ĐI - VỀ Với THƠ
Bàn tay thật thà Tôi – anh chẳng phải bạn, chẳng phải người yêu
Chia sẻ hồn thơ mỗi xế chiều
Vui buồn - vướng bận mùa mưa nắng
Ngày thiếu tên người, đời vắng hiu?
Đêm nằm nghe gió, xuân chưa hết
Sương lạnh rơi khuya, tiếng dế sầu
Ghé mắt qua song trăng chớm lặn
Nghe buồn man mác – cái buồn chi?
Thao thức ngồi lên tìm giấy bút
Mập mờ trên mạng dòng thơ quên
Đọc đi - đọc lại bao nhiêu bận
Cũng chỉ là thơ… tình với thơ
Rạng đông gà gáy ngày lên mới
Chẳng biết chiều nay người viết thơ?
Có gởi trang tôi nhiều chấm- phẩy?
Ngoài xa thức giấc…nắng đôi bờ.
BÀN TAY EM Bàn tay em, anh chưa được nắm bao giờ Mà sao lại thấy thẩn thờ nuối tiếc Rồi bỗng dại khờ nghĩ mình thua thiệt Cánh vạc bay qua rồi vĩnh viễn mơ màng Có phải bàn tay em rất thật thà Chỉ cầm bút, chứ không bao giờ cầm gươm giáo Còn anh, chẳng phải là tên vô đạo Nhưng lại sợ ngọn bút kia đâm thủng trái tim mình Em ơi, trời đất thì mênh mông Và bàn tay em, ngón thon dài mơ ước Vầng trăng đêm nay quá cao, làm sao anh với được Nên một mình đánh mất cả mùa thu Thôi đành, cuộc hội ngộ của trăm năm Xin gửi lại nơi bàn tay em ngọc ngà nõn nuột Anh tự biết, mình không bao giờ nắm được Bàn tay kia mang dấu ấn của thiên thần.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2013 21:34:35 bởi Kiều Giang >
Mùa Thu Chín Ta như thấy! Có gì còn lệch lạc?… ở nơi hồn lẫn lộn phần nhớ nhung Gặp nhau rồi, mộng chạy lung tung Có lẽ đã lẫn nhầm ngăn tìm thức?... Trái tim giờ đây giật lùi bệnh đau nhức Lười rung lên những cơn giận vô hình Giấc mơ ngày mất hút cõi điêu linh Nhưng nào thấy vui chi trong lòng tận?… …Chờ sương rơi, nắng chiều chưa tắt Muốn tìm say, men rượu choáng ngợp đời Tê môi . Bạn hiền, chén đầy… Lại vơi… Cơn lạnh nóng tấp vào từ bốn hướng Mẹ cha ơi! Xác thân con lỡ mượn!... Lỗi đạo nhà, gánh bụi với thế gian Bốn mươi xuân tình hoài miên man Đường tâm đạo mịt mờ chung ngỏ cụt Có lẽ về sau thành ma ngu dốt Chẳng biết ngày dài, đêm cạn là bao Dẫu tình kia có trãi dưới trăng sao... Xương thịt tan, biết đâu ngày trở lại? Hư vô… Con đường không nhìn thấy Anh nói rằng! “ Anh mãi đợi chờ em…” Thổi qua mình cơn gió đồng nhẹ êm Đôi lá rụng bên thềm, mùa thu chín. Tình nở muộn suốt đời câm nín Hai bàn tay nắm chặt một nỗi buồn Dưới mưa phùn người đàn bà lạnh run…
BẠC ÁO VÔ THƯỜNG Ai hát bên trời - mây trắng quá
Hay ta còn mắc nợ tiếng thơ ngân ? Em ở nơi nào, mùa xanh lá ?
Phiến tay ngà - cây cỏ cũng bâng khuâng Ta gọi em - cõi hồng hoang thuở trước Đồi thiên duyên vang vọng khúc nghê thường Em cho ta mảnh hồng thiên phúc ?
Xiêm áo nào thơm nức chết yêu đương Ta đi tìm em - chân bụi trần in dấu Thất thểu đêm - mây tụ trăng tàn Giữa đời hoang - cánh chim cô quạnh Xào xạc rừng khuya, sương lạnh đầy hồn Ta âm thầm tê buốt môi hôn Vòng nhân thế, quay cuồng sinh tử Em có về không ? Bước chân ta cô lữ! Còn chờ em, đến bạc áo vô thường .....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2013 08:19:32 bởi Kiều Giang >
CON SÓNG DẠI KHỜ Lênh đênh gió bạt giang đầu Đàn xưa lỗi khúc qua cầu lạc nhau Vo nỗi nhớ đắp nỗi đau Ngàn xưa chảy đến ngàn sau... đợi chờ Khát khao con sóng dại khờ Ru chi phiến đá hững hờ vậy em ?
Thăm Anh Lâu rồi chẳng ghé thăm anh! Thu vừa chín tới chòng chành bước em Ngày dài nắng rớt bên thềm LÁ rơi vài chiếc gió đêm khô màu Từ trong chân tóc buốt đau Cơm dâng đến miệng chẳng cầu dở ngon Lời thơ ai trách vàng son... Cho đây xin lỗi, Cái hôn bên cằm Vườn thơ em sẽ cố chăm Theo anh sớm tối giúp tằm nhả tơ Bao giờ trăng xuống ngủ nhờ Anh sang bến mộng em chờ người xa. * HT bênh không ghé thăm ... Anh có khỏe không?
GIỮ MÀU NGUYÊN SƠ Người đi muôn dặm - hoang liêu Thơ đong mấy túi, rượu sầu mấy trăng? Hót đi, lời ngọc yến oanh! Ngủ trong ta - chút hiền lành mai sau Xa rồi cắt rốn chôn nhau Áo em đã bạc mấy màu thời gian? Ta nay tựa cửa địa đàng Trông theo mấy vạt mây ngàn xa trôi Vườn xưa mở khép bồi hồi Tim em rào giậu bên trời viễn mơ "Sông Tương một dải nông sờ" Đầu sông kẻ đợi, người chờ cuối sông Mẹ buồn thả khói mênh mông
Chiều quê hương, có bận lòng người đi? Lặng nhìn theo bóng chim di Sau câu thơ, có còn gì nữa đâu ! Đem ngàn trước - nối ngàn sau Thì xin em giữ lấy màu nguyên sơ... Cảm ơn HT, anh vẫn khỏe. Em bệnh làm sao thế? Mong em sớm hồi phục.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.05.2013 09:03:50 bởi Kiều Giang >
Đi - về , riêng với vần thơ
Tiếng lòng giấu dưới sao mờ trăng thanh
Hẩm hiu duyên nợ vô danh
Câu thơ lẻ bạn nên đành.. bặt im.
Ghé thăm huynh KG, vẫn an mạnh anh hở?
Đi - về , riêng với vần thơ
Tiếng lòng giấu dưới sao mờ trăng thanh
Hẩm hiu duyên nợ vô danh
Câu thơ lẻ bạn nên đành.. bặt im.
Thơ BN
........................................................................
Lênh đênh duyên phận nổi chìm Sóng to gió cả, có tìm được nhau? Xin đừng hẹn đến mai sau,
Trăng khuya nhuộm bạc mái đầu người ơi ! Lâu quá DUNG MUỘI mai danh ẩn tích ở đâu vậy? Rất nhớ. Cảm ơn BN đã thăm anh. Chúc em nhiều may mắn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2013 19:06:56 bởi Kiều Giang >
[Cho tròn câu thơ
7PM - 12 - 5 - 2013
Ngồi buồn ngắm áng mây trôi
Nghe ai gõ nhịp thơ bồi hồi yêu
…rót vào tận đỉnh cô liêu…
Cho em ngủ vạ bên chiều trống anh
Một canh vàng vỏ hai canh
Tay ôm má nguyệt tựa thành chiêm bao
Tóc mây gió thổi lưng sầu
Nhện giăng tơ mỏng bắt cầu “sông Tương”
Thôi rồi mất bóng người thương
Mệnh sanh lạc vận… duyên – đường chia hai
Mỏi tìm bên ánh trăng say
Hình như nỗi nhớ đọng hai phương trời
Xin thêm một giọt mưa rơi!
Đêm nay ai ngủ bên đời - lạnh không?
Cho em ép nhẹ môi hồng
Câu thơ nguyên vẹn, gởi lòng người xa.
Cám ơn anh, em Khỏe rồi.... anh đừng lo... em còn phải hầu thơ - dâng rượu cho anh một lần chứ
Cười ... Nói thật Hoàng Trúc rất hâm mộ đường thơ của anh
nhưng mà thơ như vậy thì khổ nhiều đó thôi... cười
Người Còn Nửa Nụ Mù Sa
Người đi cách mấy quan san Ta về say với mùa hoang đất trời Bên người nguyệt khuyết hoa trôi Còn ta chìm giữa lở bồi nhân gian Vói tay níu chuyến đò ngang Chim trời đã lỡ, mây ngàn đã xa Thuyền trôi mấy nẻo giang hà Tiếng lòng rưng rức gửi qua nghìn trùng Còn chăng môi mắt ấm nồng Để mơ vàng đá, sắc - không những ngày... Lỡ duyên đã nát một đời Mà em giữ nửa khoảng trời xuân xanh? Hoa trôi gương vỡ sao đành Bến mơ còn chiếc hôn thầm khẽ rơi Sông này chỉ một dòng thôi Chảy vào vô tận cuối trời nguyệt hoa Em còn nửa nụ mù sa Cho anh, đừng lỡ tay ngà đánh rơi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2013 23:38:16 bởi Kiều Giang >
Đi Tìm Ngôn Ngữ Cho Lọ Lem
Hỡi Lọ Lem, Em là ai, mà tình yêu chảy tràn bờ nhân thế, biến thành thác lũ đổ xuống bình minh của đời anh và cỡi lên ánh chiều tà của ngày vui vĩnh cửu. Hôm nay, ngày mai hoặc không bao giờ nữa, anh sẽ thả neo thuyền tình anh bên bờ biển trời xanh thẳm. Điều đó cũng chẳng có nghĩa gì, nếu em không hề cho anh biết ẩn ngữ của tình em. Và anh phải mãi đi tìm thứ ngôn ngữ của yêu thương. Linh hồn anh sẽ gào thét trên đỉnh núi xanh u tịch, phiêu phóng từ cõi vô minh để đi tìm em trong biển tình mênh mông chảy qua ngày đêm ,không bao giờ ngưng nghỉ. Đã từ lâu, anh tự nhốt mình trong hố thẳm cô đơn để đi tìm nghệ thuật của kẻ tiên tri đã ngàn năm im lặng. Lời nói của anh chìm vào lũng sâu ngày tháng và dòng thác tình yêu của em đưa anh vào tuyệt lộ. Nhưng tuyệt lộ nào rồi cũng khai mở về biển cả huyền không... Vì sao vòm trời trên đầu em luôn thuần khiết xanh trong? Anh ngước nhìn lên và gửi bao khát vọng, ẩn thân trong màu mắt em thanh tân diệu vợi, lung linh như muôn ngàn tinh tú. Những đêm bạch vân huyền vũ, trong mắt em anh thấu thị tự thân. Xin chúc phúc cho sự mầu nhiệm của cô đơn, vì chỉ khi đó em mới thật sự lộng lẫy trong anh và hố thẳm mới ngời ngời ánh sáng. Hỡi ngôi sao huyền bí của anh! Có phải em là dòng suối ngọc thiên thu? Em là dòng sông chảy bên kia bờ thiện ác? Em là vầng mây ẩn hiện cõi phôi pha? Em là khung trời hồn nhiên thăm thẳm? Em là tiếng chuông mơ hồ bên bờ trăng lạnh, dội vào ngan ngát thiên thanh , để biến anh thành kẻ hào sảng tình yêu của thế gian này! Lọ Lem ơi, anh sẽ xua đuổi và nguyền rủa cái bóng đêm hèn nhát trong anh, để cho trước mắt anh, tiếng thơ em đời đời thánh thiện. Anh rước em về hiện hữu giữa đam mê. Đêm nay, những giọt mưa long lanh trên phố núi cao vời vợi, anh mơ thấy em đang ngồi ve vuốt vầng trăng, trải những câu thơ ngọt ngào lên làn mây ấm, hát bài ca mơ mộng ru anh. Nhớ em ,anh dắt Shad-na đi vào muôn thuở, và hẹn với em rằng anh sẽ dành cả đời để trả nợ tình em . Nhưng em ơi, những ánh sao xa kia không bao giờ nói hộ , dẫu đêm đêm vẫn chiếu rọi tình anh. Hỡi ngôn ngữ của trời xanh, hãy phóng ra những ngôn từ huyền ảo, vì ta đã chán ngấy những sáo mòn dung mạo của nhân gian. Ta sẽ vượt qua trùng dương bao la để đi tìm ngôn ngữ. Buồng ngực ta đã căng phồng dữ dội và sẽ chuyển thành cơn bão, thổi về phía nàng hung bạo cuồng mê. Hỡi Lọ Lem, anh chẳng cần đi tìm thượng đế nơi thiên đường cũ kỹ, mà anh chỉ muốn tìm em trong giấc mơ sáng tạo. Anh đang đi tìm ngôn ngữ cho tình em!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.06.2013 23:52:31 bởi Kiều Giang >
CHỈ CÒN EM VỚI THƠ Nặng mấy yêu thương , hồn níu hồn Một chiều ta chết giữa môi hôn Trời cao mở khép lung linh nguyệt Ngây ngất hương trầm, em nhớ không Duyên đã chờ nhau mấy kiếp trần Cho tình ta trắng nợ phù vân Mai sau trăng có về muôn nẻo Mở cửa thiên đàng, anh đón em Đêm qua ta khát niềm ân ái Ngực sát, vai kề, môi với môi Trong mắt em cười, thu chẳng nói Và sáng như ngàn tinh tú kia Một phút em xa, lạnh mấy đời Thu vàng gục chết ở đôi nơi Lá thu rụng xuống đầy tay mộng Xác gửi trôi về tận biển khơi Ngày ấy em đi, biển hẹn thề Lời người còn đọng giữa cơn mê Nhớ em, ta gửi ngàn sao mộng Muôn kiếp chỉ còn em với thơ.
CÒN CÓ MỘT MAI? Trời làm cho ngọn nắng hanh Ai làm mưa xuống cho anh gặp nàng Đưa người không phải đò ngang Mà sao sóng dậy trên ngàn hỡi em Hương thầm áo lụa chao nghiêng Hồn anh vẽ vội nét duyên em rằm Chết vì đuôi mắt lá răm Sông Thu hát giữa sông trăng rì rào Môi cười len giấc chiêm bao Nửa ôm biển nhớ - nửa vào thiên thu Em đi cánh nhạn tuyệt mù? Để anh làm kiếp mù u lăn dài Một mai, còn có một mai, Ai làm cho dấu gót hài em xa? Cho tình gối mộng phù hoa Cho trăng tròn khuyết bao la cõi đời Tựa chiều anh ngắm mây trôi Trăng vàng xõa tóc bên cầu đợi em… KG 12/6/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.07.2013 16:44:41 bởi Kiều Giang >
ANH VẪN THEO EM VỀ TẬN CUỐI CHÂN TRỜI Những cánh gió đầu thu thổi qua bầu trời rực rỡ cúc vàng chất đầy nỗi sầu thiên cổ. Em là ẩn số muôn niên khóa chặt hồn anh giữa bến bờ siêu thức. Còn chút âm thanh vọng từ cõi nguyên sơ, Em đã cho anh để chuẩn bị cho cuộc trở về. Anh sẽ thoát khỏi bến mê của những nụ cúc vàng rắc qua trần gian mơ màng lận đận. Bàn tay Em có cởi được cho anh thân phận con người. Trái tim Em chất đầy những cành hoa tươi, buổi sáng Em ban phát cho vầng trăng đêm qua sót lại ở cuối chân trời, để rồi hoàng hôn em lấy đi, chỉ còn những chùm hoa dại khép cánh ở ven đường. Em dịu dàng ban phát văn chương cho cõi vô thường hư ảo, cười vào áo mão cân đai, mùi oắc hương rực nức sớm mai, ai đã đem chôn vào mây hoàng hôn lãng đãng Thôi em, trăng vơi biển cạn. Anh vẫn cứ theo em về tận cuối chân trời. KG 30/6/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.07.2013 15:49:13 bởi Kiều Giang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: