xứ ảo, mùa thu 2012 Lâu lắm rồi tôi không thử viết bức thư tình nào cả ...., bởi rất đơn giản, tôi không tin lắm ở tình yêu . Nói đúng hơn, tôi không tin sự bền vững của nó ...!
Thế còn anh ? Anh có tin là có tình yêu hay không ?
Anh có tin người ta vì tình mà sống và chết hay không ? Tôi thì chưa từng thử ....bởi đơn giản lắm, tôi không muốn bị đau ....! Tôi thà đau lòng nhìn một người tôi yêu ra đi và sống bên người mà dám yêu và sống vì anh ta hơn ....Bởi vì tôi nghĩ, tôi không làm được điều gì tốt hơn cho anh ấy như người khác .
Tôi nửa cuộc đời xuôi ngược, không biết có bao lần buồn vui với tình người ...nhưng cái gì rồi cũng trôi qua, mọi thứ cũng sẽ đi vào quên lãng . Thời gian là thế đó , nó sẽ là liều thuốc trị sạch mọi căn bịnh từ trái tim ....dù ta có muốn hay không ...mọi thứ rồi sẽ quên đi ....Cuộc sống luôn hướng về phía trước, dù chấp nhận hay không , mình cũng nương theo nó mà đi ....Tôi không biết hạnh phúc của những người đi theo con đường của trái tim vạch ra có được bao nhiêu ....Chứ tôi biết, nếu chọn đi theo lý trí, thì dù trái tim có nuối tiếc bao nhiêu, thì cuộc sống cũng rất ít phong ba ...mà bản thân tôi thì rất ngán những bão tố ấy .
Có người ví tôi như con gấu ngủ mùa đông ...đúng vậy ...tôi thường để trái tim mình ngủ vùi suốt năm tháng và chỉ trở dậy khi mùa thu tìm đến ....
Không biết tự lúc nào, tôi cũng bắt chước thiên hạ yêu mùa thu ..cái mùa ai ai cũng công nhận là lãng mạn, và tan tác ....
Còn anh ...? Anh nghĩ mùa thu có đẹp lắm không ? Anh có từng thả hồn mình xuôi theo ngọn gió để thử chạm một áng mây bay ....Có không anh ?
Trái tim tôi thức giấc ở đầu thu ....vậy mà hình như chỉ có nó thức thôi, còn mọi thứ xung quanh đã ngủ vùi ...có thể ngủ suốt cả cuộc đời ...
Thế là tôi một mình lang thang trên cái xứ sở mà người ta gọi là "thiên đàng ảo " .......Chợt một ngày trò chuyện cùng anh ..., tôi mới biết ....hoá ra tôi thường ngủ vùi để tránh những cái gọi là "khủng hoảng của trái tim" ....nên sự hiểu biết của tôi hình như bị giới hạn rất nhiều .....
Tôi cứ nghĩ ....chỉ có yêu người ta mới đến với nhau ....Càng ngày hình như tôi tự thấy mình không hiểu biết gì nữa cả, cũng như trái tim tôi, nó chỉ dám thức giấc cùng mùa thu để tiếc thương những chiếc lá vàng rơi đầy trên phố ....và nó cũng như mùa thu, chỉ biết đợi những chiếc lá trở xanh, rồi vàng úa ...hoặc bất lực nhìn những chiếc lá rời cành không lời an ủi hay tiếc thương ....dù lòng chắc hẳn rất muốn ...
Anh bảo tự dưng cũng hay ngắm mây, thế là buổi chiều này tôi cũng ngồi xem mây thử ....thì cũng chỉ là những cụm mây trắng treo lơ lững trên nền trời xanh ngát ....thì cũng là những cơn gió hiu hiu thổi lại ....nhưng cái cảm giác lại khác ....hình như tôi mĩm cười cùng mây khi nhớ lại lời của anh nói ....!
Tôi không biết ngày mai, tôi có còn viết được bức thư nào nữa cho anh không ? Nhưng như lời hứa, tôi gởi bức thư này ...không là gì ...chỉ là như áng mây bay ngang cuộc đời ....thế thôi ....!
Cuộc sống là thế đó anh ạ , dù cho có là ở "thiên đàng ảo " hay chốn "trần gian của thực tế " thì thời gian cũng sẽ xoá đi mọi thứ . Tôi và anh có thể cũng chỉ là ..."gặp nhau , chào nhau rồi đi " ....như hằng mấy năm trời mình đã như thế ....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2012 09:40:41 bởi diên vỹ >