Đêm Venice.
Cuộc ly dị, dù là quyết định từ cô nhưng cũng khiến cô sa sút .
Mỗi sáng, mỗi tối, cô đều nhớ tới anh , nhưng không còn là cái nhớ nhung do yêu thương hay giận hờn, ghen tức mà nhớ vì nỗi đau từ vết thương rách toác chưa kịp lành nơi trái tim mình.
Nỗi đau đó theo cô ngày qua ngày, đè nặng lên tâm trí và khiến trái tim cô như chỉ còn sức đập những nhịp đập yếu ớt.
Cô biết mình phải tự chữa cơn đau bằng cách thay đổi cuộc sống hằng ngày , dầu chỉ trong một thời gian nào đó.Cô phải tìm cách khuây khỏa.
Mất vài hôm để quyết định,cuối cùng cô thu xếp chuyến đi xa trong 2 tuần. Cô quyết định đến một nơi không vắng lặng nhưng yên bình, nơi cô có thể cảm thấy an toàn và không xa lạ .Cô quyết định trở lại Venice.
* *
*
Buổi trưa, trời Venice như rực sáng trong cái nắng tháng Tám.
Rời sân bay ,cô mang vào đôi kính mát và khoác chiếc nón rộng vành, chậm rãi đẩy hành lý ra bến đò bằng những bước chân thong thả của một người dân địa phương.
Cảnh vật không thay đổi nhiều khiến cô cảm thấy tự tin .Cô ghé mua vé và đứng đợi ở bờ sông .Chiếc cano vừa cặp bến đỗ khách,gã lái thuyền còn trẻ, làn da rám đỏ vì nắng, thờ ơ bảo cô và những người khách khác hãy mang hành lý xuống và ngồi chờ trong khoang tàu, 10 phút nữa hăn sẽ trở lại và khởi hành.
Cô chọn chiếc ghế trong cùng. Khi tàu bắt đầu rời bến, qua khung cửa nhỏ cô theo dõi chiếc tàu băng băng ra biển, lướt trên mặt nước mênh mông dập dềnh những con sóng bạc trắng và đi qua dãy cừ xao xác tiếng hải âu .
Cảm giác êm dịu và chợt nôn nao khi con tàu chầm chậm hướng về thành phố .
Venice phố cổ vẫn duyên dáng như ngày nào , những nóc giáo đường thấp thóang , những ngôi nhà soi bóng bên mặt nước . Dòng Kênh lớn ghe thuyền ngược xuôi , những mũi thuyền gondolas thong thả lướt qua...Tất cả trong cái nắng tháng Tám , tựa thể cái nắng hừng hực chợt mang thêm một nét dịu dàng bí ẩn.
Cô xuống tàu ở trạm Rialto .
Cô sẽ ở chốn cũ. Ngôi lâu đài cổ được biến thành nhà trọ cách Rialto Bridge không xa . Cô len theo những con phố hẹp , qua môt khu thương mại đông đúc rồi lại đi vào con phố hẹp trước khi ngừng trước tòa nhà cổ kính có những chậu hoa dại màu hồng buông hờ hững trên tường.
Cô bấm chuông gọi cửa. Có tiếng lách cách nơi ổ khóa rồi gã quản lý hiện ra . Vẫn là gã quản lý cũ . Gã già hơn xưa nhưng dáng điệu vẫn đỏm dáng , điệu đà như không chút gì thay đổi .
Ngôi nhà vẫn rất cổ , vách đá hơi lạnh và tối, chiếc cửa gỗ đóng lối ra sàn nuớc phía sau , nơi thuyền cập bến...nhưng cô vẫn yên tâm vì biết những căn phòng trên kia ánh nắng sẽ chan hòa qua các khung cửa sổ....
Cô nhận phòng, mệt mỏi vì chuyến bay đêm,thay vội quần áo và nằm xuống giường ngủ thiếp đi...
Khi cô thức giấc trời đã xế chiều . Cảm thấy hơi đói, cô sọan quần áo , đi tắm rồi chuẩn bị đi ăn. Giấc ngủ giúp cô tỉnh táo, nét mặt trong gương tươi tắn, vết thương trong lòng nhẹ hơn ...
Cô chọn chiếc váy màu trắng giản dị, chải suôn lại mái tóc rồi mở cửa ra phố.
Vẫn là lối đi quanh co qua những ngõ hẹp ,thỉnh thỏang có những chiếc cầu bắc qua dòng kênh nhỏ, yên lắng. Buổi chiều đã tắt nắng . Thành phố êm ả không tiếng ồn ào của xe cộ , đám du khách nhàn nhã lượn lờ ở những khu thương mại với nhiều cửa hàng san sát trong đèn ánh rực rỡ hay dạo bước ven sông, chụp ảnh , đợi lúc theo thuyền xuôi dòng Kênh lớn...
Cô ghé vào tiệm ăn ngày cũ, gọi lại đúng lọai Pizza cô đã từng ăn . Mọi điều tưởng chừng như mới hôm qua . Ngày cô còn anh ! Cô nghe vết thương trong lòng lại rướm đau nên khi người hầu bàn đề nghị một ly ruợu vang đỏ, cô gật đầu.
Một mình trong góc tiệm , cô nhẩn nha ăn từng miếng Pizza nhỏ . Chẳng có gì phải vội vàng. Cô còn cả một buổi tối trước khi quay về nhà trọ , một mình .
Ra khỏi tiệm khi trời đã thực sự tối. Cô biết chẳng mấy chốc nữa phố xá sẽ đóng cửa . Venice không sinh họat muộn về đêm , nhưng cô vẫn thả mình theo dòng người trước mặt...Cô muốn đi cho đến khi thật mỏi chân để khi về sẽ chìm ngay vào giấc ngủ một cách dễ dàng , qua được một đêm trằn trọc ...
Cô thấy mình đi qua những con phố nhỏ , đông người , ánh đèn trong những cửa kính hắt ra , lung linh , diễm lệ như thực như mơ...Cô như trôi về một hướng nào đó khi bất chợt nghe tiếng nhạc trổi lên..
Một tiếng nhạc kỳ lạ , không ồn ào kích động mà dồn dập , vui tươi , tựa như một dòng suối thanh xuân tuôn chảy trong đêm tối...và sức trẻ trung của nó đủ năng lực để cuốn từng mảnh nhỏ, từng mảnh nhỏ nỗi ưu phiền trong lòng cô trôi đi và như một ma lực hút buớc chân cô càng lúc càng tới gần nơi nó xuất phát.
Lạ lùng thay , nơi ấy không phải là một hộp đêm mà là một quán ăn nhỏ .
Cô dừng lại một phút bên ngòai cánh cửa kính .
Bên trong quán , những chiếc bàn đã được xếp gọn sang một bên ,và sát lối vào, dàn nhạc với vài nhạc công đang trình tấu một cách say sưa , cạnh họ , phần lớn thực khách đang nhảy múa nhịp nhàng , phấn khích theo tiếng nhạc...
Cảnh tượng thật lạ mắt nhưng chỉ trong phút giây cô hiểu ngay.
Đây không phải là hộp đêm , nhưng chính điệu nhạc trẻ trung ,lành mạnh đã có sức lôi cuốn những nguời khách đứng đắn, già cũng như trẻ , đứng lên để hòa nhập vào nó. Và trong phút chốc , họ như quên hết tất cả , quên hết những ưu phiền để nơi đây chỉ còn là những khuôn mặt ngời sáng , những thân thể khỏe mạnh nhịp nhàng, khiêu vũ như mê , như say theo tiếng nhạc.
Cô cũng thế, tiếng nhạc thúc dục cô đẩy cánh cửa bước vào . Cô ngồi xuống chiếc ghế trống, cạnh gã đàn ông mặc chemise đen đang ngồi trước ly rượu sóng sánh.
Mắt cô vẫn không rời dàn nhạc và những người đang khiêu vũ trước mặt. Đôi mắt cô say sưa, đôi chân cô nhịp nhẹ trên sàn và cô thả hồn theo tiếng nhạc, mái tóc đong đưa...
Một phụ nữ đứng tuổi chợt nhìn thấy cô và nương theo điệu nhảy , bà lướt tới đưa tay tươi cười đón cô . Đôi mắt ấm áp khiến cô ngoan ngoãn đứng lên theo bà . Ân cần như đang chăm sóc một đứa trẻ, bà giúp cô mau chóng thoát khỏi sự bỡ ngỡ ,hân hoan hòa mình vào dòng nhạc vui tươi .Cảm xúc dâng trào từ trái tim ,tràn lên đôi chân , lên bờ vai khiến những bước chân cô uyển chuyển rồi nhanh dần, nhanh dần như phút chốc bỗng hóa thân vào dòng nhạc, tuôn chảy ,hòa quyện theo những thanh âm. Đắm đuối, mê mải...
Cho đến khi mệt nhoài, cô trở về chỗ ngồi. Cô vẫn thở nhanh nhưng tâm nhẹ nhõm ,tươi vui .Gã đàn ông vẫn ngồi chiếc ghế bên cạnh, tựa chừng hắn đã ngồi yên như thế rất lâu , ngắm nhìn đám người trước mặt một cách vô hồn...
Từ ngoài , một người da đen đẩy cửa bước vào tiến thẳng tới gã đàn ông, nài nỉ mời mua bó hoa hồng nhung đỏ đang cầm trong tay. Gã đàn ông thờ ơ nhón lấy một đóa rồi móc túi, dúi vào tay người bán hoa một nắm tiền, và trước vẻ mặt kinh ngạc của người này, gã chỉ lặng lẽ xua tay, ra dấu bảo đi đi...
Rồi hắn xoay đóa hoa trong tay, nhìn ngắm một cách kỳ lạ. Nửa như say mê ,nửa như đau đớn...Bất chợt ,hắn bẻ ngắn cánh hoa, nghiêng người sang cô ,cất giọng nói bằng tiếng Anh đầy âm hưởng Âu châu :" Xin cho phép..." và cài đóa hoa lên tóc cô. Cô chưa kịp phản ứng thì hắn nói tiếp, vẫn bằng giọng nói trầm trầm " Áo cô màu trắng, tóc cô đen, đóa hoa này của cô"
Và dường như không chú ý đến lời cảm ơn của cô, hắn lại chìm vào vẻ vô cảm trước đấy.
Người phụ nữ khi nãy reo lên khi nhìn thấy cô " Cô gái nhỏ, cô xinh quá, xem kìa ! " . Bà phấn khích kéo cô theo tiếng nhạc, chỉ vào chiếc kính gắn trên tường . Nơi ấy cô nhìn thấy mình, đóa hoa hồng đỏ thẫm cài bên tóc, gương mặt bừng sáng tươi thắm , trong chiếc đầm trắng đơn sơ, cô nhìn thấy cô là cô bé vô tư với đôi mắt hồn nhiên ngày nào...
Điệu nhạc lại trở nên dìu dặt rồi rộn ràng, lòng cô chợt phơi phới niềm vui. Niềm vui lại nâng cánh tay cô vươn lên, sống động, nâng bước chân cô nhẹ nhàng, thanh thoát gõ nhịp hân hoan trên sàn ,cô tung mình theo tiếng nhạc , tưởng chừng như đấy là chiếc thảm thần đưa cô bay lên, cao vút, bay trên thành phố huyền mơ . Venice ! Venice với sóng nước mênh mông, Venice với đóa hoa đỏ rực bên quán ăn trưa hè, Venice với ánh đèn mờ ảo, Venice với những khuôn mặt thân thiện , hòa đồng. Venice với tiếng nhạc lạ kỳ tuôn chảy trong đêm !
Cứ như thế , cô và mọi người say sưa bước theo tiếng nhạc, những đôi mắt sáng long lanh , những đôi chân không biết mỏi mệt .
Cho đến khi tiếng nhạc ngừng lại , đêm đã khuya, quán đã đến giờ đóng cửa. Mọi người lao xao ra về sau khi chúc nhau một buổi tối tốt đẹp
Ngay lúc ấy, cô chợt nhớ ra , cô đã quên mang theo bản đồ để tìm đường trở về khách sạn ! Tất cả du khách đến Venice đều phải chuẩn bị để đối phó với việc lạc đường khi đi vào mê hồn trận những con hẽm chật hẹp , quanh co . Và lần này cô lại quên khi cô sắp phải đi một mình trong đêm tối !
Cô cảm thấy hốt hoảng. Đám thực khách đã ra về gần hết. Nhìn quanh, chỉ còn gã đàn ông mặc chemise đen khi nãy.
Gã đang cho tay và túi, dường như móc hết tiền , đặt lên bàn rồi vắt chiếc áo khoác hơi nặng trên tay, lững thững ra cửa.
Sự lo sợ khiến cô vội vã bước ttheo , gọi hắn !.
Hắn ngừng lại , nhìn cô thờ ơ.
Cô bảo " Ông có thể vui lòng chỉ cho tôi đi về hướng cầu Rialto ? "
Gã im lặng, hất nhẹ đầu ra hiệu cho cô đi theo rồi lầm lủi bước đi .
Đêm đã xuống khá sâu . Thành phố trở nên vắng vẻ , ánh trăng thượng tuần chỉ đủ tráng một lớp ánh sáng mong manh trên những chóp nhà cao, những con ngõ hẹp càng sâu thẳm , hun hút , mỗi khúc quanh lại khiến cho người ta có cảm giác buớc vào căn hầm tối không thấy lối ra. Cứ thế, cô rảo buớc theo hắn đi qua những khỏang tối chập chọang , có đọan con hẽm nhỏ như chỉ đủ cho một người , cô lo sợ, bám tay vào tường, lần từng bước chân...Khi tưởng tượng có những cánh tay bất chợt đưa ra lôi mình vào bóng tối, cô rùng mình! Một cảm giác tủi thân chợt ùa đến, cô như muốn khóc và đi chậm lại. Ở đầu con ngõ, gã áo đen bước chậm , có ý chờ...
Cô thở dài, nhớ lại khuôn mặt hắn mà cô vẫn chưa có dịp ngắm kỹ. Hình như gã trạc khoảng 40, đôi mắt sâu dưới đôi mày hơi sậm , một khuôn mặt khá ưa nhìn của người Châu Âu...Lòng cô chợt thấy biết ơn gã . Chính sự thờ ơ của gã lại khiến cô yên tâm...Cứ thế gã và cô , như 2 cái bóng nhỏ theo nhau qua những con ngõ hẹp , quanh co.
Một lát sau, bóng chiếc cầu Rialto đã hiện lên giữa bầu trời đen, ửng bạc dưới ánh trăng yếu ớt. Trăng đã lên cao, khung cảnh thật vắng lặng.
Đến chân cầu, hắn dừng lại. Cô cảm ơn và chào hắn. Hắn im lặng chẳng nói gì , mãi khi cô quay lưng đi mới nghe tiếng hắn cất lên buồn bã " Cẩn thận nhé ! Vĩnh biệt cô ! "
Chữ " Vĩnh biệt " khiến cô bất ngờ , nhưng chợt nghĩ, hắn nói đúng , cô và hắn từ hai phương trời rất xa cách, hạnh ngộ nơi này rồi biết bao giờ mới gặp lại nhau, cô tiếp tục bước đi. Đêm cũng đã rất khuya, cô phải trở về khách sạn ngay. Trước khi bước vào con ngõ tối , cô quay lại nhìn, thấy gã đã ngồi vắt vẻo trên thành cầu.
Cô cẩn thận mở ví lấy chiếc chìa khóa ra cầm tay, khi đóng ví lại , vô ý làm chiếc chìa khóa rơi xuống đất .
Đêm rất tối, cô phải ngồi xuống tìm . Lạ lùng, chiếc chìa khóa mới đấy mà biến mất, cô bối rối, lần tay tìm một hồi khá lâu, thì ra nó rơi vào một đường nứt của mặt đường . Nhặt được chiếc chìa khóa , cô cảm thấy nhẹ nhõm. Đứng lên, ngẫm nghĩ , cô lùi lại vài bước , nhìn về hướng cầu Rialto. Hắn vẫn còn ngồi đấy. Như chiếc bóng đen trên nền trời đêm , cô độc và có vẻ gì rất buồn thãm.
Từ xa, hình như hắn nhìn thấy cô. Hắn giơ tay lên ngang đầu . Nghĩ rằng hắn chào mình , cô vội vàng đưa tay lên vẩy lại.
Bất chợt, một tiếng nổ chát chúa vang lên trong đêm tối . Chiếc bóng đen chao đảo rồi rơi thẳng xuống dòng kênh đêm.
Chỉ trong tíc tắc, cô nhớ đến nắm bạc hắn dúi vào tay người bán hoa , nhớ đến lúc hắn móc hết tiền đặt trên bàn , nhớ đến hai chữ " Vĩnh biệt " !
" Trời ơi ! " cô thảng thốt kêu lên , tay ôm lấy mặt , khụyu xuống ngồi sát chân tường , buốt thắt trong tim một nỗi cô độc , đau đớn đến tận cùng !
Cà Na nguyen
Tháng 10/2012