anh biết không,
thiên hạ bảo tình yêu sẽ biến đổi cả con người khi họ yêu nhau .....
không biết tình yêu đã khiến tôi như thế nào, chỉ biết tôi bắt đầu lo sợ vớ vẩn . Cả khi viết lên một suy nghĩ của mình , tôi cũng đắng đo, ngại nó sẽ khiến anh nghĩ sai, ngại nó sẽ khiến anh không vui ....và rất nhiều cái lo ngại không tên khác ....
đêm, tôi bắt đầu không thể bình yên ngủ được ....
những ngôi sao trên trần nhà của tôi cứ lung linh chiếu sáng ..., tôi đưa tay chạm nó ...cũng như anh, tôi không thể nào chạm được .
thu chưa hẳn đi qua, nhưng cái lạnh của đầu đông đã phủ lên thành phố của tôi . Những giọt sương khuya đã biến mình thành những giọt băng lóng lánh khi ánh mặt trời chiếu vào buổi sáng .
tôi cũng ước sao mình có thể đóng băng tình yêu của mình lại, để trăm năm, hay ngàn năm vẫn cứ nhớ về anh ....
nhưng anh cũng biết đó, cái gì rồi cũng sẽ nguôi ngoai, mọi tình cảm của con người sẽ dần dần phai nhạt theo thời gian ...và rồi sẽ có một ngày, anh và tôi cũng như hai vì sao lạ ở trên bầu trời, mặc ai nấy lung linh, mặc ai nấy toả sáng và rồi khuất dần trong dãi ngân hà rộng lớn ấy .
anh hỏi vì sao tôi không nói yêu anh trọn đời, trọn kiếp, ....hay vì sao tôi không tỏ ra có vẻ níu giữ tình yêu của mình ...
tôi thật sự cũng mong mình có thể yêu trọn đời trọn kiếp chứ ....nhưng yêu làm sao hở anh ? Và níu giữ tình yêu bằng cách nào ...?
mỗi ngày tôi vào ra cùng nỗi nhớ về anh, ...tôi mơ ước cuộc đời mình rẽ về một hướng khác ..., tôi cầu mong quá khứ là những việc xẩy ra như tôi mong muốn ...nhưng anh biết đó, tất cả đều là việc đã rồi ...anh và tôi trong khoảng đời tự dưng chạm nhau, tự dưng cảm mến, dầu biết cái tình cảm này mong lung, hư ảo, nhưng vẫn mặc nhiên để nó xâm nhập vào đời riêng của mình ...
ai đó từng bảo, tình yêu đến bằng con tim, bản thân nó không có tội ....
hằng ngày, tôi ngắm nhìn tình yêu của mình dần dần lướt qua tôi ...tôi cũng muốn níu giữ nó, nhưng đôi tay của tôi vướng vào cuộc sống hiện tại, ước mơ của anh không có tôi trong đó ....thế là tình yêu lặng lẽ trôi đi ...chỉ còn lại trong tôi nỗi nhớ ...và niềm mong mõi rất hư vô .., rất không thực tế ....
tôi yêu anh đó là sự thật, nhưng cái thực tế hơn nữa là trong bản tên của cuộc đời, chúng ta đã không cùng đi với nhau ....có một cái gì đó thoáng buồn ....tình yêu là thế phải không anh ..., nó đến không báo ai, nó tan đi không ai biết ....ngày mai, khi bước ra ngoài, hít vào một làn không khí trong lành, tôi cũng sẽ cảm nhận được mình chạm đến tình yêu của nhau, bởi vì tình yêu của chúng ta chính là hơi thở của cuộc sống này .
tôi yêu anh như thế không biết đã đủ hay chưa ?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2012 20:56:19 bởi diên vỹ >