VÒNG TAY NGƯờI DƯNG
.
VÒNG TAY NGƯỜI DƯNG
1.
Mỗi sáng, trừ khi trời mưa, Huy có thói quen chạy bộ khoảng 45 phút. Mùa hè cũng như mùa đông, trước khi ăn sáng để đến hãng, Huy mặc quần áo, cài giầy, mũ cẩn thận để thong thả chạy trên con đường dẫn ra cánh rừng và công viên cách nhà chừng 4 cây số.
Cái thói quen không thể bỏ này bắt đầu từ khi vợ Huy lìa trần trong một tai nạn lưu thông. Là chuyên viên cho một hãng điện tử từ nhiều năm nay, Huy rất sợ khi thấy mình buồn rầu và hiu quạnh khi về đến nhà. Vào sở đúng 8h30', chàng tan sở vào lúc 5h30' chiều. Ít khi Huy chịu về nhà ngay, chàng lang thang, tấp vào một quán nước trong khu thương xá, ngồi đọc tờ báo hoặc ngắm nhìn thiên hạ cho đỡ buồn. Sự cô đơn nhờ đó mà được giảm thiểu hoặc có khi Huy ghé đến nhà vợ chồng cậu em trai để tán chuyện và ở lại ăn cơm với họ.
Có lần cô em dâu nhắc chừng Huy :
- Hay là để em giới thiệu cho anh một cô bạn cũng đang độc thân để làm bạn cho đỡ buồn ? Cô này tính tình hiền lành, lại vui tính.
Chàng ầm ừ vì nhiều lẽ. Trong lòng chàng vẫn còn đầy ấp hình ảnh của người vợ vắn số. Chàng vẫn nhớ đến thưở hẹn hò đầu tiên khi quen nhau, nhớ từng con đường, góc quán đã ngồi với nhau. Làm sao mà quên được những mặn nồng của tình cảm vợ chồng đã sớm tối có nhau ?
Mỗi khi một mình, Huy làm đủ mọi cách để khoảng thời gian không còn thấy trống vắng, chàng mua đầy sách vở, báo chí về nhà để đọc mỗi đêm trưóc khi đi ngủ. Trong nhà lúc nào cái máy hát cũng được phát nên những tiếng nhạc. Không nhạc nhẹ lúc đọc sách thì cũng nhạc kích động giật đùng đùng. Ngoài ra, Huy còn ghi tên theo học một khóa khiêu vũ hai buổi tối trong tuần.Dần dà, Huy cảm thấy cái " một mình " của mình tạm ổn.
Vừa chạy, vừa hít thở và để đầu óc mình phiêu bồng trên từng ý nghĩ vẩn vơ, Huy nghe thấy tiếng cười ríu rít của một cặp nam nữ người Á Đông ở gần bìa rừng có vài băng ghế đá nghỉ chân. Hình như họ đang vui vẻ đùa giỡn khi hôn nhau. Huy chạy chậm lại, tỏ cử chỉ chào hỏi khi lướt qua mặt họ.
Cặp nam nữ này sáng nào chàng cũng thấy khi họ cùng chạy bộ trên quãng đường quen thuộc của chàng. Người đàn ông còn trẻ, chỉ độ 40, còn người đàn bà chỉ cỡ 35 tuổi là cùng. Họ trông có vẻ khả ái, lịch sự mỗi lần gặp Huy chạy đến họ đều mỉm cười với một cử chỉ đón mời chào hỏi. Huy cảm thấy có thiện cảm với họ.
Chạy ngược về quãng đường trở về nhà, Huy lại thấy họ đang kiễng môi hôn nhau trong dáng điệu từ giã gần bãi đậu xe. Chừng như họ ở không cách nhà chàng bao xa. Huy đoán vậy trên bậc cầu thang dẫn vào cửa chung cư của mình.
Từ phòng tắm bước ra, Huy bấm nút mở nhạc để sửa soạn bữa quà sáng. Chàng cần ăn khá no nê để sửa soạn cho một ngày làm việc. Tiếng nhạc ngừng để nói sang phần tin tức. Đài phát thanh nào cũng rỉ rả quanh đi quẩn lại các bản tin về cái chết của Trùm khủng bố Ben Laden và chuyện đánh nhau ở Lybye... Huy chán nản, lắc đầu đổi đài.
Trời vào xuân, những cụm nắng sớm bắt đầu trải dài trên mỗi bải cỏ làm Huy thấy phấn khởi.
2.
- Chuyện của mình sẽ đi đến đâu, anh ?
Duy chạy chậm lại chờ nàng, chàng hơi khựng lại và nhăn nhó :
- Làm sao anh biết được ? Anh yêu em, em yêu anh...
Loan Phiên thở dốc, tỏ vẻ mệt mỏi. Nàng đề nghị :
- Duy ! Cái quán cà phê đã mở cửa rồi kìa. Mình đến đó nghỉ mệt. Hôm nay em không có hứng để chạy.
Duy âu yếm nắm tay nàng băng qua đường. Hai người ngồi yên trước mặt nhau. Duy lấy khăn giấy lau những giọt mồ hôi trên trán nàng. Hai người gọi hai ly cà phê sữa. Mùi cà phê thơm phức và tiếng dương cầm đệm nho nhỏ từ những cái loa quanh tường làm Duy dễ chịu.
Loan Phiên nhìn chàng, giữ yên lặng khá lâu rồi đặt câu hỏi :
- Anh ! Sao không trả lời em ? Rồi chuyện mình sẽ đi tới đâu ?
Câu hỏi làm Duy khó nghĩ. Tương lai đối với chàng là một cái gì đó như mưa, như nắng của thời tiết. Khi ở bên cạnh nàng, Duy chẳng bao giờ muốn nghĩ xa hơn. Những môi hôn, những cái nắm tay âu yếm, những cử chỉ săn sóc nhau đang là hiện tại. Khi yêu một ai, ít khi chàng đặt cho mình những câu hỏi quá xa vời. Trong quá khứ, những mối tình của Duy lúc nào cũng ẩn hiện như những cơn mưa rào.Tình đến rồi đi.Những người tình của Duy đến như không bao giờ hẹn trước, họ đến với chàng rồi chỉ ở lại một thoáng. Tình vỗ cánh bay quá nhanh để chàng không kịp đặt cho mình một câu hỏi và một câu trả lời. Lỗi tại ai ? Và tại sao ?
Chờ bản nhạc tình vừa dứt. Duy nắm lấy tay Loan Phiên, nhìn thật sâu vào đôi mắt đẹp của nàng :
- Em hỏi để làm gì ? Em có tìm được cho mình câu trả lời nào thích đáng chưa ?
Loan Phiên cắn môi, mặt cúi xuống nhìn ly cà phê sữa. Nhạc đang nhả bài Fellings. Buồn rũ người.
- Em cảm thấy mình có lỗi với anh ấy. Em đã có nhiều lần bị ray rức.
Giọng của Duy trầm đi :
- Anh hiểu. Anh cũng thấy mình có lỗi.
- Làm sao bây giờ, anh ?
Cả hai đều im lặng để nghe tiếng piano chạy đều như nhả mưa. Hình như trời đang gầm gừ ngoài khung cửa kính. Chợt nhiên nưóc mắt của nàng lăn tròn trên má. Nàng đang muốn khóc. Thoả thê mà khóc. Chàng dùng hai ngón tay quẹt nước mắt cho nàng. Tình yêu buồn quá đỗi. Những bìa rừng, những nhánh sông ngoài kia cũng đang nhuốm bệnh dưới bầu trời xám đục báo hiệu cho cơn mưa rào đổ xuống.
Chàng đánh thức nàng :
- Em nghĩ sao ? Tính gì ?
- Em chẳng biết phải nghĩ gì ? Làm gì ? Chúng ta yêu nhau đã hơn cả năm nay. Anh ấy không có tội. Chỉ có chúng mình có tội. Em không nỡ bỏ anh ấy
- Hay là em bỏ anh đi vậy. Rồi em sẽ quên được anh...
Loan Phiên kêu lên thảng thốt :
- Bỏ anh ? Quên anh ? Không ! Không được đâu ! Em cần có anh trong đời. Em yêu anh. Duy !
- Phiên ! Người ta không thể nào có duợc tất cả mọi thứ trên đời.
Loa đang nhả bài A time for us ủ rũ. Nàng cắn môi sợ mình sẽ òa khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy hoang mang như hôm nay.
Duy nhấp ngụm cà phê, lảng chuyện :
- Mai anh sẽ bay sang Nhật để làm phóng sự, có thể anh phải ở lại hơn một tuần. Về sẽ có quà cho nhỏ. Nè ! Em thích món gì để anh mua ?
- Anh có thể mua cho em được khoảng tĩnh lặng và bình an trong tình yêu không ?
Chàng nhỏm người, xoa lên đầu nàng, vỗ về làm như nàng là đứa trẻ nít. Tính nàng hay như thế. Hờn dỗi đó, nước mắt đó rồi lại đặt những câu hỏi rất kỳ lạ. Chàng thầm nghĩ thà bay vào chiến trận hoặc đến những nơi dầu sôi lửa bỏng để làm phóng sự còn đỡ mệt hơn phải trả lời những câu hỏi dự đoán về tương lai của nàng. Đàn bà luôn là một thế giới lạ lẫm, kinh hoàng !
Giọng Loan Phiên ủ rủ như nước mưa :
- Anh nè ! Có khi nào sau chuyến đi Nhật về, anh sẽ có một câu trả lời sáng sủa hơn cho chuyện chúng mình không anh ?
Làm sao chàng biết được ? Cũng có thể chàng có may mắn để trở về, cũng có thể chàng sẽ bị ngã vì bom đạn, vì bụi phóng xạ hoặc bị bắt cóc làm con tin như nhũng đồng bạn cùng nghề của chàng. Cái nghề của chàng là như thế. Sống đây chết mai.
- Anh đi xa, nhớ đến em nha. Nhớ gửi mail cho em. Đừng để em phải mong chờ.
- Bộ không sợ ông chồng của em bắt được. Hắn sẽ bóp cổ em thì đời anh tiêu !
Nàng khúc khích cười :
- Ông ấy bóp cổ em hay là anh sẽ bóp cổ ông ấy ?
Chàng cấu lấy mu bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nghiêm giọng :
- Em ! Đừng nói bậy. Anh chỉ là kẻ đến sau.
3.
" Anh !"
Đêm và những đêm của em rất dài. Những đọan phim ở đài truyền hình thì lại quá ngắn với em. Em chộp cái Remote bấm hết đài này sang đài khác. Những bản tin phóng sự đã làm em thuộc làu vì chỉ từng ấy việc nhắc đi nhắc lại. Đài Tv vừa chiếu xong cái phóng sự về trận thủy triều và nguy cơ phóng xạ từ những lò nguyên tử bên Nhật. Đài khác thì nói về sự hiểm nguy của nghề phóng viên khi đi làm việc ở những xứ có biến loạn làm em nghĩ đến anh.
Anh biết không ? Hôm qua đài France 2 của Pháp có chiếu về tin xuống đường bạo động đòi dân chủ và quyền lợi của khối Ả Rập. Màn ảnh đã đầy ấp hình ảnh lê lết của người dân xuống đường, biết bao nhiêu nguòi đã thiệt mạng và trong một cái chớp mắt, em thấy anh cầm micro đứng nói trước những hình ảnh chiến sự. Bụi và khói cay mù mịt. Anh phong trần và gầy rất nhiều so với ở ngoài đời. Em đã thật sự xúc động khi thấy được anh trên màn ảnh. Mắt em đã nhòe đi và tai em cũng bị ù đi một cách khác thường.
Anh đó sao ? Anh đang nói về bài học dân chủ của các nước Ả Rập đang tuần tự theo nhau xuống đường đấu tranh. Giọng anh khàn và đục. Em biết anh đã rất mệt mỏi sau bao đêm khó ngủ và anh đã hút thuốc quá nhiều. Xem những hình ảnh khốc liệt như thế, em cảm thấy lòng dạ không yên. Em sợ.
Cái sợ của em đã bao lần làm anh nhăn mặt trông rất buồn cười. Cái nhăn nhó của anh dễ yêu chi lạ ! Những lúc như thế, em chỉ muốn ôm chầm lấy anh và cắn anh thật đau. Hoặc chỉ cắn bằng mắt cũng được.
Em đang nhớ đến anh đó. Anh có biết không ?
Em với tay tắt ngúm cái Tv và đặt cái đĩa hoà tấu của Paul Mauriat vào máy. Bản Love Story hay quá. Hay đến nỗi làm em phải nghe đi nghe lại đến hai ba lần. Em nhớ đến lần vào rạp xem cuốn phim này. Lúc cô diễn viên chính chết, em thấy em đã khóc.
- Em chỉ được cái mau nước mắt !
Vậy đó. Em nhớ có lần anh đã mắng yêu em như thế. Trời mưa gió sập sùi cũng có thể làm em buồn. Hình như đời của em đã buồn quá. Anh có tin vào tử vi và định mệnh không anh ?
Đứa trẻ vừa đưọc sinh ra đã mồ côi cả cha lẫn mẹ như em thì phải tin vào chữ định mệnh. Chữ Destin quái quỷ đó đã theo em từ lúc lọt lòng mẹ vào đến trại cô nhi cho đến khi đuọc một gia đình có lòng từ tâm bảo lãnh em sang Pháp. Đi học và lớn lên ở một cái xứ sở không phải là của mình để nói thứ tiếng của người như tiếng mẹ đẻ... 23 tuổi thì bố mẹ nuôi của em giới thiệu cho em ông chồng hiện tại. Anh ấy phong độ, vững chãi với cái nghề nguy hiểm là cảnh sát. Suốt ngày anh ấy đi công vụ. Kể cả những ngày cuối tuần...
Em cô đơn quá đỗi. Cô đơn trong căn nhà rộng lớn, vắng lặng đến rợn người. Chồng em lại có máu mê bạn bè hơn đời sống gia đình. Hai vợ chồng không đẻ con được nên anh ấy càng thích sống ỏ ngoài hơn trong nhà. Là người chồng tốt nên anh ấy không để em thiếu thốn bất cứ điều gì. Anh khuyến khích em đi học khiêu vũ, một tuần ba lần và tập thể thao để không buồn chán và bắt em nghỉ hẳn việc làm để ở nhà.
Đời sống tẻ nhạt của hai vợ chồng cứ như thế. Trôi. Trôi đi cho đến ngày em gặp anh ở một hàng hiên quán nước. Em đang ngồi đọc tờ Le Point mới mua. Đọc đúng trang phóng sự nói về nhũng tay tài tử hạng star bê bối, nhậu nhẹt xì ke ma tuý và vào tù ra khám như đi chợ. Bỗng có cái bóng đi ngang, húc vào bàn em làm đổ ly nước cam đang uống.
Cái bóng ấy chính là anh. Anh trầm tĩnh cúi xuống, rút khăn tay lau bàn và xin lỗi em.
- Chị ! Chị là người Việt Nam hả ?! Cho tôi xin lỗi.
Anh đã nhanh nhẩu gọi người bồi mang đến ly nước cam khác. Anh liếc vào trang báo em đang đọc dở dang để cười tủm tỉm.
Em ngạc nhiên, thắc mắc :
- Sao ông cười ? Ông chế nhạo tôi ư ?
- Không dám, thưa chị. Chị đang ghé mắt đọc bài phóng sự do tôi viết
Em tròn mắt ngó anh. Không lẽ cái tên Patrick Delon lại là cái ông Mít đang đứng chần dần trước mặt ?
Không kịp đặt câu hỏi thì anh đã chìa bàn tay cho em bắt lấy một cách tự nhiên :
- Tôi là Patrick. Tên cúng cơm mà cha mẹ đã đặt là Duy. Lê Duy. Còn chị ? Chị tên gì ? Tôi có thể ngồi cùng bàn với chị một chốc. Có được không ?
Em chợt thấy ghét cái tự nhiên có vẻ bạo dạn và đỏm dáng của anh vô cùng. Nhưng cũng đành gật đầu để xem cái tên này sẽ làm cái trò gì.
Như đoán được ý nghĩ của em, anh móc ví chìa ra cái thẻ Presse có hình và tên của anh. Anh nói anh làm nghề phóng viên Reporter cho mấy tờ báo như Paris Match, Le Figaro hoặc Le Point của Pháp.
Vì cũng thích văn chuơng và báo chí, thế là hai đứa quen nhau. Dễ dàng. Tự nhiên và nhanh chóng.
( còn tiếp )
.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: