CHỮA CHÁY thái san
CHỮA CHÁY
thái san
Chưa ai biết tôi chuẩn bị lấy chồng, tức tôi phải chữa lại một số việc thí dụ như sửa mông, sửa bộ ngực, sửa răng vân vân và vân vân. Nói cho cùng cũng hơi nhiều nhiều đấy.
Cái khó của ngày xưa là chẳng ai muốn lấy một cô bán hàng nước như tôi, vì thường gọi bọn tôi là “marixến” (có lẽ tư tưởng ngày xưa khác bây giờ, những thời cũ kỹ đó nên bỏ) nhưng thời thế thay đổi rồi cũng đến lúc phải sửa chữa những cái quan niệm lỗi thời đó thôi, nhưng chờ thời thì không được, mình phải sửa chữa lại thời thế, buộc chính tôi phải tạo nên những chuyện tày trời, để cho cuộc sống thêm vui và sẽ cố tâm sửa chữa lại thời hoặc thế.
Muốn vậy mình phải có chính sách, hoặc sách lược.
Trước tiên mình phải nhắm. Bởi thế các cụ ngày xưa nói:
-Uống rượu phải nhắm đi chớ. Tức ngồi qua lại nhìn xem miếng nào ngon, rồi chờ thời gắp mà ăn, chớ không phải lúc nào gắp cũng được, thí dụ ông già vừa đưa đũa lên thì mình phải tạm ngưng, sau đó chờ ông hơn mình bỏ vào miệng, nhân dịp lúc ấy mình mới tấn công thật nhanh, còn cách khác là gắp giả vờ xong mời đưa qua một bát nào mời họ một cách ân cần nhưng không bỏ vào và họ luôn luôn ra vẻ từ chối là xong, họ từ chối thì mình tấn công luôn là xong coi như thành công, bởi thế các cụ xưa có câu:
Muốn ăn gắp bỏ cho người.
gắp qua gắp lại (cho) rơi vào bát mình.
Thời nay lại khác trước tiên là phải sửa đổi cách xưng hô đã, thí dụ, ông già dục:
-Lên anh năm, xin tờ lý lịch cho em chưa?
Ông năm là một cái tên chữa cháy tạo lên, để đánh lừa cho mọi người tưởng như là người miệt trỏng, chứ không phải là người ngoải, ý như chữa cháy, làm như người chính miền nam đứng lên giành giựt chiến thắng và giữ nước, đa số bây giờ cũng đã thay đổi nhiều, nhưng vẫn còn cái thể lệ còn đó, tức là cái gì nói vẫn chỉ là nói, và làm vẫn cứ là làm. Tôi lấy thí dụ, vào bệnh viện chỉ thấy các cô bác hoặc y sỹ nói:
-Thuốc chữa cho ông hoặc bà là tùy theo cơ địa của từng người, tôi lẩm bẩm cơ địa là gì, hay là ngôn chuyên ngữ, nó làm cho người ta rối loạn để một cách nói cho vẻ ngôn ngữ cũng là một cách chữa cháy, nhiều lúc tôi nghĩ chữ VIÊM, là một loại chữ họ hay dùng để chữa cháy tôi hỏi họ chữ viêm là gì, chẳng ai biết viêm là gì cả.
Với tôi, đôi lúc cũng có dùng chẳng hạn như viêm nhiễm, tức là vết thương hay gì đó bị nhiễm trùng hoặc cơ thể bị nhiễm trùng, đôi khi tôi lại nghĩ khác. Nói những chuyện trên dài dòng và sẽ lạc đề mất.
Với tôi không muốn để mất đức ông chồng, vì bao ngày săn đuổI, lao công, tốn lực tất phải được đền bù, nên dù phải chữa cháy bằng đủ mọi cách gần như hàng cá, hàng thịt, tôi vẫn phải làm, dù rằng sau đó ra sao cũng được, vì sẽ có luật hội thánh giúp cho mọi sự sẽ êm xuôi thôi, tức là khi lên trên bàn thờ để khấn hứa sẽ phải đọc câu:
-Cô maria….nhận anh…làm chồng. Xin hứa:
-Lúc khỏe mạnh cũng như lúc yếu đau không được bỏ nhau, thế mới hay đó trong luật hôn phối của đạo Thiên chúa có những câu như vậy, thì chắc ăn như bắp rồi, dù sau đó có xẩy ra việc gì cũng chẳng sao nữa cho những tín đồ của Thiên chúa giáo.
Có những lúc tôi cảm tưởng, sự chữa cháy của chính bản thân cũng thừa thãi, vì với sự khấn hứa như vậy trước bàn thờ và giữa đám đông cũng đã là một cái khóa cho cái mục đích mình thỏa mãn rồi.
Chỉ có những sự chữa cháy của những nhân vật lớn, mới quan trọng thì họ lại có một lối giải thích khác, hiến pháp dù có sửa đổi cho hoàn chỉnh rồi cũng vậy hay là không và chỉ một vài câu giải thích trước dân chúng, trên tivi là xong mọi chuyện, cùng lắm chỉ xin lỗi trước công chúng là đủ.
Thí dụ như chuyện của một ông nọ, lấy cớ của nước Lào trả nợ việt nam bằng vật liệu xe tức phụ tùng xe, nhưng sau đó ông ta mua gấp ba lần như vậy đưa về nước, xong cuối cùng chỉ xin lỗi Thủ tướng chính phủ vì việc đã làm là xong, đấy cũng là một cách chữa cháy, làm và phủ nhận nhanh là một cách chữa cháy tuyệt vời, trong xã tôi, làm bí thư xã một thời gian rúc rỉa được một cơ ngơi khi về kiếm người, mướn đốt chính nhà mình rồi tung tóe rọe một ít tiền đô lẻ để cho mọi người thấy yên trí rằng đã bị đốt cháy hết những ngân khoản nọ kia vân vân…để đáp an toàn, là một chữa cháy bình thường, và còn nhiều câu chuyện tày trời nữa cũng Vũ như cẩn.
Hoặc chui vào trong dân làm trùm khu hoặc nhận một việc cha xứ giao phó còn nhậy bén hơn nữa dân chúng tưởng như mình đã được Chúa thánh hóa nên rất dễ gần, ngọt ngào quyền lực cho lắm rồi tử phải qui thôi.
Nói cho cùng chữa cháy thực tiễn, là đòi tiền trước khi chữa cháy tức xịt nước, còn chữa cháy ngôn từ hành động còn là tất cả nghệ thuật, mà tùy theo gan dạ và đường cùng của mỗi người nữa, vị trí cần phải bảo hành ra sao, như thế nào…
Chiều nay cũng như những chiều khác, có điều mưa nhiều gió cũng nhiều mưa, ngập đường ngập phố, gió tốc mái nhiều nhà, tôi nghe trên mái xoảng nhẹ, kiếm đường trèo xem thì mới biết gió đưa đến mấy tấm tôn của nhà ai, đã để trên đó từ bao giờ, nói vậy biết, mới sợ, nếu trường hợp những miếng tôn đó bay tứ phía sẽ gây ra chết người và chỉ nghĩ đến đó cũng đã lạnh gáy rồi thế mà những tấm tôn nằm nguyên nhẹ nhàng tự bao giờ trên đó mà chẳng một ai biết cả.
Người ta còn nói, nước Mỹ bị trời trừng phạt do xâm lăng nước khác, kế đến musarap pakistan là tay sai cũng bị trừng phạt như vậy nhiều người giải thích cách khác và không tin dị đoan như tôi, theo tôi luật ứng báo còn rành rành chẳng thể nào tránh có người còn nói, tiếp tay quấy phá đạo Hồi, nên đấng Ala trừng trị họ cái đó là khúc linh thiêng huyền bí nên cũng chẳng biết nữa. Nhưng chẳng mấy ai nghĩ đến số người bị chôn sống vào Tết Mậu thân ngoài Huế, chỉ có mấy bản nhạc của họ Trịnh làm phi vật thể, kèm nữa là bản viết của Chị Nhã ca “Giải khăn sô cho Huế”.
Tôi không làm chính trị, nên cũng không muốn phán đoán nhiều về những chuyện ấy, nhưng nó như đập vào mắt mà không nói cũng có vẻ thiếu sót. Lại nói chuyện người khác. Có lẽ trong nước tôi còn nhiều chuyện đại loại như thế rất nhiều.
Trước tôi có quen một anh chàng nhưng chỉ suốt ngày lêu bêu đánh số đề, làm chừng như anh ta đang lái xe cho ai, hoặc một công ty nào nhưng cũng ra vẻ hào hoa phong nhã lắm, đâu tiên cũng làm cùng công ty tôi, sau xin về đi làm quản trị kinh doanh hay sao đó một thời gian vì không thuộc bài (vì lâu quá quên hết) nên khi ứng dụng thực tế không biết, bị đuổi sở chữa cháy nói là bèn phải nghỉ ngang về nhà chạy xe ba lua cho người, kiếm mỗi tháng thay tiền sống và chỉ đủ sống tuy nhiên cũng anh hào lắm, hễ có chuyện gì chi ngay không thắc mắc, nên ai cũng những tưởng có thể nuôi vợ con được tôi đành bám sát nhưng cuối cùng thua, về chạy xe ba gác, tôi đành chạy lấy thân và dò la tìm chỗ khác, chỗ này quen tôi trước cùng làm trong một công ty, vô tình quen được dù rằng sau khi đã quen tôi đã phải cất công sửa cơ thể là như thế đó, xuất thân trong đại học tổng hợp, cũng thuộc phường lãn và hiệp sỹ, cái chuyện đó là thông thường có điều anh chàng ta rất đẹp, đó là cái tôi nhắm, nên phải sửa sang lại chính bản thân để chim chài cho bằng mọi cách.
Nhà tôi chẳng ra sao cả, từ trên xuống dưới, tôi là gái cả, còn các em chẳng đứa nào thành hồn, (hay gọi là ra hồn tức là chưa đứa nào học thành tài).
Lại nữa nhà tôi có cái nhà để không, nên cho con cái xuống ở và tôi được hưởng thừa cái gia sản bà ngoại phía đường một, lên bố tôi chỉ kiếm bất cứ việc gì để làm cho có, là chính, chẳng cần ra tiền, mục đích chính là tiêu hao thời gian, vì nếu ở không ở thì mất cái nhà không, thứ hai là chẳng biết cách tiêu tiền, nhiều khi tôi nói với bố tôi rằng:
-Bố có bao giờ cầu xin thượng đế cho con biết cách tiêu tiền không hả bố, theo như con, sau khi lấy chồng con chẳng bao giờ động đến cái nồi chè bao giờ nữa, vì sao bố biết không:
-Vì con biết, con sẽ kiếm gì buôn bán một cái gì đó thí dụ như buôn cà ry, hay buôn ghế sắt loại hàng đặt cơ, đó loại thường không bao giờ quên đi, kẻo lúc cần đến một đống, lại bó tay, còn những người nhờ vả làm ăn với con thì quên đi.
Còn gia đình chồng tôi thì xui xẻo, có mấy đứa con dâu nay biến thành mấy bà hoàng, đứa thì chết chồng, cũng đã mãn tang, đứa thì bị sa thải tức phải đi khỏi nơi nhà thờ của gia đình tức (gian nhà chính mà tôi đang ở bây giờ), đứa thì đi bằng ba bốn chân khác, nên mẹ chồng nai lưng phải làm hết mọi việc. Tội nghiệp cho bà ấy, yếu, mệt vẫn phải nai lưng ra bao giàn, như giặt giũ, bếp núc, có khi bố chồng lại phải đi chợ gần như thường xuyên.
Suy nghĩ nhiều đêm tôi mới biết, có lẽ vì tôi biết cách sửa chữa những món trên thân thể của mình do ra mà thôi để sao?
-Tôi tự trả lời, là chim được chính anh chồng thuộc loại ngố, hiền mà ra, để rồi tự mình thao túng, cũng như chính cơ thể mình vậy, nếu để tất cả như thiên nhiên thì đừng có hòng, phải làm sao cho đẫy đà, và phục vụ tốt để anh ta sướng quá hóa rên, ngoài ra còn có lợi cho mấy đứa em trong nhà nữa, vì dễ gì có cơ hội mà tiến hành được phải nói là bao nhiêu công lao, và trời ban cho, nhưng nhân hành là chính mới có, còn kèm thêm cho các em có chỗ làm chứ bộ.
Từ đó có lợi nhiều hơn có hại, dù gì chính bố mẹ tôi chẳng làm sao tiến hành được chính những cuộc sống như vậy bao giờ.
Vì chính tôi còn nhớ rằng các cụ ta ngày xưa nói:
“Người khôn lấy miệng mà nhờ
người ngu lấy vai mà vác”, không phải sao?
Bởi thế đừng bao giờ ai hỏi, tôi là sao phải làm những việc không công như vậy, đấy chính là cách sống, và cuộc sống, của những người như chúng tôi, bằng chứng từ ngày đó đến giờ, mẹ tôi đã tránh qua khỏi bao nhiêu cơn gian lao, vất vả, cực nhọc rất nhiều mà chính trước đây bà ấy chỉ trông nhờ vào một nồi chè.
Ai đời chính ngày đám hỏi tôi, mà mẹ tôi vẫn còn vất vả vì một nồi chè, rồi đến ngay cả một ly nước cũng chẳng phải trông coi đến để đãi khách đến dạm ngõ, nữa chứ thế mới oai nghi biết chừng nào.
Tôi chỉ suy nghĩ mãi chỉ vì một câu mà thôi. Có người nói:
-Mài sừng cho lắm vẫn là trâu.
Vậy không lẽ tôi chỉ mài chút răng, mông, vú mà cũng có nhiều chuyện để mà nói như vậy ư?
Cuối cùng việc gì đến đã qua rồi. Số con người sung sướng thì trời đã đặt để chứ ai chắc đã ngu hơn ai, không lẽ chồng tôi lại ngu hơn tôi ư?
Không có đâu, ảnh khôn tày trời đó chỉ có một điều là, con ngươi trong mắt ảnh màu nâu.
-Ý nói các cụ ngày xưa rằng:
-Người khôn con mắt đen sì
người dại con mắt nửa chì nửa thau.
Ca dao
Thế mà lại được nhiều việc.
Chẳng biết thế nào, mà con ngươi của ảnh chỉ có một màu nâu tuyền, có lẽ trời độ cho cái số phận của tôi mà thôi, nào ai biết được chuyện đó…
Cuối cùng cái chế độ của tôi từ ngày về nhà chồng đến giờ hầu như là vất đi hết:
-Một là giàn ghế, hai là bộ ly uống nước thường, ba là cái tủ kiếng dùng để bán các máy C/D, nhưng chẳng bán được dù chỉ lấy một cái cũng không, bốn là mua được mấy cái ghế nhựa cũng chẳng ra hồn, năm là mua được những cái ghế dựa nhựa cũng rộng quá khổ căn nhà làm chật thêm lối đi, sáu là chuyện buôn cà ri những chuyện mua bán như càri. Sau cũng vất đi hết tuốt luốt, sau khi bị xe tông làm gẫy chân và phải nằm viện hàng năm trời cũng chưa chắc khỏi vì trúng ngay chỗ ngã ba cẳng chân, sứt một miếng xương phải lấy xương chổ hông sườn xuống vá lại thế mới thấy đời gian truân vô cùng bao nhiêu. Ý nói, ki cóp ba năm thiêu hủy một giờ bao nhiêu tiền chi vào viện hết trơn.
Nói chung cái xui rủi nó đến chẳng ai trách được. biết đâu mai này trong cái xui lạI có cái hên.
Bây giờ tôi mới thấy, số phận con người của anh như thế nào, có lẽ sẽ khổ vì tôi nhiều, và chưa bao giờ xuống đến tận cùng đất đen, nhưng chẳng sao, đã có chồng lo hết trơn, vả lại anh cũng được làm trong một công ty Nhật nên có lương tháng nhất định chẳng phải lo, cho nay đến cái tủ gọi điện thoại cũng gẫy cửa vì hàng đặt nên, họ làm nhôm quá tệ.
Sau này tôi chẳng cần phải chữa cháy gì nữa, sau thời gian đó nên kể cũng đã thoát qua được những truân chuyên, mà trời dành cho số phận tôi là con gái.
Bây giờ thì đã ổn chỉ mong những ngày tháng qua đi tốt đẹp cho cuộc sống nhàn hạ. Có nghĩa là làm sao chỉ tay năm ngón tất đủ, gì hơn vì câu chuyện chữa cháy. Tôi nghĩ mãi sao cuộc đời lại trớ trêu đến thế. Nhưng chẳng sao đâu.
Con gái trời sinh ra để làm chi, mà chờ mà đợi. Được thì sung sướng, không thì khổ sở, bởi thế mình phải hành dù là hàng cá.
Thân trai mười hai bến nước mới đúng chứ sao lại là thân gái???
Bao đêm không ngủ, chỉ vì thế nên tôi có sách lược đàng hoàng:
-Chữa cháy, là một điều mà hằng hà sa số từ trên xuống dưới cha đến mẹ đều phải sử dụng để hoàn thành một công việc gì hay chữa lại một việc lỡ đã làm chưa đúng, không đúng, lầm lỡ….
Bởi thế chẳng có gì đáng ngại hay xấu hổ cả, là một chuyện thường tình như mọi việc, miễn điều đó đưa đến mục chính là tốt.
Nhiều ông già cố chấp nên không hiểu đó thôi. Mình thí dụ như tôi là con ông đó những không được lấy anh chàng đó, thì ai muốn con mình bị thua thiệt với người, nên chuyện đó coi như chuyện nhỏ. Tức chữa cháy là chuyện nhỏ, mọi người như mọi người bình đẳng trên mọi phương diện vậy.
Nói cho cùng nếu bất kỳ kể cả ông già chồng, đôi lúc cũng phải nghĩ con mình cũng là nó, nên cuối cùng cũng xí xóa những chuyện chữa cháy, và có khi còn nói nó là một người can đảm và có tài nữa là đàng khác.
Đúng vậy. Mình là người cha mẹ cũng phải nghĩ đến con dâu cũng phải đến độ hiểu và biết, chứ cố chấp làm chi vì:
-Nó lấy vợ cho chính bản thân nó chứ có lấy cho bố hay mẹ đâu mà lắm chuyện nhiều lời, nói theo kiểu ông chuyên gia uống rượu năm háng là vậy đó.
Ai muốn nói gì kỳ, chuyện tôi ta vẫn làm và rồI, mọi sự sẽ qua đi như cuộc sống của con người vậy lớp này tiếp nối lớp khác. Đời cua thì cua máy, đời cáy thì cáy đào.
Nói theo kiểu ba Hà toác lúc đôi ba sợi vào chuyện nổ như cù đinh thiên pháo chứ đâu có sao trăng gì đâu. Nói cho cùng chuyện chữa cháy là chuyện thường tình, chẳng ai quan tâm và chẳng ai để ý, chỉ có những nhà văn xoi mói lôi tha nhưng chuyện đó như bươi rác rưởi từ thùng rác hôi hám dậy để bàn bạc, chẳng hạn như chuyện của các nhà báo. Nhà nước tối kỵ những chuyện như vậy vì đã làm chuyện không công, chẳng ai phục, chẳng ai yêu mến còn bị nguyền rủa mỗi khi nhắc đến. Với một số việc thì nên nhắc lại mà thôi và chỉ đến quá là một lần.
Khổ quá nói đi lại mãi.
Những kinh nhật tụng vậy mãi mà vẫn chưa hết nổi như một đứa con không ngoan mẹ phải như vậy thường xuyên để nhắc nhở cho nhớ.
-Sau khi chị lấy chồng thì chớ có đứa nào đi lại đúng vết xe đổ cũ nữa nhé. Tiếng bà chị nhắn nhủ em, tại sao là vì chúng còn đơn sơ mộc mạc lắm chưa ai biết được những đòn vọt của cuộc đời phải ra sao nữa những nói vậy cũng sai, vì chưa biết chừng chúng lại còn tinh khôn hơn mình, có khó khăn với phải phấn đấu, miễn là thành công tức chiến thắng, lại nữa cái zen thì mình tự hiểu là sao rồi.
Chính trung tâm Hoa kỳ còn đang lúng chúng trong cuộc chữa cháy của chính bản thân mà đã xẩy ra khi quyết định đánh Iraq, nhưng mình không dám nói như thế, theo tôi thì đến cỡ mình chẳng phải lo, vì những sự việc đó họ cố tình để và định đặt như vậy. Như vậy từ nay tôi chẳng phải suy nghĩ nhiều về những chuyện cỏn con đó nữa, tức là vẫn sống và sống tốt như thường, tôi sẽ nói với mọi người rằng:
-Chữa cháy là công việc bình thường chẳng có chi mà phải lo nghĩ suốt ngày.
Cũng như bài phỏng vấn của đài bbc ngày mười bốn tháng mười một hai không không năm v/v ban tuyển chọn cho người đi lao động nước ngoài đem con bỏ chợ của những người tuyển lao động đi malaixia, không chú tâm đến xây dựng cho người vn làm ăn đến nơi đến chốn, còn bán cho các công ty khác cuối cùng người nghèo khổ vẫn khổ, và người ngồi ăn trên ngồi trốc vẫn như thế chẳng thay đổi, vẫn mãi cúi xuống đất bùn đen, và người vẫn sống như con chóa (công chúa), đa phần mọi người đều hiểu như vậy vì ỷ vào số lương cố định của chính chồng, vợ của mình nên chẳng cần biết cái gì, ở đâu, làm sao, ảnh hưởng như thế nào.
Ngoài ra còn đòi hỏi cao cấp hơn như:
-Xe để đi lại, điện thoại di động, làm việc giờ hành chánh, khi có con phải gửi nó chỗ tốt như chỗ các bà sơ vân vân…
Ngoài ra cần, ắt đủ để làm một việc mà mình cảm thấy cương với bà mẹ chồng hay với cô em chồng và kể cả với bố chồng thì chẳng nề hà, chỉ một hai đòn là chào thua là vì các ông các bà cũng sắp đi về nơi chỗ để an nghỉ.
Tức quá mau chết.
Tôi thường nghĩ những lúc về khuya:
-Dù sao mình phải cố giữ gìn đừng dù chỉ xẩy ra một chuyện nhỏ làm ảnh biết hễt những chuyện mà rõ mọi ngọn nguồn là hết thời.
Nên dù bị thương nặng.
Về chân khi xe đụng, nhưng cố làm sao cho ảnh một đứa con thì sau này khỏi, nghĩ ngợi đúng như ý của bố tôi dặn tôi là làm sao cho bố được một cháu bế để giữ chân. Có người gọi là cái còng chồng, chuyện đó là chuyện nhỏ, miễn là mình cứ quần nát đời anh là sẽ được, dù cho đến hôm nay đang bị áp xuất làm cho nhiều hôm đi lái xe về không nổi, dở chừng phải gọi người xuống chở về.
Có người nói bị thương tật không được gần nhau để mau lành vì nó là xương.
Nhất là những người có vợ chồng khó mà khỏi lắm. Tôi nghĩ chắc họ chỉ nói cho có thế thôi chứ ý nghĩa gì? Nhưng nào họ biết được chuyện gì nào, chẳng ai thấu hiểu các loài các vật đến mùa sao?
Hở các người, sao các người cám hấp vậy, chuyện người là chuyện người, chẳng phải chuyện mình, xin các người đừng xía vô đời tư bất kỳ.
Thế tôi thưa các người chữa cháy là cái gì và những ai thường làm nhất, dù sao cũng chẳng còn thời gian để chữa cháy nữa đâu đó các người nhớ chưa bởi vậy nên các người đâu còn rảnh rang để mà suy nghĩ những chuyện chiến thắng này nọ, chỉ lo chuyện người.
Tôi muốn khuyến nhủ các người rằng, chữa cháy là một nghệ thuật tiếng ngoại gọi là (ART) chứ đâu phải chơi nghệ thuật vị nhân sinh, đâu cứ phải ai cũng làm được, phải đường lối đàng hoàng chẳng phải tự phát và tự theo.
Chiều đến gió hướng tây mạnh thổi những đám mây qua đi làm những cơn mưa chiều bớt hẳn, tuy bầu trời vẫn u ám, vẫn có thể mưa thâu đêm suốt sáng, đó là cái tốt cho tôi và cho bố tôi muốn như vậy, có một điều tiếc là chiều nay không đi về hướng nhà mẹ đẻ được một phùa, vì như vậy mất cảm hứng cho ảnh, mà mất cảm hứng cho ảnh là tiêu tan cơn mê, tôi đang định giăng mắc chiều nay làm cho con người ảnh tăng độ nhậy như uống một liều thuốc viagra và từ đó tôi lại được tiếng là nuôi bố mẹ ảnh.
Như thế là đúng ý định của gia đình bên chúng tôi đã thành sự thật và tôi chuẩn bị đưa hai đứa em vô công rỗi nghề, dù sao nay cũng trong trướng của chính bản thân mà lại mang tiếng là người chữa cháy, nhưng xin quý vị đừng có ý nghĩ thiên lệch và cho chúng tôi một cơ hội trong cuộc sống rồi đây mọi sụ đều tốt đẹp cả thôi dù gì chớ chủ quan mà thất bại, tôi biết điều đó lắm lắm….
Trong một dòng sông hai bên là bờ thì chúng tôi là bờ chẳng ảnh hưởng, nước vẫn chảy vẫn xuôi, những bụi lau bụi sói vẫn mọc lên nhan nhản, vẫn tuần tự ngày tháng cuộc đời vẫn trôi với hạt cát chúng tôi vẫn chỉ là hạt cát, với biển chúng tôi vẫn chỉ là một giọt nước, chẳng ảnh hưởng, đời vẫn qua mau va thật mau.
Kể từ ngày căn nhà vắng tôi, mấy đứa em thiếu hẳn người chăn dắt. Tôi đến một khung trời khác, hành động khác những vẫn tưởng nhớ đến căn nhà hoang, nhớ đến căn nhà chẳng ai thèm đoái hoài, nhớ những kỷ niệm bao êm đềm giữa tôi và người tình hàng ngày giờ sát da thịt bên nhau, rên cao lên vì sung sướng cũng như thời đại này ảo vì những trang web sung sướng vậy, có điều hồi đó hắn chưa biết nhiều, nhưng tôi biết, có điều tôi phận nữ nhi chỉ biết đến đó ngừng đó mà thôi không dám tiến tới nhiều hơn, vì tôi sợ có thai thì xấu hổ biết bao khi mình chưa có chồng chính thức, nhưng nay lại khác hẳn, muốn cầu tự cũng chẳng được vì tôi uống quá nhiều cây thuốc vớ va vớ vẩn (cây chó đẻ) thay thuốc ngừa thai, đến bây giờ tôi mới thấy các cụ thâm thúy biết chừng nào. Và như vậy tự tôi đã dậy tôi diệt hẳn cuộc đời đi mất rồi.
Mỗi sáng trong thời kỳ này sau khi mãn nguyện với ảnh, tôi chỉ có việc chống nạng ra đẩy xe điện thoại và ngồi vào kiếm chuyện chơi game cho qua ngày đoạn tháng, tất cả đối với tôi bây giờ chẳng còn nhiều ý nghĩa gì nữa.
Vì tôi đã đoạt tất cả những thèm muốn, riêng bây giờ chỉ cần một đứa con để cầm chân ảnh, sau đó tôi sẽ thoải mái ra đi theo ý, muốn gì được nấy và sẽ chẳng để lại vết tích gì cho nhiều chẳng ai có thể thóa mạ được tôi sau khi tròn phận sự.
Chỉ tội nghiệp cho bà mẹ chồng, cũng đủ mọi người nêu lên làm đề tài học hỏi. Bà già bị bệnh cứng cơ chẳng hoạt động bất kỳ, nhiều khi đứng lên không được đi lại cũng không càng tốt, vì dù gì bà cũng phải ăn bám theo ảnh thế là mặc sức tung hoành, chẳng có gì phải phàn nàn hay trách mắng gì nữa.
Tôi nghe trong đài nói nhiều về những người đi làm bên malaixia chẳng được an toàn, lại nữa chẳng giống như bên vn tức đa số bị lừa, từ đầu đến cuối, vì theo như các báo chí hay đài nước ngoài đăng bài thì người vn hầu như đã bị nhà cầm quyền bán cho nước họ hết chẳng cần biết sống chết mặc bây, tiền thầy bỏ túi. Đó là những chuyện ngoài tai và chẳng bao giờ nên để tâm vì tôi suốt đời chỉ có thể bán cá mà thôi, cho qua câu chuyện trên tôi nhắc lại chuyện bà mẹ chồng.
Cuối cùng cũng phải cố gắng nhờ vả cậu em nhắn mẹ ở nhà đi chợ trước khi xuống coi hàng net thì chịu khó nấu cơm luôn, “được cái” xuất xứ từ khổ cực nên tiếp việc cũng chưa đến đỗi vài ngày cũng quen, mình sẽ dụ chúng bằng cách cho này kia chúng vì cuộc sống phải tiếp tục chứ đâu hơn nữa. Đi làm công ty thì phải đòi bằng cấp, lại nữa chắc chắn không bằng được chỗ là mà chính chị phải chữa cháy mà ra, đâu phải ai, chỗ nào, cũng mang thân ra để cứu rỗi ai được, thành ra chỉ một chị mà mang được bao nhiêu em, khó hòng kiếm. Từ ngày các em đến làm, mặt mũi vui tươi hơn, mẹ cha ở nhà cũng đỡ lo là điều tốt lắm rồi. Chính chị mới là điều khổ chẳng ai chia sẻ chỉ lỉm nghỉm với mình chẳng chia sẻ, với cả chính chồng nữa và kể từ đó tôi cũng chẳng chia sẻ với ai cả dù chính bản thân chồng tôi cũng vậy. Vì nhiều khi ảnh cũng chẳng hiểu nổi tôi, hay bị thiên lệch, thí dụ nếu ảnh đi ăn sáng thì nói ăn sáng đi còn nói mua phở cây sung, là quán nổi tiếng cả vùng làm như là lo lắng cho toàn bộ cả gia đình nên tôi cũng chẳng thèm nói chi cho mệt. Thường lấy cớ để xa đi càfê suốt buổi không chừng, bởi vậy tự dưng tôi biến thành cô đơn, cu ki lấy một mình chẳng bao giờ thèm hỏi hay nói chuyện bất kỳ vô tình tôi biến thành trung tâm của vấn đề, cũng hay thôi vì mọi người sẽ tùy thuộc kể từ nay, cơm ăn cũng chẳng tự nhiên như trước nhưng sự chữa cháy vậy là quá được, chẳng kêu than gì nữa mẹ ơi.
Con đã hoàn thành sứ mạng mẹ giao, mẹ cảm thấy vậy được chưa hay thêm thắt gì bảo thêm cho, nhưng trong lòng con cảm thấy áy náy dù gì người ta cũng biết nhiều hay ít mà thôi hoặc trước sau thế nào cũng chẳng tránh khỏi sự đàm tiếu nhưng chuyện đó ngoài tai con cũng chẳng quan tâm, chính bản thân mình trước vì theo con, đời này chẳng ai nhường mình dù chỉ nửa bước chân nên cũng là con đã hoàn thành trách nhiệm vụ hay bổn phận sự rồi mà tự nhiên tối qua con lo quá hà không biết nó kéo đến từ đâu nhưng cơn không yên tâm nằm ngủ chập chờn không tự nhiên như mọi ngày nên con phải kêu cứu mẹ nhưng nhỏ thôi kẻo nói con có gan ăn cắp thì phải có gan chịu đòn chứ thưa mẹ? Con còn sợ chính ảnh cũng đã biết nhưng chưa có cách giải quyết lại nữa bản tính cùn nhụt nên như bị ma ám, rồi cũng có ngày ảnh sẽ giải quyết thì cũng đã tạm yên chắc chắn như vậy tức đó là đã có đứa con làm bằng chứng không thể bỏ nhau, nó là gắn kết suốt cuộc đời trong Chúa, vì Chúa.
Con không biết có nên nói ra vì Chúa không nhỉ, vì mình đã xử dụng chiêu bẩn thỉu trước mặt người thì có nên và xứng đáng hay không nữa.
Thôi tạm thời tôn giáo cứ bỏ qua và cho qua sẽ nói lại sau khi đã đoạt sở nguyện giống như câu ghi trên vách của bố chồng con là:
-Thiện diệc lãn vi hà huống ác.
-Phú phi sở nghiệp khởi ưu bần.
ca dao
Chắc con nói lại câu đó chắc ba không hiểu nổi đâu, vì câu này cao siêu lắm, lại nữa việc gì mà mình đã từ thế nên chẳng hay quá ru? Thôi thây kệ việc gì đến sẽ đến, khỏi lo chi một cách mơ hồ làm gì cho mệt người và rồi cuộc đời ai cũng đến, nếu có việc đến ta chỉ dùng chiêu bình thường như mấy me bán cá là quá đủ vì với những chiêu quá tầm thường này mà họ khi bỉ tức là đã trúng mánh rồi còn chi nữa, khỏi phải lo lắng nữa bu mẹ ạ.
Ngày nay con sẽ đóng giả có bầu và rôi đi khám xong sẽ lấy cớ ở lại nhà và ảnh muốn làm gì thì tùy.
Cái chỗ này mới đáng sợ nè.
thái san
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: