Khải Nguyên HT
-
Số bài
:
270
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 28.01.2009
- Nơi: Hải Phòng - Việt Nam
|
RE: Mộng ngày của chú AQ (hoạt cảnh "ma thoại" liên hoàn)
-
06.12.2012 11:52:04
GIẤC MỘNG LỚN THỨ BA CẢNH MỘT: Đèn sân khấu bật sáng. Một hàng rào ngăn đôi sân khấu từ sau ra trước, một bên tượng trưng phần đất đền Thổ Cốc, một bên tượng trưng phần đất chùa Tĩnh Tu. AQ, Vương Sẹo, Cu Đồng đang ở phía đền Thổ Cốc. TIẾNG VỌNG (bi trầm): -Một đất nước mà dân chúng nghèo đói, quan lại giàu sang, bọn gian nịnh ở ngôi cao, người trung lương bị đầy ải thì đất nước đó không thể đại trị được. AQ: -Đúng là giọng lưỡi Gia-cát Lượng. Ngày trước, lão này giở trò mị dân; hắc khí còn lưu đến bây giờ. Phải cho giăng biểu ngữ đả đảo lão, rồi cho hình nộm lão đội mũ đầu lừa đi rong phố để dân chúng khỏi mê tín lão. CU ĐỒNG: -Đả đảo Gia-cát Lượng hữu khuynh! VƯONG SẸO: -Mỗi đầu đen mỗi năm được vài tấc vải chỉ đủ để làm băng đeo tay hoan hô thủ lĩnh và vá quần, e chẳng còn dư để trưng khẩu hiệu đả đảo lão nữa đâu. AQ; -Mục tiêu của ta là cả thiên hạ thì bọn đầu đen nên bóp bụng một chút. Miễn là chưa đến mức cởi truồng thì cứ vẫn phải “nắm khâu cách mạng, đẩy mạnh thâu tóm” chứ! TIẾNG VỌNG (bí hiểm): -Từ gần đến xa, từ nhỏ đến lớn, gần tre ẩn nắng, gần mía bẻ cây. AQ (chắp tay kính cẩn nghe xong, có vẻ hớn hở): -Tôn sư Tào Tháo vừa nhắc nhở chúng ta. (Chỉ tay sang phía bên kia) Chúng con vẫn không quên đâu. CU ĐỒNG: -Tào tôn sư oan xuây! Oan oan xuây! (Bên kia thấp thoáng bóng sư bà và cô tiểu. AQ ra vẻ tử tế, săn đón) AQ: -Này! Này! Cách mạng rồi, bà và cô có biết không? SƯ BẦ: -Cách mạng, cách mạng! các bác đã cách chúng tôi bao nhiêu lần rồi! Trước đây, chả phải bên các bác đã cách đám củ cải và hoa màu của chúng tôi, cách cái lư đồng và của tế nhuyễn của chúng tôi hay sao? Còn muốn cách như thế nào nữa! VƯƠNG SẸO: -Sai lầm! Trước kia bên chúng tôi có sai lầm. Chẳng qua bọn chóp bu ác bá trót có lỗi với láng giềng. Bây giờ cách mạng rồi thì bốn phương là nhà, “hai hợp làm một”. Ta xí xoá chuyện cũ. Bên tôi sẽ dốc toàn lực giúp láng giềng dọn vườn. Chổi của các bạn ngắn không đủ quét khắp đâu. SƯ BÀ: -Chổi của chúng tôi đủ dài để quét sạch mọi gai góc, rác rưởi xâm vào vườn chúng tôi. Còn với các người, chúng tôi từng tin cậy cùng dựa vào nhau, nay chẳng mong gì hơn là cùng sống yên ổn để lo việc của mình. AQ: -Yên trí! Bây giờ “có cơm cùng ăn”. Đất chúng tôi rộng lắm sẵn lòng làm chỗ dựa. Đáng tin cậy! Đáng tin cậy! VƯƠNG SẸO: -Chúng ta là tình môi răng mà. Răng thề làm chỗ dựa cho môi đến cùng! Cách mạng đến cùng! SƯ BÀ: -Môi bao giờ cũng sẵn sàng che cho răng. (Nói riêng với cô tiểu) Nhưng cẩn thận kẻo có ngày răng cắn giập môi. (Ra khuất). AQ (một tay giơ củ cải đỏ): -Xin chân thành tặng các bạn. (Cô tiểu ngập ngừng) Các bạn đã rộng lòng quên chuyện tổ tiên chúng tôi từng nhiều lần không phải với các bạn rồi thì hãy vui lòng cầm lấy cho đây yên bụng. (Cô tiểu ngỡ ngàng cầm củ cải đỏ. AQ chìa luôn cuốn sách đỏ bằng tay kia) Xin viện trợ thêm các bạn món bửu bối này. (Cô tiểu bối rối cầm lấy, hối hả đi tìm sư bà). (AQ, Vương Sẹo nháy mắt cho Cu Đồng. Tay này trèo sang hái trộm. Cô tiểu sắp khuất sau hàng cây, chợt ngoảnh nhìn, vội vã ra. Sư bà lật đật đi vào) SƯ BÀ: -Mô Phật! Sao lại nhảy vào vườn mà ăn cắp thế kia? Ái chà! Phải tội chết. Ái chà chà! CU ĐÔNG: -Ai nhảy vào vườn lấy trộm của nhà bà? Bao giờ nào? SƯ BÀ: -Bao giờ nữa? Đây kia! CU ĐỒNG: Đây là của nhà bà đấy à! Bà gọi lên xem nó có thưa không? (AQ lảng xa làm như không biết, nhưng lại đưa mắt cho Vương Sẹo) VƯƠNG SẸO (tiến lại gần): -Thôi! Thôi! Vì hàng rào không phân minh, nên đồng đạo cu Đồng nhầm lẫn đấy thôi. Rất lấy làm tiếc! Rất lấy làm tiếc! SƯ BÀ: -Nhầm một lần này thôi nhé! VƯƠNG SẸO: -Mà này! Sao hễ bên ấy có gió lạnh tràn về lại bảo từ bên chúng tôi sang? Nói vậy có dụng ý gì?(17) SƯ BÀ: -Gió là chuyện của trời đất. Các người can dự gì vào đấy mà chạnh lòng? VƯƠNG SẸO: -Nói vậy e không hữu nghị. SƯ BÀ: -Thôi được! Từ rày mỗi khi như vậy, chúng tôi chỉ thông báo sắp có gió lạnh từ phía bắc tràn xuống. (Ra khuất). (Còn lại ba người. Họ nháy nhau gật gù) CU ĐỒNG: -“Hai hợp thành một” hay “một chia thành hai”? AQ: -“Một chia thành hai” chứ! “Hai hợp làm một” chỉ là tạm; “một chia thành hai” là lâu dài. Cho đến lúc chỉ còn một. Đối trong cũng thế mà đối ngoài càng thế. Đối ngoài thì phải nhập tâm sách lược truyền đời “viễn giao, cận công”. “Công” mềm không được thì “công” cứng. TIẾNG VỌNG (gióng giả): -Càn rỡ, thất bại; lại càn rỡ, lại thất bại! Đó là cái vòng luẩn quẩn của mọi loại yêu ma, quỉ quái! CU ĐỒNG: -Đứa nào dám nhại những lời của thủ lĩnh tối cao nhỉ? VƯƠNG SẸO: -Thì chỉ bọn yêu ma, quỉ quái mới đổi trắng thay đen, chứ ai vào đấy nữa! Đúng là giọng lưỡi tiểu bá, quấy rối đại sự của chúng ta. CU ĐỒNG: -Đả đảo bọn yêu ma quỉ quái! Đả đảo tiểu bá! (AQ, Vương Sẹo lại nháy Cu Đồng rồi lánh đi. Cu Đồng thò tay qua hàng rào lấy trộm. Cô tiểu vào) CÔ TIỂU: -Ơ! Lại lấy trộm nữa! CU ĐỒNG: -Thủ lĩnh đây bảo: mọi thứ sinh sôi trong tự nhiên là của giời. Thấy ở đâu cứ việc lấy.(18) CÔ TIỂU: -Thế người khác sang bên đó lấy của các người có dược không? Mau trả lại đây! CU ĐỒNG (hô hoán): -Ối các đồng đạo ơi! Bên kia họ cướp đây này! VƯƠNG SẸO (chạy ra, bảo cô tiểu): -Về mời sư bà ra cùng phân xử. (Cô tiểu ra. Vương Sẹo nháy Cu Đồng rồi đi khuất. Cu Đồng cố dịch hàng rào lấn sang. Cô tiểu chạy vội vào) CÔ TIỂU: -Lại làm cái gì thế? CU ĐỒNG: -Làm gì đâu nào? Cái hàng rào bị lệch, phải nắn lại. CÔ TIỂU: -Sao lại lấn sang bên tôi? Muốn sửa thì phải bàn với chúng tôi chứ! CU ĐỒNG (trở mặt): -Đây có chân thì bước, có tay thì làm, chẳng cần bàn với ai cả! SƯ BÀ (đi vào): -Mô Phật! Sao lại ngang ngược như vậy? (Cùng cô tiểu đẩy hàng rào lại). CU ĐỒNG: -Bớ đồng đạo! Chúng nó lấn đất đây này! (AQ, Vương Sẹo chạy vào) VƯƠNG SẸO (chỉ tay vào mặt sư bà): -Chúng ta nhẫn nhịn nhiều rồi đấy nhé! Được đằng chân lân đằng đầu. Thử nhìn xem có phải đầy phân lợn chúng ta không! SƯ BÀ: -Các người thả lợn sang phá phách vườn người ta, ỉa bậy tùm lum ra đấy, lại nhận chằng đất. CU ĐỒNG (khủng khỉnh): -Xưa nay chúng ta không thèm một tấc đất của ai. Nhưng những nơi nào của ta trước đây bị hiếp đáp lấn mất thì một tấc cũng quyết gìành lại. Chúng ta là không có chịu ai đâu! VƯƠNG SẸO (vung tay): -Thật là một bọn côn đồ! Đã hết sức khuyên răn mà vẫn cứ làm theo ý mình(19). SƯ BÀ: - Các người được cái giỏi hiếp đáp lân bang! Có mấy cái chợ các người vẫn để cho bọn Tây dương ngự; thậm chí có cái họ rao là muốn trả lại cũng không dám nhận ngay. Chỉ nỏ mồm chửi bới. Ra rả mà có rụng tí lông chân nào của họ đâu! AQ: -Với bọn họ, người quân tử chỉ đấu khẩu, ai đi đấu sức! Còn các người, không được thò mũi vào việc của người khác! CU ĐÒNG: -Đả đảo bọn thò mũi vào việc của chúng ta! (AQ, Vương Sẹo cùng giơ nắm đấm hô theo. Ánh sáng tập trung vào ba người) AQ (ngẫm nghĩ, lắc đầu): -Thời buổi này, hết chỗ nói! Tiểu dám lờn đại! Thật là đại loạn! Đại loạn hết rồi! Chẳng ra cái thể thống gì cả. CU ĐỒNG: -Phải làm sao cho “mặt trời sáng chói, sáng chói nhất” của chúng ta soi sáng tới bọn u mê ấy mới được. VƯƠNG SẸO: -Chúng nó chưa chịu hiểu rằng: chỉ có một mặt trời soi sáng thôi. TIẾNG NGÂM THƠ: -“Ngoài trời lại có trời soi sáng...” AQ: -Thơ thẩn đâu mà lố bịch vậy? VƯƠNG SẸO: -Đó là tên Lí Giác nịnh thối Lê Hoàn, vua xứ Nam man, khi y đi sứ tới xứ ấy. CU ĐỒNG: -Đả đảo tên Lí Giác phản bội! (hung hăng) Cho nó đội mũ đầu lừa đi thôi! VƯƠNG SẸO: -Đáng tiếc là hằn ta đã ngoẻo cách nay nghìn năm rồi, còn đâu! AQ: -Lập tức cho phê phán tinh thần thoả hiệp, đầu hàng của Lí Giác, nhân đó mà phê phán bọn Nam man xưng hùng, xưng bá! CU ĐỒNG (vỗ tay): -Hảo a! (hô lớn) Nào! Phê Lí Giác, đả Nam man! Tả! Tả lớ! (Tiếng thanh la, não bạt , kèn trống nổi lên loạn xạ. Đèn tắt). --------------------------------- 17. Hồi trước, bên Việt Nam dự báo gió mùa Đông Bắc “hiện có một khối không khí lạnh từ Trung Quốc đang tràn xuống... ” thì bị phía Trung Quốc phản kháng, nên phải nói tránh đi là “từ phía bắc đang tràn xuống”. 18. Năm 1974, ngư dân Trung Quốc đánh cá trộm ở vùng biển Việt Nam bị bắt, hỏi thì ngang nhiên trả lời: “Lãnh tụ chúng tôi bảo tôm cá là của trời, ở đâu sẵn thì cứ việc đến đánh bắt”(!) 19. Nhại lời Đặng Tiểu Bình. CẢNH HAI (20) : Đèn bật sáng. Sân khấu đổi khác, không còn hàng rào. Vương Sẹo và Tây-thật-quân-sư (đeo kính) đang múa điệu “vũ khúc rối mù”(21) ở hai phía sân khấu. Ánh sáng tập trung vào hai nơi đó và di chuyển theo họ. Đôi khi họ như là có ý định xáp lại gần nhau, nhưng rồi chỉ lượn lờ xa xa. Thỉnh thoảng họ liếc mắt đưa duyên cho nhau, nhưng vẫn giữ miếng. Ánh sáng hai nơi đó mờ đi. Một vùng ánh sáng xuất hiện giữa sân khấu soi rõ một Tây-nâu (trang phục Nam Á, đạo Hồi) cắp cặp ngoại giao. TÂY-NÂU: -Tôi nay đi làm mối cho họ Đônggiả (chỉ về phía Vương Sẹo), một họ lớn vốn là quyền quí rất lâu đời, nay khí sa sút, và họ Tây-thật (chỉ về phía Tâythật), một họ lớn mới nổi nhưng giàu vô kể. Nguyên là tiểu thư họ Đônggiả từ khi bị mấy cái “đại cách mạng” cách mất mạng đấng phu quân thì vò võ đơn chiếc rất chi là tội nghiệp. Nói nhỏ với nhau thì là thế này: Những người tử tế trong đám “thường thường” thì chẳng hám cô ta; còn những kẻ giàu sang thì khinh và sợ cô ta. Nay cậu ấm Tâythật đang hồi bí bách. Số là cậu ta cậy thế, cậy của hay xông bừa vào nhà người ta. Hiện đang bị một nhà tóm chặt lấy mũi. Họ Tâygiả muốn rút cái mũi bị giập về mà không mất thể diện, lại vẫn hôi được của nả, nhưng không muốn hạ mình với chủ nhà. Chạy vạy khắp nơi vẫn không xong, nay muốn dựa thế họ Đônggiả. Vốn cậu ta đã năm thê, bảy thiếp. Bây giờ làm cuộc cầu thân mới này, vừa thêm tay đao tay thước, vừa thêm của lạ, cũng là một chước hiểm chớ chẳng không. Thật ra, công tử Tâythật vẫn ngại tiểu thư Đônggiả hay nổi tam bành, từng xỉa xói cậu ta thậm tệ. Bởi lẽ trước đây cô nàng mấy lần nguýt yêu cậu chàng ngay khi chưa ở goá, nhưng cậu chàng bĩu môi, quay lưng. Giờ thì hai họ cùng liếc mắt đưa tình với nhau cũng đã khá lâu nhưng còn giữ tiếng và giữ miếng. Tìm mãi mới được mỗ gia làm mối cơ đấy. Nhưng làm mối như kiểu mỗ gia đây cũng thật oái oăm. (Rút ra một cái phong bì) Đây là thiếp đánh tiếng của họ Đônggiả. Họ vốn là nhà “khuê các”, sính lễ nghi, thế mà thiếp bắn tin viết như thế này này! TIẾNG VƯƠNG SẸO: -Tôi thay mặt cho đại tộc trưởng và phó đại tộc trưởng(22) kính chào họ lớn Tâythật. Đại tộc trưởng chúng tôi có dạy rằng: “Những hảo ý của quí đại tộc đã có từ mấy năm trước. Nhưng họ chúng tôi quan liêu đã không hiểu ý. Xin miễn thứ! Xin miễn thứ!” Họ chúng tôi tựa cửa ngóng tín sứ, hoặc người sành sỏi, hoặc đích thân tân lang.(23) TÂY NÂU: -Ấy đấy! Thú vị chưa? Chưa hết đâu! Thiếp hỉ tín này chuyển đến tộc trưởng của tôi để ổng tự tay chép lại trước khi giao cho tôi. Tôi phải đưa tận mặt cho họ Tâythật. Họ xem xong, tôi lại mang nguyên xi về để tộc trưởng tôi trả lại họ Đônggiả. Nhưng để cho họ Tâythật khỏi nhớ sót những thiện ý kín đáo của tờ thiếp đánh tiếng, tôi phải đọc cho họ chép. TIẾNG TÂYTHẬTQUÂNSƯ: -Tôi thật lấy làm hổ thẹn, đường đường là quân sư của một đại tộc trưởng vừa giàu, vừa mạnh mà lại để cho một tên Tâynâu hèn mọn đọc cho chép như học trò chép chính tả. Thật là mất hết uy tín. Nhưng biết sao! Muốn ăn vịt quay Bắc kinh thì phải biết cách vặt lông vịt. TÂY NÂU (giơ tiếp một phong bì khác): -Còn đây, thiếp hồi tín của họ Tâythật mới siêu hiện đại. Nó chỉ là mẩu giấy chụp lại bản thảo víêt tay của vị siêu quân sư, không có tiêu đề mà cũng không kí tên. Vậy mà họ Đônggiả đã mừng húm. TIẾNG VƯƠNG SẸO: -Quí vậy thay! Quan trọng vậy thay! Mối manh “từ một thủ lĩnh, qua một thủ lĩmh, đến một thủ lĩnh”. Cầu cho cuộc hôn phối mau thành! (Sân khấu tối lại, rồi ánh sáng tập trung vào Tây-thật-quân-sư “đeo kính đen, đội mũ sụp xuống mang tai”. Y vừa đi, vừa lấm lét nhìn lại đằng sau). TÂYTHẬTQUÂNSƯ: -Mình tạ cớ là bị ỉa chảy để không dự cỗ do tộc trưởng Tây-nâu khoản đãi lẻn ra đi thế này, nếu hở ra e bọn nhà báo độc mồm, độc miệng lại nói xỏ là “ngoại giao đau bụng”. Thôi kệ! Mặt hai vị đại tộc trưởng còn chai hơn mình ấy chứ! (Vương Sẹo hiện ra ở một vùng sáng gần dó đang xoa tay nôn nóng chờ đợi) TIẾNG TÂYTHẬTQUÂNSƯ: -Trước đây, họ Đông-giả ướm chuyện gả bán với họ Tây-thật, nhưng người của chúng tôi trót quay đít lại trước bàn tay chìa ra của các ngài. giờ tôi phải sửa sai thế nào đây? (Hai vùng sáng xích gần lại. Vương Sẹo giơ cả hai tay chờ. Hai vùng sáng chập lại. Vương Sẹo “cười rất tươi nắm chặt tay” Tây-thật-quân-sư đang ngập ngừng chìa ra.) TIẾNG VƯƠNG SẸO: -“Vứt quách mọi chuyện cũ ra sau lưng!” TÂYTHẬTQUÂNSƯ (giọng nửa đùa, nửa thật): -“Bây giờ các ngài mới thật sự được sờ tay những người văn minh”. Gia phả của các vị sẽ có cơ giở sang trang mới. VƯƠNG SẸO: -Hay là các ngài công khai đến xứ Gấu Đỏ trước vờ dạm hỏi để thiên hạ đỡ phỉ nhổ chúng tôi. TÂYTHẬTQUÂNSƯ (ngần ngừ): -Nhưng đại tộc trưởng chúng tôi chẳng ban lệnh nào như thế. Thôi đành! Hai họ ta tâm đàu ý hợp là được rồi. Ơ-rê-ca! (Sân khấu tối lại. Một chốc, cả sân khấu tối mờ mờ. Ở một phía sân khấu, Tây-thật-quân-sư phù một Tây-thật đóng vai “chú rể”. Ở phía khác, Vương Sẹo phù AQ đóng vai “cô dâu”. Nhạc hôn lễ xập xình. Họ gặp nhau ở giữa sân khấu. Ánh sáng rõ lên tại đó) TÂYTHẬTQUÂNSƯ (vỗ tay một cái, vua hề dắt một con bò vào): -Thưa, đây là đồ sính lễ. VƯƠNG SẸO (vỗ tay hai cái, vú Ngò ôm mô hình Vạn lí trường thành vào): -Thưa, đây là của hồi môn. VUA HỀ (mân mê mô hình): -Chu cha! Đây là “tài sản vô giá”. VÚ NGÒ (sờ nắn con bò): -Ái chà! Giống này chắc là tốt sữa. (Tây-thật-quân-sư, Vương Sẹo, vua hề, vú Ngò lùi vào một chút. “Cô dâu” và “Chú rể” vừa khiêu vũ, vừa chuỵện trò) “CHÚ RỂ”: -Bây giờ hai ta toại nguyện rồi. Trước nay, thấy mình vừa vung sách đỏ vừa lên đồng, anh cứ ngài ngại. “CÔ DÂU”: -Chẳng qua là ta chậm hiểu nhau thôi. Em thì em lại gờm “cái gậy đại tang” của mình. “CHÚ RỂ”: -Thật ra, anh khổ lắm. Anh chỉ là một kẻ gá bạc kè kè cái túi thủng. “CÔ DÂU”: -Em cũng buồn lắm. Em như “một kẻ đi tu cô đơn lang thang dưới chiếc ô rách”(24). “CHÚ RỂ”: -Ồ không! Ảnh hưởng của mình lan khắp gầm trời mà. “CÔ DÂU”: -Mình quá yêu! Em chỉ sờ được mấy xóm quanh khu đền này thôi. Mà ngay khu đền này, có hồi em cũng không mò vào dược. Đất “bất thẩm lậu”(24) mà. (Thở dài) “Trong rừng không có hổ thì khỉ làm vua; trong em có cả khỉ lẫn hổ, mà có lẽ hổ nhiều hơn”(24). “CHÚ RỂ”: -Không phải là “hổ giấy” chứ? “CÔ DÂU”: -Ứ, ư! Mình nhắc làm gì cái từ chó chết ấy, em quên từ lâu rồi. “CHÚ RỂ”: -Mình làm sao giúp anh rút cái mũi về nguyên ven? “CÔ DÂU” (nói riêng): -Hắn muốn nắm đằng chuôi. Mình lấy chồng đâu phải để gánh giang sơn nhà chồng mà để thu vén cho đại tộc mình, trước nhất là giữ vững ngôi đại tộc trưởng của mình. Nhưng moi hắn chẳng phải dễ. Mình phải nhân lúc hắn đang bị kẹt mũi mà mặc cả riết vào mới được. (Nói to) Mình phải giúp em dựng lại cơ đồ họ Đông-giả, tạo thế với làng với nước, ngồi được vào một chỗ của chiếu “ngũ hùng” chốn “đình trung” mà thằng mang cờ “thanh thiên bạch nhật” đang chiếm thì em mới một lòng, một dạ với mình được. Chúng mình lại còn phải chung sức, chung lòng chống Gấu Đỏ nữa mà. “CHÚ RỂ” (nói riêng): -Một mai hắn chắc bụng rồi thì trở mặt ngay đó mà. Gương chồng trước của hắn, Gấu Đỏ, còn sờ sờ ra đấy! (Nói to) Nhưng mình có thật chống lại những người cũ của mình không? “CÔ DÂU”: -Ơ! Chẳng nhẽ em phải phơi gan, giãi ruột cho mình thấy nữa sao? (Nũng nịu) Mười phần ta phải tin nhau cả mười. Mình phải tin để thật sự lo toan cho em kia. (Nói đùa, âu yếm) Mình có cần em moi óc chồng cũ em cho mình xơi làm thuốc không? Như vợ Trang Chu ấy. (Từ nãy, Tây-vàng, đeo kính trễ mũi, đội mũ vải tròn, đeo kiếm, đi lảng vảng ở ngoài. “Chú rể” ra hiệu mời dự, nhưng Tây-vàng cứ tảng lờ) “CÔ DÂU”: -Ơ kìa! Mình cứ ngoảnh đi đâu thế? “CHÚ RỂ” (hất đầu về phía Tây-vàng): -Anh ngại chú em đỡ đầu không mặn mà với duyên lứa đôi ta.Anh thì khó rời hắn được, tuy hắn núp ghé cái ô của anh. Ờ, mà hắn hung lắm đó. Hồi trước đã từng đi đánh phá lung tung làm bọn anh xiểng liểng rồi. “CÔ DÂU”: -Với đại tộc em hắn cũng đã ... Thế, em cũng kết ngãi với hắn nhá. Ồ! Chắc là mình không ghen chứ? Cái bọn hàng xóm dở khôn, dở dại của em thế mà có một chuyện cổ tích hay đáo để. Chuyện vua bếp hai ông, một bà ấy mà! Mình có ưng như thế không? “CHÚ RỂ”: -Ô kê! Mình cứ chài cho được hắn đi. Mà hãy cẩn thận! Hắn đang mồi chài bọn Gấu Đỏ đấy. “CÔ DÂU”: -Mình thuận ý rồi đấy nhé! Bây giờ ta cứ khiêu vũ cho say sưa vào cho hắn động tình. (Trỏ một mụ già đang lảng vảng nhìn vào mắt hau háu) Mụ kia muốn nhập cuộc hay sao ấy? Ngấp nghé, nom dòm mãi. “CHÚ RỂ”: -Mụ “sư tử khọm” ấy gần rụng hết răng rồi mà còn ngứa nghề lắm đó. Bề ngoài làm bộ phớt ăng lê nhưng bên trong tâm ngẩm. Mụ đang sa sút nên cứ bám gấu quần anh. Mụ có thể chiều cả mình, nhất là vì mụ còn vướng cái chợ đoạt của mình ngày trước. “CÔ DÂU”: -Cứ kệ xác mụ đó đã. Bây giờ ta hãy nhảy cho thoả. Ờ, mà ta nhảy điệu vũ “toàn cầu” nhé! (Cả hai nâng cái bảng có hình quả địa cầu múa điên loạn. “Cô dâu” cố kéo bảng về phía mình. “Chú rể” cố lôi lại. “Cô dâu” trượt chân ngã “uỳnh” một cái kéo theo “chú rể” cùng lăn kềnh ra. Đèn tắt.) Ánh sáng rọi vào chỗ AQ nằm ngủ. Y giật mình ngồi dậy dụi mắt: “Mình vừa mơ thấy ôm cái gì đó, ngã một cái đau quá”. Ngơ ngác một lúc, rồi lử khử đi đến chố treo tấm bảng nơi gốc cây. Giữa bảng có hình quả địa cầu, trên đó, bản đồ thế giới vẽ Trung Quốc là trung tâm. AQ đứng ngắm, lẩm bẩm: “Ờ, hình như là cái bảng này đây. Hồi trước, lão trọc bắt mình vẽ cái vòng tròn mà mình vẽ không xong, vẫn lấy làm cay cú mãi. Hừm! Ta cần cái hình khác kia". Lấy một viên phấn định vẽ một vòng bao quanh quả địa cầu. Y hăm hở vẽ, nguệch ngoạc, “cứ từng khúc, từng khúc một, y đấu các nét vẽ lại, nhưng hễ cái vòng sắp khít thì viên phấn lại kéo chệch ra ngoài”. Y ráng hết sức bình sinh, miệng thở phì phò. Mãi rồi, y quẳng viên phấn, khạc nhổ “phì” một cái, về chỗ cũ nằm vắt chân chữ ngũ, gối đầu vào tay ngắm “công trình” của mình. Y dụi mắt, hơi ngóc đầu ngó lom lom. Thì ra lại là một cái hình lưỡi trâu méo xẹo, đứt khúc rối bung. Y hậm hực lẩm bẩm: “Thật là một vết dơ duốc trong đời mình. Con cháu tớ ngày sau hẳn là vẽ được chỉn chu hơn tớ”(25). Một lát ngủ thẳng. Tiếng ngáy như sấm. Ánh sáng mờ đi. ----------------------------- 20. Những ý chính trong cảnh này viết dựa theo hồi kí của Henri Kissinger, cựu cố vấn của tổng thống Mĩ, sau làm ngoại trưởng. 21. Từ của chính Kissinger dùng để chỉ những thủ đoạn chuẩn bị cho cuộc “móc ngoặc” Trung-Mĩ. 22. Lúc đó, còn “phó chủ tịch đảng Lâm Bưu”. 23. Phỏng thư Chu Ân Lai gửi tổng thông Mĩ Nixon. 24. Có lần Mao bộc lộ vậy, chẳng hiểu với dụng ý gì. 25. Trích “AQ chính truyện”, có cải biên. (còn tiếp)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.03.2013 12:09:49 bởi Khải Nguyên HT >
|