Cây bông trang gợi cho tôi kỉ niệm những ngày còn bé, tôi chơi đùa cùng chúng bạn trong sân nhà. Cái cảm giác nhẹ nhàng êm dịu khi tôi ngồi trước thềm, nhìn thấy cây bông trang khoe những đóa hoa màu đỏ, to, tròn như một vòng cung. Ôi đẹp đẽ biết bao, chân chất biết bao!
Cây bông trang thân cứng, không to lắm và tõa ra nhiều nhánh. Có cây, từ dưới đất đã vươn lên nhiều cành, người ta vẫn gọi là bụi bông trang. Lá bông trang dài bằng ngón tay, suôn và nhọn cuối lá, có giống lá to, có giống lá nhỏ. Giữa các kẻ lá trức ra nhiều chấm như hạt bụi màu xanh, nhưng ở đó là niềm hy vọng, là sự trông chờ của tôi. Một ngày từ các hạt chấm màu xanh trong các kẻ lá nhô lên những nụ hồng nhạt như những que tăm ngắn, gọn. Kể từ đó phát triển dần cho đến một hôm tôi bàng hoàng thấy bông trang, vươn lên thành một hoa như chiếc pháo bông mà mô hình của nó là những hoa nhỏ gồm cuống hoa đưa lên cao khoe những cánh hoa 4 cánh nhỏ xíu kết lại thành một bó hình vòng cung, rực rỡ nhưng không kiêu sa dưới ánh nắng mặt trời.
Người Trung Hoa gọi cây bông trang là hoa mẫu đơn. Tương truyền rằng, Võ Hậu, một hôm đã lệnh cho các hoa mẫu đơn phải nở đồng loạt qua đêm, nhưng mẫu đơn đã ngang bướng, không quỵ lụy trước quyền lực.
Không nở!
Võ Hậu nỗi giận đã đày ãi các hoa mẫu đơn.
Bông trang nguyên bản, có 2 màu: trắng, đỏ. Ngày nay với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, người ta đã lai tạo nhiều màu. Có loại bông trang Nhật Bản, thân thấp, lá nhỏ, hoa nhỏ, người ta thường trồng từng bụi nhỏ theo đường viền để trang trí các bồn cỏ, thảm cỏ trong các biệt thự, các vườn hoa.
Ngày ấy, tôi thích bông trang màu đỏ nhưng tôi cũng mến bông trang màu trắng biết bao nhiêu.
Từ nhà, tôi nhìn qua bên kia, nhà của H, trong sân, chen lẫn giữa các cây hồng, dâm bụt, lựu, …thấp thoáng cây bông trang, hoa màu trắng đẹp tinh khiết, mộc mạc.
Một hôm, tôi đi thăm mộ mẹ tôi, băng qua đường Ôn Như Hầu, đến những cánh đồng lúa, bãi rau của làng Phú Hậu, thấp thoáng bên đường nhà ai, tôi lại thấy cây bông trang màu trắng. Lòng xúc động, tôi chẳng biết mình buồn hay vui. Bước chân đi men theo những lối mòn, lách qua những bụi cây hoa dại, hoa cỏ may, tôi vào đến chỗ mẹ nằm. Một cái mộ được đắp bằng đất sõi đỏ mà cha tôi đã lên lấy từ núi Ngự Bình mang về đắp cho mẹ tôi. Cỏ mọc nhiều trên mộ. Tôi ngồi xuống nhổ cỏ, lòng ngậm ngùi. Tôi hình dung bông trang với một sự níu kéo. Bông trang lúc này không có đây nhưng tôi lại nghĩ về nó như một người cho tôi niềm an ủi lúc cô đơn.
Những lúc tôi vui, tôi ít nghĩ đến bông trang.
Nhưng khi tôi buồn, tôi lại vẫn đến bên nàng, đưa tay, tôi ngắt một cuống hoa trong đóa hoa rực rỡ nhiều cuống, ngậm ngùi, tôi nút nhẹ, vị ngọt ngọt của cuống hoa đưa vào cổ họng tôi. Sự êm đềm, dịu dàng lắng đọng. Tôi quên hết mọi ưu phiền, lòng chợt yêu thương, thanh thoát.
Tôi xuống cánh đồng xanh
Áo em màu trang trắng
Tôi ngồi trước sân nhà
Môi em cánh trang hồng
Tình yêu bây giờ chỉ còn là kỉ niệm và kỉ niệm rực rỡ nhất phải chăng là cây bông trang, một hôm nào anh ngắt một cánh hoa và nghĩ tới em.
Phải vậy không em? Bông trang trắng, cuộc tình mong manh ngày nào.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2012 12:36:19 bởi Tuấn Nguyễn >