CÁI CHIẾN THẮNG thái san
-
15.10.2012 09:14:39
CÁI CHIẾN THẮNG
thái san
Phải bắt đầu từ đâu nhỉ, ừ từ ngày thầy bắt đi cuba đến chừ. Tôi trước đây không biết mấy là vì chỉ dậy học cho cô vợ hắn mà thôi, nhưng từ ngày tiếp thu về sống chung với cô vợ rồi các con cùng ra học lớp cô Giáo Hoa và sau đó con cái được nghe thấy đi học lớp “ĐẠI HỌC AN NINH” rồi cũng trật. Tôi mới rõ nhất là sau khi đốt nhà thằng con nhà “bảy điểm” là tôi đã biết ngay và lại cũng vô tình đi theo vào cầu “cháy” nhìn và nhận cho chính xác chỗ bắn đầu đạn, vô tình bay về trúng chỗ bếp đang ở, xuyên qua thủng bếp xuống đất nhưng may quá không nổ.
Theo tôi có lẽ nghĩ mỉa mai thôi, một lời cảnh báo của kẻ cái sai quấy của mình.
Nhưng không ăn thua. Chưa chết chưa sao đâu.
Dầu sao chỉ có vậy không ăn thua.
Ngồi nghiền ngẫm về những đồ vật gửi về từ cuba nghĩ mà tủi.
Mấy cái giường gấp, ít nhóm bóng đèn tim khoảng 100w.
Tôi còn nghĩ đến ngày xưa khi chính bố tôi phải nai lưng ra may cho anh c/a 1 cái mùng, chỉ được nhận vài lít gạo. Nay lại bước qua vài sự việc khác chẳng ra chi. Bất chợt một sáng nọ có nguồn tin V/v con của L trồng rừng chết còn đang trẻ măng đến nỗi ngỡ ngàng và trước hôm khi đi bắc vài ngày cũng có vài tờ rơi đụng chạm đến một ông già coi nghĩa địa.
Từ ngày ban ấp thu hoạch tiền của những người mua đất chôn. Họ đòi nhưng cũng chẳng lấy được vì chúng là của ban ấp mà lại với hai nhăm triệu nên ngân hàng bắt phải đưa vào, nhưng chưa lại chính là sai.
Cái khó của nó là dịp này về việc nghĩa trang đang xẩy ra trên toàn quốc và đang xẩy ra nhiều và nữa là những người tiếp xúc đòi tiền thu phí của đất nghĩa địa không có gửi vào ngân hàng nên không được phép cầm tiền, vì giá trị mội miếng đất đáng 25.000.000đvn nên tất nhiên bị quản lý rồi. Cuối cùng những người thuộc ban cúng kiến của ban nhĩa trang phật giáo bèn phải trả lại cho xã huyện, không làm gì được.
Tiếc quá, tiếc quá, tiếc quá.
Chẳng thể sai:
-(Mèo tha miếng thịt thì đòi,
Kễnh tha con lợn mắt coi trừng trừng)./.
thái san
CÁI MÌNH CHƯA BIẾT
thái san
On point final là chấm hết (chấm dứt) nếu dịch là oong poong phi nan nghe có vẻ quen quen. Tôi không phải là người ngoại quốc. Nhưng từ trong chữ này ai cũng có thể biết trước là chấm hết.
Một thằng bạn vừa ngồi xuống ghế trong một quán bún. Hay nói đúng hơn một quán cháo lòng vừa là tiết canh lòng heo. Nhưng đến nay thì thôi rồi. Vì chẳng ai dám bán nữa sau hăm mấy tỉnh bị bệnh heo tai xanh nên chẳng ai dám bán thứ đồ ăn này nữa.
Vừa vào quán. Có một anh chàng nửa điên nửa khùng, đưa cái đầu vênh hẳn ngó lên như bánh đa nướng ngoái nhìn, để cho mọi người biết TA và TA đang chiếm và đối diện với người có học. Nên chẳng nói mà chỉ nghiêng như vậy đã đủ. Thằng cháu gọi bằng cậu thấy vậy bèn ngứa miệng ton vô:
-Nói chuyện với cậu được lời dăm ba điều như:
-Được lời là vì chơi với nhà văn.
-Dáng tuổi cậu hắn và chính mình nay được gọi bằng anh.
-Đôi khi uống rượu còn cò thể hơn mọi người vô cùng phấn khởi, hồ hởi.
-Những cái gì mà ông viết chắc gì biết nổi “kể cả với ông vênh” thế nghĩa là không thể nào hiểu nổi sự viết của ông ghê gớm độ nào.
-Thê đã đủ hãnh diện rồi.
Ta chưa nói đến tư cách của anh chàng “điếu cày”. từ đó cũng biết người vênh ra làm sao.
thái san
CÁI TÔI
thái san
Truyện vui.
Vừa buớc vừa nói kể từ sau lúc bị tai nạn do xe lambro mui trần đè qua người đang chở nặng hàng tấn chóc chuối. Cũng may mắn qua khỏi tai họa đó là vì chạy chữa ngay, cái lúc chưa tham nhũng mấy nên nợ S Quang mấy cây samit. Cái thằng bạn cởi chiếc áo đang mặc trên người cuộn làm gối cho tôi nằm và gạt hẳn phép dầu thánh của ông cha chánh xứ và bế thốc lên xe máy xới, đi thẳng ngay bệnh viện huyện. Cái thằng ngồi sau cùng đi uống rượu về nhẩy xuống đẩy xe đạp trờ lao tới đâm sầm vào chiếc xe lam mui trần chở chóc chuối tông cán và đè lên trên, cũng may là đè thiên xuống phía dưới. Qua được phen này thì hú vía.
Thời này BV còn thô sơ lắm chẳng mấy thuốc men, đến nỗi thuốc trụ sinh chính là cây, lá xuyên tâm liên. Vào tới cửa BV lúc đó cũng đã chập choạng tối. Cái thằng bạn nói thẳng với Bs chủ tịch BV: Tôi nói:
-Nếu mà thằng này nó chết tại đây đêm nay thì các anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Cái ăn uống thì khó lắm vì còn đang trong thời khởi đầu của nền kinh tế tập quyền nên chẳng gì dù chính những nắm thóc, và bao lương thực do chính mình trồng cấy, sản xuất, làm ra cũng phải chỉ được nằm ngay tại chỗ, không được di chuyển nơi khác.
Cái thằng “theo đóm ăn tàn”, nay được làm phó trạm thu mua lương thực tên là Chiến. Nó người nẫu ăn nọi khọ nghe lại chi chiệt quạ sực, làm ngay chính bản thân một người bạn thân cũng rời xa, chẳng thèm đếm xỉa và chơi nữa. Xui xẻo cho hắn khó khăn và bao nhiêu lương thực nói là thu mua được rồi chính hắn đem về nhà chia chác hoặc bán đi. Làm bao người dân thù ghét tận xương tủy.
Đúng “vay” tức khắc “trả” một cách nhãn tiền. Vào buổi chiều nọ, nó đứng xem chính thằng con trai đục trái đạn lấy bán sắt vụn thế là cha, con, và lại thêm một tên du kích chết ngay tại chỗ. Cái chết của hắn làm bao người nông dân hồ hởi và như cảnh báo cho chế độ kinh tế tập quyền tan rã.
Trước khi chết chính hắn còn đến xin lỗi nhiều người trong cánh đồng Sông mây và Vĩnh cửu, và cũng từ đó mất hẳn các trạm ngăn cách nông dân với đồng ruộng. Diệt được bao nhục nhằn và tạm thời xóa và bao sự cứu đói giảm, thêm tính chất lấy tình dục qua trạm cũng tan ra mây khói, nghĩa là em qua trạm là tức phải ghé vào sâu trong kia cho anh một chút xíu là xong.
Đến BV Bác sỹ Ho Viet mua hai ly đá chanh nói rằng:
-Uống cho giã rượu đã, còn chuyện người này tất nhiên chúng tôi sẽ phải lo chứ đừng nói gì thêm nữa. Nhìn thẳng mặt:
-Xin cám ơn anh trước nhiều.
Đêm khuya chuyển cứu thương duy nhất bằng một chuyến xe sáu bảy, tức là lấy chính xe quý hóa chuyển bệnh nhân, lúc này BV chưa có ambulance.
Dù sao cũng thành thật cám ơn rất nhiều về thành tích này. Tuy nhiên trước mắt những chuyện trắng dã như thằng bé bị cụt chim vì nước sôi vào người mà gia đình chẳng biết cách cứu cấp bèn đổ gạo vào. Nóng nó xoa riết thành cụt mất của nó, và anh chàng nhà máy chà chờ chết vì làm cho nhà máy chà bị đập vào bể đầu chưa biết cách xử lý ra sao và chờ chết.
Ai cũng có thể hiểu là sau cuộc ngưng chiến thì nền kinh tế băng rã, sẽ bị khủng hoảng cả hàng mấy chục năm chưa phục hồi, ta cũng cảm thấy tội nghiệp, bác sĩ như vậy phải nói đáng phục, và cuộc chiến thắng thần thánh của Việt nam. Lúc này chưa ai biết và hiểu sự trả thù khủng khiếp nhất trong nhân loại đang hình thành trong tâm trí chúng.
Mang câu thánh kinh: “làm theo năng suất, hưởng theo nhu cầu” tức vỗ về con dân dại dột ngu đần quê mùa, nông thôn.
Cái gì hắn cũng đều biết, đều cho và thường khinh khi một cách vô lối lời người khác.
Tôi thấy vậy bèn “võ biền” bằng cách giơ quả đấm và nói:
-Đối với tôi chỉ thích nói chuyện với cậu bằng cái này.
-Tính cách anh bao giờ chả vậy, xin lỗi nhé, chào.
Nhớ lần nào, muốn uống rượu, chẳng bạn bè, hắn bèn ghé nhà bà Nhả mua những thịt bán bánh mì dư và kêu kiếm bạn bè. Gặp thằng 3 bê cắc ké, nó gắp lên đũa vẩy vẩy coi phát gớm, được cái lúc này họ Văn im như thóc chẳng dám ho he hóc hách gì cả, âu cũng là bài học cay đắng cho bản chất, mặc dù vậy hắn dám lấy xích xe đạp đánh vợ, mà vợ hắn là một cô giáo, vô tình hay hữu ý hắn đã làm mất phong cách của chính gia đình hắn. Tuy thế hắn vẫn nhan nhản cười theo kiểu lẫu đến chán.
Chuyện Lân, và Minh công ty vũ khí, hiệp hội vũ khí. độc quyền
thái san
CÁI VÔ LÝ
thái san
Không mấy thoải mái vì thời tiết nóng đã đành phải nói đến giá điện, xăng và giá nước cũng tăng lòng người Việt nam, nếu ai có lòng với đất nước phảp thấy mà đau lòng, chưa kể đến những việc được tiền tài trợ kiếm cách bớt xén bỏ túi như làm đường.
Cho đến cái điện của ngay ngã ba và gốc cột bị cháy bốc lửa, và rồi xe cứu hỏa đến bắt buộc tôi phải nghĩ do dây chế biến xấu và bọc đen lại cho đẹp che những bô xít chưa đủ tuổi để làm ra sản phẩm dây, nên khi tối nhiều nhà thắp sáng làm tăng công xuất sẽ đốt nóng đỏ dây và cháy.
Cái này do ai, một câu hỏi có lý để rồi từ đó hiểu biết thêm và thay đổi như một số nhà câu điện như nước ngoài.
-Vô lý vì dám sản xuất dây dẫn chưa đủ lượng.
-Dùng dẫn khu công nghiệp và dân đang tiêu thụ nặng.
-Bọc che nhất nhôm chưa chuẩn mà tiền vẫn lấy cao không bằng tiêu chuẩn nước ngoài.
Cháy cả một góc cột điện đến phát sợ, may quá chưa chết ai chừ trong khu dân cư khó chạy chữa chắc cũng phát hoảng.
Ba xe cứu hỏa và mấy khu dân cư như xã ấp túa đến cứu dập.
thái san
CÂU CHUYỆN NHƯ THẾ VẦY NÈ
thái san
Lúc còn nghèo nàn lạc hậu chỉ biết “đầu cúi xuống đít chổng lên”. Có đứa hỏi tôi:
-Bác có biết Cháu làm LB company không?
Sợ vướng phải cái ngu thứ nhất tôi tránh hẳn nhưng không ngờ sau đó vài tháng chúng cưới nhau. Đưa cha từ xứ người về làm đám cưới cho vợ đàng hoàng đâu ra đó, rồi sau vài năm quên lãng đi qua lại chúng cũng đã hai đứa ra đời. Bố khoe tôi:
-Con Ch nó gửi về cho nè.
-Nhưng vẫn cứ rượu “đế” muôn năm, cho đến con gái đầu lòng đi lấy chồng Đài.
Dăm tháng sau khi cô bé em dự định theo chị, qua đến bển. Chị cảm động riêng tư nói với em:
-Tao đang thất sủng mày qua làm gì đây nè.
-Sao.
-Vì hai gái.
Thì sao.
Mẹ bố của chúng bảo phải kiếm đứa khác để nối dõi tông đường chứ, em qua đây làm gì khi này. Ngừng một lúc để thở vì giận dữ thằng chồng nói tiếp với em:
-Thì chúng bảo sanh con gái không thì phải cưới cho chồng một cô vợ khác có cháu trai.
Lúc này ông bố vô tình được lên chức trưởng trạm thu mua.
Nhân dịp em về gửi cho bố ít quà khoảng vài ba chục cây vàng mà ông bố bạn đem ra khoe với tui đó, tám khúc mầu vàng vuông giống như khúc thước kẻ gỗ xưa. Nghĩ một hồi anh ngồi cùng bàn cháo lòng nhà ô (H rô) nói:
-Cái may của ông (H cồ) là bị đâm bảy nhát mà chưa chết, nhưng còn cái xui là vì con, cô gái đi về vì bị chị đuổi mất hẳn điểm của trường đại học báo chí năm thứ ba, đáng chán thì đúng. Vì vậy vài tháng làm đám cưới cho hắn luôn thể. Bởi thế sau này theo ông chú làm phó chủ tịch thườg không còn (basiđế) nữa mà là chỉ uống bia thôi. Sau lần mới anh bạn già đến nhà uống nước trà và anh lấy được cái “capốt” mình bỏ hết có lẽ không dám so sánh với LQD hay PVD ngâm gái nhưng mình sẽ đái ra bia nên chúng thường gọi tắt mình bằng TỒBIA, nhưng cũng cám ơn thượng đế lại còn được lên chức nữa.
“tồ bia”
thái san + viết 7000