Số kiếp anh hùng

Tác giả Bài
quangluong2206
  • Số bài : 129
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2007
Số kiếp anh hùng - 31.08.2012 23:50:22
Lão râu quăn là một truyện ngắn mà nhiều nhà văn thời xưa như lỗ tấn khen là truyện cổ hay nhất đời đường . Kim thánh thán ở thế kỉ 17 cũng thừa nhận rằng một trong ba chục cái vui trong đời của ông là đọc truyện này .

…..




Xã hội đời đường là một xã hội võ hiệp, mạo hiểm và đầy rẫy những truyện phiêu lưu mạo hiểm , những cuộc chiến đấu gan dạ với biết bao nhân vật kì dị .
Con người ở thời đại này có cái gì đó vĩ đại hơn, bao dung hơn và hành động lạ lùng hơn con người ở các thời đại khác .



Người ta coi vận mạng như cuộc đỏ đen trong một canh bạc lớn mà ở đấy họ mưu trí đấu chọi với nhau không thương tiếc nhưng cũng rất anh hùng và quân tử .


Từ khi xã tắc nhà tùy bắt đầu rung rinh như một trái cây chín mọng sắp rụng thì ở trong nước anh hùng , nghĩa sĩ ,và cả gian tặc nổi lên như nấm sau mưa .



Lúc đó là khoảng đầu giờ hợi . Lý tĩnh , một chàng trai khoảng ba chục tuổi đầu vừa mới ăn cơm xong đang nằm ở giường, buồn rầu và đăm chiêu suy nghĩ điều gì không rõ .


Chàng cao lớn, gân guốc và mạnh mẽ .
Cao vọng, giầu nghị lực nhưng lại chẳng có cách gì thi thố tài năng .


Buổi sáng hôm đó chàng vào yết kiến quan tư không bấy giờ tên là dương tố để dâng lên một bản sách lược tâm huyết của mình .


Bây giờ nhớ lại, chàng chợt buồn cười vì chắc chắn rằng cái lão quan mập mạp đó chẳng có lý do gì để đọc sách lược của chàng .



Quan tư không dương tố là người giữ trọng trách phòng thủ tây kinh, trong khi tùy dạng đế, vị hoàng đế của muôn dân thì đang vui thú với đám mỹ nữ ở nam kinh xa xôi .


Lão ngồi đây, trên chiếc ghế được mua bằng không biết bao nhiêu tiền bạc với vẻ tự mãn và nhàn rỗi .


Mặt lão dài và béo, lỗ mũi hếch lên từng đợt sau khi cử động khuôn mặt đôi chút.
Cằm xệ và tiếng thở phì phì phát ra từ cả thân hình nặng nhọc của lão trong thật buồn cười .



Cạnh bên là chiếc bàn với nhiều loại đồ ăn ngon lành đang bốc hương thơm khó cưỡng . Và để tô điểm cho những món sơn hào hải vị này là khoảng hai chục mỹ nữ đứng thành hai hàng đang chăm chú theo dõi từng cử chỉ của lão để hầu cận .




Lý tĩnh đứng đó và quan sát mọi thứ một lúc khá lâu mà lão không buồn để ý .

Đột nhiên lão nhìn tấm thiệp chàng vừa mang đến rồi buông một câu :


Ngươi là ai vậy ?


Một tên vô danh .Tôi nghĩ là trong thời buổi như hiện nay , ngài nên chiêu hiền đãi sĩ, tìm người có tài để phò tá giang san đi chứ . Hơn là cứ ngồi ở đây và nhàn nhã như bây giờ .Vả chăng , ngài cũng lên mời tôi ngồi chứ ?


ừ, ngồi đi, ta vẫn vô tình thế đấy .


Có lẽ lão ta luôn tiếp khách với bộ dang oái oăm như thế này, chàng bắt đầu với ý nghĩ giễu cượt .


Lão lại cất tiếng:

Thế ngươi muốn gì ?

Tôi ấy à, tôi không muốn gì hết , còn đại nhân thì sao, ngài có muốn gì không ?

Ta ư ?

Phải,?

Ta cũng chưa biết nữa !


Ngài cứ thản nhiên thôi, tôi nghĩ rằng ngài nên tìm một kế hoạch nào đó, vào lúc này, và cả những người cương quyết nữa ..


Một kế hoạch ư ?


Vâng , nhưng tôi nghĩ ngài chẳng có chủ trương gì cả .

Ngươi nói xong rồi chứ !

Vâng .

Lý tĩnh nhẹ nhàng đứng dậy và cáo từ .


Trong khi chàng nói, một thiếu nữ đứng trong hàng đột nhiên rơi chiếc phất trần đang cầm trên tay xuống nền nhà . Chàng nhanh nhẹn cầm lên đưa lại .
bốn mắt nhìn nhau chăm chú trong giây lát .


Ôi, chỉ có chuyện đó là vui vui , chàng nghĩ vậy khi đã trở về căn nhà nhỏ của mình .
Mỉm cười nhớ lại vẻ mặt lúc đó của cô gái .


Chiều dần tàn, bóng đêm lặng lẽ phủ xuống ngô nhà xập xệ , chàng chậm rãi kiếm tạm thứ gì đó bỏ vào bụng rồi lên giường nằm như hôm qua .

Bỗng có tiếng gõ cửa nhè nhẹ phát ra từ cánh cửa .


Chàng nhỏm dậy , pha chút ngạc nhiên
Ai vậy nhỉ, ai lại tới thăm ta lúc đêm hôm thế này!


Có tiếng nói nhẹ nhàng phát ra sau cánh cửa :


Thiếp là kĩ nữ làm rơi cây phất trần ban sáng ở dinh quan tư không .
Thiếp vào được không ?



Lý tĩnh nghe thế thì nhanh nhẹn mặc áo và ra mở cửa .



Nàng chừng mười tám đôi mươi, dáng người e lệ .
Nàng không dám nhìn thẳng vào chàng mà cúi đầu lễ phép nói :



Chắc ông chưa quên thiếp chứ . Thiếp được gặp ông trong cuộc hội kiến sáng nay của ông với quan tư không.
Thiếp lén đọc địa chỉ của ông ghi ở tấm thiệp lên lén đến đây tìm ông .



Hừm, nàng cả gan nhỉ !



Thiếu nữ mìm cười rất tươi , nói tiếp :

Xin ông chớ lo, thiếp có một cô bạn muốn thay chân thiếp , và các xác già nua suy nhược kia sẽ không nhận ra đâu .Trong cái phủ đó, có lẽ chả ai trung thành với chủ cả . Họ chỉ muốn bòn rút tiền bạc nhà lão mà thôi ! Và thiếp nghĩ có lẽ mình lên đến gặp ông .



Lý tĩnh mời nàng ngồi xuống ghế tiếp tục nghe nàng kể .


Thưa ông, thiếp đã đọc sách lược của ông


Cô đọc nó ! Cô thấy nó thế nào ?



Thưa ông, thiếp thấy nó thật là châu , là ngọc .


Vậy cô đến đây , không phải là muốn nhờ và tôi chuyện gì đó chứ .


Nàng khoan thai nói :

Thiếp xin thưa thực với ông là ai cũng biết xã tắc hiện nay chẳng mấy chốc mà chao đảo như lũ lụt tràn về .
Bọn đàn bà chúng em cũng biết và thiết tưởng chúng em cũng có quyền lo cho phận mình chứ !

Nhiều người đã bỏ đi rồi, và em cũng có ý ấy nhưng vẫn còn do dự ngập ngừng .
Cho đến khi em gặp ông, và có cái gì đó thôi thúc em đến tìm ông .




Lý tĩnh vừa nghe vừa chăm chú nhìn nàng .
Quả thực nàng đẹp thật, nhưng cảm động hơn là nàng đã dám bỏ trốn khỏi nơi phủ gấm để đến đây .



Ôi, lúc này đây nếu chiến tranh xảy ra , có lẽ quan tư không cũng khó tránh khỏi thảm cảnh của mình, còn những thiếu nữ trong phủ giống hoàn cảnh của nàng sẽ khốn đốn lắm đây , hoặc là bị bắt cóc, hãm hiếp hoặc có thể bị giết ngay mà chẳng ai màng .



Đang mông lung suy nghĩ thì nàng cất tiếng :


Hạng đàn bà như thiếp , có cách nào thoát khỏi kiếp nạn không hả ông ?


Giọng nàng có vẻ buồn , mà chàng thì thấy lòng bắt đầu xốn xang :


Chàng hỏi :

Tên nàng là gì ?

Thiếp họ trương

Thứ mấy ?

Đầu lòng .


Thưa ông, thiếp ở phủ quan đã lâu, đã gặp hàng trăm người đến yết kiến quan tư không nhưng chưa thấy ai được như ông .



Nghe nàng nói, chàng đã lờ mờ đoán ra ý muốn trốn chạy của nàng , và chàng là người mà nàng chọn để gửi thân .


Cô trương à, sống chung với một chiến sĩ như tôi thì cuộc đời sẽ còn vất vả đấy, mà tôi cũng chưa nghĩ gì đến tương lai xa xôi kia đâu .
Hơn nữa cô mới gặp tôi sáng nay, có gì đặc biêt đâu mà cô đã quyết định như vậy ?



Thưa ông, thiếp thấy ông làm cho quan tư không phải e dè mà xin lỗi về thái độ bất nhã của mình, Xưa nay chưa ai dám làm như vậy .

….

Nếu ông không chê thì thiếp xin trở về thu xếp ít việc cho xong .
Chàng đang trầm ngâm thì nàng đã ra đi từ lúc nào .



Một giờ sau thì nàng trở lại . Điều này khiến lý tĩnh càng ngạc nhiên và khó tin được .
Chàng vui vẻ và cũng đầy lo lắng vì hiện giờ chàng đang rất nghèo .


Chàng bèn hỏi nàng :

Cô có biết hiện giờ tôi không có công ăn việc làm ổn định không ?

Nhưng em biết ông là người có cao vọng , em tin ông sẽ làm nên đại sự .
….


Và còn điều này mà mãi về sau nàng mới nói cho chàng hay, đó là nàng cũng đã mê cái vẻ đẹp trai của chàng nữa .




Ít bữa sau, chàng nghe đồn lính trong dinh quan tư không cũng có đi lùng xục để tìm bắt nàng về . Mặc dầu họ chỉ tìm kiếm cho có lệ nhưng mà chàng cũng cảm nhận được rằng không nên ở đây lâu hơn nữa .


Chàng bèn bế nàng lên ngựa rồi ra đi trong một chiều mưa phùn .


Chúng mình đi đâu bây giờ hả anh ?

Đi thăm một người bạn ở thái nguyên .



Thời buổi loạn lạc này, đi xa là một chuyện mạo hiểm.
Nhưng với sức vóc của mình, chàng thấy mình có thể lo liệu được .



Ngựa đương phi, chàng buột miệng hỏi vẩn vơ :

Em tin có số mệnh không ?


Anh muốn nói gì ?


Thì số mạng ấy mà .
Có một thanh niên con thứ của quan châu tướng thái nguyên .
Một người bạn của anh biết rõ hắn lắm và bạn của anh vô cùng tin hắn có chân mạng đế vương .



Chân mạng đế vương ?


Ừ , chắc hắn sẽ lên ngôi báu trong một ngày gần đây .

Anh có gặp hắn một lần rồi , diện mạo kì dị lắm . Nhưng anh không thể tả được .
Hễ hắn lặng lẽ vô phòng thì dù không nhìn thấy, em cũng có cảm tưởng như có cái gì đó tỏa ra từ nơi hắn, thu hút và khiến cho mọi người phải phục tòng hắn .
em gặp hắn rồi em sẽ hiểu lời anh .


Thế tên hắn là gì ?


Lý thế dân, người ta thường gọi hắn là thứ lang vì hắn là con thứ của quan châu tướng .


….




Khi vợ chồng lý tĩnh tới một quán trọ nhỏ ở linh thạch thì giường đã dọn sẵn ra .
Trong góc phòng đặt một chiếc lò nhỏ lửa cháy bập bùng , và trên lò có một lồi thịt hầm đương sôi .



Bỗng đâu xuất hiện một người khách lạ cưỡi một con lừa nhỏ lừng thững tiến vào quán .
Đó là một người đàn ông tầm vóc trung bình, râu đỏ và quăn .

Chẳng kiểu cách gì và có lẽ cũng chả để ý gì đến ai sất, gã liệng cái túi da đeo trên người xuống phản rồi nằm dài trên đất .


Lý tĩnh bất bình với thái độ xấc xược đó nhưng vẫn tiếp tục chải ngựa, chỉ thỉnh thoảng coi chừng khách . Nàng trương cũng ngó trộm khách mấy lần , quay đi trầm ngâm một lúc rồi quyết định đứng dậy tiến ra chào hỏi lễ phép , ý chừng muốn làm quen .


Khách chậm chạp đứng dậy, nói mình họ trương, là con thứ ba .


Nàng dịu dàng nói :

Thiếp cũng họ Trương, vậy thiếp xin nhận làm em .


Khách nói :

Cũng được, vậy tôi gọi cô là cô nhớn , gặp được người cùng họ thì còn gì bằng .



Vừa lúc đó ,Lý tĩnh bước vô phòng, nàng bèn bảo :
Anh à, anh lại chào anh ba đi !



Khách bắt đầu tỏ vẻ thân mật nhưng giọng điệu vẫn cộc cằn như trước .
Đúng là một kẻ giang hồ từng trải, chàng thầm nghĩ .



Khách nhìn hai người, môi mấp máy như có vẻ đã hiểu về họ , bỗng dưng gã chỉ vào nồi thịt đang sôi , hỏi :


Nấu gì trong nồi đấy ?


Dạ, là thịt cừu, chắc cũng gần chín.

Nàng trương đáp rồi bảo chồng kiếm chút gì ăn cùng .


Lý tĩnh ra ngoài lấy thêm bánh mang vào cùng ăn .
Gã râu quăn rút con dao nhỏ để bên hông, cắt từng lát thịt , nhẹ nhàng và bắt đầu ăn mau lẹ, chằng chút ý tứ gì .


Ăn xong , gã râu quăn bảo :

Hai vợ chồng nhà người cũng ghê ra phết nhỉ ! Thế cô vớ ở đâu được anh chàng này, ta biết rõ hết rồi, chẳng cưới hỏi gì đàng hoàng mà là cô cậu tự tiện dắt nhau đi trốn có phải không ?




Có cái gì ấm áp trong giọng nói của lão râu quăn .


Lý tĩnh vừa nghe vừa cố giữ bình tĩnh và tự hỏi tại sao lão lại biết rõ về hai người như vậy ! lão biết coi tướng, hay là vì lý do nào khác .




Chàng cả cười :

Ông anh nói có phần đúng đấy, và đừng coi thường nàng ấy, cô ấy cũng biết rằng sắp có trận hồng thủy ào đến trong tình cảnh hiện nay đấy .


Mắt râu quăn đột nhiên sáng ngời :

Hồng thủy à, ăn nói bóng bẩy quá nhỉ !
Thế có rượu không ?



Bênh cạnh đây có quán rượu .



Nghe xong lão râu quăn đứng dậy đi ra trước .
Nàng trương bèn kéo chồng lại thầm thì :


Sao anh nói hết cả cho người ta biết thế ?



Em đừng lo, bọn thảo giã anh hùng trọng danh dự hơn bọn quan tước nhiều .
Trông bác ấy là anh đoán cùng bọn với nhau rồi . Nếu bác ấy lễ độ và trơn tru thì anh mới ngại đấy .




Râu quăn đem rượu về, mặt đỏ gay và bắt đầu nói nhiều .
Lời nói khan nhưng rõ ràng và chậm rãi . Có vẻ như lão coi thường tất cả nhưng tướng quân đang đứng lên phất cờ khởi nghĩa lúc này, chả thằng cha nào ra hồn cả rồi chú xem, lão nói oang oang .



Rồi lão hỏi :


Thế bây giờ cô chú định đi đâu ?


Chúng em định đi thái nguyên ít bữa .


À, thái nguyên ….
Cô chú có nghe nói về một gã rất khá đang sống ở vùng ấy không ?



Lý tĩnh kể lại chuyện về bạn của chàng và cả lần chàng gặp lý thế dân cho lão râu quăn nghe .


Chú thấy hắn kì dị lắm à ?


Vâng .


Vậy có thể thu xếp cho ta gặp hắn hay không ?




Có lẽ được, nhưng bác muốn gặp làm gì ?


À, ta có rành đôi chút về tướng số .



Vậy là họ hẹn nhau tới thái nguyên vào một vài ngày tới .
Sau hôm đó thì lão biến mất không chút tung tích .

…..





Đúng hẹn, lý tĩnh và lão râu quăn gặp nhau ở cầu phần dương vào lúc mờ sáng .
Chàng dắt tay bạn tới nhà lưu văn tĩnh,là bạn chàng rồi ăn chút điểm tâm qua loa .



Chàng ngẫu nhiên hỏi :

Bác tin khoa coi tướng là đúng à ?


Tính tình con người lộ ra ở diện mạo, mắt mũi môi … , hễ biết coi tướng thì trông qua là có thể đọc được như đọc muốn cuốn sách vậy .


Thế số mạng con người đã được định ngay từ khi mới sanh hay sao ?

Gần như vậy, nó khó thay đổi lắm, cũng giống như tính tình của mỗi người, đâu dễ gì thay đổi được .




Người họ lưu là bạn với chàng từ lâu, nay đang cùng lý thế dân bàn tính việc đại sự , nên khi lý tĩnh tới cũng đã có phần vui vẻ , bèn cho người gọi ngay lý thế dân đến .



Một lát sau, râu quăn thấy một thanh niên bước vô phòng, áo lông còn khoác trên vai, trán cao và rộng, nét mặt vui nhưng quả quyết . Khi gã này bước vô phòng, như có khí thiên tỏa ra từ người . Cặp mắt không liếc ngang nhìn dọc nhưng thu được hết mọi thứ ở trong phòng .



Râu quăn nhìn người đó chăm chút hồi lâu rồi đứng dậy nói nhỏ với lý tĩnh :

Ta có một người anh em cũng muốn coi tướng người này, hay thu xếp cho ta nhé .


Nói xong , râu quăn cáo từ mọi người ra về với khuôn mặt mang vẻ thảng thốt khó hiểu .



Vài hôm sau , lý tĩnh gặp lại râu quăn trong một quán trọ, chàng hỏi :


Bác thấy lý thế dân là người thế nào ?

Ta chắc tám phần người này sẽ làm được việc lớn, nhưng hay để đạo huynh của ta được gặp hắn đã .

Nói rồi râu quăn dẫn lý tĩnh đến một tiệm tơ lụa có tiếng trong thành, chọn nhiều đồ đẹp và đắt tiền rồi đưa cho lý tĩnh bảo đem về cho cô nhớn dùng .


Lý tĩnh ngạc nhiên nhưng rồi vẫn nhận . Chàng nghĩ với những hảo hán như bọn chàng thì có lẽ không nên quá câu lệ .



Bất giác, lão đếm đầu ngón tay rồi nói :



Cô chú có dự định gì chưa ? Hay là về lạc dương ở với ta , khoảng một tháng nữa hãy lại
Vì mồng ba tháng hai ta mới về đó .
Tới nơi thì đi về hướng đông, tới một tửu lầu ở gần tầu ngựa, thấy con lừa ta hay cưỡi buộc cạnh một con la đen thì biết ta đang ở trên lầu . Cứ việc đi thẳng lên tìm ta .



Tối đó, họ về nhà trọ và ăn uống một bữa thịnh soạn, lão râu quăn nói từ bây giờ lão coi hai người là hai đứa em ruột của lão . Cả ba trò chuyện cho tới khuya thì đi ngủ .


Có lẽ thái độ đó là bình thường của những vị nghĩa hiệp trên giang hồ chăng, đi lại gặp gỡ nhau , kết bạn cũng rất nhanh mà từ biết cũng mau chóng .




..


Đúng hẹn, hai vợ chồng lý tĩnh tới lạc dương .
Không mấy khó khăn khi họ tìm thấy tửu quán mà râu quăn đã chỉ .


Khi gặp nhau , lão mỉm cười đứng dậy chào , và giới thiệu với họ vị đạo sĩ mà lão đã từng nhắc đến dạo nọ .


Lý tĩnh quan sát vị đạo sĩ, y là một người kín đáo, cách nói chuyện thì nhẹ nhàng và khoan thai , trong khi khuôn mặt lại nghiêm nghị và thâm trầm .



Bỗng nhiên đạo sĩ hỏi lý tĩnh :


Vậy là bỏ bút nghiên để theo nghiệp binh đao ư ?


Thưa vâng, chàng thành thật , thời buổi này có lẽ đao cung là lựa chọn khả dĩ nhất .



Chàng vừa trả lời vừa bối rối tự hỏi vì sao đạo sĩ lại hiểu rõ về chàng như vậy .
Quả thật trước đây chàng đã từng lầu thông kinh sử, đã do dự không biết bao lần rằng nên chọn văn hay võ .





Nói đến đây, râu quăn dắt hai vợ chồng lý tĩnh vào một căn phòng tươm tất và nói :

Chẳng dấu gì cô chú, đây là tửu lầu của ta , ở dưới quầy có một ngăn kéo nhỏ, đây là chìa khóa , trong đó có tiền và ngân lượng, cứ tự nhiên mà dùng, và nhớ là mua cái gì đẹp đẹp mà mặc em gái ạ .





Thế là họ ở đấy với nhau đã được chừng hơn một tháng .
Thỉnh thoảng lão râu quăn lại đến đàm đạo với chàng về binh pháp .
Lão dạy chàng nhiều thứ mà nhờ nó sau này chàng đã chinh chiến nhiều trận vang dội .



Điều quan trọng không phải là luyện tập cho được khỏe mạnh can đảm như nhiều người vẫn nghĩ . Cái cần nhất là phải hiểu cho kĩ về địch thủ của mình, tìm cho ra nhược điểm của họ và lừa lựa rồi giáng một đòn thật mạnh .
Làm được thế là ta đã chiến thắng mà vẫn bảo tồn được lực lượng .


Lão vẫn thường nói với chàng như thế .



Thỉnh thoảng , vị đạo sĩ có tới thăm họ, chàng để ý thấy ông ta luôn ngó lên trời nhìn về phía thái nguyên, miệng suy tính những điều ngay cả râu quăn cũng chẳng hiểu được .




Cho đến một ngày, đạo sĩ ngỏ ý muốn gặp lý thế dân , râu quăn bảo lý tĩnh :

Chú hãy giới thiệu để đạo huynh của ta gặp mặt lý thế dân nhé, sắp đến lúc quyết định rồi .


Nghe thế chàng buộc miệng hỏi :


Nếu hắn đích thị là chân mạng thiên tử thì bác tính sao ?


Ta không chiến đấu chống lại số mệnh !

Vậy bác sẽ theo hắn ?


Nói bậy nào !



Lão cười cười cắt ngang câu chuyện đang dở dang và đánh trống lảng .
Rồi bọn họ cũng tới thái nguyên để gặp lưu .
Lý tĩnh giới thiệu qua loa rồi để mặc cho lưu và đạo sĩ chơi cờ với nhau, còn mình thì lẳng lặng quan sát hai người .



Một lúc sau thì lý thế dân đến và lẳng lặng bước tới ngồi cạnh bàn cờ với Thái độ ung dung nhàn nhã của kẻ đứng ngoài .


Vị đạo sĩ tất nhiên vẫn đánh cờ nhưng đang chăm chú quan sát lý thế dân .
Lý thế dân ngồi rất thẳng, vai ngang , chân dạng , tay để ngay ngắn lên đùi. Thỉnh thoát cặp chân mày nhướng lên một chút để quan sát . Từ phía đôi mắt, sâu bên trong dường như tỏa ra một tia sáng lạnh, cảm tưởng như y có thể thấy rõ mọi thứ mà người khác muốn che dấu .



Khi cuộc cờ gần tàn, đạo sĩ bèn đứng dậy thở dài một tiếng rồi xin cáo từ .
Khi ra đến cửa, đạo sĩ nói nhỏ với râu quăn :


Ván cờ của bác thua rồi , người có chân mạng thiên tử đang ở trong nhà đấy . Thôi đừng gắng sức nữa, chi bằng có thể kiếm một vùng đất khác mà chiếm vậy .




Nghe xong , râu quăn chẳng nói chẳng rằng gì, ra hiệu bảo lý tĩnh đứng dậy rồi cùng mình ra về . Lần đầu tiên chàng thấy lão chán chường như thế .


Tối đó râu quăn nói :


Hãy về lạc dương chờ ta, tình thế lúc này đã thay đổi rồi .


Lý tĩnh cũng chẳng hỏi gì thêm, ngoan ngoãn đi về lạc dương .


……..







Khi râu quăn trở về, lão gọi hai vợ chồng lý tĩnh đến và bảo :

Tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với cô chú đây .


Nói rồi lão sai người mang đến rất nhiều chứng từ, sổ sách và nhiều chìa khóa lớn nhỏ đủ loại .


Râu quăn tiếp tục nói :


Gia sản của ta, tính tổng cộng có đến trăm ngàn lượng vàng, gia nhân cũng mấy trăm người được ta phân phó ở khắc lạc dương này . Ta đã trù tính đến đại sự , hy vọng sẽ thành công cho đến khi gặp gã thanh niên lý thế dân đó .
Ta chắc người đó sẽ trở thành hoàng đế không bao lâu nữa đâu .
Chú giữ của cải này, đi đến thái nguyên mà phò giúp cho hắn .
Hắn sẽ là chúa công của chú , và đừng quên binh pháp ta đã dạy chú đấy nhé .
Có lẽ chỉ khoảng mươi năm nữa là lý thế dân sẽ bình định được giang sang.
Chú dốc lòng thờ người đó thì phú quý trong tầm tay .



Lão nói xong không kìm được , nốc cạn một hơi rượu rồi tiếp tục :

Còn anh, anh phải lo việc của anh . Khoảng mười hai năm nữa khi nào chú nghe tin bên kia biên giới có người chiếm được đất, lập được một nước mới cô chú……….


Lúc đó chú và vợ chú nên quay mặt về phía nam mà uống một ly rượu mừng cho anh nhé .
Dặn dò đám gia nhân xong xuôi, lão leo lên ngựa và phóng mất dạng cùng với một tiểu đồng .

…….




Thời gian trôi đi, sau bao nhiêu cuộc chiến tranh liên mien không dứt .
Cuối cùng, Lý thế dân cũng đã lên ngôi thiên tử, thống nhất đất nước , trị dân trong cảnh thanh bình phồn thịnh .

Lý tĩnh là đại tướng quân được vua tin yêu giao cho chức bình chương sự .



Một hôm, lý tĩnh được mật báo rằng có một người không rõ tên họ là gì, đem theo một đạo quân ba bốn chục ngàn người tiến đánh nước phù dư bên kia biên giới ,chỉ trong thời gian ngắn đã đánh chiếm rồi xưng vương ở đó .

…………….


Chàng chắc chắn rằng người ấy chính là lão râu quăn năm nào .
Bèn kể lại cho vợ nghe câu chuyện ngày trước .


Một người không chịu ở dưới quyền kẻ khác mà làm được việc lớn lao như thế thì thật là khó tin .


Hai vợ chồng bùi ngùi nhớ lại lời dặn năm xưa bèn đốt hai cây nến đỏ, bày ngoài sân rồi quay mặt về phía nam mà cạn một chén rượu mừng cho cố nhân .


Ngoài kia, trăng sáng, giời cao như tiếng ai đang hân hoan khúc khải hoàn xưa cũ .


………..



Truyện ngắn được cụ Nguyễn Hiến Lê diễn dịch .