THƠ THỜI SINH VIÊN
Dáng em Ngày xưa anh bước qua đường,
Phố kia trước lạ, lâu dần thành quen.
Mưa dầm nắng dãi bao phen,
Chỉ mong gặp được dáng em thuở nào.
Thế gian muôn sắc muôn màu,
Tím màu áo ấy biết bao thần kỳ,
Ngắm em ngắm mãi thành si,
Bao lần anh nghĩ, không gì bằng em!
Dáng em tha thướt, êm đềm
Như vầng trăng sáng trong đêm dịu dàng.
Nỗi niềm da diết trong lòng,
Mong được trôi mãi giữa dòng nhớ thương.
Tháng 2 năm 2000.
Không tên 1 Hôm qua anh đến chơi nhà,
Bị em đuổi tựa đuổi tà là sao?
Sao em ráo máng cạn tàu,
Cho anh hứng trận mưa rào ướt thân!
Tháng 4 năm 2000.
Đổi thay Em xưa kia rất dễ gần,
Sao giờ như thể muôn trùng cách xa?
Nhưng anh nhớ mãi câu ca:
Cách mặt mà vẫn không xa cách lòng!
Yêu em đến mức hóa cuồng,
Yêu em đến nỗi đau buồn khó vơi.
Giá em không hiện bên đời,
Hẳn anh chẳng viết bao lời thành thơ!
Tháng 6 năm 2000.
Không tên 2 Em giờ từ chối tình anh,
Thế thì thôi được, ta đành chia phôi.
Đường đời ta hãy rẽ đôi,
Mặc ai cứ nổi, cứ trôi bao lần.
Can chi, chỉ mệt tấm thân,
Vì em có thiết, có cần anh đâu!
Mà sao anh vẫn chuốc sầu,
Tấm thân này nguyện làm cầu em qua!
Tháng 7 năm 2000.
Nỗi lòng Mùa xuân hoa, lá, cỏ , cây,
Đẹp như cô bé hây hây má hồng.
Còn trời những lúc về đông,
Trời mây u ám, hệt lòng người trai.
Hoa đào, hoa cúc, hoa mai,
Thân cây trơ trụi, sót vài lá khô.
Tim tôi như thể cầm tù,
Trước tình cảnh ấy, bao thu mãi buồn!
Tháng 10 năm 2000.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2012 15:49:30 bởi kien0745 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: