Lãng Tử
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              
               Lãng tử phong trần xa cố hương, lang thang nhân thế vạn nẻo đường, sương gió dãi dầu cơn lạnh ấm, tâm tình nan giải kiếp nhân sinh, rồi bỗng một ngày kia chợt tỉnh, mộng những tàn phai nhớ ‘đường về’.       Lãng Tử       Bềnh bồng bềnh bồng  
 Sóng hồng xô dạt  
  Hạt nắng rơi trên sóng bềnh bồng.       Bềnh bồng bềnh bồng  
  Bến đời phiêu bạt  
  Lạc bước phong sương những nẻo đường.       Ta vẫn thương hoài giấc mộng xưa  
  Thủa nào ta đến nẻo trần gian  
  Mênh mang một nỗi sầu nhân thế  
  Quê cũ mờ xa mãi nghìn trùng.       Tung cánh chim Bằng  
  Bay khắp trời tự do  
  Xuôi khắp non ngàn  
  Máu lãng tử dọc ngang  
  Ngày tháng rong chơi  
  Bên đời vẫn ung dung.       Mịt mùng mịt mùng  
  Từng lớp thời gian qua  
  Ta vẫn chờ mong có một ngày  
  Nay đã vừa duyên đủ phúc phận  
  Ta đã tỉnh ra, hết mịt mùng.       Trập trùng trập trùng  
  Vạn lý ngàn mây xa  
  Ta vẫn ngược xuôi giữa dòng đời  
  Nơi chốn trần gian đầy mê hoặc  
  Ta nhắc người ơi, nhớ ‘Đường Về’.       @ Cảm ngộ:       ‘Đường Về’ đã nhớ gọi thành tên  
  Cùng nhắc người thân với bạn hiền  
  Nhắc cả những ai còn chưa tỉnh  
  Tâm tình chia hết lạ cùng quen.       Mời mọi người xem qua, đọc thử cuốn “Thiên cổ kỳ thư” 
CHUYỂN PHÁP LUÂN, cuốn sách rất hay, chỉ ra Con đường trở về nơi nguồn cội chân chính của sinh mệnh.       
(Vô Cố Nhân)   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2020 22:18:06 bởi voconhan >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: