Tình Mẹ, Người Yêu và Lời Thú Tội
poisonivy 28.08.2012 11:37:17 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]
Tình Mẹ, Người Yêu và Lời Thú Tội
******************************


Không có sự đau thương nào bằng mẹ xa con. Vâng! con biết thế. Thế tại sao con gây ra niềm đau thương đó? Bởi lẽ, con nghĩ đó là chuyện con phải làm. Là hạnh phúc, hay đau khổ cuộc đời mà con đã tự chọn, tự quyết định. Cha mẹ không chấp nhận thì con chỉ phải bỏ nhà ra đi để đi theo tiếng gọi của tình yêu, và hạnh phúc mà con đeo đuổi. Xin mẹ nên nghĩ đây là một quyết định không dễ dàng trong cuộc đời con. Mà là một sự cấu xé lương tri, và đầy mâu thuẫn. Là một cái gút con cố đang tháo gỡ ….

Con không thích một sự sắp đặt nào trong cuộc đời con. Mặc dù là vậy, con vẫn suy nghĩ có nên chấp nhận sự đặt để hôn nhân do cha mẹ quyết định để được cha mẹ vui lòng mà con nghĩ đó là một sự “báo hiếu” không?! Con đang tìm cách ngụy biện chữ “hiếu” này, mà con cũng đang tìm cách để lẫn tránh chữ “hiếu”này đây, mẹ ạ! Con vẫn không tìm một lý do chính đáng nào ngoài cái lí lẽ “hạnh phúc” để biện minh phương tiện của con.

Con cố làm bổn phận một người con cho tròn chữ “hiếu”, và tự hứa dẫn dắt đàn em cho tròn chữ “để” để cho cha mẹ đở đi phần cực nhọc. Con đã cố gắng rất nhiều để lãng quên người yêu của con, nhưng nỗi nhớ ngày càng da diết. Đã hơn cả tháng con không đi đâu cả, mẹ thấy đó! Con cả ngày chỉ ở nhà trông tiệm, đọc sách và cứ để thời gian đục dần trí não. Thân con đây nhưng đầu óc cứ đâu đâu. Tình yêu là cái quái gì mà sao nó cứ làm con bứt rứt trong lòng. Nó cứ luẩn quẩn đâu đây như bóng ma trơi.

Nhưng rồi một ngày con không ngăn cản được trái tim, con gặp lại người yêu. Tình yêu con lại càng điên cuồng hơn, mãnh liệt hơn, nồng cháy hơn. Và con biết con không thể quên đi được cái khuôn mặt khả ái, dịu dàng đó. Cái xiềng sắt không còn sức chịu nỗi sự nóng bỏng cao độ của con tim, cái xiềng sắt mà con tự xiềng trái tim con đã tự tan chảy đi tự lúc nào. Trái tim con nó hừng hực sống dậy, như adrenaline hormone vỡ mạch . Nóng như lửa . Máu con chảy sùng sục trong huyết quản, như những muôn ngàn cơn sóng dội vào bờ. Nó vỡ bờ. Cái lý trí của con nó bị đánh gục tự lúc nào.

Sự lựa chọn là đây! Cái mốc là đây! Con đã buông trôi theo sóng biển của tình yêu. Con đã hưởng ứng theo tiếng dội của tình yêu. Con đã chạy theo ánh hào quang đầy đam mê, quyến rũ của tình yêu. Con đã bỏ mẹ mà đi. Con điên chăng? Con mù quáng chăng? Con đam mê chăng? Con bồng bột chăng? Hay con đã sa ngã, đã lụy vì tình? Thì cứ cho con đã điên, mù quáng, đam mê, bồng bột, sa ngã đi. Tội con muôn ngàn, tư mã phân thây vẫn còn chưa đủ. Đành vậy thôi! Con đi nhưng hình ảnh cha mẹ vẫn canh cánh trong lòng. Đau đớn lắm! nhưng nếu con bỏ người yêu của con thì chắn hẳn nàng cũng phải đau trăm vạn lần như vậy, mẹ ơi! Không phải một mà đến hai lận, mẹ ạ!

Có lẽ con đã nhuộm phải tư tưởng triết học tây phương quá nhiều, cái gọi là “chủ nghĩa cá nhân” hay “cái tôi”, mà con quên đi đạo nghĩa thánh hiền “hiếu, để, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sĩ.” Có lẽ con đã nhuộm phải cái gọi là “tình yêu tự do và hạnh phúc cá nhân” mà nhóm văn hào Tự Lực Văn Đoàn đã ca ngợi, tôn vinh, mà con quên đi đạo đức Khổng Mạnh nhà ta. Con mong mẹ cũng nên thông hiểu nổi lòng của con dù rằng con biết đây là sự khiêu khích tình thương và sẽ gây nỗi đau cho mẹ trăm ngàn. Có lẽ con phải xin gánh tội nầy cho kiếp sau nhưng sự lựa chọn của con không bao giờ xoay chuyển.

Lòng mẹ như biển cả, là dòng sông thanh khiết, là ngọn gió mát trong lúc hè oi ả, là loài linh dược độc nhất xoa dịu cơn đau…. Dù cho muôn vạn ngôn từ cũng không đủ để diễn tả tình thương muôn thuở của mẹ vì nó đã là định đề mặc nhiên tuyệt đối.

Nhưng chẳng ai biết biển cả là gì khi họ ví von lòng mẹ nhưng biển cả. Họ chỉ biết lòng mẹ rộng lớn, bao la như biển Thái Bình. Nhưng có ai hiểu rằng ngoài sự bao la của biển, biển còn có thể làm tất cả những rác rưởi, những nhơ nhớp do những dòng sông mang ra, biến những thứ xấu xa nhơ bẩn đó thành những vi sinh vật, những vi khuẩn có chất kháng sinh chống lại tất cả bịnh tật, và tạo thành những vi sinh hữu dụng cho nhân loại. Con muốn nói cái sức chứa đựng bao la của sự vị tha so với lòng vị kỉ, “cái tôi” tệ bạc của con. Mẹ chính là biển cả, còn con chính là dòng sông mang những ô uế, phế thải cho mẹ đấy mẹ ạ!

Con đã lợi dụng khả năng, huyền diệu của biển cả, biến vô dụng thành hữu dụng, biến vô sinh thành hữu sinh cũng như con đã lợi dụng lòng mẹ, và sự vị tha vô bờ bến của mẹ mà bỏ nhà ra đi tạo sự nhớ nhung, đau đớn cho mẹ. Con biết rồi thế nào mẹ cũng phải chấp nhận thôi. Tệ lắm thay!

Lòng mẹ cũng như thế đó. Thế tại sao ta có thể phủ nhận sự yêu thương đó. Tại sao hở Thượng đế?


Trương văn Tú (Lãng Nhai)
một đêm ở nơi nào, tháng 04, 1976

<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2023 11:03:08 bởi poisonivy >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9