Quên một lời dạy
vuthi 02.09.2012 15:28:28 (permalink)
Quên một lời dạy

Tặng em Trần Đình Bảo
nhân ngày bốc mộ ông thân sinh

Thần chết đang đến rất gần, ông lão dường như đang nhìn thấy được. Cái chết - thể xác như chìm xuống, bỏ mặc cho linh hồn ông nổi lên, bồng bềnh như trôi dạt. Như con thuyền không hướng lái trên mặt biển cuộc đời tròng trành trôi. Thứ cảm giác ấy chợt làm cho ông lão tỉnh ra hơn. Nhưng phó mặc, tia sáng vừa loé lên thì mọi nỗi chua xót cứ chen nhau trào tới, nỗi tròng trành số phận ru đẩy ông lão tới chỗ tận cùng nuối tiếc.
Ông chua sót cho những đứa con đã mất mẹ nay lại mất cha. Hình ảnh từng đứa một cứ bừng lên trong lão cái thứ ánh sáng sự sống. Lão rất hiểu, dưới mái nhà êm ấm này, giờ đây những đứa con yêu dấu đang cận kề bên lão. Chúng đang từng giờ từng phút cố giằng lão khỏi bàn tay thần chết.
- Cậu ơi cậu! Cậu ơi! Song lão mỏi lắm, chúng sao hứng được nỗi đau đớn của lão, tật bệnh ai nào chia được cho ai. Ý nghĩ ấy làm cho ông lão lại càng thêm chua xót trước cái bất lực đích thực của đời người.
Nỗi êm ái như ru ông chìm xuống để hồn lặng lẽ bay lên, như những bong bóng khí trồi lên mặt nước rồi tan biến, lão cố ý thức mình để khỏi sự trôi trượt lôi đi. Cái dốc thẳng đứng cuối cùng của nỗi hãi hùng lần cuối.
- Cậu ơi! Cậu tỉnh lại đi - Bàn tay con lay nhè nhẹ trên má ông.
Cái thứ ánh sáng cuối cùng của tình yêu cứ chập chờn loé lên trong ông lão. Cố bíu lấy tay con - Như níu lấy cái phao trên mặt bể. Mấy cái đầu trẻ tụ về quanh lão:
- Cậu ơi! Cậu có dặn gì chúng con không? - Cái tiếng nói không chấp nhận đau thương vẳng bên tai ông.
- Dặn gì chúng nó nhỉ cho đích thực? Mà còn gì để dặn khi mình sắp chẳng còn đích thực. Cả đời lão đâu có ai dặn gì! Mình yêu chúng biết bao. Bàn tay lão nắm chặt lấy tay con và cặp mắt ông bừng sáng hơn trong cái giờ khắc ảm đạm ấy. Cái hơi thở mỏng manh cuối cùng bay lên, mắt ông già như quện vào những bóng hình yêu dấu. Những cái đầu trẻ gục xuống, rung lên cùng sự nức nở như tiếng chuông đau xót của một kiếp người, cái tiếng chuông ảo não đau khổ đầy mất mát.
Chúng đang cùng tiến đến đau khổ! Ở đó trên vầng trán cha họ còn hồng lên hơi ấm của tình phụ tử và trong đôi mắt già nua đã khép còn ẩn chứa một lời khuyên mà chính các con ông đã hiểu.
Quá khứ đã lôi ông trở về với hư không và cái thực tại đang bắt đầu từ quá khứ. Sự sống không nhờ ai sống hộ được, những bước chân không bao giờ đi trùng nhau, nhưng chúng ta vẫn bước! Quá khứ đã dậy họ tất cả - tương lai thì chưa tới và trong mỗi mái đầu trẻ kia - những đứa con yêu dấu của ông đều mang một phần thịt xương của cha mình như một lời khuyên đầy thương nhớ.

"Khi có một sự sống đã tắt,
sẽ là lời khuyên cho những người ở lại"
Kỷ niệm ngày giỗ bố
Hà Nội 1- 12- 2000
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9