Tập thơ Có một mùa-Vũ Thi

Tác giả Bài
vuthi
  • Số bài : 139
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 24.02.2009
Tập thơ Có một mùa-Vũ Thi - 02.09.2012 15:49:39
0

Lời tựa
Ở đâu có con người, ở đó có thất vọng! Ở đâu có con người, ở đó mọc lên chùa chiền để mà cứu rỗi. Song cõi đời thật vui, có kẻ đến, người đi, người chờ, kẻ ngóng, sự sống động đến mê mỏi đời người.
Để đến một chiều, chuông ngân không thành tiếng, họ lặng lẽ ra đi… về đâu chẳng rõ? Có lẽ họ về với chính mình. Trong xa vời sâu thẳm, sau lưng họ, con đường hằn lên như một vết thương sâu trong màu xanh bao la. Đất trời vẫn thế và ngàn đời vẫn thế. Song lòng người luôn đổi.
Hắn bỏ lại tất cả và lặng lẽ ra đi, hắn trở về với cái điểm cuối cùng của đời mình, ở đó trong tĩnh lặng, hắn lặng lẽ nhâm nhi cái ly rượu đời hắn! Không giả dối, không phiền muộn, cái ly rượu trắng trong như chính đời người!
Hắn chợt thấy mình…
Vũ Thi 5 – 2001

Xuân

Nhón bước chân hờ, ta thấy nhau
Như lời chân gió thoảng về đâu
Khoảnh khắc qua trời cho nỗi nhớ
Để rồi xa cách nỗi riêng đau.

Mưa nhẹ mà sao đời ướt thế
Ngàn cây như thể mãi là xanh
Ngây ngô nghe chút tình của gió
Chao chát ru đưa giấc mộng lành.

Phó mặc trên cành, chim đậu đến
Nôn nao chân gió giấc mơ xa
Mùa xuân như lại gần thêm nữa
Có kể chi đâu chút lệ già.

Chợt bỗng xa xưa người trở lại
Thời gian như thể cũng theo về
Con thuyền chở nặng tình xưa cũ
Cung đàn ngân lạnh khúc đam mê.

Xuân đến đây rồi! Xuân vút cao
Ngàn cây như tỉnh giấc chiêm bao
Muôn hoa đua sắc ngân lên tiếng
Nô nức nhân gian cất tiếng chào.

Đây khúc giao hoan những mặt người
Những lời xuân sắc ánh trên môi
Lung linh trong mắt niềm hoan lạc
Xuân đốt bừng lên những tiếng vui.
2001


Vũ điệu say

Gió uốn mình cong một thoáng say
Làm cho ngây ngất những vòm cây
Chao nghiêng như thể hòa theo gió
Tan biến trong trời một thoáng giây.

Vũ điệu quay cuồng đang cất lên
Âm ba như thể những lời điên
Một trời sóng sánh trong hư ảo
Vũ trụ chìm trong một sắc huyền.

Mặt đất như là không có nữa
Không gian xô lệch gió trào đi
Cõi đời vật vã trong trôi nổi
Chẳng biết ta đang lạc cõi gì?
2001


Trăng nhớ

Cha ơi! Đêm trăng lạnh
Lặng lẽ con làm thơ
Trăng vầng trong ly rượu
Môi nhấp như là mơ.

Trăng tơ vàng buông chảy
Sóng sánh cả hai bờ
Con đò ai mắc rối?
Trong tơ trời bơ vơ.

Đêm Tây Hồ ướt trăng
Sương rơi ngời ánh ngọc
Những hàng cây rũ tóc
Gội đầu trong ánh trăng.

Nghe một thời phôi pha
Trăng khơi buồn tuổi lạnh
Một dòng trăng sóng sánh
Nâng ly buồn nhớ cha.
2001


Xuôi ngược

Đời từ không lên có
Đời từ có về không
Ôi! Cõi trời vô tận…
Thanh thản có hơn không.
2001


Gặp gỡ
Tặng nhà thơ Thanh Đình

Một hôm gặp lại người xưa
Thấy duyên kỳ ngộ mà hờ hững đau
Bâng khuâng như thể phai màu
Biếc xanh đã bạc sang màu thời gian
Người ơi! Chao chát cung đàn
Nghe đâu nỗi nhớ, nghe tan trong trời
Có đầy một nỗi hay vơi
Tình buông theo gió thoảng lời vu vơ
Chỉ là một thoáng như mơ
Trùng đôi ánh mắt xa bờ thoáng giây.
2001



Giấy trắng

Cuộc đời như trang vở
Xin hãy vẽ vời đi
Hãy rạch vào vô cảm
Một đời ta nghĩ suy.

Giấy trắng không chảy máu
Chất chứa nỗi đau này
Dòng mực xanh phiền muộn
Loang buồn cơn sóng say.

Hứng chịu những nguồn cơn
Mỏng manh sao tờ giấy
Ép hương tình ai vậy?
Nghiêng vơi đôi bàn tay.

Rồi một ngày khép lại
Những trang giấy muộn phiền
Chỉ còn là kỷ niệm
Trong cõi đời vô biên.
2001



Sang ngang

Ngày xưa trên bến sông này
Thuyền tình mẹ vượt lòng say chén nồng
Đà giang rượu biến thành sông
Râm ran pháo nổ, trập trùng sóng đưa
Ngày nay trên con sông xưa
Thuyền tình mẹ ngược chiều mưa vắng đò
Đà giang gió cả sóng to
Một chèo, một lái ai lo lắng gì
Dằn lòng con tiễn mẹ đi
Rừng sương phủ kín thấy gì nữa đâu
Mẹ ơi! Sương lạnh mái đầu
Quan hà xa cách vực sâu đong đầy
Đêm về giấc ngủ trên tay
Đơn côi con nhớ nỗi này xót xa
Mẹ ơi! Một khúc ruột già
Thương con ai nỡ!… chăng là thế thôi…
Trông về đâu nữa mẹ ơi!
Đà giang sóng vỗ lưng trời xót xa
Chiều chiều trên bến sông nhà
Mỏi mòn trông mẹ à, à ơi
Tìm trong lớp lớp mây trời
À ơi, bóng mẹ trọn đời xót xa.
1980


Tắt một lời ru
Tặng chị Chu Thị Toán

Ai ru ai một kiếp người?
Ai cho ai một tiếng cười khổ đau?
Có còn vương vấn chi đâu!
Mà sao vẫn bợn nỗi sầu quanh đây
Biết đời là thế đã hay!
Mà sao vẫn ngửa bàn tay kêu trời
Chỉ là một thoáng mưa rơi
Hư vô như lạc xuống đời đâu đây
Ngón đàn như cứa vào đây
Tiếng oan vấy máu lòng đầy không gian
Cung tơ day dứt ngút ngàn
Nghe đau một cõi nghe tan một đời
Để mà phẳng lặng rã rời
Buông xuôi con nước thế thôi một dòng
Có người sắp đến hư không
Buồn trong con mắt thắt lòng biển khơi
Nỗi đau ai đổ cho trời
Nghiên vơi một nửa để rồi hư không.
2001



Dòng sông trắng
Vĩnh biệt chị Chu Thị Toán

Tôi đón chị về!
Tôi đưa chị đi.
Buồn đến thế… dòng sông số phận
Một con đò suốt cả đời lận đận
Theo sóng cồn chờ nỗi buồn đau
Con sóng xô, ơi con sóng bạc đầu!
Đời cập bến hư không – tình chẳng lại
Sào đã cắm – mà buồn sao còn mãi?
Theo dòng trôi – trôi mãi về đâu?
Tôi đón chị về!
Tôi nghe chị đau.
Hồn lạc ngã ba sông vò xé…
Thuyền đã cắm trên sông có lẽ
Nước chảy bên đời mấp mé thương đau
Thuyền đã nương, dòng mải miết chảy về đâu?
Con đò lạc trên bến tình bàng bạc…
Tiếng chim kêu gọi chiều trong nháo nhác
Sương buông tơ che kín cả không gian
Tiếng gọi đò lơ lửng nỗi cơ hàn
Dòng sông trắng giữa mơ hồ bạc trắng
Nghe nỗi đau cất lên trời lẳng lặng
Như câu hò ngòn ngọt, đắng thương đau.
Tôi đưa chị đi!
Chị sẽ về đâu?
Nơi ngã ba sông dày vò sóng vỗ…
Chẳng mái chèo buông, dòng sông có mở
Chẳng câu hò ru đẩy sóng mang theo
Vẫn cô đơn trong bàng bạc buồn teo
Con đò trắng trên dòng sông bạc trắng
Trong lặng lẽ một nỗi buồn đeo đẳng
Không chào nhau, thuyền lặng lẽ xa bờ!
Vĩnh biệt rồi đời có lẽ như mơ.
2001





Pho tượng

Đẹp cái vỏ, bỏ cái hồn
Khi pho tượng vỡ chỉ còn tí teo
Khen ai khéo nặn cái nghèo
Thành pho tượng đẹp như gieo vào hồn.
2001



Nhớ chiều

Bát ngát đồng xanh bạc cánh cò
Đường chiều gờn gợn nắng loang mơ
Làng xa, quán vắng buồn thiêm thiếp
Bến lạnh đò không sương buông tơ.

Chảy mãi về đâu, hồn lữ khách
Nghiêng vơi đâu nữa mộng quan hà
Chút tình của nắng còn vương lại
Bát ngát chân chiều viễn xứ xa.

Nghe sóng xô đi cồn nỗi nhớ
Nghe chiều chầm chậm ướt sương nhòa
Hương xưa như thoảng buồn trong gió
Lữ khách bâng khuâng lạc hướng đò.

Một đời thương nhớ chìm trong mộng
Xa xưa bát ngát gió thoảng qua
Buồn như lụa mỏng dư hương cũ
Chau mày chân gió khói hương nhòa.
2001



Khóc cười

Thơ ta khóc, thơ ta cười.
Âm ba vang vọng nửa đời phôi pha
Khóc cho có mắt như lòa
Cười cho vỡ tiếng thiết tha mặn nồng
Khóc cười cho nỗi hư không
Dài dài thêm nữa đầy lòng khổ đau
Khóc cho nắng bạc phai màu
Nghe trời sầm sập, đêm sâu mắt người
Cười lên ta cất tiếng cười
Cho giông bão đến xé tơi phận này
Khóc cho vụn vỡ tro bay
Nghe chìm muôn tiếng, cõi này hư không
Ta cười xuân, hạ, thu, đông
Bốn mùa đổi dạ như lòng bạc phai
Bâng khuâng ta đếm gót hài
Người đâu chẳng gặp tiếng ai vọng buồn
Khóc cười bặt tiếng cô đơn
Hư vô lại lại như đàn không dây
Thinh không một cõi lấp đầy
Buồn cao như núi thành xây muôn hàng
Khóc cho vỡ ngọc tan vàng
Cười đau như xé tan hoang một đời
Để mà nhặt chút châu rơi
Để mà dan díu cõi đời trả vay
Bâng khuâng cười khóc sao đây
Đàn buông không tiếng, phận này nỗi trôi
Đời là một thoáng thơ ơi!
Cất lên tiếng khóc, điệu cười hư vô
Xa xôi một cõi mơ hồ
Lời kinh mê sảng ru mơ vào hồn
So đàn nâng phím ta buông
Cung tơ chợt tỉnh nghe hồn thơ đi.
2001






Nỗi buồn

Không có tiền chẳng được vào Văn Miếu
Thi nhân buồn thả bước đi qua
Cổ nhân ơi! Xa cách mấy quan hà
Lòng cách biệt bởi mấy đồng bạc lẻ
Hàng bia đá ghi tên người có lẽ
Cũng thương thầm đâu những kẻ làm thơ
Cổ nhân xưa và kẻ sĩ bây giờ
Nỗi xa cách bởi mấy đồng xu lẻ
Hàng bia ngủ, bước chân thầm nhón khẽ
Không chia đau, thi nhân bước trong chiều
Nhưng ngọn buồn nhem nhóm bước chân xiêu
Đời lạnh giá, những hàng bia khắc chữ.
2001



Rượu tằm
Kính tặng nhà thơ Phùng Quán

Rượu tằm mang lễ nhà thơ!
Ủ bằng tơ dệt mấy bờ dâu xanh
Tơ vương dệt mãi không thành
Bể dâu tan tác, ngày xanh bạc màu
Con tằm nhâm với thương đau
Thành ly rượu đắng đượm màu thời gian
Anh ơi be rượu cơ hàn!
Ngâm thì ngâm mãi không tan con tằm
Rượu thì nặng lắm sủi tăm
Em xin dâng Bác rượu tằm vương tơ.
2001



Thoáng chiều
Ý tưởng chiều không nhớ

Buồn lau hồ nước phẳng lỳ
Nổi bềnh trời đất lẳng đi ban chiều
Bồng bềnh mây trắng như thêu
Con đò ngơ ngẩn nắng chiều loang mơ
Làng xa ngọn khói ơ hờ
Như tay ai vẫy, như tơ đan chiều
Trời xanh xanh ngắt như thêu
Thêu đi trời nhớ bao điều vu vơ
Thi nhân gót lặng như tờ
Ngây ngô như mặt nước hồ đối gương
Đâu đây len lén mùi hương
Chờ theo gió thoảng còn vương trong chiều
Đất trời dan díu bao nhiêu
Thoảng qua như gió đủ điều giăng tơ
Bức tranh tan tác bao giờ?
Thi nhân ngơ ngẩn giấc mơ trong hồn
Mặt trời đã khép hoàng hôn
Đất trời quện lại chỉ còn bao la
Thiên nhiên như giọt muối hòa.
17-3-2001


Tùy hứng 1
Ý tưởng đời không khổ

Có một con đò nát
Đi ngược dòng thời gian
Vô tình dòng sông chảy
Phó mặc nỗi cơ hàn.
17-3-2001



Trăng
Ý tưởng đêm không trăng

Ai nhấn vầng trăng tận đáy hồ
Để mà thoi thóp ánh trăng mơ
Bồng bềnh từng mảnh trăng vương vãi
Có kẻ thương thầm đến ngẩn ngơ.
17-3-2001





Nghịch lý
Ý tưởng ngày không đói

Người cầu cơm – thương hạt cơm vương vãi
Hạt cơm vương vãi – xót kẻ cần cơm
Cười lẽ đời, nhả nhớt bờm xờm
Thương con tạo xoay vần đến lạ
Đời có kẻ cầm cơm ném trả
Làm lửa mồi, thay rạ đun cơm
Cây thương người đơm quả
Lúa thương người trổ bồng
Người trông người lạnh ngắt như lòng
Đời là cõi hư không có lẽ.
Tặng hai con, 17-3-2001





Vụng về
Ý tưởng tình không đợi
Khi đau họ bảo rằng quên
Khi ta bụng đói họ khuyên dằn lòng
Ta chờ họ bảo đừng mong
Ta yêu họ nói mơ mòng đâu đâu
Ta khờ cho đến bạc đầu
Lẽ ra như họ ta đâu thế này
Cứ là sấp ngữa bài tây
Thực hư hư thực đố mày hiểu ta
Trời ơi khổ nỗi con già…
17-3-2001


Tùy hứng 2
Ý tưởng về sự giống nhau

Biển có giống Tây hồ không nhỉ?
Sóng cồn lên xanh xám mặt mày
Sống vươn dài chấp chới những bàn tay
Mà cào xé cho đất trời tơi tả
Đây dồn ép một nỗi đau kỳ lạ
Đứng trước người thi sĩ buồn đau
Nỗi chưa chan như thể lần đầu
Sóng tan nát ném vào vô tận
Đây hoang dã của ngàn năm lệ ngấn
Tiếng xô va trong một cõi đi về
Đây ru tình của muôn nỗi đam mê
Lòng hứng chịu muôn bề dội lại.
17-3-2001




Ý tưởng về điêu chưa đến

Câu vè, ve vẻ vè ve…
Như khêu ngọn nắng trưa hè đốt thiêu
Cháy lên nỗi nhớ bao điều
Ve ve thăm thẳm tiếng chiều thiết tha
Ve ve đây nỗi ta già
Ve ve năm tháng đi qua một đời
Ve ve như gọi người ơi
Ai còn ai mất trong lời ve ve
Tìm nhau trong tiếng gọi hè
Ve ve lửa cháy câu vè nhớ thương.
17-3-2001




Tùy hứng 3
Ý tưởng giống nhau

Mưa gió trải qua trời! Có lẽ
Đong đưa thân phận cái con bèo
Cũng thì trao chát âu duyên phận
Khác chi tùng bách chốn cheo leo.
17-3-2001




Xuân
Ý tưởng mùa xuân muộn

Em ơi xuân đến kia rồi
Xanh xanh chiếc lá, ngời ngời đóa hoa
Vui vui trong mắt người qua
Buồn buồn để lại mà hòa cõi xuân
Em ơi hãy xích lại gần
Mở lòng ta đón, ý xuân sang lòng
Con đò có thể là không
Thời gian có thể là dòng chia xa
Quên đi xuân vẫn như là
Tình ta đang độ xuân xa hôm nào
Rất gần, gần biết là bao
Hồn anh như thể quyện vào trong em.
Tặng vợ, 17-3-2001




Con ơi
Ý tưởng suy ngẫm về lời khuyên

Con ơi đừng lại làm thơ
Sống đời thi sĩ là bờ khổ đau
Hãy quên đi những ngọn sầu
Đừng nhân thêm nữa mà đau cõi lòng
Thi nhân hồn lạc bến không
Con ơi hãy nhớ để lòng hoang sơ
Đừng gom khổ đắp nên bờ
Mà ngăn con sóng giấc mơ trong đời
Ngắn dài, sướng khổ thế thôi
Cũng dòng sông ấy dưới trời phôi pha
Hãy vui vì đã có ta
Sống trong trời biển để mà yêu thương.
17-3-2001


Hãy trở lại tình yêu
Con xin kính dâng hương hồn bố mẹ

Cái đẹp sẽ chẳng cần ngợi ca
Vì cái đẹp đã nói lên điều đó
Ta yêu những giọt buồn nho nhỏ
Sẽ lớn lên khi ta trở thành người
Ta yêu bàn tay buông xuôi
Sự ve vuốt yêu thương!
Mẹ tôi không còn nữa
Tay đong đếm những đường tơ vương lụa
Mỏi mắt mẹ chờ năm tháng đi qua
Tôi yêu bóng đêm trong mắt mẹ già
Ngong ngóng đợi chờ từng mùa trăng qua cửa
Bao ngọn gió lạnh lùng như dao cứa
Ôi! Thời gian trên tóc bạc mẹ tôi
Tôi yêu mẹ cha giấc ngủ cuối đời
Sự lạc lõng, bình yên lần cuối
Không ánh mắt, không thời gian, tiếng gọi
Bước lãng quên ra khỏi cõi đời
Tôi yêu cái làn, bếp lửa tàn hơi
Nồi cơm hẩm, bát cơm chiều võng nước
Miếng khoai độn mốc xanh mẹ nuốt
Cơm cho con trong mặt mẹ ánh cười
Người ta ví đời như mẹ - mẹ ơi!
Không thế được – đó là điều man trá
Ai ví được những bước chân đói lả
Đi xếp hàng đong gạo ngày hôm
Tranh chỗ nhau, mê nón rách mỏi mồm
Cân gạo xấu, mớ tép chiều buổi chợ
Tôi yêu mẹ tôi! Một đời đổ vỡ
Chẳng nợ nần – người lặng lẽ đi qua
Tôi yêu hoàng hôn trong những buổi chiều tà
Bụng đói lép trở về nhà con đợi
Mảnh thịt muộn, mắt con ngời ánh đói
Vợ lặng thầm đợi bếp lửa thăng hoa
Lọ muối, niêu tương, lõng bõng vại cà
Ôi cái bếp! Ôi tôi yêu cái bếp
Bao năm tháng cứ bồi lên từng thếp
Những bài thơ như lửa cháy muộn phiền
Ơi tình yêu không phải nỗi ru quên.
Khi ánh mắt vợ tôi chìm trong ánh lửa
Nỗi lo toan! Ngày mai… lấy gì đốt nữa
Thì cái nghèo ơi! Ta không sống trong người
Những đứa con không dép chạy chơi
Quần áo cũ mặc thay lần từng đứa
Bài ca khổ của tình yêu chất chứa
Khúc ca đời ta đứng tựa bên nhau
Ta yêu màu xanh cái thuở ban đầu
Con tập nói… năm năm… đòi mẹ
Nỗi khát vọng cứ hằn trong mắt trẻ
Nghe thiết tha như mọi lẽ trên đời
Và lòng con nhớ mẹ - mẹ ơi!
Căn nhà nhỏ, giấc mơ người sống dậy
Cả dĩ vãng như một bàn tay vẫy
Ôi vành khăn môi trầu mẹ quết mẹ cười
Mảnh trăng vàng qua cửa sổ hồn tôi
Như kéo lê theo bao đêm dài nỗi nhớ
Bao nghiệt ngã của những ngày cháy dỡ
Hỡi bài ca! Xin hãy cất lên lời
Tôi yêu căn nhà của cha mẹ tôi
Vì sự sống vắt người thành bé nhỏ
Tôi yêu căn nhà!
Không!
Chỉ là nấm mộ…
Phố không tên, bia lặng khắc tên người
Lặng lẽ con tìm trong cỏ mọc lấp đời
Dòng chữ tên cha bên dòng tên mẹ
Hãy đập vỡ những buồn đau có thể
Có thấy không tình yêu?
Tôi hát bài ca về những buổi chiều
Bụng đói lép, con đường rừng không khổ
Rừng xanh ngắt một màu xanh vốn có
Đoàn người đi lằng lặng bước chân xiêu
Những lưng cơm, manh áo chẳng nhiều
Sau đầy đọa những mặt người nguội lạnh
Những ánh mắt nhìn nhau thẫn thờ, lẫn tránh
Quên thời gian bàng bạc chút thương yêu
Chẳng lớn đâu bài hát ấy buổi chiều
Nhỏ bé quá cánh chim bay về tổ
Một cái nôi cỏn con để nhớ
Ơi bài ca!...
Bài ca ấy thương yêu
Tôi hát bài ca! Bài ca ấy buổi chiều
Như phép tính cộng, trừ, nhân, chia số học
Những mất mát! Được gì? Lăn lóc
Ta chia tình hay ta đã chia đau
Như trẻ thơ học chữ lần đầu
Từ số một đến lạc loài khốn khổ
Bao đáp số để lại rồi đáp số
Phép nhân buồn nhân mãi đến chia xa
Như câu hò ngòn ngọt khúc quan hà
Tôi yêu mãi những bài ca thinh không số phận
Bài ca khổ tràn lên trong mắt ngấn
Ơi bài ca! Bài ca!
Chút tin yêu như những giọt muối hòa
Cho khúc hát buổi chiều vang lên mãi
Nào em ơi! Ta xích gần thêm lại
Tựa vào nhau trong khúc hát chân chiều
Ơi tình yêu bé nhỏ đến bao nhiêu!
Nên dễ lọt tay người trong bể khổ
Để hôm nay ven đời ta lặng quá
Tình yêu đâu? Hạt ngọc nhỏ trong đời.
18-3-2001




Hoa đá
Tặng chị Tuệ Liên

Trong vườn đá mọc nhành hoa
Mần đau đã dậy, chan hòa ý xuân
Xanh như ngọc bích trong ngần
Hòa trong cảnh khó mùa xuân mang về!
20-3-2001

Cuối chiều

Ta bước trong chiều nghe gió
Nỗi buồn day dứt những hàng cây
Day dưa gió níu muôn tà áo
Thiếu nữ đi qua đượm dấu giầy.

Lụa mỏng sương chiều se cái lạnh
Bâng khuâng tà áo thoáng chau mày
Nỗi buồn như níu hồn ta lại
Phó mặc cho chiều sương gió bay.

Gió thổi mãi chiều đi đến đâu
Màn đêm khơi dậy lẫn theo sau
Chỉ còn những bước người đi lạc
Đèn phố nhen lên khúc dạo đầu.

Phố cũ chỉ còn cây rũ áo
Ngày xanh như thể bỗng đi đâu
Trên đường những bóng hàng cây đổ
Lữ khách nghiêng nghiêng nặng mái sầu.
20-3-2001


Hòn bi

Cái khó như hòn bi nó lăn
Lăn hoài lăn mãi chẳng băn khoăn
Trẻ chơi trò trẻ hòn bi bắn
Thả xuống nhân gian một vết hằn.
2001



Suy ngẫm 1

Đời võng xuống đến cồn lên nỗi nhớ
Buồn thẳm sâu cho núi khổ cao vời
Nỗi đau nào lớn thế hỡi biển khơi
Hỡi trái đất phải chăng người chất chứa
Bao con suối những dòng buồn đốt lửa
Chảy thành sông về biển đến vô cùng
Cơn đau này mê muội giấc mê cung
Núi vẫn đứng còn biển thì vẫn đợi.
2001


Con diều

Con diều theo cái gió bay
Gửi hồn thơ trẻ những ngày ấu thơ
Lâng lâng một mối tình hờ
Níu dây con trẻ, dắt mơ trên trời
Đong đầy cánh gió diều bay
Quên đi hồn trẻ theo mày ước mơ
Chao nghiêng lèo đứt đường tơ
Bâng khuâng một cõi vật vờ gió bay.
23-3-2001


Con quay

Dây vút con cù cho nó quay
Quay không biết mệt thành say mất rồi
Trẻ con nắc nẻ điệu cười
Thằng quay nghiêng ngả như người say sưa
Vút dây quay tít như vừa.
23-3-2001


Hoa đá

Đến loài hoa đá cũng đau
Từng nhành xanh ngọc nát nhàu rơi rơi
Về đâu hoa đá hỡi trời
Đã thành hoa đá người ơi nghĩ gì?
23-3-2001


Sương trắng

Sương trắng, Tây hồ chẳng thấy đâu
Trời sà xuống thấp, ngẩn ngơ đau
Trong sương chỉ có lời thao thức
Phảng phất ru quên một sắc màu.

Sương trắng ru tình con sóng bạc
Con đò ngẩn ngơ đắm vào sương
Tiếng vồ giăng lưới từ xa võng
Như thể hồn ta mắc lưới vương.

Nắng sớm bừng lên trong nỗi nhớ
Mặt trời giăng lửa như trồi tay
Mặt hồ bừng tình sau cơn mộng
Lai láng như gương ánh mắt mày.

Lại tiếng ơ hò ai kéo lưới
Làng chài đủng đỉnh những thuyền câu
Sóng đi sóng lại về con sóng
Lớp lớp cồn lên như cõng nhau.
2001


Ánh mắt
Tặng Hoàng Huyền My

Mắt nhìn chi lắm mắt ai
Trời ơi bóng mát cứ hoài thấy nhau
Dần quen dần thấy thương nhau
Người ơi bốn mắt thấy sầu dâng lên
Hương tình chẳng cất lời lên
Lời trong ánh mắt như thuyền ru ta
Nhìn nhau đã thấy quan hà
Gần mà xa cách xót xa mắt nhìn
Lời thì không nhắn mà tin
Trời ơi ánh mắt cái nhìn trói nhau
Cứ giằng để nói về sau
Cho hoài bốn mắt nhìn nhau hương tình.
2001



Cửa thiền

Cho con gửi phận cửa người
Sân thiền tiếng mõ như vơi nỗi buồn
Lời kinh như giũ ưu phiền
Hướng tâm đến cõi diệu huyền bao la
Khổ đau pha sắc quan hà
Tan trong một cõi tam tòa Pháp Tăng
Thiền tâm mới thấy được rằng
Chữ không là chữ vĩnh hằng trước sau
Nghiêng đời vợi bớt niềm đau
Sắc không bỗng hiện muôn màu Phật môn
Đêm viếng chùa Kim Liên
2001


Say

Cõ lẽ hồ Tây uống rượu nồng
Để mà say khướt đến ghê không
Say sưa con sóng ơi là sóng
Nghiêng ngả như là đi chẳng xong.

Uống lắm cho rồi say quá say
Vịn vào ai được hỡi hồ Tây
Có chàng thi sĩ – thằng say rượu
Nghiêng ngả đi trong vũ điệu này.

Cứ tựa vào nhau để mà đi
Hồ say lải nhải những điều chi
Đây giấc ngủ vùi trong men rượu
Tỉnh giấc hồ Tây nước phẳng lỳ.
24-3-2001










Chắt lọc

Ta chắt lọc cuộc đời
Qua tấm màng khốn khổ
Từng giọt một tình người
Rơi trong lòng đổ vỡ.

Ta níu hai bàn tay
Cho từng ngày trăn trở
Những mặt người dang dở
Qua trời như gió bay.

Từng giọt một đắng cay
Có thành ly rượu đắng
Nhấp môi trong thầm lặng
Rượu say hương cuộc đời.
24-3-2001


Cô lái đò

Em như ngắt lặng con đò
Sang sông thì lỡ… dừng bờ hết duyên
Ngược xuôi, ngại nối con thuyền
Sông thì sóng cả, còn duyên lỡ rồi
Ơi bờ! Một quảng sông thôi
Không người đứng gọi thuyền tôi ơi đò!
Nước mùa con nước lên to
Ai ơi hãy đến gọi đò em sang
Đà giang thì mặc đà giang
Câu hò như thể muộn màng hư không.
24-3-2001


Chiều

Chiều xuống Tây hồ vương áo sương
Buồn se lụa mỏng liễu ven đường
Như mơ thiếu nữ về trên lối
Nét thoảng trong chiều nghiêng sắc hương.

Gió níu chân người trên lối xưa
Đâu đây tiên nữ cũng như vừa…
Nửa đi theo gió tình nghiêng lại
Một chút ơ hờ trong gió thưa

Người cứ qua chiều như gió bay
Chỉ còn se sắt những hàng cây
Đêm loang tà áo choàng muôn thuở
Giấc ngủ ta đi cảnh sắc này

Có kẻ âm thầm đi với bóng
Nghe tình thao thức những hàng cây
Đêm len từng bước trên đường phố
Buồn vút lên cao ngập nét mày.
28-3-2001


Tiếng đàn quên

Đàn bầu mà gảy tai trâu
Thương cho cái kiếp bạc đầu thi nhân
Lời thơ như lấn vào thân
Trôi đi như một vết hằn khổ đau
Không gian như lụa nát nhàu
Con tằm nhả hết tơ đau kiếp tằm
Lời thơ có đến trăm năm
Dòng sông trải lụa băm vằm giấc mơ
Niềm đau hun hút không bờ
Thương bàn tay níu đường tơ vương trời…
Ai còn nghe nữa mà khơi
Cung đàn chau chuốt buông lời thiết tha
Chỉ làm khổ mãi lòng ta
Tiếng đàn ngân lạnh như là cũng đau
Lắng đi cho nhẹ mái sầu
Buông tay nghe lấn lời đau trong hồn
Chân trời lụa trắng hoàng hôn
Như ru đi một cõi buồn bao la
Đàn câm thi sĩ gương nhòa.
28-3-2001




Đánh võng

Võng thoảng đưa đời đi đến đâu
Đong đưa duyên phận nghĩ mà đau
Như ru một cõi, trời thêm vẻ
Để lặng chìm trong khúc dạo đầu.
29-3-2001

----------------------------------------------------------------------------------------------------
Có một mùa
Phần thơ tặng vợ




Đêm

Đếm tối quá như tóc em bù rối
Mắt em đâu? Ơi khoảng sáng trong trời
Đêm dối trá để cho tình nghiêng đợi
Mặc tay người đôi khoảng trống buông xuôi.


Chờ đợi

Em không vẫy mà sao anh chờ đợi
Ôi thời gian căng chỉ giữ hai người
Đêm võng xuống nghe chân nào trôi nổi
Một cung đàn ngân trên đôi môi.


Trăng

Trăng chín một vầng, đêm mắt sâu
Nói ra thì ngại phấn hương đầu
Ai ơi có hái thì nương nhẹ
Kẻo lỡ tình trăng rơi nỗi đau.


Đợi

Buồn đau là bóng đêm
Tình neo anh tiếng gọi
Thời gian dài kéo sợi
Vương tơ đứt ngang trời.



Trăng tắm

Trăng giũ áo lụa vàng
Trên mặt hồ đêm vắng
Trăng bẽn lẽn mơ màng
Đắm mình trong tĩnh lặng.


Gương hồ

Xanh xanh nước lặng như tờ
Ai in một giấc mộng hờ lên em
Để mà mỏi mắt người xem
Tan đi để nỗi khát thèm cho ai.


Đợi

Có hôm nào em đợi
Cho anh là bóng đêm
Len lõi vào trong em
Mang hương thầm của gió

Có hôm nào em ngỏ
Chút tình cho gió bay
Đăm đắm cái chau mày
Có hôm nào em đợi?


Tình yêu

Tình yêu như cánh mỏng
Một chiều theo gió bay
Anh cố hứng bàn tay
Tình yêu không về đậu

Tình yêu mỏng, nỗi buồn cong
Đánh theo cánh gió lại vòng sang đây
Ngỡ ngàng ta hứng bàn tay
Hay trăng nhẹ quá nên bay lộn vòng.


Tỉnh giấc

Một đêm chợt tỉnh giấc nồng
Trời ơi tối quá tưởng lòng tan theo
Vừng trăng buông một nét nghèo
Chừng như cũng muốn tan theo cõi này.
2001




Chiếc lá

Giấy cũ chau buồn phai như lá
Cho dòng mực biếc cũng nương theo
Lòng người có bạc phai không nhỉ?
Ngoài hiên gió gọi, lá bay vào.
2001


Yêu
Khi yêu, yêu đến bận lòng
Chân đi như níu, đi vòng thấy nhau
Tình yêu là chĩnh tương nhàu
Ai mang ủ mãi nên đau tương bần.


Ái ngại

Nắng như rót mật trên sông
Con ong cứ tưởng đánh vòng đeo mang
Lái đò cô gái ngại sang
Dòng sông mật ngọt ngỡ ngàng cái duyên.
2001


Giọt sương

Đầu cành mang một giọt nắng
Xanh biếc ánh ngọc châu
Thoát cái đã về đâu
Đầu cành ngơ ngẩn mãi.
2001


Nắng vơi

Nhớ quá nên trời với sắc nắng
Con tằm nhả kén ánh vàng rơm
Chĩnh thương đổ bóng nghiêng bên giại
Thôn nữ soi gương, bóng ngã thềm.
2001




Trăng

Bên dậu âm thầm con dế kêu
Ngoài song trăng lạnh ngẩn ngơ treo
Trăng xanh màu lụa hờn trên giấy
Thi sĩ vương tơ gợn sắc màu.
2001


Đánh võng

Đong đưa võng thoảng qua sầu
Mà nghe cơn gió như lau nỗi buồn
Xa vời một thoáng cô đơn
Như nâng ta dậy nghe hồn day dưa.
2001


Nhớ bạn

Người ta đi mãi không về
Con chim có khách gọi mê đầu hè
Chạnh lòng nghe tiếng nói mê
Có khi bạn cũ đã về đâu đây.
2001


Ánh mắt

Một thoáng vô thường trong mắt em
Con thuyền như lạc mãi vào đêm
Lụa trăng ai xé trên hồ nước
Tiếng vọng còn vang vỗ mạn thuyền.
2001


Ghen

Vỗ hoài, vỗ mãi thấy đau
Sóng xô bờ mãi nát nhàu hồn anh
Em rằng, ghen ấy ghen lành
Nhưng em ơi ạ - hồn anh có bờ.
2001


Trân trọng

Người ta trân trọng tôi nghèo
Nên không nỡ nói đến đều chi chi
Thân tôi cũng chẳng nói gì
Sọt không tôi gánh, đi đi về về.
2001


Sóng

Sóng vỗ bờ đau thỏa cõi lòng
Một vùng hờn giận đến ghê không
Mặc vòng tay níu tình nghiêng lở
Tan nát bờ ơi có thấy không?
2001


Hờn

Cơn mưa thoáng, cơn mưa bay
Cơn mưa nhè nhẹ cái chau mày
Đầu hè con dế hờn vẩy gót
Đến cửa em ngồi một thoáng say.
2001


Trắng

Một dòng sông trắng tinh mơ
Đưa con đò trắng xa bờ về đâu
Chèo con khỏa nước dòng sâu
Thương em cũng trắng như màu thời gian
Hai bàn tay trắng gian nan
Một con đò trắng cơ hàn có nhau.
2001

Trò nghèo

Cái đói trưa hè đốt lửa thiêu
Trẻ con đi học ngẩn ngơ nghèo
Trống trường như thúc bàn chân mỏi
Thước kẻ vỗ bàn em đọc theo.
2001


Ngày mùa

Nắng rạ vàng ong trên lối xóm
Đường thôn thóc nỏ dậy mùa thơm
Nhà ai trang lúa nghe sào sạo
Vành nón cô thôn ngả xuống đường.
2001

Lặng

Đếm cúi đầu lở lói
Phó mặc con sóng xô
Em cúi đầu chẳng nói
Mặc hồn anh thẩn thờ

Xin đêm ngỏ vầng trăng
Cho sống hồ ngọt mật
Xin em màu đôi mắt
Cho hồn anh dậy mơ.
2001


Ao quê

Võng vãnh ao quê những bọt bèo
Vào ba bậc gạch mốc xanh rêu
Cá không đớp động chân bèo nữa
Kim cổ đâu rồi? Không thấy khêu.
2001


Tát nước

Cái nét quê tôi ấy vẫn còn
Hai người chao chát cái gầu con
Mặc mẹ cõi đời, ông chẳng biết
Cái nét chân quê thật véo von.
2001


Đêm

Đêm lặng tờ,
chân hờ tiếng mỏng.
Hồn như lõng bõng tiếng hư không
Đời lặng tờ
bên bờ gió lộng
Nỗi buồn đong
khi mở cửa lòng.
2001


Chiều

Mặt hồ lõng bõng hoàng hôn
Nắng nheo từng mảnh trôi buồn lan xa
Màu xanh quên khúc đậm đà
Tay xòe cánh gió, buồm xa đong diều
Bến nghèo, nghèo đến bao nhiêu
Không người đợi cá, buổi chiều câu ca
Hoàng hôn lìm lịm trăng tà.
2001



Mẹ

Thắng năm về se lại
Trên xa tơ mẹ tôi
Tháng năm mòn đi mãi
Trên hai bàn tay người.

Kẽo kẹt ơi thời gian!
Con tằm tơ vương mãi
Xa tơ nằm bên giại
Me tôi đi về đâu?
2001

Vắt

Vắt cho ra hết buồn đau
Đời người kiệt nước còn đâu nữa đời
Cũng đành cứ để thế thôi
Quả chanh hết nước là thời bỏ đi.
2001




Mẹ

Cơm đếm từng lưng để tính ngày
Một đời chỉ tính có bằng tay
Mẹ tôi nuôi lớn đàn con trẻ
Thấm đậm tình người, nặng đắng cay.
2001


Cắn

Cắn dài nên cắn phải tay
Trời ơi! Con định mút tay thôi mà
Người ơi sao nỡ điêu ngoa!
Có đâu mà cắn, để mà đay nhau.
2001


Chùa thầy

Núi xám trầm tư nghĩ ngợi gì
Chùa thầy từng bậc níu chân đi
Phật trên cái quá đời đi mỏi
Nháo nhác người lên bộn tiếng chì

Chảy xuống lời chuông nghe chới với
Đều đều nhịp mõ tiếng chơi vơi
Dưới kia là cõi nào chẳng rõ
Chỉ biết nơi đâu nhẹ nỗi đời.
2001


Dĩ vãng

Thời gian là bụi nhấn mờ
Bám lên khung cửa ấu thơ cuộc đời
Có người bỡ ngỡ lại chơi
Bâng khuâng, đâu nhỉ? Cái thời, bóng ta!
2001






Quê

Ai chia vùng từng thửa
Cho màu xanh bé teo
Đồng xanh dậy vẻ nghèo
Như băm vằm vụn vỡ

Mái nhà nâu cắc cỡ
Lô nhô kề sát nhau
Lối xóm đi về đâu
Như rắn bò về tổ

Quê tôi lòng rộng mở
Như đang trôi về đâu
Những ánh mắt lo âu
Ánh lên niềm hy vọng.
2001


Ngẫm 1

Tay níu, tay buông, cái lẽ đời
Bám vào ai được hỡi trời ơi!
Cả tin nên ngỡ đời son sắt
Bể khổ nằm đây ngẫm chuyện chờ.
2001


Mùa

Lúa ra đòng, xanh bông biếc ruộng
Cô thôn cầm sáo, quén lại bờ khoai
Mắt buồn cái nỗi tháng hai
Mùa em chưa nở búp nhài thơm bông.
2001

Gửi

Gửi đến ông trăng cánh sáo diều
Tấm lòng thơ dại những tin yêu
Trăng cao, trăng đẹp, trăng vời vợi
Diều sao đâu rồi bay mất tiêu.
2001

Bền vững

Có một điều bền vững
Vĩnh viễn trên cõi đời
Trường tồn hơn sắt sỏi
Là khổ đau người ơi!
2001


Nước

Hãy là con nước mà đi
Đừng làm đá sỏi muốn đi, chẳng rời
Chỉ là bề bộn cuộc đời
Không bằng con nước thảnh thơi, muộn phiền
2001


Định luật

Cha lún con nên một kiếp người
Lún hoài con lớn mãi không thôi
Đất bằng xoa dấu cha bằng đất
Con ngẩng đầu lên ca buồn vui.
2001


Dĩ vãng

Dĩ vãng ta nhìn em mướt sao
Tóc mềm như lụa suối anh đào
Gặp nhau lên lão già chưa nhỉ?
Chỉ có tâm tình dâng núi cao.
2001





Chẳng thấy

Rất gần ta chẳng thấy ta
Cõi đời có lẽ chỉ là hư không
Em nhìn có thấy em không
Thế thôi có lẽ tương đồng như nhau.
2001


Chờ

Anh chờ đến mỏi đợi mong
Con đường hun hút một dòng chia xa
Hàng cây dậy sóng như là
Đưa thuyền em lại với ta bây giờ.
2001


Thi nhân
Tặng nhà thơ Xuân Diệu

Người ta treo ngược hồn lên
Sống đời thi sĩ đỡ buồn nỗi đau
Thi nhân sớm bạc mái đầu
Bởi vùi khói óc lún sâu trong đời.
2001

Ngắm

Đời người dài một tý
Mà yêu thì rõ nhiều
Hãy thương thân đi đã
Vì chẳng được bao nhiêu.
2001



Hóa thạch

Khủng long cổ chẳng bằng người
Đây còn hóa thạch đười ươi giữa đời
Nhe nanh giương vuốt trêu trời
Ta còn có trước cả ngươi nữa là.
2001


Tùy hứng 4

Xuôi ngược thôi thì ta cũng qua
Chao chát đong đưa cứ gọi là
Ca cuồng một kiếp cho thêm vẻ
Bởi cõi vô thường đang có ta.
2001


Cỗ xe

Ọc ạch cõi đời đi chẳng đặng
Cỗ xe mòn vẹt gót chân rồi
Ngược xuôi hai lẽ đều thêm khổ
Đáy vực ta ngồi ngẫm chuyện chơi.
2001


Cầm nhầm

Thân em lơ đãng cầm nhầm
Phải hòn than đỏ nóng hầm cả tay
Mẹ cha cái cục than này
Vừa tầm nên khổ bàn tay chính nhừ.
2001





Dã tràng

Người ta san lấp cõi đời
Cho bằng nỗi khổ niềm vui mới đành
Cõi đời xáo lộn toanh bành
Hố này chưa vá đã thành hố sau
Dã tràng se cát bạc đầu
Tại ta hay tại bể dâu nghiêng đời.
2001


Mơ hoa

Trong vườn bông hoa dậy
Ngây ngất ôm giọt sương
Len lén tỏa mùi hương
Gửi trăng trong vào gió

Có ai nào nghe tỏ
Lời dịu êm của hoa
Thoảng buồn trong hương gió
Bay đi trong nhạt nhòa

Ông mặt trời thức dậy
Sương vỡ mộng thủy tinh
Hoa ở lại một mình
Gửi hồn trong nắng gió.
2001


Ngơ ngẩn

Hãy băng bó một ngày
Khi vết thương chảy máu
Chim mở lồng ra đậu
Xin nhận niềm đắng cay.
2001


Trò đời

Vén nỗi khổ lên để ngóng tuồng,
Trò đời trần trụi tấm thân xuông
Hỡi ôi Thượng đế người không lẽ!
Sự sống như màn kịch kéo buông!
2001


Cô đơn

Chiều bạc, chiều buông một bóng đêm
Hững hờ như thể nỗi ru quên
Cho đời áo mỏng phong phanh quá
Cái rét cô đơn, rét chạnh lòng.
2001


Mơ hồ

Tháng năm một quãng mơ hồ
Như không, như có, như mơ một chiều
Chỉ là quãng mỏng thương yêu
Nỗi buồn đo được đủ điều hoang sơ
Thời gian đi mặc kẻ chờ
Hư không áo khoác, như mơ đời người.
2001


Chiều

Chiều giũ tóc thả hồn nắng gió
Sóng bâng khuâng nhăn nhó, gợn trầm tư
Con đò nghiêng trên bến lặng như tờ
Ngây ngô đậu để nghe hồn chết lặng

Những tia nắng nhạt dần trong sương trắng
Một bóng đêm tựa cửa hát lời say
Sóng u mê rủ ngủ bóng hàng cây
Đời chết giấc mặc chiều lên cánh khói

Đêm rũ xuống như những bàn chân mỏi
Lắng chìm sâu không nét nhỏ chân chiều
Một màn đêm che giấu biết bao nhiều
Đêm nằng nặng đè lên hồn lạnh giá.
2001


Dỗi

Giũ áo phằm phằm em bước đi
Cuộc đời vớ vẩn có là chi
Nhẹ cái lông hồng… em chẳng nghĩ
Em ơi anh liệu sẽ ra gì!
2001


Đêm

Đêm ngọt ngào trải lụa
Ru ngủ cho một ngày
Mê mỏi những bàn tay
Thẫn thờ trong ánh mắt

Đêm lãng du dìu dặt
Thoa phấn lên mộng mơ
Ru hồn không có bờ
Để nghe tình sóng vỗ

Đêm mồ hoang, rạn vỡ
Để nghe hồn ru ca
Nỗi buồn đau lụa là
Lay hồn say tỉnh giấc.
2001


Cô đơn

Cô đơn như khói mỏng
Lay lắt gió bay lên
Ánh hoàng hôn làm nền
Nâng lên chiều vời vợi

Buồn lên đôi cánh khói
Nghiêng chiều mãi về đâu
Hoàng hôn đã bạc màu
Có phai không nỗi nhớ?
2001


Không tên 1

Thân em như mái chèo con
Chênh vênh trên sóng, mỏi mòn tháng năm
Sông sâu, đò bé con tằm
Miệt mài có lẽ trăm năm vẫn là…
2001


Gánh nặng

Vai ta gánh nặng thời gian sống
Một gánh chao ôi nặng lún người
Bề bộn đa mang nhiều đến thế
Ai giùm ai được xác thân ơi!
2001


Niềm đau

Nỗi đau mỏng tựa mơ hồ
Như không, như có như tơ một trời
Buồn như vuông lụa ai phơi
Mềm đâu đến thế thoảng lời như mơ
Cũng là nắng gió ơ hờ
Nỗi buồn ru ngủ như chưa muộn phiền
Ngọt ngào như nỗi ru quên
Ru thì cũng chẳng! Muộn phiền thì không!
Dây dưa bạc bạc cả cõi lòng!
Niềm đau chôn chặt tình không thấy về
Con tằm nhả kén đam mê
Cõi đời nhung lụa lối về khổ đau
Đam mê một thức lụa màu
Trời ơi nỗi khổ… ai đau trong trời!
2001




Lấy gì mà vá nữa đây
Mang thân kiếp vá, lấy ngày vá đêm
Mang sông từng quãng thân mềm
Bánh xe sự sống lăn êm tới bờ.
2001


Bức họa

Sự trong trắng nong khung
Nuôi hồn đau ý tưởng
Một cõi đời chín sượng
Hôm nay đã thành hình.
2001


Sương

Mềm mại như sương trắng
Chợt loang như giấc mơ
Mờ ảo cả đợi chờ
Như không mà như có

Tất cả đều không tỏ
Bâng khuâng sương bay bay
Chiều lên giũ một ngày
Mặc kẻ chờ nghiêng gió

Đâu rồi trên phố nhỏ
Bâng khuâng đâu gót hài
Sương lành lạnh bờ vai
Thở dài câu hò hẹn.
2001


Vô tình

Trăng vô tình một đóa
Xanh mướt như ngọc châu
Em vô tình đi đâu
Bâng khuâng màu áo lụa

Trên hồ trăng đang úa
Óng ánh khúc vô tình
Trên đường em mong manh
Cho người qua bỡ ngỡ.
2001



Mùa gặt

Nắng như ngả rạ trong hồn
Bông thì người gặt chỉ còn thế thôi
Lòng tôi hoang phế mất rồi
Đồng hoang nước trắng, mà phơi chân buồn
Mùa sau có lẽ cô đơn
Em về mà gặt nỗi buồn chia xa
Con cò có lẽ chẳng qua
Gửi hồn con cuốc gọi là nhớ nhau
Mênh mang đồng trắng một màu
Em về cấy lúa mùa sau dâng hồn.
2001


Cửa bể
Bâng khuâng con nước đi đâu
Cửa sông đã mở buồn đau lẽ về
Gợn buồn con nước đam mê
Bâng khuâng một cõi đi về thế thôi.

Chỉ là con nước rã rời
Nhớ cồn sóng dậy, nhớ hai tay bờ
Nén lòng con nước buông tơ
Mặc cho bèo bọt hững hờ chảy xuôi

Ngoài kia là biển sóng rồi
Có rằng! Chi nữa! Cũng thôi hương tình
Hết rồi bài hát sông xanh
Vầy đâu dồn nén dâng thành biển khơi

Cửa sông là quãng chia đời
Lời ca tắt lịm buồn xuôi một dòng
Không chờ cũng chẳng đợi mong
Hững hờ chảy đến hư không ngập bờ.
2001


Về làng

Về làng không thân phận
Đùm bọc dắt díu nhau
Ánh nghèo trong mắt mẹ
Cái thời xưa nay đâu?
2001


Tùy hứng 5

Ta trĩu nặng thân đời
Không làm sao bay nổi
Khao khát cánh chim ơi!
Ta là đời tiếc nuối.
2001



Thoáng chiều

Ngọn khói lam chiều cao đến thế
Bâng khuâng như thế những bàn tay
Ai đang buông níu bao phiền muộn
Nắng gió đi qua những tháng ngày.
2001



Buồn

Đong đưa trong mắt nhỏ
Một bóng đêm vòng vo
Trăng non bạc cánh cò
Chết chìm trong lạc lõng.
2001


Chiều đưa

Chiều tím
chết chìm nỗi nhớ
Hồn ai dập vỡ
ánh trăng vào
Đêm ngoài trời rất cao
Đêm trong lòng rủ xuống
Nghe lòng đánh luống
Ai xới thương đau
Mở bàn tay sương đọng ngọc châu
Ngỡ bắt được trăng vô tình đến đậu
Một nỗi buồn chôn giấu, nhón tay đau…
2001


Nhớ

Có rất nhiều nỗi nhớ
Trong bình minh rêu xanh
Có giọt sương long lanh
Vỡ tan ngời ánh ngọc.

Có nàng tiên dệt vóc
Thức lụa vớt cô đơn
Mặc cho ai nỗi buồn
Dây dưa theo tuổi lạnh.

Mơ nàng tiên có cánh
Bay qua câu chuyện xưa
Sương ngọc châu như vừa
Bỏ tình tan theo gió.
2001


Nắng

Nắng bánh đa,
quặn queo nỗi nhớ
Nỗi buồn cháy dở,
mở bàn tay
Nghiêng cái chau mày
buồn theo trong nắng
Mặc hồn lẳng lặng
cái diều bay.
2001


Say

Nghiêng vò đổ rượu vào chai
Hồn anh chất chứa chẳng hoài tiếc công
Bõ cho cái kiếp rỗng lòng
Để hồn say khướt đi không lối về.
2001


Băng

Tình em đã đóng băng rồi.
Thành viên nước đá người ơi lạnh lùng.
Mùa hè có đốt được không?
Cho tan thành nước khơi dòng đến nhau!
2001


Chiều

Có những nỗi buồn
nong chiều hấp hối
Có những cánh diều
buông lèo giũ mỏi
Lời buồn cong trên môi
Nghe những bày tay buông xuôi
Thả ước mơ rơi trên hè phố
Có những chiều tím lên màu nhớ
Mặc chờ mong đi mãi chẳng về.
2001


Rét tháng ba

Trời ơi cái rét tháng ba!
Bà già không chết mà ta chết rồi
Rét bầm tím hết cả môi
Muốn hò kêu cứu mà lời không ra.
2001


Ru quên

Bao hời hợt vẽ vời sự sống
Trong lỗ đen của tình yêu sâu rộng
Suy tư buồn trôi
Đêm đen trong mắt người!
chờ đợi…

Đã chín mùa trắng, thân giũ mõi
Ơ hờ lời hát ru
Phó mặc tình yêu trong giấc ngủ bù
Đam mê rồi chẳng dậy

Quên đi bàn tay vẫy
ru quên ru quên
Bèo bọt thân ta có lẽ chẳng bền
Ghé tình trong cõi tạm
Một con đò trôi trong chiều u ám
Áp bờ đau đợi đến sáng mai.
2001


Hành khất

Ta xin trời giọt nắng
Ta xin trời giọt mưa
Ta xin lưng cơm thừa
Với tấm lòng phật đạo

Có kẻ cho bát cháo
Có người cho nước mưa
Trời cho tia nắng vừa
Đời ấm tình phật đạo.
2001


Chiều

Chiều lên gió chẳng muốn đi
Ngày về nắng chẳng còn gì để phai
Hồ Tây buông tiếng thở dài
Có ai giũ áo chiều phai không màu
Không gian như thức lụa nhàu
Khoác lên nỗi nhớ buồn lau chân chiều
Mập mờ ngọn bấc ai khêu
Tiếng vồ gọi các đều đều oang xa
Bóng đêm nhè nhè, nhòa nhòa
Ta còn hãy đã tan ra sương chiều.
2001


Bèo

Trời xanh trên cái lá bèo
Âu la duyên phận ăn theo ông trời
Bồng bềnh một kiếp thân chơi
Không làm sao cả, giống trời cái xanh.
2001


Chiều

Nắng như nguôi bớt cái nồng
Gió về hồ nước xới dòng lan xa
Mặt trời chết giấc nửa già
Có vương tơ lụa để mà nhớ nhung
Chiều lên lên đến tận cùng
Bầu trời như thể cái vung đậy đời
Bếp già nhen lửa ai khơi
Âm ba tiếng trẻ vọng lời rủ rê
Ngoài kia đêm đã đi về
Cô thôn khoác áo đam mê cõi trời
Một dòng óng ánh sao trôi.
2001


Phiền

Em như phiền muộn đã rồi
Bước đi thì vướng tơ trời bợn chân
Day dưa buồn xích lại gần
Thời gian níu áo lôi chân em về

Quê nghèo vụn vỡ đam mê
Cái chum mảnh vại, vẫn lề lối xưa
Ngược xuôi một cõi như thừa
Chân quê có lẽ day dưa một đời.
2001


Tùy hứng 6

Thời gian như thiêu đốt
Một cõi đời trống không
Thêm buồn cho ngọn lửa
Ta chưa giã gạo xong.
2001


Vô duyên

Buồn là gì? Lẽ là không
Buồm không ăn gió, thuyền không tới bờ
Buồn vo trong mắt ta chờ
Bờ đâu? Cánh khói mà hơ cõi lòng
Muôn chiều có lẽ là không
Một trời bát ngát, đây dòng chia xa
Ầu ơ cái kiếp không nhà
Lời ru như mộng thoảng qua con thuyền
Nổi bềnh trong cõi vô biên
Bờ thì chẳng tới vô duyên một đời.
2001


Suy ngẫm 3

Xanh gì, xanh lắm thế cây
Một hôm sắc biếc bỏ mày mà đi
Cành trơ thân xác còn gì
Màu xanh tan tác đã đi theo chiều.
2001


Thăm đồng

Có con cò trắng
Vầy nắng trên đồng
Màu xanh mênh mông
Đất trời bện lại

Có cô con gái
Thăm lúa bên sông
Tuổi xanh trong mắt
Sau màu mật ong.
2001


Hành khất

Đừng xin anh nữa bé ơi!
Thân anh cũng đói lấy đời mang cho
Hơn nhau có cái áo bò
Bụng cùng rỗng tuếch âu lo cuộc đời
Cũng đành mang áo ra phơi
Để cái rỗng tuếch cho đời giống nhau.
4-2001


Lãng du

Đêm lãng du
trăng mù ánh sáng
Nỗi buồn mất dạng
khẽ khàng bay
Đêm lãng du
trăng hờ nét đậm
Nỗi buồn ai giẫm
dập cả đêm đen
Đom đóm lên đèn
nỗi buồn nhen lửa
Trăng mời thêm nữa
chỉ còn là đêm
Nỗi buồn đi quen
chẳng chờ trăng tỏ
Nhà ai cửa ngỏ
buồn len lén đi vào.
4-2001


Nhũ đá

Bâng khuâng! Nghe nỗi buồn… rơi…
Nhỏ suốt một đời, không hết…
Cho lòng thành vết nhũ đá trong đời.
4-2001


Xa vời

Có một mùa xuân cũ
Nay đi hoang về đâu
Cây lấm màu thương nhớ
Gửi gió ngẩn ngơ đau

Hai bàn tay trống không
Hương tình không ở lại
Hoang vu thời con gái
Nhung nhớ cái hôn đầu.
2001


Vườn bách thú

Người ta tung tẩy ngược xuôi
Mà xem con thú thân tôi muộn phiền
Lạc loài một tấm thân điên
Trong lòng chất chứa bao nhiềm khổ đau
Thân chơi, tâm ý nát nhàu
Đây vườn bách thú chen nhau con người.
2001


Giấy thấm

Anh như tờ giấy thấm
Một hôm nhận nỗi đau
Môt vết hằn khốn khổ
Như triện đóng thương đau

Thế là đời khốn khổ
Trong trắng đã qua rồi
Nhầu nhĩ tấm thân ơi!
Khóc cho đời giấy thấm.
2001


Màu tím
Tặng Đỗ Thị Hòa

Có một chiều tím
Tím mãi không thôi…
Cho em ngồi đợi,
Đợi hết một đời!....
Thời gian màu tím,
Hôm qua chết rồi.
4-2001


Sóng

Thời gian kia xô đẩy
Một hôm va bờ đau
Thân ta nghiêng thành sóng
Dâng cao bọt nát nhầu

Cuộc đời kia! Bờ đá
Sóng xô thấm gì đâu
Cứ cồn lên nỗi nhớ
Để rồi ngẩn ngơ đau

Đến một hôm tan nát
Trong phẳng lặng rã rời
Màu thinh không quện lại
Trong veo như là thôi.
4-2001



Suy ngẫm 2

Nước lụt, đời vênh cũng thế thôi
Kiêu sa chi lắm hỡi con người
Thiên cổ sóng cồn đâu nỗi nhớ
Dâng lên một phút thế là thôi.
2001


Buồn

Nỗi buồn như bụi bám
Cứ phủ mở ngọc châu
Để một hôm thành đá
Ngơ ngẩn tấm thân đau.
2001


Bụi

Ta lấm một đời
Cho lầm nỗi nhớ
Cát bụi thân ơi!
Một đời bỏ dở.
2001


Đêm

Có một đêm không lên màu hắc ín
Ta cầu xin cho đêm hãy là đêm
Hãy đen lên cho chẳng còn chi nữa
Như thân ta lạc lõng hão huyền.

Ta cầu xin cho đêm hãy là đêm
Nhìn chẳng thấy ta sờ lần khắc khổ
Chẳng thời gian, im lìm cho nỗi nhớ
Không ngược xuôi đông đặc là đêm.

Ta chết bẹp trong lòng đêm sám hối
Chẳng không gian nương náu số phận con thuyền
Đêm đá xám, nặng chì, nung ý tưởng
Hôm không bay neo chặt mãi vào thân
Nghe lõng bõng những phận người mê mải
Đang tan đi trong một cõi u huyền.
2001


Thu sớm

Trước thêm ai xếp lá đa
Tinh mơ mùa hạ nghĩ là sang thu
Nắng lên sấp mặt cho dù
Mặc bàn chân héo mùa thu chưa về.
2001


Dạm ngõ

Ta nghe đời rủ xuống
Cho ái tình cất lên
Cũng chỉ là phiền muộn
Ru ta vào lãng quên

Đến một ngày ta khóc
Cho môt quãng đời điên
Tất cả đều hư ảo
Thân ta là hão huyền

Có tiếng nói hư vô
Hôm này về dạm ngõ
Hồn nàng dâu bỏ ngỏ
Chờ đợi cái hôn đầu.
2001


Hoàng hôn

Tây hồ như vạc lửa
Lìm lịm sóng sạch chì
Một chân trời nhen nhóm
Đưa tiễn một ngày đi

Gió đưa nồng trang trải
Thổi nguội đi một ngày
Hoàng hôn trong ánh mắt
Xuôi buồn trên đôi tay

Chỉ còn lại bước chân
Thả hoang trên lối vắng
Một mặt trời cay đắng
Sao không buông hoàng hôn.
2001


Bâng khuâng

Bâng khuâng như tơ rối
Bâng khuâng như là mơ
Như chưa đến bao giờ
Để lòng bâng khuâng mãi

Một mình ta ngồi lại
Bâng khuâng nay về đâu
Tóc đã bạc trên đầu
Bâng khuâng còn đọng lại.
2001


Không tên 2

Ta đi đây, ta về đây
Lạc lõng thân ta đến nỗi này
Nằng nặng thời gian con đò đắm
Ưu phiền chi nữa đến buông tay

Say khướt một đời, ai cho rượu?
Hay là duyên phân cứ say say
Chân bước tàng tàng trên nỗi khổ
Từng ly ta uống lại chan đầy

Cứ uống cho vơi sầu đến độ
Quyện vào chi nữa xác thân này
Hãy để cho ta về một cõi
Bỏ mặc con diều, hãy thả dây.
2001


Co kéo

Ai kéo hồn ta lại?
Ai giằng đời ta đi?
Ơi linh hồn thể xác
Neo giữ nhau làm chi

Linh hồn ta cô đơn
Âm thầm như khói mỏng
Muốn tìm về cao rộng
Trong bát ngát trời này

Thể xác ta đắng cay
Ủ ê đời chất chứa
Những ước ao nhiều nữa
Sẽ đưa ta về đâu?

Một chiều trong buồn đau
Như vo đời ta lại
Gối quỳ trong sợ hãi
Ta gọi hồn ta đâu?
2001


Thu ca

Ta thu, ta đến mùa thu
Tay nâng chiếc lá sương mù bay lên
Ngày cây ngơ ngác con thuyền
Lá bay theo gió vô biên bộn bề
Lòng nghiêng một nỗi đam mê
Bâng khuâng, đâu mất, đi về nơi nao
Mùa thu, thu ở trên cao
Êm ru chiếc lá rơi vào trong tim
Chân ai trên lối đi tìm
Tuổi xanh đâu nhỉ? Đắm chìm mùa thu
Chim non ngơ ngác sương mù
Tìm không thấy tổ mùa thu qua rồi
Đầu cành có hẹn mùa vui
Ngẩn ngơ như níu cõi trời thiết tha
Sương thu nhỏ giọt trăng già
Còn vương trên lá lời ca vọng buồn.
2001


Chắt chiu

Chắt chiu nên một kiếp người
Hai bàn tay mở người ơi muộn phiền
Đời là khoảng trống vô biên
Nhổ neo, níu gió, dằn thuyền ta đi
Hư không lẽ chẳng là gì
Ngược xuôi sóng gió ta đi trong đời
Đắm mình trong cõi đầy vơi
Thuyền con lạc lõng trong trời chia xa
Sóng cồn vực thẳm lòng ta
Chắt chiu nỗi khổ để mà lớn lên
Tình yêu là nỗi ru quên
Dâng lên thành sóng dập thuyền ta đau
Một hôm nghe đá bạc màu
Dòng sông câm lặng vùi sâu chân buồn
Chỉ còn một nỗi cô đơn
Mênh mông đồng trắng tiếng đàn đứt dây
Chắt chiu chi nữa bàn tay
Hãy ôm chặt lấy phao này hư không.
2001



Chiều

Mặt hồ không dậy sóng
Như buổi chiều không đi
Hàng dừa nghiêng trên bến
Đò ngang ai buộc chì

Thời gian như không chạy
Cánh chim in ngang trời
Lòng ta không muốn động
Mặc không gian ngừng trôi

Từ đáy lòng phiền muộn
Tận đáy sâu hồ ơi!
Bao niềm đau chôn dấu
Ánh lên trong khung trời

Có buổi chiều như thế
Đã đi qua trong đời
Một hoàng hôn đến muộn
Nghiêng phai bao buồn vui.
2001


Suy ngẫm 4

Tắt đi một giọt nắng
Tan đi môt giọt mưa
Gió về lau lia sạch
Không gian câm như vừa.
2001


Chân diều

Chân diều hắt lửa bàn tay
Mặt trời như vẫy cuối ngày chia xa
Hồ Tây như thấm nắng tà
Long lanh áo mỏng kiêu sa gọi chiều
Gió về gờn gợn màu yêu
Cô thôn nghiêng nắng đợi chiều rủ đi
Đêm sâu đâu có nói gì
Có trăng thì biết, cô đi đằng nào
Mặt trời trong giấc chiêm bao
Xòe bàn tay vẫy em vào đam mê
Đêm sâu chẳng biết lối về
Cô thôn giãi bóng u mê trong trời.
2001


Màu xanh

Màu xanh có nói gì đâu
Mà sao ta vẫn gọi màu yêu thương
Ngàn cây vẫy lá bên đường
Như vươn tay níu vô thường thân ta
Một hôm nghe lá thu già
Không nương tay nữa theo ta về chiều
Màu xanh không đốt mà thiêu
Em ơi xin nhớ một điều phôi pha
Màu xanh – xanh giấc thu già
Em ơi xin nhớ hãy là yêu nhau
Bàn tay ai nhớ mà đau
Mùa thu như cắt đi màu không gian
Tình yêu xin hãy lên ngàn
Mà nghe lá đổ chứa chan tình đời
Màu xanh ngân khúc à ơi
Cho xanh lên mãi nghe đời như xiêu
Màu xanh – xanh đến tình yêu
Cho em nương náu bao điều vu vơ
Mùa thu nghe lá vỗ bờ
Cho em tan nát giấc mơ một chiều.
2001


Suy ngẫm 5

Người ta tô lại ngày xưa
Điểm son pho tượng chẳng chừa nét phai
Đền xưa buồn tiếng thở dài
Uy phong như mới còn ai nữa nhìn
2001


Đòn

Cha tôi đánh tôi trước
Nên roi đời đỡ đau
Roi cha không chảy máu
Roi đời vết thương sầu

Hôm nay trong vực thẳm
Cha ơi con thấm đau
Bao điều cha đã thấy
Hôm nay con lần đầu.
2001


Chiều

Chiều lên lên đến trăng tà
Không gian khói mỏng như là lên hương
Màn đêm giũ tóc trên đường
Vương bay theo gió phấn hương nhạt nhòa
Chân chiều dưới bước chân qua
Còn dây dưa nắng bụi nhòa gót hương
Lụa bay như níu trên đường
Phiền lòng kẻ nhặt dấu sương trong chiều
Gió về lành lạnh bao nhiêu
Chiều lên đến thế đủ điều vu vơ
Màn đêm tóc xõa đang chờ.
2001


Cái lồng

Thời gian như thả đời người
Trong lồng hữu hạn mà chơi đỡ buồn
Một hôm cất tiếng cô đơn
Như loài chim tỉu bỏ hồn mà đi
Bay lên môt cõi xanh rì
Vô biên mở cửa đón đi phận người.
2001


Vô cùng

Có nỗi buồn của gió
Như mắc trong vòng tay
Có nỗi buồn của nắng
Nương náu trên nét mày

Tháng năm ngồi so lại
Cho bằng bặn ân tình
Bao vui buồn sướng khổ
Không đều như vắt chanh

Phiền muộn như bàn tay
Ngắn dài chia xa mãi
Muốn ôm đời kia lại
Hư vô nâng đời bay

Và một hôm ta thấy
Lớp lớp những ưu phiền
Cồn lên trong thương nhớ
Đưa ta vào vô biên.
2001


Phai

Một hôm ta ghé lại tìm
Em không còn nữa nằm im không màu
Ngẩn ngơ ta bước đi đâu
Đồng hoang cỏ dại thẫm màu thời gian
Tiếng cười đâu đã tiêu tan
Nồng nàn đôi mắt đã tàn mà đi
Phôi pha ta nghĩ suy gì
Vầng trăng đã xế mang đi hương trời.
2001


Cười

Bao Tự cười xé lụa
Cười rách cả cơ đồ
Cười tan đời hoàng đế
Cười vọng đến ngàn thu.
2001


Có không

Bóng đổ trên đường không dấu chân
Sầu tơ không vết mãi sao gần
Ta đi trên bóng sầu ôm trọn
Nỗi khổ chẳng là tại dấu chân.
2001


Bốn mùa

Chỉ còn là sương trắng
Ru ta một ít thôi
Chỉ còn là khói mỏng
Nâng niu ta cõi trời

Ta buồn như dòng nước
Len lỏi mãi về xuôi
Thời gian mòn như đá
Cũng chênh vênh ngậm ngùi

Cỏ cây xanh lên mãi
Núi đồi trải lụa hoa
Bốn mùa thay nhau lại
Thân ta thì đã già

Một hôm ta nằm xuống
Một ngày ta đứng lên
Bốn mùa ơi trống trải
Cho ta mộng thần tiên.
2001


Đá

Ta chẳng còn chi nữa
Nên ta thành đá khô
Âm thầm không suy ngẫm
Chẳng cần chi hẹn chờ
Ta đem đời cho núi
Làm cảnh sắc hoang sơ
Nghiêng mình trong thăm thẳm
Ôm vực sâu lặng tờ
Rồi một ngày xa lắm
Có kẻ lỡ mộng mơ
Đặt bàn chân mê mỏi
Lên thân ta đợi chờ
Đời mãi làm giông bão
Đời sẽ làm cằn khô
Đời sẽ cô sự sống
Thành sỏi đá bơ vơ
Hỡi nhấp nhô sự sống
Ơi điệp trùng khổ đau
Sẽ nung thành đá tảng
Cho ngàn năm nhiệm màu.
2001

Ông

Cái chết ông tới cũng chẳng vừa
Chết rồi mà vẫn cứ như chưa
Người ta tróc rễ đời con trẻ
Cái nghiệp làm quan có lẽ thừa.
2001




Hồn xưa

Rêu phong đá phủ giấu
Trên những đền đài xưa
Tiếng cười đâu còn mắc
Trên vòm cây đong đưa

Đây hoang tàn đang ngủ
Sau một thời gió mưa
Những hàng bia chết giấc
Đời bật lên không chừa

Cởi áo rêu phong cũ
Khoác lên hồn ngày xưa
Một màu nay óng ả
Trông ra xem như thừa.
2001




Tùy hứng 7

Nỗi buồn như gió
Đời người vô tình
Cõi lòng bện lại
Tơ vương mong manh

Nhẹ qua trời ơi
Như là chẳng tới
Ai vương lưới đời
Nằm nghe gió gọi

Nỗi buồn trên võng
Đong đưa mà chơi
Thương cái phận người
Chết chìm như thả

Một đời sa ngã
Đưa ta về đâu
Lưới nhện giăng mau
Nỗi buồn ai trả

Cõi đời xa lạ
Ngơ ngẩn đời người
Mua lấy buồn vui
Để mà nhung nhớ.
2001


Thuyền và dòng sông

Ta tìm em nơi đâu
Hỡi tà áo xanh! Ơi mờ tóc rối
Em đã đi qua cuộc đời rất vội
Vung vãi niềm tin – ngẩn ngơ trong đời

Tưởng sang đò! Nhưng dòng em buông xuôi
Đi về đâu cho lòng anh tiếc nuối
Vẫn bến xưa nghe thời gian chẳng vội
Con nước trôi xuôi đi mãi chẳng về.

Ơi tà áo xanh đam mê
Dòng sông mang đi cả lòng anh nỗi nhớ
Bến nôn nao nước mùa to sóng vỡ
Từng mảnh xô nhau đi mãi chẳng về.


Con đò ngang sang sông lại về
Em ở đâu tà áo xanh thuở ấy
Hay phải chăng em là dòng sông chảy,
Trôi qua lòng anh…

Ơi dòng sông như tà áo xanh
Cứ bỡn cợt thuyền anh tiếc nuối
Em trôi đi mặc thuyền anh theo đuổi
Để đến hôm nay con đò nát không người.
2001


Tùy hứng 8

Tỉnh dậy chim mi hót
Ta nghe bụng đói cào
Chim trong lồng hót nhảy
Ta trong nhà nôn nao…


Con tằm

Thương con tằm kéo kén
Giăng mộng nhốt đời mình
Để một ngày xơ xác
Chôn chết trong bòng bong

Ai gỡ sợi tơ lòng
Ươm tơ mà dệt lụa
Cô thôn ngồi trước cửa
Mắt buồn như lụa bay.
6/2001


Suy ngẫm 6

Trời ơi hãy mở cửa ra
Sao người khép mãi xót xa lạnh lòng
Trách trời hãy trách mùa đông
Chao ơi là gió! Cửa phòng u mê
Chân con lỡ lạc lối về
Đào nguyên cũng chẳng! U mê phận người
Trời sinh ra cõi mà chơi
Cõi trời! Cõi đất! Cõi đời khổ đau…
6/2001


Công bằng

Chém cha cái lý sự đời
Thằng trên kẻ dưới để rồi cãi nhau
Ngẫm đi cùng lộn về đâu
Cũng là về đất mà nhầu đến xương
Con giòi luân lý đạo thường
Cứ là xơi sạch đến xương từng thằng.
1/8/2001



Đêm trăng

Đêm trăng mây trắng vẽ vời
Sao giăng cát bụi, nghe trời khổ đau
Sông ngân lạc mất nơi đâu
Cho con đò nát dãi dầu nhớ trăng

Nhởn nhơ chị Nguyệt – cô Hằng
Đánh rơi thằng Cuội xuống trăng Tây hồ
Một vùng trăng sáng như mơ
Thương cho thằng Cuội dạt bờ tiếc trăng.
2001


Ảo
Tặng anh Nguyên Duy Tân

Vẫn chỉ là thế sự!
Như một vũng bùn lầy
Muôn đời là như vậy
Thi nhân sao buồn thay
Hãy xâu chuỗi từng năm
Bằng sợi thời gian sống
Một chuỗi hạt hư không
Trên tay người ảo mộng.
1/8/2001


Cái cân

Công bằng nên mới có cân
Có cân nên mới sinh phần điêu ngoa
Thằng tinh bịt mắt thằng lòa
Cái cân lại hóa thành ra thằng mù.
1/8/2001


Không tên 3

Chênh vênh trong kiến khổ
Đời người đi về đâu?
Con đường dài thăm thẳm
Hoàng hôn buông trên đầu

Chuông thu không vọng lại
Tiếng mõ vang chân chiều
Lời kinh choàng trong gió
Thi nhân nương hồn theo.
2001


Gửi cụ

Cụ tú sinh ra lắm chuyện cười
Toàn là xương xẩu thịt ai xơi
Tú Xương lạy cụ bia còn đó
Thịt xác đời này vẫn thế thôi

Vẫn mẫu xương thừa quăng chó gặm
Vinh hoa cột mỡ lắm anh cười
Tây ta cũng vậy đều man rợ
Cột mỡ cụ ơi cái thú chơi

Chẳng có bà đầm ngoi đít vịt
Dăm ba ông phú ngẩn ngơ cười
Dân ta trông oách thua chi họ
Chỉ khổ thằng cu vẫn thế thôi

Kẻ đói ham ăn chèo với miếng
Cho thằng trọc phú nhởn nhơ chơi
Giống ta chẳng khác chi nòi Pháp
Thưa cụ tình người vẫn thế thôi.
15/8/2001


Qua sông

Em đi qua sông
Con đò võng thoảng
Nắng chiều chạng vạng
Cánh gió vẽ vời

Mắt thắm nhìn trời
Đong đưa duyên phận
Tuổi xanh thoa phấn
Đưa hương thuyền nan.
2001



Không tên 4

Có những lúc nghe hồn bỡ ngỡ
Lấm bâng khuâng như thể mùa thu
Lá ngơ ngác trên hè, xanh nỗi nhớ
Hồn ngây ngô như thế đã qua hờ

Dòng sông chảy con đò neo bến nợ
Mái chèo nghiêng như thể cánh tay xuôi
Lòng hờ hững mặc nước về quá khứ
Mái tình nghiêng như muôn nỗi qua rồi

Ta lặng ngắm dòng thời gian tiếp nối
Sẽ về đâu ơi dòng nước đang trôi
Ai đắp đập ngăn dòng sông lứa tuôi
Cho ta nương một khoảnh khắc con người.
24/10/2001


Thu buồn

Có một mùa thu chết trong mùa đông
Có một nỗi buồn chết trong nỗi nhớ
Chiếc lá thu rơi trên đường vẫn thở
Thoi thóp thu đi
Gió mùa đông chẳng nghĩ suy gì

Mặc cõi đời trơ trụi
Những cô hồn lầm lũi
Trên đường chiều gió bay
Ôm ngực đôi bàn tay
Sợ hồn bay theo gió
Chiếc lá vàng khô nỏ
Tan tác theo mùa thu.
25/10/2001



Không tên 5

Thời gian xanh xao!
Thời gian chín dở
Ngây ngô buồn trên những tán cây
Nhón tay ai víu lại tháng ngày.

Không hương sắc để nghe bàn tay mở
Tình vụng dại còn loang trên màu nhớ
Bâng khuâng trong mắt, thoáng thời gian
Nương náu trong cây một mùa trái muộn màng

Mỏi mòn bàn tay đợi
Nắng tàn trên khung cửi
Vương lụa buồn buông xuôi
Con đò ai vụng về trôi?
Nửa muốn sang sông – nửa về viễn xứ
Lơ đãng thời gian trôi về quá khứ
Vương đâu đây lơ lửng chút vị đời
Trách ai đàn cung thoảng để mà chơi…
26/10/2001


Mưa thu
Tặng anh Lại Phú Xuyên

Cơn mưa về xé rách mùa thu
Chiếc lá trên đường tơi tả
Manh áo rách trong mùa thu xa lạ
Ngỡ ngàng heo may!...

Cơn mưa – cơn mưa bay
Chiếc lá rơi rơi oằn mình nỗi nhớ
Một màu xanh rạn vỡ
Mùa thu ơi! Mùa thu!
26/10/2001


Mùa thu

Em ơi mùa thu.
Con gió heo may về qua cửa sổ
Chiếc lá phai nương mình trong gió
Chao nghiêng bờ vai
Lời thu thở dài…
Mùa thu chậm lại
Chút tình vương vãi
Theo bước thu đi

Bâng khuâng hàng cây nằm mơ tình si
Manh áo mỏng sương hờ che nỗi nhớ
Nước Tây hồ mong manh tiếng thở…
Em có về không? Thu gọi tiếng mơ hồ
Một nỗi buồn phảng phất như tơ.
27/10/2001


Mùa đông

Bạc trắng sương đêm buốt tiếng gà
Binh minh biền biệt nhón chân qua
Một ngày chầm chậm run trong gió
Cái rét quanh co ở lại nhà.

Tây hồ sương trắng không duyên nợ
Thuyền câu lơ đãng nét phôi pha
Bếp già khơi lửa cồn sương khói
Trà nóng hương đưa nhấp gọi là.
28/10/2001


Nhớ

Trùng điệp chen nhau đứng xếp hàng
Tò vò một lỗ nỗi đeo mang
Mẹ tôi đong gạo! Đi đong gạo
Nón rách thân gầy túi rách mang

Một thời gạo mốc còn hoen mãi
Nỗi nhớ mẹ ơi trật cả lòng
Gạo ế hôm nay mời tận cửa
Mẹ tôi mồ lạnh có buồn không?
2001

Nỗi buồn xếp lại
Tặng nhà sử học Nguyễn Khắc Cẩn

Nhìn anh tôi nhớ Chế Lan Viên
Đã khóc cho giận hời vỡ tiếng.
Hàng đồ nát một nỗi buồn vứt liệng
Anh nhặt về khóc cho hôm nay.

Lịch sử phiêu du như một cái chau mày.
Lưng trong đêm thác đổ!
Mong manh một thời nhớ!
Dây dưa đôi bàn tay.

Ta đã ngủ quên gối đầu lên cuồng say
Hôm nay tỉnh chợt thấy mình đổ vỡ
Hãy nâng niu từng mảnh hồn cháy dở
Có một một hôm xanh lại tháng ngày.
Vết thương lành sau một cơn say.
2001


Suy ngẫm 7

Có một điều nằm xuống
Cho một điều đứng lên
Chân lý hay tật nguyền
Bố ai mà biết được!

Thời gian là phía trước
Con người đi đằng sau
Quanh co với thương đau
Rằng ta là chân lý

Để một ngày chết dí
Mặt trời chẳng thấy đâu.
2001




Quán chiều

Nắng tắt mà sao vẫn thấy nồng
Mặt trời như đĩa tiết canh đông
Rau dưa như gió, người xơi lại
Bia đắng, chiều lên quán khách đông.

Chiếu rách chảy tràn trên lối rộng
Người say lướt khướt hóa thêm đông
Đây vừng nhật nguyệt thơm lừng đĩa
Đũa lệch, thừa cong hoác rộng lòng.

Đây chốn phong ba hồn cởi mở
Bia thùng, cốc vại cứ là đong
Bọt ngầu trắng miệng hồn thơ dại
Chia nhau tâm sự biết bao dòng

Đây bầu nhiệt huyết đông như tiết
Không thừa chẵn lẽ bỏ hoài công
Ai cũng ai ai cùng một lẽ
Không làm sai cả cứ đi vòng…
6/7/2001


Hương xưa

Có một hôm gặp người ấu thơ
Cô bé ấy có một thời rất nhớ….
Cái áo len đen ôm thân hình lớn dở
Ngường ngượng làm sao khi lặng lẽ đến gần.

Để một hôm! Thời gian trôi qua chân…
Tôi chết đuối trên đường phố cũ
Bao giấc mơ âm thầm trong giấc ngủ
Có cả em quên lãng bao giờ

Dĩ vãng nảy mầm bâng quơ
Tôi gặp lại em trên đường phố cũ
Cây bàng xưa ban ngày ngái ngủ
Gặp lại nhau bốn mắt thẫn thờ..

Chiếc áo len đen ngày xưa
Như gói lại một thời quá nửa
Trái bàng xanh trên hè thối rữa
Hờ hững tay đau khi đá đập nhân bàng

Tuổi thơ nhón chân qua khẽ khàng
Dĩ vãng mờ đi gương lứa tuổi
Đứng giữa đường thời gian nghe tiếc nuối
Gọi ấu thơ ơi! Về đi…

Tuổi trẻ con mãi mãi ra đi
Ta gặp lại vẫn trên đường phố nhỏ
Nghe bàng bạc một nỗi buồn thoáng gió
Bịn rịn lời đau chia sẽ ngày qua.

Cô bé khi xưa nay đã lên bà
Tôi bạc tóc giữa đời có lẻ,
Một thời đã qua băm vằm tuổi trẻ
Gặp lại nhau con phố nhỏ ta già.

Lời hẹn hò nằng nặng xót xa,
Ta gặp lại nhau rồi ta gặp lại.
8/2001



Chó đẻ

Cơm ăn chẳng đủ, cho đẻ hai đàn
Người thì vẫn vậy chó tràn lan
Mất mùa gạo thiếu thì sao nhỉ
Chó đói không ăn chắc sủa càn.

Sao loài khuyển cứ gần người mãi nhỉ
Cứ loanh quanh bên chủ suốt đêm ngày
Khi buồn ve vuốt liếm tay
Vắng trông nhà cửa suốt ngày không ngơi.

Thôi đành khổ khi đời ta là chủ
Cũng đành thôi ta phận cú con người
Làm mưa móc như giời
Nuôi đàn chó đẻ đói chơi đỡ buồn.

Đời tứ khổ kiếp chó cũng mấy khổ
Cũng đòi ăn, chơi nghỉ, như người
Chỉ thua lừa lọc mà thôi
Không hay phản chủ như đời xưa nay.

Phen này chó đẻ thật gay
Biết làm mưa móc sao đây nữa mình
Ngẫm phận chó biết bao nhiêu loài nhỉ?
Cho tàu tây sung sướng thảnh thơi.

Chó ta chủ đói khổ thôi
Cũng đánh lũ khuyển ngậm ngùi lớn lên
Xưa các cụ nuôi hai loài khuyễn mã
Giống chí tình con cũng phải chịu thôi

Mã thì con hãi thật rồi
Đốt con mã giấy cũng thôi nữa là.
7/8/2001

Chuyện cười

Thanh không bần thì mới là hơn cụ
Cứ thanh bần thì đây chẳng thèm theo
Chém cha chưa cụ cái nghèo
Tấm gương đã ố đây theo làm gì
Gương nay trong vắt xanh rì
Má hồng, má đỏ dáng đi thanh nhàn
Cự xưa nhiều vợ phàn nàn
Con này phò phạch chơi tràn cung mây
Đem về vợ gối đầu tay
Trong ngoài êm ấm kiếp này vẫn hơn
Ngẫm đến cụ mà thương thêm cụ
Cố đóng đinh đạo lý lên đời
Dung giăng dung dẻ mà chơi
Cụ ơi đạo lý ở đời hư không
Đừng giăng sợi chỉ mà mong
Dây thừng, dây cáp, cả còng khóa tay
Cũng không neo được cõi này.
1/8/2001

Thán

Thương cho đạo lý trên đời
Mảnh niên cũng vỡ, mảnh nồi cũng tan
Tóe loe đạo lý chảy tràn
Chỗ cao chẳng tới, thở than cống ngầm.
1/8/2001


Tớ thầy

Ngẫm đến lạ, nếp nhà xưa các cụ
Nay bỗng thành tòa ốc thật cao
Cứ ngất ngưỡng đè lên nhau mà sống
Trông chênh vênh như ngọn cái sào

Nhiều tầng lắm đè lên nhau đến sợ
Khi gió ta như thể lộn nhào
Từng thấp nhất của mấy tên đầy tớ
Mọi tầng trên các ông chủ thấp cao

Ông to nhất ở tân từng ngất ngưởng
Nhìn trời xanh ngẫm cũng tự hào
Sống mát mẻ có thương thằng đầy tớ
Cứ oằn lưng mà cõng những thằng cao

Đành chui rúc mà buôn buôn bán bán
Chắc bề trên cũng chẳng nỡ nghĩ sao
Đành cố gắng mở vài ba cửa hiệu
Mấy nhà hàng tô điểm giúp lầu cao

Ngẫm mà sướng khi được làm ông chủ
Các cụ về ngất ngưỡng mâm cao
Có rượu sếch cũng là đời ngất ngưỡng
Đời cháu con liêm khiết cũng tự hào

Nhà dòng dõi cứ phải là như vậy
Dẫu thanh bần như phải ở thanh cao
Các cụ về các cụ đi cũng dễ
Bước lên trời một cái tiện sao!

Các cụ sướng có thương gì thằng khổ
Có rượu tây xôi thịt chẳng tự hào
Cứ luồn lách theo nhịp đời xình xịch
Hít bụi nhiều có thể sẽ ho lao

Chúng khổ quá nhiều phong bì bố thí
Đời ham ăn có lẽ sẽ sinh phì
Ngẫm khổ thật khi phận là đầy tớ
Trời hỡi trời không thương phận nó sao

Đời sướng khổ nên sinh ra đầy tớ
Hãy công bằng trời lộn ngược xem nào.
2001


Hờn

Em tết cho anh sợ chỉ màu
Tết hoài buộc chặt hóa anh đau
Thắm quá duyên ơi tình anh khổ
Từ thuở xuân xanh đến bạc đầu

Em sống cho anh đến bận lòng
Tưởng rằng anh cập bến hư không
Đôi khi chẳng thấy hồn anh nữa
Cứ hóa ra em phận má hồng

Chỉ trách ông tơ xe chỉ thắm
Đồ trai gỡ mãi cũng chẳng xong
Ý tưởng một đời vương tơ nhện
Cựa mãi thêm đau sợi chỉ hồng

Chả nhẽ như em làm phận gái
Cũng thì yếm thắm nữa cho xong
Trai gái thời ta là như một
Đàn ông thoa phấn phận má hồng.
2001




Mảnh vụn

Có một góc đời ta nhìn thấy
Có một góc trời tia nắng dậy
Góc kia mưa… ngọn gió bay
Ta tự hỏi đời này bao nhiêu góc?
Như dao băm, chia cắt cõi này
Bao ngõ ngách chẳng còn ra hình khối
Như nỗi buồn vê nặn trên tay
Hỡi đức Phật trên tòa cao cứu rỗi
Từng lời kinh sang sảng mãi trên đời
Tiếng chuông ngân bao ngàn năm vẫn dội
Sao không liền được mọi góc chia phôi
Bao bộ mặt cố tô thành đức Phật
Bao lời kinh mê sảng dụ con người
Đời vẫn thế! Vẫn chia thành từng góc
Góc trong hồn, trong mắt, góc trên môi
Bao bàn tay gắn liền trong giả dối
Bức tường xây chia cắt trái tim người
Đời lạc lõng mãi tầng cao trí thức
Đời nổi trôi trong khoa học con người
Bao chân lý để rồi mai làm lại
Bao góc đời trong khốn khổ buông xuôi
Ta ngất ngưởng trên tầng cao sự sống
Không chia đau, ôm chặt trong đời
Từng góc một những phận người trôi nổi
Như trái banh khâu từng mảnh đời người
Cứ lăn mãi trong vòng tròn khốn khổ.
Để đến ngày ta nhắm mắt tay xuôi
Ta nghe thấy tiếng chuông chùa vọng lại
Tiếng lời kinh Phật gọi cõi ta về
Khi đã hiểu thì đời thành nhỏ bé
Xác nằm im hồn nhè nhẹ ly phôi
Từng góc nhỏ sao không liền lại được
Con cầu xin làm lại kiếp con người.
28/7/2001


Cuồng ca
Tặng anh Lê Ngọc Tú

Ca cuồng nhịp gõ ta ca
Lắc lư thân xác, hồn là đà say
Lời nghiêng vọng méo vơi đầy
Dài dài câu hát, lời bay tiếng chìm

Ai kìm ai được mà im
Say sưa câu hát ta tìm thân ta
Vịn be tưởng cái tỳ bà
Nâng đà cứ gẩy mặc là không dây

Thanh âm lên rõ thật đầy
Nghe li ti sóng, cồn say hương tình
Cây đàn sao bé mà kinh
Thanh tao chi lắm một mình ta say

Nhìn ra trời ngã về tây
Vịn be ta đứng cõi này như nghiêng
Đong đưa chân bước xuống thuyền
Thương cho chị Nguyệt lỡ duyên chết chìm
Đàn rơi trên sóng lời im
Ai vò xé lụa lỡ chìm mất trăng.
4/8/2001



Tặng bác
Tặng Nguyễn Duy Tân

Có những kẻ bạc tình vẫn nhớ
Có những người bạc tóc còn yêu
Say sưa như một cánh diều
Khi lòng đong gió còn reo mãi tình
Thời gian sợi chỉ còn xênh
Ai néo tay kéo mặc tình gió bay
Bạc phơ sợi chỉ cầm tay
Diều ơi có kẻ nhìn mày ước mong.
4/8/2001


Về đi Hùng con

Thế thôi cũng môt kiếp người
Tiếng chì cũng đắm, lời môi cũng chìm
Nỗi buồn chất chứa trong tim
Cha thì đã mất, mẹ tìm nơi nao

Chia ly quên một tiếng chào
Cõi đời có kẻ buồn sao thế buồn
Đời một cõi, cỗ xe về viễn xứ
Con về đâu khi đầu trẻ còn xanh

Thời gian sợi chỉ mong manh
Đứt buông một tiếng tan tành nỗi đau
Đời vẫn thế sẽ vài vành hoa trắng
Người lưa thưa một vài kẻ nghiêng tình

Nằm im con ạ một mình
Hư vô sẽ đến nương tình đón đi
Hồn cánh mỏng, mãi xa lìa cõi khổ
Xác nằm im, con trả lại đời đau

Nhân gian như thức lụa nhàu
Về đi con ạ kiếp sau nên người.
6/8/2001

Gánh nặng

Kiếp người thì thật khổ
Nên ham muốn rõ nhiều
Chồng chất đến bao nhiêu
Vẫn cho là chưa đủ

Khổ rồi thêm khổ nữa
Gánh nặng võng cả đời
Con khổ thế trời ơi!
Trời to thì con bé.

Một hôm đời có lẻ
Tóc bạc ngấm thương đau
Ngồi giữa đống ngọc châu
Thấy đời mình quý nhất,
6/8/2001


Còn tươm

Thời gian như mọt gặm
Thân ta con thế này
Trông vẫn còn tươm chán
Nghe ra hơn nhiều tay

Cứ việc gặm tiếp đi
Mặc ngươi ta cứ sống
Dưới vòm trời cao rộng
Xanh êm hương hồ Tây

Be rượu ta cầm tay
Âm thầm nghe mọt gặm
Đêm trăng rằm như lấm
Mọt gặm rồi cũng hay?
2001


Hỏi

Các cụ xưa đẻ lắm ông tài giỏi
Tên dài dài chật cứng cả văn bia
Cứ lạnh lẽo xếp hàng trong miếu
Chẳng ra ngoài sớm rượu chiều bia

Giỏi mà khổ thì giỏi làm chi nhỉ?
Giỏi mà đau thành đá dựng trên đời!
Cứ là nhậu nhoẹt mà chơi
Đẻ vài ba đứa cho đời biết đi

Biết đi đấy nên cứ là đi lại
Đi loanh quanh luẩn quẩn trên đời
Đi nhiều nghĩ ít cụ ơi!
Ít đi nghĩ lắm cụ ngồi văn bia.

Đâu cao thấp chỉ có trời mà biết
Bia đá câm thì ai hỏi làm chi
Hỏi ai! Ta hỏi làm gì
Làm be rượu sếch mà đi lên giường.
2001




Ngẫm 2

Phong bao phong tước phong bì
Đời như gió lộng còn gì nữa chê
Đi lên quên cả lối về
Lạc vào đâu nhỉ? U mê cõi đời!
2001


Độ thế

Ông nào cũng bảo cứu người
Ông nào cũng bảo cứu đời khổ đau
Trời ơi ông biến đi đâu
Mặc cho chót vót nỗi sầu dâng lên.
8/2001


Suy ngẫm 8

Ta phí phạm cuộc đời
Cứ như là nhặt được
Ta trân trọng cõi đời
Cứ như là cái thước.
2001



Không tên

Một mùa lá, một mùa bay
Ngây ngô thân xác ngó bàn tay
Mùa sau có lẽ mầm lên rộ
Vũ điệu quên đi những phút này.
2001



Chiều thu

Một thoáng thiên nhiên khéo vẽ vời
Dát vàng trên lá để mà chơi!
Đường thu chiều tắt như hong nắng
Lay lắt trên hè chiếc lá rơi…

Sương trắng bồng lên hồ nước lặng
Đò ai như thể đóng chân trời
Liễu buồn như níu bên hồ nước
Không gian thong thả đứng mà chơi

Gió đâu chẳng lẽ không về nhỉ
Bỏ mặc nơi đây thoáng ngậm ngùi
Hãy về níu áo hàng cây ngủ
Xáo xới Tây hồ con sóng vui.
2001



Phố đêm

Thành phố ơi! Tối lửa tắt đèn
Con phố nhỏ nghiêng mình đợi gió
Ai mỏi mắt dáng lim dim khung cửa
Tiếng chân đâu xao xác lá trên hè

Gió bồng bềnh thổi dạt lời ve
Đêm hè vắng phố trải dài nghĩ ngợi…
Thành phố ơi! Một mùa lửa khói
Người đi đâu bỏ vắng lại căn nhà

Những con đường, ngõ nhỏ băng qua
Người len lén nhìn trời nghe đạn nổ
Những con gió ngại ngùng đưa nhớ
Tán bàng xưa day dứt nỗi chia xa

Đứa trẻ thơ ly tán nhớ nhà
Đèn leo lét viết hoa tên thành phố
Đêm lặng câm một thời để nhớ
Mẹ chờ con – con đi mãi chẳng về

Những con đường hun hút đam mê
Hoa phượng cháy giữa đêm hè bén lửa
Câu hò hẹn để rồi đêm lần lữa
Rêu đầy thềm như chia nửa thời gian

Thành phố ơi! Một khoảng trống không gian
Nhưng chờ đợi biết bao điều trở lại
Sau đổ vỡ bàn tay ta làm lại
Nhưng có bao điều vĩnh viễn chia xa.

Đèn phố như nêm, san sát mái nhà
Câu chuyện cổ ngân trong lời trẻ nhỏ
Người con gái đứng chờ ai trước ngỏ
Gốc bàng xưa găm mảnh đạn lên da.

Có đứa con xưa về nhà
Đốm hương tàn nhóm lửa
Mẹ già không tựa cửa
Bâng khuâng nấm mồ xanh.

Thời gian không cho riêng anh
Đêm mùa hạ phố phường ngái ngủ
Chân lặng lẽ, ngại ngùng con phố cũ
Nơi bao lớp người lặng lẽ đi qua.

Đâu em thơ? Đâu bóng mẹ già?
Đâu cái thời thanh bình diều sáo?
Đã qua đi trong bom gầm địa đạo
Hôm nay lặng lẽ ta về.

Một cõi đam mê
Lời thắng bại mà nghe lòng gỉ máu
Ơi! Đất nước quê hương mai hậu
Ơi! Rêu xanh phủ kín khắp muôn mồ

Hỡi đạn bom thiêu cháy giấc mơ
Sao im lặng giữa đêm hè phố cũ
Con đang đi trong lòng quê giấc ngủ
Quê hương ơi bình an
Mẹ ở đâu trong khúc hát đêm tàn.
1976


Lời buồn

Em đưa ta lại tháng năm
Mà nghe duyên phận con tằm giăng tơ
Tình yêu một nét buông hờ
Day dưa tay níu, mập mờ bóng đêm

Anh về gửi phận cho em
Mà nghe hờn dỗi ru quên tháng ngày
Một hôm vô vọng bàn tay
Ngây ngô thân xác cuối ngày nắng rơi

Lụa trau trải gió một vời
Giày vò chi lắm nỗi đời bỏ hoang
Tình yêu là nỗi đa mang
Tình yêu là nỗi muộn màng gió bay

Hãy về nương lại bàn tay
Mà nghe thương nhớ cõi này cất lên
Êm như tơ lụa ru quên.
8-2001


Mộng du

Hãy buông lên một tiếng đàn
Người quên kẻ nhớ cơ hàn gió bay
Chiều lên đưa nắng về tây
Cung tơ lìm lịm thoảng đầy bóng đêm
Đâu còn ai nữa mà quên
Nâng mê nón rách mà rền tiếng kêu.
2001



Gọi sáng

Chó cằn nhằn gặm sáng
Tiếng gà xa đặt điều
Cây thức đêm bạc tóc
Bình minh rắc muối tiêu

Hồ Tây lên rêu xanh
Khoác lên mình thức lụa
Mặt trời khoe tóc lửa
Trang trải lời gió bay

Xóm chài đang ngủ ngây
Trong veo lời trẻ gọi
Nôn nao đôi làn khói
Đường thôn vực tiếng ngày.
2001



Ngọc châu

Ta đập thời gian sống
Mà tìm hạt ngọc châu
Long lanh trong nỗi khổ
Ta tìm có thấy đâu.
Lào cai 1970


Nhớ

Nhìn giọt sương ta nhớ quê hương
Cái rét rừng ấm lên nỗi nhớ
Bếp rạ xa xưa ấm lên ánh lửa
Quê hương ơi! Nhớ thương…
Buốt giá Lào Cai sương đặc như tương
Con nhớ mẹ nơi cùng đường, nỗi nhớ…
Nỗi khổ đau chẳng còn bỡ ngỡ
Quê hương ơi! Day dứt mãi lần đầu
Trong đêm trường mắt mẹ lo âu
Đất Lào Cai đêm sương ngày lửa
Để lòng con một đời chất chứa…
Lào Cai 1970


Chiều

Con cò bay lả bay la
Bay từ nỗi nhớ bay ra cánh đồng
Một vừng trăng tỏ như không
Nơi đây chạng vạng lửa lòng ban sơ
Nhớ thương nhớ đến ngập bờ
Trời ơi trăng vỡ không hơ được tình
Dầy vò trên sóng lênh đênh
Thương cho chị Nguyệt vỡ tình hồ Tây
Cầm lòng tiếc nuối trên tay
Con cò mất dạng cõi này như không.
8-2001



Vọng phu

Một chiều em bén duyên đau
Thương cho phận gái ánh màu giọt sương
Hoàng hôn vãi nắng trên đường
Ngàn lau biền biệt nhớ thương hàng hàng

Người đi nỗi nhớ chia mang…
Quê hương lửa khói cho chàng lệch vai
Niềm đau như lụa trải dài
Dòng sông thăm thẳm, mắt ai gợn buồn

Cho chàng yếm thắm cô đơn
Cho chàng vuông lụa thẫm hồn Mỵ Châu
Không gian như ướt tình nhau
Bao người đi bạc mái đầu phôi pha

Nước non ngẫm mái quan hà
Lòng người bao ải, xót xa mấy tầng
Mẹ chờ, em đợi nước dâng
Thời gian bén lửa dưới vầng dương soi

Anh ơi! Phận để mà chơi
Vọng Phu hóa đá dưới trời ban sơ
Mang trăng mà xẻ hai bờ
Mang đời cọc đóng mà mơ hương tình

Mái nghèo nhen nhóm tin anh
Con chim có khách đậu cành u mê
Dòng sông con nước đổ về
Bếp già leo lét, ánh quê mặn nồng

Nỗi buồn cứ để mà trông
Thời gian gõ cửa bụi hồng phôi pha
Anh ơi đây một mái nhà
Hồn em hóa đá xót xa đợi chờ.
Lào Cai 1970



Rối tơ

Ngàn năm vẫn rối tơ vò
Xa tơ quay tít thò lò bén duyên
Con thoi dệt lụa thì nên
Thân em trong trắng chờ duyên bén màu

Thời gian mượt tóc mùa cau
Lá trầu biếc sắc người đâu ướm tình
Con tằm kéo kén mà kinh
Thoi vàng dệt cõi ba sinh mộng hờ…
1978



Gió tình
Tặng con trai Vũ Tùng Anh

Tình yêu như gió thổi
Một sáng qua đời người
Lá trên cành thổn thức
Nghiêng tình nghe lả lơi

Tình yêu như gió bay
Trên đường bâng khuâng lá
Ngơ ngác đôi bàn tay
Nhặt mùa thu xa lạ

Mặt hồ Tây chết giấc
Không hiểu gió về đâu
Con đò xa bạc tóc
Ngơ ngẩn như buồn đau

Hỡi gió ơi! Là gió!
Đi đâu xin trở về
Dày vò con sóng vỗ
Cho ngàn cây đam mê

Tình yêu như là bão
Một sáng qua cuộc đời
Ngổn ngang bao thương nhớ
Trong mùa thu lá phơi.
8-2001



Thu
Giũ áo thu đi bỏ lại mình
Không còn dan díu với màu xanh
Bâng khuâng một cõi – bâng khuâng quá
Cái lạnh ru hồn sương mong manh

Cây đứng chờ nhau trong gió thu
Nõi buồn tăm tắp mãi xa mù
Ngàn lau thiêm thiếp cồn sương khói
Một cõi đang về một cõi thu

Mặt nước Tây hồ như níu nhau
Màu xanh như thể dạt về đâu
Đò xa nhàn nhạt trong sương khói
Ngọc bích xưa như đã bạc màu

Một cõi xa xôi muốn đắm nhìn
Hơi thu bàng bạc cõi trời êm
Như không như có niềm hoan lạc
Một sắc thu vàng nhen nhóm lên.
2001



Quá khứ

Em cho ta mẫu thừa thời gian
Trên con phố nhá nhem, chiều ngọt gió
Những dấu chân trên con đường ngõ nhỏ
Nhẹ rớt thời gian, buông tiếng thở dài
Bước em đi thời gian qua vai

Thời gian mỏng, bụi mờ, thu giũ áo
Ta trẻ con nhặt niềm tin khờ khạo
Lượm dấu thời gian trên xác lá tin hờ

Để một buổi chiều bâng quơ
Ta tựa cửa thấy em về viễn xứ
Tất cả đã qua chỉ còn quá khứ
Hư không rồi sao vẫn vọng thời gian.
2001



Mê muội

Một dấu son
vết tro tàn mê muội
Loang trên cuộc đời
bàn tay như lá rơi
Đặt hờ lên nỗi nhớ
Nghe nỗi buồn đang thở
Day dưa đòi nhớ thương
Một làn tóc bay ngả mùi hương
Lặng lẽ ngấm vào đời hoang tưởng
Chân khờ khạo bước trên đường chật vướng
Vấp ngã, chân đau hồn còn đượm mùi hương
Em tóc rối, má hồng, môi đốt lửa
Cháy thành tro già nửa cõi hồng hoang
Còn ngọt lịm những chiều say bén lửa
Dấu chân hoang dan díu mãi trên đường.
2001


Đợi

Đã tàn rồi khói lửa
Chỉ còn là dấu sương
Bầu trời trong mắt mẹ
Bé chờ cha ven đường

Chị ngồi bên bếp lửa
Nỗi buồn như chĩnh tương
Cánh diều như mắc sương
Dán mình trong nỗi nhớ

Gió về như tiếng thở
Ầu ơ gọi bóng chiều
Không gian hờ khép lại
Trong mắt người lửa thiêu.
2001



Lời kết
Cuối cùng hắn đã đứng lên trên đỉnh núi! Niềm kiêu hãnh không thể chia sẻ cùng ai! Trên đầu là bầu trời xanh vời vợi, quanh hắn chỉ có gió từ mọi phía dội về. Dưới chân là bao thứ hành trang chuẩn bị cho cuộc hành trình gian khổ này. Hắn kiêu hãnh và hài lòng với mọi thứ đã cùng hắn vượt qua mọi gian khổ. Quanh hắn là gió – gió từ mọi phía ào tới không hề vướng mắc! Hắn khoan khoái hít những hơi thở thật dài cho đến căng lồng ngực, cái bầu không khí mà mọi người chưa từng thấy. Dưới chân hắn xa xa bao ngọn núi tỏ mờ cao thấp như chia vui cùng hắn – hắn chợt rùng mình! Cái hạnh phúc này đã lấy đi của hắn bao năm tháng! Có lẽ chỉ có con người! Con người sắt đá mới làm nổi.

Sau những rặng núi xa mờ, ánh hoàng hôn hắt lên nền trời bao tia lửa sáng vàng rực rỡ, sau lưng hắn bao vực thẳm đang khơi lên và lấp đầy bóng tối. Quanh hắn sỏi đá ngổn ngang, mòn nhẵn, vật vã theo thời gian. Bóng đêm đang tới!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2012 23:36:34 bởi vuthi >