NỖI BUỒN KHÓ QUÊN thái san
thaisan 03.09.2012 09:58:41 (permalink)
NỖI BUỒN KHÓ QUÊN
thái san

 
Vừa nghe xa tiếng ầm ầm của một cái xe tăng chắc T54 tôi nghĩ nó quên mất ngay đây có M48 rồi mà,  làm bữa ăn gián đoạn. Tôi chẳng nuối tiếc nhưng nay trận đánh đã đến gần thiệt rồi a. Tôi tự hỏi thế.

Nỗi buồn của chính bản thân chẳng phải vì chuyện mình, mà là chuyện người, bỗng dưng vô cớ dây vào chuyện “ôm rơm rặm bụng” mang tính cách nhân đạo nhưng do đó bị vạ lây. Cố nhớ và ghi lại để mai này may ra con cái tránh những chuyện không đáng dính vào kẻo, tự kỷ ám thị chuyện nhà, khó mà giải thích.

                                                          oOo

Những lúc rảnh rang thường chúng tôi hay tụ tập với nhau trong canh domino không sát phạt vì cần thời gian qua mau. Đang chơi ván gần cuối thì có tiếng gọi thật to do bạn vừa nhảy qua cửa về nhà vì hai căn nhà sát nhau:

-Tuất ơi, bà uống thuốc rầy rồi.
Tất cả đều buông bài chạy vội qua, kẻ đi lối cửa trước người lối trèo cửa sổ. Tôi thấy nguy hiểm vì hình như tôi đã cảm thấy theo trực giác như được báo trước từ mấy hôm rồi, và nghĩ sẽ đi đến chuyện như vậy, thấy tất cả mấy anh em đều còm cõi. Tôi bèn nói:
-Để tôi lo cho anh Kiên ạ, nói rồi bước vào thì thấy một hiện tượng khó coi, là vì chị ấy vì uống thuốc rầy vào nóng quá nên xé vội áo đã phơi ngực ra, một người đàn bà vẫn còn sức sanh đẻ, dù rằng nay cũng đã quá ba mươi. Tôi bèn nói to:
-Chị để tôi mang đi cứu cấp, ông chồng đang nóng cũng nói:
-Cho nó chết mẹ nó đi, giơ chân đạp vào chị. Bản năng tôi không chịu được, vừa tiến tới cản cái đá của chồng và nói:
-Xin lỗi chị cho tôi mang chị đi bệnh viện. Tôi lấy cái chăn mỏng đắp lên mình và vác lên tay ngồi sau một chiếc xe honda đời cũ. Hai người ngồi sau cộng thêm tài xế muốn xẹp bánh. Tuy nhiên với thời này còn có lấy một chiếc xe là quý lắm. Tôi nói với theo sau:
-Chủ nhân cho mượn xe chút xíu nghe, khi về sẽ trả. Chẳng ai nói thêm vì trông thấy tình trạng quá khẩn trương. Khi đi qua tấm chắn trong nhà người đàn bà còn nói níu chặt vào, đó ý muốn không cần cứu cấp chi nữa để cho chết còn nói với tôi:
Bà nói:
-Anh cứu tôi là hại tôi chẳng ích lợi gì đâu. Tôi nói nhỏ với chị:
-Sao chuyện đâu còn đó, cố gắng sống mà nuôi con đã chứ.
Bệnh viện cũng chẳng xa chỗ chúng tôi ở là bao nhiêu độ khoảng một cây số. Đi cái vèo thì đến. Thấy tôi ôm trong tay một người đàn bà ai cũng trố mắt nhìn. Có vài tiếng xì xào đến tận tai:
-Để người yêu tự tử.
Đang vội tôi chẳng thể nào phân bua, giải thích.
Thực tế BV là một cái sân banh của trại BĐQ xưa họ nhận ngay nơi này là vì đất trống sợ và tự chiếm cho nhà nước. Thực tế trước là trại nuôi gà.
Xe vào đến nơi bệnh viện còn thô sơ và sơ khai quá, vừa xẩy ra biến cố bảy lăm ngày qua. Chợt một người bạn ra đón vừa hỏi, và hầu như ai trong đó cũng quen tôi cả:
-Sao vậy?
-Uống thuốc rầy (methin parathion).
-Nhiều không?
-Chắc cũng khoảng một ly.
Ông bác sỹ trưởng khoa nói to:
-Rửa ruột, mấy anh em trong phòng nghe thấy đều chạy cùng tôi dìu nàng vào trong giường bệnh nhân nằm. Lúc đó bệnh viện hầu như còn nhiều người y só mới từ trong bưng ra nên nhanh choai lắm. Kẻ lấy giấy, người lo thủ tục rửa ruột. Cho nằm ngay bên cạnh một thằng bé vừa bị phỏng chim, vì nấu nước sôi bằng (rechaude) trên cái ghế nhôm và khi nó quì lên thì đổ toàn bộ nồi nước sôi vào nó, nó khóc la oai oái.
Lúc này cô ta mới bắt đầu kêu nhè nhẹ vừa nói mông lung:
-Anh để em chết cho anh thỏa mãn, anh Th. cứu em làm chi. Ý tôi muốn an ủi:
-Khi tôi thấy chị viết lá thư giả cho thằng bé là tôi đã biết ngay chị sẽ có ngày hôm nay:
-Nhưng chưa ý thức được sự việc vai trò của phụ nữ quan trọng lắm đó à nghe. Tôi nửa mắng nửa chửi như vậy.
Thấy anh ấy đánh thằng bé là tôi biết ngay mà. Thôi dù gì chuyện cũng qua rồi. Chị sẽ khỏi ngay đó thôi. Tôi nói:
-Chỉ sợ mai sau khi chị nhìn tôi như kẻ thù kẻ hằn đấy chứ chẳng sung sướng gì đâu chị Dung ạ!
Câu chuyện là chị nhờ thằng bé kém chị đến hai chục tuổi, vì ghen chồng, chị nhờ viết vài bức thư tình đóng giả như mình cũng đang có một nhân tình làm cho chồng bớt hẳn cái tính phong lưu, người tính không bằng trời tính, mà cách ghen đó thì chỉ có chết thôi, lúc đó chúng tôi thường xuyên tụ họp ở nhà anh ấy để chơi domino nên nói hẳn với chị nhưng không nghe.
Anh biết và nhận ra chữ thằng bé, nên ngay đêm tối hôm đó đến anh gọi nó qua để điều tra.
Sẵn có súng thu được, trên tay cầm một dao găm hai chân đè trên hai mu bàn chân thằng bé ngồi đối diện kế bên để cây súng trường, như vậy là thằng bé khai hết, vừa bị một trận đòn nên thân. Chính tôi ngồi ngoài đường để coi chừng ngộ nhỡ có chuyện xẩy ra, nhưng là chính là an ủi ông bố đang bệnh tim nặng. Trong lòng chẳng ai muốn bày bàn domino nữa.
Hồi đó thế lực tôi còn nhiều vì vừa sửa chữa tivi hay đài đóm, dù rằng thời gian này chưa thịnh hành điện thoại di động nhưng khi cấp cứu chị ấy tôi vẫn được gọi điện thoại về nhà cho anh ấy vì L v K đang làm chủ nhiệm hợp tác xã mua bán một xã.
Tôi cứu cấp chị ấy từ lúc hai giờ, cũng gọi điện thoại ngay sau đó khoảng nửa tiếng, nhưng chẳng ai thèm đếm xỉa đến lời nói, gọi của tôi cả. Có tiếng gọi nhỏ phía ngoài:
-Chị ấy đang cần gì kìa.
Tôi đi vào chỗ nàng nằm có tiếng kêu nhỏ của nàng là tôi mừng lắm, nhưng chính lại là điều hành hạ tôi từ đó. Nàng nói:
-Anh cho em ra sau chút tí xíu. Tôi lặng thinh dìu nàng dậy dắt đi trong bao đôi mắt và có cả những tiếng đi kèm như trách móc “Làm sao đến nỗi để người yêu tự tử” lại còn kèm thêm:
-Bê bối lắm thì chết nhiều ai bảo bồ bịch cho lắm.
Tôi buồn làm sao nhưng sao mà tả oán nổi lúc này. Dìu nàng đến đầu chiếc xe cứu thương, cố cùng nàng bước vào toilet, nàng vừa rửa ruột nên bây giờ bắt đầu thoát hết. Không phải vợ mình, nghiến răng kéo chiếc quần xuống dìu nàng ngồi xổm, nhưng mà ngồi chưa vững, bèn phải ngồi quay ra mà cố giữ, một lúc sau tôi giựt nước rồi bước ra nhưng nàng giờ yếu lắm:
-Anh đừng bỏ em nhé, chút xíu bên ngoại ra thì anh về.
Ác nhân lúc này trời bắt đầu đổ cơn mưa như trút nước làm lòng tôi xốn xang chưa biết cách nào thoát thân. Tôi nghiến răng kéo hai chiếc quần nàng phía sau và lấy gáo nước đổ thốc tháo vào cho xong từ trong tới ngoài và từ trước đến sau ngoài ra chẳng còn biết phải làm sao, cho tròn nhiệm vụ là tôi tránh ra ngoài đường đứng, tưởng như đã thoát nhưng không, chưa đi về được vì trời đang cơn mưa to như trút nước, tôi trách ông trời tiếng nói không thành câu lủng bủng trong miệng, số người đào hoa còn tôi thì tưới hoa hay trông coi hoa, tôi cười thành tiếng nghe ai oán…
Tự nói với mình:
-Ai bảo xía chuyện người chi cho khổ thân.
Tôi bước ra ngoài trời dù mưa để mặc nước mưa tràn lên tóc lên mặt cho như qua một cơn dơ dáy bẩn thỉu, như để tự trách mình.
Mưa làm cho tâm hồn sảng khoái yên tĩnh đi một chút, bước vô nhìn cảnh tượng nàng nằm trên giường trằn trọc vì thuốc rầy chắc có lẽ bây giờ dù ít nhiều cũng đã ngấm vào trong máu, trong cơ thể làm con bệnh quằn quại, cả như lúc này tôi lại muốn ôm chặt lấy nàng, để an ủi, để chia sẻ nỗi ghen tương khi có người yêu bị người khác tước đoạt. Nhưng cái tính của ông chồng thì đành chịu. Tôi cúi mặt bước qua hỏi bác sĩ Minh:
-Thế bây giờ mình chạy nhé, anh trông nom coi sóc cho, mình đứng đây chi nữa?
Hồ Việt bạn chạy tới hỏi vừa ghẹo?
-Làm sao mà để người yêu tự vận zẩy cha nội? Tiếng nói nửa
trung nửa nam ghẹo tôi:
-Lại cha cũng thế nữa, không biết oán tả cùng ai?
Nhìn mặt và nụ cười méo mó của mình chắc hắn vui lắm khi đùa. Tôi ghẹo:
-Không biết khi mình bị người yêu phụ rẫy, chiếm đoạt thì chưa biết, nhưng theo mình cao lắm ăn cũng chỉ vài miếng.
Tiếng mưa càng ngày dầy thêm mình đang nghĩ, sau cơn mưa to sẽ dịu và dứt hẳn chứ chi nữa.
Những tháng ngày trong rẫy mình muốn mưa cũng chẳng được. Có ba điều muốn do lười, cây mau xanh khỏi bớt phân bón, có hái cũng chẳng phơi được. Nhưng hôm nay lại khác, mình chỉ mong một người nào trong gia đình đến là mình thoát nợ, việc gì đến sẽ đến.
                                                                   oOo
Vừa thấy bóng bà già mẹ chị mình chẳng nào dấu kín nỗi vui. Tôi đã phải nói to:

-Chào bà buổi chiều nay mưa quá nhỉ thưa bà?
-Dung nó nói:
-Thà chết còn sướng hơn khi phải để anh chăm sóc nó, khi chồng nó bây giờ tận đẩu đâu.
-Cháu thấy bà đến là chính xác nhất, là vì thấy mặt ảnh có khi còn làm chị Dung còn bị cái ghen hành hạ thêm hơn chứ làm chi bà. Bà gục gặc cái đầu làm tôi cảm thấy hài lòng khi suy nghĩ theo chiều hướng của người bị chồng cặm sừng.
Chân trước sau ba chân bốn cẳng kiếm đường chuồn nhanh như cắt. Chút xíu khoảng dăm phút đã có mặt tại nhà.
Ngoài đường dù trời đang mưa vẫn có những bà đang chờ đón tôi về để hỏi han, cười diễu, cho biết bao chuyện về nàng để mai ngày còn kể lể cho người khác. Tôi cũng kể hết trơn, trừ khi bị phải rửa cho nàng khi trời mưa bắt đầu như cố tình kéo dài cơ khổ của con người. Câu chuyện bắt đầu từ đó lan truyền khắp vùng.
Khi nàng còn đang đứng trước đầu xe cứu thương ambulance chỉ còn lại bóng dáng tôi với khu đầu xe chẳng ai dòm tới cả, tôi kéo thẳng hai lần quần của nàng xuống lấy cái khăn lau đầu xe ngay đó làm việc hết mình. Những hình ảnh đó riêng tôi không bao giờ quên nổi. Phân bị nhiễm chất thuốc nên sau đó thải màu xanh nhạt thật kinh khủng.
Nói cho cùng cứu người lúc đó biến thành một ơn gần như ơn cứu rỗi. Nhưng không đối với tôi đó lại là một tai họa.
Từ hôm đó chuyện lan tận đầu cuối ngõ, tràn qua các thôn khác. Tự nhiên bắt tôi phải đóng miệng lại làm bớt căng thẳng trong tôi và trong xóm ngõ.
Và cũng từ hôm đó tình hình gia đình của anh bạn lục đục rối tung rối mù. Nhưng đó là cái kế của những người muốn xóa bỏ một người vợ đầu ấp tay gối để lang chạ với người khác. Không phải chuyện của tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng câu chuyện hôm nay bủa vây quyện lấy mình như một làn hơi không mấy lành sạch, làm cuộc sống riêng tư bị nhuốm mùi vị chẳng mấy vui. Sự ân hận làm khổ tôi luôn canh cánh bên lòng. Bao người còn vẽ rắn thêm chân thành ra câu chuyện bung xung rối beng chẳng mấy vui.
Ngày sau anh em cũng vẫn tập trung tại nhà Tuất, vừa bầy bàn domino ra thì có tiếng gọi:
-Th ơi có người đến tìm?
-Ai vậy?
-Lại cô bồ khác của Kh chứ gì?
-Phận em đây. Tôi giật mình, tại sao nàng tìm tôi tận đây, sao biết mà tìm. Tôi hỏi xẵng:
-Làm sao biết vậy, khi nhìn thẳng vào mặt nàng:
-Em đến viết miếng giấy gửi xuống đây, có người trả lời, đây nè, nàng đưa, làm tôi chưng hửng cả đám. Tôi đứng lên xin lỗi:
-Xin lỗi vậy, để bữa khác chơi tiếp nhé. Tôi bước ra cùng nàng đi về phía huyện ủy. Chẳng ai trong bàn nói câu nào chỉ trố mặt nhìn mà thôi, hầu như ai cũng đã biết cả chuyện riêng tư.
Cô cháu từ xa về thăm chú chẳng thấy chú nên đi tìm. Nghĩ ngợi hồi lâu tôi về nhà bằng chiếc xe đạp cọc cạch, đổi xe rồi cùng cháu đi vào khu làm rẫy ruộng trên khu huyện, cách đó khoảng dăm cây trong rừng bạt ngàn sậy lau đến mà phát khiếp. Chiếc xe yamaha có cặp vè si trèo vào những vũng sình lầy, chui bừa vào các lùm cỏ hoang sơ khu con người chưa khai phá gập ghềnh làm như đi không muốn vững. Bất chợt tôi hỏi:
-Cháu đi đâu bây giờ. Đi một lúc mới hỏi thấy lạ cháu trả lời nghe cũng chẳng vui mấy:
-Cháu vào coi xem thằng em nó đang làm ăn gì mà nghe chui rúc trong rừng chú ạ.
-Thế biết rõ chỗ ở nó chưa?
-Không biết rõ mấy nhưng ở nhà nó ở không nên bố bắt nó đi làm để lấy cái mà ăn chứ năm đói mà.
Thấy vậy tôi chẳng nói gì thêm lẳng lặng nghe lòng mình xốn xanh, bao buồn phiền vây quanh. Chỉ nghĩ đến đói, đói, và đói. Tôi bật thành tiếng:
-Sao chúng mình khổ quá vậy, lẽ ra phải sung sướng chứ?
-Ở nhà đói gần chết hết cả.
Tôi nghĩ đến lúc đứng nhìn chúng đi mua ve chai cốt ý lượm bao nylon sau về lấy đèn nấu chảy dưới cái tay quay giống quay giếng nhưng nhỏ, cắt thành từng mảnh nhỏ như hột đậu bán giá rất hồ hởi. Làm tôi liên tưởng đến lúc chúng hỏi mượn bốn chục đồng, chỉ bốn chục mà chúng làm thành một xí nghiệp nho nhỏ.
-Anh lớn chúng đi mua men bia của Nhật về để chua thành men vào chai mang bán đó chính là bia lên men những anh chàng nhậu thường gọi là bia (lên cơn) bảy tám bảy.
Hai chú cháu chui tuốt vô trong rừng khu miền đông vào tận ngã tư Cây gáo thứ mười bốn mới tìm thấy đứa em, thằng Thịnh.
Nay thì chúng đã ra người thiên cổ hết trơn rồi vì lý do tìm đường vượt biên. Thịnh, Phận, Thân đều chết hết cả mấy đứa cháu vì đói quá bò ra vườn tìm đồ ăn chết chìm trong ao cạnh nhà, sau hai hôm mới thấy áo nổi lên mới biết là con Hoa chết. Dù rằng ông bà chú bác đổ xô đi tìm nhưng chẳng thấy cháu ở đâu.

Câu chuyện trên biến thành nên bất chợt nhớ lại hai câu thơ:

Em bấy lâu nay thành dĩ vãng.
Nhớ em là nhớ kẻ vong tình.
Ta đã từng lê khắp trời mây trắng.
Để cố mà khinh cái rẻ khinh.


Nhớ tất cả ngày xưa lúc còn đi sửa máy. Chẳng chuẩn bị tư tưởng phản ứng mà chỉ để sửa máy. Vừa bước vào thấy Th đang chóa mũi súng vào đầu một cô bé mặt hơi nám một nửa nên chính vì thế nên khó quên, không dám ho he hóc hách tôi vội quay đầu chạy đi như bị ma đuổi, bước ra thật nhanh chẳng hề quay đầu lại, và buổi chiều lại mới đến sửa. Chính tôi biết rõ ai ở đâu chỗ nào thế mới là cái khổ.

Nay vì ngồi hết đề tài mới đem ra tả oán với nhau cho đỡ buồn đời.
Nhưng tôi đã cho qua và quên hẳn đi cho bớt nặng cái đầu.
Tôi còn nhớ những lần ngồi coi chúng đánh bài, quay qua lại chính anh chồng Dung đã đốc nọc nhìn trộm cả mấy lần rồi, cho nên sau này tôi thường gọi là điếm cá, điếm bài, điếm chợ, vì chính cả bộ ba chia nhau coi sóc cái chợ mới xây.
Tôi nghĩ sẽ khổ cho mọi người mà thôi.
Sự việc gì cũng qua để lại một dĩ vãng buồn vui lẫn lộn. Cuộc đời của Th cũng qua đi để lại những vết tích trong tim bao người kể cả những người thân.
Nay L v K đã thay đổi công tác vã chuyện đã biến thành chuyện xưa và hoàng tử lòng em.
Riêng nàng cũng dễ thôi trở về cuộc sống sau khi chàng rể ném trái lựu đạn chưa rút chốt không nổ nên mọi chuyện sau cũng an toàn và mọi sự qua đi như cơn gió thoảng.
Đối với người mặt dầy nếu hiểu biết ta phải xoay sở theo chiều hướng khác. Bó buộc hơn và khoá trái lại bắt chúng phải thay đổi theo đúng ý.
Ông bà via bên nàng quá hiền từ, nhân đạo. Sau mấy đứa vượt biên, ông thành hiền hẳn, chẳng thèm để ý gì đến mọi việc của đứa con rể phong lưu đó nhiều, thường chỉ khuyên con gái. Nàng cũng kể cả cho tôi nghe và đôi khi nhắc lại để cám ơn lòng tốt của tôi.
Nhưng mấy ai có hứng chịu cảnh cơ khổ lúc bấy giờ mới biết cái cơ cực của người.
Tôi thì ngược lại mỗi khi nàng nhắc nhở tôi chỉ biết cúi mặt.
Nói cho cùng chẳng thể giấu mãi trong bọc giẻ dù rằng một cái kim.
Trời ơi là trời sáng hôm sau khi anh chồng đến bệnh viện thăm dân chúng gần như chửi rủa thậm tệ khôn tả.
Thế dù đã qua mấy chục năm nay một đống con cũng đã lớn, có đứa đi ra nước ngoài còn cũng dăm đứa cháu nội ngoại.
Chồng ơi là chồng.
Chuyện cô bồ của chồng còn hay không tôi chẳng để ý nhưng chắc chắn là còn.
Cả xứ ai cũng đều biết sự việc gia đình họ như vậy. Rồi cũng thành quen chỉ còn là một câu chuyện bên lề.
thái san
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2012 10:06:18 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9