Chẳng còn chi nữa đâu em
(Viết cho đồng bào tôi ở Văn Giang)
Chẳng còn chi nữa đâu em
khi niềm tin chỉ như đồ trang sức
lấp lánh trên những cái lưỡi thuồng luồng
chẳng còn chi nữa đâu em
khi dùi cui và súng ống
được đem ra uy hiếp giống nòi
em cứ đau và em cứ khóc
cho “trận thắng” họ vừa vênh vang ghi điểm
“trận thắng” của lương tâm bị xéo nát dưới gót giầy
anh dắt em đi qua những cánh đồng xơ xác
mồ mả ông cha bị cày xới như sau trận bom thù
và bao điều thiêng liêng ta gìn giữ
đã chết rồi bằng đủ thứ nhân danh
em có nghe trăm nghìn rên xiết
khi đất quê hương chảy máu
những bước chân rầm rập dội về
đang dàn đội hình cướp đất
ôi những cánh tay già nua năm xưa giữ đất
mồ hôi và nước mắt
cấy hái và gieo trồng
tủi nhục và vinh quang
nay không giữ nổi đất rồi…
trước những đứa con
những đứa con lớn lên bằng hạt lúa
gieo trồng trên đất quê mình
ôi những đứa con đã từng thề thốt hi sinh…..
nay chỉ mặt người làm ra hạt lúa
như chỉ vào bầy tôi tớ
chẳng còn chi nữa đâu em
kìa dùi cui đã giơ cao
kìa gót giầy đã tung ra
hung hăng và hãnh tiến
cuồng vọng và đớn hèn
thì em ơi cứ đau
thì em ơi cứ khóc
nhưng chẳng còn chi nữa đâu em
Trần Vũ Long