Hai đầu nỗi đau
Đặng Quang Chính 27.07.2012 17:14:08 (permalink)

Hai đầu nỗi đau

Mới đến định cư xứ người không lâu, tôi có một nhận xét, mà đến bây giờ, nhiều người vẫn còn cho là đúng. Xứ mà người ta gọi là vương quốc Na Uy này, lúc đó, an sinh xã hội đã giảm hơn trước (chút xíu thôi) ...nên vẫn khiến một số đông người ”nhàn cư vi bất thiện”. Rồi ..họ sinh ra ”bất bình thường”!. Nơi mà người ta làm việc tăng năng xuất (hai ba jobb) như ở Mỹ, cũng không tránh được bệnh này. Hai xứ Tây phương, một đầu châu Âu, một đầu châu Mỹ, đều có nỗi đau chung.

Ở Mỹ, chuyện bắn người nơi công cộng hình như trở thành một việc phổ biến, nên khiến người ta ít quan tâm hơn trước kia. Gầy đây nhất, trong lần đến Mỹ tháng rồi, tôi đã nghe trên đài truyền hình, tin tức về vụ thảm sát tại một rạp hát ở Denver. Mười hai người chết và hơn 50 người bị thương. Tổng Thống xứ này không đưa ra một dự luật đặc biệt nào, chỉ nhấn mạnh yêu cầu đưa ra những biện pháp hợp lý để ngăn chận những kẻ tâm thần bất ổn có được vũ khí.

Trái ngược với nước này, khi Na Uy xảy ra vụ thảm sát làm chết đến hơn 70 người vào năm ngoái, ông vua xứ này kêu gọi mọi người quan tâm với nhau hơn. Điều này phần nào phù hợp với nguồn tin của cảnh sát trong vụ nổ súng tại rạp hát bên Mỹ. Thủ phạm là một sinh viên y khoa, rụt rè và xa cách trong giao tiếp với xã hội.

Trong bài viết ”Idiot-stupid”, nơi mục Diễn Đàn của trang mạng này, nói về tên giết người hàng loạt, Breivik (Na Uy), tôi cố theo dõi các dữ kiện, để nhằm tìm xem, vì lý do nào mà một người có thể nhẫn tâm, giết và làm bị thương gần cả 100 người. Trong thời gian loạt bài được viết ra, lại có vụ xử Lý Tống. Lý Tống, Freedom Frighte, không làm tổn thương nặng nề ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, nhưng bị xử với nhiều tội danh nặng nề. Sau, tuy được giảm nhẹ ...nhưng, đối với một số người Việt, bản án không công bằng (họ muốn so sánh cái nguy hiểm của công tác văn hoá vận do ĐVH thực hiện, với cái dụi mắt –KHÔNG CHẤN THƯƠNG nặng- của ca sĩ này!..). Riêng tôi, cái chung nhất của hai người là họ đã tính toán và quyết làm cho được dự định của họ.

Nhưng một trong những dự định của tôi khi đi Mỹ lần này đã không thành, dù đó chẳng là điều gì ghê gớm. Đó là việc thăm Lý Tống trong tù. Người được xem như trung gian, có thể giúp tôi gặp anh ấy, đã đi xa vì một chuyện cần thiết.

Một dự định khác đã được thực hiện, nhưng lại dấy lên nỗi đau chung. Đó là việc đến gặp anh Uyên Thao, người chủ trương nhà xuất bản Tiếng Quê Hương. Trước đó khoảng một tuần, sau khi đến Eden (Trung tâm thươngmại của người Việt), tôi nghe một người bạn nói, trước đó một hai ngày đã xảy ra vụ bắn chết người tại khu vực này. Ai ngờ nỗi đau đó đã rơi trúng vào chủ nhân của ngôi nhà chúng tôi đến thăm.
- Vụ này xảy ra sau vụ thảm sát ở Colorado. Tôi hỏi
-Trước vụ Colorado khoảng 4(5) hôm. Một người trong cuộc gặp mặt trả lời và tiếp: “Vụ Colorado xảy ra vào ngày 20.07 vừa qua"
-Tôi buồn quá!...với anh, tôi muốn anh rõ chuyện này.

Nỗi buồn của anh Uyên Thao như muốn được chia xẻ với ông bạn văn, Viên Linh, đã làm cho chủ nhân ngôi nhà như đã quên đi chúng tôi. Anh ấy kể, trong khi bị "cải tạo" (một loại nhốt tù sau năm 75, dành cho ngụy quân, ngụy quyền) gia đình chúng tôi bị cô lập với hàng xóm xung quanh. Việc học của những đứa con bị cản trở (chính quyền CS sau năm 75 đã đặt hạn chế việc vào đại học đối với con em của những người làm việc trong chế độ VNCH). Lúc cải tạo về, tôi khuyến khích đứa con thứ trong nhà học Taekwondo. Con đường này không cản trở tài năng của nó. Được đại diện đi thi đấu Thế vận Hội, nó đã bị loại. Có thể điều này đã làm cái đặc tính "bùng nổ" của nó tăng thêm. Qua Mỹ, nó làm trong ngành bưu điện. Thời gian khủng hoảng kinh tế vừa qua khiến công việc bị cắt giảm.

- Con trai anh đã lập gia đình chưa.?. Anh Linh hỏi.
- Nó đã làm thủ tục giấy tờ cho vợ nó ở Việt Nam. Nhưng việc thất nghiệp của nó gây trì trệ !..Nó theo lời giới thiệu của bạn, đến Texas kiếm việc. Không được nó quay trở về đây..
- Người bị bắn là bạn của nó...?. Một người khác hỏi.
- Bạn của nó chơi nhạc, chia phòng ở với nó. Chính bạn nó đã giới thiệu công việc ở Texas...Nhưng, chắc nó không biết tính hay "bùng nổ" của con tôi...và có thể nó đã nói điều gì không hay...
- Rồi con anh bắn người bạn của nó..?
- Tôi có biết gì đâu...Khi cảnh sát đến báo sự việc...cho tôi hay con tôi đã tự sát sau đó. Thật là một sự việc quá đau buồn đến với tôi !..Ở Việt Nam, người cha bị nhốt tù cải tạo không tội danh, gia đình bị cô lập, con cái chịu thiệt thòi vì không có tương lai…qua đây, tương lai của nó chưa thấy tốt hơn lên..mà lại đột ngột qua đời.!..
- Đây cũng là một hậu quả của cuộc chiến...nhưng do Cộng quyền gây ra. Anh Linh thêm ý.
- Giống như lính Mỹ khi về lại đất nước...Họ bị Hội chứng Việt Nam. Tiếng Anh gọi là...(gì)..trauma. Tôi không nhớ được chữ đi trước, gắn liền với nó.

Tôi hỏi anh Linh chữ đó. Anh Viên Linh là Giám đốc Việt Nam Thông tấn Xã ở miền Nam, trước năm 75. Anh ấy đã du học ở Mỹ và hiện đang làm thiện nguyện trong bộ phận giúp đỡ những người già tại xứ này . Anh ấy không trả lời. Có lẽ tai anh ấy không được thính (82 tuổi rồi chứ ít gì!).…hay là còn đang thắm cái đau của người bạn. Nhưng, tôi chợt nhớ ra sau đó. Chữ "Hội chứng" là "Post-trauma" trong tiếng Anh. Nghe đến đây, có người cho rằng, làm gì sự ảnh hưởng có thể kéo dài cho đến nay; dù rằng, ảnh hưởng sự cô lập đến gia đình anh Uyên Thao là sự thật. Nhưng, cứ xem sự việc "Chất độc màu da cam" thì rõ. Mấy anh Cộng sản nhà ta ở Việt Nam, nói đi nói lại, cứ kiện kiện đi kiện lại chính phủ Mỹ cho bằng được; dù rằng cuộc chiến trôi qua đã hơn 30 năm rồi. Có điều, tay chân dị tật có thể thấy được, chứ tâm lý hoặc thần kinh không bình thường, điều này không thể quyết đoán chắc chắn.

Anh Thao đã có nỗi khổ đau tại cả hai đầu đất nước. Tại Việt Nam, sau 75, anh ấy ở tù không tội danh. Tại Mỹ, đứa con tự sát vì những dồn ép của một gia đình bị cô lập xưa kia. Nhưng, những vụ thảm sát xảy ra tại Na Uy và tại Mỹ, do những ảnh hưởng nào..??!.

Breivik, tên giết người hàng loạt tại Na Uy, gây ra thảm sát bởi tiêm nhiễm những hành động giống như những hiệp sĩ bịt mặt của Nhật (Nina). Tên Holmes, giết 12 người, làm bị thương hơn 50 người, có lẽ đã nhiễm những hành động của những anh hùng trên màn ảnh Mỹ như Rambo..v..v...Cảnh sát, trước khi vào được nhà tên sát nhân này, đã phải vô hiệu hóa những phương tiện giết người khác, được đặt ra như những bẫy giết người trong các phim của Rambo!...Các phương tiện truyền thông đã gây ảnh hưởng không nhỏ.

Trên tầm vóc khác lớn hơn, chủ thuyết Mác Lê đã ảnh hưởng sâu đậm đến những tên sát nhân lớn như Stalin, Mao Trạch Đông, Pôn Pốt và tập đoàn cai trị Cộng sản tại Việt Nam ngày nay. Sau năm 75, trong nhà những tên cán bộ trung cao, bộ tuyển tập học thuyết Mác Lê nằm ở vị thế dễ thấy nhất trong phòng khách của chúng. Cho đến bây giờ, dù bọn chúng thấy chủ nghĩa này đã lỗi thời, nhưng để dối gạt quần chúng, chúng vẫn dùng chủ nghĩa này và hình tượng Hồ Chí Minh để tiếp tục ru ngủ ý thức của người dân. Mười mấy tên trong chính trị Bộ, dùng chủ thuyết này để coi như đất đai thuộc về sở hữu của nhân dân; nghĩa là trong thẩm quyền sử dụng của nhà nước...cũng có nghĩa là, dưới quyền quyết định của đảng CS.

Chuyện Vinashin, chuyện Eucopark là chuyện nhỏ. Chuyện bán Hoàng Sa, Trường Sa, chuyện bán nước là chuyện lớn hơn. Những chuyện đó đã dần dần trở thành hiện thực. Bởi, chúng ta tạo được một tiêm nhiễm độc hại là, ai cũng là kẻ thù của nhân dân, khi những người đó chống lại sự sai trái của bọn nắm quyền trong Bộ chính trị !!....




Đặng Quang Chính

Oslo 27.07.2012
10:36











#1
    Đặng Quang Chính 05.08.2012 05:35:21 (permalink)

    Thương nhau lắm ...


    Chiều qua, tôi đã về trễ mà vợ tôi lại về trễ hơn. Sau khi ăn tối, câu chuyện mà vợ tôi được người khác thuật lại, đã được kể lại cho tôi. Có lẽ mục đích của việc này là nhằm nhắc lại một nhận xét của tôi trước đây. Nghĩa là, khi người ta quá bận rộn với cuộc sống, điều đó có thể gây ra sự bất bình thường trong tâm tính. Ngược lại, cũng thế ..!

    - Anh có nhớ vụ giết người xảy ra tại Furuset năm trước không ...?
    - Vụ gì ...?
    - Con của anh .... đó ?
    - Anh nào?...
    - Người bán cửa hàng bông gần khu mình ở...

    À !..thì ra. Người mất đứa con là người mà trước đây đã không trả lời vào câu hỏi của vợ tôi, khi vợ tôi nhắc đến một án mạng đã xảy ra trong khu vực nhà ở của anh ấy. Bây giờ, nhớ lại, tôi cho là vào lúc đó, hai vợ chồng anh này không biết gì nhiều về chúng tôi...nên không muốn nói ra câu chuyện.

    Một khu vực không đông dân cư, cửa hàng ít ỏi như nơi chúng tôi ở, có việc gì mà ẩn dấu được. Lần chào hỏi đầu tiên lại phát xuất từ anh chủ mới. Trước đó, khi đi ngang, thấy anh lăng xăng coi sóc cây kiểng trước tiệm, chúng tôi ngỡ anh ấy là người Phi. Rồi chúng tôi tự suy luận, có thể anh ấy là người làm công cho bà chủ người Na Uy mà chúng tôi đã thấy được nhiều lần.

    - Bà ta nhượng lại cửa tiệm, nhưng sao ...thấy có triển vọng khác hơn trước không?
    - Bà ta tốt bụng, giới thiệu khách hàng cũ của bà ấy nên cũng đỡ. Vừa rồi ...khi bà Aung
    San Suu Kyi đến nhận giải Nobel, một khách hàng đã đặt lẳng hoa tại tiệm này ...và khi truyền hình loan tin, có thấy lẳng hoa này trong đoạn phim đó.
    - Như thế cũng vui ..vì đây là một dịp được quảng cáo không công.

    Anh chồng vui tính, nói chuyện huyên thuyên. Bà vợ ít nói hơn, nhưng cũng là người vui tính. Hơn nữa, người vợ đã học các khóa về cây kiểng nên cách trình bày hàng hóa trông đẹp mắt hơn, sống động hơn trước kia.

    - Trước có làm công việc gì liên quan đến buôn bán chưa...?
    - Từ lúc qua Na Uy đến nay, đi làm suốt. Có lúc quản lý đến 30(40) nhân viên. Có lúc có cửa tiệm ở trung tâm phố.
    - Như vậy thì ổn rồi ..Khi mới hỏi thăm, tôi cũng hơi ngại, không biết một nơi hơi vắng vẻ như vầy mà ra tiệm, không biết sẽ ra sao ... Nhà có gần đây không?
    - Ở Furuset ...nhưng đi xe đến đây cũng không xa.

    Biết hai vợ chồng là người đồng hương, chúng tôi cũng muốn đôi khi ủng hộ, chẳng hạn bằng cách mua cây kiểng gì đó. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thôi, bởi đã có lần trồng bông trong nhà, nhưng sau một lần nghỉ hè, cây lá trơ trụi hết. Tuy vậy, chúng tôi có ý định là, khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng ghé tiệm thăm hỏi cho vui.

    Chính vì thế, vợ tôi đã ghé thăm cửa hàng vào chiều hôm qua, thứ sáu. Có lẽ vì người vợ tôi quen, là người thân và đang tiếp chuyện với chị ta -người vợ chủ cửa tiệm- nên chị ta đành nói ra tin buồn trong gia đình. Chị cho biết, người bị giết hồi năm ngoái, dưới tầng hầm, là con trai của chị. Vụ xử sẽ diễn ra vào tháng 8(9) này. Thủ phạm là bạn của người con trai. Hai đứa chơi với nhau từ lâu, khá thân. Có lúc chị còn nấu cơm mời đứa bạn của người con cùng ăn. Nó cũng hiền !...Không biết vì sao lại sinh ra nông nỗi. Như đoán được thắc mắc của vợ tôi, chị ấy ra dấu chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ, đừng cho chồng, đang ở trong tiệm nghe được. Chị ta nói rằng, đến giờ, người chồng vẫn còn đau buồn về sự mất mát đó ..nên không muốn ai nhắc đến chuyện ấy nữa..!!

    Câu chuyện bên trời Mỹ, xảy ra trong gia đình anh Thao, cũng diễn ra gần như tương tự. Hai đứa con bị giết bởi hai người bạn của nó. Mới đọc tin trên báo, ai cũng tưởng đó là chuyện ân oán giang hồ, xảy ra trong đám làm ăn băng đảng, liên quan đến ma túy, thuốc phiện gì đó. Nhưng, người trong cuộc biết sự thật ra sao. Mà sự thật sao cay đắng quá đổi !...Gia thế của hai gia đình, bên giết và bị giết, ở Mỹ và Na Uy, đều là gia đình đàng hoàng. Ai gây ra nông nỗi này ..?. Nỗi đau của hai gia đình chắc không bên nào kém bên nào. Hay như câu nói của người xưa rơi trúng vào trường hợp này: ”Thương nhau lắm, cắn nhau đau”!.


    Đặng Quang Chính

    Oslo 04.08.2012
    23:21






    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9