Miên man về Nhiếp Ảnh
Lá Chanh 09.08.2012 01:37:43 (permalink)
Ước Mơ,

Từ nhỏ đến lớn, cái gì mình cũng nghèo nàn hết, chỉ duy có ước mơ là quá nhiều, rất phong phú và đa dạng, phải nói mình thuộc loại giầu có trong lãnh vực này (tỉ tỉ phú chứ không phải chơi). Nhưng mà viết ra hết thì cái đó mình sẽ mỏi tay "qua đời" trước khi thiên hạ lăn đùng ra chết vì bị cưỡng bức đọc toàn chuyện tào lao. Hì! hì!.. thế nên: "thôi thì thôi nhé...", ráng giả bộ hiền hiền, ít nhiều chuyện (hiếm hoi lắm) viết về ước mơ của mình trong lãnh vực nhiếp ảnh.

Một buổi sáng nắng lung linh, chẳng biết có phải người ta gọi là nắng thủy tinh không? Những tia nắng lọc qua cành lá trong xanh, chiếu xuống đám có xanh non, cái màu xanh biết. Mèng ơi! sao mà nó đẹp thế! giá như mình ăn được hết đám cỏ non đó vào bụng xí hết làm của riêng của mình nhỉ? Ấy da! mình đâu phải con bò, mà cũng chẳng dám gặp cỏ, nuốt cái đó không xong đâu. Làm gì nhỉ? chụp hình! đúng rồi! đúng quá! mình sẽ chụp nó để tối tối mang ra ngắm, ngắm được những ánh nắng lung linh buổi tối, không phải ai cũng có phải không? Wow! mình phục mình quá xá, chuyện gì cũng nghĩ ra được! thông mình thiệt! thông minh thiệt.


- Xã ơi! cho em mượn cái máy hình.
- Để làm gì?

Trời đất! đàn ông sao nhiều khi có nhưng câu hỏi vô lý hết sức, chẳng nhẽ mình mượn máy hình để dũa móng tay? Nhưng đừng dại dột nói ra ý nghĩ này vì hạnh phúc gia đình yêu dấu.

- Chụp hình!
- Chụp hình?

Dù nói qua phone nhưng mình cũng biết ngay mà! chắc chắn "Lão" đang trợn mắt, há miệng rơi nước miếng vì ngạc nhiên, ngạc nhiên cái gì? hồi đến giờ mình bị hết chồng rồi đến con: "mẹ! mẹ! quay lại cười một cái cho con chụp " bận muốn chết cũng phải quay lại, "hey! tóc mẹ bù xù quá!" ..."có sao chụp vậy đi con, chụp lẹ lên mẹ còn đang mắc dọn dẹp" . "Em ơi! cho anh mượn vọc dáng em một teo" Ông này! thiệt là phiên hết sức đang lúc này bắt chụp hình "đứng qua bên này mới chụp được"..." Lẹ lẹ lên anh, nồi cơm của em sắp cạn rồi kìa! " . Khà! khà! bao nhiêu cái phiền não bị ép buộc làm mẫu, bây giờ mình phải vùng lên! Cứ nghĩ đến mặt "lão" ngạc nhiên là mình đã quá!

- Ừa! em tập chụp hình, Xã chỉ cho em ngheng! ( Ngọt hết biết! bỏ mấy bịch đường phèn vào đó không ngọt sao được!)

Trên phone "Lão" ráng nín giận tận tình chỉ dẫn...cái mụ phù thủy hơi bị ngu : ".... nút tròn tròn trái bên là mở máy lên, em thấy cái nút đó chưa? Tìm cái nút bên phải ...thì nhấn nhẹ để lấy focus, rồi bấm mạnh xuống là chụp, rồi cái vòng xoay...."

- Xã ơi! sao có nhiều nút quá! anh có cái máy nào chỉ một nút mở lên là chụp không? tùm lum như vậy làm sao em nhớ hết.
- Lấy giấy viết ra ghi đi em...còn không! đợi Xã về Xã chỉ cho.

Tay nắm phone, tay cặm cụi ghi chép...nhưng mắt thì nhìn vào cái máy hình...sao nó giống quái vật quá!

- Xã! tại sao phải vặn qua chữ P?...mà không là chữ A?...hì hì còn chữ S nữa?
.......

- Em vặn qua cái hình cái hoa cho nó đẹp được không Xã, em thích cái đó hơn?

- Sao em nhiều chuyện quá! hỏi lung tung, Xã nói viết cái gì thì viết xuống cái đó, làm y như vậy trước đi! Có muốn học chụp hình hay không? Phải biết nghe chứ!

Úi! "lão" nổi giận rồi! Ừa! Sao mình ngu quá, đúng là mình hơi bị ngu rồi! sorry ngheng Xã! Em sẽ cố gắng dán keo vào môi cho nó dính lại nín thinh....để cái tai em mở rộng lắng nghe hơn. ( nhưng ...đàn bà nhiều chuyện là đúng rồi! Chẵng nhẽ muốn mình biến thành đàn ông sao?)

Sau cùng thì buổi học chụp hình cấp tốc trên phone cũng kết thúc, bây giờ ...giờ thực hành! cầm tờ giấy ghi chép, sách máy chạy ra vườn... lay hoay làm đúng như thầy dậy.
Có cái gì sai không? thử lại một lần nữa...sao kỳ quá!... hình mình chụp ra nó không giống như những gì mình nhìn thấy....

Thử văn qua nút khác xem sao?

Sau một hồi, nắng đã lên cao, đám cỏ non không còn màu xanh biết nữa mà xanh vàng rực rỡ...mà hình của mình cỏ vẫn đen thui, hoặc cỏ xanh đục ngầu, dù mình đã thử vặn tất cả cái nút trên máy rồi. Phải làm sao?... Chẳng nhẽ lại Xã ơi! Xã à! nữa...

Ước gì mình chụp được màu đám cỏ xanh biếc nhỉ?

Ghi vào list, phải ghi vào những danh sách ước mơ của mình! Đó cũng là một ước mơ đầu tiên về nhiếp ảnh cách đây hơn 3 năm.



Trong 3 năm qua! Mình đã có bao nhiêu mơ ước, phải nói triệu triệu cái ước mơ, khi nhìn hình ảnh người khác, mình mơ chụp được những tấm như họ, họ thiệt là tài giỏi, biết chừng nào mình mới được như họ? Khi đứng trước cảnh vật thiên nhiên, tim mình đập loạn lên! đẹp quá! thật hùng vĩ!.... Yêu làm sao? Làm sao? Làm sao? Mình có thể ghi lại hết bằng máy hình nhỉ?...Mình ước làm sao chụp được nhưng gì mình nhìn thấy....lại thêm một lần ghi vào list những ước mơ.

"...Em ước mơ, mơ gì? tuổi....già bóng xế?...
.................Em ước mơ em được làm ...được làm...Nữ nhiếp ảnh gia...."

Không phải! không phải!..." không ước mơ xa xôi....chỉ ước mơ....mơ...mơ.... tậu được con Nikon D4 sắp ra" , "Ý quên! thêm mấy cái ống kính gì mới ra nữa chứ!" Chà! cái list của mình nó dài lê thê, bao lâu rồi vẫn chưa gạch bỏ được cái nào trong list.

Oái! cái ước mơ này phải bỏ vào cái cột nhưng cái mình sẽ tậu nếu mình trúng xố độc đắc. Ai cấm được mình mơ ước nhỉ?

."......Thật đẹp thay, thật đẹp thay......giấc mơ tiền............"..(xin lỗi Phạm Duy đã sửa nhạc của ông)


DayDreamer
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.08.2012 02:24:25 bởi Lá Chanh >
#1
    Ct.Ly 09.08.2012 01:41:43 (permalink)
    #2
      Lá Chanh 09.08.2012 02:31:00 (permalink)
      Cám ơn sis Ly, bỏ máy hình qua keyboard không biết có ra cái gì không? Lá liều mạng viết bậy bạ cho đỡ quên tiếng Việt
      hinh ảnh Lá dùng link, nên hổng có lớn đâu sis
      #3
        Tóc nâu 09.08.2012 02:33:09 (permalink)


        Trích đoạn: Lá Chanh

        Ước Mơ,

        ...

        "...Em ước mơ, mơ gì? tuổi....già bóng xế?...
        .................Em ước mơ em được làm ...được làm...Nữ nhiếp ảnh gia...."




        Chiều nay tỉnh táo chút thì thấy mình ' rớt ' vào trang này mới toanh của Lá.
        Chu choa ' tuổi già bóng xế 'này vẫn yêu đời hơn ai hết chứ giỡn sao ? Đó mới là điểm quan trọng , phần còn lại đừng nghĩ tới chi cho mệt nàng hử?!
        Dễ thương ghê nơi, Tóc thích giọng văn mộc mạc, giản dị không kiểu cách và rất trung thực...! Viết tiếp nữa nghen nàng, để Tóc được đọc ké với, kể như đây là chương một nha.
        Hình rất hay và đẹp... đã chia xẻ nỗi niềm của nàng nhiếp ảnh gia Lá .


        #4
          NgụyXưa 09.08.2012 04:37:07 (permalink)
          Chào mừng Lá Chanh "lạc" vào phòng Văn.
           
          "Ước Mơ" đã được mang vào thư viên (hy vọng là 2 tấm hình được lưu giữ).
           
          Xin cám ơn tác giả.
          #5
            Ct.Ly 09.08.2012 04:49:09 (permalink)
            #6
              Lá Chanh 11.08.2012 01:18:53 (permalink)
              Cám ơn Tóc, Ngụy Xưa và sis Ly, bây giờ Lá hiểu hình lớn như thế nào? ...Lá cứ tưởng hình lớn là hình chứa dung lượng lớn, hì hì. Lá quê quá! bây giờ Lá sửa lại hình nhỏ có được không? chắc chắn những hình lớn trong Thư Viện sẽ bị mất link, Lá có nên sửa lại không?

              Tóc ơi! Lá thuộc loại điếc không sợ súng...hì hì....mù chữ mà bầy đặt viết, hì hì...nên Lá nhờ Tóc, Ngụy Xưa, sis Ly và tất cả ai đọc thấy Lá viết sai lỗi chính tả, hay chỗ nào...kỳ kỳ sửa dùm Lá, để Lá có dịp học hỏi thêm, và luyện tiếng Việt.

              Bài kế tiếp Lá sẽ bỏ hình nhỏ hơn.
              #7
                Lá Chanh 11.08.2012 01:55:53 (permalink)
                Chuyện Thường Tình!


                Lâu quá H hổng có xí xọn nhiều chuyện viết lung tung làm phiền thiên hạ, nhưng: "Khứa lão Hàng xóm" hăm dọa: "Em mà không tập viết, sẽ bị quên tiếng Việt" Nghe cũng khủng hoảng quá, tiếng Mỹ thì mù, tiếng Việt thì quên, chẳng nhẽ lại ú ớ tiếng Mễ. Chết thiệt! bữa nọ ra chợ trời vừa làm oai hỏi : " Quanto?" nó xổ cho một tràng tiếng Mễ, vội túm ông Hàng Xóm : "nó nói gì vậy anh?" Lão phì cười trừng mắt la: "không biết tiếng Mễ mà bầy đặt làm gì?" quê quá! em xin chừa ...từ này em chừa...không xổ tiếng Mễ nữa.

                Viết gì bây giờ?
                Thiên hạ đua nhau mua máy Nikon D800, và Nikon D4, ..." Em ơi! anh H mới tậu cái D4, anh đòi bán cái D3" ..."máy D800 thằng J order về rồi đó em, nó mới gọi phone khoe với anh" Vợ chồng cũng náo nức không thua gì thiên hạ, vào Net dí nũi đọc về máy rồi ..."ngon quá! em há?".."ừa ngon ghê!" ăn chẳng được mà cứ đua nhau khen "ngon". Lên hãng Nikon, hai vợ chồng há miệng nước miếng chảy thành suối khi ngắm Nikon D4, .."hai đứa mình mỗi đứa vác một cái D4 là được rồi em nhỉ?" .."ừa! còn gì bằng" Vợ lôi túi sách ra bảo chồng: "bỏ vào đây đi anh? bỏ vào túi ước mơ của em rồi hai đứa mình ngồi đợi bà tiên" Chồng nhìn vợ cười có đuôi mắt luôn (già rùi mà, ai chẳng có đuôi), cũng thò tay bỏ vào túi. Còn nhỏ mơ bà tiên, lớn già đầu hai thứ tóc vẫn còn mơ bà Tiên (ý...nói dzậy kiêng cữ, phải nói là mình có tuổi rồi mà vẫn mơ bà Tiên...hì hì! ai lại chẳc có tuổi), chứ mơ cướp nhà băng, sao nó bạo động quá! mơ trúng số, chẳng lãng mạn tí nào! mơ tiên là nhẹ nhàng, trong sáng, và trẻ mãi không già!


                Thôi thì quay lại với Nikon D90 và ống 35mm, vui với những gì có trong tay...và trong khi chờ đợi bà Tiên dễ thương ngó ngàng đến mình.

                Anh Hồ Đăng có lần nói về đoạn bài hát: " thân em mong manh...như một cành lan" anh chẳng thấy lan nào gầy, lan nào cũng dầy. Nghe vậy, về nhà ráng chụp cho ánh sáng xuyên qua cành Lan, làm cánh nỏng trong veo, chụp được rồi. Nhất định hôm nào khoe với anh Hồ Đăng, Hoa lan của em mong manh gầy....nhưng, vô tình delete ráo trọi cả bộ hoa Lan mới chụp, tự nói với mình hôm nào sẽ chụp lại...bao lâu rồi vẫn chưa có dịp chụp lại.

                Thôi thì Lan dầy vậy...

















                Tất cả hình trên được chụp với ánh sáng tự nhiên cửa sổ với D90 ống 35mm




                Sinh Nhật của Khứa lão, vợ làm vể trịnh trọng tổ chức ra trò lắm! bịt mắt chồng ...rước chàng đi, làm vẻ bí mật nữa chứ! lúc Khứa mở khăn bịt mắt ra ...Hỡi ơi luôn! trước mắt là Mile Square Park, tiệc gồm có hai ổ bánh mì và hai chai nước, Vợ cười bẻn lẻn: "hai đứa mình picnic cho Sinh nhật của anh" Thế mà Khứa cũng ha hả cười được , thấy thương!

                Chồng thì vác máy đi lùa vịt, rồi mơ ước có ống 800mm, để diệt hết lũ cò đậu quá xa, vợ an ủi: "đợi đấy! đợi đấy! cứ để tụi nó sống sót qua mấy mùa trăng, rồi bà tiên đến... mình sẽ nấu lẫu hết tụi nó" (bà Tiên nào mà nghe thấy vậy chắc chạy xa, xin lỗi tiên nhé! coi dzậy chứ em hiền như nàng Tấm ngày xưa! nhớ tới ngheng Tiên)

                Vợ nằm bò ra đám cỏ ngắm nghía bấm máy, mặc kệ thiên hạ...nghĩ gì! có một loại hoa màu xanh, nhỏ như hạt mè...đụng một cái là rụng thất ghét! nhưng nhìn qua ống kính em đẹp não nùng...trời thì gió! chụp hoài...mờ, nên đành réo chồng che gió. Chồng che gió che luôn cả ánh sáng tại dáng anh nhỏ nhoi quá! lại một lần nữa thấy thương làm sao.









                Bóng đen đen bóng đổ của Khứa lão đó!


                Mấy hình trên được chụp máy Nikon D700 và ống kính 105mm


                Trở lại với D90 và ống 35mm.
                Cầm một tay chụp ngược sáng, với chủ thể màu trắng trên màu trắng. Mấy chàng chuột nhỏ cứ chạy bò tung tăng loạn cả lên (chắc tại thấy mặt mình hiền nên tụi nó hơi bị hoảng), làm sao mà chụp, Nên đành phải tùm nó một tay, một tay cầm máy, một, hai, ba....tay này buông ra, tay kia bấm liền. Bạn nói: " H vơ chuột giống như vơ bài ở Las Vegas". Vậy mình cũng có nghề đấy chứ!




                Bên khung cửa







                Ba Chàng Ngự Lâm







                Bạn ngạc nhiên hỏi: "tại sao không sử dụng tripod ?" làm tàng nói: " H phải luyện cầm tay cho vững" ....trong bụng thì lẩm bẩm: "luyện cái khỉ gì! một cái tripod thì sút ốc, văng răng mất tiêu, không sài được, còn một cái của Khứa thì bỏ quên nên bị mất, không muốn luyện cũng phải luyện" rồi tự nhủ an ủi nói với mình: "đời vẫn còn nhiều ước mơ".


                Thấy người ta khoe hình chụp hoa lá quanh vườn, nhìn ra đám vườn héo khô của mình mà thấy thương ghê, rình rình nhìn qua hàng xóm, mèng ơi! không thua gì nhà mình, té ra nó cũng biết tiết kiệm nước như mình, Cali năm nay ít mưa nên...mình cũng làm được việc trọng đại là hy sinh không thèm tưới cây. Hổng biết chừng nào City đến kiếm chiền đây?


                Thôi thì đành theo anh Danh qua rình hoa hàng xóm nhà ảnh, dân nhà giầu có khác, hoa cỏ xanh mướt dù gần biển nóng bỏng, nhà nào cũng hoa lớn hoa nhỏ, xanh, xanh, đỏ đỏ...mắt H cứ hoa cả lên! hoa đẹp quá! nhưng kẹt một chuyện, gần biển nên gió lông lộng, chụp cái hoa nào nó cùng run lên, thôi thi lôi máy D90 và ống kính 35mm dợt tiếp, ôn lại, khẩu độ, tốc độ và ISO...... Bà Mỹ thấy mình cứ dí sát máy vào mấy cái bông trước nhà, chắc hẳn mụ ta "bực" lắm, nhưng ráng cười tươi hỏi mình nhìn cái gì? mình phải chìa hình mới bấm cho bà ấy coi, miệng mụ khen, nhưng H bảo đảm trong bụng mụ chửi. Cũng cảm thấy tội lỗi quá! nên phải đổi qua ống 105mm cho đứng rình hoa xa xa một tí.




                Gió quá! tay giữ hoa, tay cầm máy chụp, nhưng chớt phát giác ra tay mình còn rung hơn cả gió nữa!







                Thu đã về chưa?





                Nắng Sớm
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2012 02:13:22 bởi Lá Chanh >
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9