Tự thán phú

Tác giả Bài
phantien
  • Số bài : 85
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 28.07.2006
  • Nơi: Thanh Chương- Nghệ An
Tự thán phú - 18.08.2012 15:38:43
0
Có một thầy
Theo đòi đèn sách
Chăm việc bút nghiên
Gót phong trần phiêu bạt khắp miền
Lòng cảm khái bâng khuâng riêng nỗi.
"Nhất thốn đan tâm chân hống hỏa
Thập niên thanh chức ngọc hồ băng" (1)
Noi gương xưa vằng vặc trăng rằm
Theo lời Bác trung trinh lý tưởng.
Thường hát bài ca rằng:
Nửa đời chừ tha hương
Cha già chừ tựa nương
Con thơ chừ nhớ thương
Một lòng chừ cố hương.
Cứ nghĩ quê hương là chùm khế ngọt
Ai hay Thanh Chương nhút mặn tương chua.
Nỗi niềm gửi tới cấp trên
Đau đáu chờ mong hạ cố
Nước độc rừng thiêng đã ở
Da thâm môi tái đã thừa.
Dám mong chi xênh xang Thị trấn
Chỉ trông sao quanh quản Chợ Chùa
Vậy mà:
Nặng nợ Thúy Kiều, đào hoa đành chịu kiếp;
Vương vấn Tề Di, rừng núi phải chấp đời.
Hạnh Lâm nơi ấy, ngày lại ngày thong thả gõ đầu xanh,
Phong Thịnh chốn kia, tuần lại tuần cúc cung thăm má phấn.
Mặc cảnh đìu hiu
Kệ đời buồn tẻ
Ăn rặt măng chua
Uống toàn nước chát.
Ở, thì núi thẳm bốn bề,
Nằm, thì giường tre thiếu dát.
Nài chi kiếp ăn sư,
Chấp chi đời ở phạm.
Đèn khuya vẫn sáng dòng giáo án
Đêm khuya lại nảy tứ thơ buồn.
Thơ rằng:
Thăm thẳm nơi đây một mái trường,
Núi rừng bao phủ trắng mù sương.
Văng vẳng thơ ngâm chìm đêm vắng,
Thiếu cả cơm nhà giữa cố hương.
19.11.1990

(1) Thơ Nguyễn Trãi: ý: một tấc lòng son ngời trong lò luyện, mười năm, một chức việc thanh sạch như nước trong bình ngọc.

Năm 1990, sau 8 năm dạy học ở Đắc Lắc, cubacatngan xin được về quê, bị điều lên trường PTTH c2 NT Hạnh Lâm. Nhân ngày 20/11 năm ấy, cảm tác mà than thở cho cái thân mình như thế. Mà lạ là, suốt chừng ấy năm, sống ở quê mà cấu cuối của bài tự thán vẫn cứ vận vào cubacatngan không chịu buông bỏ.