy anh qua mà con bé học trò em nó đi vô rồi ?
- Ừ, thấy anh nó ngại, từ từ nó quen thôi. Em dạy nó phải giả vờ như thế, kẻo người ta nghi.
Anh BK :
- Nhất trai trường lái, nhì gái trường y. Quả không hổ danh. Bái phục.
Chị Vân tỉnh tỉnh :
- Vậy là anh chưa thấy em chích rồi, chích phát nào dính phát đó. À, Gen anh tốt hôn ? (nguyên văn : công việc cấy Gen bên anh tốt không ?)
- Hahaha, Gen anh thì tốt rồi
Thằng nhóc Q tài xế của Sếp ở đâu lù lù dẫn xác tới tham gia. Từ xa Tôi thấy nó đeo cái chùm chìa khóa bến hông. Tôi mới châm ngòi :
- Chứ Q này, em đeo em phải lựa chỗ nào đeo cho nó kín đáo, nó khỏi rớt dọc đường. Sao cứ đeo lủng lẳng thế. Rớt thì sao ?
Ôi chỉ một câu này thôi mà từ trên xuống dưới nhìn qua thằng nhóc, cười điên đảo, cười té lên té xuống, thắt ruột thắc gan. Đã vậy chị Vân còn chêm vào :
- Có đeo thì đeo tránh tránh, cứ sà sà như thế con nít nó thấy lại đòi, không cho nó khóc thì làm sao? Lỡ chúng nó chạy theo chụp thì thế nào ? Có nguy hôn ? Lại được một trận cười, tội nghiệp cu cậu, mặt đỏ như gấc. Bà Vân lại tiếp :
- Đã bảo ở nhà mà không chịu ở, qua bên phòng này làm gì ? Con My nó canh em lâu lắm rồi. Đấy. Vừa tới là nó hốt liền thấy chưa ?
Tôi và mọi người vẫn còn cười đến không nói nổi nên lời. Vừa cười vừa xua tay :
- Thôi ngưng đi bà Vân. Bà cứ chọc bọn này nữa là tối nay khỏi cơm cháo gì hết đó.
Bất chợt cô bồ nhí của Sếp xuất hiện phía ngoài hành lang đi rảo các phòng để về báo cáo tình hình. Mọi người chỉ nhìn một cái, không xem cô ả ra trăm gờ ram nào, tiếp tục cười . Chị Vân lại chọc cười :
- Anh BK, cái dáng đó mà đem qua anh cấy chắc ngon đó.
Anh BK bĩu môi :
- Dáng đó cấy cho gen nó lặn hết à ? Chắc đến giờ rảo của “bà” rồi đó.
- “Ổng” đang hứng nên bả rảo đi tìm cho ổng sướng. Vậy chứ cũng liếc liếc đảo đảo qua bên này đó. Mới hôm qua hôm kia gì “Ổng “ được bả tấu, đi qua phòng em bão một trận với mấy đứa …phòng bên.
Tôi ngạc nhiên :
- Chuyện gì vậy chị ?
- Mấy đứa đi ra ngoài hết, ổng vào không có đứa nào trực nên…chửi. Vừa xui sao ống khí treo trên kia rớt xuống. Vậy là …bão. Đang lúc ông Vượng đi ngang qua, ổng tên không gọi, cứ hú hú :
- Hú hú hú…
Ông Vượng ghét mới lầm bầm :
- Tao anh chứ em mày hay sao mà mày hú. Không trả lời, làm gì nhau.
Ông Vượng bay tuốt lên tầng trên ngồi, để mặc ổng dưới này chửi…bên kia. Bên này được nghe miễn phí.
Cả bọn gục gặt cười khoái chí :
- Ông Vượng giỏi, hahaha. Chính xác là thế.
Việc xong, giờ làm cũng hết. Ngày nào cũng thế, cứ chiều chiều lại tụ qua phòng xét nghiệm để cười. Đời là bể khổ(mà khổ quá cũng đếch phải đời!) Vậy cũng nên tự kiếm cho riêng mình những nụ cười để công việc của mình giảm bớt sự căng thẳng, đạt hiệu quả tốt hơn. Dù cho có ganh ghét đố ký đến đâu cũng có những phút để cười (dù có cười một mình vẫn mãn nguyện). “Một nụ cười là mười thang thuốc bổ” thật không sai chút nào, thay vì ngồi ghét một ai đó trong cơ quan thì tại sao dưa đang được mùa Tôi lại không buôn? À, chợt nhận ra bến cạnh mình luôn có những người bạn rất...điên.
08/2011
aem4t