Cổ tích M. & N. ( 2012 )
mưa phố núi 21.07.2012 15:52:23 (permalink)
N & M

Quê hương em đầy mưa,
quê hương anh ngập gió.
Gió và mưa luôn song hành,
em và anh như mặt trời mặt trăng.

Anh thông minh quả cảm biết đủ thứ, thích đủ thứ và giỏi đủ thứ.
Em ngờ nghệch ngây thơ gì cũng sợ, gì cũng tin , gì cũng khóc, giống hệt trái mít ướt.

Em hãnh diện vì có anh,
anh giàu có khi có em bên đời.

Anh đa tình lãng mạn đụng ai cũng yêu, thất tình càng nhiều.
Em chưa bao giờ dám nghĩ mình biết yêu, bởi tình yêu trong cách nghĩ riêng em là tín điều duy nhất. Như một món trang sức xa xỉ, như giấc mộng thoảng gần thoảng xa...

Anh và em chưa bao giờ gặp nhau ở một điểm dẫu chúng ta có cùng chung bổn mạng - người tình - the Lover - con bài tarot số 6 .

M

<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.01.2013 15:34:39 bởi mưa phố núi >
#1
    mưa phố núi 26.07.2012 15:24:28 (permalink)
    Nhớ


    Chẳng có ai thương em như anh,
    Chẳng có ai lãng mạn giống anh.
    Cũng chẳng có ai ngạo mạn bằng.
    Anh ngông lắm ! Anh xốc nổi, anh tham lam. Em không thèm...

    28 năm qua, lúc nào em cũng nhớ anh.
    Nhớ mà chẳng hiểu vì sao ? Hay tại ghét quá mà nhớ ?
    Tức đầy bụng mà không biết làm sao nên biến thành nỗi hằn học...nghĩ tới nghĩ lui hoài đâm nhớ ?

    Gặp lại nhau câu đầu tiên em hỏi anh : có nhớ em không ?
    Anh lặng yên...ú ớ...đánh rơi điện thoại...

    Tự em biết mà !

    M


    ************

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2012 16:06:05 bởi mưa phố núi >
    #2
      mưa phố núi 27.08.2012 17:22:37 (permalink)
      N. ơi !


      Em rất vui tìm lại anh , em chưa bao giờ quên anh . Anh như một phần xương thịt của em vậy ,lúc nào em cũng mơ ước có một người anh bên mình , và em mong có anh trong suốt cuộc đời nay . Em vẫn còn giữ đầy đủ thư anh ,hình và thơ anh đã tặng .Tình yêu không quan trọng như anh nghĩ đâu , cái mà chúng ta cần nhất là tri kỷ tri giao . Rất vui khi anh vẫn gọi em là bé ,điều đó có nghĩa là anh đã tha thứ cho em , vẫn luôn nhìn em như một cô gái nhỏ ngốc nghếch . Em ngốc thật đó ! nội cái cách em nhắn tin tìm anh cũng ngốc biết mấy ...

      Sau khi anh lấy vợ , em thấy mình rất hụt hẫng , thấy thiếu thiếu cái gì đó cho dù em có người yêu bên cạnh .

      Lớn lên với thời gian thì em càng hiểu cái mà em thiếu chính là nữa của linh hồn mình .Có đôi lúc em cảm thấy hình như em không thuộc về thế giới này . Khi mà chung quanh mình quá trần tục , quá vật chất , quá nhục dục ,quá trá hình ...vv

      Anh phải hứa với em ,sau này đi đâu làm gì phải liên lạc cho em tin tức . Chiều nay sau khi nói chuyện với anh thì em biết anh vẫn như xưa , chỉ hơi trầm lắng hơn , bi quan hơn .Mà nỗi khát khao , viễn tưỡng vẫn còn nguyên đó . Chúng ta đâu có điên , chỉ là muốn đi trước thời gian ...

      Hãy hứa với em chăm sóc mình cẩn thận , chẳng có gì quan trọng hơn sức khỏe cả ! Còn nếu một lúc nào đó tuyệt vọng hãy nghĩ đến em , chia xẻ với em mọi thứ . Dẫu chọn lựa cái chết (nếu có ) cũng phải được sự đồng ý của em . Anh hiểu không anh N. ? nếu có gặp khó khăn gì phải cho em biết nghe anh .Gởi hình anh cho em xem anh ra sao bây giờ ? Chào nhé !

      M.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2012 14:28:05 bởi mưa phố núi >
      Attached Image(s)
      #3
        mưa phố núi 08.09.2012 15:49:56 (permalink)
        Đầu tiên

        Không phải người tình
        chưa thổ lộ lời yêu
        Anh chẳng phải người
        thèm khát nụ hôn tìm thơm bờ môi mọng.

        Chưa nắm tay em một lần
        chưa từng...những đụng chạm ngu ngơ.

        Giữa chúng ta là thơ
        là những giấc mơ đẫm màu huyền thoại.

        Vì thế anh ơi, lời yêu em không thể nói !
        anh chẳng phải người mở cửa trái tim em.

        Anh cho em cái nhìn đầu tiên
        còn nguyên hương lúa chín,
        đêm trăng hạ huyền
        cao dao mẹ đong đưa.

        Anh dẫn em lên đồi mơ...
        vẽ vào mắt em bầu trời xanh ngan ngát.
        Cánh diều no gió quẫy đùa
        em rạng rỡ tim xuân.

        Sao nỡ bỏ em một mình ?
        giữa đồi cao bạt gió.
        Trò chơi ú tìm ...
        em lạc anh giữa cơn mơ.

        Dòng đời và thơ
        vô vàn điều nghịch lý.
        Em bối rối tập lãng quên đời
        chỉ nhớ mỗi anh thôi.

        Nắm áo anh
        còn nguyên thời con gái.
        Giữ lại những ước mơ
        tưởng đã tan chảy tự bao giờ.

        Tìm lại hồn anh xưa
        những vần thơ ngọc ngà em còn nuối.
        Ai biểu anh đa tình ?
        cho tim em lặng thinh.

        Ai biểu anh không là trời cao,
        mà tay em với hoài chẳng tới.
        Ai biểu hồn anh cứ phơi phới...
        Xuân tàn, xuân nữa...vẫn đầu tiên.

        M
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2012 14:45:51 bởi mưa phố núi >
        Attached Image(s)
        #4
          mưa phố núi 09.01.2013 15:27:36 (permalink)
          Chẳng có gì là bền vững

          Có lẻ tôi đang già thật rồi, ít nói hơn - buồn hơn - và suy gẫm nhiều hơn !
          Hình như tôi đang mất dần sự vô tư hồn nhiên thường ngày. Hình như tôi già đi rất nhiều so với năm ngoái. Hình như tôi không còn là tôi của ngày hôm qua.

          Có hai bài thơ mới của tôi vừa được phổ nhạc, sao tôi vẫn không thấy vui ? Hai bài thơ thật buồn - như chính nỗi lòng tôi bây giờ...

          Tôi cũng không còn muốn nói chuyện với bạn bè, kể cả anh . Có phải tôi đang rơi vào khoảng lặng của người đàn bà đang mất dần xuân sắc. Người ta có giống như tôi không nhỉ ? Bạn bè đang trách cứ tôi, kể cả anh . Anh cũng đang trách em phải không ?

          Năm mới mà tôi chẳng thấy mình mới mẻ chút nào. Lại chẳng biết điều gì khiến tôi không vui. Dường như tôi đang mất dần sinh khí...
          Người đàn bà trong gương không phải là tôi. Người đàn bà đang giương đôi mắt thất thần nhìn tôi lạnh lùng.

          Chủ nhật chị TD rủ đi tập hát mà tôi cũng chối từ . Chị khoe có nhạc sĩ NH trên S. xuống dạy các chị vui lắm. Nếu là lúc trước tôi sẽ tháp tùng ngay. Tôi chưa bao giờ được tập hát với nhạc sĩ, vậy mà tôi đã bỏ qua cơ hội của mình.

          Đã ba tháng nay tôi không đi làm tóc, không mua cho mình một chiếc áo mới nào.
          Tối nào tôi cũng lướt net chỉ để đọc tin tức và thơ văn của người khác. Tôi không làm thơ được nữa, không viết văn được nữa...trời ơi trời ! Sao tôi lại thay đổi đến mức không nhận ra chính mình.

          Hình như chồng tôi nói nhiều hơn, các con ồn ào hơn.

          Giá mà tôi có thể trốn vào một nơi nào đó không có ai chung quanh .

          Giá mà tôi có thể tan biến vào không khí.

          Phải chi tôi có thể long lanh hoài như những giọt sương ngoài kia.

          Căn nhà tôi lớn vậy mà trở nên chật chội.

          Chiếc xe tôi lái mỗi ngày bỗng trở nên củ kỹ đáng ghét.

          Các món ăn anh xã nấu đang mất dần hương vị...

          Gương mặt của mẹ càng trở nên méo mó...

          Những lời đường mật của em gái khiến tôi thấy sợ...

          Tôi bắt đầu sợ đám đông - rất sợ !

          Tôi đang thay đổi hay mọi thứ chung quanh không còn nguyên như trước ?

          Cuộc sống vẫn bình thường hay tôi đang mắc bệnh thần kinh ?

          Vẫn biết chẳng có gì là mãi mãi... Kể cả tâm hồn tôi ...

          M
          #5
            dang son 14.01.2013 14:45:23 (permalink)
            .




            Chẳng có gì


            _______________________________






            Cô bạn viết !

            Đọc cái tựa cuả cô,thấy giản dị như một cách bắt đầu để vào bài viết ngắn.Đọc cô viết để biết cô không vui vơí tâm trạng u hoài,chán nản.

            Tôi đọc lại hai lần và hiểu rằng tâm hồn con người có lúc là thuỷ triều lên xuống.Vào năm mới này,mong là cô bạn viết sẽ vững tin khi tìm lại những niềm vui cho mình và gia đình.

            Những nỗi buồn chán - Những nỗi vui là tất cả những gì mà ai cũng có được như thứ hành lý trên một dòng luân chuyển của đời sống.

            Hãy vững tin vào mình và những người rất tốt đang ở chung quanh cô.Họ đưa bàn tay cho cô nắm.





            ký tên


            đăng sơn.fr

            ( một người viết còn trẻ mà cô có thói quen gọi bằng Chú )
            #6
              mưa phố núi 18.01.2013 14:44:11 (permalink)
              Cửa sổ hoa hồng
               
              Anh nhẹ nhàng tra chìa vào ổ, click ! Cánh cửa ọc ạch được mở ra. Anh rón rén lách mình vào nhà bằng bước chân kẻ trộm. Lần nào cũng vậy, anh về thăm nhà mình lại sợ người khác bắt gặp. Có ai cấm anh đâu ! Hàng xóm láng giềng chẳng ai dư hơi quan tâm đến sự đi về của anh mà chi. Vậy mà ! Có một nỗi mặc cảm nào đó đè nặng trong trái tim anh, mơ hồ điều khiển ngũ quan, rồi nó chạy tuốt lên tận óc biến anh thành một kẻ nhút nhát sợ hãi chính niềm mong ước của mình. Nỗi sợ đã trỡ nên mãn tính.
               
              Anh phải đợi đến sáng chủ nhật để được chuồn đến đây vì biết chắc chị có mặt ở tiệm cả ngày chủ nhật bận rộn. Con bé phải đi học tiếng Việt rồi ở lại sinh hoạt tại chùa đến tận 5 giờ chiều.
               
              Vừa vào nhà anh đi thẳng vào bếp, tới góc tủ nơi chị luôn để dành nhiều loại cafe đặc biệt cho anh. Tự pha cho mình cốc cafe sáng, chao ơi thơm lừng ! Ngậm từng ngụm nhỏ trong miệng, anh khoan khoái duỗi đôi vai mỏi nhừ sau một tuần làm việc mệt nhọc.
               
              Anh ngắm căn bếp nhỏ gọn ghẽ tinh tươm, trên bếp đặt một nồi nước lèo còn nóng hôi hổi. Mùi sả, mùi ớt thơm thơm cay nồng. A ! Bún bò Huế. Thiệt đã quá chừng, đã lâu anh thèm món này biết mấy. Món tủ của chị đây, không biết chị học từ đâu mà nồi bún Huế của chị có hương vị đặc biệt đến thế, lúc nào cũng hấp dẫn khứu giác anh. Chỉ nghĩ đến thôi là nước bọt trong miệng đã trào lên ừng ực...
               
              Anh mở tủ lạnh tìm thấy rổ rau sống, một bát bún đã rãi sẵn hành ngò được phủ miếng bọc plastic, đúng là chị dành riêng  cho anh rồi. Con bé không thích ăn hành ngò, phần chị ít khi cho hành ngò sẵn trước trong tô bún. Đặt tô bún vào microwave 1 phút, chan nước lèo ngập tô. Những lát thịt bò mềm mại vừa chín tới còn nguyên vị giòn, khoanh giò heo nhiều nạc ít mỡ, những viên chả Huế cay cay mặn mà... Chị nấu ăn khéo lắm, nêm gia vị vừa vặn. Anh chỉ cần vắt vào tí chanh, ít ớt saté nữa là đúng bong khẩu vị anh rồi. Ớt và chanh chị cũng đặt sẵn trong một cái chén nhỏ để vào trong rổ rau, anh chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa. 
               
              Ngồi nhâm nha tô bún Huế trong cái lạnh se se của buổi sáng chớm đông, tại một góc bếp đã từng được chính tay mình sửa sang, bên cạnh ly cafe Pháp toả hương nồng nàn... người đàn ông mới cảm nhận được hết nỗi đắng cay đang bủa vây quanh mình...
               
              Hạnh phúc hiển hiện thơm tho thế !
              Tình yêu đơn thuần bền vững đến vậy mà anh đã đang tay bóp nát. Tô bún cay đến nỗi người đàn ông vừa ăn vừa sụt sùi...
              Sự hối hận muộn màng - nỗi đau đớn rồ dại đang bóp nghẹt trái tim anh - Người đàn ông vừa bội phản hôm qua !
               
              ***
               
              Ngày toà tuyên bố ly hôn anh không dám nhìn thẳng vào mắt chị - Đôi mắt đầy chịu đựng - nhẫn nhịn - tan hoang. Con gái gào khóc rủa xả bố " Bố là đồ hèn, bố lậm bùa mê thuốc lú . Tại sao bố muốn bỏ rơi con, con ghét bố ! Bố độc ác lắm..."
               
              Ba năm đã trôi qua, con bé đã là một thiếu nữ vẫn không thèm nhìn mặt bố lấy một lần. Nó còn tuyên bố với mọi người sẽ không bao giờ rớ đến đàn ông Việt Nam. Trong mắt nó đàn ông Việt Nam thật xấu xa ích kỷ, không có tinh thần trách nhiệm giống như bố nó vậy. Anh chẳng có cơ hội nào để giải thích với con bé được nữa. Chính bản thân anh cũng không thể bào chữa cho mình. Cả một đời anh đàng hoàng nhu thuận cho đến ngày ly hôn ...
               
              Tình yêu ? Nói cho cùng chỉ là một điều ảo tưởng.
              Nếu anh đã từng yêu thương vợ con tha thiết sao có thể manh tâm bên người khác, cho dẫu đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn ?
              Nếu anh đã vì tình yêu mà chọn lựa rời xa mẹ con chị, sao giờ đây anh chỉ nhận được buồn đau ? Anh ra đi mà hình như trái tim bị bỏ quên lại. Nơi đây mới chính là nhà của anh, tâm hồn anh vốn thuộc về nơi này, một góc hầm trú ẩn thật bình yên. Vậy chứ tình yêu thật sự của anh là gì ? Ở đâu ? Tình yêu có phải như ngọn gió thích rong chơi đeo đuổi đó đây. Có lúc nó nhẩn nhơ lướt qua vườn hồng thơm ngát ngoài kia. Khi đói bụng nó tìm về căn bếp ấm cúng mùi thức ăn của chị, buồn chân nó ngủ vùi trong tiếng đàn piano êm êm dìu dặt của con bé, khi trở trời nó lại thích làm nũng trong sự chăm sóc chỉnh chu chị luôn dành cho anh - Người đàn ông đã thuộc về quá khứ !
               
              Ăn xong tô bún anh dọn rửa sạch sẽ cất vào đúng nơi chỗ của chị. Trong căn nhà này chị chăm chút nhất là góc bếp, nó luôn luôn phải sạch sẽ tinh tươm, dầu chị phải làm việc 7 ngày một tuần để chăm sóc shop nails của chị. Vừa về đến nhà chị vội vàng sắn tay áo lao vào bếp hết lo chuẩn bị món cho anh rồi lại lo phần con bé. Hai bố con nết ăn khác hẳn nhau. Con bé không chịu ăn thịt, không thích những món ăn đậm gia vi như món bún Huế này. Chị phải làm riêng một tô nước trong cho con. Con bé thích thật nhiều rau cải, trái cây và những món ăn vặt nhẹ nhàng như gỏi cuốn, bánh xèo... Trong khi bố nó chỉ mê những món phải chế biến kỳ công như phở như bún vậy.
               
              Chị chẳng chịu lên giường trước 11 giờ đêm đâu, chị tham công tiếc việc lắm nên thường kêu ca mình chẳng đủ thì giờ để làm gì cả. Chị không thích đi chơi đó đây như anh, càng không thích tụ tập bạn bè. Chị thường chống chế : " Công việc của em phải thường tiếp xúc với nhiều người quá rồi, về đến nhà em chỉ muốn được yên tĩnh thôi. "
               
              Con bé thì cứ đi học về là nhốt mình trong phòng ít khi ra ngoài cùng anh. Buồn chân , lẻ loi anh thường lang thang đây đó cho đỡ trống trãi. Rồi nghe lời bạn bè rủ rê anh mua vé máy bay đi Việt Nam chơi cho thoả thích.
               
              Lần đầu tiên gặp Ngọc anh bị hút hồn bởi vẻ đẹp tươi tắn, rất mặn mòi của cô gái đang hừng hực thanh xuân. Sự trẻ trung tự nhiên của cô vực dậy trong anh nhiều ước muốn. Cô sẵn sàng theo anh đi khắp nơi, vui cùng anh thâu đêm suốt sáng. Cô khiến anh choàng bừng tỉnh vì đã bỏ quên tuổi trẻ của mình, lúc nào cũng cặm cụi làm việc, và làm việc thật là uổng phí một đời. Cô nói gì anh cũng thấy có lý, đôi lúc cô khiến anh ngạc nhiên lắm, sao một cô gái trẻ lại lõi đời đến vậy. Sự mềm mỏng ngọt nhạt của cô khiến trái tim anh mụ mị say mê. Và anh đã quên mất đường về, quên rằng vợ mình cũng từng là một cô gái trẻ trung xinh đẹp. Anh mê Ngọc đến nỗi làm mọi cách để giữ trái tim nàng. Những tài khoản của anh trong nhà bank cứ dần dần cạn kiệt. Cả ngày người anh cứ lừ đừ khật khờ vì thức thâu đêm tâm sự với Ngọc. Ngọc rót vào lòng anh những chân trời mới đầy hoan lạc, thụ hưởng đến mê man. Ngọc dẫn dụ anh vào một trang cổ tích diễm tuyệt, nơi mà nàng lọ lem say mê hoàng tử rồi lính quýnh làm rơi chiếc giày... chàng hoàng tử chỉ sống để chờ đợi đêm. Khi màn đêm buông xuống là lúc huyền thoại lại bắt đầu ...
               
              Chị biết cả bởi anh không giỏi che dấu. Chị vẫn tin rằng chị là người vợ mẫu mực nhất. Anh là người chồng thương yêu vợ con nhất. Chị nghĩ, anh đã sắp già có vui chơi tí chút cũng là để vá víu thanh xuân. Chồng chị vẫn yêu đời khoẻ mạnh dù sao vẫn tốt hơn chồng của mấy người bạn mới ngoài 50 đã rước đủ thứ bệnh tật vào người. Chị vẫn tha thứ được cả vì nghĩ anh chỉ nhất thời ham vui.
               
              Thời đi học chồng chị là một công tử bảnh bao thu hút rất nhiều cô gái. Anh đã chọn lựa chị cho mối tình đầu, chung thuỷ yêu thương gắn bó với chị suốt 10 năm ròng cho đến ngày họ cưới nhau. Ngoài tình yêu anh chị còn có tình bạn, một thứ tình cảm chia sẻ đầy tin cậy mà không phải đôi vợ chồng nào cũng có được.
               
              Ngày đầu tiên chào đời con bé đã trở thành báu vật của anh rồi, anh si mê con đến độ quên ăn quên ngủ. Cứ nghe tiếng con khóc anh liền chạy ùa vào dành phần ẵm ru. Anh vui sướng ngắm đôi mắt tròn xoe của con, bón cho con từng muỗng nhỏ, thay tả - tắm rửa anh đều làm thành thục. Chị lo anh sẽ chìu con bé đến hư. Chị bận bịu ngoài tiệm cả ngày, anh gần gũi lo chăm sóc con nhiều hơn.
               
              ***
               
              Ngày anh quyết định ly hôn chị đau đớn tức tưởi ở lì trong phòng 3 ngày liền, mặc cho mấy cô thợ ngoài tiệm réo gọi cỡ nào chị cũng không màng đến, rồi chị off phone luôn để khỏi bị làm phiền. Ba ngày đêm chị không ăn thứ gì chỉ uống cafe cầm hơi. Sau 3 ngày chị đột nhiên tỉnh táo chấp nhận ly hôn với điều kiện anh không được chia đi bất cứ thứ gì ngoại trừ chiếc xe anh đang lái. Nhà cửa - tài khoản chung - tiệm nail - con gái đều là của chị . Anh đồng ý cả để được đến với Ngọc cho mau. Anh và Ngọc yêu thương nhau thật lòng đến vậy thì cần gì của cải mà tranh chấp. Anh có công việc tốt lương cao. Tương lai của anh và Ngọc sẽ được bảo đảm.
               
              Biết anh về tay trắng, Ngọc thay đổi thái độ không còn dịu ngọt chiều chuộng anh như trước, chỉ rắm tâm hối anh làm giấy tờ đưa Ngọc qua Mỹ cho nhanh. Anh phải cày 2 jop để đủ tiền cung phụng cho Ngọc. Ngọc xài sang lắm, ăn diện rất đúng mode không thua mấy cô ca sĩ người mẫu tí nào, cô ngày càng xinh đẹp sắc sảo hơn. Không thoã mãn với số tiền anh kiếm về, cô xin được một chân waitress trong sòng bạc bưng bê nước cho khách. Nhờ ngoại hình cô kiếm được bộn tiền tips. Ngọc chưa bao giờ có ý thích vào bếp, cũng không tính chuyện sanh đẻ gì. Ngày nào anh và Ngọc cũng ăn nhà hàng hoặc là nấu mì gói. Chính anh phải nấu cho Ngọc ăn rồi tự thu dọn luôn. Lúc nào Ngọc cũng than mệt chẳng mó tay vào việc gì. Căn apartment nho nhỏ của họ lúc nào cũng luộm thuộm ngập mùi thuốc lá và quần áo dơ.
               
              Ngọc làm việc ban đêm, ban ngày cô ngủ vùi. Anh và Ngọc ngày càng cách xa nhau. Nhiều lúc ngắm cô vợ trẻ say ngủ mà anh thấy sợ. Ngọc ngủ còn nguyên makeup trên mặt, nguyên cả quần áo sực mùi thuốc lá chẳng thèm thay. Sao mình lại đi yêu một người con gái như thế này được nhỉ ? Nếu không được sạch sẽ tinh tươm đàn bà hay con gái nào chắc ai hơn ai ? Càng ngày anh càng thấy chán cuộc sống tẻ nhạt với Ngọc. Hình như Ngọc cũng không tính chuyện lâu dài với anh. Hơn nàng đến 25 tuổi, liệu những ngày tháng phía trước sẽ ra sao ? Bây giờ anh còn khoẻ mạnh mà đã vậy, mai sau già yếu ốm đau thì thế nào ? Lúc si mê Ngọc sao anh chỉ nhìn thấy một màu hồng rạng rỡ, bây giờ lại nhếch nhác rong rêu đến vậy. Anh đã từng yêu thương Ngọc thật sao ? Càng ngày họ càng lạ lẫm nhau, vờ vịt cả trong chăn gối. Có vợ trẻ đẹp để làm gì vậy nhỉ ? Chỉ để ngắm chơi cho vui mắt thôi sao ? Thật chán ngán ôi mớ tình đời. Sao con người của Ngọc trước kia và bây giờ khác nhau đến vậy ? Hay chính sự suy nghĩ của anh đã thay đổi theo thời gian. Anh đã không còn yêu Ngọc nữa ? Anh có còn tin vào bản thân mình không ? Có còn tin vào ánh hào quang đầy ảo tưởng mà anh đã vẽ ra cho anh với Ngọc. Một thứ tình yêu mù quáng mạnh nhiều lần hơn lý trí của anh, mạnh đến độ phá sập mọi thứ. Không còn cung điện lầu son, người tình đã bỏ xa huyền thoại. Người đàn ông phàm tục đang đối diện với bản chất trần tục của con người ... Sợ hãi và cô đơn ! Người đàn ông đang dật dờ chạy trốn bóng tối.
               
              Ngọc cũng không màng đến gia đình bên Việt Nam. Hình như cô qua Mỹ chỉ để thoả thú vui ăn diện. Chính anh lại lặng lẽ gởi tiền về quê nhà cho ba má Ngọc những khi họ ốm đau túng quẫn.
               
              No bụng, anh vẩn vơ ra thăm vườn hồng, chọn lấy những bông hoa vừa hé nụ cắm vào chiếc bình sứ được chị yêu thích nhất, đây là chiếc bình kỷ niệm anh đã mang về nhà tặng chị sau một chuyến công tác bên Mexico. Đặt bình hoa trên bàn ăn, anh tưởng tượng ra nụ cười đằm thắm của chị chiều nay khi trở về nhà, chị sẽ hiểu được lời cám ơn mà anh thầm gởi gấm. Hoa lúc nào cũng làm chị rạng rỡ, chị sẽ được ấm lòng tối ngủ giấc ngon hơn.
               
              Dù đau đớn vì chuyện ly dị chị chưa hề nặng lời với anh. Cách chăm chút chị dành cho anh vẫn như ngày nào. Trong sâu thẳm chị cho anh một niềm tin mình vẫn còn chỗ đứng trong căn nhà này. Có lẻ tự đáy lòng chị vẫn chờ đợi anh. Có thể rồi chị sẽ tha thứ cho anh như hàng vạn hàng trăm lần trước đó, bởi trong mắt chị anh như một thằng bé con mang gương mặt đàn ông. Anh là người đàn ông đầu tiên và duy nhất trong suốt cuộc đời chị, và chị đã trót yêu anh hơn chính bản thân mình mất rồi.
               
              Công việc làm ăn của chị vẫn tốt đẹp, chị chăm chút bản thân mình nhiều hơn. Chị dành thêm thời gian cho con bé, hai mẹ con đi đâu cũng có nhau, chị cố gắng bù đắp những thiếu sót nơi anh, cố khoả lấp nỗi hụt hẫng mà lẻ ra con bé không nên có. Anh biết ơn chị rất nhiều. Anh vẫn lặng lẽ ngắm chị và con bé từ xa, thầm cầu nguyện cho họ được bình an vô sự.
               
              Riêng con bé anh chẳng biết phải làm sao với nó. Tội nghiệp ! Có lẽ con gái hận bố ghê lắm. Mong sao mỗi ngày lớn khôn thêm con sẽ thấm nhuần sự mềm mỏng ân cần của mẹ. Nó còn quá trẻ để hiểu được tình yêu thương anh dành cho nó. Dẫu anh là người đã chọn lựa sống xa nó, đã khiến nó mất niềm tin vào cuộc sống này, nó vẫn là một đoá hồng trân quý nhất trong lòng anh. Càng ngày anh càng nghĩ tới con bé nhiều hơn, dạo này thấy con đang tập lái xe. Anh đang cố cày overtime hy vọng sẽ mua tặng con một chiẽc xe mới nhỏ xinh làm quà vào đại học. Chắc con bé sẽ ngạc nhiên thích thú không nỡ từ chối đâu. Anh thèm được ôm con bé trong tay quá, thèm làm sao mùi hương tóc thơm nồng... Con nhỏ điệu lắm nghe, lúc nào cũng lượt là thơm phức.
               
              Ngày trước mỗi khi dẫn con đi mall, anh phải đợi nó hàng giờ trước cửa hàng hương liệu. Nó thử hết mùi hương này đến mùi hương kia, cuối cùng chọn ra hương của hoa hồng trắng. Thương con anh đã trồng thật nhiều hoa hồng trắng quanh nhà, trồng thêm nhiều bụi hoa hồng nhung cho vợ. Anh thường ví von chị như loài hoa hồng nhung đỏ thẫm, đằm thắm, dịu dàng. Chị vui vẻ gọi ngôi nhà của mình là " tổ ấm hoa hồng " và thường nghe bản nhạc " Triệu đoá hồng đỏ thắm " dẫu anh không phải là chàng hoạ sĩ tài ba.
               
              Anh đi vào phòng khách đảo một vòng rồi ngã lưng ra sofa. Dễ chịu quá ! Bộ sofa này anh chị đã cất công tìm kiếm mất mấy tháng để chọn được bộ ghế vừa tân thời vừa êm ái. Bộ ghế được bọc nhung màu đỏ sậm thật quý phái. Trên lưng ghế vẫn còn mờ mờ một vệt loang... Trong một lần uống rượu cao hứng anh đã  đè ngửa chị ra ghế mà hôn, chị vùng vẫy chạy trốn làm vấy rượu ra ghế, bất cứ lúc nào uống rượu anh đều nghĩ tới chiếc ghế này. Chẳng có chiếc ghế nào cho anh thoải mái hơn.
               
               Cây guitar của anh vẫn treo hờ hững trên vách. Anh lướt những ngón tay mình trên phím piano, một lớp bụi mỏng in dấu vân tay anh. Con bé đã lâu không động đến phím đàn, anh đi tìm cây chổi lông gà phủi bụi cẩn thận nâng niu từng cung phiếm. Ngày nào... hai bố con thường hoà tấu với nhau, mẹ là thính giả duy nhất đầy hâm mộ, hạnh phúc tràn trề.
               
              Anh tẩn mẩn đi vào phòng chị, căn phòng vẫn ngăn nắp như bao giờ. Chiếc gối của anh vẫn nằm song song bên gối chị. Anh lại gần bàn trang điểm, chị đã sắm thêm vài chai nước hoa mới, đã thay những thõi son màu tươi hơn. Anh sà xuống tự ngắm mình trong gương. Sự thay đổi làm anh choáng váng... Tóc đã bạc đi rất nhiều, hai bên thái dương lõm hẳn vào trong, hai gò má nhô cao lên, làn da sạm nâu thô ráp. Anh tàn tạ hư hao nhanh quá ! Ngọc không chê anh sao được. Anh đã là một ông già, già thật rồi ! Anh chán nản nằm vật xuống giường, tấm niệm cũ rung lên khe khẽ... Nhịp rung nhắc nhở những hoài niệm yêu đương ngày xưa. Anh nhớ vô cùng vòng tay chị, vòng tay xoắn xít mò mẫm khắp người anh trong cơn đam mê, vòng tay thường rối rít xiết chặt hơn, rồi chặt hơn nữa, chặt đến ngạt thở... Khuôn ngực chảy xệ mềm mại trễ tràng, bờ môi run run... ươn ướt ... Chợt tiếng con bé khóc thét ở phòng bên ! Anh bật dậy chạy ùa vào phòng con.
               
              Căn phòng bừa bộn quá chắc con bé sáng nay lại dậy muộn, mền gối ngổn ngang, sách vở lộn xộn trên bàn. Anh hồ hởi xếp lại mền gối cho con, hương bạch hồng thoang thoảng, vài sợi tóc còn vương trên gối xinh. Anh tỉ mỉ nhặt lên từng sợi, tóc con đã dài đến bằng này rồi ư ? Vậy mà anh không được gần gũi nâng niu bờ tóc đó ... Anh xiết chặt chiếc gối xinh vào lòng như ngày xưa vẫn thường ẵm ru đứa bé. Hơi hướm của con tan chảy trên da thịt anh. Anh rùng mình, để mặc cho những giọt nước mặn chát lăn tăn rơi xuống gối.
               
              Anh kéo màn của sổ để cho nắng chan hoà ùa vào ngập phòng. Nắng trãi đều trên mảnh vườn con, con bé đã thay anh chăm bẵm cho mảnh vườn tươi tốt. Anh lặng người ngắm khung cửa sổ. Toàn bộ căn nhà đây là nơi có view đẹp nhất nhìn thẳng ra vườn. Những đoá hồng trắng sáng rực ngậm ánh mặt trời đang đong đưa vờn gió, những khóm hồng nhung nỡ muộn e ấp kế bên lác đác tạo thành những điểm nhấn hút hồn. Trắng tinh và đỏ thẫm. Tương lai lồng quá khứ. Trong phút chốc anh ước ao hồn mình được nhởn nhơ như những cánh bướm ngoài kia. Dẫu mang tiếng đa tình những cánh bướm vẫn có sự chọn lựa riêng, hoa nào thì bướm ấy. Chỉ có loài người thường hay bị ngộ nhận lầm lạc trong tình yêu.
               
              Có thể con bé thường trãi qua hàng giờ bên khung cửa sổ này. Sự lãng mạn nơi con bé là nét di truyền rõ rệt nhất từ anh. Không biết con gái suy nghĩ đến điều gì mỗi khi ngắm hoa nhỉ ? Chắc nhớ bố lắm phải không con ? Con còn nhớ bố nhiều lần đã bảo với con : " Con là đoá hoa xinh đẹp nhất trong lòng bố " Và con thường nũng nịu bắt bố phải hứa : " Mãi mãi thế bố nhé ! Mãi mãi "
               
              Đoá hồng yêu quý của bố đang lớn lên từng ngày mà bố lại ở xa không được đưa đón con đến lớp mỗi ngày, không được dạy lái xe cho con, không được nhìn thấy con chăm sóc mảnh vườn. Bố rất lo con hay lơ đễnh sẽ bị gai của hoa đâm vào tay. Bố chỉ muốn nhìn thấy bàn tay xinh xinh của con nhảy múa trên phím đàn thôi à.
               
              Con ơi ! Bố đã thất bại với vai trò của mình, chỉ mong sao con gái bố đừng mất niềm tin vào cuộc sống. Rồi một ngày con gái sẽ biết yêu, trái tim con sẽ mở ra bao dung hơn với bố, cho đến ngày con cảm nhận niềm hạnh phúc được yêu, con sẽ hiểu được nỗi đau của bố hôm nay. Tình yêu thương chẳng bao giờ mất đi đâu được con ạ ! Nó lẩn quẩn - Nó luân lưu - Nó khép kín - Nó dạt dào - Nó ẩn nấp - Nó chứa chan - Nó ngậm ngùi - Nó ấp ủ.
               
              Trời đã vào đông hồng vẫn còn rực rỡ, dẫu mùa này gió lớn những cánh hoa vẫn không bị tả tơi. Tình yêu của bố ngủ lại bên những khóm hoa đó. Mỗi ngày khi con ngưởi hương hoa là hơi thở của bố thật gần, mỗi khi con dạo đàn vẫn có bố bên cạnh lắng nghe. Mỗi khi con tập lái xe bố vẫn dõi mắt nhìn theo cầu nguyện cho con được an toàn không lạc lối trên đường đời như bố. Hoa hồng cho yêu thương, bố mãi mãi bên con. Con hãy ngoan hãy cứ tin như thế !
               
              Từng vũng từng vũng buồn thay nhau từng chập đổ xuống hồn anh. Anh xót xa vẫy vùng trong cơn mưa nuối tiếc. Dĩ vãng đang chầm chậm quay về.. dịu dàng... lan toả... rồi trượt khỏi tầm tay. Anh đã ngoài 50 rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ 60. Anh còn được bao nhiêu cơ hội để ngắm khung cửa sổ rực rỡ hoa hồng này ?
               Bao giờ con sẽ lại gọi anh một tiếng : " Bố "
              Bao giờ lại được nghe vợ âu yếm : " Mình ơi ! ".
              Đôi vai anh buông thõng chùn thấp mệt mõi. Anh lảo đảo dựa vào tường nghe từng sớ thịt trên người mình đang rệu rạo chực vỡ tan. Những sợi gân dưới chân đang run lên nhức nhối, tay chân như bại liệt không sao nhấc lên nỗi, mắt anh hoa dần, những mạch máu về tim dường như đang nghẽn lại. Cả thân người anh đong đưa, anh cố dồn nén sức lực vào hơi thở, anh cố gắng thở thật mạnh, thật sâu, sâu hơn nữa... Anh bàng hoàng bừng tỉnh, cơn choáng vừa đi qua...
              Có cái dại nào trên đời lại giống hệt nhau đâu chứ !
              Có thằng đàn ông nào đang khốn khổ với tâm trạng như anh không ?
               
              Mưa phố núi 8-1-2015
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 12:19:23 bởi mưa phố núi >
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9