Chuyện Thường Tình! Lâu quá H hổng có xí xọn nhiều chuyện viết lung tung làm phiền thiên hạ, nhưng: "Khứa lão Hàng xóm" hăm dọa: "Em mà không tập viết, sẽ bị quên tiếng Việt" Nghe cũng khủng hoảng quá, tiếng Mỹ thì mù, tiếng Việt thì quên, chẳng nhẽ lại ú ớ tiếng Mễ. Chết thiệt! bữa nọ ra chợ trời vừa làm oai hỏi : " Quanto?" nó xổ cho một tràng tiếng Mễ, vội túm ông Hàng Xóm : "nó nói gì vậy anh?" Lão phì cười trừng mắt la: "không biết tiếng Mễ mà bầy đặt làm gì?" quê quá! em xin chừa ...từ này em chừa...không xổ tiếng Mễ nữa.
Viết gì bây giờ?
Thiên hạ đua nhau mua máy Nikon D800, và Nikon D4, ..." Em ơi! anh H mới tậu cái D4, anh đòi bán cái D3" ..."máy D800 thằng J order về rồi đó em, nó mới gọi phone khoe với anh" Vợ chồng cũng náo nức không thua gì thiên hạ, vào Net dí nũi đọc về máy rồi ..."ngon quá! em há?".."ừa ngon ghê!" ăn chẳng được mà cứ đua nhau khen "ngon". Lên hãng Nikon, hai vợ chồng há miệng nước miếng chảy thành suối khi ngắm Nikon D4, .."hai đứa mình mỗi đứa vác một cái D4 là được rồi em nhỉ?" .."ừa! còn gì bằng" Vợ lôi túi sách ra bảo chồng: "bỏ vào đây đi anh? bỏ vào túi ước mơ của em rồi hai đứa mình ngồi đợi bà tiên" Chồng nhìn vợ cười có đuôi mắt luôn (già rùi mà, ai chẳng có đuôi), cũng thò tay bỏ vào túi. Còn nhỏ mơ bà tiên, lớn già đầu hai thứ tóc vẫn còn mơ bà Tiên (ý...nói dzậy kiêng cữ, phải nói là mình có tuổi rồi mà vẫn mơ bà Tiên...hì hì! ai lại chẳc có tuổi), chứ mơ cướp nhà băng, sao nó bạo động quá! mơ trúng số, chẳng lãng mạn tí nào! mơ tiên là nhẹ nhàng, trong sáng, và trẻ mãi không già!
Thôi thì quay lại với Nikon D90 và ống 35mm, vui với những gì có trong tay...và trong khi chờ đợi bà Tiên dễ thương ngó ngàng đến mình.
Anh Hồ Đăng có lần nói về đoạn bài hát: " thân em mong manh...như một cành lan" anh chẳng thấy lan nào gầy, lan nào cũng dầy. Nghe vậy, về nhà ráng chụp cho ánh sáng xuyên qua cành Lan, làm cánh nỏng trong veo, chụp được rồi. Nhất định hôm nào khoe với anh Hồ Đăng, Hoa lan của em mong manh gầy....nhưng, vô tình delete ráo trọi cả bộ hoa Lan mới chụp, tự nói với mình hôm nào sẽ chụp lại...bao lâu rồi vẫn chưa có dịp chụp lại.
Thôi thì Lan dầy vậy...
Tất cả hình trên được chụp với ánh sáng tự nhiên cửa sổ với D90 ống 35mm
Sinh Nhật của Khứa lão, vợ làm vể trịnh trọng tổ chức ra trò lắm! bịt mắt chồng ...rước chàng đi, làm vẻ bí mật nữa chứ! lúc Khứa mở khăn bịt mắt ra ...Hỡi ơi luôn! trước mắt là Mile Square Park, tiệc gồm có hai ổ bánh mì và hai chai nước, Vợ cười bẻn lẻn: "hai đứa mình picnic cho Sinh nhật của anh" Thế mà Khứa cũng ha hả cười được , thấy thương!
Chồng thì vác máy đi lùa vịt, rồi mơ ước có ống 800mm, để diệt hết lũ cò đậu quá xa, vợ an ủi: "đợi đấy! đợi đấy! cứ để tụi nó sống sót qua mấy mùa trăng, rồi bà tiên đến... mình sẽ nấu lẫu hết tụi nó" (bà Tiên nào mà nghe thấy vậy chắc chạy xa, xin lỗi tiên nhé! coi dzậy chứ em hiền như nàng Tấm ngày xưa! nhớ tới ngheng Tiên)
Vợ nằm bò ra đám cỏ ngắm nghía bấm máy, mặc kệ thiên hạ...nghĩ gì! có một loại hoa màu xanh, nhỏ như hạt mè...đụng một cái là rụng thất ghét! nhưng nhìn qua ống kính em đẹp não nùng...trời thì gió! chụp hoài...mờ, nên đành réo chồng che gió. Chồng che gió che luôn cả ánh sáng tại dáng anh nhỏ nhoi quá! lại một lần nữa thấy thương làm sao.
Bóng đen đen bóng đổ của Khứa lão đó!
Mấy hình trên được chụp máy Nikon D700 và ống kính 105mm
Trở lại với D90 và ống 35mm.
Cầm một tay chụp ngược sáng, với chủ thể màu trắng trên màu trắng. Mấy chàng chuột nhỏ cứ chạy bò tung tăng loạn cả lên (chắc tại thấy mặt mình hiền nên tụi nó hơi bị hoảng), làm sao mà chụp, Nên đành phải tùm nó một tay, một tay cầm máy, một, hai, ba....tay này buông ra, tay kia bấm liền. Bạn nói: " H vơ chuột giống như vơ bài ở Las Vegas". Vậy mình cũng có nghề đấy chứ!
Bên khung cửa
Ba Chàng Ngự Lâm
Bạn ngạc nhiên hỏi: "tại sao không sử dụng tripod ?" làm tàng nói: " H phải luyện cầm tay cho vững" ....trong bụng thì lẩm bẩm: "luyện cái khỉ gì! một cái tripod thì sút ốc, văng răng mất tiêu, không sài được, còn một cái của Khứa thì bỏ quên nên bị mất, không muốn luyện cũng phải luyện" rồi tự nhủ an ủi nói với mình: "đời vẫn còn nhiều ước mơ".
Thấy người ta khoe hình chụp hoa lá quanh vườn, nhìn ra đám vườn héo khô của mình mà thấy thương ghê, rình rình nhìn qua hàng xóm, mèng ơi! không thua gì nhà mình, té ra nó cũng biết tiết kiệm nước như mình, Cali năm nay ít mưa nên...mình cũng làm được việc trọng đại là hy sinh không thèm tưới cây. Hổng biết chừng nào City đến kiếm chiền đây?
Thôi thì đành theo anh Danh qua rình hoa hàng xóm nhà ảnh, dân nhà giầu có khác, hoa cỏ xanh mướt dù gần biển nóng bỏng, nhà nào cũng hoa lớn hoa nhỏ, xanh, xanh, đỏ đỏ...mắt H cứ hoa cả lên! hoa đẹp quá! nhưng kẹt một chuyện, gần biển nên gió lông lộng, chụp cái hoa nào nó cùng run lên, thôi thi lôi máy D90 và ống kính 35mm dợt tiếp, ôn lại, khẩu độ, tốc độ và ISO...... Bà Mỹ thấy mình cứ dí sát máy vào mấy cái bông trước nhà, chắc hẳn mụ ta "bực" lắm, nhưng ráng cười tươi hỏi mình nhìn cái gì? mình phải chìa hình mới bấm cho bà ấy coi, miệng mụ khen, nhưng H bảo đảm trong bụng mụ chửi. Cũng cảm thấy tội lỗi quá! nên phải đổi qua ống 105mm cho đứng rình hoa xa xa một tí.
Gió quá! tay giữ hoa, tay cầm máy chụp, nhưng chớt phát giác ra tay mình còn rung hơn cả gió nữa!
Thu đã về chưa?
Nắng Sớm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.08.2012 02:13:22 bởi Lá Chanh >