Hàn Mặc Tử 
  Thi nhân chết trong tiếng gào của biển 
  Vầng trăng đêm vần vũ khói ngàn sâu 
  Buồn gặm nhấm từng mảnh hồn lở lói 
  Xác thân ơi! trăng vỡ lấm lem màu.    
  Ơi thôn Vĩ vừng trăng không còn nữa 
  Vần thơ điên chua xót mãi cồn lên 
  Sóng vỗ sóng như gọi hồn thi sĩ 
  Nấm mồ câm lằng lặng giấc vô hồn    
  Ơi bia đá giam hồn ai vĩnh cửu 
  Mặc vần thơ lạc lõng mãi bên đời 
  Hàn Mặc Tử như giọng buồn thôn Vĩ 
  Đón ai về trăng mật ngọt không nguôi    
  Đời mãi thế, vẫn chỉ là điên dại 
  Thi nhân ơi, gục ngã giữa vần thơ 
  Yêu đến chết như biển gào sóng vỗ 
  Trong cô đơn mồ lặng mãi không bờ    
  Anh đã đến, trở về trong đau đớn 
  Anh đã yêu, và mãi mãi là yêu 
  Biển điên dại như hồn anh cuồng dại 
  Gọi tên anh trên đỉnh sóng muôn chiều.  
  2004 
  QUÊ HƯƠNG 
  Quê hương ơi! Cái mất, cái còn 
  Con nước chảy từng mùa trôi đi mãi 
  Chỉ có quê hương trầm tư ở lại 
  Có hai bờ e ấp lấy sông quê 
  Con nước trôi đi - đi mãi chẳng về 
  Bến lở, bến bồi oằn mình trăn trở 
  Mặc con đò bồng bềnh bỡ ngỡ 
  Nghe lỡ làng trên bến vắng sông quê 
  Bao người đi bằn bặt chẳng về 
  Theo con nước lặng tờ trôi đi mãi 
  Làng quê đó đâu phải là huyền thoại 
  Chốn cội nguồn cho mọi nỗi sinh ra 
  Quê hương ơi! E ấp những nếp nhà 
  Kề sát bên nhau, ghì con lối nhỏ 
  Những bước chân nhún nhường trên ngõ 
  Trong cái nhìn còn ánh nỗi thương nhau 
  Bao lớp trẻ thơ nay đã về đâu 
  Mặc hài nhi, ầu ơ tiếng gọi 
  Luỹ tre làng mơ màng ngọn khói 
  Bếp lửa chiều e ấp dấu chân quê.  
  Quê hương ơi! Một lối đi về 
  Buồn còn nóng trên đường làng gạch vỡ!  
  Thời gian mãi vẫn chỉ là dang dở 
  Muộn một chiều cho lặng lẽ mai lên 
  Mặc một ngày trôi vào lãng quên 
  Mang theo cả bao cuộc đời vội vã 
  Theo con nước chìm sâu vào xa lạ 
  Có nhớ về nơi cội rễ quê hương 
  Dưới gốc đa ven đường 
  Lời trẻ nhỏ ê a ôn bài lịch sử 
  Thời Trịnh - Nguyễn và hôm nay sóng dữ 
  Bao tủi hờn theo con nước trôi qua 
  Một bình minh chói loà 
  Nghe hối hả tiếng gọi mùa thức dậy,  
  Lời con quốc vọng về trong nắng cháy 
  Tiếng đàn cò lặn lội bờ xa 
  Bóng hoàng hôn mẹ già 
  Nỗi mất mát chìm sâu trong đáy mắt 
  Người cô phụ ôm mảnh tình nín bặt 
  Đốt nén nhang cho nỗi nhớ ban chiều 
  Lũ trẻ thơ thả diều,  
  Lời nô nghịch đùa nhau lùa trong gió 
  Tiếng cổ trâu lắc mõ 
  Đủng đỉnh về trên lối xóm vang xa 
  Bếp lửa rơm mặn mà 
  Như phảng phất vị cơm chiều đạm bạc 
  Quê hương ơi! đã mấy thì đổi khác 
  Cái mất còn vẫn vây mãi day dưa 
  Nước vẫn trôi... trâu lặng lẽ kéo bừa...  
  Lằn roi vút cho đường cày thẳng lối 
  Ta cứ ngóng cho bao điều thay đổi 
  Ngẫm thật sâu... sao cứ đợi thật xa?  
  Bao mất, còn trên mảnh đất quê nhà 
  Còn đang thức... ôm dòng sông nước chảy...     
  30-12-2004       
  ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG 
  Tặng cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và chị Khánh Ly    
  Anh chết vào mùa trái chín cây 
  Bao vần thơ nhạc gió vẫn bay 
  Lộng trong cõi sống niềm chua xót 
  Cái giá hồn anh đã đủ đầy…    
  Một vườn trái chín tay ai hái?  
  Anh đến, anh đi còn nơi đây 
  Chỉ là cõi sống xô va mãi 
  Như níu vào đêm lời gió bay…    
  Đời mãi cất lên lời hát ấy 
  Ru hồn thân phận trắng bàn tay 
  Bao điều còn mất thơ anh viết 
  Nhạc vút ru ta những tháng ngày… 
  Chẳng lấm bụi trần, đau vụn vỡ 
  Xác thân còn mất nỗi vơi đầy 
  Khổ đau như ngọc ru đời mãi 
  Lẳng lặng anh về theo gió bay    
  Hỡi ơi! Thơ nhạc người đâu nhỉ?  
  Chỉ có hư vô chứa ngập đầy 
  Nhạc thơ như đẫm hồn cõi sống 
  Anh về thanh thản trắng bàn tay.     
  2004     
  CÁI BÁNH ĐA    
  Tặng chị Dương Thu Hương    
  Thân em như cái bánh đa, 
  Oằn mình trong lửa để mà lớn lên. 
  Lửa nung cong cớn thân mềm, 
  Giòn tan miệng thế lời quên phận mình.    
  1974       
  DÒNG SÔNG VÀ LÒNG SÔNG 
  Cứ chảy mãi chảy hoài vô tận, 
  Dòng nước kia đay nghiến mãi sông này 
  Bao lở lói nỗi đau này vạn thuở 
  Sông sinh ra để chứa đựng đắng cay.    
  Hỡi dòng nước từ đâu về mãi mãi 
  Hỡi lòng sông bên lở bên bồi! 
  Đâu chất chứa có thể là vô tận 
  Để nơi nào vĩnh viễn cứ sinh sôi.    
  Ơi! Bể  khổ mãi sao chưa đủ? 
  Mặc dòng sông quằn quại đến bao giờ, 
  Cứ chảy mãi những mùa mưa bất tận 
  Trời hỡi trời! Sông được mấy thiên thu.    
  Có nỗi khổ sẽ không tan thành nước! 
  Có dòng sông sẽ chẳng chảy bao giờ! 
  Có những kiếp người đóng băng thành bắc cực 
  Mặc, giấy này trắng xoá mãi trang thơ. 
  1/5/1999      
  LỞ LÓI 
  Hỡi cơn mưa xin hãy đổ xuống đây, 
  Cho mặt đất ngập tràn như biển cả, 
  Nỗi đau đớn là những điều kỳ lạ 
  Bóp nặn quả tim thoi thóp mỗi giờ. 
  Nếu kiếp người là những bến bờ, 
  Cơn sóng khổ xói mòn bao nỗi nhớ 
  Để mặc đời là những vùng đất lở 
  Đau thương ơi! Đau thương! 
  Nếu thời gian là những con đường, 
  Dẫn dắt đời này về đâu đi nữa 
  Một thoáng mơ say, vui buồn chia nửa 
  Lờ lững tầng không vất vưởng mặt trời. 
  Bỏ mặc ta… chợt ngẫm đến đời. 
  Nghe chót vót những cung buồn chất chứa. 
  Nghe đổ vỡ để rồi không được nửa. 
  Một nửa ta đâu!… Chết từ bao giờ? 
  Hãy xin mưa và mưa cứ mưa. 
  Còn phó mặc những gì đang tồn tại.  
  Cứ lở lói vì đời không còn mãi. 
  Đưa đẩy mà đi con nước rã rời.  
  Đây chênh vênh đay nghiến những mặt người.  
  Thời gian chảy hay kiếp người đang chảy? 
  Xin đúc lại suốt một đời ta thấy.  
  Một khối thương đau như con thác đổ về.  
  Đây hình hài một pho tượng đam mê. 
  Thân rũ mỏi trắng phơ vầng tóc bạc.  
  Ta ngơ ngác ngã ba đường lưu lạc.  
  Đi về đâu! về đâu! 
  Những cơn mưa đang sầm sập trên đầu…  
  31/12/99       
  NỖI BUỒN CÔ PHỤ 
  Tặng HM 
  Gió thoảng, se tình cho nỗi nhớ.  
  Thời gian, thoi dệt cứ là trôi. 
  Lụa đào một dải vương bên dậu. 
  Ngõ trước ai người đi chợ đâu?    
  Nhàu nhĩ thân em, gái có chồng! 
  Lần lần duyên phận đến hư không 
  Tình bay theo gió vàng duyên phận 
  Chợt bóng thu về nghiêng trước sân.    
  Lạnh giá làm sao duyên phận ơi! 
  Cao xanh vời vợi khó mà khơi 
  Vời tay một thuở hồng nhan lạnh… 
  Đâu nỗi buồn tênh nhốt chặt đời.    
  Gió thoảng đi qua thời thiếu nữ 
  Nghe buồn se lạnh cả đầu môi  
  Bồng con cố níu thời gian lại 
  Cánh nhạn bay qua thoáng phận người.    
  Ngõ trước nhà ai buổi chợ về 
  Nôn nao lời trẻ - lụa tươi ghê 
  Ngày mai xác pháo hồng trên ngõ 
  Thước lụa ai người vương lối quê? 
  2000       
  TƯƠNG TƯ 
  Tương tư như gió thoảng! 
  Lướt qua đời mỏng manh. 
  Có chiếc lá xa cành, 
  Êm ru theo lời gió. 
  Có nỗi buồn bỏ ngỏ, 
  Mặc mùa thu về đâu. 
  Len lén lá phai màu. 
  Làm bạc lòng gió thổi. 
  Những hàng cây mê mỏi. 
  Ngơ ngác trong mùa thu. 
  2000       
  Sang ngang 
  Tặng chị Chu Thị Toán  
  Ngày xưa trên bến sông này 
  Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng 
  Đà giang rượu biến thành sông 
  Râm ran pháo nổ trập trùng sóng đưa 
  Ngày nay trên con sông xưa 
  Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò 
  Đà giang gió cả sóng to 
  Một chèo một lái ai lo lắng gì 
  Dằn lòng con tiễn mẹ đi 
  Rừng sương kín phủ thấy gì nữa đâu 
  Mẹ ơi sương lạnh mái đầu 
  Quan hà xa cách vực sâu đong đầy 
  Đêm về giấc ngủ trên tay 
  Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa. 
  Mẹ ơi một khúc ruột già 
  Thương con ai nỡ… chăng là thế thôi… 
  Trông về đâu nữa mẹ ơi? 
  Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa 
  Chiều chiều trên bến sông nhà 
  Mỏi mòn trông mẹ ơi à, à ơi 
  Tìm trong lớp lớp mây trời 
  À ơi bóng mẹ trọn đời xót xa. 
  1997       
  Tắt một lời ru    
  Tặng chị Chu Thị Toán    
  Ai ru ai một kiếp ngư¬ời? 
  Ai cho ai một tiếng c¬ười khổ đau? 
  Có còn v¬ương vấn chi đâu! 
  Mà sao vẫn bợn nỗi sầu quanh đây 
  Biết đời là thế đã hay! 
  Mà sao vẫn ngửa bàn tay kêu trời 
  Chỉ là một thoáng m¬ưa rơi 
  Hư¬ vô như¬ lạc xuống đời đâu đây 
  Ngón đàn như¬ cứa vào dây, 
  Tiếng oan vấy máu loang đầy không gian 
  Cung tơ day dứt ngút ngàn! 
  Nghe đau một cõi, nghe tan một trời 
  Để mà phẳng lặng rã rời 
  Buông xuôi con nư¬ớc thế thôi một dòng 
  Có ngư¬ời sắp đến hư¬ không 
  Buồn trong con mắt, thắt lòng biển khơi 
  Nỗi đau ai đổ cho trời! 
  Nghiên vơi một nửa để rồi như¬ không.    
  2000           
  Dòng sông trắng 
  Vĩnh biệt chị Chu Thị Toán    
  Tôi đón chị về! 
  Tôi đưa chị đi.  
  Buồn đến thế… dòng sông số phận 
  Một con đò suốt cả đời lận đận 
  Theo sóng cồn chở nỗi buồn đau 
  Con sóng xô, ơi con sóng bạc đầu! 
  Đời cặp bến hư không - tình chẳng lại 
  Sào đã cắm - mà buồn sao còn mãi? 
  Theo dòng trôi - trôi mãi về đâu? 
  Tôi đón chị về! 
  Tôi nghe chị đau.  
  Hồn lạc ngã ba sông vò xé… 
  Thuyền đã cắm trên sông có lẽ 
  Nước chảy bên đời mấp mé thương đau 
  Thuyền đã nương, dòng mải miết về đâu? 
  Con đò lạc trên bến tình bàng bạc… 
  Tiếng chim kêu gọi chiều trong nháo nhác 
  Sương buông tơ che kín cả không gian 
  Tiếng gọi đò lơ lửng nỗi cơ hàn 
  Dòng sông trắng giữa mơ hồ bạc trắng 
  Nghe nỗi đau cất lên lời lẳng lặng 
  Như câu hò ngòn ngọt, đắng thương đau.  
  Tôi tiễn chị đi! 
  Chị sẽ về đâu? 
  Nơi ngã ba sông dày vò sóng vỗ...  
  Chẳng mái chèo buông, dòng sông có mở 
  Chẳng câu hò ru đẩy sóng mang theo 
  Vẫn cô đơn trong bàng bạc buồn teo 
  Con đò trắng trên dòng sông bạc trắng 
  Trong lặng lẽ một nỗi buồn đeo đẳng 
  Không chào nhau, thuyền lặng lẽ xa bờ! 
  Vĩnh biệt rồi đời có lẽ như mơ.     
  2001       
  Chắt lọc 
  Ta chắt lọc cuộc đời 
  Qua tấm màng khốn khổ 
  Từng giọt một tình người 
  Rơi trong lòng đổ vỡ    
  Ta níu hai bàn tay 
  Cho từng ngày trăn trở 
  Những mặt người dang dở 
  Qua trời như gió bay    
  Từng giọt một đắng cay 
  Có thành ly rượu đắng 
  Nhấp môi trong thầm lặng  
  Rượu say hương cuộc đời.  
  24-3-2001 
  Cô lái đò 
  Em như ngắt lặng con đò 
  Sang sông thì lỡ… dừng bờ hết duyên 
  Ngược xuôi, ngại nỗi con thuyền 
  Sông thì sóng cả, còn duyên lỡ rồi 
  Ơi bờ! Một quãng sông thôi 
  Không người đứng gọi thuyền tôi ơi đò! 
  Nước mùa con nước lên to 
  Ai ơi hãy đến gọi đò em sang 
  Đà giang thì mặc đà giang 
  Câu hò như thể muộn màng hư không. 
  24-3-2001          
  Thuyền và dòng sông 
  Ta tìm em nơi đâu? 
  Hỡi tà áo xanh! ơi bờ tóc rối 
  Em đã đi qua cuộc đời rất vộiVung vãi niềm tin - ngơ ngẩn trong đờiTưởng sang đò! nhưng dòng em buông xuôi. Đi về đâu cho lòng anh tiếc nuốiVẫn bến xưa nghe thời gian chẳng vộiCon nước trôi xuôi đi mãi chẳng về. Ơi tà áo xanh đam mêDòng sông mang đi cả lòng anh nỗi nhớBến nôn nao nước mùa to sóng vỡTừng mảnh xô nhau đi mãi chẳng về.    
  Con đò ngang sang sông lại vềEm ở đâu tà áo xanh thuở ấy Hay phải chăng em là dòng sông chảy, Trôi qua lòng anh…Ơi dòng sông như tà áo xanhCứ bỡn cợt thuyền anh tiếc nuốiEm trôi đi mặc thuyền anh theo đuổiĐể đến hôm nay con đò nát không người.  
  2001 
  Tự thán 
  Một thời vụn vỡ giấc mơ ơi!  
  Ao ước trăm năm bỗng rã rời 
  Những tưởng hình hài như Phù Đổng 
  Chỉ là pho tượng giỡn cuộc chơi.    
  Bé nhỏ, phình to thành cái trống 
  Mặt dầy khua gõ tiếng rộn vang 
  Hỏi có kinh không hồn thế sự 
  Nhìn ra muôn hướng thật bẽ bàng.  
  2005    
  Ngẫm 22 
  Nôn nao một cõi sơn hà 
  Oán mình tấc đất, thoảng qua phận người 
  Cũng thì có đất, có trời 
  Mà sao nghe lắm rã rời khổ đau 
  Lạc hồng xưa cũ, nay đâu? 
  Thời thời như lá, lạc sầu nước non 
  Chút tình nhân thế con con 
  Mà sao thấy những gặm mòn núi sông. 
  2005       
  Lạc lõng    
  Em nhẹ quá có thể là gió thoảng… 
  Anh khổ đau vạch đôi bờ ánh sáng. 
  				Âm u là cõi say! 
  Đừng lãng quên, em hãy về đây… 
  Dù sự sống có thể là vô sắc. 
  Thời gian chảy như dòng sông trầm mặc, 
  				Bỏ lại mình anh! 
  Trong lãng quên chất ngất, những tường thành, 
  Đời lạc lõng trong vui buồn cổ đại. 
  Từng hàng gạch còn loang màu hoang dại. 
  Buồn từng hàng chất ngất mãi xa xưa. 
  Những hàng cây, đổ bóng chút dư thừa, 
  Một khoảng rỗng, lặng tờ trong nắng ngả. 
  Em ở đâu trong nỗi buồn kỳ lạ?... 
  Hãy về đây ru đẩy những hàng cây. 
  Hãy về đây xoa dịu nỗi đau này. 
  Buồn cổ đại chất thành cao muôn lớp. 
  Sự kết dính một nỗi buồn choáng ngợp, 
  Ngập tràn đau nghe sóng vỗ muôn bờ, 
  Hãy về đây nghe lạc lõng trang thơ, 
  Buồn cổ đại, hoắm sâu, tràn hố mắt.     
  2000       
  Tranh tố nữ    
  Nỗi buồn như lụa mỏng, 
  Day dưa trong gió bay… 
  Bàn tay nào níu kéo. 
  Ưu tư đôi nét mày.   	 
  Gió cũng bỏ mà đi. 
  Muộn phiền khăn lụa mỏng, 
  Một dáng buồn rất lộng. 
  Trong thinh không bay bay.    
  Về đâu trong chiều nay. 
  Dấu hài in lối cũ. 
  Nàng tiên như liễu rủ. 
  Lụa mỏng lớp sương chiều. 
  2000          
  Xuân    
  Mùa xuân đang mượt búp tay 
  Mùa xuân xanh mướt áng mày đong đưa 
  Dáng xuân óng ả có thừa 
  Nghe trong e ấp có mưa nhẹ nhàng 
  Tình xuân một nỗi đa mang, 
  Bâng khuâng gót nhẹ, mơ màng tóc mây. 
  Tình nghiêng chất chứa xuân đầy, 
  Nghe trong thao thức có say rượu nồng. 
  Mơ màng ánh mắt xuân trong. 
  Vi vu, gờn gợn sóng lòng lan xa 
  Xanh xanh xuân sắc như là… 
  Phiêu du một cõi bao la một trời 
  Hương tình gian díu ai phơi? 
  Nghe trong lụa mỏng có lời vu vơ. 
  Nõn tay e ấp ai chờ 
  Hoa đào thắm đỏ vỗ bờ đón xuân.    
   2000          
  Mùa thu    
  Xanh êm bờ liễu rủ, 
  Ngây ngô mặt nước hồ, 
  Bâng khuâng bèo vài cọng, 
  Chôn chân trong mùa thu.    
  Xanh ngắt có là xanh, 
  Đất trời như quện lại, 
  Thu đang thời con gái. 
  Quên bỏ lại chút tình,    
  Mắt mùa thu long lanh 
  Êm đềm hương của gió 
  Bạc phơ đầu hoa cỏ. 
  Nghiêng cánh mỏng trong chiều. 
  Gieo rắc đến bao nhiêu 
  Khi chiều nghiêng bóng đổ 
  Những hàng cây bỡ ngỡ. 
  Ngả bóng lặng mùa thu.    
  Trong bát ngát sương mù. 
  Nhón tay nào nhẹ gửi 
  Bứt đi thời con gái 
  Rơi rơi trong mùa thu.    
  Suy ngẫm    
  Mặt hồ nhăn nhó tựa tràng giang 
  Nước chẳng về đâu, hàng nối hàng 
  Gió in lên nước dòng suy nghĩ  
  Như nỗi đau đời trán ta mang.    
  Gió lộng niềm đau tràn ý nghĩ  
  Tây hồ chao chát sóng xô va  
  Dẫu chưa là biển niềm đau ấy  
  Trong mắt thi nhân lệ ướt nhoà.  
  23/12/98       
  Giăng tơ    
  Nỗi giăng mắc của những bàn tay 
  Như thoi dệt làm nên gấm vóc? 
  Sự đan kết của một đời mệt nhọc 
  Thức lụa kia óng ả tơ vàng.  
  Khoác lên đời như một nỗi đa mang 
  Lộng lẫy quá, gió ghen niềm khoái trá 
  Lụa mềm mỏng bỗng trở thành xa lạ 
  Tằm hết tơ, thành nhộng ngẩn ngơ đời.  
  Gió cất lên, nắc nẻ những điệu cười.  
  Con thoi chết, lặng thầm trên khung cửi. 
   Lụa phần phật trên thân người mê mỏi.  
  Đây bàn tay, chấp chới những bàn tay.  
  Những bước chân, tan nát, lụa trau mày.  
  Sự rời rã, cất lên lời muôn thuở. 
  Con tằm khổ, nhả tơ vàng héo úa.  
  Giăng mắc chi nhau? Gian díu cõi đời! 
  Chỉ còn buồn đọng lại giữa chơi vơi. 
  Thân quằn quại trong tơ trời lồng lộng. 
  Có con nhện đang bò trên sự sống.  
  Khổ vì tơ và ta chết vì tơ.  
  2000   		    
  Xuân 
  Nắng xuân lơ đãng trên hồ 
  Sương mơ phảng phất, nét hờ gió bay 
  Tây hồ ngái ngủ một ngày 
  Sóng ru uể oải còn say giấc nồng 
  Một vùng trời đất mênh mông 
  Êm êm nhè nhẹ trùng trùng lan xa 
  Mùa xuân có lẽ vừa qua 
  Lòng như cũng thắm đợi quà đón xuân 
  Một nhành mai trắng chia phần 
  Họa my hàng xóm vút ngân gọi mùa. 
  2002    
  Mưa 
  Tặng HM 
  Mưa bong bóng cho phập phồng nỗi nhớ 
  Chợt hiện, chợt tan day dứt mưa dài 
  Mưa trong lòng ướt át dấu chân ai 
  Nghe chìm nổi cả ban chiều đắm đuối 
  Ai ngoài đó rất xa buồn tiếng gọi 
  Ai ngồi đây lẳng lặng ngóng mưa chiều 
  Như sợi buồn trang trải đến bao nhiêu 
  Cho bong bóng phập phồng day dưa nhớ 
  Cứ hiện lên rồi tan thành đổ vỡ 
  Mặc cơn mưa như trôi mãi về đâu 
  Dấu chân nào ướt át mãi thương yêu 
  Như bong bóng phập phồng nôn nao vỡ 
  Hồn đã đi, sao cõi lòng còn ở 
  Tại mưa chiều như níu giấc mơ ai 
  Cứ hiện lên rồi tan vỡ hình hài 
  Như ngọc vỡ như hồn ai tan vỡ,  
  Mưa rất êm như lời ru tiếng thở 
  Nhẹ nhàng đau cho nỗi nhớ ưu phiền 
  Cả một trời bàng bạc đến vô biên 
  Đêm xoa dấu chẳng còn bong bóng nữa. 
  2005    
  Suy ngẫm số 5 
  Sống hết một thời có thấy không? 
  Biển gào muôn tiếng… ngút lời mong 
  Chênh vênh trên sóng thuyền ta đó 
  Chèo vỡ, tình không lặng ngắt lòng. 
  Đã lỡ! Thuyền ơi nặng khối tình 
  Giăng buồm tan nát giữa bình minh 
  Gió căng lộng tới miền hoan lạc 
  Chỉ có mình ta buồn lênh đênh 
  Buồm vỡ trào lên ngút tiếng đau 
  Cây đàn buông tiếng gọi tìm nhau 
  Hư vô em ạ! neo thân xác 
  Một cõi mà quên phút nhiệm màu. 
  2005    
  Vô đề 20 
  Có một chiều tan như thuỷ tinh 
  Từng giọt nắng vụn dần cho đến vỡ 
  Có một chiều nghe buồn ai nức nở? 
  Tiếng ly tan tay ấp mặt vỗ bờ.    
  Chiều lặng dần một bóng đêm bâng quơ 
  Mặc ngày chết vùi đi người vẫn sống 
  Ở đâu đó cuối đêm hồn vẫn mộng 
  Ai về không? ta lặng lẽ đang chờ.    
  Sương rùng mình vỡ trong cơn mơ 
  Niềm chất chứa nát tan là vô ảnh 
  Chỉ nỗi khổ đau còn óng ánh 
  Một thoáng sâu ảm đạm trong hồn.    
  Ai đã từng đi qua hoàng hôn 
  Vào bóng tối chợt ngỡ mình tan vỡ 
  Ai đã từng đi qua buồn lỡ dở 
  Sẽ thấy đêm lặng lẽ vô bờ. 
  2005       
  Cô đơn 
  Tặng Hoàng Huyền My    
  Cô đơn không màu!  
  Cứ lặng lẽ thấm vào hồn đâu đó 
  Cô đơn không màu!  
  Bâng khuâng ngõ nhỏ 
  Chẳng có đi về lằng lặng lòng ai 
  Thời gian là tiếng thở dài 
  Còn hằn vết bánh xe lên nỗi nhớ 
  Buồn đau là bình vỡ 
  Lênh láng nỗi niềm đang trôi về đâu 
  Cô đơn là dòng sông sâu 
  Nước trong vắt cứ như là không chảy 
  Chỉ có mình ta thấy…  
  thế thôi! 
  Đợi mai ngày đắp bồi 
  Lở lói bên kia, về bên này ủ ấp 
  Bao bờ bến đất bồi như đắp đập 
  Như chờ ai về san lấp cơn buồn… 
  Chẳng có ai về! Cô đơn nhiều hơn… 
  Không màu sắc cho lòng ai lầm lỗi 
  Chỉ có trái tim âm thầm nghe mỏi 
  Lạc trong thời gian lặng lẽ không màu.    
  2002    
  Nắng thuỷ tinh 
  Tặng Như 
  Nắng vỡ trên thềm, nắng thuỷ tinh 
  Như hồn ai vỡ lúc bình minh 
  Nghe đau cơn gió buồn đi lạc 
  Vụn vỡ ai ơi! lặng khối tình.    
  Giọt buồn từng mảnh dây dưa nắng 
  Gom góp cho thành nắng thuỷ tinh 
  Thân như bình vỡ hồn tan mộng 
  Nắng ơi! xin ghép lại cho lành.    
  Em mong manh quá, đau tan vỡ 
  Lặng thấm vào thơ một chút tình 
  Nắng ơi từng mảnh hư vô quá! 
  Giập vỡ cho hồn nắng thuỷ tinh    
  Một ngày ta đến vương hoa nắng 
  Lặng lẽ thân em một chiếc bình 
  Ai ơi gom lại cho tươi nắng 
  Gọi bóng em về, đôi mắt xanh.     
  2004