Thiếu đủ

Tác giả Bài
vuthi
  • Số bài : 139
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.02.2009
Thiếu đủ - 02.09.2012 15:35:28
Thiếu đủ
Thời gian như liền mạch, sự đói khát dắt hắn đi từ bữa nọ đến bữa kia - bữa sáng liền bữa trưa thêm bữa chiều bữa tối, nhiều khi đến đêm mà hắn còn nhớ bữa - cái đói như làm óc hắn đặc lại chỉ còn một nhu cầu được ăn. Thế rồi thời ấy cũng qua - khi miếng ăn chẳng còn nặng nữa thì hắn lại sinh ra ngơ ngẩn - hắn chợt thấy mình kém người chẳng bằng đời mới khổ – kể cũng lạ, khi đói người ta chỉ còn nghĩ đến ăn - càng ăn được nhiều càng thú - nhưng khi cái đói đã qua thì người ta khác hẳn. Các cụ xưa nói chẳng sai “Ăn no ấm cật, dậm giật mọi nơi”, hắn bỗng trở thành người khác - mà là người khác hẳn – khi thước đo chẳng còn là bát cơm bát gạo thì nó trở thành manh quần tấm áo, mà nghe chừng thời gian như đứt ở đâu một quãng như vạch dừng trên khuông nhạc – mà khi đã dừng, đã đứt thì cứ là rối tinh rối mù - thôi thì cả đàn sở thích ào đến sau nạn đói, hắn cứ là lạc lõng đê mê… - nào giày, nào dép, nào xe cộ tất tật mọi thứ cứ đổ về mà hành hạ hắn. Mà kể cũng thú cho mọi thèm muốn đời người, chưa xong cái nọ đã có cái kia, mà ngẫm cho cùng thì cũng đều cần cả. Để rồi một hôm, hắn thấy đời bề bộn quá, chẳng biết cái nào cần hơn cái nào nữa thì mới khổ, hắn đâm ra u uất muộn phiền, hắn cứ lạc lõng trong chính mình ý nghĩ, cái u tối ngày xưa dường như đang trở lại - nhưng lần này có vẻ khổ hơn, đêm có vẻ đen nhiều trong suy nghĩ, nó không triền
mùa cũng vậy – trong đầu hắn chỉ có suy nghĩ về sự sống của gia đình… vợ hắn và hai đứa con - Đời hắn tù đầy nhiều sinh lao miên như nạn đói, nhưng một nỗi chán nản vô bờ đang dâng lên mà nhấn chìm đi hắn. Tất cả… nhiều thứ quá, mà hắn chẳng còn tìm được vật nào mà đời hắn ham thích, mọi thứ dường như… tất cả giống nhau - cả loài người như vậy, cùng chung một sở thích - có lẽ của cải làm hắn bội thực, nhưng hắn vẫn phải loay hoay cố tìm cho mình một thứ gì đó trong sự hỗn độn kia… nhưng vô vọng! Tất cả dường như no đủ… hắn đang chìm dần trong nó - cái bóng đêm no đủ thật đầy, thời gian như đặc lại u mê trong hắn! Bỗng từ bờ xa một đêm, chợt giọng hát ai ru thân quen? Mẹ hắn đưa hắn vào giấc ngủ… Hắn tìm lại được mình chừng như quên lãng.
2002