Trở về hoang dẫ
vuthi 02.09.2012 15:40:34 (permalink)
Trở về hoang dã

Cuối cùng trong khoảng khắc thí mạng nó đã được tự do! Thật kinh hãi khi bà chủ trại gầm lên tiếng thét phẫn nộ, dang tay quất kẻ phạm luật giành ăn. Trong khoảng khắc nóng giận của chủ, Mực ta sợ hãi lao qua cửa chuồng và một hơi phóng thẳng ra cửa trang trại! Bỏ lại sau nó bao tiếng gào bực tức.
Cứ thế bốn cẳng chụm lại căng ra mà nâng cái thân hình đen sẫm, uyển chuyển như bay trong gió. Sự sợ hãi trả lại cho nó bản năng loài thú chừng như bị quên lãng. Cứ thế, nó lao về phía trước như làn gió. Không khí miết vào bộ lông đen sẫm, tai nó cụp xuống, toàn thân như trườn trong không gian kinh hãi, sảng khoái, tự do. Có lẽ trong đời từ lúc sinh ra, lần đầu tiên nó được chạy nhiều đến thế! Chẳng cần định hướng, nó cứ chạy trong cái không gian muôn chiều. Thỉnh thoảng nó dừng lại, nhìn về nơi xa xăm đã tù túng nó gần hết cuộc đời, tai nó dương lên như chọn trong không gian những âm thanh quen thuộc từng bao dung nó một thuở, rồi lại chạy, quả thực tác dụng của đòn vọt vẫn còn linh nghiệm! Nó như làm tiêu tan đi bản năng loài chó. Một hấp lực ghê người, khi tiếng gào dội lên, làn roi xé gió trên không, thì bản năng sinh tồn loài chó tiêu tan đâu mất! Nó chẳng biết tại sao! Song có lẽ từ đời ông cha nó đã như vậy! Tất cả đều co giúm gào lên sợ hãi, Mực có thể cắn xé, hạ thủ tất cả mọi con trong trang trại để giành lấy quyền lực, song nó không thể vượt qua cái quyền lực ghê gớm của chủ mình. Và cứ thế, từ lúc còn bé nỗi đeo đẳng cứ lớn hoài theo năm tháng. Một sự khuất phục truyền đời thứ mệnh lệnh mà họ hàng nhà chó không sao hiểu nổi. Nó cứ phải trung thành, thủy chung với tất cả gia đình nhà chủ. Đêm về là thế giới êm đềm dành cho loài chó. Khi gia đình ông bà chủ đã ngủ yên, cả trang trại như một nấm mồ tĩnh lặng, vạn vật lắng xuống, quên đi, bóng tối từ trong những ô cửa như tràn ra, lấp đầy cả không gian mờ ảo, có lẽ lúc đó loài chó thức dậy cựa mình. Có một thứ ánh sáng mọc lên trong mắt chúng, cái thứ ánh sáng thủy chung, trong sáng mà loài người mấy ai thấy nổi. Nó phản chiếu thứ ánh sáng tinh khiết xiết bao, tự tin và ấm áp, mong manh nhưng thấu suốt, chân thành và tin cẩn, có thể đó là những tia nắng mặt trời cuối cùng trong ngày được giữ lại trong đôi mắt chúng, đầy thủy chung và ấm áp trong đêm. Vĩnh viễn trong cái bóng tối ấy, xã hội loài chó nương tựa, hòa quện vào nhau mà sống. Không thứ gì động đậy trong đêm mà thoát khỏi mắt chúng, tất cả được kiểm soát và phân loại, mọi hành động như bện vào nhau mà che chở cho trang trại yên hàn.
Có lẽ chúng hiểu! Khi ánh mặt trời mọc lên là lúc cơ hàn dành cho loài chó! Mọi thứ khổ đau như mọc lên dưới ánh mặt trời. Nó rùng mình dừng lại, đôi tai nghếch lên như dọi vào không gian. Ánh nắng đang lịm dần trên những sườn đồi tím sẫm, bóng tối phả những lợt sương mỏng trên những đỉnh đồi. Một bóng đêm nhen nhóm khơi lên, lòng nó như thức dậy, nhưng đói khát dìm bốn chân nó xuống. Nỗi hoang vắng và mệt mỏi, trang trại và khẩu phần ăn, nỗi nhớ bầy, nhớ bữa, như khơi lên trong mắt nó. Vẻ hoang dã của thiên nhiên đánh thức nó dậy, nhưng nó lại lặng lẽ nằm xuống, hai chân trước ôm lấy cái đầu mệt mỏi, tai nó vểnh lên như suy nghĩ, như thiếp đi. Một bóng chiều lướt qua đời nó đầy hoang dã! Thỉnh thoảng nó lại chồm lên gầm gừ với những con thú nhỏ nhoi trên đường về tổ. Có lẽ cái bản năng về đêm đang thức dậy trong nó với đầy đủ sự hoang dã, cô đơn, song cái đói như dìm nó xuống. Ở trên đời có một chân lý chung dành cho mọi vật sống đó là cái đói! Vạn vật như mờ đi! Ảo ảnh! Mọi loài vật như nhau, bản năng sinh tồn thức dậy! Ánh lửa trong mắt nó bừng lên thiêu cháy, khi trong đêm cất lên tiếng hú man dại của loài sói gọi bầy. Nó vùng dậy xù bờm lao vào đêm tối.
Đó là chân lý! Sự đói khát có một ma lực tìm đến nhau! Trong đêm tối những ánh mắt lang sói hiện lên, những đốm lửa tìm nhau thèm khát, và cái vũ điệu ghê hồn của đêm cồn lên trong tiếng tru gào man dại, những tiếng dằng xé, như quện vào nhau trong cái bữa tiệc linh đình của muôn loài hoang dã. Thanh âm như xé cả một vùng đêm tối tả tơi. Thế rồi cái bản năng sinh tồn lại lần nữa cứu con Mực thoát khỏi những hàm nanh sắc lạnh của bầy sói cùng loài. Với thân hình tơi tả, cứ thế nó chạy như ma đuổi. Trước cái chết loài vật bao giờ cũng trở nên nhanh nhẹn, và lúc tàn hơi mọi sinh vật đều muốn tìm trở lại cội nguồn! Nó gục xuống bên bờ rào trang trại, như một đám bầy nhầy vấy máu. Khi ánh bình minh cất lên, những tia nắng đầu tiên ngời lên pha sắc máu, những vết thương trên cơ thể nó chừng như bén lửa, chỉ còn lại sự run rẩy trong đau đớn và đói khát. Phía bên kia hàng rào, những tiếng chó cùng bầy ư ử vang lên cái điệp âm như muốn chia sẻ cùng nó bao đau đớn. Cả bầy con nọ lách con kia chen nhau như muốn sát lại gần nó hơn. Trong không gian buổi sáng dưới ánh mặt trời, một bản tình ca đồng loại vang lên với bao tiết tấu trầm buồn vô vọng, nó như bản nhạc muôn đời khổ đau dành cho loài chó! Những ánh mắt bấn loạn thẫn thờ, những móng vuốt vật vờ, vô vọng. Một bờ rào đã tạo cho cuộc đời chúng những cung bậc thăng trầm muôn thuở, bao tiếng rên rỉ đè nén như bay lên và khỏa lấp trong cõi trời bao la. Nó lặng lẽ nhìn bầy rồi đau đớn liếm những vết thương trên bộ lông đen sẫm bê bết máu. Những cái mũi hít gió, những bàn chân quờ quạng trong cái không gian hạn hẹp tường rào như muốn chia sẻ cùng nó bao đau đớn lạc loài đói khát. Thời gian của một ngày như trả lại cho nó cái bóng chiều thoáng dịu, như muốn ru đi hai cõi sống dưới một bầu trời! Bên kia là miếng ăn cực nhục! Bên này là đói khát, tự do!
Có lẽ thượng đế ban cho cõi đời một màn đêm để mà suy ngẫm. Khi bóng tối đã che phủ khắp nơi cũng là lúc trang trại vang lên tiếng gõ nồi gọi chó. Cái thứ âm thanh khô khốc như tiếng vỡ đổ trong chiều. Con Mực xù bờm, rùng mình nghe tiếng gọi! Đàn chó ăng ẳng trở về nơi máng ăn! Chỉ còn lại mình nó trong bóng tối bên bờ rào trang trại. Nó nghển đầu hít một hơi dài cái dư vị bầy đàn xa dần trong bóng tối. Xa xa chỉ còn những tiếng sủa ăng ẳng và tiếng nguyền rủa vọng về. Nó rùng mình loạng choạng quay về con đường cũ – Con đường mà đêm qua nó trở lại. Có lẽ những giọt máu vương vãi trên đường đã khô, nhưng còn nóng trong ánh nắng ngày ảm đạm. Đêm đã về, cỏ cây như cựa mình thức dậy. Sự sống như tràn ngập cõi trời, nó đắm mình trong đêm tối. Ở đâu đó xa xôi vọng về tiếng gọi! Bóng nó nhạt nhòa rồi chìm hẳn trong đêm.

2002

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9