Tự bạch
vuthi 02.09.2012 15:42:05 (permalink)
Tự bạch

Tôi là gã đàn ông trần trụi! Tôi rất sợ quá khứ! Cái dòng nước sền sệt đã qua, dòng nước người ta gọi là lịch sử hay niên đại của một đời người! Cái dòng nước hãi hùng quên lãng. Tôi yêu ngày mai mơ mộng, vì ở đó đang ấp ủ bao điều! Xong muốn đến đó, đời người phải có nền móng, mà nền móng thì phải va chạm tới thứ kia! Cái lịch sử, niên đại, cái dòng nước này thật quái lạ ở đời. Tuổi thơ sợ ngáo ộp, lớn lên ta sợ chính mình! Mà có lẽ biết sợ là còn tốt! Mà tôi sợ thật sự nên sinh ra nói dối! Như phụ nữ thêm cho mình đôi nịt vú, còn tôi trăn trở nên khoác cho mình thứ gì đó cho hay hay! Một cái khố hay đôi vớ chẳng hạn! Cho cái hình hài này đỡ tủi.
Tương lai thật diệu vợi! Nó cứ bắt tôi trở thành thằng dối trá. Mà càng dối trá tôi lại càng trần trụi. Không hiểu có nên cảm ơn cha mẹ và tạo hoá đã ban phát cho ta cái trần trụi này không, cũng có thể trần trụi là bắt đầu, trần trụi là sinh sôi, trần trụi là trinh bạch và trong trắng, tôi đang thấy một khoái cảm với từ “trần trụi”. Có lẽ trần trụi đời người đỡ đau, chẳng cần mang vác.
Có lẽ đời không phải là sự lặp lại, mà đời bắt đầu từ sự hồi sinh.
2001

Tôi

Tôi nham hiểm và có lẽ thật sự nham hiểm!
Vì tôi đang giấu cái thật giả trong tay áo như nhà ảo thuật. Khi xưa thày giáo dạy về cái tôi! Và mãi cho tới già tôi mới hiểu không có cái tôi thì làm gì có cái chúng ta. Cái từ chúng ta rộng quá, như cõi đời này chẳng còn cát bụi, bởi lẽ đó, nên nhiều khi tôi tìm chảng thấy mình! Mà mẹ kiếp! đến già tôi mới hiểu điều đó! Nên tôi càng thương mình! Mà có lẽ vì thương quá nên sinh ra nham hiểm. Tôi thường dạy các con phải nghĩ đến cái chúng ta (gia đình) và có lẽ đó là điều nham hiểm, khi cái tôi của chúng chưa định hình! Chúng đang khổ sở bám vào cái phao chúng ta - đó là cha mẹ - còn chưa đủ, thì hỏi chúng còn nghĩ được điều chi nữa. Liệu có nên đổ cho cái chúng ta của thày giáo nữa hay không?
Có lẽ tôi đang nham hiểm bao biện cho mình! Trong đời đến một lúc nào đó, ta thấy mình xấu quá! Xấu đến mức ta nhìn ta chẳng nổi, có lẽ lúc đó hơn lúc nào hết ta sẽ nhìn thấy cái tôi nhiều hơn, và ý thức về việc tự sửa cái tôi hoàn thiện và cái tôi cát bụi ấy sẽ góp thành cõi đời.
Nói ra được có lẽ lòng tôi đỡ nham hiểm.
2001

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9