VŨ THI xin tri ân chia sẻ cùng bạn đọc bốn phương những suy ngẫm của một đời người, có thể là muộn và có thể là chưa muộn. Nhưng đó là sự trang trải theo thời gian và không gian mà ta hằng được sống. Đời người luôn nợ nần thời gian biết bao nhiêu là thứ- Có thể những vần thơ này, tập truyện này trang trải được phần nào cho không gian và thời gian mà đời người hằng được sống.
KÍNH BÚT CÙNG BẠN ĐỌC.
Chân lý
Vào một buổi tối, trong phòng khách sang trọng! Người cha ngồi trầm ngâm trên đi-văng đọc sách. Gần đó, trên nền nhà bóng loáng, hai đứa trẻ một trai, một gái chừng 5-6 tuổi đang trò chuyện huyên náo. Thôi thì đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, nào là ông trời xuống hạ giới rồi thì hạ giới lộn lên ông trời. Câu chuyện cứ bóng lên niềm vui trong mắt trẻ. Ở đời thật kỳ lạ, sự ầm ĩ luôn là bạn với những trầm tư sâu lắng, có lẽ chúng bổ sung, tương hỗ cho nhau. Người đọc thì cứ đọc, còn người vui thì cứ vui và có lẽ niềm vui hay dắt người khác lại gần. Câu chuyện của lũ trẻ đã ra chiều thách đố! Nào chuyện con ong, cái bướm rồi đến ông voi, ông hổ nhịp phách lúc căng thẳng, lúc giòn giã cười vang, cả phòng khách như thể chẳng còn ai ngoài chúng. Rồi đến một quãng mọi đề tài thách đố có vẻ cạn, hai bộ mặt trẻ thơ lắng xuống, trong suy tư, chúng lặng lẽ nhìn nhau như hỏi đằng ấy còn chuyện gì nữa không? Chợt bé gái hỏi bạn mình:
- Mẹ là gì?
Thằng bạn trai trả lời chóng vánh:
- Mẹ đẻ ra chúng ta! Ai bảo bạn thế?
- Mẹ tớ (nó kiêu hãnh trả lời, vì điều đó đã được mẹ khẳng định) và nó khiêu khích ra ngay câu hỏi mới.
- Tớ đố cậu bố là gì?
Đứa bạn gái quả cũng không vừa, nó trả lời nhanh chả kém gì bạn nó.
Bố là người lão bộc dắt lừa đưa chúng ta vào đời. Thằng bạn trai lục vấn lại! Ai bảo đằng ấy thế?
- Mẹ bảo tớ thế. Chân lý đã được khẳng định.
Ngồi gần đó người cha buông sách lặng lẽ thở dài.
2001