Pussy riot
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 29 bài trong đề mục
Đặng Quang Chính 07.10.2012 22:09:48 (permalink)

GHI TẠP

Lời nói đầu:

* Ghi tạp nghe không hay bằng "tạp ghi".
Đúng. Nhưng, vấn đề là phẩm chất (tiếng mới: chất lượng) có tốt không..!
* Phẩm chất tốt ra sao?
Nói đến những vấn đề thời sự của nước nhà (và thế giới, nhưng có liên quan đến VN)...
...nhưng không nói nhảm..!
* Nói nhảm có nội dung ra sao?
- Nói chuyện xưa, quên chuyện nay. Chẳng hạn, nói gia đình ông Diệm độc tài (gia đình trị)
mà quên rằng đảng trị lại càng tồi tệ hơn !!....
- Đành rằng, nhiều cá nhân tạo thành tập thể....và tập thể tạo thành đơn vị quốc gia, nhưng
bài viết sẽ cố gắng không nói nhiều về những cá nhân (chuyên môn nói nhảm)
- Nếu có đề cập đến cá nhân nào đó, đấy chỉ là để chứng minh....và chỉ chứng minh một lần
(người viết không có thời gian quảng cáo không công cho đương sự)

------------------------------------------------

Pussy riot (1)

Ở nước ngoài, chúng ta có dịp đôi lần thấy trên truyền hình những đoạn tin nói về hoạt động của nhóm này. Nhóm này, gần đây xuất hiện ở bên Nga, tại những nơi công cộng, nhằm chống đối chính phủ Putin đương thời. Chúng ta đề cập nhóm đó tại bài viết này vì chủ đích của họ có liên quan đến những hoạt động chính trị khác hiện nay tại Việt Nam.
Nhóm này được gọi tên ”Pussy –Cat-” (người dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên -một lối nói khôi hài) là vì họ đội trên đầu khăn trùm mặt, chỉ trừ hai mắt được khoét tròn (2), quần áo trên người cũng có màu sắc khác nhau. Họ hát những bài ca phần nhiều do họ đặt ra, nội dung chống đối chính phủ Putin. Họ hát và nhảy múa theo điệu Punk Rock (3) trong nhà thờ của phái Orthodox, trên xe buýt, tại nhà ga xe lửa ..v.v... Những lần biểu diễn chống đối như vậy kéo dài không lâu, vì bị bảo vệ hay cảnh sát ngăn chận và bắt đưa về đồn cảnh sát.

Gần đây, qua một vụ xử, họ bị kết án hai năm tù. Đó là bản án, theo các chính phủ phương Tây là quá mức. Những nhóm chống đối cho rằng đó là cách đánh gục những người bất đồng chính kiến với Putin, nhưng phần đông người Liên Xô cho rằng các nhóm này (Pussy) không có sự tôn trọng công chúng.

Tuy nhiên, tin xử án nhóm này đã tạo nên tin nóng trên thế giới và gây ra chiến dịch được hỗ trợ bởi các ngôi sao âm nhạc như Madonna, Bjork and Green Day. Nhóm ”Pussy” còn nhận được giải LennonOno dành cho những hoạt động có tính cách nguy hiểm, nhằm tạo ra hoà bình của vợ chồng Lenno-Onno (ca sĩ nhóm Beatle và vợ là người Nhật).

Ở VN hiện nay, những cá nhân và nhóm chính kiến cũng nhận được sự hỗ trợ của nhiều cá nhân và đoàn thể VN ở hải ngoại. Một vài thí dụ đuợc kể ra là: Việt Khang, Bùi Kim Hằng, nhóm 8406 ..v.v..nhưng chưa có sự việc được hỗ trợ bởi các nhân vật, tổ chức quốc tế.

Sự hỗ trợ của người Việt hải ngoại cũng có phần hạn chế, bởi nhiều lý do. Nhưng lý do quan trọng nhất là: trước đây, có nhiều cá nhân, tổ chức ở nước ngoài đã sử dụng quá đáng việc kêu gọi gây quĩ, nhưng những đóng góp đó không đem đến những kết quả thiết thực ..kể cả việc, không được kết toán và báo cáo trung thực. Cái hại này hết sức lớn .!!...

Có nhiều phương thức đem lại ổn định mới cho đất nước. Nhưng, tựu trung chẳng qua là 3 đường hướng chánh
(1) tranh đấu bằng vũ lực (2) theo cách ôn hoà (3) thay đổi chính kiến của người dân. Xếp thứ ba, nhưng chỉ khi chính kiến của người dân có thay đổi, người ta mới có thể ứng dụng phương thức thứ (1) hay thứ (2).

Một trong những cách đánh động chính kiến là quấy rối (nghĩa tiêu cực) tư tưởng cầu an trong người dân, chẳng hạn, như cách của nhóm ”Pussy riot”. Nhưng, ai làm ...??. Nếu họ nằm trong tù, ai bảo đảm đời sống cá nhân của gia đình họ ...??. Nếu trước nay, các cuộc quyên góp không bị tai tiếng, việc khởi động các nhóm ”Pussy” ở VN vẫn là việc khả thi.

Nói là ”khả thi” vì tất cả hành động tự cứu mình, tập thể của mình vẫn là điều đáng trân trọng; hơn là thụ động hay chỉ cầu nguyện .... Điều này phù hợp với ý kiến của người lưu vong xứ Tây Tạng. Đức Đạt Lai Lạt Ma, khi tiếp phái đoàn thuộc Câu lạc bộ Giám đốc điều hành VN, ngày 24.09, có nói rằng, mặc dù Ngài có thể là một người Marxist, nhưng Ngài không đi theo chủ nghĩa cộng sản do Lenin áp đặt. Theo ngài, mặc dù chủ nghĩa Marx không nói về kiếp trước đời sau nhưng có chia sẻ với Phật giáo ở niềm tin rằng định mệnh do con người làm chủ. Ðức Dalai Lama nhận xét: “Một xã hội hạnh phúc phải do chính con người tạo dựng, không phải chỉ qua cầu nguyện mà bằng hành động” (4)

Chúng ta có thể có một ”Pussy riot” trong tương lai không ...?



Đặng Quang Chính
Oslo 07.10.2012
12:51



Ghi chú:
(1) http://en.wikipedia.org/wiki/Pussy_Riot
(2) được gọi là balaclava
(3) Một loại âm nhạc có tính kích động, âm thanh lớn và người biểu diễn có động tác nhanh.
(4) http://www.freevietnews.com/tintuc/d...&id=1349078085
&archive=&start_from=&ucat=&
#1
    Đặng Quang Chính 09.10.2012 20:08:25 (permalink)

    Linh ứng

    Hôm mùng 7.12 (2012) viết tạp ghi, đề tựa "Pussy riot", hôm mùng 8, xem trên mạng thấy tin giật gân, cứ tưởng điều mình viết đã linh ứng, trở thành sự thật.

    Hình như trong thời buổi điện tử này cũng còn nhiều người tin vào những chuyện "khác thường" ...và thấy hiện tượng gì ở ngoài đời có vẻ tương hợp, liền cho điều đó là sự linh ứng với gì mà mình đã nghe (thấy) trước đây.

    Một ông cha xứ đạo gần trung tâm Oslo (Na uy) mong Chúa sẽ ủng hộ đội banh trong khu vực của mình, bị thiên hạ "la ó" ầm ĩ !. Thật ra, ông ta chỉ muốn nhấn mạnh đến một sự thật đã từng diễn ra nhan nhãn. Cứ xem các trận đấu bóng quốc tế, nhất là các đội có cầu thủ nước ngoài (theo đạo Muslim) thì sẽ rõ. Đá được trái banh vào khung thành của đối thủ, anh chàng quì gối xuống sân cỏ, hoặc gục đầu, hoặc ngữa mặt lên trời, miệng hôn hai tay chắp lại trước mặt ...và nói tiếng cám ơn đấng Allah.

    Cầu thủ đá banh cám ơn thượng đế (đấng Allah) của họ, được người ta tạm chấp nhận. Người tị nạn, dân xứ Lybia, hoặc Syria, đến được trại tị nạn rồi, không cám ơn các tổ chức phi chính phủ (NGO) đã lập trại, cưu mang mình ...mà lại cám ơn đấng Allah. Điều đó mới lạ .!!.

    Còn chuyện linh ứng sau mới ghê ! (không biết khi nào xảy ra). Tin trên mạng đăng tải, một tỉnh nào đó của Trung Quốc bị sạt đất. Một tảng đá bự rớt theo. Người ta thấy trên tảng đá nứt đôi đó có giòng chữ, ý là, đảng CS Trung quốc sẽ bị bại vong ..!!. Nếu điều này trở thành sự thật, đó là một may mắn cho Việt Nam, dù chỉ là "ăn theo". Đảng CS Việt, là đàn em Trung quốc, với những Thái thú tân thời trong Bộ chính trị, sẽ bị lật nhào theo.!.

    Nói đến đây, người ta có thể liên tưởng đến điềm linh ứng thời Lê Lợi còn kháng chiến chống nhà Minh. Kiến ăn lá cây, đụt thành lỗ, có hàng chữ, ý rằng, cuộc kháng chiến sẽ thành công. Cuối cùng, kháng chiến thành công thật.

    Nhưng, dù đó là chiến thuật vận động tâm lý người dân, do Nguyễn Trãi (hoặc các công thần khác bày ra)...sự chiến thắng cuối cùng là do sự đấu tranh gian khổ gần 20 năm mới tạo thành được. Vì thế, trong cuộc đấu tranh hiện nay, người ta không chỉ trông vào những điều "khác thường" ...mà chủ yếu, còn phải do nỗ lực chiến đấu của con người để tạo nên. Khi chiến đấu, người ta không nên có tâm trạng "chờ sung rụng".

    Để dễ hình dung, ta phải thấy rằng, chờ có bão lớn để sung rụng ...việc đó có khi mơ hồ. Dù mơ hồ này (các trận bão do ngoại lực, các thế lực quốc tế tạo nên) xảy ra ...người lượm sung sẽ bị chi phối bởi sự giúp đỡ của các thế lực đó. Chi bằng, tự ta, dùng gậy thọc vào chùm sung, sung sẽ rụng sớm hơn là chỉ cứ trông chờ vào các lực ngoại tại. Đã chiến đấu, ta cứ dùng tất cả khả năng ta có, tấn công vào tất cả các điểm yếu của đối phương, kẻ địch có lúc sẽ ngã nguỵ.

    Trở lại tin trên mạng. Tin đó nói rằng, có người (say rượu ..?) nào đó, đến vòng xoay trong trung tâm phố, trèo lên một bức thành cao của một pho tượng (?) ..rồi quơ tay múa chân, nghêu ngao ca hát gì đó ..khiến người qua kẻ lại phải đứng xem, xe cộ bị ứ tắc ...và cảnh sát đã phải đưa người này về bót (?). Phải chi trò diễn xuất đó là hành động của một nhóm "Pussy" người Việt nào đó, ca hát chống lại đường lối cai trị hiện nay của Cộng đảng ..thì điều đó hay đến biết nói gì hơn!!...

    Dân tộc VN có nhiều anh hùng ...(những câu truyền khẩu có nội dung như thế). Nhưng, khi chế độ "Ác với dân, hèn với giặc" tưởng vững như bàn thạch, lại có kẻ làm điều "bất thường", báo hiệu trước ngày tàn của chế độ, kẻ đó có thể là "khùng" với những người cầu an hưởng lạc, nhưng sẽ là một (hay nhiều) anh hùng trong tương lai của mọi người.



    ĐQC
    09.10.2012
    #2
      Đặng Quang Chính 12.10.2012 05:21:01 (permalink)

      Sự dối trá

      Chương trình truyền hình của đài NRK1 đã trôi qua gần một tiếng. Chương trình mang tên ”Tài liệu và dữ kiện”. Trong ngày hôm nay, chương trình có một sự kiện được mọi người quan tâm là (Brennpunkt - focal point, tiếng Anh): Một người chiến thắng xứng đáng?. (En verdig vinner? – a worthy winner ?-). Nội dung nói về người đoạt giải Nobel hoà bình năm rồi.

      Hôm nay là ngày 09.10. Không bao lâu nữa, Viện Nobel hoà bình của Na Uy sẽ loan báo tin người đoạt giải Nobel năm nay. Do đó, khi tài liệu này được đài truyền hình quốc gia Na Uy thực hiện và trình chiếu, nhiều người đã chiếu cố đặc biệt. Bởi, ai cũng muốn biết sự trao giải của Viện Nobel năm rồi có điều gì lầm lẫn hay không...và nếu có, Viện này đã rút được kinh nghiệm nào cho việc phát giải năm nay...??

      Ba người phụ nữ được phát giải Nobel hoà bình trong năm rồi gồm hai người Liberia và một người Yemen. Một trong hai người Liberia là đương kim Tổng Thống nước này, Ellen Johnson Sirleaf. Trong buổi lễ phát giải, họ được công nhận là những người" đấu tranh không bạo lực cho sự an toàn của người phụ nữ và cho những quyền của người phụ nữ được hoàn toàn tham dự vào sự nghiệp xây dựng hoà bình".

      Qua trình chiếu cuốn phim tài liệu của đài NRK, dường như những dữ kiện để kết thành sự nghiệp của bà Ellen đều là những điều không rõ ràng, hoặc được báo cáo sai lệch. Trẻ em gái không được đến trường (do không đủ điều kiện vật chất), hoặc không hoàn thành hết cấp 1, con số đó chiếm tỉ lệ khá cao. Học trò nữ bị giáo viên làm có thai nhưng giáo viên không bị đuổi việc (trừ khi trò gái đó bị có thai đến hai ba lần). Số đàn bà bị cắt bộ phận sinh dục chiếm tỉ lệ cũng không nhỏ. Ngoài ra, việc đàn bà bị hiếp cũng là một hiện trạng không có sự cải thiện đáng kể trong thời gian bà Tổng thống này cầm quyền. Hơn thế nữa, theo tài liệu, Ellen Johnson Sirleaf cũng có liên hệ gì đó với cựu Tổng thống xứ này -Charles Taylor- người đã tạo nên nội chiến tại Sierra Leone. và đã bị toà án Quốc tế Hague xử 50 năm tù.

      Không biết Viện Nobel lấy dữ kiện từ đâu để phát giải cho những ứng cử viên giải Nobel Hoà bình. Biết đâu, Viện bị "mà mắt" bởi học vị của bà ta...hay vì những chức vụ quan trọng bà ấy đã giữ, trước khi trở nên Tống thống xứ Liberia?!...

      Giống như trước đây, Viện Nobel đã phát giải cho Kissinger và Lê Đức Tho.

      Khi đoạt giải, Kissinger là cố vấn an ninh quốc gia và là Quốc vụ khanh phủ Tổng Thống, thời Tổng Thống Richard Nixon. Lê đức Thọ lúc ấy là Trưởng đoàn thương thuyết CS Bắc Việt tại Hòa đàm Paris 1972 (1), và là Bí thư Trung Ương cục miền Nam. Có lẽ Viện Nobel tưởng rằng, nếu Thọ nhận giải xong, tiến trình hoà đàm sẽ kết thúc nhanh chóng và tốt đẹp...?!


      Cuộc hoà đàm đưa đến kết quả là: Mỹ rút ra khỏi miền Nam. Quân đội miền Bắc vẫn tiếp tục ở lại miền Nam. Mặt trận giải phóng miền Nam (MTGPMN) trở thành lực lượng đối trọng với chính phủ VN Cộng Hoà, cùng ngồi hoà đàm với đại diện chính phủ ngoài Bắc và với Mỹ.

      Miền Bắc, luôn rêu rao là, MTGPMN là một tổ chức yêu nước, chống lại chính phủ VNCH, không phải là bộ phận bù nhìn của miền Bắc. Sự dối trá đó đã lộ nguyên hình sau ngày 30.04.1975. Người CS lấy dối trá làm phương châm hành động, nên một câu nói đã khiến người dân miền Nam rất thắm thía là, đừng tin những gì CS nói mà hãy nhìn kỹ những gì CS làm.

      Phương châm đó vẫn được người CS sử dụng cho đến ngày hôm nay, khi họ đã nhương lãnh địa, lãnh hải cho Tàu Cộng mà lúc nào miệng cũng nói là đấu tranh cho nền độc lập của dân tộc. Người dân trong nước, vì bị bưng bít thông tin, nên đôi người vẫn cho rằng họ là những người yêu nước; do đó, họ là đối tượng chống đối của các thế lực diễn tiến hoà bình ở nước ngoài.

      Chỉ khi nào sự dối trá của người CS bị hoàn toàn vạch trần, ngày ấy cuộc đấu tranh đã tạo nên một bước thành công lớn.


      Đặng Quang Chính
      #3
        Đặng Quang Chính 13.10.2012 17:56:58 (permalink)

        Người Việt hiền

        Trước năm 1975, một cuốn sách có tựa
        "Người Việt cao quí" do một nhà văn (vừa là nhà giáo) viết, nhưng lấy tên tác giả như một người Ý nào đó (A.Pazzi). Cuốn sách tạo niềm tự hào nơi một số học sinh, sinh viên. Trong số đó, có những người đã tham gia vào các cuộc biểu tình chống chính phủ miền Nam (VNCH). Ai dè, sau năm 1975, tác giả cuốn sách lộ diện là người thuộc nhóm Trí vận của CS (nói nôm na là "nằm vùng"!...)

        Gần đây, trên trang mạng xuất hiện một vài bài, lấy tựa đề "Người Việt xấu xí". Họ cho rằng, người Trung Quốc mà còn có cuốn sách (nào đó) nói về người Trung Quốc xấu xí thì tại sao ta không dám như họ, dám nói ra những cái dở của mình !?...

        Riêng người viết bài này, không biết kết luận đó đúng sai. Bởi lẽ, Thứ năm vừa qua (11.10.2012) của báo Aften Posten (Na Uy) có tin rằng, đã có 11 người bị cảnh sát bắt gần toà Đại sứ Liên Xô. Họ là những người biểu tình không có xin phép. Tin không ghi rõ những người này là dân Na Uy gốc Liên Xô hay là dân bản xứ. Nhưng, mục đích của họ là để hỗ trợ cho nhóm "Pussy riot" bên Liên Xô. Ngày hôm đó, nhóm "Pussy" được xét xử về bản kháng án của họ.

        Từ vụ Thủ Tướng VC Võ Văn Kiệt, đến Chủ tịch Nguyễn Minh Triết qua Mỹ...chưa có lần nào người Việt biểu tình bị bắt vì chống đối họ mà con số lên đến 11 người. Có thể vì những lần biểu tình này đã xin phép trước và được chấp thuận. Hơn nữa, họ biểu tình không tính bạo động..!?

        Nếu xét theo góc độ này, người Việt mình đâu có dữ. Người Việt mình hiền từ lâu nay rồi. Hơn 37 năm, từ ngày 30.04.1975 đến nay, dù chính quyền độc đảng tại VN, đi hết từ sai lầm này đến sai lầm khác...mà người dân vẫn làm ngơ, xem như không có gì lạ...Hay tại vì...?? tại vì....??


        ĐQC
        13.10.2012
        11:49
        #4
          Đặng Quang Chính 14.10.2012 04:37:54 (permalink)


          Bàn đâu bàn hoài, bàn cho mệt sức

          Có bài viết bàn về sự đi về VN để biểu diễn của Khánh Ly, tựa đề ”Khánh Ly, đi đâu loanh quanh cho đời mõi mệt ...!. Tôi xem tựa mà không xem nội dung. Vậy là đủ rồi ...!!

          Thật thế! ...Người bênh việc đi về, có lý của họ. Kẻ chống, cũng có lý riêng. Nhưng, nói cho gọn, NC.Kỳ về được, Phạm Duy về được ...tại sao, kẻ khác không về được ..???!.

          Nói theo lối nói trên, nghe cái lý luận sao mà hơi dở hơi. Bởi, có người sẽ nói, bắt chước cái hay, chứ sao lại bắt chước cái dở.

          Tiếp theo cái dở hơi ở trên, người ta có thể đưa ra lý luận, đã ”chơi” lối tự do, phải tôn trọng nguyên tắc ” đa số thắng thiểu số” (bao nhiêu người đã về nước rồi, tôi có về cũng chẳng sao). Nói theo lối giản dị, như dân gian có câu: ”Gió chiều nào che chiều đó”.

          37 năm đã trôi qua ...!. Có 1001 lý do khiến người dân trong nước không làm một cuộc phản kháng nào cả. Biết bao người đã cho rằng, bánh xe lịch sử không thể quay ngược. Chúng nó, bọn cầm quyền nó ác, nhưng nó có súng trong tay. Người dân không có một nơi nào làm điểm tựa, làm đầu tầu để họ nương theo.

          Mao Trạch Đông nói: ”Chân lý trên đầu mũi súng”. Có người không đồng ý. Nhưng, họ quên đi yếu tố tạm gọi là kỹ thuật. Trung Quốc và Nhật, đã phải mở cửa tiếp xúc với Tây Phương vì họ bị những khẩu đại bác và chiến hạm của các nước phương Tây uy hiếp. Người bản địa nước Mỹ (Indiana) bị dồn vào những khu qui định (reservation) vì chịu sức ép của súng đạn của di dân phương Tây.

          Trái lại, Nguyễn Trãi nói:” Đem đại nghĩa để thắng hung tàn. Lấy trí nhân mà thay cường bạo”. Thực tế chỉ ra rất rõ là, kẻ muốn giành quyền lực, phải có lực đối đầu. Sau khi cầm quyền rồi, người đó mới có dịp ứng dụng những điều vương đạo. Câu nói của Nguyễn Trãi phải được hiểu rộng thêm là, khi đối đầu với giặc ngoại xâm, nội lực của toàn dân chính là đại nghĩa và trí nhân chính là những phương thức để vận dụng nội lực đó đạt đến mức hoàn hảo nhất!...Không thể hiểu đơn giản câu nói của Nguyễn Trãi là, không cần sử dụng sức lực khi phải đối đầu với địch.

          Ngày nay, trong một thế giới mà mọi vấn đề có tương quan ảnh hưởng nhiều ít với nhau, việc dùng lực hay thế đều phải được cân nhắc (tốt nhất là kết hợp, vận dụng uyển chuyển cả hai phương cách đó). Sau khi nước Mỹ bị phá sập toà nhà đôi, chữ ”khủng bố” đã trở nên điều tối kỵ, bị cấm đoán bởi chính phủ Bush. Nhưng chính quyền Taliban ở Afghanistan đã không coi ra gì. Cuộc bầu cử sắp tới tại nước đó sẽ chứng minh nhóm Taliban đúng hay sai. Tại những nước khác, để đánh đổ chế độ độc tài, họ phải không ngần ngại gạt bỏ điều cấm kỵ của ông Bush. Họ phải biết sử dụng lực lượng của mình và khi cần, đưa lực đó đến mức hung hãn nhất (khủng bố) - phải hiểu chính xác ở đây là, khủng bố vào đám cầm quyền, chứ không phải vào dân chúng-. Chính quyền Columbia đã phải thương lượng với nhóm chống đối. Chính quyền Phi Luật Tân cũng đã hoà giải với nhóm Muslim đòi ly khai. Mỹ, dù chẳng muốn, nhưng cũng phải chấp nhận một nước Palestin, sống cạnh Israel.

          Nói cho cùng, nước Mỹ không có bạn lâu dài với ai và cũng chẳng có kẻ thù lâu dài. Họ làm việc vì quyền lợi của nước họ. Những chính trị gia cần sự hỗ trợ của Mỹ, vì thế, cũng né tránh khi muốn dùng hay nói tới chữ ”khủng bố”. Chính phủ ông Diệm, vừa đánh giặc vừa sử dụng những phương thức của cái gọi là nguyên tắc của thế giới tự do. Trong khi giặc Cộng ngoài Bắc, không từ bỏ một cách thức nào cả. Họ đã khủng bố đến ngay cả đối với dân lành, khi người dân không làm theo ý muốn của chúng. Chúng chơi đá banh mà dùng cả tay và chân.

          Gần đây, tiến độ những vụ ca sĩ trong nước ra nước ngoài trình diễn đã diễn ra chậm hơn, ít ra cũng bị ảnh hưởng bởi chiêu ”xịt thuốc” của Lý Tống (nhưng không thể nói việc đó sẽ không được thực hiện lại ..!). Việc về nước trình diễn cũng thế thôi. Ở hải ngoại, người Việt không có chính phủ, không có đường lối thống nhất ...và kể cả dù cho hai điều ấy đã có rồi, nhưng khi tất cả những điều đó không được ứng dụng đúng mức, việc ai muốn về nước do tự ý của họ cũng là điều dễ xảy ra. Phải hiểu rằng, khi có chiến tranh, các tự do phải bị giảm thiểu. Sau vụ 11.09 tại Mỹ, ai ra vào phi trường mà không chịu sự kiểm soát gắt gao ..?!. Khi đất nước còn chiến tranh, không ai được đi ra ngoài khuôn khổ cần có để chiến thắng kẻ thù. Bây giờ, người Việt hải ngoại có cần trợ lực cho người dân trong nước qua những đấu tranh của họ với chính quyền độc tài trong nước không?. Nếu người dân trong nước không cần tranh đấu gì nữa, sự trợ lực của bên ngoài không cần thiết ...thì mọi việc không cần gì để bàn thêm.

          Không có lực, chẳng ai làm được điều gì cụ thể. Tâm lý thông thường của người đời là, a dua theo kẻ có lực (gió chiều nào theo chiều đó). Do đó, chuyện cấm người trong nước hay ngoài nước ra vào (theo Nghị quyết 36 của chính quyền CS) là chuyện ”Bàn đâu bàn hoài, bàn cho mệt sức”..!!

          Do đó, việc ứng viên giải Nobel năm nay, hai lần được đề cử là ông Gene Sharp (người lập thuyết ”kháng cự không dùng bạo lực”), đã không đoạt giải, phù hợp với thế giới đầy tính bạo lực ngày nay.


          ĐQC
          13.10.2012
          17:26
          #5
            Đặng Quang Chính 18.10.2012 19:43:26 (permalink)

            Chuyện ruồi bu

            Vụ xử án Pussy riot đã xong. Cả ba bị kết tội phá rối trị an, gây ra động lực tạo nên sự thù ghét tôn giáo. Hai "em" ngồi tù, một "em" được tha bổng.

            Jekaterina Samutsevitsj, người được tha bổng nói, tôi không phạm tội gì cả. Cả ba chúng tôi đều có cùng thái độ. Tôi muốn nói rằng, tôi không có tội phá rối trật tự công cộng.

            Có mặt tại buổi hội thảo quốc tế do tổ chức Nhân quyền Amnesty sắp xếp tại Washington, Suu Kyi (nhà phản kháng nổi tiếng người Miến Điện) muốn thấy nhóm ca hát đó được thả ra càng sớm càng tốt. Bà ấy hỏi rằng, có gì xấu trong bài hát (của họ) đối với những người khác.

            Phần Tổng Thống Liên Xô, Putin, ông ấy nói, tôi chẳng làm gì cả với vụ án này. Họ muốn được nó (xử) thì họ được nó(nhận được án lệnh).

            Ở những xứ độc tài (lại theo chủ nghĩa CS) chẳng có cái gì mà ông nhà nước không xía vào. Khi Putin mới nắm chính quyền, một "đại gia" dầu lửa của Liên Xô đã bị bắt vì tội trốn thuế. Lúc xử người này, dù trong phòng án, ông ta cũng bị nhốt vào trong một cái hộp (tựa như cũi chó)- Ba người thuộc nhóm Pussy cũng không tránh khỏi điều này.

            Nhưng, Liên Xô phải học lại đàn em Việt Nam. Vụ xử ba blogger phản kháng tại VN với bản án tổng cộng trện 30 năm dành cho ba người đó, chứng tỏ chúng "sắt, máu" hơn nhiều !!...

            Người Việt ngoài nước, ai có "ngon", làm kháng cáo vụ này xem ra sao. Hay kiện chúng ra tòa quốc tế, như có người đòi kiện CS về vụ thảm sát Mậu Thân ...và kiện chúng đã tịch thu nhà của dân sau ngày 30.04.1975.

            Chuyện phải làm là: người ngoài nước tiếp tay người trong nước, tìm cách lật đổ bọn "Ác với dân, hèn với giặc". Đừng làm chuyện ruồi bu, vì mới đây không lâu, thuyền đánh cá VN lại bị tàu Trung Quốc đâm ngang, làm chết thảm 5(7) người. Chẳng thấy chính quyền CS ra một lời phản kháng !!....



            ĐQC
            18.10.2012
            13:34
            #6
              Đặng Quang Chính 21.10.2012 00:28:44 (permalink)

              Pussy Việt Nam

              Ngày 14.10.12 vừa qua, công an VN t đi 4 cô gái. Sau đó, thả 3 người về. Còn cô gái tên Nguyễn Phương Uyên, cho đến hôm nay, gia đình vẫn chưa biết con của họ đang bị giam giữ nơi nào.

              Chuyện xảy ra tại quận Tân Phú, Thành phố HCM. Uyên là sinh viên trường Đại học công nghiệp thực phẩm. Ba người kia là bạn cùng phòng, cùng ăn chung với Uyên. Họ cho biết, Uyên bị bắt vì làm thơ chống Trung Quốc.

              Mẹ của Uyên trả lời BBC Việt ngữ, cho rằng, Nếu thực chất mà cháu ghét Trung Quốc, thì điều đó theo tôi nghĩ không có vi phạm pháp luật đến mức nghiêm trọng. Là vì một công dân yêu nước là chuyện bình thường. Bà ấy nói thêm rằng: ""Với những hành vi ngang tàng bạo ngược của Trung Quốc, xâm chiếm lãnh hải, làm những chuyện mà phải nói là không ai mà không biết, thì sinh viên và học sinh mà suy nghĩ như thế, theo tôi không có gì là nghiêm trọng."

              Nhưng, bà ấy quên rằng, việc ấy đối với chính quyền CS hiện nay là rất nghiệm trọng, bởi họ đã chịu sự lệ thuộc vào Trung Quốc một cách khéo léo, vì họ biết cách che đậy sự việc gian dối ấy đối với người dân. Tập đoàn cai trị này là một dạng Thái thú tân thời. Làm sao chính quyền đó chấp nhận việc nói lên sự thật đó của sinh viên Uyên.

              Các cá nhân, tổ chức chính trị của người Việt ở hải ngoại, nhân dịp này hãy nói lên phản kháng của họ về việc bắt giữ sai trái pháp luật này. Việc này, nếu được thực hiện, còn có ý nghĩa hơn là việc tố cáo thảm sát vụ Mậu Thân, kiện toà án quốc tế về việc đã tịch thu nhà cửa người dân bất hợp pháp sau năm 1975..v.v...

              Mong sao những nhóm phản kháng trong thanh niên ở Việt Nam mỗi ngày một phát triển. Bài thơ chống Trung Quốc, nếu thực sự đã được Uyên làm ra, có lẽ là một trong những bài thơ hay mà chúng ta nên đọc và phổ biến.



              ĐQC
              20.10.2012
              18:22





              #7
                Đặng Quang Chính 25.10.2012 21:11:23 (permalink)


                Cách mạng xanh

                Bây giờ Công an đã xác nhận việc bắt "Pussy VN" Nguyễn Phương Uyên rồi !...

                Có thể là họ đã thấy chơi trò "ú tim" với người dân không ổn ...có thể là cha mẹ của cô Uyên trả lời phỏng vấn, cho rằng việc bắt một sinh viên vì chống Trung Cộng là chuyện lạ ...có thể vì nhiều lý do khác nữa ....

                Nhưng, theo người viết, một trong những lý do mạnh nhất là vì tập thể sinh viên trong trường, bạn của Uyên đã gửi thư cho Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Cũng chẳng phải ông Sang này thương hai gì cô sinh viên kia ...nhưng do họ thấy qua đó một tập thể sinh viên đã lớn mạnh ....đã trưởng thành !!!...

                Không phải một sớm một chiều mà tiếng gọi kia đã đánh thức được bọn tham quyền cố vị ...nhưng dù sao, dấu hiệu chim én gọi mùa xuân đã phát khởi.

                Nếu đà này cứ phát triển ...chúng ta có quyền hy vọng một sự thay đổi nào đó trong tương lai. Khi các cuộc Cách mạng xảy ra ở Bắc Phi, nhiều người trông mong một điều gì đó ...và qua trông mong đó, họ gọi cuộc CM -nếu sẽ xảy ra tại VN- bằng những tên gọi khá đẹp khác nhau.

                Người viết, chỉ mong rằng, trái với màu đỏ của CS nguyên thuỷ và đang bị họ lợi dụng trong việc tuyên truyền, việc đổi mới trong tương lai sẽ làm xã hội tươi tốt hơn, như cây xanh trong mùa xuân..và nếu ta gọi đó là cuộc CM xanh (chẳng hạn)...thế là tốt rồi. Chúng ta cần phẩm chất hơn là một tính từ nghe thật kêu...!



                ĐQC
                25.10.2012
                15:02
                #8
                  Đặng Quang Chính 27.10.2012 05:52:45 (permalink)

                  Bọn 31.04

                  Sau ngày 30.04.1975, những người, nhóm đeo băng đỏ, chạy theo làm tay sai cho bọn lính Bắc Việt và MTGPMN được gọi là tụi 30.04.

                  Bây giờ, chúng ta đặt tên cho một nhóm mới, được thành lập tại hải ngoại là "Bọn 31.04". Bọn chúng là ai??...Chúng tôi đăng nguyên bản tin trên một trang mạng, để bạn đọc tuỳ nghi nhận định.

                  ------------------------------------------
                  Người Tù Bị Bỏ Quên: Lô Thanh Thảo Bị Công An vây Bắt Vì Chụp Hình Biểu Tình !

                  Công An CSVN tại Sài gòn đã vây bắt Lô Thanh Thảo (35 tuổi) trước tòa nhà chung cư 35 đường 35 Hồ Học Lãm, Phường An Lạc, Quận Bình Tân Sài gòn vào 2 giờ 30 chiều ngày 26/03/2012 cho tới nay đã hơn 7 tháng nhưng sự kiện nầy lại bị bưng bít vào giấu kín. Tại Sao ?

                  Câu chuyện bắt đầu từ một phòng (room) trên paltalk có tên là "Diễn Đàn Hội Luận Phỏng vấn Hiện Tình Việt Nam", diễn đàn nầy đã vận động một số thành viên tham gia chụp hình và trực tiếp truyền thanh vào hệ thống Paltalk với sự phối hợp của điều hành có nick là Chim Quốc Quốc (CQQ) được biết CQQ cũng là thành viên của đảng Việt Tân .

                  Truyền đơn tại SG ngày 24/03/2012 Vào ngày thứ Bẩy ngày 24-03-2012 , một số truyền đơn xuất hiện tại nhiều nơi khác nhau trong thành phố Saigon, với nội dung kêu gọi hãy đứng dậy noi gương Đoàn văn Vươn, "xuống đường đáp lời sông núi", truyền đơn được ký tên bởi TUỔI TRẺ ĐÁP LỜI SÔNG NÚI . Truyền đơn được tìm thấy ở nhiều khu vực trong thành phố như Công viên Dinh Độc Lập, Công viên Nguyễn Thị Minh Khai, Đường Trương Định (công viên Tao Đàn), Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm ...

                  Vào ngày 26-03 và 27-03, một số dân oan đã tụ tập tại Hà Nội , Đà Nẵng , Sàigòn và theo như lời của phòng hội luận "Diễn Đàn Hội Luận Phỏng vấn Hiện Tình Việt Nam" trên Paltalk cho biết sự kiện những dân oan nầy xuống đường là làm theo lời kêu gọi của các Cựu Chiến Binh.

                  Câu chuyện thật đau lòng khi chị Lô Thanh Thảo, người huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai đã được điều hành viên Nguyễn Khắc Long (Chim Quốc Quốc) - (Đảng Việt Tân) trên hệ thống Paltalk yêu cầu giúp làm cuộc phỏng vấn Dân Oan cũng như tường trình trực tiếp cuộc biểu tình của Dân Oan tại Sàigòn ngày 26/03/2012 qua hệ thống Skype Voice . Không may mắn, trong lúc làm cuộc tường trình thì chị Lô Thanh Thảo bị công an vây bắt lúc 2 giờ 30 chiều cùng ngày .

                  Lô Thanh Thảo được đưa về tạm giam tại Quận tân Bình và bị khảo cung trên 12 tiếng cho tới hơn 2 giờ khuya thì công an thành phố đưa Thảo lên xe chở về huyện Nhơn Trạch, tỉnh Đồng Nai để lục soát truyền đơn tại nhà của Thảo.

                  Vào 8 giờ sáng hôm sau tức ngày 27/03/2012, Thảo bị Công An đưa vào nhà giam số 4 Phan Đăng Lưu, SG với tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” điều 88 của Bộ luật Hình sự và giam giữ cho tới nay.

                  Trái với nguồn tin bị bắt của Nguyễn Phương Uyên. Tin của Uyên đã được báo chí, diễn đàn đưa lên rầm rộ và bàn tán xôn xao, trong khi đó chị Lô Thanh Thảo đã bị bắt giam và bị bỏ rơi trong tuyệt vọng.

                  Chúng tôi gặp một chị Phương có nick là Phuong 286 trên diễn đàn Paltalk . Phương kể lại câu chuyện thương tâm nầy và cho biết là người điều hành trên diễn đàn Paltalk có tên là "Diễn Đàn Hội Luận Phỏng vấn Hiện Tình Việt Nam", anh Chim Quốc Quốc hứa là nếu người ở VN bị bắt vì "làm phỏng vấn trực tiếp" thì anh sẽ thông tin lên trên mạng lưới toàn cầu và sẽ vận động để trả tự do cho người đó .

                  Những lời hứa của anh Chim Quốc Quốc đã rơi vào quên lãng sau khi Lô Thanh Thảo bị công an bắt giam. Câu chuyện bị bắt của chị Lô Thanh Thảo chỉ được đưa lên một bản tin nhỏ trên trang mạng của Đài Phát Thanh Chân Trời Mới (Việt Tân) và sau đó thì trở thành yên ắng.

                  Chúng tôi hỏi Phương và các bạn đang sinh hoạt ở Paltalk là tại sao lại để câu chuyện bị bắt của chị Lô Thanh Thảo chìm xuồng như vậy thì Phương cho chúng tôi nghe một đoạn thâu âm của điều hành viên Chim Quốc Quốc, trong đoạn audio giọng nói của Nguyễn Khắc Long CQQ cho biết là Lô Thanh Thảo có bị bắt thì ai mà biết và anh ta khuyên là giấu kín chuyện nầy ???. Cho tới nay sau khi chúng tôi đặt bút viết lại bài tường thuật nầy thì trong đầu mình vẫn không tin nổi những gì vừa nghe qua .

                  Chị Lô Thanh Thảo chỉ có làm nhiệm vụ chụp hình và phỏng vấn thì bị công an bắt và giam giữ với tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” điều 88 của Bộ luật Hình sự . Bây giờ đã 7 tháng trời trôi qua, thời gian ngồi trong tù như tuyệt vọng, không có một bản án, không được đưa ra tòa xét xử, việc bị bắt của chị Lô Thanh Thảo lại bị giấu kín bí mật cả hai phía Công An lẫn những người mượn danh là tranh đấu cho Tự Do Dân Chủ . Tại sao họ lại lại làm một chuyện hết sức VÔ LIÊM SỈ là bỏ rơi đồng đội mình, bỏ rơi chiến hữu mình .

                  Hương Giang & Quốc Việt



                  ĐQC
                  ----------------------------------------------------------------------

                  Bản tin trên lấy xuống từ địa chỉ:
                  http://sg.mg61.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=5hb8dn0ith72g
                  #9
                    Đặng Quang Chính 28.10.2012 03:27:59 (permalink)

                    Chưa bao giờ hay thế ...


                    Pakirstan thời ông tướng làm Tổng Thống là thời kỳ nước Mỹ bị tấn công nhà tháp đôi. Mỹ và Pakirstan trở nên cùng chiến tuyến chống khủng bố. Tổng Thống Pakirstan có vẻ cộng tác thật khắn khít với nước Mỹ. Nhưng, đồng thời, trong thời gian đó, thỉnh thoảng ông TT nước này lại làm như có vẻ chống đối đường lối của nước Mỹ. Ai cũng cho rằng, ông ấy phải giữ thế trung lập, ít ra là dưới con mắt của người dân nước ông ta.

                    Cách đây một năm, Osama Bin Ladin bị tấn công trong ngôi nhà của ông này. Nhà đó nằm trong lãnh thổ của Pakirstan và toạ lạc gần một học viện quân sự. Ngôi nhà được xây dựng trước đó ít ra cũng 4(5) năm. Thế mà chính quyền Pakirstan chẳng hay biết gì cả !...Có thể có chuyện đó xảy ra chăng, hay là, chính quyền nước này chơi trò "hai mang", vừa thân bên này vừa che chở cho kẻ thù bên kia..??

                    Ngày 09.10 vừa qua, ngày phụ nữ của Liên Hiệp Quốc, được đánh dấu bằng đường lối khủng bố của Taliban. Người bị bắn trên xe buýt là học sinh 14 tuổi, trên đường đến trường. Malala Yousafzai, từng lên tiếng chống đối đường lối của Taliban, cấm đoán trẻ em gái đến trường. Một số bài viết đã được đăng trên blogg của đài BBC.

                    Tin Yousafzai nằm hôn mê, nhưng chưa chết, trong bệnh viện, khiến bọn khủng bố trở nên dữ tợn hơn, tuyên bố sẽ làm đủ cách để diệt mạng sống của cô bé này. Chúng tưởng những đe doạ đó sẽ làm ảnh hưởng của chúng mạnh hơn trong dân chúng.

                    Nhà lãnh đạo cao cấp nhất của Pakirstan nói rằng, việc khủng bố cô gái là một sự tấn công đất nước Pakirstan và cả xã hội con người.

                    Có khi nào một lãnh đạo đất nước đạo Hồi có sự chống đối mãnh liệt đối với bọn khủng bố như lần này. Đây là một cử chỉ được xem như là, chưa bao giờ hay thế. Mà thật vậy!...Luật đạo Sharia của đạo Hồi đâu có lệ giết đàn bà; tệ hơn nữa là một em bé gái mới 14 tuổi. Hơn nữa, em đang đến trường, không vũ khí trong tay.

                    Người dân các nước khác trên thế giới đều phẫn nộ lên tiếng. Có hơn cả triệu người lên trang Facebook hay Twiter bày tỏ thái độ. Sự khủng bố của nhóm Taliban lần này quả là đã bị "Bomerang" ngoài ý muốn !....và ai cũng đồng ý rằng, thái độ của nhà cầm quyền của Pakirstan lần này quả là chưa bao giờ hay thế!.


                    ĐQC
                    27.10.2012
                    21:27
                    #10
                      Đặng Quang Chính 30.10.2012 13:37:21 (permalink)

                      Nội công ngoại kích


                      Mấy chữ ở đầu bài có nghĩa chẳng qua là: bên trong đánh ra, bên ngoài đánh vào.

                      Dùng những chữ như vậy để đối lại với cái gọi là: ba mặt giáp công gì đó của CS.

                      Nhưng, hai điều vừa nói trên có liên quan đến chuyện gì?

                      - Xin thưa: có 2 tin trên mạng làm người viết và những người có quan tâm đến chính sự nước nhà, cảm thấy vui thích.
                      Một tin, nêu ra việc người này (phụ trách một trang mạng) đánh fax về những cơ quan tại VN, thách thức, kêu gọi (hoặc chửi rủa) việc xử án Việt Khang và Vũ Bình
                      - Tin thứ hai là: "Đêm thắp nến và biểu tình chống CSVN xử hai nhạc sĩ yêu nuớc Việt Khang Trần Vũ Anh Bình, sẽ diễn ra tại Tượng Đài Chiến Sĩ Việt Mỹ tức Freedom Park trên đường All American Way thành phố Westminster, tiểu bang California bắt đầu từ 5 giờ chiều đến 9 giờ tối. Đồng bào sẽ theo dõi trực tiếp phiên xử sẽ diễn ra cùng lúc tại Saigon qua hê thống Internet cũng như do chính những người trong nước tường trình trực tiếp về bản án của hai nhạc sĩ yêu nước này, xen kẽ với những ca khúc đấu tranh do các ca sĩ của Trung tâm Asia đóng góp, hợp cùng Ban Tù Ca Xuân Điềm, Phong Trào Hưng Ca Việt Nam, và nhiều tổ chức khác......"

                      Đây là kiểu "đấu tranh" theo lối mới (không biết hai điều này đã được người nào thực hiện trước đây chưa?)...thấy vậy cũng có hiệu quả.

                      Dĩ nhiên, lỗ mọt của một đập nước khổng lồ có ngày sẽ làm cái đập tiêu tùng....chứ chẳng phải là do súng thần công hay khối lượng mìn to lớn.

                      Bên trong, những người có tấm lòng với sự tồn vong của đất nước, bằng cách của riêng mình (tổ chức mình) luôn tích cực tìm ra những cách chống đối với bạo quyền (sáng tác nhạc như Việt Khang chẳng hạn...), bên ngoài, tìm cách khơi dậy lòng yêu nước và gửi thông tin về những sai trái của bọn cầm quyền về trong nước.

                      Lỗ mọt lâu ngày cũng đủ sức làm đắm thuyền!....



                      ĐQC
                      30.10.12
                      07:32
                      #11
                        Đặng Quang Chính 01.11.2012 05:26:50 (permalink)

                        Nghịch lý dễ sợ


                        Báo Aften Posten hôm nay đăng một tin khiến nhiều người khi so sánh với tình trạng tại VN, cảm thấy một sự nghịch lý đến dễ sợ.

                        Cho đến thời gian gần đây, đã có tất cả 7 người Tây Tạng tự thiêu (chỉ một người còn sống) để chống đối lại đường lối cai trị của Trung Quốc.

                        Chúng ta biết rằng, vào đầu thập niên 1950, Trung Quốc đã xua quân đánh và chiếm lấy đất nước Tây Tạng. Dân T.Tạng lưu vong cùng với ngài Đức Đạt Lai Lạt Ma. Họ thành lập những trường dạy tiếng T.Tạng bên kia biên giới, thuộc Ấn Độ. Riêng ngài Đ.L.Lạt Ma trước nay thường đi quanh thế giới, kêu gọi sự ủng hộ của quốc tế. Gần đây, sau hơn 60 năm bị cai trị, ngài lên tiếng chấp nhận T.Tạng là phần đất tự trị, thuộc Trung Quốc. Nhưng yêu cầu được duy trì văn hoá riêng của dân tộc mình.

                        Chúng ta, dân miền Nam bị bọn CS miền Bắc áp đặt chủ nghĩa CS, sau ngày miền Nam thất thủ vào 30.04.1975. Đến nay gần 40 năm qua, chưa một vụ tự thiêu nào xảy ra, để phản đối bọn cầm quyền "Ác với dân, hèn với giặc". Nói rõ hơn, chúng đã bị lệ thuộc, trở thành một bày Thái Thú trong thời đại mới. Nhưng để phản đối lại với tình trạng đó, thanh niên Việt không có những thái độ thích ứng.

                        Nghịch lý ở đây là, người Tây Tạng tự thiêu có thể là những con em của những người T.Tạng lưu vong trước đây. Lớp thanh niên này không quên nhục mất nước. Thanh niên VN, con em những người tỵ nạn, không có được những hành động can trường. Họ nói tiếng Việt không rành...hoặc nói được, nhưng hình như đã quên cội nguồn của mình. Vì thế, chúng ta không thể trông mong những hành động quyết liệt từ lớp con em các thế hệ sau.

                        Trước đây, chúng ta hay nghe câu: "Tiếng Việt còn, nước Việt còn" nhưng sự thấu hiểu còn hạn hẹp. Nay, qua đối chiếu hai trường hợp trên, câu nói mới toát lên hết ý nghĩa thâm sâu của nó. Công việc gìn giữ tiếng mẹ đẻ và duy trì văn hoá của người Tây Tạng, với những lớp học được lập nên bên kia biên giới Ấn Độ giờ này đã tạo nên thành quả đáng kể.


                        ĐQC
                        31.10.2012
                        23:21
                        #12
                          Đặng Quang Chính 04.11.2012 05:16:12 (permalink)

                          Thế giới bạo lực

                          Trong bài đã viết: ”Bàn chi bàn hoài ...” có đoạn như sau: ”Ngày nay, trong một thế giới mà mọi vấn đề có tương quan ảnh hưởng nhiều ít với nhau, việc dùng lực hay thế đều phải được cân nhắc (tốt nhất là kết hợp, vận dụng uyển chuyển cả hai phương cách đó). Sau khi nước Mỹ bị phá sập toà nhà đôi, chữ ”khủng bố” đã trở nên điều tối kỵ, bị cấm đoán bởi chính phủ Bush. Nhưng chính quyền Taliban ở Afghanistan đã không coi ra gì. Cuộc bầu cử sắp tới tại nước đó sẽ chứng minh nhóm Taliban đúng hay sai. Tại những nước khác, để đánh đổ chế độ độc tài, họ phải không ngần ngại gạt bỏ điều cấm kỵ của ông Bush. Họ phải biết sử dụng lực lượng của mình và khi cần, đưa lực đó đến mức hung hãn nhất (khủng bố) - phải hiểu chính xác ở đây là, khủng bố vào đám cầm quyền, chứ không phải vào dân chúng-. Chính quyền Columbia đã phải thương lượng với nhóm chống đối. Chính quyền Phi Luật Tân cũng đã hoà giải với nhóm Muslim đòi ly khai. Mỹ, dù chẳng muốn, nhưng cũng phải chấp nhận một nước Palestin, sống cạnh Israel”.

                          Và ở phần kết luận ghi rằng:” Do đó, việc ứng viên giải Nobel năm nay, hai lần được đề cử là ông Gene Sharp (người lập thuyết ”kháng cự không dùng bạo lực”), đã không đoạt giải, phù hợp với thế giới đầy tính bạo lực ngày nay.

                          Có nhiều dẫn chứng điển hình về một thế giới bạo lực, nhưng đây chỉ là một trong những dẫn chứng đó:
                          Những người làm nghệ thuật tại Voss (Na Uy) đã lấy bức tranh của Muhammed ra khỏi phòng triển lãm Osafestivalen với lý do sợ có những phản ứng có tính bạo lực và khủng bố. (Theo báo Klassekampen, 26.12.12).

                          Bức hình, chụp bởi nhiếp ảnh gia Oddleiv Apneseth, được nghệ thuật gia Thụy Điển, Lars Vilks, trình bày như một trong những bức tranh của mình về Muhammed.

                          - Tôi có cảm nghĩ gián tiếp rằng, chúng ta có vẻ hèn nhát, người bảo quản tranh tên Kjell-Erik Ruud, nói với phóng viên NRK (đài truyền hình quốc gia Na Uy)

                          Bức tranh Muhammed trước đây đã tạo nên những cuộc biểu tình và chống đối to lớn, là nguyên nhân đưa đến giới nghệ thuật đã bãi bỏ việc treo tranh. Những người làm nghệ thuật sợ rằng những phản ứng bạo lực xảy ra, nếu bức tranh được trình bày trong phòng triển lãm.

                          Khi Nhiếp ảnh gia Oddleif Apneseth được chọn cho cuộc triển lãm tại Osafestivalen, Voss là lúc giới nghệ thuật đột nhiên nhận ra chất nổ ở trong lòng.

                          - Lẽ ra, có thể tôi phải là người nghĩ nhiều về điều này rằng, tôi ở vị trí phải đứng ra chịu trận, nếu có điều gì có thể xảy đến, Laila Rynning Veum, người chủ chốt trong giới nghệ thuật gia nói như thế.
                          Sau nhiều lần tranh luận, số nhiều trong ban chấp hành đồng ý không trình bày bức tranh.


                          Theo những định kiến có sẵn, chúng ta cho rằng, lấy bạo lực để giải trừ oán thù sẽ làm cho bạo lực cứ triền miên phát triển.

                          Điều này có hoàn toàn đúng hay không, trong bài khác chúng ta sẽ bàn tiếp.


                          ĐQC
                          03.10.2012
                          23:06


                          #13
                            Đặng Quang Chính 07.11.2012 14:30:36 (permalink)

                            Không có gì thừa thãi


                            Chọn đề tài này (vừa viết xong) ...tôi chợt nhớ đến câu: "Không có gì quí hơn độc lập tự do". Nhưng, viết đến câu này, tôi lại liên tưởng đến những điều cần phải thêm vào là: " ....ấm no, dân chủ".

                            Có thừa không ?....
                            Độc lập tự do mà không có một đời sống vật chất tương đối, điều này cũng chẳng khá gì. Rồi hơn nữa, có ăn mà không được suy nghĩ tự do (đúng mức) lại càng là điều kém giá trị hơn khoản vật chất vừa mới được nêu ra.


                            Vài hàng trên, thật ra không phải là để biện giải một điều gì hơn là có chủ đích muốn nói về cuộc bầu cử Tổng Thống ở Mỹ năm 2012.

                            Bây giờ là 7:00 địa phương (Na Uy). Lúc 6:30, tôi đã theo dõi truyền hình. Tối qua, theo tin đài NRK (đài truyền hình quốc gia Na Uy) tôi được biết 5:00 sáng hôm nay, kết quả cuộc bầu cử sẽ được công bố. Nhưng, tôi đâu phải là dân Mỹ nên sự háo hức không bằng họ ...và dù mới biết kết quả, tôi đã làm một việc không thừa thải.

                            Việc gì mà tôi đã làm không thừa thãi ?...
                            Suốt gần tháng qua, nếu không nói là ít nhất cả một hai tuần rồi, tôi có xem qua trên các Diễn Đàn của người Việt, những ý kiến về cuộc bầu cử này. Tuy không quan tâm lắm, nhưng bài viết của một người có bút hiệu "Bút xuân" được đưa lên nhiều lần đã làm tôi ghé mắt xem. Xem thì xem thế thôi...nhưng, chiều qua, xem bài của một bút hiệu (?) Hạnh Dương, tôi nghĩ là phải đọc cho nhà tôi cùng thưởng thức.


                            Vì đi làm sớm nên nhà tôi không nghe hết bài viết. Trước khi mở truyền hình, tôi nghĩ, giả dụ mà đương kim Tổng Thống thất bại, quả là một sự thiệt thòi cho tin tức mà tôi đã thâu lượm được từ người viết Hạnh Dương.

                            Tin trong bài viết ấy (http://sg.mg61.mail.yahoo.com/neo/launch?.rand=693ev5nacg653) có vài đoạn tôi tâm đắc. Chẳng hạn, việc ông Obama quyên tiền từ dân chúng theo khả năng người đóng góp (không nhận tài trợ của tập đoàn tư bản), việc giải thích đường lối của đảng Cộng Hoà dưới thời Tổng Thống Nixon, với cố vấn Kissinger đã phản bội dân tộc VN như thế nào.

                            Tôi cho rằng, dù đảng nào, quyền lợi của dân tộc Mỹ vẫn được người cầm quyền nước đó theo đuổi. Nhưng, cách giải thích về cuộc chiến vẫn là một điều nghe được hơn là lối kêu gọi của những người muốn vận động cho Romney. Họ viện giải ông Obama không có tư cách khi ngồi gát chân trên bàn...v.v...Phần cuối bài của Hạnh Dương không làm tôi phấn khích, khi dựa vào lời bói toán của một chiêm tinh gia Huỳnh Linh Tử nào đó. Nhưng, điều làm tôi ủng hộ hơn cả là cách quyên tiền của Tổng Thống đương nhiệm, trong lần ứng cử trước và lần này. Ban vận động nhận được tiền và đồng thời biết qua đó phần nào bao nhiêu phần trăm người ủng hộ đảng mình. Cách này làm nhiều người liên tưởng đến lối "Trưng cầu dân ý" (gián tiếp). Và điều đáng nói khác ở đây, cho thấy, Ban vận động, dù căng thẳng trong vài ngày cuối, đã gửi thư trả lời một người vận động cho họ (Hạnh Dương). Chính vì thế, chúng ta mới hiểu lý do, tại sao chỉ một vài ngày sau khi đắc cử nhiệm kỳ rồi, Tổng Thống Obama đã gửi tiền cứu trợ nạn lụt ngoài Bắc.

                            Nghe hơn 20 phút tin và lời bình luận của các phóng viên, ký giả đài truyền hình NRK, tôi chỉ tâm đắc một điều. Người dân Trung Quốc cũng theo dõi khá kỹ cuộc bầu cử này. Các phương tiện truyền thông của Trung Quốc chỉ loan tin hạn chế (dễ hiểu vì bị sự kiểm soát của nhà nước!...) nhưng chắc chắn rằng, cuộc bầu cử này sẽ gây một cảm kích không nhỏ nơi người dân Trung Hoa, về cách điều hành guồng máy xã hội theo lối tự do, dân chủ là như thế nào !...

                            Định cúp máy, tôi ngưng lại, chờ nghe lời phát biểu của ông Romney. Tuyêt quá !...Ông ta chúc mừng sự thành công của ông Obama và nói sẽ hợp tác. Sau đó là cách dẫn giải cảm tưởng của ông, những lời cám ơn về những sự giúp đỡ của nhiều người. Vẫn giọng nói rõ (một thời đã là Bishop đạo Mormont và là Thống Đốc tiểu bang mà!)...ông ta nhận được sự cổ võ của nhiều người. Không những chỉ là những ủng hộ viên được thấy trên màn hình, mà kể cả những người được trực tiếp thấy qua màn hình, như tôi chẳng hạn. Vì đó là những lời cô đọng, đầy tâm huyết. Nếu ông ấy còn ra ứng cử lần nữa....và nếu tôi là dân Mỹ, tôi sẽ bầu cho ông ấy.

                            Người dân Mỹ bầu cho ai là vì họ tin tưởng vào người ấy. Cách thể hiện của họ qua lá phiếu. Họ đã làm...và họ sẽ tiếp tục làm trong tương lai, vì họ "'Believe in America".

                            Khi mới thấy slogan "Believe in America", tôi nghĩ ông Obama và Ban vận động của ông này thật ngon lành. Khẩu hiệu "thay đổi" (change) rồi "Đi về phía trước" (forward) đã hay...mà bây giờ lại có thêm khẩu hiệu "Believe in America" thì còn gì hơn. Ai ngờ khẩu hiệu đó của ông Romney !....(đây là lỗi của tôi. Nhưng, như đã nói trên, tôi quan tâm không nhiều lắm về cuộc vận động tranh cử. Dân Na Uy mà...)

                            Nhưng, sau những lời phát biểu của ông Romney, tôi nghĩ rằng, dân chúng Mỹ có quyền tin tưởng vào hệ thống tự do và dân chủ của Mỹ. Có lẽ, bây giờ là lúc tân Tổng Thống Obama sẽ nói chuyện.

                            Tôi có viết thêm nữa cũng là thừa. Kết quả đã có. Nhưng, tôi ghi lại những cảm tưởng trên không là thừa, khi nhìn lại hoàn cảnh chính trị tại Việt Nam hiện nay. Hoàn toàn học đòi theo cách của Trung Quốc. Mọi thứ. Kể cả việc bầu bán (chữ này hết sức đúng nghĩa ở đây. Người dân Việt ở nước ngoài đã biết rõ lối dân cử ở VN hiện giờ chỉ là cách mua chức vụ mà thôi).

                            Việt Nam hiện giờ, đời sống vật chất khá hơn hồi sau năm 1975 (khá hơn vì nhiều yếu tố, chứ không phải do chính quyền tạo nên)...nhưng độc lập với Trung quốc là chuyện khôi hài (dân đánh cá bị giết như cá mà nhà nước dám có một lời lên tiếng đúng mức!...) và dân chủ còn là một chuyện khôi hài hơn nữa !!!....

                            Do đó, khi viết bài này, mới viết xong sau khi có kết quả bầu cử (kể cả lời nói chuyện của Tân Tổng Thống) tôi vẫn nghĩ rằng, đây là việc làm "Không có gì thừa thãi". Chẳng hạn, bản Tuyên ngôn độc lập năm 1945, sao chép phần nào ý tưởng Bản tuyên ngôn của Mỹ. Chuyện có giá trị chăng là có làm những điều đó trở nên hiện thực hay không.

                            Chuyện tôi làm như viết bài này, cũng chẳng có gì là thừa. Nếu bài viết lọt được vào VN, vào được việc xem Internet của một số người nào đó, điều này vẫn đáng được làm. Chúng ta phải có tin tưởng rằng, ngày nào đó, nước Việt chúng ta, sẽ có được sự độc lập...và dân chủ đúng mức. Hai điều này tương quan với nhau, vì hễ ngày nào VN còn lệ thuộc vào Trung Quốc, ngay đó chưa có thể có dân chủ.

                            Nhưng, không chỉ tin, người Việt trong và ngoài nước phải tích cực tự mình tạo ra những biến chuyển thuận lợi cho mong ước đó. Việc bắt giam sinh viên Uyên, xử án nặng Việt Khang, Vũ Bình của nhà nước VN hiện nay, dù sao cũng phần nào góp phần vào những biến chuyển tích cực.


                            Đặng Quang Chính
                            Oslo 09.10.2012
                            08:10






                            #14
                              Đặng Quang Chính 21.11.2012 14:38:45 (permalink)

                              Trông người lại nghĩ đến ta

                              Thứ sáu vừa qua, Hội nhân quyền quốc tế (Amnesty International) mở một buổi hòa nhạc tại một thính đường thuộc Trung tâm sinh hoạt sinh viên, để hỗ trợ cho Pussy Riot.

                              Trước khi có tin này, giới truyền thông cho hay, nhóm đó được đề nghị đưa vào danh sách ứng viên sẽ tranh giải Nobel hòa bình vào năm tới.

                              Khi Tổng thống Liên Xô, Putin, đến thăm Đức, trong buổi gặp mặt Thủ tướng Đức đã nêu ra vấn đề những thành viên của nhóm Pussy Riot đã bị tòa án Liên Xô xử phạt hai năm.

                              Trong khi ở Việt Nam, việc xử nhạc sĩ Vũ Khang và Bình, án tổng cộng lên tới mười năm. Chưa kể thời gian bị quản chế. Trong nước có nhiều tiếng nói phản đối cất lên. Người Việt ở hải ngoại cũng thế...nhưng, nếu so với trường hợp Pussy Riot, sự can thiệp, vận động cho Việt Khang và Bình chưa có tầm vóc đáng kể.

                              Tại sao...??

                              Tại vì, ở VN, các trường hợp "Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" cứ xảy ra luôn. Chẳng hạn, trước đây, khi Hòa Thượng Thích Quảng Độ được đề cử vào danh sách ứng viên giải Nobel hòa bình. Có những lời phê phán, đả kích nhắm vào Hòa Thượng rất dữ dội. Những bài viết trên các Diễn đàn điện tử đôi khi có những lời khá thô tục nữa !...

                              Tại California, khi dân địa phương muốn đặt tên cho khu vực thương mại nơi cư dân sinh sống với tên "Little Saigon", lại bị nhóm khác muốn đưa ra một tên gọi khác, cũng tại khu vực đó.

                              Có điều, chuyện xảy ra tại Houston lại không được cư dân địa phương phản đối đúng mức. Một nhóm người, qua thu xếp của Nghị viên Hoàng Duy Hùng, tiếp xúc với phái đoàn ông Nguyễn Thanh Sơn, đại diện chính quyền CS ở Việt Nam. Mục đích chỉ là bình thường hóa cho việc tiếp xúc giữa đại diện VC với người dân địa phương. Thế mà nhóm đó lại cho rằng, việc gặp gỡ này là "Đối đầu trực diện với CS". Dùng chữ theo kiểu "dao to, búa lớn"...thực chất, theo một số người có nhận xét, đó chỉ là việc "bưng bô" cho bọn cầm quyền gian ác tại VN.

                              Nhiều bài viết được đưa lên Diễn đàn để phản đối việc làm tay sai đó. Nhưng, sự phản đối đủ mạnh chưa...??!. Không biết mạnh đến đâu...nhưng, nghĩ cho cùng, đó là dấu hiệu của sự xuống dốc trong tinh thần chống Cộng. Lý do: lâu nay, nhiều cư dân địa phương đã biết đến việc làm mờ ám của Nghị viên đó (?), nhưng họ vẫn bầu cho ông này...thì thử hỏi, chống đến đâu mới có tác dụng tích cực...??!



                              ĐQC
                              Oslo 21.11.2012
                              08:31
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 29 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9