Hắn ngồi uống một mình
Hắn ngồi uống một mình
Truyện ngắn Lê Văn
Hắn ngồi uống một mình. Bao nhiêu năm rồi, hắn uống một mình. Mà uống vậy duy chỉ một ngày. Ấy là ngày 26/7.
Tầm 10 giờ đêm. Hắn căn giờ ấy, để chừng hai tiếng, sao cho kết thúc trước 12 giờ. Nghĩa là không để việc uống của hắn sang ngày mới. Chỉ có hắn biết. Còn nữa, chẳng ai hiểu nổi vì sao hắn uống vậy. Bao nhiêu năm rồi hắn uống vậy. Hắn lầm lì, vợ con không dám hỏi. Từ lâu lắm rồi, là từ cái hồi hắn bắt đầu biện ra cái lệ ngồi uống một mình vào đêm 26/7, lén nhìn não lòng lắm.
Ngày đó, vợ hắn còn nhớ như in. Ấy là vợ hắn, chớ con hắn còn nhỏ, biết chi. Từ sáng sớm, đã thấy hắn bứt tóc, xủng xẳng với vợ con. Rồi chiều đến, thằng con trai vừa cởi cái cặp xuống bàn, hắn đã thúc lẹ lên, mày ra quán bà Chắt mua cho ba chai rượu và thẻ hương. Tối đó, khi con ngồi vào bàn học, vợ lục ục việc bếp núc trong căn xép tối om, hắn bắt đầu làm việc đại sự của hắn. Hắn bày ra dưới gốc cây xoài sau vườn một bộ bàn ghế nhựa. Khúc chuối ngắn tầm nửa gang tay hắn để giữa bàn. 5 cái li, chai rượu cũng biện lên đấy. 10 giờ, hắn đốt hương quỳ xuống rồi khấn vái. Hắn khấn gì không ai nghe được. Khấn vái rồi cắm hương lên khúc chuối. Rồi, bắt đầu ngồi uống. Chỉ uống một mình. Chai rượu hết, khi tiếng chuông chùa trên núi đổ 12 tiếng, vọng mãi vào đêm vắng, thinh không. Ấy là vợ hắn nhớ lại mà kể vậy, nói là đứng trong nhà nhìn lén ra, chớ đâu dám hỏi.
***
Không nhớ là đã bao năm rồi, đêm nay nữa hắn lại uống một mình. Vẫn là bộ bàn ghế nhựa. Vẫn dưới gốc xoài, đầy ắp tiếng dế nỉ non. Có điều, mấy năm gần đây, bộ bàn ghế hắn mua về, chỉ để ngồi uống một mình. Uống xong, hắn cất lên gác. Chiều nay hắn đưa bộ bàn ghế xuống lau chùi sạch sẽ. Mọi thứ, vợ hắn đã lo sẵn. Đã thành lệ mà sắm, chớ không dám hỏi. 8 giờ - chẳng hiểu vì sao năm nay lại 8 giờ, hắn đốt 4, là 4 chớ không phải 3 thẻ hương, thắp 4 cây nến. Hắn rót rượu tràn 5 cái li. Hàng giữa 4 li, phía hắn ngồi 1 li. Trịnh trọng chắp tay khấn. Tiếng khấn chỉ nghe rầu rĩ, đều đều chẳng rõ ràng âm tiết. Khấn rồi, lại trịnh trọng ngồi xuống chiếc ghế.
Trong nhà, qua khe cửa hẹp, vợ hắn, con hắn đang lấp ló, căng mắt, vểnh tai theo dõi.
- Xong rồi, chúng ta bắt đầu nhé – hắn bắt đầu vậy. Li đầu tiên tao uống với thằng Minh. Khổ cho thân mày. Chiều ấy, bom pháo nó dập vậy, không chết mới là chuyện lạ. Mày xá tội cho tao. Đào bới hết mọi ngõ ngách rồi, có thấy mày đâu. Tan tành trong đất đá cả rồi Minh ơi. 4 thẻ hương kia, thẻ của mày cháy nhanh nhất, ấy là tao biết mày đã về với tao.
Chỉ ngắn gọn vậy thôi. Hắn uống trọn li rượu trong tay, rồi trọn li nữa trong 4 li giữa bàn. Rót đầy li nữa:
- Tiếp nhé. Li này uống với thằng Hùng. Hùng ơi! Cái đêm đánh chốt ở ngã ba khe Rùa, mày ôm trọn quả M79, sống sao nổi. Dẫu tao đã bị thương ở chân, vẫn cố đưa mày về chôn cất chu đáo. Mày không về được với bố mẹ mày, em mày cũng phải thôi. Cả trăm lần bom pháo cày xới nơi mày yên nghỉ, còn gì nữa đâu… Hùng… ơi…
Hắn rút trong túi ra chiếc khăn, dụi dụi vào mắt. Hắn không khóc, nhưng vợ hắn đứng trong nhà phải cắn môi để khỏi bật tiếng nấc. Đứa con gái áp mặt vào lưng mẹ nó, dụi dụi đôi mắt mọng nước. Tuồng như năm nay, hắn uống và nói to hơn, như thể cố ý để vợ con cùng nghe.
Hắn đã uống trọn 4 li của hắn. Nghĩa là 4 li trên bàn cũng hết luôn. Ấy là 4 li dành cho 4 thằng trong tiểu đội hắn đã chết. 8 li ngon ơ, ngọt trớn trong cái buồn thê thiết, nhói đau quặn thắt. Ngày vào lính, có đứa nào biết uống đâu. Ngày giỗ, cha mẹ ra nghĩa trang cúng kiếng, rồi đổ rượu lên mộ. Khổ thân chúng mày, làm gì có dưới mộ để biết cái men đắng cay trần thế. Chỉ có đêm nay, chỉ có bao đêm rồi ngày 26/7, chúng mày mới thực sự được uống. Mà hình như trong rượu có máu, phải không chúng mày? Không thế, sao mà nghe chát mặn?
***
Khi 4 cây nến và 4 thẻ hương gần tàn, là lúc hắn uống xong vòng nữa. Rồi hắn gục xuống bàn, ú ớ. Vợ con nhào ra, dìu hắn vào nhà. Hắn ói, chỉ toàn nước – không, toàn rượu và máu.
Trong cơn mê sảng, hắn gọi tên hết lượt 4 thằng bạn lính của tiểu đội không về. Hắn nắm chặt tay vợ, thều thào:
- L…ỡ… tôi có bề gì, những…năm sau, cúng bạn tôi ngày…26/7. Để sang ngày 27…mấy thằng liệt sĩ, thương binh giả chúng nó chen vào. Bọn hắn có chết, có bị thương nơi trận mạc đâu…khỏe lắm. Rượu…đâu…hầu cho đủ…?
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: