ĐI - VỀ Với THƠ
Kiều Giang 18.06.2012 16:04:53 (permalink)
0
             ĐI – VỀ   VỚI    THƠ
 
 


Thơ là linh hồn , là trái tim của vũ trụ
đưa dòng máu thấm đẫm đất trời từ thuở bình minh
của nhân loại nguyên khai.
 
Thơ có từ thuở dân tộc Trung Hoa mặc khố
mà đêm về lần mở Kinh thi.
 
Thơ nở trong vườn thần thoại La Hy
bên những tượng thần đẫm sử thi huyền mặc.
 
Thơ chảy từ trong mắt của Chúa Hài Đồng
đêm đông lạnh lùng
trong máng cỏ thành Jerusalem.
Máu của Chúa mênh mông chảy vào Kinh Thánh.
 
Thơ là dòng sông vô tận của đất trời Hindu
nơi Phật Thích Ca nhập định dưới gốc Bồ Đề,
trong rừng Tuyết Sơn bên bờ Vi- Liên -Thiền- Giang
huyền thoại
là hàng vạn trang kinh, Phật để lại trần gian
                  ******

Thơ là của non nước Việt Nam vạn đại
Thuở nào cũng có đàn con dũng sĩ
“ vác thanh gươm ngàn cân” ra trận.
từ Lạc Thuận , Chân Lưu,
câu thơ ngọc làm kinh tâm sứ Tống.
 
Thơ đến từ đêm sử ca hùng tráng
dậy sóng trong tiếng trống Mê Linh
 
Thơ vút lên trong tuyên ngôn độc lập
Lý Thường Kiệt- sáng danh “ Nam quốc sơn hà”
 
Thơ của Trần Quốc Tuấn- bao đêm không ngủ
ngày quên ăn- sớm tối lo việc quân-hun đúc nên
“Hịch tướng sĩ”- thúc giục hàng vạn tinh binh rầm rập
tiến quân ra trận .Hồn thơ vang vang trùm tuế nguyệt.
 
Thơ - Chu văn An- “Sớ thất trảm”
Nghĩa động kiền khôn
Vạn niên sáng đạo
Hồn trong dân không bao giờ mất.
 
Thơ lẩn trong bút thần “Bình Ngô đại cáo”
Nguyễn Trãi vi thần- Lê Lợi vi quân,
đánh cho tan lũ giặc Minh xâm lược.
 
Thơ hàng ngàn năm đọng lại,
Nguyễn Du viết Truyện Kiều,
“ Đất nước hóa thành văn”
 
Thơ là giọt lệ , là nụ cười đậu trên mắt trên môi.
Là sự nhiệm mầu của từng giọt máu
nhỏ lên từng tấc đất của quê hương !
                  *****
 
Thơ mở túi càn khôn trong máu trong tim,
thổi hồn vào muôn vạn sinh linh ,
nơi trần gian ngồn ngập.
 
Thơ biến sỏi đá một đời lăn lóc
 thành viên ngọc quí lung linh
tưới sa mạc khô cằn
thành thiên đường kiều diễm.
 
Thơ biến ngàn năm mong đợi
thành những tối tân hôn,
dẫn những mảnh hồn cô đơn
về nơi bến bờ xanh thẳm.
 
Thơ dắt gió lên non,kéo mây trời xuống đất,
là vầng trăng vằng vặc ngủ trên mắt trên môi,  
là đêm sương ướt đẫm áo Tây Thi,
rủi Phạm Lãi không kịp đưa nàng về nơi tiên cảnh.
 
Thơ chở che cho những mảnh hồn bất hạnh
qua khỏi đêm đen, đợi phút thiêng trong hồn đồng loại.
 
Thơ chảy trên những luống cày thấm đẫm giọt mồ hôi
bác nông phu,
vai trần-mưa dầm-nắng lửa.
 
Thơ khóc cho trẻ mồ côi
đêm đông dài không nơi nương tựa,
thương mẹ hiền tựa cửa trông con
 
Thơ cho người cô  phụ sắt son,
chờ chồng hóa đá trên non,
trông về Biển Đông vời vợi.
 
Thơ là nỗi khát vọng ngàn đời.
Là sóng động biển sâu.
Là sấm tự trời cao.
Là suối thiêng ào ào thác đổ,
để rửa sạch những mưu toan bẩn thỉu của trần gian.
 
Thơ là của một thế giới không chiến tranh,
không mưa bom bão đạn,
của màu xanh không thù hận,
là lời ca bất tận của Đại Đồng.
 
Thơ là Đời- là Đạo.
Là hồn NGƯỜI Ở TRỌ
đêm nghe chiếc lá rơi…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2012 16:32:51 bởi Kiều Giang >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9