gặp nhau , chào nhau..... rồi đi ...
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 25 trên tổng số 25 bài trong đề mục
Ct.Ly 25.10.2012 16:12:57 (permalink)
#16
    Nón lá 25.10.2012 23:21:17 (permalink)

    Trích đoạn: diên vỹ

    Anh biết không,

    Hôm qua không phải là chủ nhật, mà tôi nhớ anh . Cái nhớ đến choáng váng và chóng cả mặt ....tôi cứ tưởng mình bị cảm , bị sốt ....Để cuối cùng, tôi biết được đó không phải là cảm, mà là một nỗi tương tư ...Ừ, đúng thật là tương tư, anh đừng cười tôi trẻ con nhé !

    Lâu lắm rồi tôi không bị cái nhớ hành hạ đến thế này . Tôi cứ thấy mọi việc trở nên vô vi ....

    Tôi bật hết những khúc hát buồn ơi là buồn để nghe và cũng để căn phòng của tôi bớt im lặng ....

    Nhưng những điệu nhạc đó như có ma lực, càng nghe càng thấm thía, càng nghe càng thấy nhớ anh hơn bao giờ hết ...

    Thường tôi không cho phép bản thân mình có những suy nghĩ vớ vẩn đó , với tôi, mọi thứ vốn không có ý nghĩa gì cả ..., mọi cảm tình đều là con số không, dù thân thiết cở nào, dù cảm mến cở nào thì tất cả chỉ là ảo giác ....vậy mà, một phút nào đó của ngày hôm qua, tôi vô ý để cái ảo giác đó chiếm trọn thời gian thực tế của mình ...Tự dưng tôi ngã bịnh một cách vô lý .

    Buổi chiều khi có thể tự mình ngồi dậy được, tôi đã soạn một bức thư rất ngắn, để báo cho anh biết là tôi sẽ rời xa xứ ảo này , tôi không muốn ở lại đây thêm một giây giờ nào nữa ...., bởi căn bịnh của tôi, nếu một ngày nào còn ở lại , thì ngày đó sẽ trở nên trầm trọng ....

    Bức thư vỏn vẹn chỉ ba bốn hàng, vậy mà tôi cảm giác được nỗi buồn của anh, và của tôi ....để rồi tôi quyết định không gởi, không chơi trò con nít nữa . Tôi vốn đã trưởng thành, và anh, anh cũng là một người rất lớn ....

    Tôi cũng từng hứa với anh, với bản thân là lần này tôi sẽ ở lại mãi mãi, dù có thế nào tôi cũng sẽ là một người lớn chớ không con nít nữa....

    Nhưng anh biết không, tôi lại sợ căn bịnh kia sẽ hành hạ tôi ...

    Nhưng tất cả cũng là lỗi tại tôi , tại tôi không bao giờ tin trên đời này vốn có 1 thứ tình yêu chân thật, tôi vốn không bao giờ cho phép trái tim mình mở cánh cửa chính ra ....nhưng rồi cánh cửa nào cũng sẽ dẫn đến phiền muộn phải không anh ....Ừ thì để xem, tôi là một người lớn, hay mãi mãi là một đứa con nít ....?


    Chà Diên Vỹ bệnh tương tư đến liệt giường liệt chiếu như vầy là nặng lắm đây nếu không kịp chữa trị chắc là nguy to, thôi để NL thử chẩn bệnh kê đơn cho nghe kẻo không lại có thêm một Lâm Đại Ngọc nữa thì lầu thơ chắc là hoang vắng lắm.

    Tương tư là tâm bệnh, bệnh này dễ sinh buồn bã chán nản nên phải kiêng nghe nhạc buồn, tránh đọc văn thơ ảm đạm hay xem phim quá u ám kẻo không bệnh sẽ di căn vào tim thì đến Hoa Đà cũng bó tay.

    Đã là tâm bệnh thì phải chữa bằng liệu pháp tinh thần thôi, chẳng hạn như lúc thấy mình bị cái nhớ hành hạ nhất hãy nghĩ đến những kẻ đã từng vì mình mà khốn khổ nhớ nhung thì tự nhiên sẽ thấy được an ủi rất nhiều. Ít ra cũng đâu phải chỉ có mình là kẻ dại dột đâu nhỉ, cũng khối kẻ từng tương tư đấy thôi. Và đó cũng là cách để biết cảm thông hơn với người đã vô tình hay cố ý vì mình mà chuốc sầu khổ để sau này có gì nhớ nương tay cho người ta chút. Chỉ trừ khi đó chính là kẻ đã bắt mình phải nhớ nhung thì cứ thẳng tay hén… thù này phải trả mà .

    Nhưng liệu pháp tinh thần thôi thì chưa đủ mà phải tăng cường thêm thuốc bổ nữa. Dân gian có câu “một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ” nên phải cười nhiều lên. Có như vậy thì hệ thống miễn dịch mới đủ mạnh để đẩy lùi mọi ưu phiền. Đầu tiên là nghĩ xem trong số bạn bè của mình có ai mà tính tình rất lạc quan yêu đời, ăn nói vui vẻ dí dỏm. Sau đó thì tìm cớ mà chuyện trò với người đó, có thể gọi điện hay nhắn tin cũng được. Cứ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, chủ yếu là vui thôi. Chọc ghẹo cho người đó xịt khói luôn càng tốt. Lưu ý là chỉ nên ghẹo người ở xa thôi nghen, chứ ghẹo người ngồi kế bên mắc công... u đầu .

    Song song đó có thể kiếm chuyện gì đó vui vui mà làm, chẳng hạn như đang đi ngoài đường cứ nhìn đại anh chàng xa lạ nào đó rồi cười thật tươi vào. Thế nào anh ta cũng sững sờ tưởng DV… bị điên cho coi. Nhưng mà đâu có sao, cười rồi thế nào tâm trạng cũng tốt hơn.

    Bệnh này càng giống con nít càng dễ chữa. Con nít hay hờn nhưng mau quên. Phải học cái tính đó của con nít. Nói chung con nít thì hồn nhiên lắm, DV cũng nên như vậy, phải hồn nhiên như cô tiên ấy. Sống đơn giản cho đời thanh thản. Không hồn nhiên như cô tiên được thì cứ hồn nhiên kiểu người điên cũng tốt (chỉ khổ cho cái người nào sống cạnh người điên đó thôi, mà NL sống rất xa DV nên rất chi là yên tâm khi kê đơn thuốc này ).

    Những liệu pháp trên đây đã có kẻ áp ụng rồi, cực kỳ hữu nghiệm đấy. Hữu nghiệm tới nỗi mà hồi đó mỗi lần buồn thảm là làm thơ mà kể từ sau khi áp dụng các liệu pháp kể trên thì không còn cơ hội cho thơ vung vãi nữa nhé. Cho nên DV phải đọc kỹ hướng dẫn trước khi sử dụng, khi đã sử dụng rồi thì miễn khiếu nại .

    Còn câu cuối cùng khuyến mãi cho DV nè: cho dù ai đó có yêu mình như thế nào đi chăng nữa cũng không bằng mình yêu chính bản thân mình đâu. Cho nên một ngày nào đó DV thử làm thơ tặng mình xem sao, thử nhớ nhung mình, yêu thương chính mình xem có thú vị không nhé rồi kể cho NL nghe.

    Ví dụ làm thơ hồn nhiên như người điên kiểu vầy nè:

    Cho riêng mình

    Có một ngày tự nhiên nhớ mình gì đâu
    Phút tình cờ khóe mắt lúng la lúng liếng
    Người nhìn làm chi cho hồn chìm vào biển sâu
    Mình giả bộ vô tình để người ta còn được sống lâu

    Có một ngày yêu mình đến lạ
    Chẳng cố tình mà nụ cười rất ngộ
    Người cảm hay sao mà như bị trúng tà
    Động lòng từ bi mình chắp tay niệm “A Di Đà”

    Là mình đó có khi rất điên cuồng
    Hờn giận vu vơ khiến nhiều kẻ điêu đứng
    Thắp tha thắp thỏm biết làm sao cho vừa ý công nương
    Giờ nghĩ lại thấy ghét ghét mà… thương thương…


    (Chỉ có người điên mới tự tin như vậy hen)
    #17
      diên vỹ 26.10.2012 17:30:45 (permalink)
      @ chị Ly :

      ui hôm wa em fa cà fê, lại wên đem vào cho chị rùi, thui để hôm nay em fa ly khác nghen :)
      cám ơn đoá hoa chị tặng [sm=hugs.gif]




      @ Nón Lá :

      NL thật vui tính, cám ơn toa thuốc của bạn nhé, dv mà dùng nó thì chắc khỏi viết được gì luôn ....

      đôi khi "bịnh " cũng là một chuyện tốt, biết đâu dv lại thích bịnh ..."cũng là một loại ...điên điên có hạng " hihih

      chúc NL luôn vui vẻ, và hóm hỉnh như thế này nhé !

      mến !
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2012 17:32:13 bởi diên vỹ >
      #18
        Nón lá 26.10.2012 22:09:21 (permalink)

        @ Nón Lá :

        NL thật vui tính, cám ơn toa thuốc của bạn nhé, dv mà dùng nó thì chắc khỏi viết được gì luôn ....

        đôi khi "bịnh " cũng là một chuyện tốt, biết đâu dv lại thích bịnh ..."cũng là một loại ...điên điên có hạng " hihih




        Bởi vậy mới nói sướng hay khổ là do mình tự chọn thôi .

        Chúc DV cuối tuần vui nhé... à không... cuối tuần "bệnh" nhé...

        Đùa thôi, chúc DV weekend như ý (chúc vậy cho nó chắc ăn ).
        #19
          diên vỹ 27.10.2012 18:07:16 (permalink)
          dv cám ơn NL, chúc cô nàng một cuối tuần dễ thương !










          Lại một tuần nữa trôi qua phải không anh !

          Sáng nay đi tìm những hình ảnh trong các ngăn chứa của máy ! Tôi vô tình lật đến những trang ký ức xưa ....Lòng tôi chùng xuống ....!

          Nếu nói với anh rằng tôi không còn một cảm giác nào thì quả thật tôi đã nói dối ....Tình yêu thường chạm đến trái tim tôi một cách rất vô thức ..., tôi cũng ngắm nhìn nó một cách tự nhiên ....Vậy là tôi yêu ....

          Tôi yêu người như giọt sương cần ánh nắng buổi sáng để khoe mình đôi phút rồi tan thành hơi nước ....

          Tôi yêu người như dòng sông nhẹ nhàng trôi về với biển mà con đường đi là vô tận, không màng đến bao vật cản của đời ....

          Anh cũng có ký ức thời qua mà phải không ? Hẳn lòng anh cũng chẳng bình an khi vô tình giây phút nào đó gợi lại chuyện ngày xưa ....

          Chuyện ngày xưa của tôi như những áng mây vô định, như ngọn gió thổi về từ miền xa lạ ....

          Chợt tôi muốn dừng chân lại, tôi ước gì anh là bờ bến thật sự của tôi ....Tôi không muốn anh đi vào ký ức, tôi không muốn quay nhìn thấy anh, khi anh đã là quá khứ .....

          Tôi không muốn sau này khi lật lại những ngăn ký ức, tim òa lên và tự hỏi vì sao mình không còn với nhau, vì sao tình yêu tự dưng tan biến ....

          Ký ức tình yêu của tôi khi nó đến tôi không biết, khi nó đi tôi chẳng hề hay, chỉ biết một ngày vô tình nào đó trong quá khứ - tôi vui, rồi vô tình một ngày nào đó của quá khứ tim - tôi bậc khóc .....

          Buổi sáng thì bình yên, nhưng ký ức không yên ổn tí nào .....

          Tự nhiên tôi ao ước có một tình yêu trọn kiếp , hình như tôi đã mệt nhoài với những lần khóc cười , tôi thật sự muốn dừng lại mọi thứ ....Tôi chỉ muốn anh mãi mãi là tình yêu hiện tại của tôi ....

          Buổi sáng vô tình quá khứ tìm về ....

          Buổi sáng ....chợt nhớ anh như bao buổi sáng ....!

          #20
            diên vỹ 29.10.2012 19:02:34 (permalink)
            Anh biết không,

            Sáng nay tự dưng nghe buồn buồn làm sao đó, chắc lại là nắng mưa bất chợt trong tôi nữa rồi ...

            Thu đi rồi đó anh, mai này mỗi khi thức dậy, tôi sẽ chẳng còn háo hức bước chân ra ngoài để ngắm mây , nghe gió . Tôi không thích cái lạnh của mùa đông một tí nào cả , lạnh khiến tôi chán ngán và lười biếng bước ra ngoài . Tôi càng không thích cả khu phố phủ một màu vàng úa của cỏ cây . Trời thì cứ xám xịt . Nắng thì cứ nhạt dần .

            Thu thì đến và đi rất nhanh, nhưng đông cứ ở lại mãi . Cuộc sống cũng thế, những cái mình không thích thì thường hay gặp , những cái mình mong mỏi thì ở tận đâu đâu . Không biết đó là nghịch lý, hay chỉ do lòng người tham lam, thường mơ ước chuyện không đâu ?

            Tôi buổi sáng ngồi nhìn bàn phím, nhìn con chữ ....cả khu phố lặng im, trái tim tôi cũng im lặng ngồi đó ...

            Ở bên ngoài trời lạnh, ở trong nhà tiếng máy sưởi cứ chạy suốt . Tôi không thích tí nào cả , cái âm thanh đều đều ấy .

            Khi yêu , người ta thường hay nhớ nhau . Và tôi đang rất nhớ anh ! Nhưng rồi tôi tự hỏi, không biết nhớ cái gì, và nhớ để làm chi ....thế là tôi lại ngồi thừ ra đó , suy nghĩ trong tôi đứng lại , cái nhớ mong chới với ...!

            Dẫu biết cuộc sống chỉ đi về phía trước, dẫu biết thời gian không đứng lại bao giờ ...nhưng tôi chợt mong sao mọi thứ đứng yên tại chổ, chỉ để trái tim tôi gõ từng nhịp yêu thương đến anh mà thôi . Bởi tôi biết, ngày mai cái gì cũng khác, cả tình yêu chúng mình cũng sẽ khác đi rất nhiều .

            Ngày mai là sự kết thúc cũng như bắt đầu mọi thứ của cuộc sống ...Có cái gì trong cuộc sống này sẽ tồn tại mãi mãi không anh ?

            Buổi sáng nay chợt nhiên buồn buồn lạ, có lẻ tại mùa thu khi không đi mất, có lẻ tại mùa đông cứ hay ở lại rất lâu ....

            Tôi không thích mùa đông tí nào cả .
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.10.2012 19:39:46 bởi diên vỹ >
            #21
              diên vỹ 01.11.2012 03:04:11 (permalink)
              anh biết không,

              thiên hạ bảo tình yêu sẽ biến đổi cả con người khi họ yêu nhau .....

              không biết tình yêu đã khiến tôi như thế nào, chỉ biết tôi bắt đầu lo sợ vớ vẩn . Cả khi viết lên một suy nghĩ của mình , tôi cũng đắng đo, ngại nó sẽ khiến anh nghĩ sai, ngại nó sẽ khiến anh không vui ....và rất nhiều cái lo ngại không tên khác ....

              đêm, tôi bắt đầu không thể bình yên ngủ được ....

              những ngôi sao trên trần nhà của tôi cứ lung linh chiếu sáng ..., tôi đưa tay chạm nó ...cũng như anh, tôi không thể nào chạm được .

              thu chưa hẳn đi qua, nhưng cái lạnh của đầu đông đã phủ lên thành phố của tôi . Những giọt sương khuya đã biến mình thành những giọt băng lóng lánh khi ánh mặt trời chiếu vào buổi sáng .

              tôi cũng ước sao mình có thể đóng băng tình yêu của mình lại, để trăm năm, hay ngàn năm vẫn cứ nhớ về anh ....

              nhưng anh cũng biết đó, cái gì rồi cũng sẽ nguôi ngoai, mọi tình cảm của con người sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian ...và rồi sẽ có một ngày, anh và tôi cũng như hai vì sao lạ ở trên bầu trời, mặc ai nấy lung linh, mặc ai nấy toả sáng và rồi khuất dần trong dãi ngân hà rộng lớn ấy .

              anh hỏi vì sao tôi không nói yêu anh trọn đời, trọn kiếp, ....hay vì sao tôi không tỏ ra có vẻ níu giữ tình yêu của mình ...

              tôi thật sự cũng mong mình có thể yêu trọn đời trọn kiếp chứ ....nhưng yêu làm sao hở anh ? Và níu giữ tình yêu bằng cách nào ...?

              mỗi ngày tôi vào ra cùng nỗi nhớ về anh, ...tôi mơ ước cuộc đời mình rẽ về một hướng khác ..., tôi cầu mong quá khứ là những việc xẩy ra như tôi mong muốn ...nhưng anh biết đó, tất cả đều là việc đã rồi ...anh và tôi trong khoảng đời tự dưng chạm nhau, tự dưng cảm mến, dầu biết cái tình cảm này mong lung, hư ảo, nhưng vẫn mặc nhiên để nó xâm nhập vào đời riêng của mình ...

              ai đó từng bảo, tình yêu đến bằng con tim, bản thân nó không có tội ....

              hằng ngày, tôi ngắm nhìn tình yêu của mình dần dần lướt qua tôi ...tôi cũng muốn níu giữ nó, nhưng đôi tay của tôi vướng vào cuộc sống hiện tại, ước mơ của anh không có tôi trong đó ....thế là tình yêu lặng lẽ trôi đi ...chỉ còn lại trong tôi nỗi nhớ ...và niềm mong mõi rất hư vô .., rất không thực tế ....

              tôi yêu anh đó là sự thật, nhưng cái thực tế hơn nữa là trong bản tên của cuộc đời, chúng ta đã không cùng đi với nhau ....có một cái gì đó thoáng buồn ....tình yêu là thế phải không anh ..., nó đến không báo ai, nó tan đi không ai biết ....ngày mai, khi bước ra ngoài, hít vào một làn không khí trong lành, tôi cũng sẽ cảm nhận được mình chạm đến tình yêu của nhau, bởi vì tình yêu của chúng ta chính là hơi thở của cuộc sống này .

              tôi yêu anh như thế không biết đã đủ hay chưa ?
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2012 20:56:19 bởi diên vỹ >
              #22
                diên vỹ 08.11.2012 06:53:45 (permalink)
                bây giờ thì tôi mới hiểu vì sao tôi cô độc và buồn bả đến thế, vì sao trái tim tôi lại luôn trống rỗng ....

                suốt đời tôi không hiểu được tình yêu, có học cách nào cũng chẳng thể hiểu được .....thôi thì tôi cứ thản nhiên bình dị với cuộc đời, mặc trái tim mình nó ra sao ...bởi gì những cái nó muốn, tôi không cách nào đem đến hay dung hoà cho nó được ...

                anh yêu tôi, tôi hiểu

                tôi yêu anh, tôi hiểu

                nhưng còn khoảng trống và thời gian ở giữa tình yêu thì sao ? tôi thật sự không thể diễn tả nổi vì sao mắt tôi cứ nhoà, vì sao tim tôi cứ nhói ....

                tình yêu quả thật quá khổ sở, bây giờ tôi mới hiểu tại sao tôi không bao giờ tin có tình yêu, bởi gì tôi không chịu đựng nổi cái cảm giác đó ....

                cảm giác nhớ một người, cần một người, thật là tàn nhẫn quá ....!

                thiên hạ vẫn yêu nhau mỗi ngày đó mà, có lẻ do trái tim tôi quá nhỏ nhoi, quá ích kỷ hay chăng ?

                tình yêu, suốt đời tôi không tài nào viết nổi ý nghĩa của nó ......!

                và suốt đời này, tôi cũng sẽ không đi tìm nó nữa ...vì nó vốn không hề thuộc về tôi .....tôi không đủ rộng lượng để sở hữu một tình yêu nào cả ....!

                trái tim của tôi ơi, từ nay khổ sở cho mi rồi ...!
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2012 06:57:42 bởi diên vỹ >
                #23
                  diên vỹ 06.12.2012 22:56:33 (permalink)
                  thế rồi cái nhớ tan đi rất nhanh

                  thế là tình yêu bay vèo qua khung cửa ....mà không để lại cho tôi một giọt nước mắt làm hành trang ....!
                  #24
                    Ct.Ly 10.12.2012 00:17:18 (permalink)
                    #25
                      Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 25 trên tổng số 25 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9