Văn_Những Kỷ-niệm_A.
Thư Gửi Thầy Cô Giáo Cũ.
Hoa-Kỳ, ngày .. tháng.., năm 20..
Thầy (Cô) kính mến,
Thầy (Cô) có còn nhớ những kỷ-niệm dưới mái trường Trung-Học XYZ của niên-khóa 196.-196., với những đứa học-trò mà Thầy (Cô) đã từng đánh-giá "học ra học, chơi ra chơi" không ?
Mới đó đã hơn mấy mươi năm rồi Thầy (Cô) nhỉ ? Em có cảm-tưởng như một giấc mộng mà em mới vừa tỉnh giấc!
Năm ấy, Thầy (Cô) mới vừa ra trường từ Đại-Học Sư-Phạm Sài-Gòn, trông còn trẻ-trung và đầy nhiệt-quyết, về quê nhà phục-vụ với tất-cả tâm-huyết, mong đàn em sẽ trở thành những người thật hửu-ích cho xã-hội. Vào lớp, Thầy (Cô) miệt mài dạy cho đến hết phút cuối cùng, thậm chí đôi lúc còn thêm giờ...Tận-tình giải-thích những thắc mắc của chúng em cho đến khi nào chúng em đã hiểu rõ. Nếu có bế-tắc, Thầy (Cô) thật-thà bảo chúng em là Thầy (Cô) cần nghiên-cứu thêm ... Sự chân-thật này làm chúng em vô cùng cảm-mến và kính-phục.
Thầy (Cô) rất bình-dân, luôn gần-gũi, tìm hiểu những khó-khăn, động-viên, khuyến-khích và giúp-đở chúng em với tất-cả chân-tình . Nói tốt cho Thầy (Cô) quá nhiều sẽ là một sự dư thừa ... Đối với riêng em, Thầy (Cô) đã là một gương mẫu mà em cố-gắng noi theo. Và như Thầy (Cô) thấy đó, em nối gót theo Thầy (Cô), đã trở thành một "kẻ đưa đò chở khách sang sông", như Thầy (Cô) từng nói, những người khách viễn-hành sẽ trở thành những người tiến-bộ hơn kẻ đưa đò đang và sẽ "dặm chân một chỗ" nơi đây. Đó không phải là một lời than-thở, một ganh-tỵ mà là một lý-tưởng, một thiên-chức, một niềm vui thật to tát của nhà giáo chúng ta, phải không Thầy (Cô) ?
Trở thành một đồng-nghiệp với Thầy (Cô), em thật tình rất hãnh-diện; Thầy (Cô) có chia xẻ niềm hãnh-diện ấy của em không ? Thầy (Cô) có thấy sự làm việc nhiệt-tình của mình ngày nào đã không phí, ít nhất là có một học-sinh âm-thầm "trả ơn" khi nó đã cố-gắng tối-đa để trở thành người hửu-ích cho xã-hội như ước muốn của Thầy (Cô)? Thật ra không chỉ có mình em tạo cho mình một nghề-nghiệp khiêm-nhường, mà Thầy (Cô) có cả một "đám" học-sinh đã trở thành những người có kiến-thức và địa-vị thật cao sau này .
Em đã theo dõi hành-trình của Thầy (Cô) từ ngày em rời trường, rời tỉnh nhà ... Và đến 197.., em đã tìm về "đầu quân" với Thầy (Cô) ở trường Trung-học mà Thầy (Cô) là Hiệu-Trưởng. Đây là một trong những ước mơ tha thiết của em đã trở thành sự thật.
Sau 1975, những biến-động dạo ấy đã làm thầy trò chia cách ... Mỗi người đã bị lôi cuốn vào con lốc nghiệt-ngã ...
Thật vô cùng vui mừng khi nối liên-lạc lại với Thầy (Cô) vài năm gần đây. Em đã chỉ thỉnh thoảng gọi thăm với những lời nói thông thường nhưng có lẽ Thầy (Cô) đã không rõ được những ý-nghĩ thầm kín trong tâm-tư của em. Tự nhiên hôm nay, những ngày tháng cuối năm ở đất người với không-khí lễ hội của năm này, em chợt nghĩ đến Thầy (Cô) và các thầy cô khác của em, và cả đám học–sinh cùng lớp với em ngày nào nay tóc cũng đã muối tiêu hay bạc trắng, em muốn viết một lá thư như một lời cám-ơn Thầy (Cô) và cả với Quý Thầy Cô khác, đã dầy công dạy dỗ em nên người .
Và em muốn nhắc thêm một kỹ-niệm nữa ... : chắcThầy (Cô) còn nhớ, em là một học-sinh nghèo, và hoàn-cảnh sống đã có lần em bị bịnh nặng. Khi biết được, Thầy (Cô) đã biếu cho em những liều thuốc quý báu; những liều thuốc đã giúp em thật nhiều cho cơ-thể lẫn tâm-hồn . Đã cảm-ơn và sẽ mãi mãi cám-ơn Thầy (Cô). Và dỉ-nhiên em cũng luôn cảm-ơn Quý thầy cô khác đã dẩn dắt em từ lớp vỡ lòng cho đến lúc ra trường đời ...
Nhân dịp năm hết Tết đến, em kính chúc Thầy (Cô) và gia-đình luôn được VẠN SỰ TỐT LÀNH.
Kính thư,
Một học trò cũ. A.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.10.2013 06:43:43 bởi Anh Tú >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: