Blogger Đầu búa
levancon 20.09.2012 10:29:25 (permalink)
Blogger Đầu búa
Truyện ngắn Lê Văn


KIÊN LÀ PHÓ GIÁM ĐỐC MỘT SỞ NỌ. Dẫu lắm việc, nhưng anh vẫn cố dành ngày vài tiếng chơi blog. Anh có thơ nhiều, văn lắm, chất đầy mấy ổ trong máy tính. Blog như là nơi trưng bày sản phẩm. Chỉ là trưng bày, chẳng bán, chẳng mua. Ấy vậy mà dăm bảy ngày không chưng lên đấy được một sản phẩm, lòng dạ chẳng yên. Khách đến cũng chẳng mua, chẳng bán vậy mà nườm nượp đêm ngày. Có điều Kiên vẫn thấy buồn, khách vẫn là khách ảo, tự tận đẩu đâu. Còn trong cơ quan, lác đác, lâu lâu mới có vài ba người đáo qua, để lại câu chào xã giao rồi lẳng lặng ra về.
Không được! Thế này thì buồn lắm. Buôn bán có hội, có phường. Sự chơi nào cũng phải có bè, có bạn. Mấy trò, chơi một mình được dài lâu? Nghĩ vậy, Kiên lên phòng giám đốc. Ông ấy là dân gốc sư phạm, nên ham thơ, thích văn. Tuần vài ba bài đều đặn. Lác đác có bài treo trên báo, trên tạp chí tỉnh.
- Anh ạ!
- Ừ, chào cậu! Có việc gì không?
- Cũng không gì quan trọng. Xong việc rồi, sang tào lao với anh mấy phút ấy mà. Mấy bữa nay có bài nào hay không anh?
- Thì vẫn đều đều vậy mà. À, mà tớ vừa có bài trên tạp chí Sông Ngân, cậu xem chưa?
- Hai ngày nay, em chưa nhận tạp chí. Xin chúc mừng anh! Anh này, hay là anh lập cái blog, chơi cho vui.
- Còn thời gian đâu mà blog, blác hở cậu. Nghe nói blog của cậu sôi nổi lắm. Tớ bận quá, có lỗi với cậu, không vào xem được.
- Một ngày dành cho nó chừng tiếng là được mà anh. Anh viết đều đặn vậy, không có blog uổng quá. Bài mình đưa lên blog, bạn bè cùng chia sẻ, vui lắm anh ạ. Có blog sức viết anh sẽ tăng lên, thơ anh, văn anh sẽ khá hơn cho mà xem.
Nghe tán vậy, giám đốc Hùng thấy bùi tai:
- Cậu nói cũng có lí. Hay lập cho tớ một cái, hả.
- Chuyện nhỏ mà. Anh cho cái tiêu chí, rồi một số thông tin để em lập.
- Phó mặc cho cậu hết. Cứ đưa những thông tin vô hại về tôi, về cơ quan là được mà.

***


Một tuần sau, trên trang blog miền “cudanmang.net/” người ta thấy xuất hiện một cư dân mới: “Vì sự bền vững”. Chà nghe cái tên oách đây. Như là blog của một cộng đồng nào đấy đang phấn đấu cho sự tiến bộ của xã hội vậy. Đấy là blog của ông giám đốc nọ. Tuần đầu, blog ấy mới chỉ có một vài bài. Chủ nhân đang lo cho “cơ sở hạ tầng” của ngôi nhà. Và quan trọng hơn, đang xây dựng mối bang giao. Liên tiếp trong mấy ngày ấy, các blogger phải kích hoạt “đồng ý” cho “Vì sự bền vững” kết nghĩa. Họ nghĩ, chẳng mất gì mà không để bogger khác kết nghĩa với mình. Nói kết nghĩa cho nó oai vậy, chứ thực ra là họ đang tạo ra một con đường (trong giới chuyên môn gọi là link) sang nhà mình cho tiện đấy thôi. Cũng nhiều người, kết nghĩa nhưng cả năm trời không ghé nhà nhau lấy một lần.
Từ đó, Kiên thực sự đã trở thành admin đáng tin cậy cho ông giám đốc. Anh phụ trách về kĩ thuật, biên tập, post entry, và nhiều lúc trả lời comment thay ông. Ông sáng tác được, nhưng kĩ thuật vi tính chẳng thể thạo như Kiên. Vả lại, có người tin cẩn giúp mình, ông cũng yên tâm. “Vì sự bền vững” nhanh chóng trở thành một blog sôi nổi trong cộng đồng. Công bằng mà nói, thơ của ông có chiều sâu của thơ. Văn của ông thấm đẫm cái dạn dày gió sương những năm tháng ông lăn lộn trên chiến trường, và cả trong một thời bụi bặm với nghề. Vả lại, bạn văn của ông cũng lắm. Công chức trong cơ quan ông cũng đã tìm thấy nơi blog của ông một chốn để neo giữ những điều mình muốn nói cùng sếp. Vậy nên blog “Vì sự bền vững” nhanh chóng chiếm vị trí trong làng blog cũng phải thôi.

***


Một tháng sau khi blog ông giám đốc ra đời, ở cơ quan ông đã có hàng loạt blog khác xuất hiện. Cũng phải thôi. Khi xếp trưởng, xếp phó có blog, thuộc hạ không thể làm ngơ, không thể cứ đứng mãi ở dạng Khách. Khi trong cơ quan việc chơi blog đã thành phong trào, trong một cuộc họp, giám đốc quán triệt:
- Vậy là sở ta đã có một sân chơi thật bổ ích. Blog như đã trở thành chất kết dính giữa các thành viên của cơ quan. Nó là nơi để ta trao đổi chuyên môn, trao đổi tâm tư tình cảm với nhau thật thân tình.
Ông ngừng giây lát, lại tiếp có vẻ hệ trọng:
- Thế nhưng, cái gì cũng có mặt trái của nó. Các bạn hãy thận trọng trong giao tiếp blog. Nếu không, hậu quả sẽ khôn lường đấy.
Xếp phó nhấn mạnh thêm:
- Các bạn hãy lấy tiêu chí “Vì sự bền vững” như đồng chí giám đốc đã nêu, để giao lưu với nhau. Hi vọng sở ta sẽ có động lực mới từ một sân chơi.
Những entry của sếp trưởng phần lớn tập trung vào tiêu chí như blog của ông đã nêu. Thực ra đấy cũng là sự gợi ý, định hướng của Kiên. Anh muốn blog của ông là trung tâm, là minh chủ cho nhóm blogger anh đã gây dựng nên và cả tập thể công chức sở. Và dĩ nhiên, blog của xếp “khách” trong cơ quan đến chật nhà. Và cũng dĩ nhiên, khen xếp viết hay, viết giỏi vẫn là những comment phổ phiến. Thì sự đời thường vẫn vậy.

***


Một năm sau khi nhóm blog “Vì sự bền vững” ra đời và hoạt động sôi nổi, có hiệu quả thiết thực, thì bỗng nhiên xuất hiện “Blog Đầu Búa”. Trời ạ, nghe cái tên thấy đã ngán. Y như blog của một tay anh chị nào đấy. Cũng như bao blogger khác, việc đầu tiên của “Đầu Búa” là xin kết nghĩa, mà trước hết là kết nghĩa với nhóm blog “Vì sự bền vững”. Người ta tò mò, vì cái tên lại tréo ngoe với nội dung các entry. Lạ thay, ban đầu vào blog ấy, không thấy bóng dáng của “Đầu búa” trong nội dung các entry. Ngược lại, thơ của anh ta rất hay, mượt mà, đằm thắm, chất chứa tình người, tình đời. Văn đầy tính nhân bản. Những comment với bạn bè đầy trách nhiệm, thấu tình, đạt lí. Vậy là người ta nghĩ, mất gì không đồng ý cho “Đầu Búa” kết nghĩa. Mà thực ra nhiều người cũng đã kết nghĩa với anh ta. Với một blogger như vậy, kết nghĩa có ích lắm chứ. Có phải lúc nào cái tên cũng phản ánh bản chất con người đâu. Đầu Búa giao lưu chủ yếu với nhóm “Vì sự bền vững”. Có thể anh ta đã tìm thấy sự đồng cảm với các blogger của nhóm ấy. Sự đồng cảm để rồi các blogger tụ lại thành từng nhóm đấy là sự phát triển tự nhiên, tất yếu của những người chơi blog. Có điều, không ai biết Đầu Búa là ai, ở đâu, làm nghề gì. Không có cách nào để tìm hiểu đúng danh tính của anh ta.

***


Một ngày nọ, Đầu Búa mở thêm chuyên mục mới – “Chuyện ở công sở”. Vậy là danh tính anh ta đã hé lộ, là một công chức. Còn ở đâu, cơ quan nào thì vẫn là sự bí mật. Entry đầu tiên cho chuyên mục ấy, chỉ là một vài kỉ niệm trong cuộc đời làm công chức của anh ta. Thế nhưng, ở đời chẳng ai lường được rồi chuyện gì sẽ xẩy ra ở một con người tưởng như rất đỗi bình thường. Đấy chính là trường hợp ở Đầu Búa. Liên tục hai ngày một, Đầu Búa tung ra những entry ở dạng phóng sự điều tra về chính cái cơ quan của nhóm “Vì sự bền vững”. Phóng sự đề cập đến quá nhiều vấn đề mà bấy lâu nay anh em trong sở vẫn xì xào. Nào chuyện xây dựng cơ bản, nào chuyện mua sắm, chuyện đề bạt, chuyện tuyển nhân sự...Mũi nhọn chỉa thẳng vào cái đích là ông giám đốc. Chuyện nào cũng đầy rẫy sự khuất tất. Cả cơ quan từ đó tao tác lên vì chuyện của blog Đầu Búa. Ở đâu, người ta cũng bàn tán về Đầu Búa. Lượng truy cập blog ấy tăng ào ạt như lũ quét.
Giám đốc, phó giám đốc nửa tháng qua không sao ăn ngon, không sao ngủ yên. Họ biết tỏng Đầu Búa chẳng ai khác, người của chính cơ quan họ. Nhưng là ai, vẫn là ẩn số khó giải. Là tay A chăng? Không thể! Hắn ta không thể biết được rành rẽ như vậy. Là con mẹ B. chăng? Cũng không thể. Con mẹ ấy, dẫu biết nhiều chuyện về tài chính, về mua sắm nhưng không dại gì mụ ta “vạch áo cho người xem lưng”. Thế thì chắc là tay C., tay D.? Nếu không, là một nhóm đối lập nào đó. Chỉ có một nhóm, mới biết được nhiều thông tin đến vậy. Người ta điên đầu phân tích, phản biện, truy tìm...nhưng vẫn mù tịt danh tính của Đầu Búa. Trong sở, không khí ngày một căng thẳng. Nhân viên gặp xếp cứ len lét. Thành ra, xếp nhìn ai cũng nghi đấy là Đầu Búa.
Kiên cau có bứt tóc, nói với giám đốc:
- Tôi đã có cách. Để tôi triệu mấy tay giỏi tin học truy tìm. Họ có nghiệp vụ, chắc sẽ tìm ra thủ phạm.
- Cậu phải ra tay khẩn trưởng lên. Sẽ không ổn đâu, nếu chuyện lộ lên tỉnh. Chết cả lũ ấy chứ. Mà các cậu định truy tìm như thế nào?
- Chuyện về kĩ thuật vi tính, phức tạp lắm. Rồi hôm nào có kết quả em báo lại anh rõ.
Kiên nói vậy để trấn an xếp. Nói ra xếp cũng chẳng hiều. Anh thầm nghĩ, mấy tay lập blog ảo ma mãnh lắm. Một tay cao thủ như Đầu Búa, không dễ gì truy tìm. Có thể hắn ở ngay cạnh mình, nhưng hắn nhờ người quen lập blog từ Sài Gòn, từ Hà Nội, thậm chí từ Mĩ, từ Anh...có trời tìm.
Mấy ngày liền, Kiên cùng những kĩ sư tin của cơ quan chúi vào blog. Chẳng phải họ post bài, chẳng phải trả lời comment mà là truy tìm Đầu Búa từ các thông số có trên cảm nhận ở hầu hết blog nhóm “Vì sự bền vững”. Căn cứ để người ta suy đoán tương đối chính xác là số ID của blog Đầu Búa. Ấy là mấy tay kĩ sư tin nói vậy. Nhưng Kiên thì lại thầm nghĩ, chỉ là mò kim đáy bể.

***


Một tháng trôi qua. Đầu Búa vẫn đều đặn có những entry nóng về tình hình của sở. Anh em trong cơ quan đã nhìn ông Hùng với con mắt khác. Blog “Vì sự bền vững” lo trả đũa Đầu Búa, nhưng thấy đuối sức rồi thưa dần bài viết. Phó giám đốc Kiên ít có liên đới đến những vấn đề Đầu Búa phanh phui ra ánh sáng, cũng thấy nhẹ lòng. Ban đầu, anh ta ra tay cùng xếp trưởng phản công, nhưng rồi cũng rút dần về thủ thân.
Tình hình ngày một căng thẳng. Và rồi cái gì đến ắt sẽ đến. Một ngày nọ, anh em trong cơ quan xôn xao thấy thanh tra tỉnh, rồi thanh tra bộ ập về. Người ta thấy đầu tóc xếp trưởng rối như tổ quạ. Mắt thâm quầng. Chuyến này chắc xếp ngã quỵ mất. Nghĩ cũng thương hại cho xếp thiệt. Đang ngon lành, dưng mà vì một thú chơi, tưởng sẽ “bền vững”, ai dè...
Nhóm blog “Vì sự bền vững”, theo xếp rồi cũng tan luôn. Còn Kiên, bây giờ là Quyền Giám đốc, anh chẳng còn thời gian đâu để chơi cái trò tưởng như mãi đam mê, nhưng chẳng khác trò mèo vờn chuột ấy nữa.



<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2012 10:57:24 bởi levancon >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9